4/7/20

Chap 105: Vô Minh Hưởng Phúc Lạc

[] [] [] 

Có một sự im lặng đến đáng sợ kéo dài sau khi cha mẹ tôi cố gắng tiếp thu những gì mà tôi vừa nói ra.

“Đến thế giới này? Ý con là sao hả, con yêu? Con được sinh ra ở đây mà… M-Mẹ không hiểu.” Mẹ tôi trả lời, vương tay lại gần tôi, cứ như thể bà sợ rằng tôi sẽ biến mất nếu bà không làm vậy.

Mặt khác, cha tôi vẫn yên lặng, nhìn tôi chằm chằm đợi tôi tiếp tục. Hít một hơi thật sâu, tôi nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mẹ và nở một nụ cười để trấn an và nói.

“Tất nhiên là con được sinh ra ở đây mà mẹ. Con đã luôn mang trong mình dòng máu của mẹ và cha. Và hãy tin con, con vẫn nhớ rất rõ khoảnh khoắc mà con được sinh ra hơn bất kì ai khác.” Tôi khúc khích, khiến cho cha mẹ tôi càng thêm bối rối.  

“Con đã được luân chuyển, tái sinh… Con không biết nên nói ra sao, nhưng có gì đó đã xảy ra và con bị đưa đi khỏi thế giới của con và được đưa đến thế giới này.”

“Khoa-Khoan đã, con trai… con cần phải nói lại—”

“Art, con đang nói cái gì thế? Thế giới khác? C-Con vẫn ổn đấy chứ? Có phải ông sư phụ kia bảo con những điều này không? Việc này là sao hả?” Mẹ tôi cắt ngang lời cha, nghiêng người lại gần và kiểm tra đầu tôi… chắc là để xem có vết đánh đập, va chạm gì dẫn đến chấn thương não không. 

“Không, mẹ. Sư phụ con không hề biết gì về việc này cả; thật ra thì, không ai biết về việc này ngoại trừ cả hai người. Con cũng không rõ nên gọi ‘hiện tượng’ này là gì. Con đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, nhưng con đoán chắc việc này tương tự với việc đầu thai.” Tôi giải thích.  

“Arthur, chuyện gì đã xảy ra với con sau khi bọn họ đưa con đi thế? Bọn họ làm con bị thương hả? Lại đây, để mẹ chữa—” 

Em, thằng bé vẫn ổn. Arthur, nói tiếp đi con.” Cha tôi động viên, nhưng mẹ tôi vẫn cố chấp.

“Không, Rey, con của chúng ta không hề ổn. Thằng bé đang lảm nhảm về thế giới khác và đầu thai gì đó. Art, để mẹ—” 

“Alice! Để cho thằng bé nói hết!” Cha tôi quát lên, điều mà tôi chưa hề thấy trước đây, làm cả tôi lẫn mẹ đều hết sức bàng hoàng.

Và rồi tôi giải thích mọi chuyện...  

Tôi miêu tả thế giới cũ của tôi, chức vị của tôi ở đó, và những mối quan hệ mà tôi có được một cách cực kì chi tiết, để đảm bảo rằng bọn họ sẽ không nghĩ rằng tôi bịa ra mọi chuyện.  

Và xuyên suốt cả câu chuyện, cha mẹ tôi ngồi im lặng lắng nghe toàn bộ. Cha tôi đôi lúc cất tiếng hỏi vài câu, nhưng khuôn mặt vô cảm của ông ấy vẫn không đổi. Mặt khác, mẹ tôi hiển nhiên không hề cảm thấy dễ chịu. Khuôn mặt bà ấy tái đi, đôi bàn tay bà ngày càng run rẩy khi tôi tiếp tục câu chuyện của mình.

Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua, nhưng từ cơn cồn cào trong dạ dày của mình, có vẻ như tôi đã nói hàng tiếng trời rồi.

“Vua Grey…” Cha tôi lẩm bẩm, luồn những ngón tay mình qua kẽ tóc và ngồi nghiêng ghế ngã ra sau.  

“Vậy, kĩ năng chiến đấu, tài năng về ma thuật của con—” 

“Đúng thế, hệ thống Ki ở thế giới trước của con cũng hoạt động gần như là tương tự với hệ thống mana ở thế giới này đến một vài khía cạnh nhất định,” Tôi kết thúc câu nói của ông. “Và còn khả năng chiến đấu thì… cha tự hiểu rồi đó.” 

“Vậy, kể từ khi con được sinh ra, con có thể hiểu tất cả những gì chúng ta nói ư? Con nhớ hết mọi thứ?” Cha tôi hỏi, thở một hơi thật dài. 

Tôi chỉ đơn giản gật đầu. 

“Hehe...” Mẹ tôi bỗng cười khúc khích.

