1/10/20

Chapter 170: Cội nguồn gốc rễ

 [] [] [] 

Một làn sương mù màu đỏ tươi và cam và lan tỏa ra nơi chân trời, mang lại sức sống cho đại dương yên tĩnh phía xa. Sylvie và tôi nhảy xuống gần rìa dãy núi Grand Mountains. Hình bóng của Mica và Olfred xuất hiện và bay về phía chúng tôi, chuẩn bị bắt kịp chúng tôi ngay trước khi Sylvie biến thành dạng cáo của mình.

Chúng tôi vẫn còn cách bờ biển phía bắc vài dặm nhưng chúng tôi không thể bay gần hơn vì cho rằng Scythe có thể cảm nhận được những dao động năng lượng đáng kể ngay cả từ khoảng cách này.

Slyvie thu mình lại ngay khi cô ấy bám lấy tôi. Cùng lúc đó, tôi vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Mica. Rối chúng tôi từ từ hạ xuống, đủ gần với dãy núi khổng lồ để để tránh mọi sự chú ý không mong muốn. Mặc dù tôi có thể hạ cánh dễ dàng ở độ cao này, nhưng làm như vậy có nghĩa là tôi có thể san phẳng những cái cây gần đó và thậm chí có thể làm lún mặt đất với phản lục mà tôi phải tạo ra để dừng bản thân lại. Tôi đành miễn cưỡng thừa nhận rằng việc này sẽ đơn giản hơn nhiều nếu dựa vào một lance để hạ xuống.

“Đó là một vết sẹo khá xấu trên tay cậu đấy!” Mica nhận xét, giọng của cô ấy gần như không thể nghe thấy được vì gió.

“Đó làm một vết thương cũ.” Tôi nở một nụ cười. Tôi đã chắc chắn rằng đã giấu vệt sẹo trên cổ tôi bằng tấm da giả, nhưng vết sẹo trên tay trái thì không đáng chú ý với những người không thân thiết với tôi.

Vị lance nhỏ bé gật đầu, những ngón tay của cô ấy ngày càng siết chặt cánh tay của tôi mặc cho sự mong manh của chúng.

Chúng tôi hạ xuống chân núi Grand Mountains, trên một cánh đồng cỏ khô và những tảng đá, nơi nhưng cơn gió buốt giá đang hoành hành.

“Từ thời điểm này trở đi, chúng ta nên giữ mana ở mức tối thiểu.” Olfred nói khi ông ta thăm dò xung quanh chúng tôi để chắc rằng không có ai ở gần.

Tôi gật đầu đồng ý. Tôi đã có thể sự dụng mana mà không bị phát hiện với Mirage Walk, nhưng đó là nhưng thông tin tôi nên giữ riêng cho bản thân.

“Tôi cho rằng cậu đang có một kế hoạch để tìm tên retainer và scythe đã được nhắc tới?” Vị Lance già hỏi.

“Một phần nào đó.” Tôi lấy ra chiếc mặt nạ trắng mà tôi đã giữ kể từ lần đầu tiên trở thành mạo hiểm giả và chiếc áo choàng làm từ lông của con nightmare fox (cáo ác mộng). Đây là bộ trang phục tôi đã mặc cùng với mặt nạ vì nó có khả năng khiến người ta khó chú ý đến người đeo. Khoác nó bên ngoài quần áo của mình, tôi lấy ra một chiếc áo choàng dày từ chiếc nhẫn không gian của tôi và khoác nó qua vai. “Chúng ta cần đi về phía đường chính, vì vậy hãy cởi áo choàng của ông ra và mặc cái áo khoác này lên.”

Olfred nhìn chiếc áo khoác đen của tôi với ánh mắt tò mò. “Một hiệu ứng thú vị đấy. Cậu đã từng là một sát thủ hay một tên trộm à?”

“Không.” Tôi cười khúc khích, nhìn xuống trang phúc của bản thân. “Tôi chỉ không muốn nổi bật.”

