[] [] []
“Hiện tại có năm trung đội
trong khu vực này và ba trung đội khác thì đang ở khu vực phía đông dựa trên lần báo cáo cuối
của họ.” Chỉ huy của Sư Đoàn Trailblazer báo cáo và chỉ đến những địa điểm tương ứng trên bản đồ.
Jesmiya
Cruwer—tôi biết tên cô ấy
sau khi được giới thiệu ngắn gọn vừa nãy—chính là chỉ huy của trung đội do Tess dẫn dắt. Cô ấy đúng thật là một người phụ nữ tuyệt đẹp… một
cách đáng sợ luôn. Mái tóc vàng óng dài mướt qua vai như những gợn sóng, và bộ giáp bó sát
ấy tôn lên cơ thể quyến rũ của cô ấy đến mức tôi không dám tưởng tượng được có bao nhiêu gã
đàng ông đã gom hết dũng khí để đeo đuổi cô ấy. Nữ chỉ huy để một tay trên cán
thanh kiếm sabre (google để biết hình dạng nhé) của mình như thể cô ấy sẽ sẵn sàng
tung đòn ngay khi cần thiết, khuôn mặt nghiêm túc của cô ấy chưa bao giờ dịu đi
cả.
Tôi đã tưởng tượng rằng vị chỉ huy dẫn dắt sư đoàn vào
trong khu rừng Beast Glades hoang dã ngập
tràn nguy hiểm sẽ là một người đô con to tướng, nhưng có vẻ như Chỉ Huy Jesmiya
thì chỉ cần liếc mắt là đủ dọa hết
đám quái mana rồi.
Trodius
đảo mắt từ tấm bản đồ sang tờ giấy trên tay mình. “Chỉ Huy Jesmiya. Trong báo cáo về
việc dọn dẹp hầm ngục này, thì mốc
thời gian có chính xác tuyệt đối không?”
Nữ chỉ huy của Sư Đoàn Trailblazer đứng thẳng người rồi lên tiếng. “Khá chính xác. Qua
tính toán về số lượng pháp sư phe Alacrya xung quanh cái cổng dịch chuyển và thời
gian cần phải xử lý đống quái mana đột biến xuyên suốt quá
trình thám hiểm, tôi
cho rằng sư đoàn của tôi sẽ không hề tốn quá một tuần để giải quyết.”
“Một tuần là quá lâu,” vị chỉ huy dày dặn kinh nghiệm lạnh lùng nói. “Số lượng
quái đột biến tấn công Tường Thành vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Hãy lệnh cho sư đoàn
của cô phải dọn sạch từng hầm ngục trong vòng bốn ngày là tối đa.”
“Nhưng thưa ngài!” Chỉ huy Jesmiya bật dậy. “Việc đẩy nhanh tốc độ chỉ càng tăng thêm thương vong
thôi. Có một số hầm ngục thậm chí còn chưa được dọn sạch, do đó chúng tôi cần
phải cực kỳ cẩn trọng, hoặc cả một trung đội có thể bị xóa xổ ngay!”
“Đó là mệnh lệnh, Chỉ huy Jesimya Cruwer. Tường Thành là hàng phòng thủ cuối cùng
của biên giới phía Đông của
Sapin. Nếu một người lính
trong sư đoàn cô hy sinh ngoài Beast Glades, thì gia đình của người lính đó sẽ không gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, nếu số lượng quái thú tăng nhiều quá sức xử lý của pháo đài này thì
đám quái vật và pháp sư Alacrya sẽ tiến vào những thị trấn đầy dân thường gần
đây.”
Chỉ huy Jesimya ngồi xuống ghế với
biểu cảm còn cay đắng hơn ban nãy. Mặc khác, chỉ huy Albanth đô con như gấu thì ngồi kế bên nữ chỉ huy một
cách khó xử.