Cả tôi lẫn cha đều quay sang nhìn bà. Và ngạc nhiên thay, mẹ tôi bẫn bật cười. Cha tôi giang tay ôm chầm lấy bà, nhưng bà thì nhìn chúng tôi một cách hoang dại.      (…)

“Mẹ-mẹ hiểu rồi. Tất cả chuyện này chỉ là đùa thôi chứ gì? Hehe… ôi, con trai của ta. Art, con gần như lừa được cả hai chúng ta rồi đó, nhỉ Rey ?  Bà ấy vừa cười vừa nói. Tuy nhiên, không ai trong số chúng tôi trả lời cả, và nụ cười của bà ấy dần biến mất, đôi mắt bà đảo qua lại để tìm kiếm bằng chứng xác minh cho niềm tin của bà. Khi bà ấy không tìm được gì, bà nắm chặt tay tôi và nhìn tôi một cách hoàn toàn tuyệt vọng.  

“Đây chỉ là đùa thôi mà… phải không? Arthur Leywin, hãy nói với ta là con đang đùa đi. Con không thể nào là một… ông vua nào đó chết đi và chuyển vào đầu óc của đứa trẻ chưa được sinh của ta, đúng không? ĐÚNG KHÔNG?”

“Con… không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng con không hề đùa.” Tôi trả lời lại, không thể nhìn trực tiếp vào mắt của bà.

“Không… không, không, không.  Việc này… Không, việc này không thể xảy ra được. Rey, đừng nói với em là anh hoàn toàn tin mọi chuyện đấy? Con trai của chúng ta bị bệnh rồi; có thể đã có chuyện gì xảy ra với thằng bé khi nó bị đem đi. Không, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra với thằng bé rồi! Rey, nói gì đi chứ! Hãy nói rằng đứa con trai của chúng ta bị bệnh đi!” Mẹ tôi cầm chặt tay cha tôi, kéo vạc áo ông và hai dòng nước mắt bắt đầu lăn dài xuống bờ má đã tái đi của bà.  

“Em yêu…” Vòng hai cánh tay mình sang vai mẹ, cha tôi ôm chặt lấy mẹ vào lòng. Ông ấy ngước lên nhìn tôi và ra hiệu cho tôi để cả hai người chút không gian riêng tư.  

Tôi rất muốn ôm chặt mẹ tôi và nói với bà rằng tôi vẫn là con trai của bà, nhưng tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Mở cửa lều, tôi không nói gì cả và đi ra, để cho hai người bọn họ một mình.

Trưởng lão Rinia, Windsom và em gái tôi nhìn tôi khi tôi bước đến chỗ bọn họ, nhưng có lẽ vẻ mặt của tôi đã ngăn không cho bọn họ hỏi bất kì điều gì. Ngay cả đứa em gái đang nũng nịu cũng nín thinh khi tôi ngồi kế con bé và nhìn Sylvie đang thiu thiu ngủ bên cạnh đống lửa.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đầu óc tôi thì suy nghĩ vẩn vơ đủ chuyện, tâm trí tôi giờ như thể nó đang bơi qua đống xi-rô đặc.      ( ? ._. ? )

Liệu nói cho họ nghe toàn bộ chuyện này có phải là quyết định đúng không? Liệu họ sẽ vẫn xem tôi là con của họ, hay khoảng cách giữa chúng tôi sẽ xa dần ra…

Nhiều tiếng ồn trộn lẫn lại với nhau, và tôi nhìn vào đống lửa một cách vô định. Thế nhưng, đầu tôi quay nhanh về phía cửa lều khi tôi nghe tiếng lều mở. 

Cha tôi bước ra khỏi lều, bỗng chốc trông ông già đi rất nhiều. Tôi đã mong mẹ tôi cũng bước ra, nhưng cha tôi khẽ lắc đầu.

“Ellie, con vào ở với mẹ trong lều nhé?” Ông ấy hỏi, và ra hiệu cho tôi đi theo ông ấy

“Trả anh hai nè. Cảm thấy tốt hơn chưa, đồ khó ưa.”  Em gái tôi lè lưỡi ra và đưa lại tôi con khế ước thú. Tôi không kiềm được nụ cười mỉm khi thấy em tung tăng chạy nhảy vào lều.

Đặt Sylvie lên đầu, tôi theo cha tôi vào một căn hầm mà tôi và Windsom đã đi qua. Tôi tập trung vào tiếng chân vang vọng của chúng tôi khắp hầm, cho đến khi cha tôi quyết định lên tiếng. 

“Mẹ của con… bà ấy giờ đang ngủ rồi.” Ông ấy thở dài và nói. 

“Mẹ vẫn ổn chứ?” Tôi giữ khoảng cách với cha mình một chút, quan sát ông ấy đá những viên sỏi trên đường đi.  

“Nói giảm nói tránh đi thì bà ấy vẫn khá… sốc nặng đấy.”

