[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA TESSIA
ERALITH:
Darvus
bước lên cạnh tôi, hai tay siết
chặt hai thanh rìu chiến, lo lắng cho tính mạng của mình. Khuôn mặt tinh nghịch
mọi hôm đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt căng thẳng và cứng hàm. “Thật sự
không ổn chút nào rồi, Tessia.”
Tôi nhìn lại thì thấy Stannard và Caria cùng với hơn hai trăm binh lính
trong trung đội của tôi cùng với nhiều tiểu đội lính elf dưới trướng của tôi. Trong số họ chỉ là dân thường mặc mỗi đồ vải và tạp dề.
Họ là những người quyết định ở lại để bảo vệ quê nhà và người thân đã được sơ
tán đến an toàn.
Ai cũng trưng ra bộ mặt căng thẳng sầu thảm. Những người
lính siết chặt vũ khí của mình trong khi các dân thường lo lắng nắm chặt dao
găm, dao bếp, và các vũ khí thông thường khác trước tiếng hành quân ngày càng lớn
dần lên.
Thị trấn elf từng náo nhiệt giờ đã sơ tán hết đi,
nhưng tôi cùng tất cả binh lính có mặt ở đây đều biết rất rõ một điều, nếu
chúng tôi rút quân, hoặc nếu chúng tôi không thể cầm cự trước bọn chúng, thì tất
cả bọn họ sẽ chết hết. Đây không còn là một trận chiến để bảo vệ một thị trấn hẻo
lánh ở rìa biên giới; đây là trận chiến quyết định sự sống còn của
cả Elenoir.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, và đầu gối tôi bắt đầu
run lên. Dù cho lõi mana tôi có mạnh đến đâu, dù cho tôi có tập luyện miệt mài
đến cỡ nào đi nữa, thứ cảm giác duy nhất tôi cảm nhật được hiện tại là nỗi khiếp
sợ đến tê liệt tinh thần và cơ thể.
Nhưng tôi không được phép để người khác thấy nó. Tôi sẽ
không bao giờ làm thế.
Bởi vì nếu thế, nhuệ khí của tất cả binh lính ở đây,
những người dựa vào sức mạnh lãnh đạo của tôi, sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Kiềm nén những cảm xúc tiêu cực đó đi và khoác lên một
lớp mặt nạ mạnh mẽ và tự tin—đây chính là gánh nặng tôi phải gánh vác.
Tôi thi triển phép thuật Phong hệ để khuếch đại giọng
mạnh và rút kiếm ra. Tỏa ra một lớp mana dày đặc, không chỉ để bộc lộ sức mạnh
với cấp dưới mà còn để trấn an mình, tôi lên tiếng.
“Mọi người đều nghe báo cáo mà chúng ta nhận được vài
giờ trước rồi đấy. Tất cả chúng ta đều biết lý do tại sao chúng ta ngay lập tức
chạy đến đây không ngừng nghỉ.”
Tôi quay sang đối mặt với đồng minh, chấp nhận rủi ro
để lộ lưng với đoàn quân địch thù đang tiến đến. “Chúng ta ở đây là bởi vì một
đội quân Alacryan đang tiến về Vương Quốc Elenoir. Có thể không phải ai ở đây cũng coi vùng đất
là ‘quê nhà’ của mình, nhưng đằng sau lưng chúng ta chính là những
người già và trẻ con, những người buộc phải từ bỏ mái ấm thân thương của mình lại
phía sau để giữ mạng. Đoàn quân thù đang tiến đến đây sẽ giết họ và xâm lăng
Elenoir, và nếu chúng ta để chúng thành công thì Vương Quốc
Sapin sẽ là kế tiếp.”
Nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên trong đám đông.
