[] [] []
GÓC NHÌN CỦA REYNOLDS LEYWIN:
Tôi ghét chính
mình vì những gì đã xảy ra. Một phần trong tôi ước rằng đã nói với Arthur
rằng điều đó không sao cả... rằng thằng bé vẫn là một phần gia đình của tôi .
Nhưng phần lớn hơn trong tôi, phần mà tôi ghét nhất, ước
rằng thằng bé đã không bao giờ nói với chúng tôi.
Xuyên suốt cuộc đời của Arthur, tôi đã biết từ rất sớm rằng
nó rất khác biệt. Thằng bé luôn bình tĩnh và trưởng thành hơn rất nhiều so
với tuổi của nó, và cả khi nó hành động như tuổi của mình, nó có cảm giác khá…
bình thường. Ngay từ sớm, hành động của nó luôn mang một tầm nhìn xa nhất
định; luôn luôn có một lý do để thằng bé làm một cái gì đó, một mục tiêu
hoặc kế hoạch cụ thể nào đó.
Có lẽ do đó, tôi đã bị cuốn vào việc nghe lý do tại sao
thằng bé kể cho chúng tôi nghe điều này. Không phải sẽ tốt hơn cho tất cả
mọi người, ngay cả với chính thằng bé, nếu nó giữ bí mật sao? Nguyên nhân
là gì? Mục đích của thằng bé là gì?
Tại sao lại quá khó khăn để tôi chấp nhận điều
này? Có phải vì nó đi ngược lại niềm tự hào của tôi? Một niềm tự hào
ích kỷ của riêng tôi rằng có lẽ, biết đâu tôi đã gieo mầm và nuôi dưỡng một
thiên tài chỉ xuất hiện một lần trong một thiên niên kỷ?
Các dấu hiệu đã luôn ở đó. Hành vi kỳ lạ của thằng
bé từ khi còn nhỏ, kĩ năng kiếm thuật điêu luyện không thể giải thích được của
nó và tài năng của một pháp sư.
Một lần nữa... tôi đã vô thức chọn bỏ qua tất cả những dấu
hiệu đó để tôi có thể duy trì cái tôi nhỏ mọn của mình? Quyết định chỉ chấp
nhận sự thật rằng máu thịt của chính tôi… con trai của tôi, có thể cực kì giỏi
giang.
Tôi không thể không tự cười nhạo bản thân khi nghĩ về việc
sẽ khó khăn như thế nào khi nói hai tiếng 'con trai', chỉ hai từ đơn giản như vậy.
Phải mất một lúc tôi mới kéo được đôi chân tội lỗi của
mình trở lại hang. Nhìn xung quanh, người duy nhất tôi có thể thấy là bà
trưởng lão Rinia, người đang ôm thứ gì đó bên đống lửa. Tôi liếc nhìn cái
lều mà vợ và con gái tôi đang ở trong, nhưng vì một vài lý do nào đó tôi không
thể tự mình đi vào đó. Thay vào đó, tôi ngồi xuống bên cạnh ân nhân của
chúng tôi.
"Thằng bé rời đi rồi, cậu biết đấy." Đôi
mắt của bà cụ elf già vẫn dán vào đống chăn
đang ôm trong tay khi nói.
"Cháu biết," tôi thở dài, cảm thấy như một đứa
trẻ bị mắng.
"Ta rất sợ cái ngày mà thằng bé nói với cậu."
"B-Bà đã biết rồi sao, bà Rinia?" Tôi rời mắt
khỏi ngọn lửa và quay sang bà elf ngồi cạnh tôi.
"Ta thấy nhiều thứ, nhưng chỉ mỗi cậu bé đó đã làm
ta phải lắc cái đầu già nua của mình để thử và ghép lại những gì mảnh ghép còn
thiếu.” Bà ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt lờ mờ vì mệt mỏi.
"Heh, cháu không nghĩ Arthur là một ‘cậu bé’
đâu." Tôi đã chế giễu, nghiêng về phía trước khi tôi bị lạc trong ngọn lửa
đang nhảy nhót trước mặt tôi.
