[] [] []
“Không! Ta nói chân
trái ở góc bốn mươi độ. Trọng tâm của cậu phải thẳng với gót chân phải vì đó là
chân trụ của cậu, hiểu không, đồ gà mờ?” Người huấn luyện vung cây roi của mình
để đưa tôi vào đúng vị trí, và tiếp tục đi vòng quanh lớp.
Nghiến răng, tôi im
lặng vâng lời, điều chỉnh chân trái của mình để tuân thủ sự thiếu sót trong kĩ
thuật của người hướng dẫn. Nếu tôi không làm vậy, điều đó sẽ dẫn đến sự chậm trễ
của bất cứ thứ khỉ gì chúng tôi có cho bữa tối, bởi chúng tôi sẽ không được ăn
cho đến khi tất cả mọi người đều đã hoàn thành các tư thế trong bài học ngày
hôm nay.
Một ngày ở cái “học
viện” này bao gồm 8 tiếng huấn luyện chiến đấu, những kĩ thuật mà tôi thầy đầy
thiếu sót, sau đó thiền định để nuôi dưỡng lõi ki của chúng tôi trong khoảng mười
giờ sau đó. Sáu giờ còn lại được phân chia giữa ăn, vệ sinh cá nhân, và ngủ.
Các học viên đã phát triển lõi ki đủ để học kĩ thuật kiểm soát ki sẽ được tách
riêng và tham gia các lớp học đặc biệt dựa trên mức độ kiểm soát của họ.
Những người không thể
đánh thức lõi ki sẽ được “tái sắp xếp”, điều mà một thời gian sau tôi mới nhận
ra nó thực sự có nghĩa là “bị loại bỏ”. Về phần tôi, tôi đã tuân thủ nghiệm ngặt
chế độ luyện tập 8 giờ của giáo viên hướng dẫn. Trong khoảng thời gian dành cho
thiền định, tôi sẽ ngủ trong 2 giờ cuối để giải phóng tất cả thứ rác rưởi mà
các giáo viên ở đây gọi là võ thuật và tự tập luyện các kĩ thuật của bản thân.
Thông tin hữu ích
duy nhất mà tôi có thể học từ các giáo viên hướng dẫn là những vị trí quan trọng
trên cơ thể con người – các điểm chí mạng. Kĩ thuật của họ vô cùng tàn bạo, vô
cảm, hoàn toàn chỉ quan tâm đến việc làm tổn thương các vị trí đó mà không thèm
để tâm chúng sẽ ảnh hưởng đến đối thủ ra sao. Họ hướng dẫn chúng tôi tiếp cận mục
tiêu và gây đau đớn cho hắn. Như tôi đã nói, hoàn toàn vô cảm.
Tôi che giấu sự thật
rằng lõi ki của tôi đã được phát triển đủ để học các kĩ thuật ki càng lâu càng
tốt, vì tôi biết rằng một khi tôi tiến đến cấp độ cao hơn, tôi sẽ có ít thời
gian để tự luyện tập hơn. Tôi đã khá may mắn khi tình cờ tìm thấy một cuốn sách
kĩ thuật ki hướng dẫn cách che dấu sự hiện diện của bản thân. Tôi đắm mình
trong từng từ ngữ của cuốn sách như thể chúng là những vũng nước quý giá cuối
cùng trong sa mạc cằn cỗi. Dù hướng dẫn của cuốn sách chỉ nằm ở mức cơ bản,
nhưng tôi đã luyện tập chúng đến trình độ mà nó có thể giúp tôi lẻn vào thư viện
một cách dễ dàng – nơi họ cất giữ tất cả tài liệu về kĩ thuật ki.
Giờ nghĩ lại, có lẽ
trong kiếp trước tôi không được cao cho lắm, bởi một tuần tôi chỉ ngủ từ 8 – 10
tiếng để có thể tối đa thời gian đọc và luyện tập các kĩ thuật. Tôi biết sẽ
hoàn toàn vô ích nếu tôi thử và học tất cả các kĩ thuật, vì vậy tôi chỉ tập
trung nghiên cứu những kĩ thuật có lợi nhất cho tôi về lâu dài.
Tôi nhận ra rằng, mặc
dù thư viện được bảo mật, nhưng nó không được canh phòng nghiêm ngặt cho lắm; bởi
kể cả học viên có thể lẻn vào, chúng cũng khó có thể tự học các kĩ thuật này.
Giống với cuốn cẩm
nang mà tôi đã thuộc lòng để che giấu sự hiện diện của bản thân, các hướng dẫn
kĩ thuật ki khác chứa rất nhiều những thuật ngữ và biệt ngữ mà không một đứa trẻ
mồ côi hay thiếu niên nào biết đến.