“Tôi biết rằng quân số của chúng ta không nhiều, nhưng
tôi thật sự rất vinh hạnh khi được đứng trên chiến tuyến phòng thủ đầu tiên để ngăn điều
đó không xảy ra,” tôi tuyên bố và lớn giọng hơn nữa. “Lance Aya cùng với nhiều
elf thiện chiến hiện đang hành
quân xuống đây để hỗ trợ chúng ta trong lúc này, nhưng câu hỏi được đặt ra ở
đây là…”
Tôi nâng cao thanh kiếm của mình. “Liệu mọi người sẽ cùng tôi, không chỉ tham chiến lần
này mà là còn bảo vệ những người yếu hơn khỏi phe Alacryan không!?”
Một bầu không khí im lặng kéo dài trong ít chốc khiến
tôi lo rằng mọi người sẽ nghe thấy tiếng đập rộn ràng của tim tôi thì bỗng một
tiếng gầm vang lên kích động tất cả mọi người cùng hò reo.
Tôi ra hiệu và một hàng lính tụ tập xung quanh tôi
cùng với lính xạ thủ. “Các pháp sư Conjurers, cung thủ, sẵn sàng vũ khí của mình!”
Những tiếng bước chân ầm ầm của phe Alacryan ngày càng
lớn hơn trong rừng cây mịt mù sương ảo kia.
Tôi chĩa kiếm về phía trước. “Chuẩn bị tấn công.”
Với giác quan được cường hóa và lợi thế sân nhà là rừng
Elshire, tôi biết rằng có một tá lính tiên phong của phe định đang chuẩn bị
xông lên.
Tôi ra hiệu, đâm thanh kiếm của mình về trước và bắn
ra một luồn khí nén. “KHAI HỎA!”
Hàng tá mảng màu sắc bay tứ tung khắp nơi. Những luồn
điện cao thế, những lưỡi kiếm gió, những cầu lửa và gai đất bay thẳng về phía
cung thủ cùng hàng tá mũi tên lao vun vút.
Tôi nâng cao thanh kiếm của mình lên để mọi người cùng
thấy trước khi ra hiệu một đợt bắn thần chú khác. “Khai hỏa!”
Lại thêm một đợt bắn xối xả vào quân thù vẫn còn bị
khuất trong khu rừng này. Có nhiều kết giới xuất hiện và chặn, chuyển hướng và
thậm chú hấp thụ các đòn tấn công, nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Những cành
cây to lớn nhiều cành chĩa ra trong rừng cũng không hề đứng về phe chúng tôi.
“Bắn tiếp chứ?” Stannard nói và siết chặt vật phẩm của mình để chuẩn bị khai hỏa.
“Chỉ dựa vào mỗi thần chú và cung tên thì chúng ta sẽ
không thắng được.” Tôi quay sang Vedict, người chỉ huy tuyến đầu tiên. “Ra lệnh cho các chiến binh và pháp sư
augmenters xông lên để che mắt
quân thù khỏi chúng ta.”
Gật đầu, người elf mặt giáp thép nâng khiên lên và chạy
về trước và truyền đạt lại lệnh của tôi. Những người lính gan dạ mặc giáp da và
giáp sắt liền vận mana và lao về trước đội quân thù khổng lồ kia. Bọn họ mất dạng sau làn sương dày đặc kia, nhưng tôi
vẫn có thể nghe tiếng trận chiến vang lên.
Vận mana cường hóa cơ thể và vũ khí, tôi nhìn sang
Stannard, Darvus, và
Caria—những người bạn thân
thiết nhất, cũng là những đồng minh đáng tin nhất. Không ai trong số chúng tôi
nói lời nào, nhưng qua nhiều lần vào sinh ra tử, kề vai sát cánh qua vô số chiến
trường, ánh nhìn của chúng tôi như đều muốn nói duy nhất một điều. ‘Hãy cùng sống
sót trở về.’
Tôi với tay lên chiếc vòng cổ Arthur đã đeo cho tôi.
Tôi không được phép khóc.
Hôn nhẹ lên vòng cổ, tôi để nó vào trong áo và thề rằng
sẽ giữ lời hứa rằng chúng tôi sẽ an toàn trở về.
