28/12/20

Chap 193: Phá Bỏ Phong Ấn

[] [] [] 

Tôi nhìn lên hàng ghế giám khảo đang nhìn xuống từ vị trí mà có thể bao quát cả võ đài nơi tôi và đối thủ của mình đang đứng. Ngồi giữa hàng ghế là một người phụ nữ cao, quyến rũ với một mai tóc rực lửa uốn lượn xõa ngang lưng. Cặp mắt sắc bén ấy thậm chí có thể khiến cả một con sư tử cũng phải dè chừng, giờ lại đang nhìn tôi một cách kinh ngạc cũng như phần còn lại của ban giám khảo đang xì xào thảo luận về kết quả của trận đấu.

Tôi tự nghĩ, còn quái gì nữa mà bàn với chả bạc nữa. Đối thủ của tôi, ứng cử viên từ Phân đoàn hai đang tranh hạng để lên phân đoàn một, đã bất tỉnh đằng sau tôi trong khi các nhân viên cấp cứu đang tiếp cận cậu ta tới với cây cáng.

Có một khoảng lặng trong khi các giám khảo đang thảo luận xem họ nên đưa tôi lên Phân đoàn hai hay tiếp tục giữ tôi lại Phân đoàn Ba.

Tôi có thể thấy Nico và Cecilia trong khóe mắt tôi, chăm chú chờ đợi quyết định như lúc đăng kí vào học viện này - hồi đó tôi vẫn còn tin rằng mình có thế đạt được kết quả tốt qua việc chăm chỉ luyện tập.   (Seren: Tấm chiếu mới mua)

Sau một lúc dài như cả thập kỉ, một ông già gầy với bộ ria mép trắng được chải chuốt ‘hơi’ tỉ mỉ - có lẽ là để bù lại cho cái đầu trọc – hắng giọng đề thu hút sự chú ý của mọi người. “Học viên Grey, không có họ. Một trận đấu khá ấn tượng, đặc biệt là khả năng võ thuật của cậu, tuy nhiên khả năng sử dụng ki của cậu trong suốt giải đấu cho thấy rõ ràng rằng nền tảng cơ bản của cậu còn thiếu và cần được trau dồi. Do đó, Học Viên Grey sẽ được chuyển lên Lớp Một của Phân đoàn Ba.”

Tôi có thể cảm thấy máu của mình đang sôi lên dưới lớp da trong khi kìm nén cơn thịnh nộ của bản thân. Tôi siết chặt tay, nghiến răng, co chặt những ngón chân lại – bất cứ điều gì có thể ngăn bản thân sỉ vả ban giám khảo và toàn bộ hệ thống học viện này.

Ngay sau đó, tiếng tràng cười giòn giã vang khắp đấu trường. Cơn thịnh nộ của tôi ngay lập tức biến mất khi tôi nhìn lên, chết lặng, khi thấy vị giám khảo với mái tóc rực lửa tiếp tục cười một cách sảng khoái. Không chỉ có mình tôi bị sốc bởi hành động của cô ấy. Toàn bộ phần còn lại của ban giám khảo quay đầu về phía đồng nghiệp của họ với biểu cảm từ sốc, tức giận đến xấu hổ.

Những khán giả đã lặng lẽ chờ đợi kết quả của vòng chung kết này đang xì xào to nhỏ với nhau hi vọng rằng sẽ có câu trả lời từ ban giám khảo sau những việc đã xảy ra.

Cuối cùng, sau khi vị giám khảo tóc đỏ đủ bình tĩnh, cô ấy thở một hơi dài trong khi lau nước mắt. “Xin thứ lỗi, tôi thật sự tưởng rằng giám khảo Drem đang trêu đứa trẻ này khi nói với cậu ấy rằng cậu ta cần phải ‘trau dồi lại nền tảng’ đấy.”

