[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA CIRCE
MILVIEW – Phe Alacryan:
(Darkie: yeah… chap 205 có chút nhầm lẫn về xưng hô nha, t cứ tưởng
Circe Milview là đực rựa, nhưng hoá ra là nữ á mọi người)
“Làm
ơn ... Maeve! Tôi cần nghỉ ngơi 1 chút," tôi năn nỉ người pháp sư trong khi
thở lấy thở để.
Nhìn
ra phía sau, tôi thấy Cole chỉ còn cách vài bước chân đang chạy tuyệt vọng để theo
kịp chúng tôi. Đột nhiên, Maeve, người đang kéo tay tôi, dừng lại. Tôi gần
như suýt thì sắp
va vào cô ấy khi cô ấy buông tôi ra và chỉ lên cái cây lớn.
"Chúng ta sẽ trốn ở đây."
Sự mệt
mỏi đè nặng lên cơ thể tôi, Maeve kéo tôi lên cây trong khi Cole gần
như không thể đẩy mình lên được cành cây thấp nhất. Phần việc vất
vả leo lên đủ cao trên cây để tìm chỗ ẩn nấp mất hơn nửa giờ đồng hồ.
Cuối
cùng cũng hài lòng với chỗ nấp,
Cole tựa lưng vào thân cây, hai chân đung đưa trên không. Tôi lột chiếc áo lót
bạc quá khổ của Fane ra để chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của tôi
có thể khô một chút.
Ba
chúng tôi vẫn im lặng, mỗi người làm bất cứ công việc gì mà họ cho là
quan trọng hơn. Sau khi ăn một vài miếng thịt khô, Cole lập tức dựng hàng rào
xung quanh chúng tôi trong khi Maeve hồi phục mana.
Còn
tôi, tôi biết mình phải làm gì, nhưng tôi không thể tự mình làm được.
Thay vào đó, tôi quay sang chỗ Cole và Maeve và ngập ngừng hỏi. "C-Cô có nghĩ rằng Fane đã thoát được không?"
Maeve
đã mở một mắt—chỉ một mắt—nhưng cơn phẫn nộ toát ra từ con mắt
đó khiến tôi phải
nhăn mặt. Cole lướt qua và ngồi giữa Maeve và tôi để chúng tôi không tiếp
xúc trực tiếp với nhau. “Circe. Tập trung vào nhiệm vụ đi. Cô đã có thể sử dụng lại kỹ năng True Sense chưa? ”
Giọng
của Cole nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng nét mặt của anh ấy đã cứng lại
đến mức trông anh ấy như một người khác so với khi tôi gặp anh ấy lần
đầu ở Alacrya.
Tôi
gật đầu chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhắm mắt lại, cảnh tượng ban nãy vẫn
lóe lên như vẫn đang diễn ra ngay bây giờ.
Tất cả là lỗi do tôi. Nếu tôi không rời khỏi trại thì chuyện sẽ không thành như thế này.
Tôi thề tôi đã kiểm tra là không
hề có
ai ở đó cả.
Tôi chỉ muốn giặt quần áo của mình trong dòng suối thôi.
Tôi
băn khoăn về nhiều lý do khác trong đầu. Con suối chúng tôi đã đi qua chỉ cách nơi chúng tôi ẩn náu chưa đầy
trăm thước. Tôi tăng gấp đôi—không, gấp ba lần sự kiểm tra bằng cách sử dụng ấn crest của
mình để đảm bảo rằng không có ai trong phạm vi nhận thức của tôi. Trong suốt
cuộc hành trình của chúng tôi, cả nhóm chúng tôi đã thực hiện nhiều biện pháp đề phòng khác để che
giấu dấu vết của chúng tôi. Chúng tôi thậm chí đã đào hố xuống đất mỗi
khi chúng tôi đi ''hái hoa" và phủ lên nó bằng bụi bẩn và tán
lá.
Vậy
làm thế nào? Làm thế nào mà tôi bị phát hiện trên đường khi trở về trại cơ chứ?
Nếu
tôi không giữ cho ấn
crest
của mình hoạt động thì chắc tôi đã dẫn bọn elf đến thẳng nơi những người còn lại
trong nhóm đang ẩn náu.
Tôi
nghĩ rằng tôi đã an toàn sau khi đánh
lạc hướng bọn chúng. Tôi chạy hơn một giờ theo hướng ngược
lại trước khi vòng trở lại
chỗ Fane, Maeve và Cole đang ở.
Tuy
nhiên, qua nét mặt của mọi người sau khi tôi kể cho họ nghe những gì
đã xảy ra, tôi biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Fane
ngay lập tức xé toạc chiếc áo choàng ngoài của tôi và đưa cho tôi chiếc giáp ngực màu bạc của anh ấy để tôi
mặc. Maeve thầm chửi
rủa và quay đi trong khi Cole ngồi sụp xuống, mặt đầy thất vọng.