Bất chấp cơ thể chiến binh vạm vỡ kia, sư đoàn của ông
ấy chủ yếu là công nhân và thợ rèn chịu trách nhiệm cho việc bảo dưỡng và xây dựng
Tường Thành. Bản thân ông ấy từng là một thám hiểm giả hạng A đã về hưu và mở một
lò rèn tại thành phố Blackend.
Vì sự thành công liên tiếp của Tường Thành dưới sự chỉ
dẫn của ông nên gần đây Albanth từ một đại đội trưởng
đã được thăng chức thành một chỉ
huy.
Tuy nhiên, vì ông ấy chủ yếu giám sát việc bảo dưỡng và phát triển
Tường Thành, còn nữ chỉ huy Jesmiya thì ít khi ở yên một chỗ vì sư đoàn của cô ấy phải đi
khắp nơi trong khu rừng Beast Glades nên Trodius Flamesworth đã được chỉ định làm Chỉ Huy Trưởng cấp cao, và Jesmiya với Albanth sẽ báo cáo toàn bộ diễn biến tình hình cho ông ấy.
Tôi vẫn giữ im lặng và lắng nghe hai vị chỉ huy tiếp tục
báo cáo, cái đại đội trưởng có mặt cũng thi thoảng nói vài lời để thêm chi tiết
mỗi khi được hỏi.
Trodius
ngước lên sau khi nhìn chằm chằm
sấp tài liệu trên bàn. “Vậy còn tiến trình mở địa đạo mới cho Sư Đoàn Trailblazer đến đâu rồi?”
“Chúng tôi chỉ mới hoàn thành việc đảm bảo an toàn địa đạo thứ tư. Nó là địa đạo dài
nhất, và lối vào được ẩn giấu dưới một khe nứt dọc bờ sông. Một đội ngũ pháp sư
Thổ hệ vẫn đang củng cố lại địa đạo, nhưng mọi thứ sẽ hoàn tất trong vòng một
tuần,”
Albanth giải thích và dùng
tay vạch một đường, chỉ ra đường đi của địa đạo.
“Rút về một phần tư lượng công nhân và cho bọn họ làm
việc thâu đêm đi,” Trodius nói. “Tuần trước chúng ta buộc phải làm ngập một địa đạo khác vì nó đã bị quân đội
Alacryan phát hiện. Việc đảm bảo an toàn cho các đường đi dưới lòng đất sẽ là ưu tiên của chúng
ta.”
Người chỉ huy trưởng quay sang chỉ huy
Jesmiya. “Có tin tức gì về việc
tìm ra cổng dịch chuyển nào không?”
Nữ Chỉ
Huy lắc đầu. “Tôi chỉ điều duy nhất một tiểu đội thực hiện nhiệm vụ
này. Sẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa.
“Cổng dịch chuyển?” Tôi hỏi một cách hứng thú.
“À,” Trodius trả lời, quay mắt sang tôi. “Với những đợt tấn công dồn
dập vào Tường Thành, cách tốt nhất để binh lính của chúng ta vào được khu rừng
Beast Glades là thông qua các địa
đạo dưới lòng đất. Tuy nhiên, với thứ phương tiện vận chuyển mới đang được xây
dựng nối từ Tường Thành tới Thành Phố Blackbend—nếu nhớ không nhầm thì họ gọi nó là ‘tàu lửa’—thì khi đó chúng ta sẽ có thể đến được cổng dịch chuyển
trong thành phố nhanh hơn. Và nếu chúng ta có thể tìm ra và kết nối bất kỳ cánh
cổng nào có trong Beast Glades với cổng trong thành phố Blackend thì lực lượng
quân đội của chúng ta sẽ chẳng phải tốn hàng giờ đồng hồ hành quân dưới địa đạo
nữa.”
Tôi tập trung vào bản đồ. “Làm sao ông chắc chắn rằng
có cổng dịch chuyển tồn tại trong khu rừng Beast Glades?”
“Không hề,” ông ấy trả lời thẳng thắn. “Đó chính là lý do tại sao tôi chỉ dành một ít nỗ lực
vào việc này. Có
nhiều tài liệu cổ ám chỉ rằng có các cổng dịch chuyển được ẩn giấu đâu đó bên
trong khu rừng Beast Glades, nhưng tính thực
hư của chuyện này thì vẫn còn là bí ẩn.”
