28/12/20

Chương 192: Ăn uống vui vẻ

[] [] [] 

Lại một lần nữa thất bại trong việc ép Sylvie nghỉ ngơi và đến ăn tối cùng, tôi đành nhượng bộ. Ngay khi tôi bước qua cánh cửa đôi cao chót vót bằng gỗ ố màu được hai người lính gác mặc giáp bạc mở ra, những lo lắng của tôi đã được thay thế bằng sự ngạc nhiên. Cảm giác như tôi đã bước vào một nơi khác.

Mà có thể là tôi đã thực sự bước vào nơi khác rồi.

Tôi nhìn lại để chắc chắn rằng tôi đã không bước qua một cổng dịch chuyển được ngụy trang thành một cái cửa bình thường nào không. Xác nhận rằng tôi thực sự vẫn đang ở bên trong Lâu đài, tôi yên tâm thưởng thức những cảnh đẹp, âm thanh và hương thơm xung quanh mình.

Mặc dù kích thước phòng ăn không có gì đặc biệt, nhưng các chi tiết trang trí đã khiến tôi ngạc nhiên. Trần nhà hình vòm khiến căn phòng có cảm giác như một cấu trúc tách biệt với lâu đài và ánh sáng xung quanh phát ra từ những quả cầu lơ lửng phía trên mang đến một khung cảnh sống động như trong những câu chuyện cổ tích.

Không giống như bữa tiệc hào nhoáng để khích lệ tinh thần cho các quý tộc tham dự như đợt bữa tiệc khoe xác của nữ retainer phù thủy kia, bữa tiệc này có một bầu không khí ấm cúng, thân mật – như một câu chuyện cổ tích xen lẫn chút siêu thực.

Tôi tiện tay cầm lên hai ly đồ uống xa xỉ, thứ chất lỏng màu tím có thể là từ một người quản gia ăn mặc tỉ mỉ, tư thế tĩnh lặng như một bức tượng, đưa một trong hai ly cho Emily, đang đứng cạnh tôi.

Em gái tôi cũng cố gắng lấy một cốc thì tôi kéo cô bé lại. "Đó là rượu đấy."

Ellie tặc lưỡi và tiếp tục bước đi. Không lâu sau đã chẳng còn bất mãn từ con bé.

“Mọi thứ trông thật… kỳ diệu!” Ellie ngạc nhiên, không thể tìm được từ nào hay hơn để miêu tả cảm xúc của bản thân. "Mùi thớm quá, nhưng thức ăn ở đâu?"

“Đây vẫn chỉ là một bữa tối, không phải một bữa tiệc,” tôi giải thích, chỉ vào chiếc bàn dài hình chữ nhật được phủ một tấm khăn trải bàn màu trắng, bên trên đặt những chiếc đĩa và ly trống được sắp xếp hoàn hảo. "Thức ăn sẽ được mang ra khi mọi người đến đủ và ngồi vào chỗ."

Tôi thầm để ý thấy những chai rượu quý trong két gỗ tựa lưng vào bức tường phía sau.

“Ngửi mùi thơm kìa, mình bắt đầu thấy đói rồi,” Emily thở dài, gần như chảy nước miếng.

Tôi gật đầu đồng ý. Không khí đặc quánh với sự pha trộn của các loại gia vị, nước sốt và các loại thảo mộc dường như hài hòa với nhau một cách kỳ lạ. Hòa quyện mùi hương của các loại nguyên liệu nhà bếp là hương thơm phảng phất của gỗ sồi đang cháy lách tách trong lò sưởi ở góc xa của phòng ăn ấm cúng.

Ellie kéo tay áo tôi. "Chúng ta ăn mặc thế này liệu có ổn không anh?”

“Đúng là nơi này đẹp hơn rất nhiều so với nơi Virion đã từng dẫn chúng ta đến, nhưng yên tâm đi, đây là một bữa tối thoải mái để ăn mừng trước khi anh quay lại nhiệm vụ của mình, không cần lo lắng quá đâu, cô em gái thân yêu nhất của anh.” Tôi đảm bảo.

“Em là em gái duy nhất của anh còn gì,” cô bé đáp, mắt vẫn tò mò nhìn về phía trước.

“Vậy thì em phải tin anh chứ,” tôi nói một cách nhạt nhẽo.

Ellie rên rỉ trước câu trả lời dí dỏm của tôi. "Sao cũng được."

