[] [] []
Tòa Lâu Đài bắt đầu xuất hiện ở trên cao trong bầu
trời xám xịt. Mưa vẫn chưa rơi
trong những đám mây đen dày đặc, nhưng tôi có thể cảm thấy hơi ẩm ở da
và quần áo của mình và lượng nước bắt đầu dày đặc hơn khi tôi đứng gần khu căn cứ bay.
Những
người lính trên lưng thú cưỡi đang bay bảo vệ pháo đài lơ lửng đang quây quanh tôi
"Tướng quân Arthur!" Họ đồng thanh chào trước khi dạt ra, tạo đường dẫn đến bến tàu hạ cánh.
Tôi
gật đầu với bọn họ
trước khi hạ cánh, nhìn lại Tường
Thành lần cuối trước khi cánh cổng đóng lại.
Những
công nhân điều hành bến
liền dừng
việc họ đang làm và ngay lập tức chạy quanh tôi để đứng nghiêm chào.
“Tiếp tục làm việc đi,” tôi nói, ra hiệu
cho họ đi. Rồi
tôi tiếp tục bước đi,
quần áo và tóc tai rũ rượi nước từ trên mây cho đến khi tôi phát hiện ra hai cô
gái thân quen gần bằng tuổi nhau. Miệng tôi bất giác mỉm cười khi nhìn thấy họ.
Ellie
đứng cao với đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên vẻ tự tin. Mái tóc nâu tro xõa ngang
vai chắc là do di truyền
từ
cha chúng tôi, người tôi vừa gặp và cãi nhau gay gắt.
Đứng
cạnh em
tôi là một cô gái độc đáo hơn. Cô ấy trông trẻ hơn Ellie một chút, nhưng đôi mắt
màu vàng ròng lấp
lánh của cô ấy toát lên vẻ trưởng thành. Mái tóc cô ấy có màu lúa mì nhạt lả lướt trên dáng người mảnh mai. Khoác trên người là một chiếc váy đen
sáng lấp lánh rạng ngời. Nhấn mạnh cho vẻ ngoài với
trang phục của cô là hai chiếc sừng lởm chởm nhô ra từ một bên cái đầu của cô.
Điều khiến cô ấy trở nên độc đáo không phải là việc cô ấy có sừng, mà là việc cô ấy thực sự là một asura, một con rồng,
và quan trọng nhất — khế
ước thú
của tôi.
Em
gái tôi vẫy tay trước khi vui vẻ chạy lon ton về phía tôi với Sylvie đi cùng. Khế ước thú của tôi thì bước đi ngập ngừng, nhưng chuyển động của cô ấy
đã trở nên uyển chuyển và dễ
dàng
hơn nhiều trong vài ngày kể từ khi chúng tôi xa nhau.
“Chào
mừng trở lại,” em gái tôi chào. “Nhìn thấy toàn bộ cơ thể của anh ướt đẫm như
thế, hãy cứ giả vờ
như chúng ta đã ôm nhau đi."
“Anh
không phải là người thích giả vờ,” tôi nói một cách nham hiểm trước khi kéo em gái tôi
vào lòng.
“Gah!
Em mới tắm đó!” Con bé phản đối, vùng vẫy khỏi tôi.
Sau
khi ôm em gái tôi đến mức thỏa mãn, tôi để em ấy đi và quay sang khế ước thú của
tôi. Tôi hất nhẹ mái tóc của cô ấy,
khi chạm vào có cảm giác gần như sắc bén. "Ta thấy rằng cô rồng đáng sợ của ta đang lớn lên thành một cô gái trẻ khỏe
mạnh đấy nhỉ."
Lờ đi những câu đùa nhẹ nhàng của tôi, đôi mắt
tròn của
Sylvie chỉ nheo lại trong lo lắng.
‘Chúng ta sẽ bàn về điều đó sau,’ tôi đã gửi cho cô ấy, đồng thời nguyền rủa sự bất tiện của
khả năng thần
giao cách cảm giữa
chúng tôi.
Khế
ước thú của tôi chỉ thở
dài và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. "Chào mừng người trở lại."
