[] [] []
GÓC NHÌN CỦA REYNOLDS LEYWIN:
Tôi đang nhấm nháp tách cà phê và gần như bị bỏng lưỡi.
Chúng tôi đang thảo luận về một vài kế hoạch kinh doanh tại nhà đấu giá Helste và
cách thiết lập lại các đội hộ vệ. Chúng tôi hiện đang thu xếp để chiêu mộ một
vài Augmenter xạ chiến, bọn họ sẽ giúp gia tăng một lượng lớn sức mạnh cho đội hộ
vệ. Hầu hết các Augmenter đều chọn đi theo con đường cận chiến và họ cảm thấy
điều đó dễ dàng hơn cho họ, nhưng những Augmenter chuyên xạ chiến như cung thủ
hay lính sử dụng nỏ thì lại hữu ích hơn khá nhiều trong việc thiết lập tuyến
phòng thủ. Vince đã hỏi tôi có cần thêm một vài Conjurer cho sự kiện sắp tới.
“Hmmm…Tôi biết sẽ có lợi như thế nào khi có Conjurer
vì bọn họ có thể bố trí rào chắn cũng như hỗ trợ cho các Augmenter, nhưng.. tôi
phản đối điều đó”. Tôi nhấm nháp thêm một ngụm cà phê nữa.
“Cậu có thể giải thích ý cậu không? Cậu vừa nói rằng sẽ
thật hữu ích khi có bọn họ mà?” Vince gửi một ánh nhìn đầy thắc mắc.
Đặt tách cà phê xuống, tôi trả lời “Nếu chúng ta chỉ
đang nói về lực chiến, tớ hoàn toàn tán thành. Nhưng cậu biết rằng điều đó không
đơn giản như vậy, Vince. Nó sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của đội khi có một vài
Conjurer giữa một đội Augmenter. Cậu biết bản thân những Conjurer hợm hĩnh như
thế nào mà. Tớ thề rằng bọn họ nghĩ bọn họ là hiện thân của thiên thần và
xem những kẻ Augmenter như lũ man rợ khi dùng tay để chiến đấu. Thậm chí nếu
chúng ta có thu xếp được vài người không tệ lắm trong tính cách, thì cả nhóm
cũng bắt đầu nghĩ rằng chúng ta gọi Conjurer vào nhóm bởi vì chúng ta chẳng còn tin
tưởng vào họ”
Tôi thấy Vince nhìn xuống, tập trung nhìn vào những vết
ố mờ trên bàn trong khi đang suy nghĩ. “Cậu nói đúng. Chúng ta sẽ làm theo những
gì cậu nói, nhưng chúng ta cũng cần chắc chắn rằng buổi lễ kĩ niệm của nhà đấu
giá Helstea lần thứ 10 này diễn ra tốt đẹp. Cả những gia đình quý tộc sẽ ở
đó trong dịp này. Chúng ta không thể có bất kì sự cố nào được phép xảy ra.”
Tôi gật đầu đồng ý.
“Ah đúng rồi! Chúng ta cần đưa con trai của cậu tới buổi
lễ kĩ niệm này. Thằng bé nói rằng thằng bé muốn một thanh kiếm phải không? Tớ Không biết cậu đã dạy thằng bé dùng kiếm từ lúc nào đấy, tớ luôn nghĩ rằng cậu
chỉ tập trung vào phong cách đấm đá với đôi găng tay sắt mà thôi”
“Hmmm, tớ chưa bao giờ dạy thằng bé dùng kiểm cả
Vince à. Thằng bé đã biết cách sử dụng kiếm một cách thuần thục khi chỉ mới 4
tuổi.” Tôi lắc lắc đầu.
“Cậu đang đùa đấy à? Lilia vẫn sợ sệt khi tự bản thân
đi xuống cầu thang lúc mới lúc lên 4.” Một sự hoang mang hiện ra nơi Vince.
