4/7/20

Chap 107: Miễn Cưỡng Chịu Đựng

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi không chắc mình đã mong đợi gì ở một vùng đất toàn những chủng tộc về căn bản được gọi là Thần đối với chúng tôi. Vì một số lý do nào đó, trong trí tưởng tượng của tôi, thì các vùng đất rộng lớn và kỳ ảo luôn được xây dựng bằng vàng, kim cương hoặc một số vật liệu quý khác.

Trong thế giới cũ của tôi, ngay cả căn nhà của những nhân vật có ảnh hưởng nhất cũng được thiết kế với mục đích thiết thực hơn là để khoe mẽ. Rốt cuộc, những nhân vật quan trọng nhất chủ yếu là các chiến binh, và khiếu thẩm mỹ của chúng tôi khá đơn giản. Những thứ đồ nội thất được làm từ da thú quý giá là không cần thiết và chúng chỉ được ưu chuộng bởi các thương nhân và chính trị gia giàu có, những người cho rằng giá trị bản thân tỷ lệ thuận với sự giàu có của họ.

Vì thế, sau khi bước qua cánh cổng và bước vào vương quốc của các asuras đã khiến tôi tròn mắt và choáng ngợp.  

Tâm trạng của tôi không dễ chịu chút nào và tôi vẫn còn hối hận vì quyết định gần đây mà tôi đã đưa ra, nhưng nhìn thoáng qua vùng đất quê nhà của Sylvia và Windsom là đủ để tôi tạm thời quên đi những rắc rối và khó khăn trong tương lai mà tôi sẽ phải chịu đựng.

Cảm giác như thể tôi đã được chuyển đến một thế giới khác; một thế giới nơi mà cư dân không phải là người đã xây dựng các tòa nhà và trang viên, mà là nơi mà vùng đất này tự biến chính nó thành nơi đáng để sinh sống.  

Lâu đài cao chót vót trước mặt chúng tôi dường như được tạo ra từ chính mặt đất vì không có bằng chứng hay dấu hiệu nào cho thấy nó đã được định hình hoặc đúc kết. Thiết kế tinh xảo và các cổ ngữ làm từ những thứ giống như như khoáng sản quý giá bao phủ đầy trên bức tường của toà lâu đài đủ cao để có thể nhìn thấy từ cách xa hàng cây số. Những cái cây uốn cong và quấn vào nhau thành các vòm cây, tạo ra một hành lang dẫn đến lối vào trên một cây cầu, lấp lánh những ánh sáng mờ ảo.  

Tôi phải cố gắng hết sức mới có thể rời mắt khỏi tòa lâu đài khổng lồ và cây cầu lấp lánh huyền ảo đó, và cuối cùng tôi đã có thể hoàn hồn và chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh.

Windsom đưa chúng tôi trên đỉnh một ngọn núi đầy rẫy những cái cây làm tôi liên tưởng đến cây hoa anh đào. Những cái cây quen thuộc đang nở rộ, với những cánh hoa màu hồng lấp lánh dường như nhảy múa khi chúng rụng xuống mặt đất. Cây cầu rực rỡ kéo dài trước mặt chúng tôi dẫn đến một ngọn núi khác, nơi mà tòa lâu đài trông như một tác phẩm điêu khắc. Rõ ràng là ngọn núi này rất cao, khi những đám mây che phủ mọi thứ bên dưới cây cầu, với hai đỉnh núi nhô ra như hai hòn đảo trong một đại dương trắng mờ.

"Chào mừng cậu đến với Epheotus, hay cụ thể hơn là lâu đài của gia tộc Indrath." Windsom đi về phía lâu đài, bước lên cây cầu được làm bằng khoáng thạch quý giá mà bất kỳ vị vua người phàm nào cũng sẽ phát động chiến tranh vì nó, trước khi liếc lại và vẫy gọi tôi đi theo.

Hít một hơi thật sâu, tôi đi theo sau vị asura, cẩn thận đặt chân phải lên trên bề mặt lấp lánh của cây cầu. Cây cầu bán mờ như những tấm kính màu vậy. Khi tôi bước lên cây cầu, một cảm giác sợ hãi sâu thẳm chiếm lấy tôi, đó là một sự bất ngờ vì tôi chưa bao giờ sợ độ cao. Có thể là do thực tế là không hề có bất kì trục hỗ trợ nào để giữ cây cầu kéo dài vài trăm feet trên không.