"Ô hay! Nó vẫn còn là một đứa trẻ đối với ta,
giống như cách cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ vậy," bà Rinia cười khúc
khích. Dựa lưng vào ghế một cách cẩn thận, bà lại tiếp tục. "Ta
luôn thấy thật thú vị khi... những định kiến của mọi người về tuổi tác và trí
thông minh: Một người càng lớn tuổi, người đó sẽ càng thông minh, và người nào
càng thông minh thì càng phải cần logic. Ghép nối hai đặc điểm đó lại với
nhau, thì một người đàn ông thông minh sẽ là một người lạnh lùng, tính toán sắc
sảo... cậu không đồng ý sao? "
Nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, bà ấy nở một nụ cười
dịu dàng, nhẹ nhàng đặt đống chăn đang cầm xuống và dựa sát vào tôi.
"Cậu có thấy ta là một người lạnh lùng, tính toán sắc
sảo không?" Bà elf già cho tôi một cái nháy mắt.
"Tất nhiên là không rồi. Nhưng... cháu không
hiểu điều này có liên quan gì đến Arthur?" Tôi lắp bắp trả lời lại, mất cảnh
giác.
"Không phải cậu đang ước phải chi Arthur chỉ giữ im
lặng thôi sao? Rằng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn khi không biết gì về việc thằng
bé thực sự là ai? Ta cá là cậu cũng đang tự hỏi tại sao thằng bé nói với cậu
ngay từ đầu, phải không?"
Trước khi tôi có cơ hội trả lời, bà elf già chọc nhẹ
nhàng vào lồng ngực... ngay trái tim tôi.
"Con tim luôn là kẻ thù lớn nhất của lý
trí. Thực ra, đối với đàn ông, kẻ thù ghê gớm nhất của lý trí có lẽ
là..." Ánh mắt của bà Rinia hướng xuống dưới thắt lưng của tôi. Khi
tôi nhận ra nơi bà ấy đang đề cập đến, bản năng ngay lập tức của tôi là bắt
chéo chân, nhưng rồi tôi sớm bật cười cùng bà elf già.
Bà Rinia đứng thẳng dậy và tiếp tục. "Như ta
đã nói, cảm xúc - con tim - luôn luôn mâu thuẫn với những thứ như tính hữu ích,
tính thiết thực,... và suy nghĩ logic. Nó là thứ sẽ làm chúng ta bị thương, hoặc
thậm chí còn có thể khiến chúng ta bị giết. Thế mà, chúng ta không thể không lắng
nghe theo con tim mình. Nó có thể khiến từng cá nhân trong chúng ta trở nên thấp
kém, yếu hèn hơn, nhưng khi chúng ta đứng chung với nhau, chúng ta sẽ trở nên mạnh
mẽ hơn."
"Vì thế... Arthur là tuýp người làm theo cảm xúc
hơn là làm theo logic khi thằng bé nói với chúng cháu điều này? "
"Ôi chao ôi chao! Làm sao ta biết nó đang nghĩ
gì?" Bà ấy lắc đầu. "Nhưng ta có biết điều này. Ta biết thằng
bé kể từ khi chỉ mới chập chững bước vào thế giới này và nó đã đi một chặng đường
dài kể từ đó. Phần lớn cái vỏ bọc lạnh lùng của nó đã dần tan chảy. Có vẻ
như việc thú nhận bí mật to lớn nhất của mình từ trước đến nay chính là bước đầu
tiên để thằng bé có thể thoát khỏi cái vỏ bọc mà nó luôn ẩn náu an toàn bên trong."
Bà Rinia đứng dậy và duỗi thẳng cơ thể một cách đau đớn
trước khi đưa cho tôi đống vải mà bà ấy đang ôm nãy giờ. "Hãy giữ lấy thứ
này cho ta để ta có thể chuẩn bị chút đồ ăn cho vợ cậu. Ta nghi cô ấy sẽ không
muốn ăn cho lắm, nhưng cô ấy vẫn cần chăm sóc cơ thể của mình."
"Cảm ơn bà, thưa trưởng lão. Dù sao thì, đây là cái
gì vậy?" Tôi khẽ cúi đầu trước khi hỏi.
