[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA ARTHUR
LEYWIN:
“Chúng ta cần phải đi cảnh báo những người khác!” Tess
nói lớn và vận mana khắp cơ thể mình để chuẩn bị nhảy khỏi vực.
Tôi liền nắm chặt tay cô ấy. “Anh sẽ đi cảnh báo mọi người. Em cần phải đến chỗ đồng
đội của mình. Em còn nhiệm vụ của riêng mình nữa.”
“Chưa đầy một ngày nữa là đám quái vật đó sẽ đến đây đó,
Art! Những người ở đây vẫn
chưa chuẩn bị cho điều này. Em nên ở lại và—”
“Đây chính là lý do tại sao anh ở đây, Tess,”
tôi ngay lập tức ngắt lời. “Em
đã nhận được lệnh từ chỉ huy của mình. Anh sẽ không đi xa đến mức ra lệnh cho
em rời đi, nhưng nếu mọi chuyện ở đây chuyển xấu, anh nghi rằng đội quân yêu cầu viện trợ ở Elenoir sẽ
còn lâm vào tình trạng tệ hơn nhiều.”
Sau một khoảng im lặng căng thẳng, Tess nhăn mày và
nghiến răng trong khó chịu, nhưng cuối cùng cô ấy cũng miễn cưỡng tuân theo.
“Được rồi. Em sẽ tập hợp đội của mình và báo cáo cho Chỉ Huy
Jesmiya trước khi rời đi.”
“Tốt. Nên nhớ rằng, ngay cả khi em có lợi thế sân nhà
trong rừng
thì cẩn thận không bao giờ là thừa.” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Em phải nói câu đó mới đúng đó, đồ ngốc.” Cô ấy
nói trước khi ôm eo tôi kéo lại và hôn tôi.
Khi cô ấy bước về phía mép vực, tay tôi vô thức chạm
lên môi mình.
Tess
mỉm cười với hai mỏ ửng sau hành động táo bạo đó. Nâng niu sợi dây
chuyền, cô ấy nhìn thẳng mắt tôi và nói. “Hãy nhớ lời hứa của chúng ta.”
Tôi cũng mỉm cười, và chợt nhận ra mặt mình nóng lên.
“Anh hứa,” tôi trả lời và giơ mặt dây chuyền của mình lên.
Và như thế, Tess nhảy khỏi mép vực và lao xuống vun vút như một ngôi
sao chổi màu xanh lá. Tôi quan sát cô ấy rời đi trong khi thuyết phục bản thân
mình rằng những gì tôi nói cho cô ấy đều là vì lợi ích tốt nhất. Tôi không muốn
cô ấy ở đây. Ngay
cả khi cô ấy là một trong số ít pháp sư có khả năng chiến đấu đỉnh cao trong lục địa này, tôi
sợ rằng rằng mình sẽ không thể tung toàn lực vì lo lắng cho an nguy của cô ấy.
Ít nhất rằng ở trong rừng Elshire, cô ấy chỉ cần phải
giải quyết những tên lính lạc đường trong nơi mà cô ấy biết rõ như trở lòng bàn
tay.
“Vì lợi ích tốt nhất, Arthur,” tôi tự nhủ với bản thân. Sau một hồi, tôi gọi Sylvie bằng
thần giao cách cảm và thông báo cho cô ấy tình hình hiện tại trước khi nhảy khỏi
vực.
Bất chấp tình huống bất ngờ này, mọi người trong Tường
Thành đều phản ứng nhanh lẹ. Mặc dù đúng là họ có hoảng loạn, nhưng với sự chỉ
huy dẫn dắt cứng rắn và hầu hết mọi người có mặt ở đây đều là binh lính đã được huấn luyện hoặc các thám hiểm
giả kỳ cựu nên họ tiếp ứng thông tin nhanh chóng.
Đặc biệt là Trodius, ông ấy nhanh chóng tiếp nhận và xử lý tình huống gần
như ngay lập tức. Sau khi nhanh chóng triệu tập các lính đánh thuê, thám hiểm
giả, ông liền phân họ vào những khu vực cần phòng thủ của Tường Thành.
Các công nhân vẫn tiếp tục đào địa đạo dẫn ra khỏi Tường
Thành với sự trợ giúp của một số binh lính khác. Jesmiya ngay lập tức điều từng trung đội
trong Sư Đoàn
Trailblazer đến vị trí chỉ định
để chuẩn bị phòng thủ trước đàn quái vật.
