4/7/20

Chương 109: Tốc Độ Của Ốc Sên

[] [] []

“Tin tưởng vào cơ thể mình, Arthur. Chỉ cần cậu tin mình có thể, cơ thể sẽ không làm cậu thất vọng.” Những lời của Kordri khẽ vang lên bên tai tôi, một cơn đau nhức nhói dữ dội buộc tôi phải mở mắt ra. Tôi nhìn xuống và thấy bàn tay của Kordri nhô ra khỏi ngực tôi, nhưng không có máu.  

“Chết tiệt.” Vừa dứt lời, cảm giác quá quen thuộc bị hút ra khỏi cõi linh hồn một lần nữa lại áp đảo tôi.

Ngay khi tỉnh dậy trong hang, tôi vội đưa tay lên ngực, chỉ thấy được một cái lỗ không có ở đó.

Tôi ngã lưng ra bể dung dịch Aether nông. “Lần này kéo dài bao lâu, Windsom?”

“Hai phút.” Ông trả lời. “Arthur, cậu càng bị đẩy ra bao nhiêu lần thì càng phải luyện tập thêm bấy nhiêu. Ngay cả khi một giờ ở đây tương đương với khoảng mười hai giờ ở đó, thì cũng sẽ là không đủ nếu cậu cứ bị trục xuất cứ sau vài phút như vậy.”  

“Không thể trách tôi được, trách bạn của ngài cứ giết tôi sau vài phút ấy,” tôi lại rên rỉ. Tôi không thể quen được với cảm giác như chết đi sống lại này. Ngay cả khi cơ thể thật của tôi không bị thương, sự căng thẳng và chấn thương trong tâm trí cũng đủ để khiến những chiến binh kỳ cựu trở nên điên loạn.

Tôi thật sự không hiểu nổi hai vị Asura này đang nghĩ gì mà lại đưa một thiếu niên vào loại huấn luyện ác mộng này.

“Ta chỉ đang làm những điều mà cậu đủ khả năng ứng phó thôi,” Kordri trả lời, gần như là đọc được suy nghĩ của tôi. “Dù sao thì cậu nhóc cũng rất kiên cường. Cậu làm ta thấy thú vị đó. Ngay cả với những Asura trẻ tuổi, dù không chết nhiều như cậu thì chúng cũng gặp khó khăn trong việc đối phó với sự căng thẳng.”

Nếu tôi phải đoán, có lẽ là do sức mạnh tinh thần của tôi đã được rèn dũa từ kiếp trước, nhưng ngay cả thế, khóa đào tạo này đã bắt đầu gây tổn hại đến tôi.

Windsom gật đầu xác nhận. “Ngay từ đầu, cả ta cũng đã khá lo ngại về số lần Arthur bị giết và văng ra khỏi cõi linh hồn.”

“Được rồi, đến lúc luyện tập tiếp rồi, ngài đã sẵn sàng chưa, Kordri?” Tôi khởi động giãn cơ một chút trước khi ngồi dậy.  

Thốt ra tiếng cười thích thú, ông gật đầu với tôi. “Luôn sẵn sàng, gà mờ.”

“Hãy nhớ, Arthur, trong khi luyện tập trong cõi linh hồn, cơ thể thật cậu vẫn có thể rèn luyện lõi mana. Càng trụ lâu trong cõi linh hồn, quá trình tu luyện của cậu sẽ càng nhanh. Không cần quá sức, thời gian huấn luyện của cậu mới chỉ trôi qua một tuần. Chúng ta vẫn còn thời gian, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.” Windsom nhắc nhở tôi trong lúc kích hoạt Cầu Aether.  

Kordri và tôi, một lần nữa, cùng bước vào cánh đồng đầy cỏ trải dài vô tận khắp đường chân trời. Đã tám ngày kể từ khi tôi bắt đầu khóa huấn luyện cực hình này. Vì một giờ bên ngoài tương đương với mười hai ở đây, nên hai mươi bốn giờ ở ngoài đó chuyển thành mười hai ngày trong này. Tính luôn khoảng thời gian để ăn uống ngủ nghỉ ở ngoài thế giới thực sau khi chết cả trăm lần ở cõi linh hồn, tôi đã dành hơn vài tháng để tham gia khóa huấn luyện ở cánh đồng cỏ với một nhà sư bình tĩnh và kiên nhẫn Kordri đây.

“Ta có thể thấy cậu rất điêu luyện trong giao chiến, Arthur, nhưng cậu lại quá phụ thuộc vào việc sử dụng thuật mana, hay thứ mà chủng tộc hạ đẳng các cậu gọi là phép thuật. Theo suy đoán của ta, cậu hẳn đã quen với việc tham gia các trận chiến và đấu tay đôi hơn. Cậu không ưu tiên bảo tồn và phân phối lượng mana sao cho hợp lý, phải không?” Kordri suy đoán.

