25/6/20

Chapter 21: Vì Họ

[] [] []

GÓC NHÌN CỦA LILIA HELSTEA:

Tôi đang mua sắm cùng mẹ tôi và cô Alice với Ellie. Ellie thì hơi thất vọng thì anh trai con bé không muốn đi cùng nên tôi nắm tay em ấy để an ủi.

Này Ellie. Em thích anh trai em nhiều không?”

“Vâng! Nhưng ảnh thật xấu bụng khi đi mua sắm chung với mọi người. Em muốn mặc thêm đồ cho ảnh.” Con bé bĩu môi.

Thế em thích chị hay thích anh em hơn?”

Con bé chỉ nói, “Umm…em thích cả hai!”   

“Kukuku. Lilia, cháu đang hỏi Ellie gì thế?” Mẹ tôi hỏi, kéo tay còn lại của tôi.

“Lilia, con nghĩ sao về Arthur?”

“Ừ thì cậu ta trông hơi đáng sợ. Làm sao mà cậu ấy mạnh đến thế vậy mẹ? Con tưởng những đứa trẻ như con thì đâu thể làm pháp sư cho đến khi bọn con lớn?” Thật không công bằng. Tôi cũng mơ về việc trở thành pháp sư và khiến cho cha mẹ mình vui.

Mẹ tôi nhìn cô Alice và nói, “Chắc là vì thằng bé ấy là một thần đồng từ nhỏ. Nhưng Alice, cậu không thấy có vấn đề gì với những thứ mà thằng bé nói ư? Tớ không có ý chen vào việc dạy dỗ của cậu, nhưng không phải việc này có có gì đó hơi lạ ư? Làm thế nào mà thằng bé lại mạnh đến mức đó trong khoảng thời gian này? Cậu còn bảo rằng thằng bé còn đánh trả băng cướp khá tốt nữa.”

Tôi thấy cô Alice chỉ lắc đầu mình. “Tất nhiên là tớ biết thằng bé còn giấu nhiều chuyện khác nữa. Nó có vẻ không để ý nhưng rất dễ để nhận ra khi nào thằng bé nói dối. Nó thường sẽ tập trung nhìn vào một thứ gì đó và giọng nó trở nên hơi ngang ngang khi nó nói dối. Dù gì thì trông thằng bé cũng khá đáng yêu khi nó tưởng nó qua mặt được bọn tớ. Haizz, tớ biết thằng bé đang giữ bí mật với bọn tôi và Rey cũng biết, nhưng bọn tớ đã đồng tình là sẽ cho thằng bé chút thời gian cho đến khi thằng bé cảm thấy đủ thoải mái để nói hết mọi chuyện với bọn tớ. Tớ đoán hành xử như vậy là đúng chuẩn mực của bậc phụ huynh rồi. Dù gì thì thằng bé cũng không gây hại gì nên ta chỉ có thể ủng hộ nó cho đến khi nó sẵn sàng.”

“Nói dối là xấu!” Ellie bé nhỏ lên tiếng.

Tôi cũng đồng tình. “Đúng rồi Ellie! Nói dối là xấu!”

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi bắt đầu thiền để tinh khiết lõi mana của tôi. Tôi đang rất thiếu kiên nhẫn với các buổi luyện tập của tôi. Tôi muốn nhanh lên và đạt tới trình độ ở kiếp trước của tôi, nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ không tiến triển nhanh như tôi mong muốn.

Cuộc giao đấu nhỏ với Hiệu trưởng Goodsky đã khiến mọi chuyện rõ rành mạch. Tôi vẫn còn non nớt và thiếu kinh nghiệm. Trước đây thì tôi chưa nghĩ đến điều này, nhưng tôi không quen việc đánh với các Conjurer. Và ở thế giới trước đây của tôi cũng chẳng tồn tại bất kì cá thể nào như Conjurer ở thế giới này, nên việc đó khiến giao chiến với họ còn khó khăn gấp bội.

