[] [] []
Mặc dù khế ước thú của tôi có vẻ ngoài hệt như một cô
gái nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả em gái tôi—nếu bỏ qua hai cái sừng chĩa ra trên đầu cô ấy—thì cô ấy vẫn là một asura.
Sau khi ra lệnh cho các lính gác cho giải tán đám đông
nhỏ khán giả đang dần dần lớn hơn, tôi bắt đầu vận mana vào viên tinh thể mana
lớn có tác dụng kích hoạt hệ thống phòng thủ của phòng tập luyện. Một tiếng vút
nhỏ vang lên, trần và sàn bắt đầu phát sáng lờ mờ. Emily hiện giờ không có ở đây để kích hoạt mấy cái đĩa cảm ứng
như lần trước, nên tôi chỉ có thể kích hoạt mỗi rào chắn thôi.
Em gái tôi là người duy nhất có ở trong phòng tập này, nhưng tôi vẫn bắt em ấy đứng
gần cửa ra vào và đứng sau Boo để đề phòng trường hợp hy hữu rằng thần chú của
chúng tôi sẽ vô tình bắn trúng em ấy.
“Có cần thiết phải đứng tuốt đằng đây khi cả hai người
chỉ tập luyện thôi không? Em hầu như chẳng thấy gì dù đã cường hóa
tầm nhìn của mình!”
Ellie la lên than phiền và
ló đầu ra khỏi khế ước thú của mình.
Lờ
đi em mình, tôi tiếp tục duỗi
cơ thể và căng cơ chân.
“Con có chắc là không cần duỗi cơ thể trước không? À mà
con có cần duỗi cơ thể không ấy nhỉ?” Tôi hỏi khế ước thú của mình, người đang
đứng im như tượng trong khi quan sát tôi.
“Vì con còn chưa quen với việc điều khiển tứ chi nên
thôi con không muốn làm gì đó nguy hiểm như thế đâu,”
Sylvie nhăn mặt trả lời.
“Thà thế còn hơn bị cứng khớp trong lúc đang tập chứ.” Tôi nói và duỗi thẳng một
chân lên trời.
Sylvie
thở dài. “Được thôi.”
Cô ấy bắt chước làm theo tôi nhưng rồi ngã dập mặt.
Sau vài phút quơ tay khua chân loạn xạ và cố giữ thăng bằng, cuối cùng bọn tôi
cũng thực hiện hết các bài tập khởi động và bắt đầu tập luyện.
“Được
rồi, con muốn đấu thế
nào đây?” Tôi hỏi. Vì tôi chỉ mới thấy cô ấy dùng dạng rồng nguyên thủy để chiến
đấu và dùng vivum thuật để chữa trị cho tôi nên tôi chẳng biết cô ấy sẽ chiến đấu
thế nào trong dạng con người.
“Người cứ đứng yên đó một chút đi.” Cô ấy trả lời và
đưa lòng bàn tay về phía tôi.
Không một lời cảnh báo, một luồn sáng rực rỡ bay thẳng
về phía tôi.
Tôi trố mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng vận mana
vào tay và hất tung thứ bay về phía tôi.
“Một cung tên mana ư?” Tôi nhìn lại vết xước nhỏ trên
lòng bàn tay mình. Mặc dù thần chú này giống với cung tên mana của Ellies,
nhưng cung mana của cô ấy đặc hơn gấp nhiều lần—thậm chí cứng gần bằng cả cung thật.
“Con đã nảy ra ý tưởng này sau khi quan sát kĩ năng thi
triển mana vô hệ của Ellie,” cô ấy trả lời và bắn thêm vài cung mana khác về phía
tôi sau khi chuẩn bị xong.
Lần này, cái ‘mũi tên’ ấy, không, nói chính xác hơn
thì phải là một cây lao săn cá voi mới đúng, bay vun vút về phía tôi theo quỹ đạo
cong thay vì bay thẳng về phía tôi như ban nãy.
Để kiểm chứng nghi ngờ của mình, tôi không đỡ hay né
thanh lao đang bay đến. Thay vào đó, tôi vận nhiều mana vào tay mình và bắt lấy
thanh lao của Sylvie to.
Tốc độ của thanh lao ấy giật mạnh tay tôi về sau,
nhưng tôi vẫn nắm chặt được nó. Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ tan biến nhanh, nhưng không,
nó vẫn tồn tại trên tay tôi ngay cả khi tôi dùng lực cực mạnh để bóp nó.