“Chưa gì mà tớ đã có thể tưởng tượng bữa tối này sẽ “thoải mái ”như thế nào rồi… cả Hội đồng, các Lances và các trưởng lão đều tập trung tại một nơi,” Emily nói, giọng đầy mỉa mai.

Tôi chỉ đơn giản mỉm cười, tìm một chỗ yên tĩnh thưởng thức li đồ uống mày tím của mình. Dù chúng rời đi cuối cùng nhưng lại là những người đến đầu tiên.

Khi tôi ngồi ở phía sau để tận hưởng hơi ấm của ngọn lửa, tôi thấy Kathyln được Hester hộ tống vào trong. Cả hai đều mặc trang phục dạ hội, mặc dù trang điểm nhẹ nhàng, nhưng không nghi ngờ gì nữa, trông vẫn thanh lịch và đắt tiền.

Ellie và Emily không ngần ngại liếc xéo tôi khi thấy điều này, thầm trách tôi vì trang phục tương đối trang trọng của những người kia.

Tôi nháy mắt và nâng ly nước giờ đã uống cạn một nửa. Kathyln nghĩ rằng tôi đang ra hiệu cho cô ấy và cũng hơi nâng ly lên, mỉm cười ngượng ngùng trước khi chuyển sự chú ý sang Emily và em gái tôi.

Trưởng lão Hester cũng sải bước về phía tôi với một chiếc ly trên tay. “Có vẻ như cậu rất thoải mái an nhàn nhỉ—cả về trang phục lẫn phong thái.”

“Cháu cứ nghĩ đây chỉ là một bữa tối bình thường thôi chứ,” tôi khịt mũi, đưa ly về phía bà ấy.

"Ồ đúng mà! Có gì không bình thường đâu?" Bà ấy nhếch mép cười, chạm ly với tôi rồi cả hai cùng nhấp một ngụm.

“Bình thường theo ý cháu là kiểu mặc chiếc quần rộng hơn một chút và ta có thể thoải mái thưởng thức bất cứ món ăn tinh tế nào mọi người chuẩn bị trong tối nay ấy,” tôi nói với vẻ tự tin.

Hester nhìn tôi với ánh mắt tò mò trước khi cười khúc khích. "Ta thường quên rằng cậu không đến từ một gia đình quý tộc, không có ý xúc phạm gì đâu."

Tôi cười khúc khích. “Không có gì. Cũng thật thú vị khi thấy một số quý tộc cố gắng che giấu sự khinh bỉ của họ khi một vị lance như cháu làm điều gì đó 'không đúng đắn' một cách quá trắng trợn.”

“Phép xã giao đúng mực đã ăn sâu vào tiềm thức của tất cả mọi người từ khi còn nhỏ rồi,” Hester thừa nhận. "Mẹ ta sẽ ngất xỉu nếu bà ấy thấy cách ăn mặc của cậu trong một dịp như thế này đấy."

“Thật ra là mẹ cháu có lẽ cũng sẽ ngất xỉu nếu bà ấy biết cháu ăn mặc kiểu này để tham dự bữa ăn tối như thế này,” tôi cười khúc khích, cảm thấy có chút tội lỗi và buồn bã khi nhắc đến bố mẹ tôi.

Chúng tôi nhấm nháp đồ uống trong im lặng một chút, xem sự chuyển động hỗn loạn của ngọn lửa như thể đó là một màn trình diễn.

Uống cạn chút rượu tím cuối cùng của mình, tôi hỏi Hester một câu hỏi đã trăn trở trong đầu tôi kể từ lần đầu gặp bà ấy. “Hester. Bà có phiền nếu cháu muốn nghe một chút về mối quan hệ của bà với Jasmine Flamesworth không? ”

Hester, người vẫn chăm chú quan sát ngọn lửa như tôi, chuyển ánh mắt sang tôi. "Hai người quen nhau ư?"

Tôi gật đầu.

Bà mất một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi thở dài. “Vậy thì ta đoán hẳn là gia đình Flamesworth đã gây ấn tượng khá xấu với cậu.”

“Dù hiện tại đã khá hơn chút, nhưng trước đây thì đúng là vậy,” tôi thú nhận.

“Jasmine là con gái của em trai ta—cháu gái ta,” bà ấy bắt đầu kể, xoay xoay chất lỏng còn lại trong ly một cách hờ hững.