Điều đó có nghĩa tất
cả những gì tôi học được mới chỉ là một nền tảng thô sơ, vạch ra các bước cần
thiết để học và sử dụng kĩ thuật ki.
Những khó khăn này
không thực sự ngăn cản tôi khi đó, nhưng giờ nhớ lại, việc gọi tôi là thần đồng
cũng “có thể chấp nhận được”. Chỉ bằng việc học theo các bức tranh về một người
đàn ông (tôi đặt tên là Joe) miêu tả các bước của kĩ thuật Ki, tôi đã có thể nắm
bắt cách vận hành của dòng chảy ki trong cơ thể để có thể tối ưu hóa chúng.
Nghê thuật ki đầu
tiên tôi học được sau khi đột nhập vào thư viện là một loạt các kỹ thuật tấn
công bằng chân nâng cao, thứ mà tôi đã luyện tập đến khi lòng bàn chân của tôi
như muốn lòi xương ra đến nơi. Kĩ thuật này trông như một điệu nhảy tap vậy, đấy
là nếu không có dòng chảy ki tương thích, nhưng ngay khi tôi đã thấm nhuần dòng
chảy ki cần thiết vào các bộ phận thích hợp vào đúng thời điểm, tôi có thể lẩn
trốn, thay đổi vị trí, lẻn ra sau,… về cơ bản là dịch chuyển trong một giới hạn
phạm vi.
Tôi vẫn nhớ khi tôi
sử dụng kĩ thuật đó, thứ mà tôi đã thành thạo và tinh chỉnh để khiến nó thậm
chí còn tốt hơn, để đánh bại một giáo viên hướng dẫn – kẻ đã đánh tôi một cách
vô lý rất nhiều lần.
Vẻ mặt hắn ta khi
tôi áp lưỡi kiếm gỗ vào gò má đẫm mồ hôi của hắn, tôi vẫn có thể mường tượng lại
một cách sống động. Đôi mắt mở to, kinh ngạc của hắn run rẩy lên, trong khi miệng
hắn há hốc và cố gắng xâu chuỗi các từ lại với nhau để tạo nên một cái cớ hợp
lý cho chút thể diện cuối cùng của hắn.
Ngay cả trên con đường
trở thành Vua của tôi, kĩ thuật chân mà tôi đã làm chủ và khiến tôi có những biệt
danh ngầu lòi như Untouchable, GodSpeed, Mirage,… vẫn đóng vai trò vô cùng quan
trọng.
Mặc dù vậy, khi tôi
đến với thế giới này, có rất ít cơ hội sử dụng đến nó khi mà lõi mana của tôi
đã đủ phát triển. Tôi hầu như không có cơ hội sử dụng của kĩ thuật mà tôi đã từng
phụ thuộc rất nhiều, và chỉ cần dựng lên một bức tường để chặn bất cứ thứ đạn
dược nào được ném về phía mình nó dường như đơn giản hơn rất nhiều. Với lượng
mana dồi dào , tôi chưa bao giờ cần phải điều tiết và kiểm soát lượng mana của
mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~ Hiện
tại
Thật thú vị khi não
bộ con người có thể nhớ lại những khoảnh khắc của quá khứ. Tất cả những ký ức
mà chúng ta muốn quên đi bằng cách nào đó lại càng ăn sâu hơn vào vùng hồi hải
mã.
Ký ức tưởng chừng cổ
xưa về thời thơ ấu trước đây của tôi đột nhiên được gợi lên, như thể cuộc sống
vừa lóe lên trước mắt khi một cú quét thấp đơn giản từ cú đá của đối thủ đã làm
gãy cả hai chân tôi cùng một lúc. Khi ngã xuống đất, tôi không thể tránh được một
cú đâm sắc nhọn khác làm trật khớp vai phải của mình. Tôi hoàn toàn không thể
phòng bị khi tôi liếc nhìn người đàn ông đã áp đảo tôi hoàn toàn đang cầm cánh
tay trái bị cắt đứt của tôi trên tay ông ta.
Windsom đã nói rằng
sự đau đớn đã được giảm đi rất nhiều ở nơi này. Nếu điều đó là sự thật, những vết
thương này sẽ còn kinh khủng đến mức nào nếu nó thực sự xảy ra với tôi?
Người chịu trách nhiệm
cho những vết thương chết người trên cơ thể tôi tiến lại gần với một biểu cảm
khó đoán, gật nhẹ đầu và búng tay. “Đủ rồi.” Ông ta nói ngay khi thế giới chìm
vào bóng tối. Và, chỉ đơn giản như thế, tôi thức dậy một lần nữa với tất cả các
chi của mình lần còn lành lặn và nguyên vẹn.