Gồng mình, tôi thét bằng tất cả hơi thở của mình. “TẤN
CÔNG!”
GÓC
NHÌN CỦA ALBANTH
KELRIS:
“Chỉ Huy,” một giọng nói lo lắng vang lên kế bên tôi.
Rời mắt khỏi đàn thú đang dần tiến đến bị khuất sau lớp
bụi mịt mù bay tung trời kia, tôi nhìn người trợ lý của mình. “Sao thế?”
Sinder,
một người vạm vỡ được tôi nuôi
dưỡng và huấn luyện kể từ khi còn nhỏ chỉ xuống tay của tôi.
Giờ tôi mới chợt nhận ra thanh lan can làm bằng thép trên
đây đã bị bóp đến mức cong vòng.
“À.” Thả lỏng tay mình, tôi vặn nó trở về vị trí ban đầu.
Nở một nụ cười hiền dịu, người trợ lý của tôi đặt tay
lên giáp tôi. “Tôi biết rằng tình cảnh hiện tại rất đáng lo lắng, nhưng ngài
hãy xem đống hỗn loạn mà Tướng Quân Arthur đang gây cho kẻ thù kìa.”
Chúng tôi cùng với bất kỳ người khác trên Tường Thành
đều quan sát. Vì số lượng quái vật quá khổng lồ, không ai có thể thấy được vị Lance trẻ tuổi ấy trong
biển quái vật kia. Nhưng cứ vài phú là chúng tôi có thể nhận ra có sự thay đổi
nhỏ trong hàng ngũ đám quái vật, như những lôi cầu và luồn điện bắn ra xối xả, khiến
hàng ngũ của đám quái dao động.
Tôi thở gắt. “Ta biết, Sinder. Nhưng thật khó chịu khi ta chỉ có thể đứng đây ngồi
nhìn trong khi cậu Lance ấy đã phải chiến đấu hàng tiếng đồng hồ không nghỉ.”
“Thời khắc của chúng ta sẽ đến sớm thôi. Dù cho cậu Tướng
quân ấy có mạnh đến cỡ nào thì cậu ấy cũng chỉ là một con người thôi. Rồi cậu ấy
cũng sẽ cần đến sự giúp sức của chúng ta,” trợ lý của tôi trấn an. “Giờ thì làm ơn đấy, Chỉ Huy, hãy thả lỏng cơ thể và
đừng để binh lính của chúng ta thấy ngài chùn bước như thế.”
“Từ khi nào mà cậu đã trở nên trưởng thành thế?”
Tôi chọc và đấm vào lưng Sinder,
suýt thì làm cậu ta ngã khỏi Tường Thành.
Những người lính xung quanh bắt đầu cười vì điều này.
Mặt khác, Sinder có vẻ không thích thú gì với việc suýt thì bị chỉ huy yêu dấu
của mình giết, nhưng sau khi thấy bầu không khí tươi tỉnh hơn thì cậu ấy cũng
nhẹ nhõm hẳn đi.
Tôi tiếp túc đi vòng quanh Tường Thành để đảm bảo rằng
mọi thứ vẫn ổn thỏa trước khi trận chiến của chúng tôi bắt đầu. Đây không phải
là một công việc mà Chỉ Huy nên làm, nhưng việc gặp gỡ các binh lính và khích lệ
tinh thần họ cũng giúp tôi đôi phần.
Họ là những người lính mà tôi đã huấn luyện, thuyết giảng
và đôi khi còn đấu tập cùng, những người sẽ dựa vào tôi vào thời khác chúng tôi đối mặt với đội
quân quái vật kia. Bọn họ cần tôi.
“Wess!
Đừng nói là ông đang run như cầy
sấy đấy nhá?” Tôi nói với một pháp sư Conjurer trung niên đang siết chặt
gậy phép của mình. Vỗ vai ông ấy, tôi mỉm cười. “Sau cuộc chiến này thì nhớ bảo
vợ ông làm cho chúng tôi mấy cái bánh ngọt nữa nhé?”
