28/12/20

Chapter 198: Thành Phố Thu Nhỏ

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA VIRION ERALITH:

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ nghiến, nhìn chằm chằm hai cặp đôi hoàng gia chuẩn bị sẵn sàng mở miệng cãi vã nhau. Thứ duy nhất khiến họ im lặng không lên tiếng là sự tôn trọng dành cho tôi.

Trước mặt tôi là một cuộn giấy ghi nội dung cuộc họp hôm nay do Arthur gửi đến. Trong tôi dấy lên chút nghi ngờ về việc cậu nhóc ấy đã quyết định không quay trở về ngay lập tức để trốn tránh cuộc gặp gỡ này, nhưng rồi tôi xua tan ý nghĩ đó bằng một tiếng thở dài.

Ta tha lỗi cho cậu, Arthur. Bởi vì chính bản thân ta cũng không muốn có mặt ở đây.’ Trong thoáng chốc tôi nhìn ngắm vẻ sang trọng của căn phòng.

Ngọn lửa ấm cúng cháy trong lò sưởi cùng một số tạo tác ánh sáng được đặt bằng đèn treo tường bằng vào dọc theo các bức tường, cả căn phòng như được bao phủ bởi không khí ấm áp, an lành - như thể để chế nhạo sự thù địch của những người có mặt bên trong căn phòng này.

Ánh nắng cuối cùng vụt tắt khỏi cửa sổ khi mặt trời bị chìm vào sâu trong những đám mây, báo hiệu cho tôi để bắt đầu cuộc họp. “Ngồi đi. Chúng ta bắt đầu thôi.”

Sau khi mọi người ngồi xuống, trưởng gia tộc hiện tại của hoàng gia Glayder hắng giọng.

“Chà, tất cả mọi người ở đây đều đã đọc qua bản báo cáo của tướng Arthur và tướng Aya, vì vậy tôi sẽ đi thằng vào vấn đề. Tôi tin rằng chúng ta nên giữ nguyên lực lượng của mình và chỉ gửi viện quân đến rừng Elshire khi thật sự cần thiết.” Blanie nói. Bất chấp đôi má hóp và bộ râu rậm rạp bao phủ nửa dưới khuôn mặt đỏ thẫm giống như màu tóc của mình, vị vua loài người vẫn nói một cách quả quyết.

Tôi vẫn giữ im lặng và sự trung lập của mình, vì việc của tôi trong trường hợp này là đợi cả hai trình bày xong lí lẽ của họ rồi mới đưa ra chính kiến của mình.

“Hội Đồng Viên Blaine. Gửi viện quân đến biên giới giữa Beast Glades và rừng Elshire khi thật sự cần thiết cho thấy ngài không thèm quan tâm gì đến việc bảo vệ vùng đất của tộc Elf.” Merial lạnh lùng đáp lại.

Nhiều năm là thành viên của hội đồng đã khiến cô con dâu hoạt bát năng động một thời của tôi giờ đã trở thành một nhà ngoại giao sắc sảo và lạnh lùng.

Này, đừng có mà vặn lời tôi, Hội Đồng Viên Merial.” Blaine phản bác. “Báo cáo đã nêu rằng có hai cuộc tấn công riêng biệt, nhưng nó được chỉ đạo và xảy ra cùng một thời điểm. Điều này cũng có nghĩa là, cho đến nay, chỉ có đúng một cuộc tấn công nhắm vào lãnh thổ của tộc Elf. Nếu so sánh với các cuộc tấn công xảy ra gần như hàng ngày ở Tường Thành, không phải rõ ràng là việc bảo vệ biên giới Sapin cần phải được ưu tiên hàng đầu ư?”

“Không ai nói việc bảo vệ rừng Elshire nên được ưu tiên hơn Sapin,” Alduin nói một cách điềm đạm. “Tuy nhiên, giống như việc tộc Elf đã đóng quân tại Tường Thành để bảo vệ Sapin, chúng tôi cũng cần có ít nhất một vài hình thức phòng thủ ở biên giới rừng Elshire, ngài có nghĩ vậy không?”