Với một cái gật đầu, ông ấy và Mica làm theo yêu cầu của tôi, mỗi người lấy ra một chiếc áo choàng xa hoa bằng lông thú mana đắt tiền.

Không nói lời nào, tôi bước đến chỗ Mica và lấy ra một cái áo choàng dự phòng từ chiếc nhẫn của mình. Thả nó xuống đất, tôi giẫm đạp lên nó, làm dơ chiếc áo choàng nâu với bụi bẩn trước khi đưa lại nó cho lance nhỏ. “Hãy mặc cái này.”

“C-Cậu vừa quăng nó xuống đất và đạp lên nó mà!” Mica sửng sốt thốt lên.

“Tôi biết.” Trả lời trong khi tôi quăng chiếc áo của mình xuống và giẫm lên nó, day gót chân để phủ nó với bụi bận. “Hai chúng ta sẽ trở thành nô lệ của Olfred.”

“Tại sao Mica không được làm chủ nhân?” Cô ấy cáu lên, giữ chiếc áo choàng dự phòng của tôi chỉ bằng hai ngón tay.

“Bởi vì cô có ngoại hình của một học sinh trung học.” Tôi trả lời thẳng thừng với một nụ cười hồn nhiên. Olfred bật ra một tiếng cười nó khi khoác lên mình chiếc áo choàng lông thú.

Hướng những cái lườm sắc như dao cạo về phía đồng đội của mình, cô ấy miễn cưỡng cất chiếc áo choàng của mình vào lại chiếc nhẫn và mặc chiếc áo bẩn tôi đưa.

“Xin lỗi. Đây là biện pháp an toàn.” Tôi nói. Cúi xuống, tôi nhúng ngón tay vào một bãi bùn nhỏ.

“Không, làm ơn đấy.” Mica cầu xin, bảo vệ khuôn mặt của mình bằng chiếc mũ trùm của áo choàng.

“Chúng ta là nô lệ đã đi một quãng dường dài. Việc bị bẩn là lẽ đương nhiên, và đó sẽ là một cách tốt để không bị chú ý.” Không đợi sự đồng ý của cô ấy, tôi kéo mũ trùm đầu của cô ấy ra và bôi đất lên mặt cô ấy trước khi làm điều tương tự với bản thân.

Tôi cúi đầu xuống và vò mái tóc dài của mình cho đến khi nó rối tung và che gần hết khuôn mặt như mấy anh main trong mấy bộ h*nt*i. Sau khi mặc cái áo mà tôi đưa, tôi đưa nốt cái mắt nạ mà tôi đang giữ cho Olfred. “Hãy mang cái này cùng với áo choàng của ông, và nếu ai có hỏi thì nói là để che đi một vết sẹo khủng khiếp mà ông nhận được từ nhiều năm trước.”

Olfred gật đầu, nhận chiếc mặt nạ. Khi ông ấy đeo nó lên và kéo mũ trùm đầu lên, tôi không thể không nhớ về quãng thời gian làm mạo hiểm giả dưới vỏ bọc của Note.

Một đường màu xanh chạy dọc xuống khe mắt bên phải của chiếc mặt nạ đã mờ dần theo thời gian nhưng với chiều cao của Olfred tương đương với chiều cao của tôi khi còn là một mạo hiểm giả với chiếc mặt nạ và áo choàng thực sự đã gợi lại những ký ức đó.

“Mặt nạ vừa lắm.” Olfred nói, giọng ông trầm hơn do hiệu ứng của mặt nạ. “Oh? Nó cũng có chức năng này nữa à?”

“Mica muốn về nhà.” Cô người lùn nhỏ bé hờn dỗi trong khuôn mặt trẻ con lấm lem bùn đất với cái đầu lòa xòa với những lọn tóc rối bù bên dưới lớp áo bẩn thỉu rách nát.