Sau khi đạt đến lõi Trắng và tập luyện các thần chú tạo
hình vũ khí, tôi có thể thấy rằng, mặc dù đòn tấn công của Sylvie lấy cảm hứng
từ Ellie, nhưng sức mạnh của thần chú của cô ấy hoàn toàn vượt xa
Ellie.
Mặc dù sức mạnh thuần túy của mũi lao này không cao, nhưng để vận nhiều
mana đến mức cô đặc đến cỡ này trong một quãng thời gian ngắn như thế thì quá
kinh khủng…
Đầu óc tôi suy nghĩ bâng quơ về cách ứng dụng thần chú
này trên thực chiến, sau khi tôi nhìn trở lại tay mình thì mũi lao ấy đã tan biến.
“Chủng tộc rồng chỉ có thể thao túng mana thuần khiết
thôi đúng chứ?” Tôi
hỏi.
“Nếu không tính khả năng thao túng aether thì đúng vậy.”
Sylvie nói. “Mặc dù, có gì đó không ổn …”
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi một cách tò mò.
“Con cũng không rõ nữa. Chỉ là sau khi biến thành hình
dàng này, con đã có thể thấu hiểu rõ nhiều thứ hơn, nhưng có gì đó ẩn sâu trong
lõi của con mà con không thể chạm đến được.” Cô ấy trả lời.
“Biết đâu sau này con mạnh hơn thì con sẽ chạm được thì
sao.” Tôi nói. “Giờ thì, để xem khả năng điều khiển mana thuần khiết của con
thuần thục đến mức nào.”
Tôi vung tay, bắn một loại mũi tên lửa về
phía cô ấy. Những mũi tên lũi lao vun vút ấy dần dần hợp nhất lại
thành một vào hướng thẳng đến Sylv.
Trước khi đòn tấn công của tôi trúng mục tiêu, một kết
giới mờ ảo bao trùm lấy Sylv và bảo vệ cô ấy.
“Thử tạo nhiều tấm kết giới để chặn từng đòn đi.” Tôi
la lên và bắn thêm một loạt cung tên lửa khác.
Sylvie
nhăn mày tập trung và và cố tách kết giới bao trùm cô ấy thành nhiều lớp kết giới
để chặn đòn.
Nhưng khi cô ấy làm xong thì tôi đã thu hẹp khoảng
cách vào vung thanh Dawn’s Ballad vào tay cô ấy.
Tuy nhiên, thay vì chạm vào da thịt thì lưỡi dao của tôi chém
trúng một lớp vảy rồng đen tuyền xuất hiện dưới lớp da của cô ấy.
Mặc dù đòn ấy thất bại, nhưng Sylvie có vẻ thật sự ngạc
nhiên vì đòn tấn công bất ngờ đó.
Tôi tra kiếm vào vỏ rồi đưa ra nhận xét. “Khả năng
thao túng mana thuần khiết của con rất tuyệt vời, và qua độ cô đặc của thần chú
của con thì có vẻ trữ lượng mana của con rất lớn. Đồng thời, thể chất bẩm sinh
của một asura đã cho con một lớp phòng thủ cực chắc ngay cả khi con có hơi chậm
chạp một chút.”
Mặc dù Sylvie không cười nhưng tôi có thể cảm nhận cảm xúc tự hào
dâng tràn trong tâm trí cô ấy.
“Mặc dù thế, ta không nghĩ rằng đòn tấn công của con đủ sức đe dọa
các retainers và scythes đâu,” tôi nói. “Còn gì khác biệt giữa dạng người và dạng rồng nguyên
thủy của con không?”
Sylvie
nghĩ ngợi một hồi. “Khả năng phòng thủ bẩm sinh của con có chút yếu hơn
trong dạng con người. Nếu đòn nãy mà người tấn công toàn lực thì chắc con mất
luôn cánh tay rồi.”
“Được rồi.” Tôi gật gù. “Còn gì nữa không?”
“Khả năng điều khiển mana của con tốt hơn trong dạng
người, nhưng trong dạng rồng thì con có thể vận được nhiều mana hơn trong một lần
thi triển—mặc
dù nó không được tinh tế hơn,” cô khế ước thú của tôi giải thích và thỉ xoay vòng
vài quả cầu mana để diễn đạt ý của mình.