“Bản thân Rừng Elshire đã là một dạng phòng thủ rồi,” Priscilla Glayder nói và chỉ tay vào phần phía dưới của khu rừng trên bản đồ được đặt trước mặt họ. “Thứ sương mù chứa đầy ma lực đã luôn là sự uy hiếp với tất cả mọi người trừ tộc Elf kể từ khi nó xuất hiện. Ngay cả với cuộc tấn công được thực hiện vào hôm qua, nó cũng sẽ thất bại nếu ngài bỏ qua chúng. Người Alacryan và những con thú của chúng sẽ bị lạc và chết đói trước khi có thể đến được bất kì thành phố ngoại ô nào của Elenoir.”

“Bản thân khu rừng cũng là một phần của Vương Quốc Elenoir, và vẫn còn những bộ tộc elf khác sinh sống bên ngoài các thành phố,” Alduin lớn giọng. “Nếu với lý do của như của ngài như thế thì tốt nhất Sapin cũng nên từ bỏ Tường Thành và các thành phố nhỏ ở tiền tuyến để có ít phải đất bảo vệ hơn.”

“Làm sao ngài có thể gọi đó là một sự so sánh tướng xứng được!” Blaine gầm lên, đập tay xuống bàn tròn. “Cách dễ nhất để đến các thành phố lớn của Elenoir là đi qua phía bắc của dãy Grand Mountains, từ Sapin. Nếu Sapin để mất những thành phố nhỏ đó, người Alacryan cũng dễ dàng tiếp cận vùng đất của ngài hơn rất nhiều!”

“Hãy xem lại giọng điệu của mình đi, Hội Đồng Viên Blaine.” Merial cáu kỉnh, đôi mắt xanh trong trẻo của cô ấy đã trở nên tối tăm. “Ngài hành động như thể tộc elf bọn tôi đang mắc nợ ngài trong khi chúng tôi đã cử rất nhiều pháp sư để giúp lực lượng của ngài chống lại Alacryan ở vùng biển. Nếu chỉ một phần tư trong số những người lính đó đóng quân tại rừng Elshire thì chúng ta thậm chí không cần phải tổ chức cuộc họp này.”

Cựu nữ hoàng loài người lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của bà như xoa dịu cuộc tranh cãi nảy lửa. “Sự thật vẫn như vậy. Mắc dù ngài có thể nói rằng rừng Elshire là một phần vương quốc của ngài, nhưng không hề bất kỳ thành phố hoặc thị trấn nào bị tấn công trực tiếp cả. Cho đến khi điều đó xảy ra, việc gửi quân đến đó chỉ làm suy yếu các biên giới liên tục phải đối mặt với các trận chiến không hồi kết.”

Alduin xoa sống mũi và nhắm mắt lại. Khi mở chúng ra, đôi mắt ngọc lục bảo của Alduin nhìn thẳng vào tôi. “Tất cả những gì bọn con muốn là gửi một số người lính của mình trở lại Elenoir để họ có thể bảo vệ quê hương của mình.”

“Không có người lính nào của ngài cả. Bộ ngài đã quên ư? Hội đồng được thành lập để thống nhất ba chủng tộc để đứng lên chống lại một đe dọa từ bên ngoài. Công việc của chúng ta là dẫn dắt toàn lục địa giành chiến thắng trước phe Alacryan, chứ không chỉ Elenoir,” Blaine phản bác trước khi quay mặt về phía tôi. “Tôi xin ngài Tổng Tư Lệnh Virion hãy phân minh vì lợi ích của cuộc chiến.”

“Ngài nói về sự công bằng trong khi ngài chỉ tập trung vào những gì tốt nhất cho vương quốc của chính mình!” Alduin tranh cãi, vành tai đỏ lên. “Và mục đích chung của hội đồng là hợp nhất ba chủng tộc nghe thật trớ trêu khi một trong ba chủng tộc thậm chí còn không có mặt.”

“Đủ rồi!”

Những người có mặt trong phòng cảm nhận được áp lực mà tôi tạo ra. Ngay cả với Priscilla với lõi mana của đang ở giai đoạn màu bạc cũng tái mặt khi cố gắng chống lại nó.

“Ta đã nghe từ cả hai phía, và trước khi mọi người tự hạ thấp bản thân mình bằng việc tranh cãi nhau như những đứa con nít thì ta sẽ nêu lên ý kiển của mình.”

Cả Blaine và Alduin đều đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ nhưng đành giữ im lặng.