Sư Đoàn Bulwark có hơn hai nghìn binh lính tin tưởng tuyệt đối vào người chỉ huy của
họ.
Có thể là do họ là lính phòng thủ
và có cả Tường Thành khổng lồ bảo vệ mình, nhưng ngay cả khi biết rằng quân số
kẻ thù hơn họ nhiều lần, họ vẫn sẵn sàng hành quân ra khỏi Tường
Thành không chút lưỡng lự.
Chỉ trong đúng một giờ đồng hồ, các cung thủ
và pháp sư
conjurers đều đứng trên mọi tầng
bên trong Tường Thành, vào đội hình sẵn sàng khai hỏa. Lính cận chiến—cả chiến binh lẫn pháp sư augmenter—đều vào đội hình và đứng sau cánh cổng dẫn thẳng ra
ngoài khu rừng Beast Glades, sẵn sàng tiến công thẳng vào đàn quái vật đang tiến đến đây.
Còn tôi thì ngồi trong lều họp với Sylvie. Trodius
thì chìm trong núi giấy tờ xấp
thành từng chồng trên bàn nên tôi có một vài giây phút yên tĩnh hiếm hoi để kiểm
tra lại trang thiết bị của mình trong nhẫn không gian. Thứ hữu ích duy nhất mà tôi có là thanh
Dawn’s
Ballad bị nứt nẻ và gẫy mũi, nhưng nó vẫn tốt hơn bất kỳ thứ vũ khí nào khác mà
tôi đã dùng.
Tôi lấy nó ra và kiểm tra các vết nứt gẫy đầy rẫy trên
thanh kiếm màu xanh nhạt của mình.
‘Ước
gì cái thứ vũ khí chết tiệt trong tay xuất hiện lẹ lẹ cái.’ Tôi thầm rủa
trong tâm trí.
‘Nó nên xuất hiện càng sớm càng tốt,’ Sylvie
đồng tình.
“Tướng quân. Làm ơn đấy, xin ngài hãy suy nghĩ lại đi. Hãy cho
phép cả hai chúng tôi sát cánh bên ngài,” Gavik lên tiếng hối hả.
Tôi nhìn người thám hiểm giả đô con vạm vỡ cùng người pháp
sư tóc xoăn đứng cạnh anh ta. “Như tôi đã nói, việc của hai người là ở đây hỗ trợ cho quân lính.”
Callum
lên tiếng với chút bực bội.
“Đích thân Tổng Tư Lệnh đã chọn hai chúng tôi để theo sau và hỗ trợ ngài trên
chiến trường. Lỡ
nếu có chuyện gì xảy ra nếu ngài đơn phương độc mã—”
“Tôi không hề xem thường cả hai người, nhưng tỷ lệ có
chuyện xảy ra chỉ càng tăng thêm nếu hai người đi cùng tôi và Sylvie,” tôi nói rõ ràng, mắt không rời khỏi thanh Dawn’s Ballad.
“Xin thứ lỗi vì đã chen ngang. Thưa cha, con đem đến vũ
khí mà cha yêu cầu đây ạ.” Một giọng nói khác vang lên.
Tôi
ngước lên và thấy một người phụ nữ cao to với đôi mặt rực đỏ và làn da ngâm
đen, thậm chí có vài đốm đen trên da cô. Trên tay cô là hai thanh kiếm, có một thanh dài hơn
thanh kia.
“Ah!
Vào đi,
Senyir.” Trodius vẫy tay với người
phụ nữ đó và nở một nụ cười hiếm hoi. “Arthur, đây là
Senyir Flamesworth. Đây là con gái
của tôi và cũng là bậc thầy rèn vũ khí của cả Tường Thành này.”
Tess
có nhắc đến một người có tên là
Senyir khi bọn tôi còn dạo
quanh Tường Thành. Tess thậm chí còn có quan hệ tốt đẹp với cô ấy, nhưng ngay cả
thế…
Hai từ ‘con gái’ từ miệng Trodius khiến tôi bực bội.
Ký ức về đêm cô Jasmine kể cho tôi nghe về cuộc đời của cô ấy bỗng ùa về trong
tâm trí tôi đã để lại một dư vị đắng nghẹn trong lòng.
Thế nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc
ém nhẹm cảm xúc cá nhân đi và giới thiệu bản thân mình với cô ấy.
“Arthur
Leywin. Hân hạnh được gặp cô,” tôi nói và tra thanh Dawn’s Ballad vào vỏ.