Khi tên của bản thân được nhắc đến, mặt của vị giám khảo ria mép – người mà tôi nghĩ là giám khảo Drem – đỏ đến tận đỉnh đầu sáng như mặt trời chân lý của Tố Hữu vậy. “Quý Cô Vera. Với sự tôn nghiêm của cuộc đấu đối kháng liêng thiêng hàng năm, hành vi của cô là không thế chấp—”

“Không.” Người phụ nữ tóc đỏ mà ông giám khảo già kia vừa nhắc tới một cách tôn trọng bất chấp cách biệt tuổi tác, ngắt lời không ngần ngại. “Hành vi không thể chấp nhận được ở đây, đồng thời cũng là cho thấy sự thất bại thảm hại, chính là mấy ông dám trắng trợn giữ chân đứa trẻ đó lại chỉ vì thằng nhóc không đến từ một gia tộc danh giá.”

Rõ ràng không chuẩn bị cho việc bị người phụ nữ công kích bằng lời nói, giám khảo Drem lắp bắp nói. “Cái g- sao cô dám… tôi không-”

“Vậy thì ông giải thích như thế nào về việc cho Học viên Gray vào Phân đoàn thấp hơn Phân đoàn Một?” Quý cô Vera cắt ngang một lần nữa. Vào lúc này, tôi thực sự hy vọng rằng người quý cô này có đủ quyền lực hoặc hậu thuẫn để biện minh cho sự thiếu tôn trọng với vị giám khảo già kia.

Giám khảo Drem cố hết sức để để giữ bình tĩnh, ho một tiếng. “Như tôi đã nói trước đó, khả năng sử dụng ki của Học Viên Gray là thiếu-”

“Sai.” Cô ấy cắt ngang một lần nữa, khiến cho ông già giám khảo kia bốc khỏi vì sự thất vọng và xấu hổ. “Khả năng dùng ki của cậu nhóc tệ nhất cũng hơn một nửa học viên trong Lớp Hai của Phân đoàn Một. Cái mà ông gọi là là ‘thiếu sót’ khả năng sử dụng ki thực ra là cách cậu ấy đang bù đắp cho trữ lượng ki thấp của bản thân một cách ấn cực kì ấn tượng.”

Các giám khảo khác ngồi phía sau rõ ràng có chức vị thấp hơn so với giám khảo Drem và cô ấy, bởi vì điều duy nhất họ làm lúc này là lo lắng chuyển ánh mắt giữa cô Vera, giám khảo Drem và tôi.

“Quý Cô Vera.” Ông giám khảo kia nghiến răng nói. “Tôi rất cảm kích vì cái nhìn sâu sắc của cô về vấn đề này, nhưng tôi đã là giám khảo gần hai mươi năm nay. Làm ơn xin hãy đáp trả bằng sự tôn trọng giống như tôi đã thể hiện với cô.”

Cô Vera gõ ngón tay lên bảng điều khiển trước mặt, trầm ngâm một lúc trước khi gật đầu. “Được rồi. Tôi sẽ tôn trọng quyết định của ngài, giám khảo Drem.”

Tuy nhiên, trước khi tôi có kịp thất vọng vì điều nay, hình bóng của cô Vera đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Cái quái gì v—

Cô ấy xuất hiện phía trên tôi và đáp xuống bằng một tiếng thịch nhẹ nhàng. Mặc dù thực tế là tôi đã chứng kiến mọi thứ, tôi vẫn cảm thấy nghi hoặc khi cô ấy có thể thu hẹp khoảng cách chục mét một cách dễ dàng như đang giỡn thế kia.

“Nhóc. Như giám khảo Handlebars đã nói, cậu vẫn sẽ ở trong Phân đoàn Ba, nhưng cậu nghĩ sao về việc ta sẽ trở thành cố vấn riêng cho cậu?”

Tôi suy nghĩ một lúc—tôi thậm chí còn quay sang Nico và Cecilia để chắc chắn rằng những gì tôi đang chứng kiến là thật. Tôi không biết người phụ nữ này là ai, nhưng kĩ năng di chuyển ấn tượng của cô ấy đã sử dụng để thu hẹp khoảng cách mà phần lớn quân tinh nhuệ sẽ không dám bắt trước khiến tôi phân vân.

Lờ đi hàng giám khảo đang bàng hoàng cũng như khán giả đang sững sờ, tôi nắm lấy tay của cô ấy. “Tôi chấp nhận lời đề nghị của cô.”

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi thức dậy trên sàn nhà với cánh tay duỗi lên trời, có vẻ như giấc mơ của tôi đã kết thúc. Tuy nhiên, thay vì bàn tay có vẻ mỏng manh của Quý Cô Vera trong tay tôi, thì tôi đang nắm chặt lấy sừng của Uto.