Tôi tiếp tục, “Thằng bé rõ ràng đã học bằng cách xem
tớ luyện tập và đọc những cuốn sách về kiếm thuật. Vince, đây thậm chí không
phải phần quan trọng đâu, mà là lúc chúng tớ đấu luyện với nhau kìa. Ánh mắt của
thằng bé khi chúng tôi luyện tập, phản ứng của thằng bé và cái cách nó chiến đấu.
Tớ không cảm thấy như tôi đang đọ sức với đứa con trai 8 tuổi của tôi. Nó như
thể tôi đang phải chiến đấu với một bậc thầy về kiếm thuật. Lý do duy nhất tớ có thể thắng được thằng bé là bởi vì cơ thể của nó vẫn còn non nớt, nhưng cái
cách mà thằng bé phản ứng lại các bước di chuyển của tớ… chỉ có những người
luôn phải chiến đấu sinh tử hàng thập kỷ mới có những kinh nghiệm như vậy.”
“Hmm...Tớ cho là tôi cũng hiểu đôi phần những gì cậu
nói. Thi thoảng, tớ cũng băn khoăn liệu thật sự con trai của anh chỉ mới 8 tuổi
sao. Cậu có sợ thằng bé không Rey?” Vince hỏi một cách nghiêm túc.
“Không, Đây là một điều mà tôi chắc chắn. Bất kể chuyện
gì xảy ra, thằng bé vẫn là con trai tôi. Tớ biết thằng bé cũng quan tâm sâu sắc
về gia đình mình và đó là tất cả những điều mà tớ cần với tư cách như một
người cha của nó.”
GÓC NHÌN CỦA Arthur LEYWIN:
Trong 2 tháng vừa qua, đã có vài sự phát triển trong
việc thao túng mana của Lilia và em gái tôi. Tôi không cần truyền mana cho bọn
họ thêm nữa, vì vậy bọn họ có thể tự bản thân luyện tập ngay từ bây giờ. Dĩ
nhiên, bọn họ vẫn phải bỏ ra thêm một vài năm để có thể hình thành được lõi
mana, đặt biệt là Ellie và sự thiếu tập trung của con bé, nhưng tôi cũng đã nhấn
mạnh cho họ tầm quan trọng của việc phải giữ kín bí mật quá trình tập luyện của
họ.
Tôi không cần phải nhắc gia đình mình và gia đình
Helstea rằng việc giữ bí mật cho điều này là rất quan trọng nhưng tôi có thể
nói rằng cả bốn bọn họ đều phấn khích về cái ngày mà Lillia và Ellie thức tỉnh.
Sylvie đã ngủ nhiều hơn trong hai tháng qua nhưng có
những thay đổi đã xảy ra với nó. Một điều nữa, trí thông minh của nó đã tăng
lên một cách nhanh chóng. Những suy nghĩ của nó truyền tới tôi đã phức tạp hơn
và chứa đựng những cảm xúc lộn xộn. Chỉ trong một vài tháng sau khi Sylvie mới
được sinh ra, nhưng cứ thể nó đã có được sự thông minh của vài năm. Một thay đổi
lớn xảy ra gần đây, nó đã học được cách biến hình.
Thật ra, nó không thật sự là một thứ gì đó ghê gớm như
biến hình toàn thân, nhưng Sylvie có khả năng điều chỉnh cơ thể nó một chút.
Tôi cảm thấy như việc này xảy ra thật đột ngột. Tôi đã nghĩ phải tìm cách giấu
sự hiện hiện của nó như thế nào trong vài ngày tới khi nó trở nên lớn hơn.
Sylvie đã ở cạnh tôi khi nó hào hứng bảo rằng ‘papa nhìn này’ và rút những chiếc
gai màu đỏ lại, trong khi sừng cũng trở nên nhỏ hơn. Đó là một điều rất bất ngờ
với tôi. Bây giờ, hầu hết thời gian thì Sylvie chỉ giữ lại những chiếc gai và
rút lại sừng, điều làm nó trong như một con cáo nhỏ bé xinh xắn với cặp sừng tí
hon.