"Cũng có chút đúng. Tôi chỉ mới mười ba tuổi mà, nhớ chứ?” Tôi vô tư phản bác.

"Chắc chắn rồi." Vị Asura nhún vai, quẳng cho tôi một cái nhìn rằng ông không tin điều đó. “Cậu chỉ là con người, nghĩa là cậu vẫn bị ràng buộc bởi những hạn chế kèm theo. Cậu còn một chặng đường dài để đạt đến giai đoạn lõi Trắng chứ đừng nói đến giai đoạn kết hợp. Vì thế nhiệm vụ của ta là phải huấn luyện lại thể chất của cậu. Cậu càng tốn ít mana để bảo vệ bản thân, thì càng có nhiều thời gian hơn để sử dụng mana trong các lĩnh vực khác. Bây giờ bắt đầu thôi, tốn thời gian lan man vậy là đủ rồi.”  

“Vâng, thưa ngài,” tôi trả lời, Vào tư thế phòng thủ. Hình bóng của Kordri biến mất và một cánh tay dài xuất hiện, vươn đến trước mặt tôi.  

Lần đầu tiên tôi đến cõi linh hồn để luyện tập, tôi đã bị giết ngay trong đòn đầu tiên này, thậm chí không kịp phản ứng. Ngay cả khi không bị giết, tôi vẫn bị đánh văng ra xa chỉ với một cú đánh nhẹ nhất vì linh hồn của tôi chưa quen với việc bị thương. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,… tổng cộng là hai mươi tám lần tôi bị ném ra khỏi cõi linh hồn ngay trong cú đánh đầu tiên. Nhưng vào lần thứ hai mươi chín, tôi đã có thể né tránh… một cách suýt soát, đủ để duy trì cho đến chiêu thứ hai. Việc ở lại và nhận huấn luyện trong cõi linh hồn quả thật rất khó khăn. Phải sau vài tuần chết trong cõi linh hồn, tôi mới có thể trụ lại đủ lâu để có thể thực sự gọi nó là huấn luyện.

Kordri tung một đấm thẳng vào cổ tôi, tiếp theo đó, ông chấn trỏ vùng xương ức tôi. Khi chúng tôi chiến đấu, tôi mới cảm nhận được Kordri thực sự đáng sợ đến mức nào. Khí chất hiền lành của ông ấy biến mất, thay vào đó là một chiến binh lạnh lùng, tàn nhẫn có khả năng giết chết tôi hơn một trăm lần trong khoảng vài giây.  

Tay chân của asura dường như biến mất do tốc độ cao mà họ đang di chuyển. Lý do duy nhất tôi có thể né tránh là vì kiểu tấn công của Kordri luôn giống nhau. Tất nhiên là ông cố tình làm thế, vì ông đã nói rõ ràng với tôi về cách thức cũng như thời gian tung ra các cú đánh của ông, chưa bao giờ đi chệch dù chỉ một nhịp kể từ khi bắt đầu cuộc huấn luyện của chúng tôi. Thật là thảm hại khi tôi còn không thể tránh được một đòn tấn công mà tôi đã biết trước, nhưng đó là sự khác biệt giữa chúng tôi.  

Mồ hôi bắt đầu tứa ra và cơ thể tôi không thể theo kịp nhịp tấn công của Kordri. Từng giây trôi qua như chậm hơn và nhận thức về thời gian của tôi mờ dần. Sự tuyệt vọng là điều hiển nhiên khi tôi dần dần mắc nhiều sai lầm hơn khi chúng tôi chiến đấu lâu hơn. Tôi chưa từng đánh trúng Kordri kể từ lúc bắt đầu huấn luyện đến giờ. Những cú đánh của tôi chỉ đánh vào không khí.

“Tốt! Cậu đã trụ được lâu hơn bình thường. Đừng cẩu thả, Arthur. Phải kiên nhẫn và chờ đợi thời gian nếu cậu không tìm ra sơ hở.” Vị Asura hét lên, tiếp tục tấn công và lại dễ dàng tránh tất cả những nỗ lực yếu ớt của tôi để tung trúng một cú đánh.

Và tôi đã mắc sai lầm. Chuỗi các cuộc tấn công của Kordri được thực hiện một cách chiến lược để nếu tôi không né được nó trong gang tấc, tôi sẽ không thể tránh được các đòn tấn công tiếp theo.  

Trong khi tôi né một cú thúc xoáy của ông ấy, chuyển động của tôi quá sơ hở. Tôi đã ngay lập tức ăn một cú quét thấp mà tôi không thể tránh được do ngả người quá xa để tránh đòn trước đó của ông.

