[] [] []
Sylvie và tôi rời khỏi Tường Thành và nhìn về phía trận
chiến đã lên đến đỉnh điểm từ lâu. Các cung thủ và pháp sư không có tầm bắn xa
bằng những người ở trên Tường Thành, đang rải rác đầy ở trên mặt đất, gần chỗ
chiến trường đẫm máu kia.
Tôi nhìn lại cánh cổng kim loại dày của Tường Thành
đang chậm rãi đóng lại sau lưng chúng tôi trong sự tức giận và tiếc nuối.
‘Chúng
ta sẽ tìm ra ai chịu trách nhiệm cho việc này sau,’ khế ước thú của
tôi an ủi, mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. ‘Ngay bây giờ, nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm gia đình của người và
giúp đỡ càng nhiều binh sĩ càng tốt.’
Gật đầu, hai chúng tôi tiến về phía trước. Tôi lờ đi
những tiếng hò hét và cổ vũ của những người lính xung quanh chúng tôi.
Tôi không phải là một anh hùng, và tôi cũng không bao
giờ muốn trở thành anh hùng. Không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người được.
Do đó, việc tôi khiến một số người thất vọng là điều không thể tránh khỏi—thậm
chí tôi còn đã khiến rất nhiều người thất vọng nữa là.
Không phải bất kỳ con người, elf hay người lùn nào
cũng đều quan trọng đối với tôi, và đó là sự thật mà tôi đã chấp nhận từ rất lâu
rồi. Tôi ở đây để đơn giản là để thực hiện vai trò của mình là giúp kết thúc cuộc
chiến này. Không phải vì hòa bình thế giới hay để cứu nhân loại. Không, tất cả
chỉ là để có một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc với những người tôi yêu
thương và quan tâm.
Đi qua vô số các cung thủ và pháp sư Conjurer hoặc đang
bắn vào tuyến sau của đám quái thú hoặc nghỉ ngơi và bổ sung lượng mana dự trữ
của họ, tôi có thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm xung quanh chúng tôi. Những
người lính huých vào các đồng nghiệp gần đó để họ chú ý, cho đến khi có đến hàng
trăm ánh mắt hướng về phía chúng tôi.
‘Ít
nhất người nên chào họ chứ,’ khế ước thú của tôi nói, để ý đến những ánh
nhìn chằm chằm.
‘Tập
trung đi, Sylvie,’ tôi nhắc nhở. ‘Hãy nhớ chúng ta đến đây để làm gì, rồi chúng ta có thể lo lắng về sĩ
khí của quân lính sau.’
Mặt đất khô nứt của khu rừng Beast Glades có cảm giác
giống như hắc ín ướt, bấu chặt và kéo chân tôi lại khi tôi lê bước về phía trước
với cô rồng ở bên cạnh. Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác bất an đang khiến lồng
ngực của mình đập liên hồi. Màn đêm đen dần buông xuống cộng với đám đông người
với quái vật hòa lẫn vào nhau như muốn che giấu sự thật bất an mà tôi phải đối
mặt bằng mọi giá.
Rút thanh Dawn’s Ballad ra, Sylvie và tôi lao vào trận
chiến hỗn loạn đang hứng chịu làn mưa phép thuật và mũi tên. Thanh kiếm màu
xanh nhạt sáng của tôi đã trở thành ngọn hải đăng cho những người lính trong tầm
mắt, cho họ hy vọng và sức mạnh cần thiết để tiếp tục trụ vững thêm chút nữa.
Sylvie tránh xa tầm vung kiếm của tôi trong khi bắn ra
những viên đạn mana cực kỳ chính xác và đúng lúc để cứu các binh lính bất cẩn.
Tất nhiên là chúng tôi chỉ đơn giản là tấn công loạn xạ.
Khi tôi chém đôi những kẻ thù nhỏ hơn và hạ gục những con thú khổng lồ, mắt tôi
liên tục đảo qua đảo lại để tìm dấu hiệu của bất kỳ pháp sư conjurer Thổ hệ nào
có thân hình to lớn giống như Durden hoặc pháp sư augmenter với Hỏa hệ trông
cha tôi.