Suốt khoảng thời gian này, cả Vincent và Tabitha cứ
khăng khăng gửi thêm những món quà cho tôi. Ngay cả khi tôi không lấy áo choàng
hoặc mặt nạ, tôi vẫn sẽ lên kế hoạch cho việc đào tạo Lillia. Sau tất cả, cô ấy
là một phần của gia đình mà đã giúp đỡ gia đình của tôi theo cái cách tôi quan
tâm, nên chẳng có gì để mất khi giúp đỡ họ. Sau nhiều lần từ chối, tôi cuối
cùng cũng đành phải lấy một món mà gia đình họ có thể cho tôi. Một thanh kiếm.
Cơ thể tôi cuối cùng cũng đủ lớn để mang một thanh kiếm
nhỏ. Nó không lớn hơn nột con dao găm cỡ lớn cho lắm, nhưng nó đủ
để cho phép tôi luyện tập kiếm thuật, hơn là cây gậy gỗ. Chúng tôi đã quyết định
biến nó thành một sự kiện gia đình với cả gia đình tôi và gia đình Vincent
trong buổi lễ kĩ niệm 10 năm của nhà đấu giá Helstea.
Đợi trong phòng khách ở tầng dưới trong khi bố tôi và
chú Vince chuẩn bị, tôi nghe một tiếng gõ cửa khó chịu từ cửa trước.
Vãi, lại gõ thêm một vài lần nữa.
Tôi hét lên là tôi sẽ mở nó, bởi dù sao tôi cũng ở
ngay sát bên. Không cần phải làm phiền tới người giúp việc khi tôi đã ở ngay cạnh
cái cửa rồi.
“Ai đ…? Woaaaa!”
Tôi bị choáng ngộp bởi một cảm giác hoài niệm về việc
bị ngộp thở bởi một cái gì đó như cái gối. Một cách kinh điển để ám sát, nhưng
đáng ra chỉ nên sử dụng nó trong khi tôi đang ngủ nhỉ?
“Ối thánh thần thiên địa ơi! Cháu vẫn còn sống! Nhìn
xem cháu đã lớn như thế nào này! Uuuuu cô thật sự xin lỗi, Art! Cô đã không thể
bảo vệ cháu!”
“MMfph! Mmmfph”
“Angela, Tôi không nghĩ thằng bé thở được đâu…” Tôi nghe
một giọng nói ấm lòng người phát ra.
“Ễ! X…xin lỗi!” Angela ré lên.
Đưa mặt mình ra xa, tôi cười ”Thật là tốt khi được gặp lại
mọi người!”
Tôi bắt đầu khóc. Êi đừng hiểu sai… Đây là tiếng khóc từ
việc gần như tôi bị ngạt thở đến chết.
Thiên thần giám hộ Durden của tôi vỗ vào đầu tôi và
tôi chợt nhận ra giọt nước mắt bắt đầu hình thành trên khóe mắt của anh ấy.
Còn Adam thì vỗ vào mông tôi “Nhóc! Có biết là mọi người
đã tuyệt vọng như thế nào vì những chuyện đã xảy ra không? Thật tốt khi gặp lại
nhóc, hehe”
“Cháu trông đẹp trai hơn rồi đấy Arthur” Tôi thấy cô
Helen Shard đầy lôi cuốn với chiếc nơ đặt trưng được buộc vào lưng và ngồi xổm
trước mặt tôi. Cô ấy nhẹ nhàng véo má và trao cho tôi một nụ cười rằng tôi thề
có thể làm cho cả phụ nữ đỏ mặt.
Đột nhiên, tôi lại được ôm thêm nữa, nhưng lần này, tôi
hoàn toàn bất ngờ.