Người pháp sư conjurer cười và thả lỏng cơ thể. “Đúng là chỉ có ngài mới nghĩ đến đồ ăn vào lúc này
thôi, Chỉ Huy. Được thôi, Maryl sẽ rất vui khi biết ngài thích bánh của mình đến
thế.”
Tôi nháy mắt với ông ấy trước khi tiếp tục dạo bước. Tôi
cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ chào hỏi người này, cười đùa cùng người nọ và nói
về tương lai—bất
kỳ điều gì để giúp những người lính ở đây ngưng suy nghĩ về cuộc chiến tăm tối
sắp xảy đến.
Rồi tôi thấy cô em gái của Tướng Quân Arthur… nếu tôi
nhớ không nhầm thì tên cô ấy là Eleanor. Rất khó để thấy được cô gái nhỏ nhắn ấy
đằng sau con thú khổng lồ bên cạnh. Stella, nữ lính gác mà tôi đã giúp canh chừng cô bé ấy thì lại
không thấy đâu, mà thay vào đó là một nữ cung thủ với mái tóc đen tuyền cùng
đôi mắt rạng rỡ. Có vẻ như cô ấy đang dạy cô bé nền tảng của việc bắn cung từ
trên cao xuống.
“Chào cháu Leywin,” tôi chào. “Cô gái mà ta đã giao cho nhiệm vụ hộ tống cháu đâu rồi?”
Cô bé ấy cứng người và cố gắng đưa tay chào một cách
lúng túng. “À, vâng, chào ngài, Chỉ Huy…”
“Là Albanth.” Tôi mỉm cười trước khi quay sang người phụ nữ đang chỉ
cô bé ấy. “Và cô là?”
Người phụ nữ với ánh mắt sắt sảo liền đưa tay chào. “Helen
Shard, thưa Chỉ Huy. Thật xin lỗi vì đã không nói trước. Tôi là người hướng
dẫn lâu năm của con bé, nên tôi đã thay Stella tiếp quản việc trông nom con bé.”
“Hiểu
rồi,” tôi mỉm cười. Thật
nhẹ nhõm khi biết rằng em gái của Tướng Quân không phải là người đã cho Stella
đi. “Trong trường hợp đó thì ta sẽ để cháu ấy cho cô chăm sóc vậy.”
“Vâng, thưa ngài!” Cô ấy nói với ánh mắt tràn đầy tự
tin.
“Cháu Leywin.” Tôi quay sang đối mặt với đàn
quái đang ngày càng đông hơn cả
lần trước. “Cháu vẫn còn ý định muốn giúp đỡ ngay cả khi đã thấy bọn chúng
không?”
“Vâng.” Cô bé ấy trừng mắt quyết tâm và siết chặt thanh cung
của mình. “Anh trai cháu đang ở ngoài đó chiến đấu hết sức mình cùng với
Sylvie. Sau tất cả buổi tập luyện của cháu thì đây là điều tối thiểu cháu có thể
làm được để giúp anh ấy và gia đình cháu, những người cũng đang có mặt ở nơi
này.”
Cô bé này chỉ chưa đầy mười hai hay mười ba tuổi, ấy
thế mà cô bé đã thể hiện một sự quyết tâm mãnh liệt trong khi vẫn còn khá trẻ
và ngây ngô. Tôi
rất muốn hỏi liệu cha mẹ cô bé có biết cô bé ấy hiện đang ở đây và liệu họ có
cho phép điều này không, nhưng rồi tôi nhận ra đó không phải là việc của tôi.
Đưa tay chào cả hai, tôi tiếp tục bước đi thì một sứ giả chạy hối hả tới chỗ
tôi.
Anh thở gấp gáp như thể leo bộ toàn bộ nấc thang dẫn
lên đây vậy, rồi anh ta cúi đầu chào trước khi lên tiếng. “Chỉ Huy Trưởng
Trodius
Trodius đã triệu tập một cuộc
họp khuẩn cấp và yêu cầu ngài có mặt ngay lập tức.”