“Thật
tốt khi trở lại,” tôi nói với cả hai người.
“Vậy
nhiệm vụ của anh như thế nào? Em muốn nghe tất cả về nó,” em gái tôi hỏi, đôi mắt lấp lánh đầy phấn
khích.
Khi
Ellie cải thiện kỹ năng về phép
thuật và bắn cung, tôi có thể nói rằng cô ấy ngày càng khao khát được ra sân
thi đấu để chứng tỏ bản thân.
“Anh
sẽ kể cho em nghe về điều đó sau,” tôi hứa. “Nhưng trước tiên, anh cần báo cáo
với Hội đồng cái đã.”
Sau
khi tạo ra một xung
nhiệt đơn giản để làm khô người, ba chúng tôi rời căn phòng đông đúc đã trở nên
im lặng đến khó chịu do sự hiện diện của tôi.
Ngay
sau khi chúng tôi bước ra ngoài, tôi có thể cảm thấy các công nhân bên trong liền thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục công việc còn đang
dang dở.
“Em đã đạt đến giai đoạn màu đỏ nhạt
trong khi anh đi
đấy,” em tôi tự hào tuyên bố. “Và cộng với chế độ luyện tập hàng ngày
của em với Boo, giờ em đã trở thành một pháp sư conjurer khá tốt so với lứa tuổi của
em. Ngay cả Tổng Tư Lệnh
Virion cũng khen ngợi kỹ năng của em, nói rằng em thậm chí có thể bỏ qua khóa
huấn luyện bắt buộc cho lính mới nữa.”
Mỗi
khi em gái tôi thể hiện sự nhiệt tình trong việc tham gia vào hàng ngũ quân đội, tôi rất muốn ngăn cản em ấy. Tuy nhiên,
lần này, tôi chị nở
một nụ cười thân thiện và gật đầu - phản ứng ủng hộ nhất mà tôi có thể đưa ra.
Trong
khi đó, Syl bước đi lặng lẽ bên cạnh tôi, tập trung kỹ lưỡng vào việc đi bộ bằng hai chân. Tôi có thể cảm thấy
lượng mana
luôn luôn
bùng phát từ cơ thể nhỏ bé của cô ấy khi sử dụng phép thuật như một chiếc nạng đỡ bước đi cho đến khi cô ấy có toàn
quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Tuy
nhiên, Sylvie ngày càng dễ dàng
thích nghi với hình dạng con người của kể từ chỉ vài ngày trước đó. Tôi
có thể nói rằng cô ấy đang cố gắng hết sức để có thể cùng tôi thực hiện nhiệm vụ
càng sớm càng tốt.
“Anh
biết đấy, Công chúa Kathyln cũng rất hữu ích. Chị ấy
đã theo dõi em và giúp em hiểu một
số khái niệm phức
tạp trong việc
thao túng mana, ”em gái tôi tiếp tục luyên thuyên, đi nhanh hơn về phía trước và quay lại đối mặt với tôi.
“Ồ,
vậy à? Em biết đấy, anh luôn có thể giúp dạy em thi triển phép thuật khi mà anh rảnh,” tôi trả lời. “Dù gì thì anh cũng từng là giáo sư chính thức tại Học viện
Xyrus đấy nha.”
“Trong khoảng… một học kỳ,” em tôi nhếch mép.
Tôi
xua tay.
"Một chữ cũng là thầy,
nửa chữ cũng là thầy."
“Cảm
ơn vì lời đề nghị, nhưng em cảm thấy học hỏi từ anh sẽ chỉ càng làm em nản lòng hơn thôi,” cô cười khúc khích.
"Gì cơ?" Tôi thốt lên một ngạc nhiên.
"Tại
sao lại nản?"
“Em
biết chúng ta cách nhau năm tuổi, nhưng chúng ta vẫn có chung dòng máu trong người,” em ấy trả lời, quay lại,
lần này em ấy quay lưng lại với tôi khi em ấy bước đi. “Không chỉ là một pháp sư lõi trắng mà còn là một pháp sư tứ hệ nguyên
tố, có lẽ em sẽ liên tục so
sánh bản thân với anh mỗi khi anh dạy
em phép thuật mất.”