Trong khi quét mắt khắp vùng đất cằn cỗi này, tôi nhìn
thấy hình bóng của một con sâu quái vật cao sừng sững hơn những con thú còn lại
xung quanh nó đang nhóp nhép nhai những người lính phe tôi. Đôi lúc có vài ngọn
lửa bay lên từ đầu của nó, có vài tiếng la hét yếu ớt từ những người lính trước
khi họ bị nuốt chửng bởi con sâu quái vật đó.
Nghiến răng, tôi rời mắt đi khỏi cảnh tượng đó và cố gắng
một lần nữa để tìm cha tôi và Durden qua đám bụi mù mịt của khói và mảnh vụn
bay đầy rẫy khắp chiến trường hỗn loạn.
Rồi tôi chợt bắt gặp cảnh một nhóm binh lính khác đang
cố gắng hạ gục một con quái vật khổng lồ. Tuy nhiên, con này có vẻ hơi khoai
đây.
Các giống quái mana ở đây có cấp độ dao động từ cấp độ
B đến cấp độ AA—khi mà nó vẫn chưa bị đột biến—tùy thuộc vào độ trưởng thành của chúng và cũng như độ
cứng của vảy của chúng sau khi tiêu thụ các loại quặng đá quý.
Với chiều cao hơn mười mét và bộ lông gai lấp lánh,
tôi đoán chắc nó thuộc ở vế sau rồi. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý không phải
là con thú, mà là tấm lưng rộng của một người lính chiến đấu với đôi găng tay bọc
thép dày đang gánh chịu các đòn tấn công của con thú cao to khổng lồ kia trong
khi những người khác tuyệt vọng cố gắng trong việc hạ gục con quái đột biến giống
gấu đó.
Trước khi mắt tôi có thể suy ra người đó có phải là
cha tôi hay không thì chân tôi đã chạy nhanh về phía trận chiến đó.
Chỉ trong vài giây, tôi đã ở trong tầm để triệt hạ con
quái vật đó, nhưng tôi lại tập trung vào chiến binh ban nãy.
Tôi tặc lưỡi trong bực bội. Người đó mặc một bộ giáp
toàn thân, bao gồm cả mũ bảo hộ che hết cả mặt mình.
Tốc biến sang kế bên người lính đó trong khi những người
kia thì cố gắng kiềm hãm con quái vật, tôi giật phăng cái nón của anh ta ra.
“Này! Cái quái gì—”
Đó
không phải là cha tôi. Kìm nén cảm giác muốn bóp nát chiếc mũ bảo hiểm mỏng
manh trong tay, tôi dúi nó vào đầu anh ta mà không nói một lời.
“Di
chuyển đi,”
tôi ra lệnh. Câu lệnh đó
không chỉ dành cho về
người đàn ông mà tôi lầm tưởng là cha mình, mà còn dành
cho tất cả những người lính khác đang bao vây và tấn công con quái vật đột biến đó.
Việc
trở thành pháp sư khiến họ rất
nhạy
cảm với mana, và lượng
mana khủng bố trào
ra từ tôi ngay lập tức tạo sức nặng cho lời nói của tôi—hay đúng hơn là mệnh lệnh của tôi.
Tôi
biết thanh Dawn’s
Ballad sẽ không thể cắt đứt một con quái vật mana gần cấp S đó, đặc biệt là với tình trạng hiện giờ. Do đó, tôi cất kiếm đi và tiến
một bước về phía con quái
sáu chi khổng lồ với bộ lông cứng
như kim loại.
Chỉ trong một bước, tôi đã đứng
ngay dưới một trong những móng vuốt sắc như dao đang lao xuống. Nắm lấy một trong những
móng vuốt to
như cẳng tay của tôi, tôi quay
người và ngay lập tức vận mana vào cơ thể.