Hester tiếp tục kể cho tôi nghe một chút về gia đình Flamesworth. Câu chuyện về Jasmine không nằm ngoài những suy đoán và những điều mà tôi đã được kể trước đó. Về cơ bản, người em trai này - người là niềm tự hào lớn nhất của cả dòng dõi pháp sư của gia đình họ - nghĩ về Jasmine như một nỗi xấu hổ với gia tộc Flamesworth. Lúc đầu, ông ta bất chấp tất cả để cố gắng kích thích nguyên tố Hỏa hệ trong cô Jasmine bộc phát, với hy vọng rằng cô ấy có thể là một người song hệ. Khi cha cô nhận ra rằng Phong hệ là nguyên tố duy nhất của con gái mình, ông đã biệt giam cô cho đến khi cô đủ lớn và đuổi cô ra khỏi nhà ngay sau đó.

Giọng điệu hối hận của Hester trong suốt câu chuyện đã giúp dập tắt phần nào sự tức giận của tôi đối với gia tộc họ, nhưng vẫn còn lại chút vị đắng trong miệng tôi.

“Em trai của bà, giờ ông ấy đang ở đâu?" Tôi hỏi.

“Trodius là một Chỉ Huy, sư đoàn của ông ấy là một trong những lực lượng chính đóng quân ở Tường Thành,” bà trả lời. "Cậu không phải định —"

“Không, cháu không có ý định làm hại em trai bà,” tôi cười phì, quay lại để nhìn một vài gương mặt quen thuộc. "Cháu chỉ là tò mò thôi. Ồ, mà khi bà nói rằng mọi quý tộc đều có những nghi thức trang trọng, phù hợp ăn sâu vào tiềm thức họ… ”

Buhnd và Camus vừa bước qua cửa. Trong khi Camus mặc một chiếc áo choàng elf truyền thống, Buhnd đã quyết định tham gia sự kiện với trang phục giống như một công nhân nông trại.

Hester, nhìn theo hướng tôi nhìn, rồi chỉ biết đảo mắt bất lực đi khi thấy trưởng lão người lùn uống cạn một ly và tiếp tục lấy thêm hai ly trước khi bước đến chỗ chúng tôi. "Luôn luôn có những ngoại lệ."

Tôi nghẹn ngào. "Chuẩn không cần chỉnh.”

Không mất nhiều thời gian để những vị khách còn lại có mặt đông đủ. Virion chúc mừng tôi về khóa huấn luyện của tôi với một cái ôm và một bình luận đầy ẩn ý về việc Tess không thể đến đây chung vui được. Tôi chào hỏi Merial và Alduin Eralith, cha mẹ của Tess, trao đổi vài câu vui vẻ. Alduin thì khá lạc đề, nói về chiến tranh và một số tình huống khó xử mà ông ấy đang gặp phải khi phân bổ các đội quân elf xung quanh Elenoir khiến Merial mắng ông vì đã nói về điều đó ở đây và lôi ông đi. Cuộc trao đổi của tôi với Vua Blaine và Nữ hoàng Priscilla — hay nên gọi là Ông bà Glayder? Mặc dù tất cả các gia đình hoàng gia đều từ bỏ danh hiệu vua và hoàng hậu, nhưng việc xưng hô cho chính xác luôn không thoải mái. Trong khi tính cách của mẹ của Kathyln vẫn bình thường như bao ngày, tôi biết rằng cựu quốc vương của Sapin vẫn cảm thấy khó chịu khi ở cạnh tôi; một con người đã trở Lance cho tộc elf. Có thể giờ ông ấy đã coi tôi là một kẻ bất trung với vương quốc rồi.

Không cần phải nói, vào thời điểm tôi nói chuyện xong và nâng ly với các trưởng lão và Hội đồng, tửu lượng của tôi đã giảm xuống mức đáng kể. Tôi chỉ mới nhận ra điều này khi tôi khoác vai anh chàng Bairon cục súc kia và cứ lặp đi lặp lại rằng ‘chuyện gì qua cũng qua rồi, có gì đâu mà khó với chả nhằn, ha.’ Anh ta cứ cố gắng lảng đi mà không chịu nói chuyện, nên tôi liền sử dụng một trong những kỹ thuật tôi đã học được từ Camus để tạo ra lực hút cực mạnh giữa anh ta và tôi để cả hai dính vào nhau.

Ứng dụng thần chú vào thực tế là bước tiếp theo trong quá trình luyện tập để trở nên thành thạo.