Thái
độ hoạt bát của em gái tôi ngày
càng chùn xuống, tôi phải nhìn chằm chằm vào Sylvie với hy vọng
cô ấy có cách giải quyết mớ hỗn độn mà tôi vừa vô tình tạo ra.
Khế ước thú của tôi đảo mắt trước khi bước lên để bắt
kịp với em gái tôi.
Sylvie
vỗ vai Ellie. “Không sao đâu. Tài năng của anh trai em được coi là dị thường ngay cả với các Asura mà. Đừng so sánh mình với một
kẻ quái đản như thế.”
Tôi
gãi má. "Quái đản
thì
có hơi quá đấy…."
Em
gái tôi nhìn lại qua vai với một nụ cười tự mãn. "Không không, em nghĩ từ 'quái đản' cực kỳ hợp với anh luôn á."
***
Chúng
tôi đến phòng họp sau khi tạm thời chia tay với em gái tôi. Tôi rất muốn có chút thời gian để nói chuyện
nhiều hơn với Sylvie—về những thay đổi trong cơ thể cô ấy khi mà giờ đây phong ấn đã bị phá vỡ—nhưng
tôi còn một số
nghĩa vụ phải được hoàn thành.
Tôi
nhìn thẳng vào mắt
hai người bảo vệ đứng ở hai bên lối vào và họ liền đứng nghiêm thẳng người và đưa chào rồi mở cửa cho chúng tôi vào.
Ngồi
ngay trước lối vào là Virion, người đang háo hức quay về hướng chúng tôi. Mặt ông ấy như sáng bừng lên khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Arthur, cuối cùng thì cháu cũng
đã
đến!"
“Tổng Tư Lệnh,” tôi chào một cách trịnh
trọng. Sylvie thì chỉ
cúi đầu nhẹ.
“Ngồi
đi,” Virion ra hiệu, nhìn sang một bên với nụ cười toe toét trên khuôn mặt
phong trần.
Tôi
quay lại xem ông ấy đang nhìn gì thì
thấy
những người còn lại trong Hội đồng và một gương mặt quen thuộc mà tôi không ngờ
sẽ gặp.
Người đang xoa xoa cằm mình với vẻ mặt
trông rất
chán nản chính là Buhndemog Lonuid, trưởng lão người lùn đã đấu tập với tôi.
“Hô.
Không phải đó là cậu Lance trẻ tuổi
đó sao,” ông ấy chào một cách bình thản.
“À, gần đây chắc ông tham gia họp nhiều nên hèn gì dạo
này thấy ông xuống sức quá nhỉ,” tôi mỉm cười trả lời.
“Thề luôn, đã lâu lắm rồi đít ta chưa hề ê ẩm đến mức
này kể từ lần cuối bị mẹ ta tét đít.” Ông ấy rên rỉ và đứng dậy duỗi thẳng cơ thể.
Tôi chỉ cười khích khúc rồi quay sang Hội đồng.
“Chào các hội động viên.” Tôi cúi đầu chào trân trọng.
“Tướng Quân Arthur,” Priscilla Glayder
trả lời. “Cậu đến đúng lúc lắm.”
“Đúng thế,” Blaine đồng tình. “Chúng ta vẫn đang xem xét báo cáo của cậu.”
“Arthur!”
Alduin Eralith thốt lên với vẻ
mặt rạng rỡ. “Cả hai hãy ngồi xuống đi.”
“Chào mừng trở lại,” Merial Eralith mỉm cười thân thiện và giọng nói của bà có chút tấm
lòng thành.
“Cảm
ơn cả hai người,”
tôi trả lời. Tôi đi ngang qua cựu vương và hoàng hậu của Elenoir, cùng Sylvie ngồi bên cạnh Buhnd.
Virion
ngồi xuống và trải cuộn giấy truyền tin ra trước mặt. “Vì các Lance khác đều đi đang thực hiện nhiệm vụ của họ nên chúng ta sẽ tiếp tục cuộc họp, nhưng trước đó, ta muốn Tướng quâns Arthur tường trình đầy đủ về những gì đã xảy ra ở
biên giới của khu rừng Elshire.”
