4/7/20

Chap 110: Kĩ Thuật Thất Truyền

[] [] [] 

Ông ấy là một con quái vật… một kẻ săn mồi đích thực.

Đó là suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu tôi khi ông tháo bỏ xiềng xích trên người vì sự an toàn của tôi; và giải phóng cái áp lực khiếp đảm đó.

Nỗi sợ hãi tê liệt từ từ lan tỏa khắp cơ thể tôi như thể nọc độc chết người của một con rắn vậy. Tôi nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, siết chặt thanh kiếm của mình. Những ngọn cỏ mềm mại sắc bén gợn sóng, nhẹ nhàng đung đưa vì đôi chân run rẩy của tôi. Các cơ ở chân co giật liên tục, cố gắng chống lại thôi thúc quay người lại và chạy biến đi. Dòng máu mặn chát tràn khắp miệng khi tôi cắn chặt môi dưới. Giương kiếm lên, tôi tiến về phía hào quang dày đặc đang tỏa ra từ người huấn luyện của mình.

Dòng mồ hôi nóng làm cay đôi mắt màu ngọc lam của tôi, nhưng tôi không dám chớp mắt. Một cách chậm rãi và đau đớn, não tôi đã gửi tín hiệu để nhấc chân lên và di chuyển một cách thận trọng, vững vàng khi tiến về phía hiện thân của sự sợ hãi.

“Ta đến đây, Arthur. Chuẩn bị đi!” Âm thanh vang lên rõ ràng từ đám mây mù hắc ám mờ mịt.

Tôi siết chặt cơ hàm và thét lên tiếng gầm dữ tợn mặc dù đang thiếu không khí để thở nhằm xua tan nỗi sợ hãi lạnh lẽo ngự trị trong mình. “Khốn kiếp!”

Thanh kiếm màu xanh nhạt trong tay tôi cũng đơ ra khi tôi tiến gần Kordri, như thể chính nó cũng đang sợ hãi. Nhưng tôi vẫn cứ bước đi, cảm giác như đang lội qua vũng xi măng chưa khô vậy.

Cuối cùng, trong phạm vi lưỡi kiếm, tôi chém xuống, hy vọng kết thúc chuyện này trong một chiêu. Dĩ nhiên là đéo được rồi. Kordri đỡ thanh Dawn’s Ballad như thể nó là một cây gậy xốp vậy, ông cũng vung lưỡi kiếm của mình tạo một vòng cung. Chỉ khi thanh kiếm của mình sắp chạm đất tôi mới dùng nội lực để tự xoay tròn, xoáy thanh kiếm vào đầu gối Kordri.

Một nỗ lực thất bại khác.

Thanh kiếm ngắn của Kordri dễ dàng chặn thanh kiếm của tôi, dừng nó lại chỉ ngay khi nó gần chạm chân ông ấy. Hất tung thanh Dawn’s Ballad, người huấn luyện của tôi tung cú đá nhanh vào mặt tôi. Tôi có thể nghe được tiếng nguýt rõ ràng của không khí khi kịp né cú đá kia và dùng thanh kiếm của mình để tung một chiêu nữa.

Kordri quay mặt về một bên, khiến thanh kiếm của tôi rít qua một cách vô nghĩa bên tai ông ấy.

“Chuyển động khá hơn rồi đấy, thậm chí cả với hào khí đã được kìm nén của ta,” người hướng dẫn của tôi khen ngợi. Tôi biết ông ấy vừa khen mình, nhưng thấy ông ấy vẫn còn thản nhiên nói chuyện trong khi né đòn khiến tôi nhếch mép trong bực dọc.

Càng ngày càng khó thở khi tôi nhận ra mình sắp đến giới hạn rồi. Thêm một cú lao tuyệt vọng về phía Kordri là tất cả những gì tôi có thể xoay sở trước khi Dawn’s Ballad rơi xuống đất, tay tôi không thể giữ nó thêm phút giây nào nữa. Tôi quỳ sụp xuống, đôi chân ngay sau đó cũng sụp đổ, tôi nghẹt thở bên trong hào quang địa ngục này.

“Không tồi.” Khi tiếng của Kordri đến tai tôi, áp lực biến mất. Không có hào khí ngột ngạt, cơ thể tôi tuyệt vọng hít lấy hít để không khí.