Sau khi tự nhủ với bản thân, tôi thả gã Lance đang bốc khói này đi và tiến đến chào hỏi Varay và Aya. Hai Lance này vừa trở về sau một nhiệm vụ gần biên giới giữa Sapin và Darv sau khi có tin đồn về sự xuất hiện của một retainer khác. Thật không may, tên retainer cuối cùng này đã biến mất vào thời điểm họ đến. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi một điều bất ngờ xuất hiện. Một bóng dáng mặc chiếc váy màu vàng sáng đến nỗi tôi chỉ nghĩ trẻ con mới mặc nó là Mica bước vào.

"Mica!" Tôi thốt lên, thu hút sự chú ý của mọi người về lối vào. Cô bé người lùn rõ ràng là không quen với một bộ váy bồng bềnh như vậy, đỏ bừng mặt trước sự chú ý. Tuy nhiên, thay vì dè dặt, cô người lùn ưỡn thẳng ngực và nâng cằm lên, tiến đến phía tôi.

Tôi kéo người lùn vào ôm, hơi khó xử vì cô ấy cao bằng nửa tôi. Virion đến và đặt một tay lên vai cô.

“Các trinh sát của chúng ta ở Darv đã tìm thấy đủ bằng chứng để đảm bảo với những người còn lại của Hội đồng rằng Mica — hay ta nên nói là Tướng Quân Mica — không liên quan đến âm mưu của Rahdeas và Olfred với Vritra,” Virion cười giải thích.

“Lòng trung thành của Mica sẽ luôn dành cho đất nước,” Lance khẳng định. “Nhưng Mica hơi bối rối vì không có người lùn nào trong Hội đồng, và Ngài Aldir thì đang biệt tung biệt tích.”

Ông Virion thoải mái nói. “Chúng ta có nhiều điều cần thảo luận và nhiều vị trí cần được bổ sung, nhưng thôi hãy để ngày mai giải quyết, tối nay hãy tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian này và ăn uống thật ngon miệng nhé.”

Virion rời đi và trò chuyện cùng những người khác. Tôi và Mica có nói thêm một chút, chúng tôi cố giữ cho cuộc trò chuyện khách sáo và vui vẻ. Tôi trêu chọc cô ấy về chiếc váy rườm ra và cô ấy đáp lại rằng tôi lôi thôi như vừa kết thúc một buổi tập luyện. Tôi đùa rằng cô ấy đã đoán đúng khiến cô cười không thôi.

Tiếng chuông ngân vang báo hiệu đến lúc mọi người quây quần lại bên bàn ăn. Các quản gia và người giúp việc hộ tống tất cả người tham dự đến chỗ ngồi đã được định trước. Cũng không phải ngẫu nhiên mà tôi được xếp ngồi ở cuối bàn, đối diện với Virion, cùng với Kathyln ngồi ở bên phải và em gái tôi ngồi bên trái. Hội đồng được xếp ngồi dọc theo bàn hướng về phía Virion trong khi các Lances và các trưởng lão ngồi hướng về phía trung tâm.

Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Virion gõ thìa của mình vào chiếc ly rượu thủy tinh để thu hút sự chú ý của mọi người trước khi nói.

“Ta sẽ nói ngắn gọn thôi, ta tôi biết mình không phải là người duy nhất đói. Ta tin rằng để cho mọi người, kể cả là những chiến binh mạnh nhất của chúng ta có thể nghỉ ngơi vui vẻ là điều quan trọng nhất. Đúng là chúng ta đang có chiến tranh, nhưng dù có lo lắng thì ngày mai nó vẫn xảy đến thôi, vì vậy hãy dành thời gian hôm nay để tận hưởng thật trọn vẹn. Hãy cứ ăn, uống, và vui vẻ, rồi ngày mai ta lại bắt đầu giải quyết những thách thức mới.”

Tất cả chúng tôi cùng vỗ tay. Buhnd cao hứng hét lên “Đúng vậy.” Sau tiếng vỗ tay của chúng tôi, lần lượt từng người hầu bưng từng đã thức ăn ra. Món đầu tiên và một món súp kem được trang trí tỉ mỉ bằng là và hoa có thể ăn được.

Cái bụng đang khó chịu có thể do vừa rồi đã uống hơi nhiều rượu của tôi bắt đầu cồn cào trước những hương vị nồng nàn ấm áp kia. Một loại gia vị khá lạ đã giúp món súp trở nên đặc biệt, lá và hoa trang trí cho món súp thêm tươi mới.