"Gia tộc Indrath? Ý ngài là chúng ta đang ở nhà gia đình của Sylvia?" Tôi hỏi. Tôi đã quyết định tin tưởng vào cây cầu đầy màu sắc hơn là tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị phá vỡ đột ngột. Đi bộ cùng Windsom, chúng tôi tiến về phía lâu đài.  

"Đúng. Chúa Tể Indrath đã ra lệnh cho ta đưa ngươi và tiểu thư Sylvie đến gặp ngài khi đến nơi." vị Asura trả lời. Tôi thấy thật buồn cười khi thấy một Windsom hay điềm tĩnh và lạnh lùng đang vuốt phẳng các nếp nhăn trên áo choàng của mình một cách lo lắng.

"Ngài có lời khuyên cuối cùng nào trước khi gặp vị chúa tể toàn năng này không?" 

"Không may là, ngay cả ta cũng không biết phải trông chờ điều gì." Ông ấy trả lời, vuốt gọn mái tóc của mình. 

Thở dài, tôi liếc xuống Sylvie đang ngủ trong vòng tay mình. Tôi bắt đầu trở nên lo lắng bởi nó đã ngủ khá lâu rồi, điều duy nhất làm tôi an tâm là nhịp thở nhịp nhàng của nó.

Những cánh cổng ra vào lâu đài to khổng lồ cũng đáng sợ không kém. Chúng cao lớn, không chỉ với một cậu bé mười ba tuổi, mà còn cao hơn những kẻ khổng lồ và... ừ thì… những con rồng.  

"Không hề có lính canh gác hay bảo vệ sao?" Tôi hỏi, nhìn quanh những cánh cửa đang mở.

"Tất nhiên là có rồi. Họ đang theo dõi chúng ta từ khi chúng ta băng qua cầu. Giờ hãy đi thôi, chúng ta không nên để Ngài Indrath chờ đợi lâu."

Khi tôi bước ra khỏi cây cầu và vào lâu đài, bầu không khí bỗng biến đổi ngay lập tức, tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh khi nhận ra rằng không phải là chiều cao của cây cầu làm tôi sợ, mà là người, hoặc bất cứ thứ gì đó, đã quan sát tôi sát sao ngay khi chúng tôi băng qua nó.

Nội thất của lâu đài cũng không kém cạnh gì vì nó cũng được chế tác tuyệt vời như bên ngoài. Trần nhà cao quá mức cần thiết với các mái vòm trông như đã được chạm khắc thẳng từ một ngọn núi. Các bức tường được trang trí với các họa tiết phức tạp, như thể chúng đang kể nên một câu chuyện. Tuy nhiên, xem xét lâu đài rộng lớn như thế nào, nó yên tĩnh đến lạ thường.

"Lối này. Gia tộc Indrath đang đợi cậu." Windsom dường như đang thúc giục khi ông ta tiếp tục sửa một số phần trên bộ trang phục trong khi chúng tôi đi bộ.  

"Từ đã nào, toàn bộ gia tộc đang đợi chúng ta á?"

"Đúng vậy, bây giờ làm ơn, chúng ta cần phải nhanh lên." vị Asura thở dài, khi ông ta đi trước tôi vào một hành lang đặc biệt đáng sợ. 

Một lần nữa, cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng lần này, tôi đã có thể nhìn thấy ngọn nguồn của nó. Ở cuối hành lang, có hai người canh gác cửa. Tôi không thể nhìn rõ được vẻ ngoài của họ khi họ bị che khuất trong bóng tối từ những cái bóng trên hành lang. Tuy nhiên, bản năng của tôi cứ mách bảo, cố gắng kêu tôi chạy càng xa càng tốt khỏi hai người bí ẩn này.  

Điều này làm tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi đối mặt với con Guardian Elderwood, tuy nhiên, lần này, đứng trước mặt những người bảo vệ đó, con thú mana hạng S khiến tôi gần như thập tử nhất sinh trông chỉ như một con cún con thôi.