Tôi ngay lập tức co
giật tứ chi của mình và sặc sụa thở dốc trong khi nôn thốc nôn tháo tất cả những
gì còn lại từ bữa ăn cuối cùng. Bãi nôn của tôi ngay lập tức tan biến trong cái
ao nhỏ chứa dung dịch màu sapphire mà tôi đã luôn ngồi thiền. Tôi không chắc
tôi đang ướt đẫm trong chất lỏng ma thuật đang bao bọc xung quanh bản thân hay
đơn giản vì đống mồ hôi và bụi bẩn mà tôi đã thải ra vì stress.
“Không, hãy để tôi
được tiếp tục”. Tôi cố gắng vượt qua những tiếng hổn hển.
“Cậu nhóc loài người
này có ý chí đáng ngưỡng mộ đấy. Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi, Windsom?” Vẫn
cái giọng ấy, cái giọng trầm và đầy tự chủ từ chính người đàn ông đã bẻ gãy gần
hết 206 cái xương trong cơ thể tôi.
“Khoảng năm phút đã
trôi qua ở đây.” Windsom nói ngắn gọn.
“Vậy là đã gần một
giờ trong đó.” Người đàn ông gầy với cái đầu cạo trọc nhận xét bằng giọng điệu
không thất vọng cũng chẳng tự hào, nghe chỉ giống như một câu khẳng định thông
thường. Tôi quan sát cuộc trò chuyện giữa 2 asura với sự tò mò mệt mỏi trong khi
lau những gì còn sót lại trên miệng.
“Một lần nữa.” Tôi
yêu cầu một cách tuyệt vọng, ngồi dậy trong tư thế thiền định mà Windsom đã dạy
tôi thực hiện.
Vị asura ít tóc gật
đầu đồng ý và ngồi xuống đối mặt với tôi và trao đổi ánh mắt với Windsom, ra hiệu
cho anh ta bắt đầu.
Một lần nữa, chất lỏng
sapphire sáng lên xung quanh chúng tôi và bao bọc lấy tôi và vị asura trước mặt.
Tôi nhanh chóng chìm đắm trong cảm giác thiêu đốt quen thuộc đã tràn ngập cơ thể
trong vài chục lần cuối cùng chúng tôi làm điều này, và một lần nữa, tầm nhìn của
tôi tối sầm lại khi tôi lo lắng chờ đợi bản thân và vị asura xuất hiện lại
trong cái địa ngục mà tôi mới bị tàn sát tại đó vài phút trước.
Suy nghĩ của tôi dần
dần lùi lại vài giờ trước tất cả những thứ này, khi chúng tôi vừa rời khỏi lâu
đài của tộc Indrath.
***
Khó chịu sẽ là một
tính từ nhẹ nhàng để mô tả trạng thái tâm lý của tôi sau khi Chúa tể Indrath
quyết định rằng tôi không thể gặp hoặc giao tiếp với cô rồng của mình trong
khoảng thời gian chúng tôi ở đây. Ông ta nói rằng sự hiện diện của tôi sẽ cản
trở tiến trình hồi phục và huấn luyện của Sylvie.
Đó là một cảm giác
khá kì lạ khi bị tách biệt hoàn toàn khỏi Sylvie. Thông thường, ngay cả khi Syl
đang ngủ, tôi vẫn có thể cảm nhận sự hiện diện của cô ấy. Đột nhiên cảm giác ấy
bị mất đi một lần nữa, giống lần trong ngục tối của Góa phụ, khiến tôi cảm thấy
trống rỗng, như thể vừa mất đi một chi vậy.
“Đi nào, có một số
người mà ta muốn cậu gặp.” Vị asura tạm dừng và tiếp tục. “À mà thực ra, ít nhất
đến giờ thì mới chỉ có một người mà thôi.”
Ngay cả sau khi đã
qua cầu, Windsom vẫn khá kiệm lời trong việc giải thích về nơi chúng tôi sẽ tập
luyện, ông hầu như giữ im lặng trong khi chúng tôi leo xuống núi. Khi chúng tôi
xuống tới nơi, bầu không khí thay đổi rõ rệt. Các sắc màu dần biến mất khi
chúng tôi được bao quanh bởi nơi xám ảm đạm và nền là gỗ mục nát. Những đám mây
khi trước tưởng như tít bên dưới chân chúng tôi giờ thì lại ở ngay trên đầu, và
chúng như một lớp sương ngăn cách giữa thiên đường và nơi có thể miêu tả là một
lò luyện ngục.