“Ngon… tuyệt… vời luôn!” Ellie kêu lên khi thưởng thức món súp.

Ăn xong, chiếc đĩa sứ được lấy đi, thay vào đó là một chiếc đĩa bạc với hai miếng trong giống như cá sống. Những lát thịt trong mờ với sự kết hợp của hai loại nước súp khác nhau như tan chảy và hòa quyện trong miệng tôi. Hai loại nước sốt màu xanh lá cây và màu nâu rất lạ mắt, nhưng khi hòa quyện lại tạo ra vị béo ngậy nhưng hơi chua, vừa hay làm át đi mùi tanh của đồ biển và mang lại hương vị vô cùng tuyệt vời.

Khi nuốt miếng cá thứ hai, đột nhiên một cơn đau nhói phát ra ở bụng tôi.

‘Là do mình đã uống quá nhiều rượu trước đó ư?’  Tôi tự hỏi, liếc mắt nhìn sang thùng đựng loại rượu quý giá được đặt tùy ý phía sau chỗ ngồi của Buhnd.

“Cậu ổn chứ?” Kathyln hỏi, đĩa của cô ấy hoàn toàn sạch sẽ.

“Tôi ổn.” Tôi mỉm cười, đặt nĩa xuống.

Cuối cùng, tôi vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội được thưởng thức thứ rượu đắt tiền, tôi nhấc ly lên nhấp một ngụm chất lỏng màu nâu đậm, từ từ cảm nhận hương vị.

Tôi để hương vị thơm mát lan tỏa khắp miệng trước khi nuốt xuống để cảm giác dễ chịu truyền xuống cổ họng.

“Em thử được không?” em gái tôi lần nữa nài nỉ được thử một chút sau khi thấy tôi uống ly rượu.

Tôi định từ chối nhưng lại nghĩ lại, “Được rồi. Chỉ một ngụm nhỏ thôi.”

“Ôi Ellie?” Emily bước vào, mắt mở to khi thấy em gái tôi cầm chiếc ly tròn “Em chắc chứ?”

Mặc kệ cô ấy, em gái tôi ngay lập tức đưa ly rượu lên môi. Đúng như đã dự đoán, con bé không chỉ uống một ngụm mà thay vào đó là uống một lượng rượu lớn.

Đoán trước được mọi việc sẽ thế nào, tôi tạo ra một khoảng chân không hút sạch lượng rượu mà con bé phun ra khỏi miệng và con bé ho sặc.

Những người hầu gần đó ngay lập tức đi đến đưa cho con bé một chiếc khăn để lau miệng và thu dọn đống hỗn độn quanh đó.

“Đ-Đồ tồi!” con bé rít lên, cố không thu hút sự chú ý của mọi người. “Anh biết trước chuyện này sẽ xảy ra đúng không!”

Kìm nén tiếng cười lại, tôi nhìn cô em gái đang chết lặng “Tất nhiên. Thế nên trước đó anh đã từ chối em rất nhiều lần còn gì.”

“Anh có thể cảnh cáo em trước mà!” Con bé bức xúc, uống ngụm nước trong chiếc cốc mà người hầu vừa đặt xuống cạnh đĩa đồ ăn.

“Ồ, đáng nhẽ anh nên làm thế.” Tôi tỉnh bơ, khiến con bé muốn quạo.

Emily cố xoa dịu Ellie, cô kể đã sửa đổi một số thứ với cây cung của con bé.

Sau khi các đia được dọn sạch, các món ăn khác nhỏ hơn được đem lên. Dù chưa kịp nhìn thấy đó là món gì, mùi hương của nó cũng đã khiến tôi muốn ăn luôn. Món ăn này là một con gì đó có vỏ ngoài màu đen với thịt được ngâm trong nước sốt có vị mặn khiến tôi có thể cảm nhận được bằng mũi. Trang trí bên cạnh là nấm xào giống như đã được nướng qua trước đó.

Người hầu đậy những chiếc cốc pha lê lên nấm để dập tắt ngọn lửa nhỏ đang cháy. Khi ông ta nhấc chiếc cốc ra, một mùi hương của rượi được dùng để nướng nấm lan tỏa ra xung quanh.