Windsom và tôi cuối cùng cũng đến gần họ. Đến cánh cửa, giờ tôi đã có thể nhận ra đặc điểm vẻ ngoài của hai người lính gác cổng. Một người là phụ nữ với một khuôn mặt trông khá dễ gần. Cô ấy trông khá tomboy với mái tóc màu xanh lá cây được cắt ngắn đến ngay dưới tai, nhưng những đường cong rõ rệt đáng chú ý bên dưới áo giáp da sáng màu của cô ấy lại nói khác. Người đàn ông bên cạnh cô ấy trông dữ tợn hơn nhiều, với đôi mắt sắc bén và vết sẹo lởm chởm cắt ngang má. Vũ khí duy nhất có thể nhìn thấy mà tôi nhận thấy trên một trong số chúng là một con dao găm ngắn được buộc vào mỗi vòng eo của họ.  

"Thưa ngài Windsom. Tôi thấy cuối cùng thì ngài cũng đã mang đứa trẻ loài người về." Người bảo vệ nữ cười toe toét. Người bảo vệ nam chằm chằm vào Sylvie và ngước nhìn tôi trong ánh mắt dò xét. “Có phù hợp khi để một đứa trẻ loài người bế Công chúa như thế không thưa Ngài?” Anh ta hỏi có vẻ không tán thành cho lắm.

"Đừng bận tâm, Signiz. Cả hai đã trải qua quá trình giao ước." Windsom nói. "Giờ thì… phiền anh có thể cho chúng ta vào hay không?  "

Hai người bảo vệ nhìn nhau một khắc trước khi gật đầu với Windsom. Khi hai người họ đối diện với cánh cửa, aura của họ phát ra tăng lên đáng kể, đủ để nó gần như sờ thấy được. Chỉ một vài giây đã trôi qua nhưng những giọt mồ hôi lạnh toát lăn xuống mặt tôi khi tôi bắt đầu thở hổn hển.  

Hai người bảo vệ mỗi người giữ một tay nắm cửa và kéo nó ra. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó nặng đến mức nào vì hai người bảo vệ đang vật lộn để mở nó ra. Cuối cùng, với một tiếng kêu lớn, cánh cửa cao chót vót mở ra, cho thấy thứ mà tôi cho là Đại sảnh ... và nhìn chằm chằm vào tôi, ngồi trên một ngai vàng trắng, là một người đàn ông trông không quá hai mươi tuổi.  

Windsom ngay lập tức bước qua tôi vào phòng và quỳ xuống.  

"Thưa Chúa Tể." Vị asura lên tiếng một cách đầy kính trọng, cúi đầu mình xuống. Chúa tể Indrath không hề giống với những gì tôi tưởng tượng cho lắm.  Ông ta có một khí chất ngầu lòi, với một mái tóc màu kem bạc không dài mà cũng chẳng ngắn. Ông ta có thể được coi là một người đàn ông hấp dẫn, nhưng cũng không đến mức quá tuyệt vời. Tôi thực sự không thể biết được vóc dáng của ông ra sao bên dưới chiếc áo choàng trắng của mình, nhưng ông trông không có gì mạnh mẽ cho lắm. Đôi mắt của ông ấy khiến tôi nhớ về đôi mắt của Sylvia, nhưng trong khi ánh mắt của Sylvia chứa đầy lòng trắc ẩn, thì ánh mắt của ông ấy thì rất đanh thép. Đôi mắt của Chúa Tể Indrath cũng có màu tím, nhưng thậm chí từ đây, tôi có thể thấy màu sắc thay đổi dần.

Nhận ra rằng tôi đã nhìn chằm chằm quá lâu, tôi quỳ xuống theo. Mặc dù đầu tôi cúi xuống, tôi không thể không nhìn lén quanh phòng. Đứng bên cạnh đại sảnh là những nhân vật ở mọi lứa tuổi và kích cỡ đang nhìn chằm chằm vào tôi, một số người tỏ vẻ khinh bỉ như người bảo vệ nam trước đó, trong khi những người khác chỉ đơn thuần là tò mò .  