Chúng tôi hẳn đang
phải ở nơi sâu nhất của sườn dốc vì chúng tôi đã leo xuống theo chiều dọc hầu hết
thời gian. Windsom mơ hồ giải thích cho tôi việc sử dụng mana để đi đến đây
hoàn toàn bị cấm, nó giống như là một truyền thống để thể hiện mình xứng đáng.
Vì truyền thống này, cuộc hành trình của chúng tôi từ vài phút đã kéo dài lên đến
hàng giờ.
“Đến nơi rồi.”
Windsom nói, không có vẻ gì là mệt mỏi bởi áp suất xung quanh cũng như mật độ
không khí đặc biệt thấp ở nơi này. Ông nhìn chăm chú vào một cái rễ cây chết vừa
nhô ra khỏi kẽ hở giữa hai hòn đá.
“Chúng ta sẽ luyện tập
ỏ đây?” Tôi vừa thở dốc vừa lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào đám rễ tầm thường mà
Windsom dường như rất quan tâm đến.
“Nắm tay ta.” Ông trả
lời, phớt lờ câu hỏi của tôi khi ông tiền về phía tôi.
Ngay khi tôi nắm chặt
tay ông ta, vị asura kéo tôi về phía ông, quăng tôi lại chỗ đống rễ cây. Trước
cả khi tôi kịp hét lên vì ngạc nhiên, cảnh tượng xung quanh đã bất ngờ thay đổi
và tôi đã ở trong cái hang động nhỏ nào đó.
Windsom xuất hiện
phía sau tôi ngay sau đó, và dẫn tôi về cái hồ phát sáng mà tôi nhìn chằm chằm
ngay từ lúc mới bước vào.
“Thật tốt khi được gặp
lại ông, Kordri.” Windsom đột nhiên chào trong vô định.
“Rất vui được gặp lại
ông, Trưởng lão Windsom. Và cậu chắc hẳn là cậu bé loài người đó, Arthur
Leywin, đúng không?” Ngay sau đó, một bóng người mà tôi thề rằng 1 giây trước
không hề có ở đây đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi. Và đó cũng
chính là vị asura trọc đầu vạm vỡ đang ngồi trước mặt tôi bây giờ.
Ông lão này không có một điểm gì là đặc biệt. Ông ấy khiến tôi liên tưởng đến một nhà sư, người đã chọn từ bỏ tất cả mọi trần tục thế gian để về ở ẩn, ngoại trừ việc ông ấy không mặc áo choàng, mà là một chiếc áo dài bó sát sáng màu. Đặc điểm duy nhất phân biệt ông ấy với những người tôi đã gặp là 2 cặp mắt màu hạt dẻ, nhưng dường như chúng cũng trông bình thường và giản đơn một cách kì lạ. Mỗi một con mắt của ông đều toát ra một cảm giác thông thái nhưng điềm tĩnh, khác với ánh mắt kinh hoàng thầm lặng của Chúa tể Indrath.
“Rất vui được gặp
ngài.” Tôi lập tức trả lời sau khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Arthur, đây là bạn
thân của ta, Kordri. Ông ấy thuộc tộc Thyestes của chủng tộc asura Pantheon, giống
Aldir, người mà cậu đã gặp trong lâu đài bay ở Dicathen.” Windsom giới thiệu.
Ông ấy đã dạy tôi về 8 chủng tộc asura và các Đại Gia Tộc tương ứng của mỗi chủng
tộc. Chủng tộc Pantheon là chủng tộc duy nhất thành thạo những gì tôi tự gọi là
kĩ thuật mana trung tính.
Chủng tộc Basilisk,
dòng dõi khởi nguồn của tộc Vritra, là chủng tộc duy nhất sở hữu kĩ thuật mana
dòng phân rã. Sáu chủng tộc còn lại, bao gồm cả Long Tộc của Chúa tể Indrath,
Sylvia và Windsom, nắm giữ các kĩ thuật mana dòng sáng tạo.
Trong khi Long Tộc được
kính sợ bởi kĩ thuật điều khiển Aether cực kì độc đáo và bí ẩn, nó vẫn chỉ được
xếp vào dòng sáng tạo. Tất nhiên các thuật ngữ như trung tính, phân rã, hay
sáng tạo đều được mô tả khác biệt trong mỗi tộc, nhưng tôi mường tượng nó đơn
giản như vậy để giữ đầu óc không bị loạn trí.
Không có thời gian để miêu tả kĩ về kĩ năng đặc biệt của mỗi dòng dõi asura kể từ khi chúng tôi đến nhà của Trưởng lão Rinia, nhưng tôi có cảm giác tôi sẽ cần học nó sau này.