Tôi
không biết chuyện gì đang xảy ra lúc
đó. Chỉ có Fane mới nở một nụ cười dịu dàng và chào tạm biệt
tôi. Fane, anh chàng có
tính cách cục cằn bỗng xoa nhẹ
đầu tôi và bảo Maeve và Cole hãy bảo vệ tôi.
Khoác
áo choàng của tôi qua vai, anh ấy nhảy xuống khỏi cái cây mà chúng tôi
đang ẩn nấp và bỏ chạy.
Bối rối, trước khi tôi suýt nữa đã hét tên người đội trưởng Tiến Công kỳ cựu của đội chúng
tôi thì Maeve liền lấy
tay che miệng tôi.
'Chúng ta không thể để lũ elf đó nghi ngờ rằng còn người nào khác đang ở đây nữa. Hiểu không? Đó là lý do tại sao Fane phải
đóng giả cô đấy,' Maeve thì thầm vào tai tôi.
***
Tôi
quay trở lại thực tại khi tôi cảm thấy có một bàn tay trên vai mình. Cole
nở một nụ cười và mở miệng bảo tôi nhanh lên.
Nghiến
răng và cầu nguyện rằng Fane sẽ sống sót, tôi nhắm mắt lại và kích hoạt
ấn crest của
mình. Trong tích tắc, khi tôi cảm thấy ý thức của mình rời khỏi cơ thể, tôi suýt bị cám dỗ tập trung thời gian
có hạn của mình ở dạng này để tìm kiếm Fane.
Gạt nó đi, Circe. Nhiệm vụ. Tập trung
vào nhiệm vụ.
Tôi
điều hướng qua lớp sương mù làm suy yếu giác qua có và nhìn vào nơi đang hội tụ rất nhiều hạt mana.
Tim
tôi đập thình thịch khi nhìn thấy những hạt mana phong
phú ở phía xa.
Chúng ta sắp đến nơi rồi!
Không
thể giữ True Sense hoạt động lâu hơn nữa, tôi ngừng niệm chú và
thở dốc . Từ từ mở mắt ra, tôi thấy cả Cole và Maeve
đang nhìn tôi chăm chú.
Mặc
cho cảm giác tội lỗi và mệt mỏi đang đè xuống tôi, tôi cho phép bản thân nở một nụ cười nhỏ.
"Chúng ta gần
đến nơi rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi với tốc độ hiện giờ.”
Với
những lời nói của tôi đã thúc đẩy tinh thần chung của cả đội nhỏ của
chúng tôi, chúng tôi quyết định nhanh chóng lên đường. Tôi đeo lại tấm áo bạc của Fane mặc dù trọng lượng của nó
hạn chế tốc độ của tôi. Không có Fane đi cùng với tư cách là lính tiên phong của chúng tôi, tôi biết
mình cần mọi lợi thế có thể có được. Rốt cuộc, tôi đã được các thành
viên trong nhóm của mình nhấn
mạnh nhiều lần là mọi thứ chúng tôi đã làm cho đến nay sẽ vô
ích nếu tôi chết.
Tuy
nhiên, một suy nghĩ độc hại
rằng sẽ có một Trinh Sát khác ngoài tôi sẽ thành công bắt đầu
xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi không phải là một anh hùng. Tôi không giống như Fane
hay Maeve, những người lính đã
được đào tạo trong nhiều năm để xử lý những tình huống kiểu này.
Ngay cả Cole, dù chỉ hơn tôi vài tuổi, cũng đã có khá nhiều kinh nghiệm săn thú trong
các đội trinh sát ở Alacrya.
Còn tôi? Tôi thậm chí còn chưa kịp tốt nghiệp trước
khi được tuyển dụng cho nhiệm vụ này. Vài tuần trước, trước khi bước qua
cánh cổng cực kỳ bất ổn định đó để vào lục địa này, tôi vẫn
đang thu dọn đồ đạc ở trường với hy vọng có thể trở về nhà
để đoàn tụ với
huyết tộc của
mình.
Việc
vấp phải một cái rễ cây khiến tôi ngừng suy nghĩ. Rất may, Maeve đã có thể nắm
lấy cánh tay tôi và ngăn tôi thực sự ngã sấp mặt trên mặt đất.
Nữ pháp sư bắn cho tôi một cái lườm
nhưng không nói gì. Chúng tôi chạy không quá nhanh và mặt trời vẫn chưa lặn nên
cô ấy biết tôi đang không
tập trung.