Từng nhân vật đứng xung quanh Windsom và tôi đều phát ra hào quang có thể khiến cả những pháp sư mạnh nhất ở Dicathen ngất xỉu và sùi bọt mép. Ấy thế mà, người đàn ông ngồi trên ngai vàng như bị nhấn chìm trong ngọn lửa trắng lấp lánh thì lại không hề phát ra bất kì hào quang gì. Ngay cả sau khi tôi cố gắng cảm nhận ông ta, tôi thậm chí không thể cảm thấy sự hiện diện của ông ấy. Ngay cả khi tôi có thể trực tiếp nhìn thấy ông, tôi sẽ khó có thể tin rằng ông ấy thật sự tồn tại nếu tôi không nhìn trực tiếp ông ấy.

"Đứng dậy đi." Giọng ông ấy nghe khá khiêm tốn và mềm mại, nhưng vẫn sắc bén như một con dao theo cách vừa dịu dàng vừa hùng vĩ. Đứng thẳng người lên, chúng tôi bước về phía ngai vàng, với Sylvie vẫn còn trong vòng tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người dõi theo mình, phán xét mọi cử động của tôi. Điều này làm tôi nhớ đến khi tôi còn là một đứa trẻ mồ côi bị sai đi lấy đồ tạp hóa cho ngôi nhà của chúng tôi ở một khu chợ gần đó. Giống hệt như cách mà người lớn nhìn tôi lúc đó, ánh mắt thể hiện khinh bỉ và ghê tởm như thể tôi là một loại bệnh dịch mà họ cần tránh.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp khi chúng tôi chờ đợi người ngồi trên ngai vàng lên tiếng, nhưng ông chỉ nhìn chằm chằm vào tôi và Sylvie với vẻ mặt không thể diễn giải nỗi.

Mắt tôi không rời Chúa Tể Indrath khi ông ấy đang nghiên cứu tôi, nên khi tôi cảm thấy Sylvie trong vòng tay của mình đột nhiên biến mất và xuất hiện trở lại trong vòng tay ông, phản ứng ngay lập tức của tôi là một sự kinh ngạc vụng về và khó hiểu.

"Cái gì vậy?!" Tôi thốt Lên. Theo phản xạ, tôi cố gắng vươn tay về phía con thú khế ước của mình cho đến khi Windsom đặt tay lên vai tôi. 

"Gì. Bộ ta không được phép bế cháu gái của mình à?" Chúa Tể Indrath vặn lại, giữ Sylvie bằng một tay. Nâng cô rồng lên ngang tầm mắt, Chúa Tể Indrath xoay cô ấy lại trong khi kiểm tra mọi góc độ của con thú khế ước đang ngủ của tôi.  

"Ta thấy ngươi không hề làm gì để đánh thức con bé. Mức mana của nó thấp đến mức khó tin, và qua cách con bé đang trong trạng thái ngủ đông ngay bây giờ, có vẻ như ngươi đã làm nó trải qua rất nhiều căng thẳng. "Đôi mắt của Chúa tể Indrath nheo lại và xuyên qua tôi, thứ duy nhất khiến tôi không lùi bước là niềm kiêu hãnh của chính mình.

"Thứ lỗi cho tôi, thưa Chúa Tể. Đáng ra tôi phải nên đào tạo cho tiểu thư Sylvie khi còn ở Dicathen. Nếu theo ý muốn của ngài, tôi cũng có thể bắt đầu đào tạo cô ấy ngay bây giờ." Trước sự ngạc nhiên của tôi, Windsom đã lên tiếng bảo vệ tôi, một lần nữa cúi đầu trước người đàn ông tóc bạc trên ngai vàng. 

"Không cần. Đích thân ta sẽ tự mình chăm sóc cho... Sylvie." Chúa Tể Indrath gạt đi, lắc đầu. Cùng với đó, một làn sóng thở hổn hển ngạc nhiên và những tiếng thì thầm to nhỏ tràn ngập khắp sảnh khi các thành viên khác của tộc Indrath thì thầm với nhau một cách hào hứng.  

Đặt một ngón tay nhẹ nhàng lên giữa đôi mắt của Sylvie, Chúa Tể Indrath không nói gì cả. Đôi mắt ông ta sáng lên, và đột nhiên Sylvie giật mình tỉnh giấc, đôi mắt cô lấp lánh trong cùng một màu tím như của ông mình.

"Kyu?" "Papa? Con đang ở đâu đây?"