Hơn một tháng trôi qua ở thế giới ngoài kia tương đương với hơn một năm ở trong này. Một năm huấn luyện gian khổ liên tục không ngừng nghỉ với những bài giảng ngắn của Kordri là tất cả giờ giải lao mà tôi có.

Sau khóa huấn luyện 1 tháng này, tôi vẫn không có liên lạc với Sylvie. Số lần chết đi và bị buộc rời khỏi cõi linh hồn đã giảm đáng kể. Chất lỏng xung quanh cơ thể tôi và Kordri khiến chúng tôi hôn mê giả, thậm chí còn cung cấp dinh dưỡng cần thiết để giữ gìn sức khỏe.

Lần cuối tôi phải rời khỏi cõi linh hồn là khoảng 4 tháng ở đây, tương đương 2 tuần ngoài kia.

Kordri đã khiến tôi lúc nào cũng bận rộn, nhưng thậm chí kể cả vậy, tôi không thể không lo lắng về gia đình và bạn bè. Có quá nhiều vấn đề mà tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ, liên tục khiến tôi hối hận khi nhớ lại. Elijah đã được đưa đến nơi không ai biết và tôi thậm chí còn không chắc cậu ấy còn sống hay không. Tôi cũng không biết liệu Tessia đã thức tỉnh chưa, hơn nữa tôi còn đẩy gia đình mình vào những chuyện tồi tệ này…

Tôi biết điều tốt nhất lúc này là tập luyện, nhưng nó cứ hủy hoại tôi mỗi lần nghĩ đến. Và ngoài ra, trong suốt cả năm tôi ở đây, tôi còn phải chịu đựng sát khí của Kordri, hay “King’s Force” (Quyền lực của Vua) như ông ấy gọi, đủ lâu để có thể nói vài câu ngắn gọn trước khi tôi ngã phịch xuống đất như một con cá ươn.

“Đã… tôi đã trụ được bao lâu rồi?” Tôi thở mạnh, cuối cùng cũng có thể thốt ra thành lời khi nằm ngửa ra.

“Cậu đang tiến bộ dần rồi,” ông ấy đáp, phớt lờ câu hỏi của tôi.

Tôi ngồi dậy, quay sang đối mặt với ông ấy và tiếp tục bắt nhịp thở. “Vẫn chưa đủ lâu, đúng không?”

“Đừng quá quan trọng vấn đề thời gian. Chúng ta không nhắm đến một khoảng thời gian nhất định, hiểu chứ?” Ông ấy nghiêm giọng, nghe như đó là một lời tuyên bố chứ không phải câu hỏi.

“Giờ, lại lần nữa, nhưng không có vũ khí.”

“Lần nữa sao?” Tôi thở dài, nhặt thanh kiếm của mình rồi bọc nó lại.

Kordri ném thanh kiếm của mình vào bãi cỏ trước khi giải thích, “Ta biết cậu thích đấu kiếm hơn, và ta cũng phải nói, thanh kiếm của cậu, Dawn’s Ballad, là một vũ khí tốt nên có, nhưng với một pháp sư, chiến đấu tay đôi vẫn là hình thức chiến đấu linh hoạt và dễ thích nghi nhất. Đó là nếu cậu kiên trì học.”

“Một khi ta kéo ra được tiềm năng tối đa trong cơ thể con người của cậu, vai trò của ta với tư cách là người huấn luyện của cậu sẽ hoàn thành. Vì lợi ích của cuộc chiến sắp tới, ta sẽ phải uốn nắn xương của cậu, phát triển cơ bắp và rèn luyện trí óc đến giới hạn của nó để cậu sẽ trở thành hiệp sĩ bảo vệ lục địa và người thân của mình,” Kordri tiếp tục, tạo khoảng cách giữa chúng tôi. “Rõ ràng cậu đã được huấn luyện chiến đấu cận chiến nhiều hơn một đứa trẻ thông thường. Nhưng mà, như ta đã nói trước đó, phong cách chiến đấu của cậu chỉ phù hợp trong việc chiến đấu với một đối thủ duy nhất thôi.”

Tôi gật đầu tán thành. Trong kiếp trước của tôi, phần lớn các cuộc chiến của tôi đều diễn ra dưới hình thức đấu 1vs1 vì nó là tục lệ ở đó. Chiến tranh hiếm khi nổ ra, và thậm chí nếu có thì các vị Vua cũng không trực tiếp tham chiến. Sau cùng thì mạng sống của chúng tôi quá giá trị để có thể mạo hiểm.