“Đã hiểu rồi. Cảm ơn.” Tôi trả lời trước khi đi về phía trại chính.
Khi tôi vừa đến nơi thì nữ Chỉ Huy
Jesmiya bực bội rời khỏi đó.
Cô ấy va phải vai tôi trong khi rủa thầm.
“Chỉ Huy Jesmiya,” tôi gọi và nắm tay của nữ chỉ huy lại.
Nữ chỉ huy tóc vàng ngay lập tức quay người lại và
tính rút kiếm ra trước khi nhận ra tôi.
“Chỉ Huy Albanth,” cô ấy nói cục súc rồi tra kiếm vào vỏ.
Ngạc nhiên trước thái độ cục cằn ấy, tôi hỏi cô ấy có
chuyện gì đã xảy ra thì cô ta chỉ hất tay. “Đi mà hỏi Trodius,”
cô ấy nói trước khi bước đi.
Tôi
mở cửa vào lều và thấy Chỉ Huy Trodius đang xem qua xấp giấy tờ trên tay.
Mặc dù chính ông ấy đã cho gọi tôi đến đây, nhưng ông
vẫn tiếp tục chú chăm vào đống giấy tờ đó như thể muốn ra thị uy. Mọi việc cứ
thế tiếp diễn trong vài phút trước khi tôi không thể đợi được nữa và hằn giọng. “Chỉ Huy—”
Ông ta giơ một ngón tay lên ra hiệu cho tôi im lặng mà
chẳng thèm ngước lên nhìn tôi bất chấp rằng ông đã yêu cầu người sứ giả đến triệu
tập tôi cho cuộc họp ‘khẩn cấp’ này.
Cuối cùng, sau khi chậm rãi sắp xếp chồng giấy tờ
thành ba chồng bằng nhau, ông ta ngước lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chỉ Huy Albanth.”
“Vâng thưa ngài!” Tôi đưa tay chào, lớp giáp trên người vang lên.
“Cho lính của ông chuẩn bị tiến công đi.” Ông ta ra lệnh.
“Họ sẽ là đội tiên phong trước đám quái vật theo đúng kế hoạch ban đầu.”
“Xin lỗi?” Tôi hỏi một cách bối rối. “Tôi xin lỗi, nhưng thưa
ngài, theo tôi biết thì không phải lính của tôi chỉ tham chiến sau khi
chúng ta đã dụ đám quái vật vào
cái bẫy mà chúng ta đã—”
“Chỉ Huy Albanth,” ông ta ngắt lời thêm lần nữa. “Ông có biết chúng ta đã
đổ bao nhiêu tài nguyên công sức vào việc đào địa đạo dưới đất để tạo đường đi
an toàn cho sư đoàn Trailblazer của chỉ huy Jesmiya có thể an toàn di chuyển đến rừng
Beast Glades không? Tôi sẽ không quá đáng đến mức so sánh mạng người với
những điều đó,
nhưng việc kích nổ những đường hầm dưới đất là một điều cực kỳ phi lý.”
“Nhưng thưa ngài.” Tôi bước lên một bước thì thấy ánh mắt
rực lửa từ Trodius. Lùi lại, tôi tiếp tục nói. “Nếu chúng ta thuận theo kế hoạch của Tướng Quân Arthur
thì chúng ta sẽ có thể triệt tiêu phần lớn đàn quái vật. Điều này sẽ giúp cho lực
lượng cận chiến có cơ hội sốn—”
“Như tôi đã nói rõ, Chỉ Huy
Albanth, tôi sẽ không quá
đáng đến mức đem những mạng sống của những người lính đó lên bàn cân…” Ông ta không nói hết câu để tôi tự biết thân phận của
mình.