Cái sừng hắc diện thạch từng rực sáng như một viên ngọc, giờ đã có nhiều vết nứt vỡ rải rác trên mặt ngoài đã xỉn màu của nó.

Phải một lúc để tự hỏi làm thế nào tôi lại ở đây thì tôi chợt nhớ ra. Như thể bị sét đánh trúng, tôi đứng bật dậy (Seren: đừng hỏi, tôi cũng không biết làm sao bị sét đánh lại đứng dậy đâu :)). Tôi quan sát xung quanh trong khi đứng dậy, cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi vẫn ở trong phòng và phòng của tôi tương đối nguyên vẹn. Nhìn ra của sổ, trời vẫn còn đang tối, có nghĩa là tôi chỉ mới bất tỉnh trong vài tiếng.

Thu lại các giác quan vào trong, tôi tập trong vào lõi mana của mình. Lõi mana của tôi không có ánh bạc lấp lảnh như trước đây mà thay vào đó tỏa sáng trắng rực rỡ như mặt trời.

“Mình làm được rồi.” Tôi ngờ vực lẩm bẩm. Tôi duy trì sự tập trung vào lỏi của mình trong vài phút, chỉ để cảm nhận những cảm giác mới lại cũng với bước đột phá của tôi. Phần hoang tưởng trong tôi đã làm điều đó chỉ để đảm bảo rằng tôi không tưởng tượng ra mọi thứ.

Không còn nhầm lẫn gì nữa. Giờ tôi đã là một pháp sư lõi Trắng.

Sung sướng, tôi truyền một luồng mana khắp cơ thể. Dòng chảy của mana liền mạch và tức thời gần như ngay lập tức. Tôi đã không kịp đọc hết quyển sổ mà Alanis đã viết cho tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy có sẽ phải bổ sung một số thứ khác nữa.

Không chần chừ, tôi làm một điều dễ dàng trước: tôi chìa tay ra và tạo ra một quả cầu mana thuần khiết. Điều này giống kiểu khởi động trước khi chạy bộ vậy.

Sau đó, tôi bắt đầu nâng độ khó lên, tôi chia nhỏ quả cầu thành hai quả nhỏ hơn. Tôi tiếp tục làm thế cho đến khi có khoảng chục quả đang lơ lửng trên tay, tôi đốt một vài quả bằng cách kết hợp những hạt nguyên tố Hỏa hệ trong không khí trong khi tôi đóng băng một số quả còn lại,… Sau vài chục phút thử nghiệm, tôi đã có hàng chục quả cầu bay nhảy lon ton.

Trong suốt lúc đó tôi chỉ nhận ra mình đang cười chỉ khi má tôi bắt đầu bị chuột rút.

Có hàng trăm kiểu luyện tập như thế này để giúp pháp sư cải thiện trong phép thuật nguyên bản - một thuật ngữ có nhiều tên gọi nhưng có đều chỉ chung một thứ: ma pháp không cần cử chỉ hay niệm chú để thực hiện. (aka vô niệm, thi triển tức thời)

Hầu hết các lớp học phép thuật trong Học Viện Xyrus xoay quanh việc thi triển niệm chú, tức là tập niệm chú ít loại thần chú cho đến khi nào bản thân học viên quen thuộc và họ có thể dễ dàng thi triển nó. Những lời niệm chú và cử chỉ niệm chú mà cả các pháp sư ngày nay vẫn còn dùng là để giúp họ tưởng tượng và vận mana thành đúng hình dạng mong muốn. Mà bất lợi của việc niệm chú là chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này, như kiểu ‘ê, tao sắp bắn một quả cầu lửa vào mày đấy.’  Với cách thi triển niệm chú này thì bất kỳ pháp sư cấp cao nào cũng có nghĩ được cách khống chế.

Phép thuật nguyên bản, thứ mà tôi đã thành thạo một cách tự nhiên từ khi còn nhỏ nhờ sự hiểu biết của tôi về ki từ kiếp trước, khó sử dụng và kiểm soát khó hơn nhiều. Mỗi khi tôi tung ra một luồng gió về phía đối thủ bằng một cái vung tay đơn giản, bộ não của tôi sẽ đưa ra hướng dẫn chi tiết về lượng mana cần thiết để có được hình dạng, kích thước, tốc độ, quỹ đạo, góc,… tất cả đều chính xác.