Sau
khi nhấp một ngụm nước lạnh đặt
trước
chỗ ngồi của mình, tôi giải thích tất cả những gì đã xảy ra, không bỏ sót bất kỳ chi tiết gì trong cuộc thẩm vấn của tên pháp sư Alacryan. Phải mất một giờ đồng hồ để phần còn lại
của Hội đồng và khế ước thú của
tôi nghe hết về
những gì đã xảy ra.
“Có
vẻ như chúng ta đã
đánh giá thấp khả năng của các pháp sư Alacryan,” Virion trầm ngâm trả lời.
“Đánh giá thấp á?” Blaine nhăn mày bối rối. “Tôi thì thấy rằng khả năng phép thuật của đám Alacryan
khốn nạn đó quá tệ, và có vẻ như chúng ta đã đánh giá bọn chúng quá cao thì
đúng hơn.”
“Lần này con sẽ phải đồng ý với Hội đồng viên Blaine trong việc này,” Alduin nói thêm.
"Con
nghĩ đây là điểm yếu chí
mạng nhất trong chiến thuật chiến đấu của chúng."
“Ta không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy đâu,” Buhnd lên tiếng và xoa bộ râu suy nghĩ.
“Bên ngoài thì trông phong cách sử dụng phép thuật hướng
chuyên
môn hóa của chúng có
thể được coi là một điểm yếu,” Virion đồng tình. “Nhưng từ những gì Tướng quân Arthur tìm hiểu được, phương pháp thức tỉnh sức
mạnh và huấn luyện phép thuật cho người dân phe Alacrya có vẻ tiên tiến hơn rất nhiều so với cách của Dicathen.”
"Tại sao lại như vậy?" Merial tò mò hỏi.
Buhnd
lại lên tiếng với một chút phấn khích trên khuôn mặt. “Đây chỉ là suy đoán của ta vào thời điểm này, nhưng với
hệ thống ấn mark, ấn crest gì
gì đó,
các pháp sư của Alacryan dường như chỉ cần tập trung vào duy nhất một thần chú nhất định để thao túng nó. Điều đó có nghĩa là,
trong khi các pháp sư của Dicathen tập trung vào nhiều phép thuật khác nhau của nguyên tố chủ đạo của mình, thì”—ông ấy nhìn về phía tôi—"những tên pháp sư Alacryan này dành cả cuộc đời
để mài giũa duy nhất một
phép thuật và chỉ sử dụng độc
mỗi phép thuật đó. "
“Điều mà trưởng lão Buhnd nói hoàn toàn chính xác với những gì thần đã chứng kiến
trên chiến trường.” Tôi nói thêm. “Một trong số những tên được gọi là ‘Tiến
Công’ mà thần chạm trán chỉ dùng duy nhất một thần chú, nhưng thời gian thi triển
và cách áp dụng hoàn toàn sánh bì với pháp sư lõi Vàng của phe ta. Và bọn chúng thường chiến đấu theo nhóm để bù đắp khuyết
điểm cho nhau, do đó thần cho rằng chỉ có các pháp sư từ lõi vàng nhạt trở lên
mới có thể giải quyết bọn chúng.”
“Đấu
tay đôi là một chuyện; Trong chiến
trường hỗn loạn, các pháp sư có nhiều tài năng khác nhau
không hề hữu
dụng bằng những binh lính chuyên biệt vốn giỏi duy nhất một khả năng,” Buhnd dứt khoát kết luận.
“Có
vẻ như chúng ta sẽ
phải gửi thông tin này cho tất cả các chỉ huy cũng như các bang hội và học viện quân sự để họ có thể tìm ra phương án tốt hơn để chống lại những tên này,”
Blaine bực bội càu nhàu.
“Thần đã ghé qua Tường Thành và
thông báo cho các chỉ huy
ở
đó rồi,”
tôi thông báo.
“Tốt.