“Do các asura không được phép tham chiến, các hậu duệ của bọn chúng, những kẻ lai tạp nhiều dòng máu, sẽ là lực lượng mạnh nhất. Nhiệm vụ trước mắt của cậu trong trận chiến sắp tới là “chăm sóc tốt” những kẻ dị hợm mà tộc Vritra sẽ cử làm tướng hoặc các đội đặc biệt. Cậu rất mạnh, Arthur, nhưng chúng cũng thế, nên đừng nghĩ rằng chúng sẽ xếp thành hàng rồi từng người một giao chiến với cậu. Hãy luôn nghĩ rằng cậu sẽ lâm vào tình huống bị bao vây bởi nhiều kẻ địch với dòng máu asura trong người,” Kordri khẳng định khi bình tĩnh lượn vòng quanh tôi với hai tay chắp sau lưng. “Tất nhiên, không giống như bây giờ, cậu sẽ không bị hạn chế sử dụng mana nên cậu có thể tự do phá hoại. Tuy nhiên, cậu cũng phải tính đến việc đồng đội mình và dân thường ở gần đó. Cậu sẽ làm gì tiếp theo? Nếu tình huống như vậy xảy ra, hình thức chiến đấu vật lý kết hợp sử dụng mana chính xác và khôn ngoan sẽ là cách xử lý kẻ thù hiệu quả và đáng tin cậy nhất. Đặc biệt là khi chúng ở trình độ cao hơn nhiều so với các pháp sư mà cậu đã quen thuộc.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi vào tư thế tấn công, tay trước thả lỏng, tay phải cuộn tròn thành nắm đấm.

“Bài học đầu tiên ta đã dạy cậu là cách để sống sót. Cụ thể hơn là cậu phải quen được với việc chiến đấu ở tốc độ cao hơn trong khi cố né hàng loạt những đòn tấn công. Mặc dù ta không nói với cậu ta đã kiềm chế bao nhiêu khi chiến đấu cùng cậu, ta sẽ nói sự nhạy bén của cậu đã được cải thiện đến mức ta cảm thấy đủ rồi. Bài học của cậu sau đó sẽ là chiến đấu dưới áp lực đáng kể. Chiến đấu dưới áp lực của của King’s Force (Quyền Lực Của Vua), hoặc sát khí như cậu gọi, đã tăng cường khả năng chịu đựng của cậu lên mức đáng kể so với vài tháng trước. Luôn có thời gian để cải thiện hai khía cạnh đó, nhưng giờ, đến lúc cho giai đoạn thứ ba rồi…” Giọng nói của Kordri nhỏ dần đi khi ông ấy dừng trước mặt tôi.

“Tầm nhìn của cậu quá hẹp, quá tập trung.” Giọng của Kordri vang bên tai tôi, như thể ông ấy ở ngay phía sau tôi và tôi nhìn thấy bóng dáng mà mình đang tập trung bỗng biến mất.

Nhận ra đó chỉ là ảo ảnh, tôi xoay đầu lại nhưng đã quá muộn. Một cú đánh mạnh vào lưng khiến tôi ngã nhào về phía trước, miệng cạp đất. Chính vào những khoảnh khắc vô nghĩa này tôi mới không thể không ngưỡng mộ độ chân thật của cõi linh hồn này. Những túm cỏ và bụi bẩn trong miệng tôi có vị y hệt như những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đứng dậy, rên rỉ khi dãn lưng. “Tôi tưởng chúng ta không được phép sử dụng mana,” tôi nói, nhổ túm cỏ trong miệng ra.

“Ta không sử dụng mana. Hãy nhớ, đặc điểm sinh lý của ta về cơ bản là khác so với cậu. Ta sẽ kiềm chế bản thân, nhưng không thể tránh khỏi việc ta nhanh và mạnh hơn cậu. Giờ thì đến đây nào,” ông ấy chỉ dẫn, đưa tay ‘vẫy gọi’ tôi.