Tôi nhìn mọi người với một ánh nhìn sắc bén trước khi tiếp tục. “Dựa trên số lượng tấn công, Sapin vẫn là đối tượng ưu tiên của Alacryan. Như Hội Đồng Viên Blaine đã đề cập, cách dễ nhất để đến cách thành phố lớn của Elenoir là bằng qua phía bắc của dãy Grand Mountains từ Sapin,cũng vì đã có những cuộc tấn công xảy ra gần khu vực đó, chúng ta phải cho rằng phe Alacryan cũng đã biết được điều này. Chúng ta sẽ gửi thêm quân để củng cố phòng thủ khu vực đó.”

“Nhưng điều đó vẫn không-“

Một nguồn mana khác tuông ra từ tôi khiến quai hàm của Alduin đóng chặt lại. 

“Đối với việc bảo vệ biên giới phía nam của Elenoir, chúng ta sẽ cử một số đơn vị của sư đoàn Trailblazer đóng quân gần đó và lệnh cho họ chỉ thực hiện các cuộc thám hiểm xuống các ngục tối gần đó để họ có thể nhanh chóng trở lại và trở thành quân chi viện đề phòng trường hợp có thêm các cuộc tấn công vào khu rừng.”

Không khí trong phòng vẫn căng thẳng nhưng mọi người có vẻ hài lòng, một chút.

“Được rồi,” tôi gật đầu. “Hiện nay. Giờ thì tới vấn đề lớn nhất. Liên minh của ta với người lùn vẫn sẽ giữ nguyên trong khoảng thời gian này, và sẽ chỉ hướng sự thù địch vào những kẻ thù chung. Ngay cả khi thành lập Hội đồng, các đại diện của Người lùn luôn có những chương trình nghị sự và sự ưu tiên của riêng họ, nhưng ta hy vọng điều đó sẽ sớm thay đổi.” 

Tôi quay đầu về cánh cửa duy nhất, và mọi người cũng làm theo. Sau một khoảng im lặng dài, tôi hắng giọng. “Ông vào được rồi đó.”

“Ahh, chết tiệt, tôi lỡ quên mất dấu hiệu khi nào vào rồi!” Một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía bên kia căn phòng.

Tôi có thể cảm thấy một nụ cười đang nở trên môi mình.

Chiếc núm cửa rung chuyển dữ dội trước khi một người lùn cường tráng với bộ râu trắng dày và chiếc áo choàng được trang trí có vẻ quá chật bước vào bên trong.

Với một nụ cười toe toét, ông ngồi vào chiếc ghế trống gần nhất trước khi giới thiệu bản thân. “Buhndemog Lonuid. Rất vui được gặp quý vị."

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Bước xuống những bậc thang đá sắp tới, tôi vẫn bị mê hoặc bởi sự nhộn nhịp của khung cảnh xung quanh chúng tối. Giờ tôi mới nhận ra cái tên “Tường Thành” đã gây hiểu lầm nhiều đến mức nào.

Mỗi bậc cầu thàng dẫn đến một tầng khác nhau trong Tường Thành. Những tầng cao nhất với kim loại và đá liên tục được các pháp sư con người và người lùn duy trì. Ngoài ra còn có các đội pháp sư conjurer và cung thủ đóng quân ở các tầng trên chịu trách nhiệm bắn hạ kẻ thù bên dưới. 

Liền kề với nhiều cầu thang kéo dài toàn bộ chiều cao của Tường Thành là hàng chục ròng rọc kéo các thùng mũi tên, vật dụng và các vật dụng tiếp tế khác lên các tầng trên.

Âm thanh của các công cụ va vào đá và thép hòa lẫn vào tiếng bước chân của những người lính cũng như người lao động. Những âm thanh sống động ấy không bao giờ lặng đi dù chỉ trong giây lát.

“Xin thứ lỗi vì tiếng ồn, thưa Tướng Quân. Tôi đã được thông báo rằng điều đó khá choáng ngợp đối với những người chưa quen với nó,” Albanth hét lên, giọng ông khá khó nghe được vì tiếng ồn ào.

“Quả thực là choáng ngợp,” tôi hít vào một hơi. “Tôi bắt đầu cảm thấy tiếc vì đã mất nhiều thời gian để đến thăm Tường Thành. Nơi này thật tuyệt vời!"

“Mặc dù tôi muốn nhận công trạng cho điều đó, nhưng chính bản thân tôi cũng chỉ là mới đến đây thôi. Vị Chỉ Huy Trưởng mà tôi cùng với một số người khác phải nghe theo là người chịu trách nhiệm thiết kế toàn bộ hệ thống và cấu trúc của nơi này,” ông giải thích, vẫy tay chào một vài công nhân.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống cầu thang cho đến khi đến một cánh cổng có hai người lính đứng gác.