"Sư phụ của Arthur chỉ nói với ta rằng đó là một
món quà cho gia đình Leywin." Có một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt của bà ấy
khiến tôi phải tò mò một cách bất lực về những gì nó có trong đó.
Sau khi cẩn thận lột lớp chăn ra, tôi không thể không há
hốc mồm.
Đó là một con thú mana, hay chính xác hơn là một con thú
mana sơ sinh. Sinh vật nhỏ như gấu có màu nâu sẫm, ngoại trừ hai đốm đen
phía trên mắt khiến con thú trông giống như nó đang cau có và có một búi lông
trắng trên ngực nó.
"Aww! Thật dễ thương quáaa! Papa, con gì vậy ạ? Con có thể giữ nó
không?" Tiếng kêu bất ngờ của Ellie làm tôi giật mình, suýt làm tôi
đánh rơi con thú mana.
"Con bé ngốc nghếch này, con làm bố giật mình đấy! Và,
bố cũng không chắc đây có phải-" Ngay lúc đó, con thú mana thức dậy và
nhìn chằm chằm vào con gái tôi,
"-là một ý tưởng hay."
Giọng tôi nhỏ dần đi khi cả con gái tôi và đôi mắt của
con thú nhỏ bắt đầu sáng lấp lánh. Tôi ngồi yên đó, chứng kiến điều mà
tôi nghĩ là quá trình thực hiện giao ước. Tôi vẫn chưa có giao ước với một
con thú mana nào cả , nhưng cả Arthur và Ellie đều có rồi.
Tôi thở dài với chính mình, cay đắng thừa nhận thực tế rằng
sẽ tốt hơn nếu con gái tôi có một khế ước thú để bảo vệ con bé, còn hình ảnh
tôi cưỡi một con gấu mana dũng mãnh lao vào chiến trường đang dần sụp đổ.
Ánh sáng lấp lánh từ mắt của cả hai từ từ tắt dần khi một
dấu cổ tự vàng in sâu vào xương cổ phải của con gái tôi.
Con thú mana giống gấu vươn tay ra, như muốn được Ellie
bế lên, và khẽ rên rỉ.
"Hehe! Ta sẽ đặt tên cho mi là Boo." con
gái tôi cười khúc khích khi nhặt được con thú mana.
"B-Boo á?" Tôi thốt lên, tưởng tượng con thú
mana hung dữ đó sẽ lớn lên để được gọi là thứ gì đó thật dễ thương.
"Đúng á! Bởi vì những đốm đen trông khiến nó
luôn cau có! Vì thế cho nên, Boo!” Con bé tuyên bố.
"Chúng ta cùng đi giúp bà nào, Boo!" Con gái
tôi vụt biến, lập tức dừng lại và quay lại. "Ồ phải rồi! Papa,
Mama đã thức dậy rồi."
Tôi lập tức rời khỏi chỗ ngồi và đi đến túp lều. Bên
trong căn lều của bà Rinia lớn hơn nhiều so với bên ngoài. Lặng lẽ bước
vào căn phòng được ngăn cách bởi một tấm màn, tôi mỉm cười khi thấy vợ tôi ngồi
dậy.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Tôi nhẹ nhàng
hỏi, ngồi cạnh cô ấy.
"Em đã ngủ được bao lâu rồi?" Cô ấy rên rỉ,
xoa xoa thái dương.
"Chỉ vài giờ thôi. " Tôi vòng tay ôm cô ấy
và kéo cô ấy lại gần để cô ấy tựa đầu vào vai tôi.
"A-Arthur đâu rồi? Có phải thằng bé... đi rồi
không? "
"Ừ.” Tôi ôm cô ấy thật chặt khi cô ấy bắt đầu run rẩy.
"Có phải em là một người mẹ tồi tệ không,
Rey?" Cô ấy sụt sịt.
"Không, tất nhiên là không rồi. Tại sao em lại
hỏi vậy?"
"E-Em đã bảo Arthur bị bệnh. Em đã không nghiêm túc với thằng
bé khi nó nói với chúng ta về bí mật của chính nó... Em đã không nghiêm túc lắng
nghe thằng bé!" Cô ấy ngước nhìn tôi, khóe mắt đẫm lệ.
