[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA TESSIA
ERALITH:
Không rõ là vì sự nhẹ nhõm khi một Lance đã đến hay vì tác dụng phụ của việc lạm dụng ý chí thú của tôi quá mức, tôi đã ngất đi.
Mặt trời đã gần
lặn, sơn lên lớp sương mù dày đặc một màu đỏ rực khi tôi thức dậy. Tôi thấy mình đang ở trên một con wyvern nhỏ với một vài binh
lính đóng quân xung quanh tôi với vũ khí đã sẵn sàng trên tay, nhưng trận chiến đã kết thúc.
Cơ thể tôi đau nhức và chỉ việc mở mắt cũng đã làm thái
dương tôi đau buốt. Nhưng tôi không thể
ngừng nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó.
Trận chiến đã kết thúc, chúng tôi đã thắng. Tuy nhiên, những gì khiến tôi chú ý là những người lính bị thương trong đơn vị của tôi được
đưa đi trong khi những người chết được chôn tại chỗ. Những thi thể đáng lẽ được
đưa về gia đình để làm lễ đàng hoàng đã bị bỏ lại ngay tại chỗ họ hi sinh.
Tôi lò bò khỏi con quái họ rồng,
khiến những người lính xung quanh ngay lập tức hốt hoảng. Họ cố gắng giúp tôi đứng dậy, lo rằng tôi sẽ bị ngã, nhưng tôi đã xua tay từ chối.
Sự tức giận dâng lên trong dạ dày của tôi và nếu tôi
không kiểm chế nổi sự thôi thúc đó có lẽ tôi đã thực sự sẽ lao vào tấn công vào những người lính đang chôn cất đồng đội của họ.
Nhưng tôi đã ngăn bản thân mình lại, trút bỏ sự phẫn nộ của mình lên mặt đất. Ngay cả khi điều này không đúng, nhưng chúng tôi
không có sự lựa chọn khác. Có một đội quân Alacrya vẫn
đang hành quân đến Thành phố Zestier, trái tim của chính vương quốc tôi. Không có thời gian để dành cho việc mai táng người đã chết khi chúng ta đang cần từng chút thời gian và nỗ lực để phòng thủ trước
cuộc bao vây.
Một trong những binh lính nhẹ nhàng đỡ tôi
dậy và ra hiệu về phía wyvern. “Đại Đội Trưởng Tessia. Xin hãy ở lại trên wyvern phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra. "
Ngay cả như thế, thì tôi có quyền gì để nổi giận? Không phải tôi mới là người đáng trách cho những cái chết đã xảy ra ở
đây sao? Nếu không phải vì sự ích kỷ của tôi, bao nhiêu người trong số những
người đã nằm xuống kia bây giờ vẫn còn sống sót?
Tôi biết việc tự trách bản thân như thế này là không
ổn và mấy cái ‘nếu như’ sẽ chẳng bao giờ thành thật, nhưng với những lời chế nhạo của Vernett vẫn còn
vang vọng trong đầu tôi, thật khó để không làm như vậy. Bất chấp điều đó, tôi bắt đầu leo trở lại wyvern khi có thứ gì đó ở khóe mắt khiến tôi chú ý.
Gạt phắt đi những người lính
gác đang đỡ tôi dậy, tôi bắt đầu chạy.
Không thể thế
được.
Tôi tìm cách lách qua các lính cứu thương đang chữa trị những người bị thương và những emitter ở bên những người lính trong tình trạng nguy kịch hơn. Tôi cảm thấy khó thở khi mắt vẫn dán vào emitter đang quỳ bên
bệnh nhân mà cô ấy đang chữa trị.
Đó là Caria, cô ấy bất tỉnh. Tôi khuỵu xuống, nhưng trước khi tôi có
thể tiến gần hơn nữa, một bàn tay đã chặn tôi lại.
Tôi nhìn lên và thấy Darvus với đôi mắt mắt lạnh lùng như băng giá đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt mà tôi chưa từng
thấy trước đây. “Cô ấy chỉ gần như không thể ngủ được với một liều thuốc an thần.
Đừng đánh thức cô ấy.”
Stannard cũng ở gần đó, xơ xác và đầy bụi bẩn. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ quay đi chỗ
khác.