‘Cách nguỵ trang của ta thế nào?’  Tôi quay lại hỏi cô rồng của mình.

‘Nó sẽ hiệu quả thôi, mặc dù nó làm con lo lắng nếu ai đó nhìn quá kỹ’  Cái đầu nhỏ nhắn họ mèo của cô ấy gật đầu đồng ý.

‘Tại sao nghe nó giống như một lời xúc phạm hơn là một lời khen vậy?’

‘Mỗi thứ một chút.” Giọng nói bình tĩnh của cô ấy cười khúc khích trong tâm trí tôi. Sylvie nhảy vào trong áo choàng của tôi vì cô ấy cần phải trốn khỏi ánh mắt trong khi tôi đóng giả làm nô lệ.

“Cậu tự tin rằng không ai sẽ nghi ngờ chúng ta ư?” Giọng nói trầm vang lên từ đằng sau từ chiếc mặt nạ.

“Sẽ không có ai ra ngoài để kiếm Lance đâu, và có khá nhiều mạo hiểm giả thích sử dụng mặt nạ.” Tôi trả lời, đi cùng Mica phía sau chủ nhân tạm thời của chúng tôi. “Bên cạnh đó, có một câu tục ngữ nói rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ai sẽ nghi ngờ một quý tộc và hai nô lệ của anh ta đã bị bọn cướp tấn công trên đường đi lên phía bắc để tránh chiến tranh chứ?”

“Trong khi cậu nói vậy, tôi chưa bao giờ nghe câu đó cả. Trừ khi nó chỉ được dùng bởi loài người?” Olfred hỏi.

“Đoại loại vậy.” Tôi cười nhẹ, nhớ rằng tôi đã học nó từ kiếp trước.

Chúng tôi âm thầm lê bước hàng tiếng đồng hồ. Tôi liên tục sử dụng Mirage walk để cưởng hóa đôi chân của bản thân trong khi tránh gây ra dao động mana trong không khí, hài lòng khi nhận ra rằng ngay cả Mica và Olfred cũng không thể nhận ra bất cứ điều gì.

Tôi duyệt lại kế hoạch mà ông nội Virion và tôi đã nghĩ ra trong đầu với Sylvie. Giả sử rằng cả Olfred và Mica đều phản bội, tôi không biết họ tính làm gì với tôi. Trong trường hợp tệ nhất là họ sẽ giết tôi khi có cơ hội, hoặc kịch bản khác là họ sẽ đưa tôi đến chỗ Vitra. Dù thế nào đi nữa, hai người họ cũng sẽ không tấn công tôi một cách lộ liễu nếu có Sylvie bên cạnh. Ngay cả khi họ có thể khống chế chúng tôi, đó sẽ là một cuộc chiến khốc liệt và có thể dễ dàng nhận ra từ những vùng xa xôi nhất.

Nếu tôi là họ, tôi sẽ dẫn tôi và Sylvie đến retainer hoặc scythe để nhanh chóng xử lý hoặc bắt giữ chúng tôi. Phải nói rằng, cách thực sự duy nhất để đảm bảo rằng kế hoạch của họ là dẫn chúng tôi đến nơi ẩn náu và dàn dựng để làm như tôi lạc mất họ.

Với Realmheart, tôi có thể tận dụng sự dao động mana để tìm căn cứ của lũ Vritra. Sau một vài ngày dẫn họ đi sai hướng, nếu họ sẽ bỏ cuộc và muốn quay trở lại - trong trường hợp đó thì sự nghi ngờ của tôi là sai - hoặc họ sẽ cung cấp cho tôi những đề nghị hoặc gợi ý để đưa tôi và Sylvie đến chỗ chết.

‘Kế hoạch của người dựa rất nhiều trên rất nhiều cái NẾU đấy.’  Cô rồng của tôi lưu ý ra điều đó rồi chui vào túi áo choàng của tôi. 'Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cố tình dẫn người đến lũ Vritra?’

