[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA CIRCE
MILVIEW – Phe Alacryan:
Tôi
chạy thục mạng.
Có vẻ như tất cả những gì tôi làm suốt mấy
ngày nay là chạy qua khu rừng đáng
nguyền rủa này. Những cành cây làm
trầy
má và cánh tay tôi trong khi bụi cây xé toạc quần áo và chân tôi.
Tôi
chạy nhanh theo hướng phép
thuật của tôi hướng dẫn. Không có nó, tôi chẳng khác gì người mù cả.
Ngay cả khi đêm nay có trăng, tôi cũng không nghĩ rằng những tia sáng nhàn nhạt của
nó có thể xuyên qua tán cây và sương mù dày đặc đến quái đản kia.
Đôi khi, tôi thấy những tia sáng
lóe lên từ phép thuật của Maeve đằng sau tôi, thắp sáng những cái cây và tạo ra những cái
bóng kỳ lạ trên mặt đất rừng.
‘Maeve. Cole. Xin vượt qua mọi
chuyện một cách an toàn,’ tôi cầu nguyện với Vritra
mà không dám chạy chậm lại.
Tôi
tiếp tục chạy, đảm bảo nâng đầu gối lên cao và bước bằng gót chân trước. Đây là
cách tốt nhất để chạy trên địa hình không bằng phẳng với đầy những cành cây gãy
và rễ cây khắp mặt đất.
Chạy
cho đến khi những tia sáng
phép
thuật của trận giao
chiến gần như không còn
trông thấy được nữa,
tôi dừng lại và nép
mình bên cạnh một bụi cây rậm rạp. Những chiếc gai và những chiếc lá gai góc đâm chích vào người tôi, giúp tôi khó bị phát hiện. Tôi che miệng khi thở hổn
hển, sợ rằng mình sẽ bị nghe thấy.
Sự lo lắng và hoang tưởng tràn đầy
tâm trí tôi khiến đầu tôi ngập
tràn hoài nghi và vô vọng. Nén lại
những tiếng nức nở, tôi cố trấn tĩnh bản thân.
Mày ổn mà, Circe. Mày đang làm rất tốt.
Tôi
lau đi dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi
phải sống sót. Vì
em trai tôi. Vì Seth. Tôi đã đọc đi đọc lại điều này nhiều lần, đây là câu câu thần chú giúp tôi tiếp
tục bước đi mà không gục ngã.
Cuối
cùng sau khi ổn định nhịp thở,
tôi bắt đầu kích hoạt ấn crest của
mình. Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được vị trí của mảng ba điểm gần nhất
mà tôi đã thiết lập.
Thật không may, nó ở xa
hơn tôi hy vọng.
Thậm
chí không dám chửi
rủa thành tiếng, tôi nghiến răng
trong
bực bội. Vì khoảng
cách giữa các mảng còn lại quá
xa, chỉ sử dụng mana thôi là
không đủ.
Dùng
tay đào một lỗ nhỏ trên nền đất mềm, tôi cắn ngón tay cái cho đến khi máu chảy
ra. Một cách cẩn thận, tôi để máu của mình nhỏ vào lỗ trong khi vận mana từ ấn crest của mình.
Nhờ sự tình cờ và may mắn tột độ mà
tôi đã phát hiện ra rằng máu của tôi có thể giúp khuếch đại tác dụng của mảng ba điểm này. Có lẽ nếu tôi có thể tìm ra lý do tại sao thì biết đâu một ngày nào đó có thể biến
ấn crest của
tôi thành ấn emblem.
Sau
khi máu được truyền mana của tôi thấm vào lỗ nhỏ mà tôi đã tạo, tôi che nó lại
và di chuyển lên một cái cây gần đó.
Lấy
ra con dao nhỏ mà Fane đã ép buộc
tôi phải giữ, tôi bắt đầu khoét một lỗ nhỏ bên dưới một cành cây thấp.
Tôi
định đặt ngón tay cái đang chảy máu của mình lên cái lỗ thì một tiếng cành cây gẫy khiến tôi giật phắc người.
Tôi cầm con dao bằng cả hai tay, hướng nó về phía nguồn phát ra âm thanh khi
kích hoạt ấn crest đầu
tiên của mình.
Các
giác quan của tôi mở rộng ra,
bao trùm bán kính hai mươi thước, chỉ để cảm nhận rằng đó chỉ là một sinh vật rừng
nhỏ. Tôi hạ dao xuống, thất vọng với sự thảm hại của bản thân mình. Tôi run rẩy, lưng tựa vào gốc cây, nước
mắt chảy ròng ròng.