Tâm trí tôi bắt đầu thoáng lên những hình ảnh từ kiếp trước. Một màn đêm mù mịt khi bà bảo mẫu trưởng của khu trại mồ côi tôi lớn lên, một người tôi xem như chính mẹ ruột của mình, đã bị bắn. Khi đấy tôi vẫn còn trẻ, nhưng giờ nghĩ lại, thì có vẻ như đó chính là lý do tôi lao đầu vào luyện tập điên cuồng. Bà ấy là người đã tìm thấy tôi trong một góc phố, cho tôi một miếng thịt nướng. Sau đó, bà ấy nhận nuôi và chăm sóc tôi, dạy tôi cách đọc và viết, la mắng tôi và dạy tôi phép tắc lễ nghi.

Tôi đâu hề muốn trở thành một vị Vua; tôi chỉ muốn báo thù thôi. Tôi chỉ muốn trở nên mạnh đến mức có thể giết kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của người đã nuôi nâng tôi nên người… một người một mực yêu thương tôi hết lòng. Nhưng nó không hề đơn giản như vậy. Hóa ra kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của bà ấy, cùng với những người bảo mẫu trưởng trại mồ côi khác, là quân đội từ đất nước khác.

Tôi nhận ra rằng cho dù một cá nhân có mạnh đến mức nào đi nữa, thì cá nhân đó chỉ là một người. Tôi cần phải có quyền lực song song với sức mạnh của tôi. Trở thành một vị Vua sẽ giải quyết vấn đề đó. Điều đầu tiên tôi đã làm khi tôi được chỉ định lên làm Vua đó là phá hủy toàn bộ quốc gia đó. Bàn tay tôi đã nhúng máu của hơn hàng trăm vạn người lính và cả triệu dân thường cộng lại. Điều ác nhất là, dù cho tôi có trả thù bằng cách nào đi chăng nữa, thì tôi không thể thay đổi được số phận của bà ấy. Bà ấy vẫn chết một cách tức tưởi.

Cuộc sống kiếp này của tôi sẽ khác. Tôi sẽ không để bất kì ai tôi yêu thương phải khổ sở.

Sylvie cọ cái mũi ướt của mình vào người tôi, với một ánh mắt lo lắng khi nhìn mắt tôi, dường như muốn nói với tôi rằng ‘Con ở đây để làm papa cảm thấy tốt hơn nè.’

Xoa đầu nó, tôi rũ bỏ những ký ức đáng quên kia đi.

Tôi tắm rửa bản thân, cười Sylvie khi nó vẫn ghét việc đi tắm. Tôi mừng là tôi có nó bên cạnh mình. Sẽ không tốt cho tôi nếu tôi ngồi đó suy tư quá lâu về quá khứ.

Chỉ lần này là những người phụ nữ về nhà ngay khi tôi tắm táp xong xuôi. Tôi xuống cầu thang để chào họ.

“Hứ! Anh hai xấu tính!” Em gái tôi bĩu môi và chắp hai tay lại.

“Đây là vì anh không đi mua sắm với em hử Ellie? Xin lỗi mà.” Tôi xoa lưng con bé, khiến cho khuôn mặt đang cố tỏ ra giận dỗi của con bé phải nén cười.

“Bữa nay mua sắm thế nào rồi mẹ, cô Tabitha? Bọn mẹ mua được nhiều thứ không?” Tôi vừa xoa đầu em tôi và hỏi.

“Bọn mẹ chẳng mua gì nhiều cả, chỉ là vài bộ quần áo mới cho Ellie và Lilia.” Mẹ tôi trả lời.

Lúc đó, tôi nghe một tiếng bước chân vội vã chạy đến. Chú Vicent chạy đến bọn tôi với vẻ hí hửng trên mặt mình. Mắt chú ấy vẫn còn hơi đỏ và chú ấy mỉm cười một cách không kiểm soát được.

“Cuối cùng bọn em cũng về rồi!” Ông ấy nói và bế con gái mình lên và hôn vào má cô ấy.

“Anh à, sao trông mặt anh đỏ thế? Anh vừa khóc đấy à? Chuyện gì đang diễn ra thế?” Tabitha có một khuôn mặt đầy lo lắng lẫn bối rối. Chú Vincent bây giờ trông cũng hơi điên thật.