Cổng
dịch chuyển là một chủ đề luôn khiến tôi hứng thú, cùng với tòa lâu đài bay và
Thành phố Xyrus lơ lửng. Những cánh cổng ấy chính là cổ vật được những pháp sư cổ đại để lại. Tôi luôn thích đọc về các pháp sư cổ đại thời xa xưa,
những pháp sư có thể thao túng phép thuật thần sầu đến mức
ngay cả những pháp sư mạnh mẽ nhất
hiện nay cũng không thể tái tạo lại một phần nhỏ những kỳ tích như họ.
Những vòm đá hình vòng cung khắc đầy những cổ tự khó
hiểu, trông chúng rất đơn giản vậy thôi, ấy thế mà có cả một thành phố được xây
dựng dựa trên những cổ tự ấy, và chúng cũng chính là hình thức di chuyển chủ
yếu ở nơi đây.
Cho đến ngày nay, các kỹ sư chỉ mới tìm ra cách kết nối các cánh cổng dịch chuyển
lại với nhau và thay đổi địa điểm của chúng. Còn việc thật sự chế tạo ra chúng thì đó vẫn chỉ là một
giấc mơ xa vời.
“Đội của ông dùng cách thức gì để truy tìm những cánh cổng
đó?” Tôi hỏi. “Tôi cho rằng ông sẽ không đời nào cho bọn họ đi lòng vòng tìm kiếm
trong vô vọng nhỉ?”
Trodius
Flamesworth hé một nụ cười nhỏ
nhoi.
“Tôi chắc chắn sẽ không lãng phí
dù chỉ một phần nhỏ nỗ lực để làm thế. Những cánh cổng ấy liên tục phát ra một
lượng mana dao động nhỏ rất nhỏ. Thường thì ngay cả những trinh sát tốt nhất cũng sẽ
không thể phát hiện ra được, nhưng những dao động này chứa toàn bộ dãy nguyên tố
mana.”
“Thú vị đấy,” tôi vô tình nói to. Tôi nghĩ về lúc tôi truy tìm vết
dao động mana ở Vương Quốc Darv. Điều đó rất khó, nhưng là vì tôi lò mò tìm kiếm vết
dao động mana của thuật Deviant cao cấp bằng Realmheart nên mới làm được. Nếu tôi buộc phải tìm dao động mana của toàn bộ dãy
nguyên tố thì chẳng khác nào bay khắp cả khu rừng Beast Glades mất.
Thôi đành kệ vậy. Điều này rất phí thời gian, vì có thể
chẳng có cái cổng nào tồn tại cả.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi Trodius bắt đầu sắp
xếp lại sấp giấy tờ của mình. Ông ấy dành vài phút để sắp xếp lại chúng một
cách kỹ càng rồi ngước lên nhìn tôi. “Xin thứ lỗi vì đã bắt cậu ngồi nghe suốt
buổi họp này.”
Vị Chỉ
Huy dày dặn kinh nghiệm của gia tộc
Flamesworth đứng dậy và ra hiệu
cho những người có mặt giải tán thì tôi liền ngăn ông lại.
“Sẽ tốt hơn nếu để họ nghe điều này,” tôi nói trong khi vẫn ngồi yên.
Tôi chỉ mất một ít thời gian để thuật lại hết những gì
tôi biết sau khi tra khảo tên lính Alacryan. Và cộng thêm những ký ức của tên Uto giúp giải thích
thêm, tôi đã đưa ra một phân tích chuyên sâu đến mức nữ
Chỉ
Huy Jesmiya ghi chép liên tục
không kịp nghỉ vào sổ tay của mình.
“Thú vị đấy,” Trodius nhếch mép. “Tướng quân. Cậu nói rằng pháp sư Alacryan
sử dụng phép thuật theo hình thức
hạn hẹp và đặc biệt hơn so với chúng ta, nhưng tại sao đám pháp sư ‘tiến công’ phe
địch lại không thể thi triển phép thuật tầm xa?”