“Cá sống và bây giờ là nấm nóng hổi vừa thổi vừa ăn á? Thật ngon và thú vị đấy!” tôi tình cờ nghe được Emily đang gật gù nói với em gái tôi.

Bữa tối trôi qua trong không nhẹ nhàngdu dương của một bản nhạc đang được các nhạc công thể hiện.

Khi tôi đang nghiêng người về phía trước thưởng thức mùi hương của món ăn, một cơn đau khác lại nhói lên ở xương ức của tôi.

‘Mình bị dị ứng với thứ gì đó chăng?’  Tôi nghi ngờ đưa một miếng nấm lên mũi ngửi thử.

Khi cơn đau ấy tan biến đi, tôi quyết định đặt ly rượu tím xuống và ăn thử một đống nấm.

Miếng nấm có vị dai dai xua tan những nghi ngờ của tôi về món ăn.

Nếu mình bị dị ứng với loại nấm này thì kệ đi. Có chết cũng phải được thưởng thức mấy món ngon này.

Những món ăn tiếp theo cứ thế được đưa lên, tôi chỉ im lặng ăn. Kathyln không phải là một người thích trò chuyện, cô ấy chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu chuyện của em gái tôi và Emily.

Suy nghĩ của tôi bắt đầu xoay quanh các cuộc chiến và trận đấu tiếp theo, niềm an ủi duy nhất của tôi là những món ăn tinh tế dường như được mang lên liên tục và ly rượu thơm thì không bao giờ cạn. Từ những miếng thịt mềm có thể dùng nĩa cắt cho đến cả một con lợn rừng được cắt xẻo tinh tế đến nỗi dù tôi có thành thạo với thanh kiếm của mình đến mấy cũng không làm được.

Những món ăn sau đó trở nên kỳ lạ hơn khi trưng bày những bộ phận ... ‘không mong muốn’ của những con quái thú như một món ngon. Bữa tối cũng vì thế mà trở nên sôi nổi hơn, hoặc có thể do mọi người đã ngà ngà say. Lại một cơn đau dạ dày khác ập đến tôi.

Lần này cơn đau dữ dội hơn, như thể ai đó đang vặn vạo và xé nát dạ dày tôi. Và tôi chợt nhận ra đó thực ra không phải dạ dày hay gan của tôi đang đau.

Mà là lõi mana của tôi.

“Có chuyện gì không ổn ư, Arthur? Cháu có vẻ nhợt nhạt quá đấy,” Virion nhận ra sự không ổn của tôi, liền lên tiếng hỏi.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ, cảm thấy thật có lỗi khi lúc này tôi vẫn còn nhìn con cua hấp chín đỏ trong đĩa của mình. “Xin lỗi mọi người, cháu nghĩ cháu cần đi nghỉ ngơi.”

Virion cũng đứng dậy với vẻ mặt đầy lo lắng.

Đưa tay lên ra hiệu cho ông dừng lại, tôi cố tiến ra cửa, cẩn thận để không vấp ngã. “Ông cứ ở lại thưởng thức tiếp đi. Hôm nay chỉ là cháu uống hơi nhiều rượu nên cháu nghĩ mình cần nghỉ ngơi.”

Tôi quay mặt đi thẳng về phòng, một tay vịn vào tường, tay kia đè lên chỗ lõi mana đang quặn đau.

Có gì đó không ổn với lõi mana của tôi ư?

Cơn đau trở nên dữ dội khiến mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt tôi.

Trở về đến phòng, tôi nằm cuộn tròn trên sàn nhà vì không thể lết nổi tới giường nữa. Nỗi sợ hãi và lo lắng của tôi lớn dần theo cơn đau cho đến khi tôi chợt nhớ ra.

Gửi một luồng mana vào chiếc nhẫn của mình, tôi rút chiếc dừng của Uto ra và bắt đầu hấp thụ mana bên trong của nó theo bản năng như một đứa trẻ sơ sinh đang tìm sữa mẹ.

Miên man trong ý thức, thời gian trôi qua như bị mắc kẹt trong một chiếc lọ. Mọi thứ dường như chậm lại, cơn đau thấu xương ngày càng khủng khiếp khiến tôi không thể chịu đựng nổi.

Đầu tiên tôi cảm nhận được một luồng mana và sức mạnh to lớn lan khắp cơ thể. Tôi có thể cảm nhận được nó từ từng chân tơ kẽ tóc của mình.

Sau đó, tôi bất tỉnh.

[] [] []