“Vậy cả hai người tin con?” 

“Trừ khi bỗng nhiên con thích những trò đùa bệnh hoạn, thì con không có lý do nào khác để nói dối chúng ta về điều này. Hơn nữa, giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi: sự thức tỉnh sớm, khả năng chiến đấu lẫn sử dụng phép thuật một cách tài ba… mọi thứ hoàn toàn có lý cả.” Ông ấy trả lời.

“Cha vẫn ổn chứ?” Ánh mắt tôi dán chặt vào hòn đá đang tưng nảy dưới nền đất không bằng phẳng kia.

“Tất nhiên là không rồi!” Cha tôi quay mặt lại và nói. 

“Đây không phải là tin dễ dàng tiếp nhận được, Arthur. Toàn bộ những kỉ niệm, những kí ức mà chúng ta có khi còn là gia đình ở quá khứ, liệu tất cả điều đó chỉ là những vỏ bọc mà con dựng nên chỉ để cho chúng ta sẽ hài lòng? Bây giờ ta phải cư xử như thế nào khi ở gần con đây? Tính ra thì con còn già hơn cả ta nữa, vậy mà giờ con ở đây với tư cách là một đứa con trai mười ba tuổi của ta!” Ông ấy tiếp tục nói, bất lực nhìn vào tôi để tìm kiếm câu trả lời. “V-Và còn mẹ con nữa… mẹ con đã nuôi dưỡng con từ hồi con còn là một đứa trẻ sơ sinh! Bà ấy đã yêu thương chăm sóc cho một người đàn ông trung niên mà bà ấy tưởng là con trai của chính mình!” 

Tôi đứng đó im lặng, không thể trả lời. Sau cùng, mọi thứ ông ấy nói hoàn toàn là sự thật. Cha tôi nắm chặt tay đến mức máu rỉ ra từ những ngón tay của ông. Biểu cảm của ông ấy trông vông cùng cực khổ; từ đôi lông mày run rẩy đang nhăn nhó trên khuôn mặt ông, cảm xúc của ông in hằn lên trên mặt. Sợ hãi, lo lắng, tức giận, và bối rối,… tất cả đều ở đó. 

“Ta rất xin lỗi, nhưng con có thật là con trai của chúng ta không, Arthur? Hay là con đã chiếm đoạt đứa em bé chưa được sinh ra, người đã có thể là đứa con trai thật sự của bọn ta trong quá trình đầu thai hay bất kì điều tương tự gì đó!” Ông ấy nói thẳng ra hết. Đôi mắt ông ngay lập tức mở to và dùng tay để che miệng lại.

“T-Ta không có ý đó,” ông ấy lắp bắp. Thở dài một hơi thật sâu, ông ấy thì thầm, “Ta thật sự rất xin lỗi, Arthur… chỉ là giờ đây ta đang rất bối rối.”

“Như con đã nói ban nãy… sự thật là, con thật sự không biết. Con không biết ai hay thứ gì đã đưa con đến thế giới này, và lý do tại sao. Và ch… à không, Reynold, ông nói đúng. Rất có thể là tôi đã giết chết thai nhi ở bên trong… tôi không hề biết cách thức hoạt động của cái ‘quá trình’ đã đưa mình đến thế giới này.” Tôi lạnh lùng đáp lại, nuốt trôi những nghẹn ngào trong cuống họng tôi. 

Ông ấy nhăn mặt khi tôi gọi ông ấy là Reynold, và ông tính mở miệng nói gì đó, nhưng rồi ông chỉ biết ngậm chặt miệng lại. 

“Tôi không muốn giữ bí mật điều này với cả hai người nữa, nhưng tôi không biết làm như vậy là đúng hay sai đây…” Tôi lẩm bẩm, cười trừ. 

“Đây là điều mà tôi đã rất muốn nói với cả hai người kể từ rất lâu rồi, nhưng tôi chưa hề có đủ can đảm. Và giờ thì tôi muốn nói điều này trước khi tôi rời khỏi đây.”

“Rời đi? Con sẽ rời khỏi đây ư?” Cha tôi trả lời. 

“Đúng vậy, và với những tình huống hiện giờ, tốt nhất là chúng ta không nên dành thời gian ở cạnh nhau.” Tôi tiếp tục nói, lời nói của tôi ngày càng trở nên xa cách. 

“...Con sẽ đi trong bao lâu?” Cha tôi hỏi. 

“Ít nhất là vài năm.” 

“Lâu đến mức đó hử?” Ông ấy cúi gầm mặt xuống, không tỏ ra bất kì dấu hiệu gì ngăn cấm tôi đi. 

Quay đầu lại, ngực tôi quặn thắt lại và đầu tôi nhói đau dữ dội, một cơn đau mà không gì trong quá khứ có thể sánh bằng. Con người… dù cho sức mạnh tiềm năng của chúng ta có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn rất mong manh. 