Tôi đành phải lựa chọn từ bỏ bàn chân trái của mình dù biết rằng sẽ không thể hoàn toàn né tránh được đòn tấn công. Đúng như dự đoán, cú đánh đó làm vỡ mắt cá chân trái của tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tránh né được.  

Ngay cả ở đây, một vùng không gian ảo mà tôi biết nó không hề có thực, tôi vẫn không muốn chết.  

“Vẫn còn vụng về, nhưng phản ứng tốt. Đừng hấp tấp và hãy luôn giữ bình tĩnh,” ông ấy lặp lại, thực hiện cú đánh tiếp theo.  

Ngay cả khi mắt cá chân bị gãy, bằng cách nào đó tôi vẫn có thể tránh được các đòn tấn công đã được kìm hãm của Kordri cho đến khi ông ấy tung chiêu thức mới.

Tôi cho rằng tiếp đến sẽ là một phát lên gối mạnh mẽ vào bụng tôi sau cú tấn công bên phải, nhưng thay vào đó, ông ấy lại xoay người để thực hiện một cú đá vòng.  

Tôi không thể tránh được chân trái của ông ấy, nhưng may mắn là tôi không chết ngay lập tức. Thay vì đá vào cổ, nó đáp thẳng vào hàm tôi.

Thế giới xung quanh đảo lộn, tôi như tảng đá phẳng đang lướt trên mặt bờ hồ rồi dừng lại và chìm xuống thảm cỏ xanh dưới đáy trong đau đớn.  

Tôi đã không thể lên tiếng do nửa dưới khuôn mặt bị cắt xẻo hoàn toàn và tôi phải dùng hết khả năng thần kinh của mình để kìm nén cơn đau kinh khủng này, nhưng điều đó không ngăn được tôi giơ ngón tay giữa đầy “thân thiện” với vị huấn luyện viên đáng kính của tôi.

Đáp lại bằng một nụ cười nhếch mép, ông ấy giúp tôi đứng dậy. “Cậu đã cố gắng để không bị giết,” ông nói, dường như hơi ấn tượng. “Hãy nghỉ ngơi cho đến khi trạng thái tâm hồn của cậu được chữa lành.”

Ngay khi ông ấy dứt lời, tôi đã có thể cảm thấy cơ thể của tôi, hoặc trạng thái tâm hồn của tôi, đang hồi phục. Các mảnh xương gãy của tôi hợp nhất với nhau và các sợi cơ bị rách, gân và dây chằng tự nối lại. Mặc dù những người chưa trải qua cảm giác này có thể nghĩ rằng hành động chữa bệnh quá nhanh sẽ dễ chịu, nhưng thực sự thì nó cũng rất đau đớn, nếu không muốn nói là còn thốn hơn nhiều so với nỗi đau do tổn thương gây ra.

Tôi tiếp tục tự nhủ với bản thân mình rằng những trải nghiệm đau đớn như thế này sẽ có ích cho sau này, hy vọng nó sẽ giúp tôi vượt qua sự tra tấn này mỗi khi chúng tôi luyện tập, nhưng giờ thì tôi đang trên bờ vực suy sụp.

Mới chỉ được hơn một tuần, tuy nhiên, vì sự biến dạng thời gian ở đây, với tôi, nhiều tháng đã trôi qua. Chưa bao giờ việc luyện tập trở thành một pháp sư lại khó khăn như vậy, được huấn luyện ở một nơi kỳ lạ, và tất cả những gì tôi đạt được trong thời gian qua là cố gắng sống sót lâu hơn năm phút khi đấu với một người còn không dùng toàn bộ sức lực của ông ta. Tôi không thể kiềm được cảm giác chán nản và mất kiên nhẫn.

“Chúng ta nên nghỉ một chút”. Câu nói đường đột của Kordri khiến tôi bất ngờ. Ông ấy chuyên chiến đấu tay đôi, nên tôi không chắc ông ấy sẽ có thể dạy tôi điều gì khác nữa.  

"Ý ngài là gì? Tôi học không đủ nhanh à?”

"Không, không phải như thế . Trên thực tế, khả năng nắm bắt và thấu hiểu của cậu khá đáng sợ, và ngoài sự bướng bỉnh của cậu ra, không có gì lạ khi tiềm năng làm pháp sư của cậu vượt xa tất cả những người khác. Tuy nhiên, vì sự bướng bỉnh đó của cậu, ta sợ cậu sẽ vô thức mà suy sụp nếu chúng ta cứ tiếp tục với tốc độ hiện tại”, ông ấy vừa ngồi xuống vừa nói.  

"Suy sụp? Tôi tưởng cõi linh hồn bên trong Quả cầu Aether sẽ không khiến tôi chết mà? Thêm nữa, tốc độ tái sinh của trạng thái tâm hồn tôi cũng rất nhanh, miễn là ngài không giết tôi ngay lập tức, tôi sẽ ổn thôi, không phải sao?”