“Các tầng từ đây trở xuống thì chỉ dành cho binh lính và cấp trên,” Albanth giải thích và chìa huy hiệu của mình cho hai người lính.

"Chào Chỉ Huy!" Hai người đưa tay chào, rồi liếc nhìn về phía tôi một cách bối rối.

"Lũ hồ đồ!" Albanth quát. "Bộ các người được dạy là khi gặp một Lance thì phải nhìn chằm chằm họ ư?"

Những người lính canh giáp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt.

"Chào Tướng Quân!" Họ ngay lập tức đồng loạt cúi đầu.

Người Chỉ Huy chỉ biết gãi đầu. “Tôi xin lỗi, thưa Tướng Quân. Một số binh sĩ cấp dưới vẫn không thể nhận ra các Lance."

“Không sao đâu,” tôi mỉm cười nhìn những người lính. "Và một lời chào là đủ."

"Vâng, thưa ngài!" Người lính bên phải đáp, đứng thẳng lưng chào.

Người còn lại liền nói tiếp. “Thật vinh dự khi được gặp một Lance tiếng tăm lừng lẫy!”

“Chỉ cần mở cổng thôi được rồi,” Albanth thở dài, lắc đầu.

Cả hai tranh giành nhau để tháo các bản lề kim loại, và chúng tôi tiếp tục đi xuống. Đến tầng tiếp theo, tôi thấy mình vã mồ hôi và mắt hơi cay. "Bộ ở đây có cháy à?"

Ừ thì nói thế cũng đúng,” người chỉ huy đổ mồ hôi nói, kéo cổ áo của mình để hạ nhiệt. "Chúng ta đang đến tầng chứa lò rèn chính của chúng tôi."

Xuống một tầng cầu thang khác và tôi đã có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng hùng vĩ của lò rèn. Khói được thông hơi qua các khe hẹp gần trần nhà, nhưng sàn nhà vẫn bị bao phủ bởi một đám khói mù đen dày đặc. Một lớp nhiệt dày liên tục tỏa ra từ nhiều lò rèn được đặt đồng đều giữa các đội thợ rèn. Các công cụ được treo trên giá khi hàng chục người đàn ông lực lưỡng dùng búa đập xuống cái đe của họ.

Một vài pháp sư người lùn hệ kim loại mà tôi thấy đang nhào nặn các thỏi quặng đúc như thể chúng được làm bằng bột trét. Những người học việc chạy xung quanh một cách bận rộn, một số cầm xô nước trong khi những người khác mang những thùng vũ khí đã hoàn thành để chuyển đến các tầng khác, trong khi công nhân tiếp tục duy trì phần sau của Tường Thành để bảo vệ họ khỏi kẻ thù ở phía bên kia.

“Xin vui lòng chịu đựng sức nóng thêm một chút nữa,” Albanth nói. “Chúng ta sắp đến rồi, Tướng quân!”

Chúng tôi càng đi sâu xuống càng có nhiều người ở đây. Bên cạnh những người lính và các loại công nhân khác nhau, còn có một lượng lớn thương nhân và nhà thám hiểm bất hảo cũng có mặt.

“Ở đây có một nền kinh tế hoàn toàn riêng biệt nhỉ,” tôi trầm ngâm.

“Hoàn toàn đúng thế, Albanth đồng ý, dùng găng tay lau mồ hôi. “Bởi vì không có luật bắt buộc phải phục vụ cho cuộc chiến nên chúng tôi đã đặt ra phần thưởng cho những nhà thám hiểm mong muốn ghi danh trên thực địa hoặc ở các những nơi khó nhằn hơn. Đó là món tiền hời dễ kiếm đối với họ, và chúng tôi nhận được nguồn nhân lực hầu như không bao giờ cạn gồm các pháp sư và chiến binh có thể hình tốt. Hạn chế duy nhất là đôi khi có những cuộc cãi vã giữa binh lính và nhà thám hiểm, nhưng điều đó khá hiếm xảy ra, vì nếu có xảy ra thì các nhà thám hiểm sẽ bị cấm nhận việc ở đây."