“Hệt như vị Chỉ
Huy Trưởng nói. Tôi không thể đưa
thông tin này cho lính của tôi chỉ để họ bị giết và bị trọng thương bởi vì mấy
tên pháp sư ‘tiến công’ thi triển phép tầm xa, hoặc những tên ‘thủ hộ vệ’ thi
triển lưỡi kiếm mana,” Jesmiya nói thêm.
“Tôi không nói rằng thông tin này là chính xác tuyệt đối.
Và tốt nhất là đừng nói gì với lính của mấy người cả, hoặc chí ít thì chỉ báo
cho các đại đội trưởng và lệnh cho họ quan sát tình hình. Hình thức sử dụng
phép thuật của kẻ địch rất khác biệt so với chúng ta, nhưng không có nghĩa là
chúng tốt hơn chúng ta. Hãy quan sát và tìm cách lợi dụng lỗ hổng.” Tôi nói. “Hội Đồng sẽ muốn
báo cáo chi tiết dựa trên những gì tôi đang nói cho mọi người hiện giờ.”
Thật ra thì Hội Đồng vẫn chưa biết gì về thông tin này, nhưng rồi
họ cũng sớm biết thôi, và lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ muốn có báo cáo chi tiết.
Rồi tôi tiếp tục nói với họ có mặt ở đây về kiến thức của tôi về
ấn marks, crests,
emblems, và ấn
regalias.
“Các Chỉ
Huy khác cũng sẽ nhận được thông tin này, và Hội Đồng mong chờ báo cáo về những
gì mà các người phát hiện ra trên chiến trường.” Tôi đứng dậy. “Chỉ vậy thôi.”
Tôi rời khỏi đó, không muốn ở lại quá lâu hơn cần thiết.
Xuyên suốt buổi họp, tôi đã cẩn thận quan sát Trodius
Flamesworth.
Lớn lên với việc cô Jasmine giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, tôi không thể kìm nén
được cảm giác oán trách gia tộc Flamesworth sau khi nghe chính cô Jasmine nói rằng cô ấy đã bị gia
tộc bỏ rơi.
Lòng căm ghét ấy đã thu hẹp xuống chỉ còn
Trodius Flamesworth sau khi quen biết
bà Hester và nghe bà ấy nói về mối quan hệ giữa cô Jasmine và cha mình, nhưng
sau buổi họp hôm nay, tôi cảm thấy lòng mình thực sự rối bời.
Mặc dù ban đầu tôi có hơi ngạc nhiên vì
tình cờ gặp trưởng gia tộc
Flamesworth ở đây, và tôi đã phải cố rắng tìm lý do để căm ghét người
đàn ông này. Nhưng bây giờ, tôi đến đây với tư cách là một Lance, chứ không phải
là bạn của cô Jasmine. Ừ thì đúng là ông ta là một người cha tồi, và đôi khi
ông ấy lạnh lùng đến tàn nhẫn, nhưng cách chỉ huy của ông
cực kỳ hiệu quả.
Tôi chỉ mới rời khỏi lều và đi một chút thì mọi thứ xung
quanh tôi bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hẳn. Đường đi ở đây chủ yếu là đường
đất nên cát bụi cứ bay mịt mù từ những bước chân vội vã của dòng người qua lại. Các công nhân mặc đồ bẩn thỉu, tay cầm cuốc, xẻng thì
đang nói chuyện, trả giá với các thương nhân và các mạo hiểm giả khác sau khi tan ca. Các thương nhân trong những căn lều và các xe đẩy chở
hàng hóa trao đổi kêu gọi người đi đường ghé vào chỗ họ mua, còn những
người biểu diễn đường phố thì làm đủ trò giải trí để kiếm tiền.