Nghiến
răng nghiến lợi, tôi cố hết sức để gạt đi mọi suy nghĩ vô bổ khi
chúng tôi đẩy nhanh tốc độ theo hướng tôi đang dẫn dắt chúng.
Tôi
phải sống sót. Vì em
trai tôi.
Tôi
lặp đi lặp lại những lời đó trong tâm trí như một câu thần chú. Mong rằng các đấng Vritra vĩ đại sẽ có thể cứu
rỗi em
trai tôi và ban phước cho em ấy được sử dụng phép thuật để em có thể có một cuộc
sống sung túc nếu tôi thành công.
Cái
chiếc nhẫn kim loại trên tay bỗng
thông báo cho tôi rằng có một
kẻ mới xâm nhập vào phạm
vi nhận thức của tôi, ngay
lập tức khiến tôi ngưng mơ màng. Tôi dừng lại và giơ một cánh tay bằng
hai ngón tay ra để ra
hiệu cho
Maeve và Cole.
Họ ngay
lập tức hiểu ra tín hiệu và chúng tôi ngay lập tức leo lên cây gần nhất. Không
thể cường hoá thể lực như Cole và Maeve, tôi giành lấy cành cây
thấp nhất. Trong lúc vội vã, chân tôi trượt trên một gốc đầy rêu.
Đầu tôi
va vào thân cây với một tiếng động mạnh như tiếng nổ trong khu rừng yên
tĩnh này. Tôi thậm chí còn không quan tâm đến cơn đau. Sai lầm lớn hơn mà
tôi đã gây ra khiến tim tôi như thể rớt ra ngoài .
Bọn
chúng có nghe thấy điều đó không? Chẳng lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc?
Hàng
nghìn ý nghĩ nữa lướt qua tâm trí tôi cho đến khi cuối cùng tôi nhận thấy một kết giới mờ xung quanh mình và
khung cảnh mờ ảo ở phía bên kia kết giới của Cole.
Lạy Vritra vĩ đại, suýt thì toi cmn đời! Tôi thở phào, ghi nhớ trong lòng sẽ cảm ơn Cole vì pha
cứu thua đẹp mắt.
"Nhanh
lên!" Maeve thúc giục trong khi Cole tập trung vào việc củng cố kết
giới của mình.
Tôi
nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của nữ pháp sư, và nhờ sự trợ giúp
của cô ấy để kéo mình lên cành cây. Tim tôi như muốn vỡ ra khỏi
lồng ngực khi hơi thở của tôi ngày càng thất thường, nhưng tôi không có thời
gian xa xỉ để tập trung lại.
Maeve
đã leo lên cao hơn vài mét.
Tôi theo sát, sử dụng chính những tay vịn và chỗ đứng mà cô ấy đã dùng
để leo lên cây trong khi Cole đi phía sau.
Ba
người chúng tôi phải hết sức cẩn thận khi đi ngang qua cây đại thụ. Đi quá
nhanh có nghĩa là có thể khiến lá rụng khỏi cành và làm lộ vị trí của chúng tôi.
Tay
tôi đau và chân tôi run lên, nửa vì mỏi và nửa vì sợ. Tôi thật sự ước rằng ấn mark của mình có thể cho phép tôi cường hoá cơ thể, nhưng tôi biết đó chỉ mãi là hy vọng hảo huyền thôi.
Cuối
cùng, Maeve dừng lại ở một cái nhánh cây và giúp tôi đứng dậy. Những cành
cây ở trên cao này quá yếu để tất cả chúng tôi có thể ở trên
một cây, vì vậy mỗi người chúng tôi ngồi trên cành cây của riêng mình và
ôm lấy thân cây để giảm bớt trọng lượng cho chỗ ngồi của chúng
tôi.
Cole,
người chuẩn bị tăng cường rào chắn của mình đã dừng lại theo tín hiệu của
tôi.
“Tôi
sẽ nói cho anh biết khi họ đến đủ gần,” tôi thì thầm. Chúng tôi cần kết giới của
anh ta phát huy
toàn bộ ưu thế của
nó nếu họ đến gần.
Hai
tên kia
đang tiến về phía chúng tôi nhưng vẫn còn cách vài trăm mét. Tôi thu hẹp tầm quan sát bằng crest, đến mức tôi có thể lờ mờ nghe
thấy hai tên elf
đang nói chuyện với nhau.
“Chúng
ta nên quay trở lại, Albold. Chúng ta đã quá xa khỏi lộ trình khảo sát của
mình rồi,” một giọng nói vang lên .
“Chỉ một
chút nữa thôi,”
giọng thứ hai, Albold, đáp lại một cách hào hứng.