Kết
quả là một con quái vật nặng ngàn
tấn
đã bị tung lên không
trung và đâm sầm xuống đất bởi một cậu nhóc thiếu niên.
Mặt
đất nứt toát ra vì
cú va chạm và con thú đó,
dù có
hoang dã và điên cuồng đến mức
nào cũng chỉ biết rên lên một tiếng đầy đau đớn.
“Vãi cứt,” một người lính vừa chiến đấu với con thú thốt lên. Thanh búa chiến khổng lồ của anh ta đã bị
móp và trục của nó hơi cong do nhiều lần va chạm với lớp lông cứng ngắt của con gấu.
Tôi
muốn kết thúc việc này
nhanh chóng,
nhưng con thú hồi phục nhanh hơn tôi mong đợi. Con gấu xám đứng dậy và ngay lập
tức tấn công bằng bốn cánh tay đầy móng vuốt sắc bén của nó.
‘Arthur, người có cần giúp không?’ Giọng
Sylvie vang lên trong đầu tôi.
‘Không. Hãy tiếp tục tìm kiếm Durden hoặc
cha ta.
Việc này sẽ không mất nhiều thời gian đâu.’
Tôi
lắc người,
bước sang một bên, và xoay người, dễ
dàng
né tránh hàng loạt móng vuốt in
hằn lên mặt đất xung quanh tôi.
Bực
bội, con gấu ấy cố
gắng vung
hai cánh tay ở
trên cùng của
nó. Tuy nhiên, thay vì né tránh, tôi giơ lòng bàn tay lên.
Sử
dụng kỹ thuật mà Trưởng Lão
Camus đã chỉ cho tôi, tôi tạo ra một khoảng chân không ngay trên lòng bàn tay
đang mở của mình và hứng chịu
toàn bộ đòn tấn công. Tôi không thể phân tán hoàn toàn lực tấng công mạnh mẽ của con gấu xám này. Chân tôi lún xuống đất và toàn thân
tôi run lên.
Tuy
nhiên, nhiêu đây là quá đủ
để để quật ngã con gấu ấy để dễ bề
tấn công hơn rồi. Trong thời gian chuẩn bị tung thêm chiêu nữa,
tôi đã ghìm chặt
hai chân sau của con gấu
xám ấy
xuống đất để nó không chạy
biến đi
và gây thương vong cho phe
chúng tôi, đồng thời tôi cũng
vận
nhiều lớp gió xoáy xung quanh nắm tay phải của mình. Lớp gió xoáy trong tay tôi đủ để khiến
những người lính được huấn luyện gần đó giật bắn người, và khi nắm đấm của tôi va chạm trực tiếp vào bụng con quái vật với bộ lông cứng ngắt như kim loại đó, cả mặt đất rung chuyển vì chấn động.
Một
làn sóng
xung kích lan tỏa từ
cú đánh, khiến một số binh lính và quái thú yếu hơn bị ngã, nhưng vậy là đủ để giết chết con quái thú cấp cao đó rồi.
‘Người không nghĩ như thế là hơi
quá mức cần thiết ư?’ Khế ước thú của
tôi tan nói sau khi cảm nhận
được lực tác động từ tận nơi cô ấy đang ở.
‘Bộ lông của con gấu dường như đã bị ảnh hưởng bởi sự đột
biến. Ta sẽ không thể giết nó nếu không làm đến
mức như vậy.’
Không muốn tiêu tốn chút giây phút nào khác,
tôi tiếp tục tìm kiếm Durden và cha mình.
Mặc
dù không có nhiều
pháp sư conjurer
ở
tiền tuyến, nhưng việc tìm người
chú khổng lồ của tôi thật khó khăn. Vì pháp sư Thổ hệ sẽ hữu dụng hơn khi chiến đấu ở gần mặt đất, nên tôi tìm thấy rất nhiều phép thuật thổ hệ ở đằng xa.