“Cháu vẫn chưa nói với họ hả, Arthur?” Chú ấy nhìn tôi, vẫn mỉm cười rạng rỡ.

Tôi chỉ cười và lắc đầu, “Cháu cũng chỉ vừa mới xuống thôi. Cháu đang định nói họ.”

“Nói với chúng ta gì thế con?” Mẹ tôi nhìn với với khuôn mặt khá lo lắng. Có vẻ mẹ tôi không thích việc không biết chuyện gì đang diễn ra.

“Cháu vừa bàn bạc với chú Vincent về việc dạy Ellie và Lilia kiểm soát mana bắt đầu từ hôm nay. Và tất nhiên là chỉ khi mà cô Tabitha cho phép điều đó.”

Tabitha chỉ biết lắc đầu và nhìn chồng mình. “K-khoan, chờ đã. Đây là một trò đùa hả? Nếu là vậy, thì nó không vui đâu.”

“Không thưa cô. Cháu biết cả hai cô chú đều không phải là pháp sư, nhưng vẫn có thể khiến cho Lilia trở thành một pháp sư.” Tôi nhìn cô ấy một cách nghiêm túc, tỏ vẻ rằng tôi không hề đùa.

“K-không thể nào. Cô chưa hề nghe về bất kì phương pháp nào có thể dạy cho người khác điều khiển mana cả. Cô đã được dạy là chính tài năng thiên bẩm trong người một đứa trẻ mới khiến đứa trẻ đó thức tỉnh được. Nếu phương pháp đó tồn tại, vậy sao cô chưa hề nghe bất kì ai dạy con mình?”

Tabitha tiếp nhận chuyện này còn khó khăn hơn chồng mình khi nghe Lilia có thể trở thành một pháp sư. Vicent thậm chí còn không nghi ngờ tôi, việc đó cũng khá ngạc nhiên. Tôi chắc nỗi lo lớn nhất của các bà mẹ trong gia đình quý tộc là tương lai của con trẻ của họ trong một xã hội mà các pháp sư được xem như chức vị cao quý; dòng dõi gia tộc Helstea dù cho có giàu như thế nào đi nữa, thì vẫn có người khinh thường họ.

“Đúng là mẹ cũng chưa hề nghe gì về phương pháp dạy một đứa trẻ về thao túng mana cả Art. Con tính làm gì?” Mẹ tôi hỏi.

“Mẹ, mọi người đều biết là con đã thức tỉnh lúc 3 tuổi chứ nhỉ? Con vẫn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra và tại sao. Con sẽ chỉ họ những gì mà con đã làm. Con sẽ kiểm tra trước khi bất đầu, nhưng với Ellie, con chắc chắn 100% rằng con bé sẽ có thể thức tỉnh và Lilia, khoảng 70%.” Tôi nói. Phần trăm Lilia thành công cao hơn nhiều, nhưng tôi cũng không muốn để bọn họ kì vọng quá nhiều. Vẫn có khả năng cô ấy không thể thức tỉnh.

“Ôi trời ơi. Điều này… cho cô một vài phút. Cô cần phải ngồi xuống.” Tôi thấy đầu gối cô Tabitha run lẩy bẩy khi cô ấy ngồi xuống ghế.

“Việc này sẽ không xảy ra một sớm một chiều. Sẽ tốn vài năm để bọn họ có thể thức tỉnh sau khi con chỉ họ.”

Gia đình Helstea chỉ gật đầu và tôi quay sang nhìn Lilia và Ellie đang bối rối.

“Ellie, Lilia, hai người ngồi xuống kế bên lò sưởi được không?” Tôi nói và dẫn cả hai vào phòng khách.

“Tớ muốn cả hai người ngồi một cách thoải mái nhất, lưng kề lưng. Ngồi cách xa ra xíu để tớ ngồi ở giữa cả hai.” Tôi chỉ dẫn cả hai.

Ellie thì vẫn chả hiểu sự tình gì, nhưng có vẻ Lilia hiểu được một phần nên vẻ mặt cô ấy trông khá quyết tâm. Ellie ngồi xuống và chìa chân ra phía trước, trong khi Lilia ngồi khép nép như một thiếu nữ..