Cả hai đều không có thương tích nào ngoài một vài vết trầy xước nhỏ, nhưng Caria thì không may mắn đến vậy.
Tôi sững sờ nhìn emitter đang đóng miệng vết thương trên chân trái của cô ấy… hay đúng hơn là
những gì còn sót lại của nó. Người đàn ông nắm chặt tay lên mảnh vải ở phần vết
thương, dùng sức đè lên, nhưng máu vẫn trào ra giữa các
ngón tay, tạo thành một vũng máu đỏ thẫm.
Tôi nhìn chằm chằm, vừa kinh hãi vừa kinh hoàng, khi
thấy vết thương của Caria đang nhanh chóng lành lại. Da xung quanh vết thương hở
của cô bắt đầu liền lại với nhau tạo thành mảng sần sùi.
Trước đây tôi đã biết rằng các emitter không thể tái tạo các chi mới, và nhìn vết
thương ở phía dưới đùi của cô ấy, tôi dám chắc nó dường như không thể phục hồi
được.
Rồi tôi chợt nhận ra sự thật
cay đắng,
Một Caria tươi sáng và tràn đầy năng lượng, một pháp sư augment tỏa sáng
rực rỡ qua tình yêu của cô ấy với võ thuật, sẽ không bao giờ có thể đi bằng hai
chân được nữa.
“Làm thế nào…”
Tôi lẩm bẩm, tầm nhìn của tôi mờ đi vì những giọt nước mắt đang trào ra.
"Làm sao ư? ”Tôi nghe Darvus vặn lại. "Cô rời bỏ chúng tôi để tiến hành cuộc solo của riêng mình và—"
“Dừng lại, Darvus. Mọi người nhìn đấy.” Stannard kéo cậu ấy đi và nhìn
chằm chằm vào tôi trước khi cúi đầu. "Tôi xin lỗi vì thái độ của cậu ấy, đại đội trưởng Tessia."
Pháp sư conjurer tóc vàng vốn thường nhút nhát và tốt bụng, lại đối xử với tôi một cách lạnh lùng.
Tôi lắc đầu. “Stannard…”
Hai đồng đội của tôi phớt lờ tôi, đến gần Caria và hỏi
emitter
vết thương đang lành như thế nào.
Darvus đã đúng. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã có vai trò dẫn dắt mọi người mà tôi phải
chịu trách nhiệm, nhưng tôi đã chọn
tự mình hành động, nghĩ rằng tôi có
thể giúp đỡ nhiều người hơn với sức mạnh của mình.
Không. Thành thật mà nói, có lẽ tôi đã từng nghĩ rằng việc trở thành một
pháp sư lõi bạc khiến tôi đã quá tự cao khi cho rằng mình hoàn toàn phù hợp với các
trận chiến lớn hơn là chỉ phòng thủ
một vị trí.
Và vì điều đó, tôi đã bỏ rơi đồng đội của mình. Dù cho tôi
có cố gắng thuyết phục bản
thân rằng cô ấy vẫn có thể bị thương ngay cả khi tôi ở đó cũng không giảm cảm giác tội
lỗi khủng khiếp đè nặng lên ngực tôi.
“Đã đến lúc phải đi rồi,” một giọng nói quen thuộc
vang lên từ phía sau.
Tôi không nhìn lại - mắt tôi vẫn dán chặt vào giấc
ngủ yên bình của Caria. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ cảm thấy ra sao khi tỉnh lại. Liệu cô ấy có đổ lỗi cho tôi như Darvus và Stannard
không? Liệu cô ấy có ghét tôi không?
Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt. Tôi phải luôn mạnh
mẽ. Đây chỉ là sự khởi đầu. Trận chiến bảo vệ thủ đô Elenoir sẽ là nơi tôi có
thể bù đắp những sai lầm của mình.
"Tessia Eralith."
Giọng nói cuốn tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Quay lại,
tôi thấy Tướng quân Aya mặc áo giáp nhẹ với vài lính canh đóng sau lưng.
“Người cầm lái đã sẵn sàng khởi hành. Cô sẽ trở lại
Lâu đài ngay lập tức, đại đội trưởng
Tessia.” Lance
yêu tinh nói khi cô quay lại.