“Như cả hai đã biết đấy, ở kiếp trước, tôi không hề có bất kì kí ức gì về một mái ấm gia đình cả. Lớn lên trong một môi trường không có ai thật sự yêu thương mình, và thậm chí bọn họ còn thúc đẩy, thao túng để biến tôi thành một chiến binh vô địch, nhưng với nhân cách cứt bò. Ở đây, tôi có thể không phải là một đấu sĩ mạnh nhất hay là pháp sư đầy quyền năng, nhưng dám chắc một điều là tôi đã trở thành một người tốt hơn nhiều. Thật sự rất xin lỗi vì những nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cả hai người. Cảm ơn vì đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn… và cảm ơn vì đã yêu thương tôi như đứa con trai của hai người.” Quay lưng lại với cha mình, tôi đi đến chỗ của Windsom. Tôi vẫn tiếp tục bước đi, bất chấp những tiếng nức nở nhỏ từ cha tôi ở phía sau. Tôi cũng phải cố gắng hết sức để kiềm nén nước mắt của mình. 

Tôi trở lại hang động chính và thấy Windsom và Rinia đang bàn luận gì đó. Trưởng lão Rinia đang ôm một thứ gì đó được quấn trong chăn, và tôi thề là tôi vừa thấy nó di chuyển, nhưng tôi chọn lờ nó đi. Windsom rút tay ra khỏi thứ gì đó đang động đậy ở bên trong khi để ý thấy tôi tiến lại gần. 

“Ta thấy có vẻ cậu đã hoàn thành việc của mình rồi nhỉ. Cậu đã sẵn sàng chưa?” Đôi mắt lấp lánh của Windsom nghiên cứu biểu cảm của tôi khi ông đứng lên.

“Đúng vậy, đi thôi.”  

“Khoan, cháu không định nói lời từ biệt với gia đình mình hả?” Rinia nói chêm vào, cẩn thận đặt chân xuống ghế.  

“Không cần đâu. Cháu đã nói ra những điều cần nói rồi. Cháu sẽ để cả hai người họ cho bà chăm sóc.” Tôi cúi đầu chào và đi theo sau Windsom, bỗng bà Rinia níu áo tôi lại. Đôi mắt bà biến đổi trông thật huyền bí, tôi im lặng chờ bà lên tiếng khi bà bỗng đặt tay lên má tôi.

“Arthur, làm ơn đấy. Biểu cảm của cháu rất đáng sợ, nó hoàn toàn không hề phù hợp với một người với trái tim nhân hậu như cháu. Ta chỉ mới bắt đầu hiểu được áp lực của cuộc chiến sắp tới sẽ đè nặng lên đôi vai của cháu, nhưng cháu tuyệt đối không trở về con người cũ trước kia. Hơn ai hết, chính cháu là người biết rõ rằng càng lún vào hố sâu đấy bao nhiêu thì càng khó để thoát ra bấy nhiêu.” Bà ấy nói và mắt bà trở về như bình thường. Xoa nhẹ má tôi, bà ấy quay người tôi lại và đẩy tôi về phía Windsom. 

“Giờ thì đi đi. Ta sẽ giải quyết chuyện ở đây cho.” Bà ấy mỉm cười nói. 

Windsom lấy ra từ túi mình một thứ trông giống một cái đĩa còn rộng hơn cả túi của ông và đặt nó lên mặt đất. Rồi sau, vị asura liền đâm vào ngón tay mình và để một giọt máu rơi vào cái đĩa. Nó ngay lập tức mở rộng ra và phát ra những tia sáng chói chang. 

Tâm trí tôi vẫn còn nghĩ đến những gì mà bà Rinia đã nói ban nãy, tôi quay sang và hỏi Windsom, “Có gì không ổn với biểu cảm của tôi ư?”  

“Biểu cảm của cậu làm ta nhớ đến Pantheon Asuras của Epheotus. Bọn họ là chủng tộc gồm những chiến binh tinh nhuệ đã học cách khóa chặt cảm xúc của mình lại để có thể chiến đấu tốt hơn. Một kĩ thuật thật sự hữu ích đấy.” Windsom gật đầu đồng tình. “Giờ thì chúng ta lên đường thôi. Cậu có chắc là đã hoàn thành xong mọi chuyện ở đây rồi chứ? Ta sẽ cần cậu tập trung cao độ khi chúng ta đến Epheotus.”  

Tôi liếc nhìn hang động lần cuối trước khi hít một hơi thật sâu.

“Tôi đã sẵn sàng.”

Ôm chặt Sylvie vào lòng, tôi nắm lấy tay Windsom và chúng tôi bước vào cột sáng màu vàng chói ấy. 

[] [] []

#Darkie