“Chúa tể Indrath thực sự
ban cho cậu Quả Cầu Aether?” Giọng nói của Kordri tách tôi khỏi suy nghĩ của bản
thân khi ông lo lắng nhìn Windsom.
“Đúng, nó ở ngay đây.”
Windsom sau đó lấy ra một vật thể hình cầu có kích thước bằng lòng bàn tay ông
ta, đưa nó cho Kordri.
“Chúa tể Indrath thực sự
đầu tư nhiều vào người này.” Ông thở dài, chiêm ngưỡng quả cầu.
Windsom nhìn lại về
phía tôi, ánh mắt đúng kiểu “Ta đã nói rồi mà” trước khi quay đầu lại.
“Arthur, lại đây và ngồi
với chúng tôi. Ta sẽ giải tích với cậu cách quá trình luyện tập bắt đầu.”
Kordri ra hiệu cho tôi khi ông ấy ngồi xuống.
“Windsom cho rằng sẽ là
tốt nhất cho quá trình luyện tập của cậu khi cậu bắt đầu với ta thay vì ông ấy
vì một số lý do. Thứ nhất, cơ thể và lõi mana của cậu không đủ vững vàng để trải
qua kiểu huấn luyện dành cho các asura trẻ. Nếu tài nguyên không có sẵn, cậu sẽ
mất ít nhất vài thập kỷ để cậu có thể tiếp thu bất cứ điều gì chúng ta có thể dạy.”
Vị asura tên Kordri nhìn vào quả cầu trên tay Windsom trước khi tiếp tục. “May mắn thay, chúng ta có quả cầu aether này.”
“Chính xác thì quả cầu
này là gì?” Tôi biết ông ấy đang đợi tôi hỏi câu này.
“Arthur, có thể cậu
không biết, nhưng Long Tộc được coi là chủng tộc gần nhất có thể so sánh với
các vị thần. Đúng, các vị thần THỰC SỰ. Lý do là bởi chúng ta có khả năng thao
túng Aether. Aether là một vật chất chảy khắp toàn bộ vũ trụ. Như cậu đã biết
khi nhận được ý chí của Phu nhân Sylvia, Aether có khả năng điều khiển cả không
gian và thời gian, như cậu vừa được trải nghiệm từ Chúa tể Indrath. Phần lớn khả
năng thật sự của aether vẫn còn là một bí ẩn kể cả với tộc Indrath. Quả cầu Aether
là vật phẩm đã thuộc sở hữu của tộc ta từ khi bắt đầu lịch sử hình thành gia tộc.
Nó là một kho báu đã cho phép gia tộc ta có được những cái nhìn thoáng qua về sức
mạng mà Aether nắm giữ. Một trong số đó là khả năng tách cơ thể ra khỏi linh hồn.”
Windsom
xem quả cầu như một báu vật khi
ông ấy nhẹ nhàng nâng niu nó.
“Quả cầu cũng có sức mạnh thao túng thời gian. Với hai
khả năng mà quả cầu aether nắm giữ, cậu sẽ có cơ hội được đào tạo với tốc độ và
độ hiệu quả không gì so sánh được. Vì mối quan hệ gần gũi giữa tộc Thyestes và
tộc Indrath, Chúa tể Indrath đã có lúc cho tộc của ta được tạm thời sử dụng kho
báu này.” Kordri tiếp lời Windsom.
“Có nhớ ta đã nói rằng Chúa tể Indrath đã đầu tư đáng kể
tài nguyên để đảm bảo cậu sẵn sàng cho các trận chiến sắp tới? Bên cạnh quả cầu,
Chúa tể Indrath đã cho phép ta sử dụng sân tập độc quyền của ngài. Lượng Aether
thể lỏng dồi dào trong cái ao đó sẽ giúp đẩy nhanh quá trình luyện tập của cậu
và chữa lành vết thương mà cậu sẽ phải chịu đựng trong suốt quá trình này.
Kordri đây là một sư phụ tài năng và rất được kính trong trong tộc Thyestes.
Ông ấy sẽ chịu trách nhiệm cho giai đoạn đầu của khóa đào tạo.” Windsom gật đầu
với Kordri khi hai người đứng dậy.
“Chính xác là chúng ta sẽ làm gì trong giai đoạn đầu của
khóa huấn luyện?” Tôi hỏi, gần như rụt rè.
Windsom trả lời, giọng ông ấy có vẻ không được ổn cho lắm.
“Cậu sẽ chiến đấu chống lại Kordri trong trạng thái linh hồn, và … cậu sẽ chết.”
“Lặp đi lặp lại.”
[] [] []
#Akares