Và biết tính
Durden và khả năng thi triển phép
thuật Thổ hệ với sức mạnh khủng khiếp, tôi biết chú ấy sẽ không đời nào ở lại Tường Thành để chiến đấu từ xa cùng những
pháp sư conjurer khác.
“Mẹ nó chứ,” tôi nguyền rủa. Sự kiên nhẫn của tôi
ngày càng mỏng đi theo từng giây từng phút. Mọi tiếng la hét và kêu cứu đều khiến
tôi nao núng, e sợ rằng người tiếp theo có thể là Durden hoặc cha tôi.
Sylvie
và tôi tiếp tục đi riêng lẻ khi
chúng tôi tìm kiếm họ
cũng như giết nhiều quái thú nhất có thể. Chưa một lần nào mà tôi tìm thấy một pháp sư
Alacryan giữa cuộc hỗn
loạn này,
nhưng đó là một điều tốt. Không có pháp sư nào sử dụng kết giới để bảo vệ bầy thú khỏi các pháp sư Conjurer của phe tôi.
Trong
nháy mắt, mặt trời đã mọc lên, khiến
cuộc chiến hỗn loạn ngày càng rõ ràng hơn.
‘Sao
người không thử sử
dụng Realmheart một lần nữa để thử tìm cha của người như lúc nãy người đã làm với Ellie?’ Sylvie đề nghị, giọng cô ấy
thậm chí còn mệt mỏi trong đầu tôi.
‘Bộ
con tưởng ta không nghĩ đến điều đó rồi à? ’ Tôi quát tháo. ‘Phép thuật của Ellie đủ độc đáo để ta phát hiện ra với sự dao động mana. Làm thế nào mà ta có thể phân biệt được cha mình với hàng trăm pháp
sư hỏa hệ khác chứ?’
‘…’
Thở
ra một hơi thật sâu, tôi xin lỗi cô
rồng ước thú của mình. Sự thất vọng và tuyệt vọng tích tụ trong tôi
khiến cảm xúc của tôi thật khó kìm nén.
‘Không sao đâu,’
Sylvie an ủi. Giọng cô ấy
nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy một chút buồn bã trong lời nói.
Tự
hứa với bản thân sẽ xin lỗi cô rồng
khế ước thú đã luôn trung thành tuyệt đối của mình
sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi tiếp tục tìm kiếm.
Khói,
lửa, mảnh vụn, vũ
khí bị bỏ rơi, và xác chết của binh
lính
và quái vật nằm la liệt trên cánh đồng cỏ đã từng tươi xanh này. Vì tầm nhìn của tôi ngày càng bị hạn chế, nên tôi phải luôn mở to mắt và lắng nghe thật kỹ lưỡng. Tôi biết thật vô vọng
khi cố gắng phân biệt cha mình giữa tiếng gầm rú của đám quái vật, tiếng kêu la hét của binh lính, tiếng vo ve
và rắc rắc của ma thuật và đâm
chém,
nhưng tôi không còn lựa chọn
nào tốt hơn.
Số
lượng quái thú đã giảm đi rất nhiều, nhưng phe tôi cũng thế. Con người, elf và người lùn đều nằm la liệt trên mặt đất bên cạnh những
con thú mà họ đã giết hoặc đã bị giết như thể nêu rõ quan điểm rằng thần chết có thể đến với bất kỳ ai, bất kỳ
lúc nào.
Vì
kế hoạch của tôi đã bị thay đổi
đột ngột nên rất nhiều binh sĩ đã ngã xuống. Sau lưng tôi chính là bức Tường Thành
không một chút hư tổn hay
trầy xước. Nó vẫn đứng sừng sững như muốn chế giễu chúng tôi vậy. Mặt đất phía trước nó vẫn nguyên vẹn
mặc dù chúng tôi đã đặt thuốc nổ bên dưới.
Sâu trong thâm tâm, tôi biết chính Trodius đã
hủy bỏ kế hoạch của tôi, vì hai người
chỉ huy ngươi chắc chắn sẽ không hy sinh đồng đội của mình vì sự an nguy của Tường Thành.