Bây giờ chúng ta sẽ
bàn luận
về việc phân bổ lực lượng của chúng ta theo cách tốt nhất,” Virion nói một cách nặng nề. “Ban đầu ta muốn thảo luận với Ngài Aldir về điều này, nhưng có vẻ như ngài ấy
và các asuras đã
cắt đứt
liên lạc với chúng ta
nên chúng ta cần
phải tự mình tiếp tục.”
Việc
nhắc đến Aldir và asuras khiến tôi đau nhói trong lồng ngực và tôi rất muốn tiết lộ về những gì Agrona đã nói
với tôi ngay lập tức,
nhưng tôi phải cố
nén lại.
‘Cuộc thảo luận này sẽ lâm
vào bế tắc nếu mình
nói ngay bây giờ,’ tôi
nghĩ.
‘Cuối cùng thì người cũng phải nói cho mọi người,’
Sylvie nói. ‘Nhưng
đợi đến khi
cuộc họp kết
thúc thì tốt hơn.’
Đúng
như mong đợi của tôi, ngay cả khi tôi không thả nguyên
quả
bom nguyên tử như, 'Các
vị thần asura
đã bỏ mặc
chúng ta,’ thì cuộc
họp vẫn
nhanh chóng trở nên
gay gắt khi các thành viên của Hội đồng tranh luận với nhau về nơi cần củng cố
binh lính và pháp sư. Vấn đề chính ở đây là có quá nhiều nơi cần đưa lính tới trong khi lực lượng của chúng tôi
lại rất ít.
Tôi rất ghét phải thừa nhận điều này,
nhưng
Agrona và phe Alacryans
đã làm rất tốt trong việc
che dấu mục
tiêu thực sự của
mình. Qua nhiều trận chiến cho đến nay, chúng tối biết rằng phe Alacryan đang tiêu tốn kha khá tài
nguyên để chọc thủng Tường Thành để
những con quái vật bị đột
biến tự do tung hoành dọc các biên giới phía đông của Sapin.
Người
Alacryan cũng đã có thể sử dụng một số đường hầm trong vương quốc Darv để vận
chuyển lực lượng của họ từ bờ biển phía nam đến gần biên giới Darv và Sapin.
Theo những gì Buhnd đã nói với chúng tôi, dường như có một nhóm người lùn cực
đoan bất mãn với vị thế và
cuộc sống của họ ở Dicathen đến nỗi họ thực sự muốn người Alacryan xâm lăng để nhận lợi ích từ phe chúng.
Buhnd nói rõ rằng ông và những người trung thành của mình sẽ ưu tiên tiêu diệt nhóm này càng sớm
càng tốt.
Như
thể mọi chuyện vẫn
chưa đủ xấu, dọc
theo các cửa biển
phía tây vẫn có nhiều hạm đội của
Alacryan được nhìn thấy, buộc
các thành phố ven biển như Telmore, Etistin và Maybur phải xây dựng hệ thống
phòng thủ không chỉ ở phía đông—trong trường hợp Tường Thành sụp đổ—mà là cả biên giới phía tây của họ nữa.
Hội
đồng đã đi đến kết luận rằng
Sapin sẽ là nơi bị phe Alacryan sẽ tập trung toàn lực để công phá,
nhưng hai nhiệm vụ cuối cùng của tôi thì chứng minh điều ngược lại. Các thị trấn về phía bắc như
Ashber, nơi có lối đi nhanh nhất đến dãy núi Grand Mountains và các thành phố chính của
Elenoir trong Rừng Elshire đều có
lính
Alacryan ẩn náu trong
đó.
Chúng
tôi đã nghĩ rằng mục tiêu của chúng là
hành quân về phía nam và nhập
quân
cùng các đồng minh của họ đến từ các khu vực phía tây, nhưng với các cuộc tấn
công cuối cùng hướng đến lãnh thổ của tộc elf đến từ rừng
Beast
Glades, có khả năng cao quân
Alacryan ở phía bắc đang nhắm vào phía đông về phía Elenoir.
Alduin
và Merial thì rất lo lắng
cho vương quốc của họ, trong khi Blaine và Priscilla thì chống lại ý định gửi quân vào Elenoir và làm mỏng lực lượng vốn đã thiếu thốn xung quanh Sapin.