Tất
cả những gì tôi muốn là thu người lại và bật khóc, nhưng thật không may, tôi không
có quyền thứ
xa xỉ như vậy. Nếu
tôi muốn sống thì tôi không được làm như vậy.
Tôi
biết rằng tiếng ồn là do một con vật gây ra nhưng tôi không tài nào tập trung tâm trí mình được. Tôi đang lãng phí thời gian, nhưng vì một số lý
do kỳ lạ nào đó,
tôi thực sự không muốn ai đó giết mình từ phía sau. Nghĩ thật kỳ cục, nhưng tôi
thà nhìn thẳng vào mắt kẻ
giết mình khi tôi chết hơn.
Sau
vài phút trôi qua, tôi thở dài và quay lại với nhiệm vụ của mình.
Nếu
thật sự có ai
đó ở đây, họ đã giết tôi từ
lâu rồi. Đây không phải là một suy nghĩ an ủi, nhưng đó là sự thật.
Tôi
là một trinh sát,
những người được
rất nhiều người tôn
trọng và có giá trị trong đội ngũ,
nhưng khả năng chiến đấu
của tôi hoàn toàn kém xa so
với các lính Tiến Công
như Fane, hoặc Pháp sư
như Maeve, và thậm chí cả Thủ
Hộ Vệ
như Cole.
Sau
khi điểm thứ hai đã được thiết
lập,
tôi di chuyển đến cây cuối cùng để kết thúc mảng ba điểm. Tôi biết rằng việc sử
dụng máu làm vật trung gian cho mảng sẽ khiến tôi kiệt sức, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên
khi tôi mệt lã người sau khi
hoàn thành thiết lập điểm cuối cùng. Bất chấp không khí mùa đông
khắc nghiệt dường như còn lạnh hơn trong sương mù này, tôi đổ mồ hôi và đầu gối
tôi gần như muốn khuỵ xuống.
Tôi phải tiếp tục di chuyển. Gần đến rồi,
tôi nói với đôi chân của mình. Không bận tâm đến việc che giấu dấu vết mana của mình, tôi chuyển sang điểm tiếp
theo.
May
mắn thay, với dấu ấn mảng ba điểm mà tôi vừa hoàn thành, tôi sẽ không phải sử dụng
máu của mình nữa. Tôi chỉ cần đảm bảo rằng tôi không đặt điểm tiếp theo quá xa.
Tôi
cố gắng chạy bộ trong khi thở hổn hển. Tôi không nghĩ là điều này có thể xảy ra, nhưng khu rừng dường
như càng ngày càng tối
hơn.
Những cành cây treo thấp hắt vào bộ quần áo rách nát của tôi. Không còn sức để phủi chúng ra, tôi đành dừng lại giật cành ra, làm tốn thời gian quý báu của tôi.
Tôi
đã vấp ngã nhiều lần hơn tôi có thể đếm được vì rễ và các chi cây dường như
đang phát triển nhiều hơn về số lượng, nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi.
Vị
trí này khá ổn.
Khuỵu
gối về phía trước, tôi bắt
tay vào việc một lần nữa. Kích hoạt ấn crest của mình, tôi bắt đầu vận mana vào điểm đầu tiên của mảng thì bỗng một thứ gì đó đâm sầm vào tôi từ bên cạnh.
Thậm
chí không có cơ hội để ngạc nhiên, tôi đột nhiên thấy Fane, người đang ở trên
tôi. Fane không nhìn tôi mà nhìn về phía xa - khuôn mặt anh nhăn lại thành một
vẻ cau có đáng sợ. Trời tối nhưng ngay cả khi đó tôi vẫn có thể thấy được người anh ta đầy máu thế nào.
"Cô có thể chạy không?" Anh hỏi, kéo tôi đứng dậy. Mắt anh vẫn đảo xung quanh chúng tôi, tìm kiếm điều gì
đó.
“Tôi
nghĩ vậy,” tôi lắp bắp, ánh mắt tôi nhìn xuống một mũi tên lấp lánh cắm thẳng dưới đất… ngay nơi tôi đã
từng đứng.
Fane
kích hoạt ấn emblem của
mình. Toàn bộ cơ thể anh ta phát sáng và một lớp aura có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao quanh anh, nâng anh ta
lên không trung.
Trên tay anh ta là một ngọn giáo, chiều dài của nó gấp đôi chiều cao của tôi với
một đầu nhọn quay như một mũi khoan, phóng ra những tia lửa xung quanh chúng tôi.