“Ta hiểu rồi,” tôi lẩm bẩm và lùi về sau vài bước. “Có vài điều ta
muốn kiểm tra, Sylvie. Con có thể tạo một tấm kết giới trước mặt ta không?”
Tôi có thể cảm nhận được sự tò mò dâng lên trong tâm
trí cô ấy, nhưng tôi giấu đi ý định của mình.
Vẫy tay, các quả cầu mana đang bay vòng quanh cô ấy hợp
lại thành một và dãn ra thành một tấm kết giới.
“Giữ vững nó,” tôi ra lệnh và đưa tay về sau.
Tôi đấm mạnh vào tấm kết giới của Sylvie, mặc dù nó
rung rẫy nhưng nó vẫn giữ nguyên vị trí.
“Còn khoảng cách thì sao? Khoảng cách tối đa mà con có
thể thi triển và kiểm soát thần chú là bao xa?”
Cô ấy không trả lời, thay vào đó, cô ấy duỗi tay ra và
cho tấm kết giới tôi vừa đấm vào bay ra xa. Tấm kết giới ấy biến trở lại thành
hình cầu và bay về phía góc phòng. Rồi Sylvie nắm tay lại để dừng quả cầu ấy lại.
“Di chuyển nó sang trái,” tôi ra lệnh, tập trung vào quả cầu ấy.
Quả cầu ấy đảo sang trái một cách dễ dàng và dừng lại
trước khi chạm tường.
Tôi
lại ra lệnh khác. “Đưa nó về và biến
nó trở lại dạng mũi tên.”
Tôi đưa Sylvie qua hàng loạt chỉ dẫn khác nhau, dần dần
cho cô ấy tạo thêm nhiều tinh cầu mana khác cho đến khi có đến mười tinh cầu
mana, năm trong số chúng tôi ra lệnh cho Sylvie biến thành dạng tấm kết giới. Khi bọn tôi kết thúc thì Sylvie ướt đẫm mồ hôi, nhưng
giờ thì tôi bắt đầu nắm được cách chúng tôi sẽ phối hợp với nhau như thế nào trên
chiến trường rồi.
***
Bốn ngày trôi qua trong chớp mắt. Tôi dành phần lớn thời
gian tập luyện cùng Ellies và Sylvies cho đến khi cả hai bọn họ kiệt quệ cả thể
chất lẫn tinh thần. Đây cũng là một cải tiến lớn cho chính bản thân tôi vì tôi có thể cảm
thấy khả năng kiểm soát lõi Trắng của mình ngày càng tiến bộ hơn. Mặc dù Sylvie
vẫn chưa ‘mở khóa’ được kỹ năng tiềm ẩn khác trong lõi, và bọn tôi cũng chưa có
cơ hội tập luyện chiến đầu cùng nhau, nhưng cô ấy và em gái tôi đã có những bước
tiến rất lớn dưới sự chỉ dẫn kỹ lưỡng của tôi. Sau khi em gái tôi hoàn thành buổi tập bắn trúng mục
tiêu và Sylvie hoàn thành bài tập điều khiển nhiều hơn mười cầu mana cùng lúc,
bọn tôi nghỉ giải lao một chút.
Sylvie,
Ellie, Boo và tôi ngồi nghỉ
ngơi ở một bãi cỏ kế bên bờ hồ và ăn bánh sandwiches được làm bởi một nữ đầu bếp khổng lồ trong tòa lâu đài.
“Này, anh Art,” em tôi gọi trong khi con bé vô thức bóc rau củ ra khỏi
bánh sandwich của mình. “Anh nghĩ rằng nhược điểm lớn nhất của việc dùng mana
thuần khiết là gì? Qua những trận đấu tập giữa anh với Sylvie thì có vẻ như thần
chú của Sylv rất linh hoạt, thậm chí có thể chống được các đòn tấn công nguyên
tố của anh nữa.”
“Đừng có nhặt rau ra nữa và ăn hết đi.” Tôi nói và nhẹ
nhàng đánh nhẹ tay em ấy. “Và để trả lời câu hỏi đó thì, anh nghĩ rằng có ba lý
do tại sao các pháp sư thích dùng thần chú nguyên tố hơn là dùng mana thuần khiết.