Chỉ
có ý nghĩ tìm cha tôi và Durden để đảm
bảo rằng họ vẫn ổn mới giúp
tôi không hóa điên lên.
Tôi đã phải tự nhắc
đi nhắc lại rằng kế hoạch mà
tôi đã nói sau cùng cũng chỉ
là… một gợi ý.
Hàng
giờ trôi qua cho đến khi mặt trời lên cao trên bầu trời. Những chiến sĩ bị thương quá nặng hoặc quá mệt mỏi để tiếp tục chiến đấu được đồng đội cõng
đi khi đợt quân lính tiếp
theo tiến lên thay thế họ.
Đám
quái thú đang dần bị đẩy lùi đi
khi
số lượng của chúng giảm xuống còn chỉ còn hàng trăm con. Sẽ không còn bao lâu nữa cho đến khi trận
chiến lớn này trở thành một chiến thắng lớn vang dội cho Dicathen. Tuy nhiên, với
những người lính vẫn đang cật
lực chiến
đấu dữ dội, mỗi
phút trôi qua là thêm một phút mà họ có thể dễ dàng về nơi chín suối. Đối với họ, chiến thắng
này chẳng hề vẻ vang gì
sau khi
chứng kiến những người bạn, đồng minh và đồng chí của mình ngã xuống.
Sau
nhiều giờ chiến đấu và tìm kiếm, cơ thể tôi đã tự động di chuyển. Tôi đã giết
quái thú ở bất cứ nơi nào tôi đến và giúp đỡ những người lính gặp nạn nếu họ
đang trên đường đi của
tôi. Tôi không thể cứu tất
cả mọi người,
nhưng tôi không thể bỏ qua những người
gặp hoạn nạn ngay trước mặt mình.
Khi tôi đang giúp đỡ một người lính bị cụt
chân phải của anh ấy thì bỗng một làn sóng hoang mang và lo lắng tột cùng tràn vào tâm trí tôi.
"Anh kia! Mang người đàn ông này trở
lại Tường Thành ngay lập
tức.” Tôi nói sau khi bọc chân của anh ta trong băng.
‘Sylvie! Chuyện quái
gì đã xảy ra thế?’ Tôi
hỏi, mồ
hôi lạnh chảy dài trên cổ khi cảm xúc của cô khế ước thú vẫn còn truyền sang tôi.
Tôi
ngay lập tức lao đến
vị trí của Sylvie. Cô ấy ở không xa, chưa đầy một dặm về phía tây nam ở phía cuối phía nam của Tường Thành. Nhưng tại sao cô ấy không
trả lời?
Mặc
dù cảnh vật mờ ảo lướt
qua tôi khi tôi bay đến,
thời gian dường như chậm lại rõ
rệt.
Âm thanh như bị
bóp méo và tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập vào màng nhĩ của mình to hơn bất cứ
thứ gì khác.
Tuy
nhiên, khi tôi đến gần hơn và gần hơn, tầm nhìn của tôi lóe lên, như thể tôi
đang quan sát thế giới qua một chiếc lọ dày cộp vì tôi hầu như không nhận ra
Sylvie khi cô ấy ôm chầm lấy
tôi như để giải phóng một
vạn nỗi buồn. Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nấc lo lắng của cô ấy, nhưng tôi tài nào nghe được những
lời cô ấy đang nói.
Với đôi mắt ngấn lệ, cô ấy lắc đầu dữ dội và ngăn tôi tiến lại gần
hơn. Nhưng tôi không thể nhìn thấy
cô ấy vì mắt tôi chỉ biết tập trung duy nhất vào người đàn ông đang
lê chân về phía đội y tế đang chạy về phía mình.
Dù bị mất một cánh tay và một nửa khuôn mặt
đã bị thiêu rụi đến mức
không thể nhận ra, nhưng tôi vẫn biết đó là chính là chú Durden. Và trên tấm lưng rộng của chú ấy…
là những gì còn sót lại
của cha tôi.
[]
[] []
#Darkie