Ngay lập tức, tôi lao về phía người hướng dẫn của mình, điều này chắc phải khiến những vận động viên chạy nước rút chuyên nghiệp hổ thẹn lắm khi tôi ở trong phạm vi tấn công. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ chế hoạt động của cơ thể mình đã cải thiện khi tập luyện với Kordri. Tôi xoay chân sau khi xoay hông để tạo càng nhiều lực càng tốt cho cú đá này. Tung cú đấm từ tay phải, tôi có thể cảm nhận được toàn bộ các cơ, gân, dây chằng và xương hoạt động một cách hài hòa như thể cỗ máy được bôi trơn vậy. Thậm chí không cần dựa vào mana, tôi cũng có thể tạo ra một lực đủ mạnh trong cú đấm ấy để gây bất ngờ cho Kordri.

Khi ông ấy né đòn trong giây cuối cùng, tôi có thể thấy khóe môi của Kordri cong nhẹ lên khi ông ấy bất ngờ cúi xuống dưới cánh tay phải của tôi.

Chưa bao giờ tôi bị ném nhanh đến vậy, bất lực và đau đớn như lúc đó. Khi tôi ho vì bị đánh đến ná thở, Kordri giữ tay ông ấy trên cổ tôi như thể một lưỡi kiếm vậy. Siết chặt xương sườn của mình vì tôi sợ nó sẽ vỡ thành trăm mảnh nếu không làm thế, rồi tôi nghe thấy giọng nói của vị cố vấn của mình.

“Ta phải nói, đó là một cú đấm đẹp đấy, Arthur. Cậu nghĩ mình đã dùng bao nhiêu sức mạnh cho đòn tấn công đó? Cậu nghĩ mình có thể dùng nó trong 2 ngày, 3 ngày liên tục không? Cậu có thể làm thế hàng giờ liền mà không cần nghỉ ngơi và chất dinh dưỡng ít ỏi trong cơ thể có đủ cung cấp năng lượng không?” Kordri quỳ xuống xem ‘thiệt hại’ trên người tôi. “Cậu nghĩ ta đã dùng bao nhiêu sức lực để ném cậu đi? Ta phải nói một điều, khi đòn tấn công của cậu càng mạnh, ta càng tốn ít sức.”

Cắn răng chịu đựng cơn đau, tôi cố gắng đứng dậy và thủ thế.

“Một ngày tràn đầy năng lượng nhỉ? Tốt lắm,” ông ấy đáp, ‘vẫy gọi’ tôi thêm lần nữa.

Theo dõi cử chỉ của ông ấy, tôi tiến đến và tạo tư thế như thể tôi sẽ tung ra cú đấm giống trước đó vậy. Nhưng cú đấm đó chỉ để đánh lạc hướng, thay vào đó, tôi nhảy lên, trấn đầu gối xuống quai hàm phải của ông ấy.

Một lần nữa, chuyển động của Kordri lại thay đổi. Tôi đã quen với việc giao chiến với asura, nhưng lúc này, Kordri dùng cánh tay trái nhẹ nhàng đổi hướng đầu gối của tôi rồi né người sang bên phải gần như là ngay tức khắc. Trong tích tắc, với chuyển động uyển chuyển, vị cố vấn của tôi nắm lấy cổ áo sau đầu tôi, hất lên rồi quăng mạnh xuống đất, đầu đi trước.

Cả thế giới bỗng chốc tối sầm lại, tai vang inh ỏi khi tôi tỉnh dậy. Một cách cẩn thận, tôi vươn lên rồi xoa bóp cổ mình, thật ngạc nhiên khi nó không gãy làm đôi với lực ném kia.

Có thể do cú va chạm vào đầu, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra loại hình chiến đấu này. Aiki…do, đúng rồi, nó giống aikido. Đó là một hình thức chiến đấu cổ xưa đã bị thất truyền do sự suy giảm của võ thuật truyền thống và các hình thức chiến đấu đương đại được sử dụng rộng rãi. Khi trở thành Vua trong thế giới cũ, tôi đã truy cập rất nhiều tài liệu lưu trữ liên quan đến võ thuật và nghệ thuật đấu tay đôi. Tôi đã liếc nhanh qua một cuốn sách về nghệ thuật ném nhưng tôi lại chẳng để tâm mấy ngoại trừ khái niệm tận dụng động lực của đối thủ. Tất nhiên là tôi đã áp dụng kiến thức đó vào thực chiến rất nhiều lần, nhưng tôi không học nghệ thuật ném; nó không hề hữu ích vào thời điểm đó.