‘Ta thực sực cho rằng họ sẽ không muốn tiết lộ vị trí của mình. Việc có một gián điệp trong hội đồng là điều khó có thể thay thế được cho phe chúng rồi. Đó là lý do tại sao ta cho rằng họ sẽ cố gắng tránh bị nghi ngờ cho đến khi chắc rằng họ có thể loại bỏ chúng ta mà không gây chú ý.’

‘Vì vậy, chúng ta sẽ chỉ cần chạy trốn nếu có vẻ như họ đang cố dẫn chúng ta đến bẫy?’  Sylvie hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

‘Nếu chúng ta có thể quay trở về lại sau khi tìm thấy căn cứ của Vitra mà không phải chiến đấu với Olfred và Mica thì đó sẽ là kịch bản tốt nhất,’  tôi trả lời, theo sau sát phía sau vị quý tộc đeo mặt nạ đang đang đóng giả làm chủ nhân của chúng tôi. ‘Nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất, Virion đã cử một lance khác bám sát theo chúng ta.’

Sylvie không trả lời, nhưng một làn cảm xúc ngạc nhiên mạnh mẽ độ nhiên lấp đầy tâm trí tôi.

‘Con không thể cẩm nhận được cô ấy, phải không?’

‘Không, con không thể.’ Sylvie thừa nhận. ‘Đó có phải là vị lance tộc elf phải không?’

Mhm. Bất chấp tính cách của mình, cô ấy được đặt cho mật danh ‘Phantasm’ (Hư Ảnh) vì khả năng đánh lừa và ẩn nấp đối thủ.

‘Một sát thủ.’  Sylvie chỉ ra.

Hai chúng tôi giao tiếp bằng thần giao cách cảm để giết thời gian khi băng qua vùng đồng bằng hiểm trở.

Trong suốt quá trình, tôi đã kích hoạt Realmheart theo từng đợt ngắn ngắt quãng để cố gắng nắm bắt mọi biến động xung quanh chúng tôi. Tôi đã phải cẩn thận để hai lance không thấy mắt tôi, nhưng mũ trùm đầu và mái tóc dài của tôi có thể che đi cặp đồng tử đã chuyển từ màu xanh lam sang màu tím mộng mơ.

Khi chúng tôi tiếp tục hành trình về phía Tây Bắc, cây cối trở nên phong phú và đa dạng hơn khi các vùng đồng bằng từ từ chuyển thành các mảnh rừng. Với Luân Hồi Mana, kỹ năng tôi học được từ Sylvia, liên tục bổ sung mana của tôi trong khi tôi sử dụng Mirage Walk để cheo dấu dao động mana xung quanh tôi do sử dụng pháp thuật, thời gian đi bộ này đã trở thành một kiểu huấn luyện cho tôi.

“Chúng ta đến rồi.” Mica thở dài khi cuối chũng cũng đến được con đường chính. Con đường đất đủ rộng để chứa hai toa xe đi hàng ngang dù có chừa một khoảng ở giữa, và dù có các vệt xe cũ ở trên đường thì dường như cũng không có toa xe nào trong tầm nhìn.

“Đi đâu bây giờ, nhóc?” Giọng trầm đặc của Olfred vang lên.

“Chúng ta sẽ đi mon theo con đường đến thị trấn gần nhất.” Tôi trả lời đơn giản.

“Đi bộ nữa ư?” Mica rên rỉ phản đối.

“Thị trấn gần nhấn cũng không xa quá đâu.” Tôi an ủi cô ấy.

Mica và tôi cúi thấp đầu khi đi theo sau Olfred cạnh bên một con đường mòn. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe gỗ.

Cả hai lance đều chú ý đến điều đó chưa đầy một giây sau đó. Ba người chúng tôi dừng lại và đợi chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt. Được kéo bời hai con ngựa nâu, một con có đốm gần mõm, cỗ xe được điều khiển bởi một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục du hành màu xanh và nâu cùng với một cậu nhóc cũng không lớn hơn tôi là bao.