“Senyir
đây là một trong các thợ rèn đỉnh
cao của Sapin, thậm chí còn sánh ngang hàng với các bậc thầy rèn luyện ở Vương
Quốc Darv nhờ khả năng kiểm soát và sử dụng Hỏa hệ trong quá trình tôi luyện
kim loại,”
Trodius khoe khoang.
‘Cơn phẫn nộ của người đang lan
sang cả con nữa đấy.’ Sylv nhắc một cách nhẹ nhàng.
Đành
chịu thôi chứ biết sao giờ.
“Tôi có nghe Tessia nói rằng ngài thích lưỡi kiếm mỏng.”
Senyir nói và đưa tôi thanh kiếm dài hơn. “Tôi biết rằng nó thua xa vũ khí hiện
tại của ngài, nhưng cha tôi có nói rằng đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài nên
mang thêm vũ khí dự phòng cũng không hẳn là ý tệ.”
“Cảm ơn,” tôi trả lời và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ bọc thép. Với một tiếng shiing cao vút, thanh kiếm vàng trắng
chỉ rộng cỡ ba ngón tay lộ diện. Sau khi vung thử vài cú để kiểm tra thăng bằng,
tôi bắt đầu vận mana vào lưỡi kiếm.
Thanh kiếm mỏng ấy rung lên khi mana Hỏa, Phong, Thủy, Thổ bắt đầu cuộn xung quanh
nó và hòa quyện vào nhau. Tôi tiếp tục vận mana vào thanh kiếm cho đến
khi tôi thấy lưỡi kiếm bắt đầu hư hại dần đi.
“Không tệ. Tôi cho rằng nhiêu đây sẽ đủ dùng.” Tôi lẩm bẩm và
tra thanh kiếm trở lại vào vỏ.
Senyir
thất vọng ra mặt, và cô ấy cúi đầu.
“Thật vinh dự khi được ngài khen.”
Cất thanh kiếm ấy vào trong nhẫn không gian và buộc
thanh ngắn hơn vào hông bên cạnh thanh Dawn’s
Ballad, tôi quay sang đối mặt
với Trodius. “Hãy cho lính bộ binh sẵn sàng tiến công ngay khi tôi rời đi.”
“Tôi hiểu rất rõ kế hoạch của cậu, Tướng Quân. Đừng lo
lắng cho chúng tôi nữa, và hãy sống sót trở về.” Trodius trả lời. “Chúng tôi sẽ đợi tín hiệu.”
Không phí thêm lời nào nữa, tôi đi qua
Senyir Flamesworth và bước ra khỏi
căn lều thì bỗng những tiếng reo hò rầm trời vang lên. Xung quanh chúng tôi đầy
rẫy các binh lính, thương nhân và các thám hiểm giả đều đang vỗ tay và la hét
tên tôi.
“Chính sự hiện diện của cậu đã tiếp thêm sĩ khí cho cả
Tường Thành, Tướng quân,” Trodius nói và bước ra khỏi lều từ phía sau tôi.
Thật là một cảnh tượng choáng ngợp, đấy là còn nói giảm
nói tránh đấy. Nhưng thay vì cảm thấy vui mình và hãnh diện vì là trung tâm của
chú ý, trái tim tôi ngay lập tức lỡ mất một nhịp khi tôi hoảng hồn nhận ra cha
tôi đang đứng trong đám đông kia.
Đáng ra ông ấy không nên ở đây. Nếu họ ở đây, điều đó
có nghĩa là nhóm Twin Horns cũng ở đâu đó gần đây.
Không thể nào. Đáng ra họ phải ở thành phố Blackend và cách xa trận
chiến này.
Sylvie
nắm chặt tay tôi. ‘Arthur. Mọi người đang nhìn đấy.’
Tôi không quan tâm. Tôi rất muốn chạy đến chỗ cha tôi
và nói ông rời khỏi đây cùng với mẹ và nhóm Twin Horns.
Nhưng tôi không thể làm thế. Chỉ một ánh mắt từ cha
tôi cũng đủ khiến tôi từ bỏ suy nghĩ đó.
Người đã nuôi dạy tôi khôn lớn đang đứng cùng Alice và
trung đội có nhiệm vụ bảo vệ ngoài Tường Thành.
Biểu cảm của ông ấy cứng rắn đến mức ngay cả khi tôi
là một Tướng Quân, tôi cũng không dám ngăn ông lại. Tôi rằng nếu tôi ngăn ông ấy và mọi người ở đây thì họ
sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
‘Không
sao cả, Arthur. Nếu
mọi thứ theo đúng kế hoạch thì hầu hết những người lính ở đây sẽ sống sót trở về,
và cha chính là một trong những binh lính mạnh mẽ nhất trong số họ.’ Tôi
cố gắng tự trấn an bản thân mình.