Lý do đầu tiên là thần chú dùng mana thuần khiết tiêu tốn rất nhiều trữ lượng
mana của em.”
“Nhiều hơn cả các thần chú nguyên tố ư?”
Ellie nói.
“Mana thuần khiết chỉ có trong lõi mana của em, và theo kinh nghiệm của
anh thì việc vận mana thuần khiết rất tốn thời gian. Phép thuật nguyên tố cũng dùng mana trong lõi em,
nhưng đồng thời nó cũng sử dụng hạt mana nguyên tố có trong môi trường
xung quanh nữa,”
tôi giải thích.
Ellie
nhăn mày khi cố gắng tiếp thu mớ kiến thức này. “Hơi rối rối quá.”
Tôi suy ngẫm lại một hồi, cố nghĩ ra một thí dụ minh họa.
“À, kiểu như thế này này. Cứ tưởng tượng rằng anh đang trên đỉnh của một đồi đầy
tuyết và anh muốn chọi một quả bóng tuyết vào em đang đứng ở dưới, và...”
“Sao em lại là người ăn bóng tuyết cơ chứ?” Con bé nhăn mày.
Tôi chỉ biết cứng mặt nhìn chằm chằm con bé.
Sylvie bật cười khúc khích
và vất một miếng bánh sandwich cho khế ước thú của Ellie.
“Được rồi, được rồi. Nói tiếp đi.”
“Một pháp sư khi dùng phép thuật nguyên tố thì cũng giống
với việc tạo một quả bóng tuyết bằng tay, nhưng thay vì ném nó thì người đó sẽ
để quả bóng tuyết ấy lăn xuống từ trên đỉnh đồi. Tới lúc nó tới được chỗ em thì
nó đã to bằng cỡ Boo luôn rồi,” tôi tiếp tục.
Boo
khịt mũi khi nghe tên mình,
nhưng rồi nhanh chóng quay sang Sylvie, người đang cho cu cậu ăn.
“Giờ, nếu một pháp sư khác chỉ dùng mỗi mana thuần khiết
thì điều đó kiểu như người đó phải tự mình đắp một quả bóng tuyết to như Boo trước
khi trước khi ném vào em. Thấy sự khác biệt chưa?”
“Nghe cực thế.” Ellie thừa nhận. “Vậy lý do còn lại thì
sao?”
“Một khi mana thuần khiết ra khỏi người em thì việc điều
khiển nó rất khó, và”—thay vì tiếp tục nói thì tôi cho rằng cho con bé thấy luôn là dễ hiểu
hơn nên tôi tạo một đống gai đất chĩa ra từ dưới đất, cách chỗ chúng tôi đứng
vài chục mét—“và
khác với những phép thuật tầm xa như ban nãy, mana thuần khiết phải được thi
triển từ người pháp sư.”
Qua nét mặt bừng sáng của Ellie, có vẻ như em gái tôi
bắt đầu hiểu được rồi.
“Dù gì thì, vì chúng ta đã nghỉ ngơi xong nên tiếp tục
chứ?” Tôi nói và đứng dậy.
“Okie!” Ellie đồng tình và đứng dậy. “Mà này Sylvie, em có thể làm
lại điều ban nãy em vừa làm không? Tạo và di chuyển các tấm kết giới ấy? Chị muốn thử dùng chúng làm mục tiêu tập bắn!”
“Được chứ,” khế ước thú của tôi mỉm cười. “Bắn vài cung mana theo
nhiều hướng khác nhau để em tập luyện khả năng phản xạ của mình nữa nhé!”
Tôi mỉm cười trong khi quan sát cả hai chạy đi thì
cánh cửa phòng tập lại mở ra. Có một người lính gác duy nhất chạy vào, và qua
nét mặt hối hả của anh ta, tôi biết chắc chắn có chuyện không lành.
Sylvie và Ellie cũng quay sang người lính gác đang đứng lại và đưa tay chào tôi trước khi lên tiếng.
“Tướng Quân Arthur! Có tin tức rằng một đàn quái vật đột biến khổng lồ
đang hướng về phía Tường Thành. Tổng Tư Lệnh Virion hiện tại đang đợi ngài ở dưới
cổng cùng một đội ngũ pháp sư sẽ hộ tống ngài đến đó.”
[]
[] []
#Darkie