"Điều đó hoàn toàn bình thường. Anh không tin
có bất kì người nào lại có thể dễ dàng chấp nhận những gì Arthur đã nói với
chúng ta." Tôi đã an ủi, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua mái tóc cô ấy.
"Vậy em có phải là một người mẹ tồi vì nghi ngờ liệu
Arthur có phải là con trai của chúng ta không?"
"..."
Tôi muốn nói với cô ấy là không, nhưng làm sao tôi có thể
khi chính tôi cũng có suy nghĩ như vậy? Những đớn đau và tổn thương tôi đã
cảm thấy từ khi biết sự thật về Arthur, tất cả đều là từ những ham muốn và ước
mơ ích kỷ mà tôi đặt lên đứa trẻ mà tôi gọi là con trai mình. Nhưng Alice
mới là người thực sự sinh ra Arthur. Cô ấy đã trải qua sự căng thẳng, khó
chịu và đau đớn khi mang thai trong chín tháng trước khi chịu đựng cơn đau chuyển
dạ. Alice đã nuôi nấng thằng bé, cho nó ăn, chăm sóc nó mỗi khi ốm và dạy
nó mọi thứ về thế giới này. Bây giờ, mọi thứ cô ấy biết về nó hóa ra lại
là một lời nói dối...
Tôi cắn môi run rẩy, cố giữ im lặng.
Tôi cần trở thành một người mạnh mẽ...
Tôi cần trở thành người mà vợ mình có thể dựa vào...
"Em xin lỗi." Vợ tôi đột nhiên thì thầm. Đầu
cô ấy vẫn dựa vào vai tôi nên tôi không thể thấy rõ biểu cảm của cô ấy.
"Em không làm gì có lỗi cả, em yêu. Chỉ… chỉ
là chúng ta cần thời gian để hiểu rõ được cảm xúc của mình. Arthur biết điều
này, đó là lý do tại sao thằng bé nói với chúng ta trước khi nó phải rời
đi."
"Nó sẽ đi trong bao lâu?" Cô ấy hỏi. Tôi
có thể đã nghe nhầm, nhưng giọng nói của vợ tôi nghe có vẻ hơi khàn đặc.
"Thằng bé bảo sẽ mất một vài năm." Tôi đã trả
lời, hy vọng rằng Alice sẽ ngạc nhiên. Thay vào đó, cô ấy chỉ gật đầu nhẹ
khi cô ấy lẩm bẩm "Em hiểu rồi."
"Này Alice, có chuyện gì không ổn à?” Tôi kéo vòng
tay vợ mình ra xa, cố gắng nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô ấy. Đôi mắt cô ấy
đờ đẫn, gần như vô hồn, vì cô ấy từ chối giao tiếp bằng mắt với tôi.
"Em tự hỏi con trai chúng ta sẽ như thế nào nếu
Arthur không bị thế chỗ?" Cô ấy lầm bầm nhìn xuống đất.
"A-Alice… làm ơn đừng nói như vậy. Đừng bao giờ
nói như thế..." Tôi thút thít nói nhỏ.
"Liệu thằng bé có can đảm và hướng ngoại như anh
không? Hoặc có lẽ nó sẽ cẩn thận và nhút nhát hơn một chút như
em..." Cô ấy tiếp tục, nước mắt lăn
dài trên má.
"E-Em à, đừng..." Hàng nước mắt bắt đầu lăn xuống
mặt tôi, tôi cố gắng hết sức để giữ vững giọng nói của mình." Arthur vẫn
là... Arthur…"
"Arthur là gì? Con trai của chúng
ta?" Vợ tôi bắt gặp ánh mắt của tôi và tôi có thể thấy cô ấy đã… tuyệt
vọng đến mức nào.
"Nếu anh chưa để ý, Rey, chưa một lần chúng ta gọi
Arthur là con trai của chúng ta kể từ khi chúng ta bắt đầu nói chuyện!"
Tôi cố mở miệng, cố gắng bác bỏ, nhưng không có lý do
nào được đưa ra; không một âm thanh, không từ ngữ nào... chỉ có sự im lặng.