Nuốt trôi đi sự hậm hực và thấp thỏm trong người mình,
tôi đưa tay chào đám đông và nhìn thẳng cha tôi.
Cha tôi cũng đưa tay chào lại, và bất chấp trận cãi vã
trước đây giữa chúng tôi, ông ấy đã mỉm cười với tôi.
Tôi liếc nhìn Sylvie, và với một cái gật đầu, cô ấy liền
biến trở lại dạng rồng nguyên thủy của mình. Một làn sóng la hét cổ động liền
vang lên rền trời khi tôi leo lên người cô ấy.
Tay tôi run rẩy lập cập vì cuối cùng tôi cũng cảm nhận
được áp lực nặng nề kinh người của tình huống này. Tôi đã đưa em gái tôi đến đây. Và giờ, cả cha mẹ tôi
và cả nhóm Twin Horns cũng ở đây. Tất cả bọn họ, cùng với tất cả mọi người ở nơi đây, đều
phụ thuộc vào tôi.
‘Người không hề cô độc trong trận
chiến này,
Arthur,’ Sylvie nói
và sải đôi cánh đen tuyền của mình ra. ‘Không gì thay đổi ngay cả khi người quyết
định đưa Ellie đi cùng.’
Cô ấy nói đúng. Mặc dù đàn quái vật đến sớm một ngày,
nhưng mọi sửa soạn, chuẩn bị đều đã được thực hiện đầy đủ. Cả mẹ và em gái tôi đều đeo mặt dây chuyển Long Phụng
để bảo vệ tính mạng, và tôi thậm chí còn đưa cho Ellie một cuộn giấy liên lạc để
gọi cho tôi.
Nhưng ngay cả thế, tôi vẫn cảm thấy bất an.
Là do lời hứa với Tess ư? Mặt dây chuyền trên cổ tôi gần
như đè nặng cơ thể tôi xuống, nhưng không phải thế. Cách mọi thứ đang diễn ra
có gì đó… sai sai.
Tập
trung nào,
Arthur. Mày sắp phải ra chiến trường rồi.
Nắm chặt gai trên Sylvie, tôi nói. “Đi thôi.”
Cô rồng khế ước thú của tôi liền nghiêng đầu về sau và
gầm lên một tiếng lớn đến mức rung chuyển đất trời. Một số thương nhân ở gần
chúng tôi liền ngã quỵ xuống đất, nhưng như thế chỉ càng làm họ thêm hưng phấn.
Chúng tôi bay lên trời cao chỉ trong một nốt nhạc nhờ
sải cánh rộng lớn của Sylvie, thu hẹp khoảng cách từ đây tới Tường Thành chỉ
trong vài giây. Tôi có thể thấy rất rõ đàn quái vật đang tiến tới, và những người
bên dưới mà chúng tôi phải bảo vệ.
‘Người đã sẵn sàng chưa?’ Sylvie
hỏi một cách hào hứng.
‘Sẵn
sàng như con vậy đó.’
Tôi mỉm cười trả lời.
Tiếng cười giòn giã của Sylvie vang lên trong đầu tôi khi khung cảnh thế giới xung
quanh mờ đi. Với
phong ấn được gỡ bỏ, cơ thể cô ấy đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ hơn nhiều. Mỗi cú vỗ cánh đều
phất gió mạnh, cho đến khi bọn tôi đứng trước đàn quái vatật đang dần ập đến.
Với tầm nhìn được cường hóa bằng mana, tôi nhìn thấy một
số pháp sư Alacryan rải rác đang cưỡi quái vật trong đàn quái.
“Chúng ta sẽ cho chúng nếm thử món quà chào mừng nho nhỏ
nhỉ?” Tôi nói.
‘Con cũng suy nghĩ hệt người.’ Cô ấy
trả lời và sải dài đôi cánh để dừng lại. Không gian xung quanh như biến dạng
khi Sylvie vận mana vào miệng mình.
Một tinh cầu vàng trắng ngày càng lớn lên, và nó thậm
chí còn lớn hơn cả tôi.
Từ quả cầu ấy, một tia mana thuần khiết được bắn thẳng
ra. Không hề có bất kỳ âm thanh nào từ đòn tấn công đó, chỉ có duy nhất sự tàn
phá với quy mô khủng khiếp, đánh dấu sự khởi đầu của trận chiến.
[]
[] []