*sụt sịt*
Đó là cô Jasmine. Cái cô Jasmine lạnh lùng đó! Cô ấy
không nói bất cứ điều gì, chỉ giữ tôi trong vòng tay của cô ấy và khẽ vài tiếng
sụt sịt.
Tôi không thể phản kháng lại cái mong muốn xoa đầu cô để
an ủi cô ấy khi cô ấy bất ngờ tách bản thân ra khỏi tôi, mặt cô ấy đỏ bừng. Cô ấy
nhanh chúng đứng dậy và lại đứng ra xa nơi tôi đứng.
Lúc này, Sylvie thức dậy từ giấc ngủ ngắn trên chiếc ghế
dài và hướng về phía tôi.
“Whoa! Con gì thế?” Tôi nghe Adam kêu lên. Mọi người còn
lại của Twin Horns có cùng biểu hiện của sự ngạc nhiên và Jasmine cũng quay
mình lại để nhìn vào con thú mana xinh xắn.
"Tên nó là Sylvie và nó là một con thú khế ước với
cháu!”-Tôi nói trong khi Sylvie nhảy lên đầu tôi.
“Ôi ****! Chú mày thật sự có một con thú mana khế ước? Nhóc có biết nó quý giá tới mức nào khi có một mối giao ước không? Ồ man, chú đã rất
cố gắng để tìm kiếm một con thú để thuần hóa trong những năm qua với nhân phẩm
có hạn. Những con mà bọn họ bán thì lại quá đắt! Aaaah!! Thật là một đứa trẻ đầy nhân phẩm!”
Adam vò đầu bức tóc đầy ganh tỵ.
Khế ước, hay còn được biết đến qua thuật ngữ Thú Khế Ước,
rất được các pháp sư săn lùng. Chúng rất có lợi cho Conjurer vì nó có thể
bảo vệ chủ nhân trong khi người đó chuẩn bị thần chú, nó cũng đồng thời hữu dụng
với Augment như vậy.
“Sao mà dưới đây ồn ào thế…? À, Các cậu đây rồi!” Cha
tôi, mặc trên mình bộ đồng phục, nhảy xuống cầu thang và vội vàng tiến tới những
thành viên trong nhóm cũ của ông ấy.
Ông ấy tặng tất cả bọn họ một cái ôm trước khi mẹ tôi
cũng như em gái tôi đi xuống.
“Chào mọi người! Uu.. Thật tốt khi được gặp lại mọi người”
Mẹ tôi lên tiếng. Tất cả các cô gái đều hướng mắt về mẹ của tôi và chảy nước dãi
trước cô em gái bé bỏng của tôi. Bọn họ đều mặc trên mình những chiếc váy rất lộng
lẫy cho sự kiện. Gia đình tôi đã không gặp lại Twin Horns dường như rất lâu vì
vậy mọi người trông có vẻ rất phấn khởi.
“Ối ồi ôi! Alice, Ellie trông thật giống cậu! Cô bé sẽ rất
xinh xắn khi lớn lên!”
“…Đáng yêu quá!!!”
“Rey sẽ có trong tay đầy con rể tiềm năng sớm thôi,
kukuku. Cháu có thể nói cho có biết cháu bao nhiêu tuổi rồi không? »
“Bốn!”
Những cô gái bàn tán một cách hào hứng về con bé, trong
khi vẫn chăm chú nhìn Ellie.
Vince đã đi xuống ngay sau đó với Tabitha và Lilia. Cặp vợ
chồng thì mang trên mình bộ vét và váy đen trong khi Lilia thì diện một chiếc
váy hoa dưới chiếc áo choàng ấm áp. Sau đó mọi người giới thiệu lẫn nhau, mọi
người quyết định rằng Twin Horns đến nhà đấu giá Helstea với chúng tôi cho sự
kiện lần này. Trên đường đến đó, tôi đã giải thích cụ thể cho bọn họ về những
chuyện đã xảy ra với tôi sau khi tôi ngã xuống vực. Cha tôi đã giải thích cho bọn
họ những điều cơ bản trong thư, nhưng bọn họ thật sự đã chết lặng khi biết chi
tiết. Mọi người khá choáng váng khi biết tôi đã ở Vương quốc Elenoir trong khoảng
hơn 4 năm.