Bước vào giai đoạn lõi trắng không khiến tôi ngạc nhiên như kì vọng, nhưng nó chắc chắn là một bước tiến rất lớn, lớn hơn bất kì sự đột phá nào trước đó tôi từng trải qua.

Tôi nhớ lại một vài trường hợp trong quá khứ khi những lance thể hiện khả năng phép thuật sở trường của họ. Khả năng tạo ra những con golem từ mắc-ma của Olfred cũng như khả năng kiểm soát trọng trường tuyệt vời của Mica là tất cả những lý do củng cố cho kết luận của tôi. Bỏ Alea sang một bên, tôi chưa bao giờ thấy Aya chiến đầu. Bairon đã biến tia sét thành một ngọn giáo khổng lồ với những chi tiết như một vũ khí được chế tạo một cách điêu luyện, và mới đây, tôi đã đối mặt với con rồng của Varay được làm hoàn toàn từ băng.

‘Đây có phải là lý do mà tất cả các lance đều có kỹ năng điều khiển mana điêu luyện đến vậy?’  Tôi thở dài nghĩ. Tôi cũng nghĩ đến một thứ khác. Bay. Bình thường, bạn phải liên tục chú ý đến cơ thể cũng như lượng mana tiết ra trong khi vẫn phải chú ý đến những việc khác, chẳng hạn như chiến đấu.

Đó là lý do tại sao hầu hết các pháp sư không muốn bay ngay cả khi họ có thể làm thế, vì việc bay sẽ rất rủi ro khi phải hoàn toàn tập trung hoàn toàn vào nó và lượng mana tiêu hao không hề nhỏ.

Nếu việc điều khuyển mana trở nên dễ dàng như thế này, thì tôi có thể hiểu tại sao các lance có thể bay dễ dàng trong khi nói chuyện với tôi hoặc trong khi đang sử dụng pháp thuật. Háo hức muốn biết giới hạn của mình đến đâu, tôi ngay lập tức đi xuống phòng tập và kiểm tra một vài thứ - tôi hào hứng kích hoạt Realmheart để xem coi tôi có thể làm gì. Tuy nhiên, một cơn đau nhói xuất hiện trong đầu tôi, cuốn tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

‘A-Arthur! Có thứ gì đó đang xảy ra…’

Giọng Sylvie vang lên trong đầu tôi, nhưng nghe như bị bóp nghẹt và méo mó.

‘Sylvie? Có chuyện gì vậy?’

Tôi đã gọi cho Syl ấy nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi. Cảm giác phấn khích vui mừng ngay lập tức bị đè nén bởi cảm giác lo lắng và sợ hãi khi tôi phi thẳng xuống cầu thang tới phòng tập nhỏ mà Syl ấy ở trong đó.

Tôi xoay nắm cửa bằng kim loại lặng lẽo, nhưng nó đã bị khóa. “Sylvie, ta ở đây! Con có nghe thấy ta không?”

Không phản hồi.

Tôi dồn nhiều lực hơn, hy vọng nó chỉ bị kẹt, nhưng có vẻ không phải, tôi đã đục một lỗ ngay gần núm vặn, vô hiệu hóa chốt cửa. Đẩy cửa bước vào trong chỉ để dừng lại ngay lập tức.

Ở giữa căn phòng thiếu sáng là một cô bé mắt to trong chiếc áo choàng đen to dơn giản với hai cái sừng đen không thể nhầm lẫn nhô ra khỏi đầu.     (Seren: mlem mlem)

Nghĩ rằng bản thân đang nhìn nhầm, tôi đổ lỗi cho ánh sáng kém, nhưng khi tôi bước lại gần và cô gái nhìn lên và rồi chúng tôi nhìn nhau chắm chằm, tôi biết mà.   (Seren: ai cũng biết :v)

“Sylvie? Là con à?”

Cô gái ấy nở một nụ cười gượng, sự sợ hãi và phấn khích hiện rõ trong đôi mắt màu vàng ròng của cô ấy. “C-chào, Arthur.”