Giọng nói hoài niệm mà tôi đã không nghe thấy trong những ngày đầy đầu. Sylvie rõ ràng bị bối rối bởi khung cảnh xa lạ và thực tế là một người đàn ông mà cô chưa bao giờ nhìn thấy đang ôm cô rất thân mật.  

'Chúng ta đã đi hơi xa, Sylv. Cô cảm thấy thế nào?' Tôi truyền lại, một nụ cười hình thành trên khuôn mặt của tôi.  

"Buồn ngủ lắm ạ ~ Con có thể quay lại giấc ngủ được không, Papa?' Tôi có thể thấy đôi mắt của Sylvie đang cố mở toang khi cô ấy chớp mắt mệt mỏi trước khi hoàn toàn khép lại.

"Chúa tể Indrath. Win... Ngài Windsom đã giải thích cho cháu những điều cháu cần biết, nhưng ông ấy vẫn chưa cho cháu biết chính xác lý do tại sao cháu được đưa đến đây. Nếu chỉ đơn giản là vì mục đích đào tạo, không phải tại một hầm ngục ở vùng sâu vùng xa ở Dicathen sẽ thích hợp hơn sao?" Tôi hỏi, nôn nóng chờ đợi ông ấy trao lại cho tôi khế ước thú của mình.

"Ta đã coi ngươi là một phần cần thiết sẽ giúp chúng ta chống lại Agrona và quân đội của hắn. Ta hiểu rằng ngươi cũng đã hiểu lợi ích chung trong việc chiến thắng của cuộc chiến đang đến gần, đúng không? Phải nói rằng, sẽ tốt hơn hết khi có một vài chuyên gia giúp Windsom đào tạo ngươi trong suốt thời gian ngươi ở đây. Hãy coi đó là một vinh hạnh vì chỉ những người tài năng nhất trong thế hệ trẻ mới có vinh dự được nhận sự đào tạo mà ngươi sẽ có được.  "

"Làm sao mà ngài biết khi nào chiến tranh sẽ diễn ra? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" Có quá nhiều điều không chắc chắn để tôi có thể thoải mái tập luyện.  

"Điều đó để ta lo. Hãy tập trung vào công cuộc luyện tập của ngươi và ta sẽ thông báo cho Windsom khi đến lúc để ngươi trở về quê hương của ngươi. Chỉ nhiêu đó thôi." Chúa Tể Indrath trả lời, ra hiệu cho Windsom đưa tôi đi.  

"Chờ đã, còn Sylvie thì sao? "

"Con bé sẽ ở lại với ta cho đến khi việc đào tạo của con bé kết thúc." Ông ấy nói một cách thờ ơ.

"Gì cơ? Vậy sẽ phải mất bao lâu? Cháu sẽ không thể gặp Sylvie cho đến lúc đó ư?"

Lông mày của Chúa Tể Indrath co giật một cách thiếu kiên nhẫn khi ông ta đơn giản vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài. Trước khi tôi có thể trả lời, Windsom siết chặt cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi hội trường lớn.

Sau khi đi qua hai người bảo vệ, tôi giận dữ giật tay mình ra khỏi Windsom. "Cuộc họp đó có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi đến đó để Sylvie bị cướp đi và bị tất cả các thành viên Indrath coi thường? Thật là nhục nhã!"

Thở dài, Windsom trả lời “Những mối quan hệ giữa cậu và các asura rất kỳ dị và chỉ có thể hiểu như là...  miễn cưỡng chịu đựng. Thực tế là chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào một chủng tộc hạ đẳng là một vết thương đối với danh dự của chúng ta. Đừng lo lắng, cả cậu và Tiểu thư Sylvie sẽ không bị ngược đãi. Giống như Ngài Indrath đã đề cập, cậu rất quan trọng đối với chúng ta.”

"Tôi khá chắc chắn rằng ông ấy đã nói tôi là 'một phần cần thiết' cơ." Tôi mỉa mai, bước trở lại cây cầu mà chúng tôi đã đi qua trước đó.  

Đôi môi của Windsom cong lên thành một nụ cười yếu ớt. "Đi thôi, có một số người ta muốn cậu gặp."

[] [] []

#Kiyopon