Chuyến đi khá ngắn, vì vậy tôi đã không thể kể hết được
cho bọn họ trước khi chúng tôi xuống.
Ý nghĩ đầu tiên cái điều đã đến trong tâm trí tôi là
Vincent thật sự đã đặt rất nhiều tâm huyết vào sự kiện lần này. Nhà đấu giá
Helstea trông thật choáng ngợp. Thậm chí sẽ gây hiểu lầm khi gọi nó là một ngôi
nhà khi tòa nhà này còn cao hơn bất kì tòa tháp nào gần nó. Tôi đã đến rất nhiều
di tích quốc gia và lịch sử được tạo bởi các kiến trúc sư nổi tiếng nhất, nhưng
tòa nhà này lại ở một đẳng cấp khác. Tôi nghi ngờ rằng bọn họ đã được giúp đỡ từ
rất nhiều Conjurer qua mức độ hùng vĩ của nó. Nhà đấu giá như một nhà hát tráng
lệ với các thiết kế hoa văn chằn chịt khắp nơi. Cánh cửa chính thì cao vượt ngưỡng
4 mét và được làm từ gỗ hóa thạch với các chạm khắc tinh tế trên nó. So với các
thiết kế có phần tự nhiên và thanh nhã tôi thấy ở vương quốc Elf, thì nơi đây
có phần tráng lệ và phức tạp hơn. Nó có hình dạng của một nửa hình trụ với các
tác phẩm điêu khắc bằng đá chi tiết với các vũ khí khác nhau góp sức tạo nên.
Chúng tôi đến khá sớm, vì vậy hiện tại chỉ có nhân viên
và và đội hộ vệ chuẩn bị cho sự kiện. Bên trong cũng sang trọng như vậy, nếu
không nói là còn choáng váng hơn. Cửa chính diện mở ra một con đường kéo dài tới
sân khấu ở đầu bên kia. Có những hàng ghế theo kiểu bậc thang được làm từ da
burgundy khá sang trọng để có thể sẵn sàng khiến cho hơn 10 nghìn người cảm thấy
thoải mái. Nhìn lên trên, tôi để ý rằng có những khán phòng được đặt ở vị trí rất
cao cùng các hàng ghế, và thậm chí ở trên cao hơn nữa còn có một phòng đơn gắn
trên trần nhà bức tường bằng kính phủ kín phía sau, tạo nên tầm nhìn rõ ràng cả
sân khấu. Dễ dàng có thể đoán được các khán phòng đó, cũng như cái phòng tách
biệt trên cùng kia, chính là dành cho VIP.
Hóa ra, căn phòng VIP tách biệt với phần còn lại của cả
tòa nhà này chính là nơi mà chúng tôi sẽ ngồi. Cha và nhóm Twin Horns, những
người đã quyết định giúp cha tôi và đội hộ vệ chuẩn bị cho bất cứ tình huống
phát sinh nào không mong muốn, là những người đầu tiên tách ra khỏi chúng tôi.
Vincent cũng đã tách ra sau khi ông ấy ra lệnh cho các nhân viên và sẵn sàng tiếp
đón các vị khách quan trọng hơn.