Asura bốn mắt ngước lên nhìn tôi nghiêm nghị. “Ta không nói về tổn thương thể chất, Arthur. Cái mà ta đang nói là tổn thương ở đây.” Ông ấy nói, gõ nhẹ vào đầu mình.

“Ý ngài là tổn thương tâm lý?” Có thể đúng là tôi bướng bỉnh như Kordri vừa nói, hoặc là do cái tôi quá lớn của tôi đã khiến tôi lờ đi những điều tồi tệ khác; nhưng tôi không thể đồng ý với điều ông ấy nói.

“Arthur. Cậu liên tục trải qua cái chết trong khi đào tạo ở đây với ta hàng ngày. Cứ như thế, cái chết không còn trở thành điểm cuối mà là tiền thân cho một mức độ đau đớn mà ngay cả các asura cũng cảm thấy đáng sợ.” Kordri đứng dậy giải thích. “Ngay cả khi việc này không làm tổn thương cơ thể cậu, loại chấn thương đó sẽ bắt đầu cản trở quá trình trở thành chiến binh mà ta đang cố gắng huấn luyện cậu trở thành. Nếu mức độ đau đớn quá mức chịu đựng, cơ thể cậu sẽ tự phản kháng để cứu lấy mình. Đau đớn chỉ nên vừa đủ, và nó sẽ trở thành thanh kiếm và tấm khiên đáng tin cậy nhất của cậu.”

Tôi nghĩ về những lời nói của huấn luyện viên trong giây lát và hiểu ý của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ mình là một ngoại lệ, vì tôi đã trải qua hai cuộc đời. Có thể coi đó là kiêu ngạo, nhưng tôi cảm thấy điều này vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi. “Thành thật mà nói, Kordri, tôi ổn, chúng ta không cầ-”

Tôi thậm chí không có thời gian để nhận thức việc gì đang xảy ra. Một phút trước chúng tôi còn đang nói chuyện, mà một phút sau một cảm giác sợ hãi đã giáng xuống tôi như một cơn sóng thần. Điều tiếp theo tôi biết là tôi đã cách xa vị Asura vài mét, và thanh kiếm của tôi, Dawn’s Ballad, nằm chặt trong tay tôi. Mắt tôi tập trung trở lại vào Kordri, chỉ thấy ông ấy với một bông hoa trên tay.  

Ông ấy không nói bất kỳ điều gì. À không, là không cần nói...  

Ngay khi tôi buông lỏng cảnh giác, hình bóng của Kordri thấp thoáng và biến mất, chẳng còn chút dấu vết như thể ông chưa từng ở đó. Một cơn đau nhức nhối khiến tôi nhìn xuống.

Tay của ngài huấn luyện đáng kính, một lần nữa, lại đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi cố gắng kéo tay ông ra, ngã xuống đất.

Asura rút tay lại và quỳ xuống để ngang hàng với tôi. Trao cho tôi một nụ cười dịu dàng, ông nói tiếp, “Dù cho ngay cả thần linh cũng không biết cậu đã có một cuộc sống như thế nào, nhưng chính vì những trải nghiệm trong quá khứ đó của cậu mà điều này đã xảy ra. Cậu đã quá tin tưởng vào bản năng của mình, Arthur, và mặc dù nó có là một công cụ hữu ích thì cũng không nên quá dựa dẫm vào nó như vậy. Từng bước nhỏ và chậm, Arthur. Vẫn còn rất nhiều thứ cậu cần học, và cũng có nhiều thứ cậu cần phải từ bỏ.”

Ông ấy xoa đầu tôi, khiến tôi lại nghĩ về quãng thời gian khó khăn trong kiếp trước, sống như một đứa trẻ mồ côi; nhớ lại những lần tôi phải tự mình xoay sở với mọi thứ chỉ với những nhận thức ít ỏi mà bản thân tích lũy được. Tôi nhận ra rằng, lần đầu tiên trong cả hai cuộc đời, cuối cùng tôi đã có được một người thầy thực sự. Một người đủ khôn ngoan và mạnh mẽ để tôi, ngay cả với quá khứ kỳ lạ và tiềm năng khủng khiếp của bản thân, vẫn có thể làm một học sinh khao khát học hỏi.

“Cậu có hiểu không, Arthur? Kordri hỏi, đưa tay ra muốn đỡ tôi đứng dậy.

“Ngài nói đúng.” Tôi đưa tay ra cho ông ấy kéo mình lên. Cơ thể vẫn còn run rẩy, nhưng tôi không biết là do vết thương chết người trong ngực tôi, hay là sự phấn khích về triển vọng tương lai, hay là do những lời dạy của ngài huấn luyện đáng kính trước mặt đây. Có thể là có cả ba cảm xúc đó chăng?

[] [] []

#Bé_Thỉu