“Chúng ta đã nói về sự bảo tồn và phân tán mana thích hợp khi chiến đấu kéo dài, đúng chứ? Well, việc đó cũng nên được áp dụng tương tự với cơ thể cậu. Dù có bao nhiêu mana chảy trong cậu thì nó cũng không thể hoạt động như một cục pin để tăng cường sức mạnh của cậu được. Mana, giống như một thanh kiếm, chỉ là công cụ để kiểm soát và sử dụng. Cơ thể của cậu là trung tâm, gắn kết các công cụ đó lại để trở thành một chiến binh thực thụ. Giờ thì cậu đã hồi phục rồi chứ? Đến đây,” Kordri chỉ đạo.

Cạn lời, tôi trở lại và tiến về phía vị cố vấn của mình.

“Cơ thể cậu nắm giữ khả năng của tất cả các loại vũ khí,” Kordri giải thích, rồi vào thế tiến công. “Ví dụ, nắm đấm của cậu có thể trở thành một cây búa hoặc cái dùi cui, đủ mạnh để có thể phá vỡ các bức tường,” ông ấy nói, tung một cú đấm đơn giản.

Né đòn đầu tiên, tôi hạ trọng tâm của mình rồi tung cú đấm về giữa ngực của ông ấy.

Với một chuyển động mượt mà, uyển chuyển, Kordri xoay mình, vòng tay quanh cánh tay tôi vừa tấn công và chuyển hướng nắm đấm của tôi bằng cái búng tay. “Nó cũng có thể trở thành một cái roi khóa chặt và làm chệch hướng đòn tấn công của đối thủ.”

“Tay cậu có thể làm lưỡi kiếm, chân, rìu, tất cả phụ thuộc vào người dùng,” Kordri vừa nói vừa đặt lòng bàn tay lên lưng tôi. “Và cũng có thể là một khẩu pháo, có khả năng nổ banh xác kẻ thù thành từng mảnh. Bảo vệ mình bằng mana, Arthur. Ta cho phép đấy.” Ông ấy chỉ dẫn.

Tôi bọc mình trong lớp mana, tập trung vào khu vực lòng bàn tay Kordri đang đặt lên.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc của hàng rào âm thanh bị phá vỡ gần như làm tôi lãng quên cơn đau lan khắp cơ thể khi đang bay lơ lửng trên không trung như một viên đạn. Không thể biết được tôi đã gãy bao nhiêu cái xương, bao nhiêu cơ quan nội tạng đã vỡ tan khi mắt tôi tối sầm lại và cảm thấy cơ thể mình bị hút ra khỏi cõi linh hồn.

Khi mở mắt ra, tôi lại ở trong cái hang quen thuộc, ướt đẫm chất lỏng kỳ lạ như mồ hôi của chính tôi vậy, và có lẽ là nước mắt nữa. Một cơn buồn nôn sau đó như thể Kordri thực sự vừa đấm một lỗ xuyên qua xương ức và tôi oằn người về phía trước, nôn bất cứ thứ gì trong bụng ra.

“Ự”, tôi rên rỉ, cố thu mình lại. Kordri vẫn ở trước mặt, thể hiện vẻ mặt thương cảm, nhưng rồi ông nhìn ra phía sau tôi.

“Ah, đây rồi,” ông ấy nói rồi đứng dậy.

Nhìn xung quanh, tôi bắt gặp Windsom và bóng dáng của ai đó mà tôi không nhận ra. Một cậu bé, cao chừng 5 feet, khoảng 7 tuổi là cùng, bước về phía chúng tôi rồi cúi đầu kính cẩn. Đầu cậu nhóc giống Kordri, nhưng chỉ có 2 mắt màu nâu hạt dẻ. Nó gầy nhưng không ốm yếu, với thân hình săn chắc ngon nghẻ không hợp với gương mặt trẻ con kia.            (mặt học sinh body phụ huynh)

“Xin thứ lỗi vì sự muộn màng này, thưa sư phụ,” cậu bé nói, ngẩng đầu lên trước khi ngó nghiêng sang tôi. Tôi có thể thấy cặp mắt ấy một lần nữa, khi nó nhìn chằm chằm vào tôi một cách giễu cợt.

Thật ngớ ngẩn nếu nổi giận với đứa trẻ còn ít tuổi hơn em gái mình, vậy nên tôi chỉ nhướn mày cho qua rồi quay lại đối diện với Kordri.

“Đứa trẻ là ai thế?” tôi hỏi.

“Arthur, ta muốn cậu gặp Taci… đối tác huấn luyện mới của cậu.”

[] [] []

#Huỳn