“Okay. Trước khi bắt đầu, tớ muốn hai người nhắm mắt lại và tập trung. Nếu cố gắng hết sức, cả hai sẽ thấy những đốm sáng. Đã thấy chưa?” Tôi ngồi giữa hai bọn họ, và Tabitha, Vincent, và cả mẹ tôi đều quan sát mọi thứ cẩn thận.

“K-không… tớ không thấy gì cả.” Tôi nghe Lilia lẩm bẩm. Tôi cũng đã lường trước điều đó nhưng khi tôi nhìn những người kia trông họ khá hoảng hốt. Lờ họ đi, tôi quay sang em gái tôi và hỏi câu tương tự. Tôi không sợ con bé không thấy ánh sáng, mà sợ không biết con bé có biết mình cần phải nhìn thấy gì không.

Hên là con bé trả lời, “Anh trai, hình như em thấy một đốm sáng nhỏ nhắn xinh xắn nè!”

Bước tiếp theo chỉ có mình tôi có thể thực hiện được. Tôi phải vận toàn bộ mana của 4 hệ nguyên tố vào cơ thể họ cùng lúc. Làm vậy, họ sẽ có thể nhìn thấy những vệt mana đang phân tán rõ ràng hơn.

“Được rồi, tớ sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Cả hai sẽ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hãy ráng chịu đựng nó và tập trung vào những mảng đốm sáng ấy.” Ngay khi tôi vừa nói xong, tôi vận mana của 4 nguyên tố vào họ.

Lý do mà tôi cần phải truyền cả 4 hệ vào họ là vì mana mà chưa tụ tập lại và hình thành lõi rất tinh khiết, có nghĩa là toàn bộ bốn nguyên tố cần phải được truyền vào cùng lúc và cùng lưu lượng để cơ thể họ có thể tạo ra phản ứng từ lượng mana bên ngoài cơ thể họ.

*Vút*   

“Eep!” “Hng” Tôi nghe Lilia và Ellie rên rỉ nhỏ vì ngạc nhiên.

“H-hình như tớ thấy một vài đốm sáng rồi! Chúng trông đẹp thật!” Lilia lên tiếng.

“Wow! Nhiều quá!” Em gái tôi cũng lên tiếng.

“Được rồi, phần này rất quan trọng, tớ sẽ giúp cả hai trong phần này, nhưng nhiệm vụ của cả hai người là phải cố tập trung tất cả các đốm sáng lại với nhau nhé? Em có hiểu không Ellie? Hãy tưởng tượng những đốm sáng nhỏ đó là bạn của nhau và chúng cần phải gặp nhau. Em có thể làm thế cho anh được không Ellie?” Đây là phần khó nhằn nhất và lâu nhất nên tôi cần phải đảm bảo cả hai bọn họ hiểu những gì tôi nói.

“Đ-được rồi! Tớ nghĩ tớ hiểu rồi!” “Đốm sáng là bạn nhau? Được!” Cả hai bọn họ cất tiếng.

Tôi ngồi yên thêm vài phút để kích hoạt nguồn mana tồn tại trong họ, cố để kích hoạt nó sao cho họ có thể cảm nhận nó tốt hơn và có thể tập kiểm soát và gom tụ chúng lại.

Hít một hơi thật sâu, tôi để tay mình ra khỏi lưng họ, bảo họ tiếp tụ gom những đốm sáng lại cho đến khi những đốm sáng đó biến mất.

“Sao rồi? L-liệu Lilia có thể trở thành pháp sư không?” Cả hai người nhà Helstea đều lo sợ kinh khủng. Khuôn mặt bọn họ lo lăng và Vincent thì cắn móng tay mình điên cuồng. Tôi nhìn mẹ tôi và bà ấy cũng có chút gì đó khó chịu trong ánh mắt của mình.