"Lâu đài?" Tôi đã trả lời. “Tôi không hiểu. Đội quân Alacrya đang hành quân về phía
Zestier ngay lúc này. Không có thời gian để về— ”
Tướng quân Aya quay lại nhìn, ánh mắt sắc bén cắt đứt lời nói của tôi. “Có lẽ cô chưa nghe rõ nhỉ. Cô sẽ được rút
khỏi trận chiến cho đến khi có thông báo mới.”
Tôi nhanh chóng lồm cồm đứng dậy. “Chờ đã, Tướng quân! T-tôi vẫn có thể chiến đấu!
Làm ơn."
Phong thái quyến rũ hàng ngày của cô ấy chứa
đựng sự thiếu kiên nhẫn nhưng cô ấy vẫn giữ giọng lịch sự. “Xin hãy chú ý tới vị trí của cô với tư cách là một thành viên gia tộc Eralith. Xem xét tình trạng tâm trí hiện tại của cô, tôi đã nói với Hội đồng rằng cô không còn thích
hợp để chiến đấu nữa."
Không, không,
tôi cần chiến đấu. Tôi cần phải bù đắp cho những sai lầm của mình. Tôi cần phải
làm tốt điều đó cho Caria và mọi người bằng cách chiến đấu thật tốt trong trận chiến sắp tới.
Aya bắt đầu bước đi, mái tóc gợn sóng sẫm màu của cô
ấy tung bay sau lưng, khi tôi nắm lấy cánh tay cô ấy. “Thưa tướng quân, tôi là
một trong số ít pháp sư lõi bạc sẵn sàng chiến đấu. Tôi không thể trốn trong
Lâu đài khi biết toàn bộ vương quốc elf
đang nằm dưới quyền— ”
"Công việc của cô là duy trì đội hình và cầm cự trong một khoảng thời
gian ngắn để đợi quân tiếp viện đến. Tuy nhiên, số người chết của đơn vị cô đã lên đến hơn một nửa vì tham vọng ích kỷ của cô." Nữ Lance
cạy ngón tay tôi ra và lạnh lùng nhìn tôi. "Những người còn đủ sức chiến đấu trong đơn vị của cô sẽ tham gia vào phần còn lại của sư đoàn của
tôi."
“Sẽ mất quá nhiều thời gian để có thêm quân tiếp viện,
thưa Tướng Quân! Ngay cả Tướng
Arthur cũng đang bận rộn với đám quái thú đang tấn công— ”
“Những gì xảy ra từ bây giờ không còn là việc của cô. Cô đã làm đủ
rồi, thưa công chúa. ”
Lời nói của Lance như một xô nước lạnh dội lên đầu, khiến tôi đơ ra khi Tướng Aya đưa cho người lính đứng
bên cạnh chiếc wyvern một cuộn giấy. "Đưa cô ấy đến thẳng lâu đài và đưa
cái này cho Tổng Tư Lệnh Virion."
Tôi tiến về phía wyvern khi một người khác đang cố định yên cưỡi, tôi liếc nhìn lại Darvus và Stannard lần cuối.
Không ai trong số hai người nhìn vào mắt tôi. Với đôi mắt khẩn cầu, tôi tiếp tục
nhìn chằm chằm, hy vọng ít nhất họ sẽ bắt gặp ánh mắt của tôi. Tuy nhiên, cho đến
cuối cùng, cả hai đều không nhìn lại.
Và sự đau đớn và trống rỗng mà tôi cảm thấy vào thời
điểm đó còn đau hơn mọi vết thương mà tôi từng phải gánh chịu khi là một người
lính chiến đấu bên cạnh họ. (Darkie: … L)
GÓC
NHÌN CỦA VIRION ERALITH –
Tại Lâu Đài:
Mọi chuyện thật sự quá hỗn loạn.
Các tin trực tiếp—phần lớn từ Thành phố
Zestier—được dán nhãn trên các cuộn truyền tin nhanh hơn chúng tôi có thể sắp xếp và đọc chúng. Bất chấp chi phí đắt đỏ của những vật phẩm liên lạc này, hàng hà sa số những cuộn giấy đang bị vứt vương vãi
khắp phòng họp khi các thành viên của Hội đồng liên tục đọc qua chúng.
Tình hình thảm khốc và bận rộn đã đổ thêm dầu vào ngọn
lửa căng thẳng vốn đã cháy phừng phực
trong phòng.