Tabitha dẫn chúng tôi vào căn phòng, điều làm chúng tôi cảm
thấy thoải mái bên trong này là những thiết kế cẩn thận và nội thất của nó chỉ
dành cho những vị khách quý giàu có nhất. Có một cái giá rượu cùng một vài cái
ghế dựa và bàn với chỗ ngồi ngay gần cửa sổ. Tôi tự thư giản với chiếc ghế gần
cửa sổ nhất. Nhà đấu giá đã sớm ngập trong tiếng ồn náo nhiệt và phấn khích,
càng ngày càng nhiều người hơn, những người mà tôi dám chắc là có sức ảnh hưởng
lẫn địa vị cao sang, bắt đầu lấp đầy những chiếc ghế ngồi trống. Có một vài
nhóm dường như nổi bật hơn so với phần còn lại thì được các quản lý hộ tống tới
các khán phòng. Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là những quý tộc giàu có bật
nhất của vương đô.
Càng lúc càng chán với cái đám quý tộc đang trò chuyện
đó, tôi chuyển sự chú ý tới Lilia khi cô ấy dạy một vài trò chơi vỗ tay cho
Ellie. Tôi không thể giúp nhưng tôi bật cười khi thấy cả hai bọn họ bật cười
khúc khích khi một trong hai lạc nhịp và bị búng nhẹ vào tai như một hình phạt.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp cho tới khi Vince
trở lại, dẫn đầu một nhóm người lạ mặt vào bên trong.
Người đầu tiên ngay phía sau Vincent là một người đàn ông
lớn tuổi, mái tóc đỏ thẩm kèm vào đó vài vệt xám. Lưng ông ta thẳng tắp cùng
đôi vai rộng như thể phải mất rất nhiều năm tháng để có được. Ánh của ông ta đầy
sự nghiêm khắc, lông mày sắt như kiếm, khiến cho ông ta trở nên thật bắt mắt
không thể phủ nhận. Ông ta mặc một chiếc áo choàng màu đỏ với lông thú trắng
bao quanh cổ áo và một cây gậy lấp lánh hơn bất kì loại bạc nào tôi từng thấy
trước đây. Theo ngay sau ông ta là một quý bà trông như lớn hơn mẹ tôi một vài
tuổi. Trong khi mẹ tôi tỏa ra một sự đáng yêu, ngọt ngào, thân thiện, thì những
đặc trưng trên khuôn mặt của quý bà này gợi lại cho tôi một tác phẩm điêu khắc
băng giá, tinh tế, thanh lịch, cao quý không tì vết, nhưng cũng lạnh lẽo và vô
cảm. Bà ấy mặc một chiếc váy màu trắng bạc lung linh, tô thêm cho mái tóc xanh
thẩm thẳng tắp phủ xuống vai như tấm thảm được giữ gìn cẩn thân.
Phía sau bà ấy, người mà tôi cho là vợ của người đàn ông
lúc nãy, là hai đứa trẻ có thể là cùng huyết thống với họ. Đứa trẻ lớn hơn, một
cậu bé trông khoảng 13 tuổi trở lên, trông có vẻ giống cha mình hơn là giống mẹ
cậu ấy. Với đôi mắt nâu đầy nghiêm nghị, lông mày thẳng tắp, mái tóc ngắn màu
nâu tím tỏa ra ánh hào quang như cha của cậu ta. Thật rõ ràng là cậu ta sẽ
trông như thế nào trông một vài thâp kỷ nữa. Mặc dù với vẻ ngoài hung dữ đấy,
dù sao, cũng đã có một sự lôi cuốn chưa hoàn mỹ lắm khác với cha cậu ta. Sức
hút đó khiến cậu ta có thể trở thành trung tâm của bất kì nơi nào.
Đứa bé trẻ hơn, là một cô bé trông trạc tuổi tôi, đang
quan sát kĩ càng khắp căn phòng một cách cẩn thận trước khi đưa ánh mắt về phía
tôi.