"Thế thì chạy đi. Tôi sẽ kiềm chân hắn lại. "
Thậm
chí không có cơ hội để chào tạm
biệt
đồng đội của mình, tôi quay người và bỏ chạy. Tôi không biết ‘hắn’ mà Fane đang ám chỉ là ai, nhưng qua cách anh ấy ngay lập tức kích hoạt toàn bộ sức mạnh của mình, tôi dám chắc chắc hắn cũng không phải dạng vừa.
Không
lâu sau tôi có thể nghe thấy tiếng giao chiến sau lưng. Mặt đất rung chuyển và cây cối dường
như rùng mình vì đau buồn cho những người anh em của mình bị cuốn vào trong cuộc chiến. Đã hơn một
lần tôi suýt bị gió thổi
bay đi,
nhưng ngay cả vậy,
tôi vẫn cưỡng lại sự cám dỗ để quay
đầu về
phía sau. Tôi chỉ có thể cầu nguyện với Vritra rằng Fane sẽ không sao.
Một
lần nữa, tôi lại chạy. Tôi tiếp tục chạy trong khu rừng đáng nguyền rủa này cho đến khi chân tôi nặng trịch. Mỗi bước đi ngày càng nặng nề hơn, như thể tôi đang lội
trong vũng sình lầy vậy.
Dù
tôi có muốn tiếp tục di chuyển đến mức nào đi chăng nữa, thì cơ thể tôi đã đến giới hạn rồi. Gần như không thể nhấc
chân khỏi mặt đất, ngón chân của tôi bị mắc vào một cái rễ cây cứng.
Tôi
ngã nhào về phía trước và tôi sớm nếm được mùi đất và những tán lá của khu rừng
trong miệng.
Tấm
áo giáp bạc
của Fane đè nặng cơ thể tôi
xuống đất. Từ bỏ ý nghĩ vùng dậy, tôi lăn sang một bên và kích hoạt ấn crest. Với quãng đường đã đi,
tôi biết tăng cường mảng ba
điểm bằng máu sẽ an toàn hơn.
Vết
thương trên ngón tay cái của tôi đã đóng vảy, nhưng khi tôi lau miệng vết bẩn,
tôi có thể nhìn thấy ra
một vệt máu đỏ.
Điều
mà bộ não thiếu ngủ và điên cuồng của tôi coi là 'may mắn' chính là cú ngã sấp mặt đã làm rách một vết thương trên
môi tôi.
Có
lẽ đây là hành động không phù hợp với
phụ nữ
nhất mà tôi đã thực hiện trong suốt cuộc đời mình, tôi phun một ngụm máu xuống
đất và nhúng ngón tay vào đó để vận
mana.
Nếu
tôi không thể chạy, tôi vẫn có
thể tạo thêm một ấn khác
cho đội quân đang chờ đợi
chúng tôi. Có lẽ điều này cũng đủ đối với họ. Có lẽ họ vẫn sẽ
cứu Seth.
Ấn crest trên lưng tôi bắt đầu bốc
cháy - một dấu hiệu cho thấy tôi đang cố
gắng quá sức. Nhưng điều đó không
quan trọng. Chân tôi thậm chí không thể gánh được trọng lượng của tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chết.
"Đồ
ngốc! Không phải tôi đã bảo
là phải tiếp
tục chạy sao?" Tôi chưa bao giờ nghĩ giọng nói thô ráp của Fane lại nghe dễ
chịu đến vậy, nhưng tôi đã nhầm.
Tôi
phát hiện bóng dáng của Fane đang chạy về phía tôi với những cầu gió bao quanh anh ấy. Không dừng lại,
anh ta nắm tấm
giáp ngực kéo tôi đứng lên và
kẹp tôi dưới nách. Rồi
tôi nhìn thấy nó.
“Fane.
C-Cánh tay của anh! ” Tôi hốt
hoảng,
trợn tròn mắt.
“Đừng bận tâm,” anh cáu kỉnh. "Tôi
cần cô tập
trung vào việc dẫn đường cho
tôi."
Tôi
có rất nhiều câu hỏi để
hỏi
Fane, nhưng bây giờ không phải lúc. Chỉ về hướng mà kỹ năng True Sense đã chỉ cho tôi,
tôi hướng người Tiến Công kỳ
cựu băng qua khu rừng sương mù
quái quỷ này.
May
mắn thay, mặt trời đã mọc trở lại. Chúng tôi đã chạy không ngừng suốt cả đêm, và điều hiển nhiên là Fane sắp hết chịu đựng nỗi rồi. Anh ta đã tập
trung phần lớn mana của
mình vào phần cánh tay cụt của
mình
để giữ cho máu không tràn ra ngoài. Phần còn lại của mana của anh ta được dành để tối đa hóa tốc
độ của chúng tôi.