Hai chúng tôi đứng đó. Không ai trong cả hai đứa biết phải làm gì, nói gì, phản ứng ra sao. Tôi vẫn không thể tin được. Đôi mắt của tôi cho tôi biết rắng tôi đang nhìn một bé gái trông không quá tám, chín tuổi với mái tóc màu vàng nhạt của lúa mì như màu bụng của cô ấy khi ở dạng rồng, nhìn kỹ, mái tóc rối xù của cô ấy trong giống những chiếc lông vũ mềm mại hơn là những sợi tóc thật.

Một phần khuôn mặt bé nhỏ của cô bé đã bị che bởi mái tóc, trong khi tóc mái của cô bé ấy chỉ che một nửa trán. Đôi mắt tròn xoe của bé chuyển động một cách khó chịu dười cái nhìn chăm chú của tôi cho đến khi Sylvie mở lời.

‘Người sẽ tiếp tục nhìn như vậy trong bao lâu nữa vậy?’

Mất cảnh giác, tôi lúng túng, nhưng không phải bởi lời nói mà là những cảm xúc có trong đó.

Không giống như trước đây, tôi có thể cảm nhận được nhưng cảm xúc mà bé ấy đang cảm thấy khi bé truyền đạt qua tâm trí tôi. Giống như lúc này, cô ấy cảm thấy khó chịu và xấu hổ như thế nào, nhưng đồng thời cũng vui mừng và lo lắng. Thật kỳ lạ khi cảm nhận được những cảm xúc lạ lùng trong não tôi, nó chưa bao giờ như thế nào trước đây. Nhiều nhất thì Sylvie cũng chỉ có thể gửi cho tôi một cảm xúc cực kì mạnh mẽ, cảm giác giống như cô ấy đang nói cho tôi biết cô đang cảm thấy như thế nào - nó chưa bao giờ… thân mật như thế này, vì tôi thiếu một từ khác hay hơn.

“Xin lỗi.” Tôi nói to. “Hiện tại ta vẫn đang tiếp thu mọi thứ. Chính xác hơn thì điều gì đã xảy ra?”

“Sau khi hấp thụ mana của Uto mà người đã cho con, cuối cùng con đã có thể phá vỡ phong ấn mà mẹ con đã đặt lên con để che dấu thân phận con đi.” Cách nói chuyện nghiêm túc bằng giọng nói cao vút trẻ con ấy có hơi khiến tôi khó chịu, nhưng tôi gật đầu hiểu ý.

“Vậy bằng cách phá vỡ phong ấn, con có thể mở khóa dạng con người mà các asura có thể biến thành ư?”

“Đúng vậy.” Bé ấy nói, nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn. “Nói thật với người, con chưa có cơ hội để tìm hiểu những thay đổi trong cơ thể này nên con không thể cho người biết biết chính xác điều gì đang xảy ra vào lúc này, nhưng—”

Sylvie đột nhiên lảo đảo và loảng choạng, suýt ngã trước khi lấy lại thăng bằng.

“Sylvie? Con không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.

Sylvie đứng ngây người trong giây lát. Tôi thận trọng tiến lại gần, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Vẻ ngoài của cô vẫn vậy - không có gì thay đổi - nhưng sự hiện diện của bé, phong thái, cái nhìn, thì hoàn toàn khác. Đến nỗi tôi đã vô tình lùi bước.

‘Sylvie’ bỗng đứng thẳng người, xoay cổ sang bên như thể đang căng cơ.

“Ái chà chà.” Cô nói, hằng giọng. “Cậu có thể nghe thấy ta mà, phải không?”

Tôi nhướng mày, không biết trả lời như thế nào.

“Ta sẽ coi điều đó như một lời đồng ý vậy.” Cô nói một cách thản nhiên.

“Ngươi là ai?” tôi hỏi, mắt tôi nheo lại.

‘Sylvie’ nhếch mép, một biểu cảm trông không hề tự nhiên trên mặt cô ấy. “Ta rất cảm kích vì các ngươi lại tình cờ ở cùng phòng khi ta thiết lập kết nối. Điều khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Ngươi. Là. Ai?” Tôi lặp lại.

Cô ấy nhếch mép. “Agrona.”

[] [] []