Và cộng với việc Buhnd và các pháp sư người lùn thì lại tập trung vào việc giải quyết mâu thuẫn nội bộ của
chính họ với những kẻ cực
đoan
đang cố gắng trợ giúp phe
Alacryan, cuộc tranh luận chẳng đi đến đâu cả.
Trong
suốt cuộc tranh luận, tôi có thể nói rằng Virion đang cố gắng giữ thái độ trung
lập. Ông
ấy
giữ im
lặng trong suốt cuộc họp kéo dài
suốt
buổi tối, ông chỉ
cân nhắc các kịch bản tệ nhất
có thể xảy ra thôi.
"Đây
là lý do tại sao tôi muốn đợi cho đến khi Ngài Aldir đến đây!" Blaine bực bội thở dài. “Ngài ấy
sẽ biết rằng thật ngu ngốc khi dàn trải lực lượng đã quá ít ỏi này của chúng ta.”
“Tổng Tư Lệnh Virion, ông đã nói rằng trưởng lão Camus đã trở lại Elenoir
sau khi khóa huấn luyện của cháu với
ông ấy kết
thúc,” tôi nói, phớt lờ cựu
đức
vua của Sapin.
“Đúng vậy, cuộn giấy truyền tin mới
nhất của ông ta nói rằng có
ông ở
thành phố Asyphin phía bắc.”
"Ông ấy có biết về các cuộc tấn công xảy ra ở phía nam không?"
“Tất
nhiên là ông
ấy
đã biết,” Virion
ấy
nói và bắt đầu hiểu ý tôi. “Có lẽ để thuận tiện đôi đường thì ta sẽ
nhờ ông ấy
giúp khảo sát miền nam để tìm bất kỳ động thái đáng ngờ nào.”
“Rừng Elshire trải dài lên đến hơn cả
trăm dặm. Dù Trưởng lão Camus
có mạnh mẽ đến đâu, thì ngài
ấy
cũng chỉ có một
mình mà
thôi,” Merial nói.
“Và cả Tướng quân Aya nữa,” Virion nói thêm và quay sang Blaine và Priscilla. “Với hai Lance của của hai người cũng như Tướng Quân Mica đều đang ở Sapin, việc ta đưa Lance của mình trở về
Elenoir là hoàn toàn chấp
nhận được,
đúng chứ?
Cô ấy có thể được điều đi nếu
thực sự cần thiết, và
chúng ta vẫn
còn tướng quân
Arthur.”
Blaine
trông như định nói điều gì đó, nhưng Priscilla liền can thiệp. “Được thôi.”
“Đó
sẽ phải là giải pháp tạm thời,” Alduin nhấn mạnh sau khi Virion hướng ánh mắt về
phía ông và
vợ mình.
"Nếu các cuộc tấn công leo thang ở
phía Elenoir, chúng tôi sẽ cần gửi quân đội có khả năng di chuyển qua rừng để về phòng thủ."
“Đừng
có nói bóng nói gió. Cứ nói huỵt toẹt ra là mấy người muốn rút elf về vì việc bảo vệ Elenoir quan trọng hơn bảo vệ toàn thế Dicathen chứ gì,” Blaine phản bác lại.
"Đủ rồi!" Virion cáu kỉnh, liếc nhìn cả hai bên một cách lạnh lùng.
“Nếu chỉ có vậy, chúng ta sẽ kết thúc cuộc họp này—”
“Thực
ra thì,”
tôi cắt ngang, thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng. “Chúng ta còn một chủ đề nữa mà cháu cảm thấy chúng ta nên giải quyết càng
sớm càng tốt.”
Virion
nhướng mày trong khi những người khác nhìn tôi với biểu cảm tò mò tương tự.
"Oh? Và đó là gì? ”
Tôi
nhìn Sylvie lần cuối và
tôi bắt gặp một ánh mắt rất kiên quyết. Thở ra một hơi thật sâu,
tôi bắt đầu, "Là về
sự vắng mặt của Aldir và các
asura..."
[]
[] []