Tôi mỉm cười thật rộng và nói. “Đừng lo, cả Lilia và đứa em gái con sẽ có thể thức tỉnh thành pháp sư sau vài năm nữa. Cháu tính sẽ giúp họ tập luyện mỗi ngày trong vài tháng mà cháu còn ở nhà. Và sau vài tháng, họ sẽ có thể tự mình tập luyện hình thành lõi mana của chính mì…”

Tabitha còn không để tôi kết thúc câu khi cô ấy ôm chầm lấy tôi thật chặt. “Ôi cảm ơn cháu nhiều lắm Arthur. Cảm ơn, cảm ơn cháu nhiều lắm! Giờ thì con gái cưng của cô chú đã có thể học ma thuật rồi! Ôi lạy chúa cô đã rất lo lắng về tương lai của con bé khi cô chú không phải pháp sư. *híc* uuu… cảm ơn cháu nhiều lắm Arthur.”

Tôi thấy khuôn mặt chú Vincent với hai dòng nước mắt chảy dài khi chú ấy nhìn con gái mình ngồi thiền. Mẹ tôi thì xoa đầu tôi, mỉm cười một cách đầy tự hào.

Không có vấn đề gì khó khăn để Ellie trở thành một pháp sư bởi vì cả gia đình tôi đều có thế sử dụng ma thuật. Ngay cả khi tôi không làm gì thì khả năng của con bé trở thành pháp sư vẫn gần như là chắc chắn. Tôi chỉ đẩy nhanh tiến trình thôi. Tôi cho rằng con bé học ma thuật càng sớm thì nó càng sớm có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Cả hai cô nàng thiền khoảng vài giờ sau khi tôi truyền mana vào người. Ngạc nhiên thay, có vẻ Lilia chịu thiền lâu hơn Ellie. Cô ấy có vẻ quyết tâm hơn nhiều so với cô em gái 4 tuổi của tôi.

Cha tôi trở về từ Hội và rất vui mừng vì nhà Helstea giờ đã có một pháp sư đầu tiên trong gia tộc.

Bế Eleanor lên và cà bộ râu của mình vào má con bé, cha tôi nựng, “Aww, đứa con bé bỏng của cha sẽ trở nên mạnh như anh trai của nó rồi! Hứa với cha là đừng mạnh hơn cha nhé? Không thì cha buồn lắm đó.”

Mẹ tôi chỉ cười khi em tôi đẩy mặt cha tôi ra. “Papa! Râu ba nhột quá! Dừ~~ng lại hehe!”

Bọn tôi có một bữa tiệc vào tối đó. Chú Vincent và cô Tabitha bày ra toàn bộ những cao lương hải vị khiến tôi và cả Sylv đều phải chảy nước miếng. We ended the night with everyone feeling merry, Vincent going around offering drinks to even the maids and butlers.

Những ngày khác trôi qua nhàn nhạ, tôi dành thời gian chủ yếu để cô đặc lõi của mình và rèn luyện kĩ năng nguyên tố cùng ý chí rồng trong tôi. Đây là một quá trình dài lê thế đến mức tôi tưởng chứng như mình không thể nào tiến triển nổi.

Tôi dành vài ngày trong tuần để đấu tập với cha tôi, nhưng tôi có thể ông ấy đang kiềm chế bản thân mình vì sợ sẽ làm tôi bị tổn thương.

Ngoài việc luyện tập, tôi dành một vài giờ để quan sát quá trình hình thành lõi mana của Lilia và em gái tôi. Đó là một quá trình gian nan dễ nản, và tôi thấy em gái tôi có vẻ khá thiếu kiên nhẫn nhưng tôi cũng cố giúp nó cố gắng hoàn thành.

Trong suốt thời gian này, tôi có nói chuyện với mẹ về khả năng Emitter của mẹ. Tôi hỏi mẹ tại sao bà ấy có thể học nó và luyện tập nó, và tại sao lại có ít Emitter tồn tại trên thế giới này. Nhưng bà ấy chỉ cười một cách bí ẩn và bảo rằng một người phụ nữ cũng có những bí mật của riêng mình.

Tôi đoán là tôi sẽ phải hỏi bà ấy lại khi bà ấy cảm thấy tốt hơn.

Hai tuần trước sinh nhật của tôi và trở thành một thám hiểm gia, tôi bất ngờ vì một tiếng gõ cửa đáng ngờ. Mở cửa, tôi mỉm cười khi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc.

[] [] []