“Hơn nữa, chính cậu Lance đó cũng đã nói rồi—đó chỉ là đề xuất chứ không phải kế hoạch chính thức. Tôi
không lên tiếng trong suốt buổi họp đó là vì tôn trọng vị thế của cậu ta, nhưng
sau cùng, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhóc không biết chút gì về chiến tranh thực
tế cả.
Do đó tốt hơn hết là ông cũng
nên nhận ra điều đó đi.”
Siết chặt nắm đấm sau lưng, tôi đành giữ im lặng.
Trodius
coi im lặng của tôi là lời đồng
ý, và nở một nụ cười giả tạo có thể đánh lừa những người không biết gì nhiều về
ông ta. “Tốt! Vậy chúng ta sẽ điều quân lực của ông ngay lập tức. Sư đoàn của
ông sẽ chiến đấu hết sức mình cho đến khi sư đoàn của Jesmiya được lệnh ra quân
sang hai cánh để hỗ trợ. Cho đến khi đó, các cung thủ và pháp sư Conjurer đóng quân trên Tường
Thành sẽ tùy ý công kích xuống.”
Nghiến răng trong căm phẫn, tôi không thể nói được gì
ngoại trừ gật đầu rồi quay đi. Rồi tôi chợt nhận ra, phản ứng của Jesmiya ban nãy khi chúng tôi đụng mặt nhau bỗng trở nên
quá đỗi dễ chịu khi tôi nghe
xong mọi chuyện.
“À mà, chỉ huy Albanth?” Ông ta gọi lại. “Tôi nhận ra là, sau trận chiến này,
thương vong có thể sẽ rất lớn, nhưng những sự hy sinh cao cả ấy để giữ cho
thành trì quan trọng này đứng vững sẽ là một thắng lợi cực kỳ vẻ vang ấy.” (Darkie: cái !@#!@%$!#)
GÓC
NHÌN CỦA ARTHUR
LEYWIN:
‘Arthur.’
Tôi ngước nhìn về phía Tường Thành sau lớp bụi mịt mù
trong khí, rồi quay sang nhìn lực lượng Alacryan trong khu rừng Elshire.
‘Arthur!’ Giọng nói của Sylvie vang lên to hơn nữa.
“Ta không biết!” Tôi quát. “Ta không biết phải làm gì hết, Sylvie!”
Nghĩa vụ của tôi là phải ở đây và giúp lực lượng của
Tường Thành đánh bại đàn quái vật, ngay cả khi biển quái vật vô tận này có nguy
cơ chỉ là lực lượng đánh lạc hướng, và thậm chí rằng gia đình và nhóm Twin Horns
đang có mặt ở đây để chiến đấu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có chuyện gì xảy ra với họ sau khi
tôi rời đi? Mặt khác, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tess gặp nguy hiểm? Hầu hết lực
lượng Elf đều tập trung ở Sapin nên Eleanor khó có thể chống lại đội quân đông đảo đến mức
đó.
‘Con biết đây là một quyết định cực
kỳ khó khăn.’ Sylv
trả lời, giọng nói dịu dàng
của cô ấy giúp xoa dịu một phần căng thẳng nhỏ trong tôi. ‘Người hãy an tâm là con sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của người.’
Đầu óc tôi quay điên cuồng tranh luận. Sau khi cảm xúc
mạnh mẽ trong tôi dần lắng xuống, phần suy nghĩ logic bắt đầu làm việc. Thật an
tâm khi biết rằng những cái bẫy mà chúng tôi đã đặt cho đàn quái vật ở Tường
Thành sẽ giảm tối đa thương vong cho lực lượng cận chiến, huống gì là làm nguy hại gì đến một pháp sư Augmenter
mạnh mẽ như cha tôi.
Thời gian dần trôi qua, và đàn quái cùng quân đội
Alacryan vẫn đang tiến về trước khiến tôi nhanh chóng đưa ra quyết định của
mình.
“Sylvie.
Chúng ta sẽ đến rừng Elshire.” (Darkie: @#@!#@#!@#!@
ARTTTTTTT!)
[]
[] []
#Darkie