"Chắc cậu có thể chỉ vừa nghe thấy tiếng thỏ rừng
hay gì đó thôi,”
giọng nói đầu tiên nói.
“Cái tôi cảm thấy không phải là âm
thanh,” gã elf
tên là Albold nói khi tiếp tục đến gần nơi chúng tôi đang trốn. "Nó có cảm giác như một kết nối tinh thần vậy."
“Tôi
thề, nếu cậu không phải là
người của tộc Chaffer thì tôi chẳng dại gì đi với cậu rồi,”
người đầu tiên nói. “Dù thế nào đi nữa, thật tốt khi có cậu trở lại—mặc dù tôi chẳng ưu nổi
tính kỳ quặc của cậu cho lắm.”
"Cảm
ơn. Và cảm
ơn x2 vì đã hứa sẽ không nói với đại đội trưởng của chúng ta về ‘chuyến du ngoạn’ nhỏ này,” Albold nói với một nụ cười nhẹ khi
tiếp tục dẫn đối tác của mình đến gần vị trí của chúng tôi.
“Chúng
ta chỉ còn ‘du ngoạn’ được chút nữa
thôi đấy,” tên còn lại nhấn mạnh. "Tên
Alacryan chết tiệt đó vẫn đang
tung hoành ở đâu đây nữa chứ. Dù
sao thì, bọn chúng làm cái quái gì ở tận miền Bắc
xa xôi này thế?
”
Tôi
cắn chặt môi nhưng một nụ cười
vẫn thoát ra. Anh ấy còn sống!
“Nếu
tôi mà biết
thì chúng ta ra ngoài này chạy vòng vòng làm gì,” Albold chế giễu.
Ngưng kỹ năng của mình lại, tôi quay sang Cole và gật đầu.
Anh ấy gật đầu lại và thắt chặt lớp rào kết
giới lại đủ để bao quanh ba chúng tôi. Việc thắt chặt vùng ảnh
hưởng đã tăng cường phép thuật của anh ta cho phép anh ta có thêm mana dự phòng để tạo thêm hai lớp kết giới khác nữa.
Tôi
kích hoạt crest của
mình một lần nữa và tập trung toàn bộ phép thuật của mình vào hai tên
elf đang đến gần. Bây giờ chúng chỉ còn cách chúng tôi chưa đầy 50 mét.
Lạy Vritra, làm ơn, hãy để bọn chúng chạy vượt qua như những tên do thám khác.
Cứ vài
giây tôi lại lau đi những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt vì sợ những giọt
có thể rơi xuống làm ướt mặt đất.
Tôi
cũng nín thở. Tôi biết điều
không cần thiết. Tôi biết hàng rào sẽ che đi hầu hết những tiếng động
nhưng ngay cả Cole và Maeve vẫn đứng yên như cái cây mà chúng tôi đang ngồi.
Đưa
cả hai tay lên, tôi ra
hiệu ‘năm mét’ với đồng đội của mình. Cole nuốt nước bọt khó khăn
và biểu hiện của Maeve càng trở nên dữ tợn hơn.
Tôi
nhìn xuống gốc cây, hy vọng - cầu nguyện cho chúng đừng nhìn lên.
Chúng tôi cứng người nhìn xuống.
Tôi nhìn qua
Cole và Maeve nhưng cả hai đều chăm chú vào mặt đất bên dưới chúng
tôi.
Sau đó,
chúng tôi nhìn thấy chúng. Hai tên
elf.
Một kẻ để tóc dài buộc chặt sau gáy trong khi kẻ còn lại để tóc
cắt xén và tai dài hơn đồng đội một chút. Không giống như tên elf tóc dài vô định nhìn xung
quanh, tên
tóc ngắn luôn cúi gằm mặt khi bước đi.
Gã đó giảm tộc độ lại, đầu vẫn cúi xuống
như thể tìm đồng xu trên mặt
đất.
Làm
ơn, hãy đi đi.
Làm
ơn.
Bây
giờ hắn ta
đang ở đối diện
cái cây mà chúng tôi đang ở.
Tôi
thở dài một tiếng thì đột nhiên, đầu của tên elf giật sang trái. Hắn ta nhìn vào gốc cây.
Chính
xác hơn, hắn ta
đang nhìn lớp rêu bám trên gốc. Lớp
rêu mà tôi đã giẫm phải.
Nỗi
sợ hãi mà tôi đã kìm nén liền
dần dâng lên lại, đe
dọa sẽ nuốt chửng tôi.
Làm
ơn đi.
Tên elf tóc ngắn dừng bước và ngẩng
đầu lên cho đến khi tôi có thể nhìn thẳng khuôn mặt của hắn ta… và đôi mắt của hắn ta… dường như đang nhìn thẳng vào tôi.
[]
[] []