Những tiếng trò chuyện rôm rả giữa người mua và người
bán hòa lẫn vào nhau tạo nên bầu không khí bận rộn và nhộn nhịp điển hình của
Tường Thành. Cả pháo đài này hệt như một cỗ máy vận hành tự động
vậy, mỗi
người ở đây đều có mục đích của
riêng họ, và từng hành động của họ như góp phần khiến cỗ máy này hoạt động trơn
tru.
Tôi bị những thương nhân réo vào chỗ họ để mua gì đó
nhiều vô số kể.
“Oy!
Cậu nhóc! Giầy cậu trông hơi nhỏ đấy.” Một người đàn ông vạm vỡ
mặc tạp dề bằng da lớn tiếng nói. “Muốn xem một đôi giầy da chất lượng tốt cho
đôi chân của mình không?”
Ông ta đưa tay qua gian hàng giầy da trên kệ gỗ của
mình. Giả vờ hứng thú, tôi nghiêng người vào nhìn và chạm thử vào mấy đôi giầy
cùng cỡ của tôi.
“Gian hàng mà cậu đang xem đều có lớp vải len đặc ở bên
trong đấy. Ta thề rằng đeo những đôi này thì không khác gì đang đi trên chín tầng
mây đâu.” Ông ấy nói một cách hào hứng.
Tò mò, tôi cởi đôi giày nhỏ gọn của mình ra và tra thử đôi
giày của ông ta vào.
Tôi nhảy khoảng vài lần rồi cởi nó ra. Đặt nó trở lại
gian hàng, tôi mỉm cười. “Tôi từng đi trên mây rồi, và cảm giác này chẳng giống
chút nào. Nhưng dù gì thì giầy cũng đẹp đấy.”
Đi qua những con đường náo nhiệt trong pháo đài này
cũng vui đấy chứ. Chỉ khoác trên mình một chiếc áo choàng rộng, ít hoa văn và
không đem theo vũ khí gì nên ai cũng tưởng tôi là con trai của một thương nhân
nào đó.
Cắn một miếng thịt xiên que có vị như đùi gà mà tôi vừa
mua, tôi ghé qua những gian hàng mà thu hút chú ý của tôi. Có nhiều thương nhân
thường buôn bán những vật dụng hằng ngày như vải, lông thú, gia vị và cả rượu
bia—thứ cực kỳ thu hút những binh lính hoặc công nhân làm
việc tăng ca—trong
khi những thương nhân trông bí ẩn hơn thì mang theo những vũ khí và giáp được
cường hóa. Có
một người đã cố hết sức để dụ tôi mua một cây gậy bắn ra lửa và khói, thường
dùng để làm vũ khí tự vệ cho các quý tộc yếu đuối. Anh ta cứ luyên thuyên không
ngừng cho đến khi tôi tạo ra một ngọn lửa từ tay mình và suýt thì đốt cháy phần
tóc mái của anh ta, rồi tôi nháy mắt mắt tinh nghịch với anh.
Khi hoàng hôn dần buông xuống, tôi nghĩ đến việc tìm một
quán trọ dành cho những người thăm quan Tường Thanh thì bỗng một tiếng còi hú lên từ phía xa xăm.
Quay người lại, tôi nhìn về phía phát ra âm thanh thì
thấy một cánh cổng kim loại lớn.
‘Chuyện
gì đang xảy ra thế?’ Trong khi tôi
đang thắc mắc thì một tiếng còi khác vang lên thêm lần nữa.
Cánh cổng dần hé mở, để lộ những công nhân mặc đồng phục
đằng sau nó.
Đám đông bắt đầu tụ tập xung quanh cánh cổng khi những
cỗ xe đẩy và các pháp sư và chiến binh hộ tống đi vào với vũ khí trên tay. Sự mệt mỏi hiện rõ qua dáng đi và nét mặt của họ trong
khi các công nhân bắt đầu đưa những kiện hàng ra khỏi cỗ xe. Tôi bước lên phía
trước để nhìn rõ hơn thì từ khóe mắt mình, tôi thấy cha mình.
[]
[] []
#Darkie