"Tụi
mình gần đến nơi rồi!" Tôi hào hứng nói, chỉ vào một khe hở trong rừng
cách đó vài chục thước.
“Chỉ
một chút nữa thôi, và cô
chỉ
cần tập trung mọi thứ vào mảng ba điểm. Làm được điều đó và nhiệm vụ của chúng
ta là thành công,” Fane
hậm hực. "Cô có
thể làm điều đó chứ?"
"Chắc chắn."
Chúng
tôi dừng lại và Fane thả tôi xuống đất. Tôi phỏng đoán rằng anh chàng Tiến Công này muốn tôi bắt đầu làm việc của mình-nhưng tôi chỉ đúng một nửa.
Tôi
có thể thấy ấn emblem của
Fane sáng rực rỡ bên dưới lớp áo khi anh ấy đứng trước mặt tôi. Ngọn giáo kia lại một lần nữa hình thành
trong tay Fane khi anh ta nhắm nó vào tên elf đang từ từ tiến đến chúng tôi.
Ngay
cả cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết hắn ta là ai. Chính là tên elf đã phát hiện ra chúng tôi trên cây. Hắn ta cũng chính là kẻ mà Maeve và Cole đã
ở lại sau để
chiến đấu kiềm chân hắn.
“K-Không.
Không thể nào…” Tôi
lẩm bẩm khi gã elf
tên Albold tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Trông hắn ta có vẻ bị thương và mệt mỏi,
nhưng hắn ta vẫn
còn sống.
Và nếu hắn ta
còn sống, điều đó có nghĩa là…
Tôi
nghe thấy một tiếng huýt
nhỏ,
nhưng trước khi não tôi có thể xử lý tiếng ồn đó là gì thì ngọn giáo gió của
Fane đã ngay lập tức di
chuyển. Mũi tên định lấy mạng tôi bỗng nằm trên mặt đất.
“Mẹ kiếp, bọn chúng đông hơn rồi. Chúng ta cần phải
chạy tiếp,” Fane nói. "Ngay!"
Fane
nhấc tôi dậy và đẩy tôi ra sau. "Đi thôi!"
Ngay
cả với chút sức lực mà
tôi nghỉ ngơi được
trong khi Fane ôm tôi trong tay, tôi chỉ bước đi loạng choạng. Fane tiếp tục
đẩy tôi về phía trước,
hướng tới nơi mà tôi cho là một trong những lối vào vương quốc của elf.
Tôi
cứng người mỗi
khi nghe thấy tiếng huýt gần sát
tai,
nhưng thực tế là không có mũi tên nào bắn trúng tôi, tôi biết Fane đang làm
công việc của mình.
Và tôi phải hoàn thành việc của tôi.
Kích hoạt ấn crest của tôi, dấu
ấn của mảng ba điểm sáng lên như một tấm bản đồ trong đầu tôi. Tuy nhiên, cái gần
nhất mà tôi đã thiết lập lại
quá xa. Tôi cần thời gian, thứ mà chúng tôi không có.
“Chúng
ta đã đủ gần rồi.
Thiết lập mảng ngay đi! ”
Fane rên rỉ phía sau tôi.
Tôi
khuỵu gối xuống và bắt đầu thiết lập điểm đầu tiên trong mảng. Trong khi làm
như vậy, tôi nhìn ra phía sau.
Fane
đứng sau
tôi chỉ vài bước sau với nhiều đầu
nhiều mũi tên nhô ra khỏi cơ thể. Một vệt máu rỉ ra trên khóe miệng.
"Cái mảng!" Anh ta cáu kỉnh mà không nhìn lại.
Tôi
gật đầu lia lịa và rạch một
vết thương khác trên ngón tay cái.
Tiếng
va chạm của vũ khí ở phía sau
làm tôi giật mình, nhưng tôi không chịu quay lại.
Một
tiếng huýt
khác từ phía sau.
Fane
rên lên một tiếng.
Tay
tôi run lên khi bắt đầu thiết
lập mảng.
Chết
tiệt! Nó không đủ mạnh.
Tôi
cố gắng vận
nhiều mana hơn nhưng qua khóe mắt, tôi có thể thấy cây cối xung quanh đang đung
đưa.
Một
tiếng gầm gừ đau đớn khác vang lên từ phía sau, nhưng đó không phải là giọng của
Fane.