Tôi hít một hơi thật sâu và lau đi dòng nước mắt trên
khuôn mặt của vợ mình trước khi nói. "Giống như em, thật khó để anh có thể
tự tin gọi Arthur là con trai của chúng ta. Hy vọng rằng điều đó sẽ thay đổi
vào lần tới khi chúng ta gặp nó, nhưng Alice, điều đó không thay đổi thực tế là
chúng ta đã coi thằng bé là gia đình trong hơn mười ba năm nay. Chúng ta
đã cùng cười, cùng chiến đấu, cùng tổ chức ăn mừng, cùng khóc với
nhau. Không phải đó là những gì mang chúng ta lại gần sao? Không phải
dòng máu chảy trong chúng ta, không phải chúng ta đã từng là ai trong quá khứ,
mà chính là những gì chúng ta đã từng trải qua cùng nhau sao?"
Ôm vợ thật chặt, tôi tiếp tục nói. "Có nhớ lần
Arthur hy sinh mạng sống của mình vì em ở ngọn núi trên đường đến Xyrus
không? Thằng bé đã không hề nghĩ rằng nó sẽ chết vào bữa đó. Em biết
rất rõ là nó sẽ không làm điều như vậy nếu nó không coi em là người cực kỳ quan
trọng. Vì vậy, đừng tập trung vào 'nếu’ nữa, và hãy cố gắng chấp nhận những
gì đang xảy ra xung quanh chúng ta.”
Tôi có thể cảm thấy vợ tôi run rẩy trong vòng tay của
tôi khi cô ấy suy sụp và khóc. Bây giờ tôi nhớ nơi mà tôi nhận ra mình đã
từng thấy một Alice trống rỗng, vô hồn như vậy trước đây. Đó hệt như cái lần
mà chúng tôi nghĩ rằng Arthur đã chết. Điều này có nghĩa là cô ấy chỉ đang
cố trốn tránh thực tại.
Chúng tôi ngồi đó một lúc trong vòng tay của nhau cho đến
khi nước mắt chảy ra và tiếng khóc nức nở của chúng tôi đã giảm xuống thành tiếng
thút thít nhỏ hơn .
"Alice, em không phải là người mẹ thậm tệ
đâu. Hãy tin anh, anh đã nghĩ đến những điều còn tồi tệ hơn cả
em. Nhưng chúng ta cần thêm thời gian để có thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện
này..." Giọng nói của tôi vang lên khi tôi ôm mặt vợ và nhìn sâu, nghiên cứu
từng chi tiết của người phụ nữ tôi yêu.
"Đ-Đừng nhìn chằm chằm nữa. Ngay bây giờ em trông
thật xấu xí." Cô ấy rón rén, giọng nói của cô ấy khàn đi vì khóc nhiều.
"Em vẫn rất xinh đẹp." Tôi đã nói trong khi
nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ sưng húp và chảy nước mũi.
Vợ tôi khẽ nhắm mắt lại và cúi đầu xuống. Tôi nhẹ
nhàng áp môi mình lên môi cô ấy khi giọng nói của Ellie vang lên ngay bên ngoài
lều.
"Mẹ ơiii! Bây giờ mẹ cảm thấy đỡ hơn
chưa? Để con cho mẹ xem bé Boo này!"
"Thôi nào thôi nào, hãy đến chơi với bà này. Bố
mẹ cháu đang.... nghỉ ngơi, đúng rồi, nghỉ ngơi!" Giọng của bà Rinia
vang lên ngay bên ngoài lều.
"Aww, thôi được òi. Đi nào, Boo. Hãy đi
chơi với bà nè!"
Alice và tôi nhìn nhau chằm chằm, và cuối cùng cô ấy
cũng mỉm cười.
"Cái thứ 'Boo' mà Ellie đang nói đến là gì vậy?"
Vợ tôi hỏi, nhướng mày.
"Anh sẽ kể với em sau." Bắn cho cô ấy cái
nháy mắt với đôi mắt sưng vù, tôi lau một giọt nước mắt khác trên mặt cô ấy và
tiếp tục những điều chúng tôi
đang tính làm.
[] [] []
#Kiyopon