Khi họ đến gần hơn, có thể thấy rõ hai con ngựa bị suy dinh dưỡng như thế nào. Xương lồng ngực của chúng nổi rõ trong khi lông và bờm của chúng đã mất đi vẻ bóng mượt mà chúng thường nhận được từ các chất dinh dưỡng trong thức ăn.

Olfred vẫy tay với chiếc xe ngựa đang lao tới. “Xin chào!”

Với sự kéo lại nhanh chóng của các vị vua, ngựa và xe dừng lại thổi đầy bụi mù.

“Ông bị lạc ư?” Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, mắt lướt qua bộ quần áo của Olfred trong khi người trẻ hơn nhìn tôi và Mica đầy nghi ngờ.

“Những nô lệ của tôi và tôi đang trên dường lên phía bắc thì xe ngựa của tôi bị một số tên cướp tấn công.” Olfred giải thích, giọng ông đều đều trong khi kể một câu chuyện buồn. “Chúng giết những con ngựa và cố gắng cướp chúng tôi. May mắn thay, những nô lệ của tôi đã có thể chống lại lũ cướp.”

“Hai đứa nhãi ranh này ư?” Đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi nheo lại.

Olfred lắc đầu. “Không không. Những nô lệ khác, nhưng ko may là họ không qua khỏi do những vết thương bị nhiễm trùng.”

“Mmm. Còn về chiếc mặt nạ kia?” Người lái xe nhướng mày hỏi. Ông và cậu nhóc đều nắm chặt đuôi dao găm đang trong vỏ trên eo của họ. Bằng những bàn tay vụng về của họ, có vẻ như vũ khí của họ có chỉ để đe dọa thôi.

“Cha tôi đã bắt tôi che dấu danh tính của mình trong thời điểm nguy hiểm này.” Olfred trả lời với một nụ cười yếu ớt khi onjg6 ta giơ tay đầu hàng, cũng đã để ý tới vũ khí.

“Có vẻ như ông đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn.” Người đàn ông già hơn buông lòng vũ khí. “Chiến nô (nô lệ để chiến đấu hoặc có khả năng chiến đấu) rất khó kiếm và thậm chí còn khó mua hơn kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Thật tiếc cho sự mất mát của ông.”

“Đó là một mất mát lớn.” Olfred đồng ý.

“Chà, khoảng thời gian này đều khó khăn với chúng ta. Tôi không chắc những con ngựa của tôi có thể chịu được trọng lượng của nhiều người hơn.” Người đàn ông vuốt tay qua bộ râu xồm xoàm khi ông ta ho một tiếng.

“Đương nhiên là ông sẽ được đền bù thỏa đáng.” Olfred bình tĩnh trả lời khi ông lục chiếc áo choàng lông của mình và lấy ra hai đồng bạc.

Cậu nhóc vươn tay giật lấy những đồng bạc, dùng răng kiểm tra chúng trước khi ra hiệu đồng ý cho người lái xe.

“Lên đây nào.” Người đàn ông ra hiệu cho Olfred. “Nhưng nô lệ của ông phải đi bộ.”

“Tất nhiên.” Olfred nói không chút di dự.

Tôi thoáng thấy vẻ mặt thất thần của Mica trước khi cô ấy cúi đầu xuống. Không nói lời nào, tôi kéo cô nhóc lance với thân hình trẻ con lại và đợi xe ngựa tiếp tục trước khi theo sau nó với Mica.

“Mica sẽ giết ông già đó.” Mica lẩm bẩm dưới mũ trùm đầu.

“Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa. Thị trấn kế tiếp chỉ cách đây một giờ thôi.”

“Cậu có vẻ biết rõ với vùng nông thôn này?”

“Tất nhiên.” Tôi nói nhẹ nhàng. “Sau cùng thì đây là quê nhà của tôi mà.”

[] [] []

#Serens