"Và những thương nhân cũng đến đây vì những mạo hiểm giả tập trung đông đúc ư?" Tôi đoán đang khảo sát dãy quầy hàng và lều được dựng ở tầng trệt.

"Vâng. Mặc dù hkhông được dựng rạp buôn bán trên con đường chính, đoạn đường tiếp tế cho binh lính của chúng tôi, và họ cũng bị đánh thuế khá nặng khi làm ăn ở đây, nhưng họ vẫn đến tấp nập,” Albanth cười khúc khích. “Tôi phải thừa nhận đây là một ý tưởng khá tuyệt vời của Chỉ Huy Trưởng. Do đó, tiền công cho hầu hết các nhà thám hiểm nhận công việc ở đây thực ra chính là số tiền thuế mà các thương nhân trả để kinh doanh ở đây cho các nhà thám hiểm! ”

“Tuyệt vời,” tôi lặp lại, gật đầu với những người lính gác cúi đầu chào khi được công nhận. Đó là một ý tưởng tháo vát đã nói lên rất nhiều điều về vị chỉ huy trưởng cấp cao phụ trách toàn bộ cấu trúc xã hội không khác gì một thành phố cả.

Albanth dẫn đầu và giải tán đám đông ở tầng trệt cho tôi. “Tôi chắc chắn rằng việc bay xuống sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng tôi hy vọng chuyến tham quan nhỏ này đã giúp cậu làm quen với Tường Thành.”

"Tôi cảm kích đấy, Chỉ Huy Albanth."

Người chỉ huy mỉm cười, để lộ các nết nhăn trên mặt.

Chúng tôi đi bộ thêm vài phút nữa cho đến khi đến một khu vực yên tĩnh hơn. một căn lều lớn khác thường nổi bật trên sườn núi với một số pháp sư đứng canh gác. Albanth ra hiệu về phía căn lều màu trắng xa hoa. “Đây là nơi mà các chỉ huyđại đội trưởng dùng để họp. Cậu đến rất đúng lúc, vì có một cuộc họp đang diễn ra ngay bây giờ. Thật ra thì tôi đã định đi xuống ngay trước khi cậu đến. "

“Tôi rất vui vì mọi thứ đều ổn cả,” tôi trả lời.

“Thật buồn cười khi cậu nghĩ như vậy,” ông cười khúc khích, một lần chìa huy hiệu của mình ra cho các vệ sĩ. "Chỉ Huy Trưởng Trodius, cùng với các chỉ huy khác và một số đại đội trưởng đang ở bên trong."

Trodius? Tôi nghe cái tên này ở đâu đó rồi thì phải. 

Các lính canh mở cửa và tôi bước vào trong sau Albanth. Bên trong là một chiếc bàn tròn lớn với bản đồ chi tiết về nơi trông giống như rừng Beast Glades. Trên bản đồ có một số hình bằng gỗ có hình dạng khác nhau để chỉ ra các vị trí khác nhau của các ngục tối và quân đội phe tôi.

Có bảy người đang ngồi xung quanh bàn, tất cả đều mặc áo giáp rách rưới và áo choàng cũ kỹ và hiện đang thảo luận gì đó.

Ở phía cuối chiếc bàn tròn, có một người đàn ông mà tôi chỉ có thể miêu tả là hình ảnh hoàn hảo của một quý ông truyền thống. Đẹp trai, với mái tóc đen mượt được cắt tỉa tỉ mỉ, ông mặc một quân phục hoàn mỹ trông như mới được giặt giũ sạch sẽ sáng nay. Đôi mắt của ông rất sắc bén đăm chiu, tròng đen của ông một chút hơi đỏ.

Người đàn ông dừng lại giữa chừng khi nhận thấy sự đến của chúng tôi và đứng dậy. Ông ấy cúi đầu sau khi nhìn thẳng vào tôi. "Chào cậu, Tướng Quân Arthur Leywin."

Những người còn lại cũng đứng dậy và cúi chào khi nghe danh hiệu của tôi. Chỉ Huy Albanth đứng thẳng người. "Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."

Vì ông có nghĩa vụ phải hướng dẫn cậu Lance ấy xuống đây nên không hề gì cả,” người đàn ông nói, không biểu lộ cảm xúc. “Làm ơn ngồi xuống và cho phép tôi giới thiệu bản thân. Tôi là Trodius Flamesworth, chỉ huy trưởng cấp cao phụ trách ở Tường Thành này.”

[] [] []