Một tiếng động đột ngột khiến mọi người quay đầu về
phía Alduin, người đã ném một chồng cuộn truyển tải xuống đất. Con trai tôi túm cổ áo Bairon Glayder, cựu
vương của Sapin, đập mạnh vào tường.
"Ông cũng đang đọc
các báo cáo từ Elenoir, phải không?" Alduin rít lên. "Vui chưa? Giờ ông
vui chưa hả?!”
Tôi ra hiệu cho những binh lính sắp can thiệp.
Lần đầu tiên, người đứng đầu của hoàng tộc Glayder tự
hào trông… xấu hổ. "Không ai có thể
đoán trước được điều gì đó như thế này có thể xảy ra."
"Không ai có thể?" Alduin nhổ nước bọt, đưa mặt mình lại gần
mặt người hơn. “Một đội quân gồm các pháp sư Alacrya hiện đang tiếp cận
Zestier, trái tim của Elenoir. Ngay cả khi các chiến lược sơ tán đang được thực
hiện, số người chết vẫn tăng lên do những người lính cố gắng ngăn thành phố bị
bao vây và ông dám nói rằng không ai đoán trước được? ”
“Em hiểu sự tức
giận của anh nhưng làm ơn, đây không phải
là lúc hay nơi phù hợp để làm điều này,” Merial xoa dịu
khi cô kéo lại cánh tay của chồng mình.
Giật cánh tay ra, Alduin
vung một nắm đấm vẫn đang nắm chặt cuộn truyền tin do Tướng Aya gửi tới, hạ
cánh thẳng vào quai hàm của Bairon. "Con gái tôi suýt chết vì lòng tham của
ông đó!"
Priscilla Glayder đứng sang một bên, nghiến răng và siết tay nhìn toàn bộ cảnh tượng, không thể giúp chồng vì cảm giác tội lỗi. Buhnd đứng ngồi không yên, vẻ mặt
tươi
cười hàng ngày được thay thế bằng một
cái cau mày nhăn nhó.
Alduin khuỵu xuống. Thằng bé đập mạnh tay xuống nền đá cẩm thạch cho đến khi
toàn bộ bàn tay bê bết máu. “Đã bao nhiêu lần tôi yêu cầu đưa quân đội của
chúng ta trở lại Elenoir? Đã bao nhiêu lần tôi cầu xin viện trợ vì tôi sợ viễn cảnh chính xác này sẽ xảy ra!? Mấy người sẽ chịu trách nhiệm như thế nào nếu điều này dẫn đến sự sụp đổ toàn bộ vương quốc elf hả!"
Không một âm thanh nào có thể nghe được ngoài tiếng
hét giận dữ và tuyệt vọng mà con trai tôi phát ra. Vợ
anh nhẹ nhàng vòng tay ôm anh vào lòng, an ủi con tôi theo một cách mà tôi
không thể.
Tôi không có quyền. Rốt cuộc, sức nặng của những lời
nói của thằng bé không chỉ nhắm vào Glayder, mà còn đối với bản thân tôi. Tôi là
người đã đồng ý với Bairon về việc giữ quân đội elf ở Sapin. Tôi là người chịu
trách nhiệm về những gì đã xảy ra với Elenoir.
Tôi đã quá tự tin với khả năng phòng thủ kỳ diệu của khu rừng Elshire. Cũng giống như Glayder. Tôi đã sai. Nhưng tôi không đủ
sức để thừa nhận một điều đơn giản đã bị mắc
kẹt sâu trong cổ họng tôi.
Với tư cách là người chỉ huy tối cao, tôi đã lãnh đạo toàn bộ lực lượng quân sự của
Dicathen. Mặc dù tôi không muốn vị trí này, nhưng tôi đã tự tin vào quyết định
và mệnh lệnh mà tôi đưa ra. Tôi cảm thấy như việc thừa nhận sai lầm này bây giờ
sẽ mãi mãi tạo ra sự nghi ngờ trong tâm trí tôi cho dù tôi có đưa ra mệnh lệnh
nào đi chăng nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào cuộn truyền tin được gửi từ
Etistin.
Bây giờ không phải là lúc để nghi ngờ các quyết định
của mình.