Cơn
đau buốt toát ra từ ấn crest của
tôi càng lúc càng không thể chịu đựng được khi tôi vận nhiều mana hơn vào vũng máu nhỏ đọng lại trên mặt
đất trước mặt.
Tôi
nghe thấy một tiếng huýt
khác nhưng gần như ngay sau đó, tôi suýt thì bất tỉnh khi một cơn điếng người như thể cánh tay tôi bị lửa thiêu đốt. Đầu tôi xoay cuồng một màu trắng chói mắt. Tôi gần
như không thể đứng dậy nỗi, một cơn chóng mặt choáng ngợp ập đến tâm
trí tôi.
Mặc
cho bộ não kêu gào tôi đừng làm vậy, tôi nhìn vào cánh tay bị thương của mình.
Nó đã bị lật tẩy không thể nhận ra.
“Cái…
mảng,” giọng Fane cất lên từ phía sau.
“Tôi…
tôi không thể,” tôi lắp bắp.
Tôi thậm chí không thể nghĩ ngợi
bình tĩnh vì có cảm giác như từng inch trên cánh tay phải của
mình bị những lưỡi răng cưa chém
xuyên qua da.
Tôi
chỉ biết trố mắt ngu người
quan sát khi máu bắt đầu chảy ra bên dưới.
Tôi
biết sẽ không còn lâu nữa cho đến khi tôi chết. Tôi gần như muốn chết, nhưng
trong tình trạng gần đất xa trời
này, tâm trí tôi chỉ nghĩ
đến
Seth. Em
ấy
đang nằm
trên giường bệnh đợi tôi trở
về Alacrya.
Em ấy cũng
đang chết dần chết mòn. Nếu tôi không thể sống sót thì chẳng phải điều đó cũng chính là án tử với em
ấy ư?
Bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối, tôi đứng dậy.
Máu vẫn tiếp tục chảy tuôn ra
khỏi cánh tay đã đứt của
tôi, nhưng không sao.
Tôi biết mình phải làm gì.
“Chị hy vọng em có thể tha thứ cho chị em… vì sẽ không thể trở về nhà được nữa,” tôi lầm bầm.
Tôi
bước sang một bên, kéo lê vệt
máu của mình. Cơn đau bắt đầu giảm đi một chút khi cánh tay của tôi tê liệt, đó
là một điều tốt.
Fane
nhìn thấy tôi,
nhưng anh ta cũng gần như không đứng vững. Anh ta cũng chảy nhiều máu như tôi.
Cả
hai chúng tôi đều không thể thốt
lên nỗi
một lời nào, Fane thì tiếp
tục bảo vệ tôi trong khi
tôi thiết lập mảng,
củng cố nó bằng lượng máu lớn
mà
tôi đã đổ ra.
Tôi
bước thêm một bước nữa, nhưng chắc hẳn tôi đã bất tỉnh vì tôi thấy thế giới đã quay ngược lại. Fane vẫn đứng vững, kiềm chân Albold và tên elf khác.
Sắp
xong rồi.
Tôi
bò, kéo cánh tay bị thương trên mặt đất để tiếp tục, nhưng mất nhiều máu chắc hẳn
đã ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi.
Hàng cây xung quanh di chuyển và uốn éo, để để lộ ra một bức tường cao
chót vót. Và trên đỉnh bức tường là hàng trăm elf, mỗi người đều được trang bị gậy hoặc
cung. Các cây gậy phát sáng với đủ loại màu sắc, một số màu xanh lá cây, một số
màu vàng, một số thì
màu xanh lam—
"Circe!"
Fane hét lên, đưa tôi ra khỏi cơn mê.
Thét lên một tiếng hét tuyệt vọng xé
toạc cổ họng, tôi đốt cháy từng chút
mana tôi còn lại trong ấn crest của
mình. Tầm nhìn của tôi mờ đi và tôi ngã nghiêng về phía trước, nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết nó
đã hoạt động.
Mọi
dấu ấn tôi để lại trong rừng giờ đây đã được liên kết và toàn bộ lính trinh sát đang chờ đợi bên ngoài khu
rừng đều cảm nhận được
nó.
Tôi đã tạo ra một con đường
cho quân đội của chúng tôi.
Tôi
cố gắng nở một nụ cười và đối
mặt với làn sóng thần chú và mũi tên gần như bất tận đang lao vào chúng tôi. Tôi hy vọng
bọn chúng có
thể nhìn thấy biểu hiện của tôi để biết rằng…
Ngay
cả khu rừng chết tiệt
này cũng sẽ không giúp chúng
bây
an toàn nữa.
Quân
đội Alacryan đang đến với bọn
bây.
[]
[] []