Tôi nhanh chóng lật cuộn giấy và nhét nó vào một đống
khác gần đó trước khi nói.
"Đủ rồi!
Bây giờ không phải là lúc để chỉ chỏ chửi bới. Tất cả hãy ra ngoài
và bình
tĩnh lại.” Tôi nhấn mạnh.
Các thành viên trong Hội đồng nhìn nhau, vẫn phân vân nhiều hơn là do dự. “Hội đồng viên Alduin và Merial, Tessia nên đến lâu đài sớm. Hãy dành chút thời gian và ở đó với con bé.”
Hướng ánh mắt của tôi về phía Glayder, tôi gật đầu với
họ. "Hãy nghỉ ngơi, và chỉ cần biết rằng những gì đã xảy ra không phải lỗi
của ai cả."
Tôi đợi lính gác hộ tống các thành viên của Hội đồng
ra ngoài. Alduin và Merial là những người đầu tiên đi và từ cái cách mà đôi mắt
sắc bén của con trai tôi lóe lên sự phẫn nộ và tức giận, tôi biết thằng bé cũng đổ lỗi cho tôi. Có lẽ lý do duy nhất khiến nó không lên tiếng là vì nó ấy biết tôi
cũng quan tâm đến Elenoir nhiều như thế nào.
Blaine, trước khi được đưa ra khỏi phòng, đã quay lại
nhìn. “Tôi biết ngài đã thề sẽ luôn trung lập lãnh đạo Dicathen trong cuộc chiến này, nhưng tôi sẽ
không đổ lỗi cho ngài nếu những gì ngài quyết định làm tiếp theo là vì vương quốc quê hương
của mình.”
Ông ấy không đợi
tôi trả lời khi bước ra ngoài.
Đó là câu trả lời mà tôi chưa bao giờ mong đợi từ cựu
nhân vương, và nó khiến tôi nhận thấy quyết
định hộ tống Hội đồng ra khỏi căn phòng này trông giống như tôi đang trốn tránh cuộc cãi vả mà cuối cùng tôi sẽ phải đối mặt.
Buhnd là người cuối cùng rời đi, ông ấy bắn cho tôi một cái nhìn mà tôi không thể giải
thích được, nhưng tôi không có thời gian để suy ngẫm. Bây giờ tôi cần ở một mình.
Căn phòng từng ồn ào giờ chìm trong im lặng não nề. Những thông điệp được viết trong các cuộn giấy truyền
tải dường như tạo ra một áp lực tích lũy đến mức gần như nghẹt thở.
Thở dài một tiếng, tôi lấy cuộn truyền từ Etistin và
đọc lại. Nội dung của cuộn này, và nhiều thứ khác sắp tới, sẽ khiến phần còn lại của Hội đồng choáng váng nhiều
như tôi lúc này.
Tôi không thể để điều đó xảy ra. Ít nhất một người
trong chúng ta cần phải suy nghĩ đúng đắn của họ, đó là lý do tại sao tôi giấu
họ - ngay cả khi nó chỉ trong vài giờ. Tôi cần thời gian đó để quyết định cách
tiếp tục.
Lúc này đã có hơn ba trăm tàu đầy ắp những người lính Alacryan đang tiến đến các
cửa phía tây của chúng tôi, và chắc chắn
sẽ có vài tên scythe và retainer trong số đó.
Tính đến cường độ và thời gian tiến hành các cuộc tấn công của họ, tôi không thể
không lo sợ rằng cuộc chiến này đang đi đến bước ngoặt mới.
May mắn thay, Bairon và Varay đã có mặt ở gần đó,
nhưng nếu chỉ có hai Lance thì
không đủ — Ngay cả khi có cả năm Lance của
chúng tôi cũng có thể là không đủ. Đưa Lance Mica đến bờ biển phía tây sẽ không
quá khó và Arthur lẽ ra đã gần hoàn thành vai trò của mình tại Bức tường.
Tôi chỉ còn mỗi nữ Lance elf.
Tôi có nên rút Tướng
Aya khỏi Elenoir và từ chối quân tiếp viện của họ không? Về cơ bản tôi sẽ từ bỏ
Elenoir bằng cách rút Lance đi, hay mạo hiểm cho phép một đội quân khác thậm chí
còn lớn hơn đặt chân lên đất của chúng tôi?
[] [] []