Vẫn sẽ cần một vài năm nữa cho tới khi cô bé bắt đầu trưởng
thành, nhưng không cần thiết phải nói ra, cô bé đó có rất nhiều tiềm năng. Tôi
không thể so sánh cô bé với Tess. Bọn họ đều tạo mầm mống quyến rũ cho đàn ông
xung quanh họ, nhưng theo những cách rất khác nhau. Tess là một cô bé gần gũi
đáng yêu, với đôi mắt hình hạnh nhân luôn sáng ngời. Nước da trắng mịn cùng đôi
má hồng. Sự độc đáo của cô ấy, mái tóc màu óng bạc tô thêm cho đôi mắt, mang đến
cho cô ấy một sự bí ẩn, nhưng dễ tiếp cận.
Còn cô bé này hoàn toàn ngược lại. Nước da trắng như sứ của
cô ta như là một bức tranh với các chạm khắc tỉ mỉ trên gương mặt. Đôi mắt sắc
sảo của cô bé dường như quá trưởng thành so với tuổi của cô khi đôi mắt màu nâu
sẩm trông có vẻ to hơn vì hàng mi dài và dày của cô bé. So với mái tóc và đôi mắt
đen đó, dù sao, đôi môi mỏng của cô được phủ lên màu hồng bóng mềm mại mang lại
sức sống cho vẻ ngoài như búp bê của cô bé vậy.
Thật khó khi ngừng việc tự hỏi bọn họ sẽ trông như thế
nào khi lớn lên, liệu mẹ thiên nhiên sẽ làm bọn họ nở hoa hay bế tắc.
Rời mắt khỏi cô bé trước mặt tôi, tôi tập trung vào 3 gã hộ vệ đang đi theo gia đình hoàn hảo như bức họa này.
“Ta không biết rằng chúng ta sẽ ở đây cùng với những vị
khách này đấy, Vincent” Người đàn ông nói với thái độ ẩn ý.
“Tôi thành thật xin lỗi, thưa bệ hạ! Tôi cho rằng ngài sẽ
không để ý tới một vài người khác. Ngài nhớ vợ tôi chứ, Tabitha? Vâng, đây là
những người bạn của gia đình chúng tôi”. Vince giới thiệu, đưa tay về phía
chúng tôi.
Sau khi hướng về phía chúng tôi một lát, ông ta nhếch môi
lên thành một nụ cười “Nếu đây là những người bạn của anh, Vincent, thì bọn họ
cũng là bạn của ta!”
“Thật hân hạnh khi được gặp mọi người. Ít nhất chúng ta sẽ
có một vài sự kết hợp bên cạnh những người hộ vệ.” Quý bà khúc khích cười.
Tôi nhướng mày lên ngạc nhiên trước sự tương phản rõ nét
trong tính cánh với vẻ ngoài của bà ta. Bà ta dường như tiếp đón chúng tôi nồng
nhiệt hơn, mặc dù với vẻ ngoài trông…, hơn cả chồng bà.
“Tất cả mọi người, như đã biết, tôi muốn mọi người gặp Quốc
Vương và Hoàng Hậu của Vương Quốc Sapin. Vua Blaine Glayder và Hoàng Hậu
Priscilla cùng với những đứa trẻ của người, Curtis và Kathyln.”
Tại đây, mẹ tôi, người đang nắm tay em gái tôi cũng như
cái cách của bà Tabitha với Lillia, đã bỏ xuống và quỳ gối. Tôi cũng bắt kịp và
cúi người xuống một lúc sau đó.
Gật đầu, Đức Vua đưa cử chỉ bảo chúng tôi đứng dậy “Được
rồi. Không cần phải cứng nhắc vậy. Sau cùng thì chúng ta cũng chỉ ở đây để tham
gia đấu giá thôi.”
Ngay khi tôi trở lại tư thế cũ, Sylvie lén nhìn ra ngoài
dưới chiếc áo choàng của tôi nơi mà nó đang ngủ, với gương mặt đầy tò mò nhìn
qua lại.
“Huh?”- Sylv ríu rít, nghiêng đầu.
Tôi nghĩ tôi nghe tiếng thở hổn hển từ một ai đó trong đội
hộ vệ phía sau, nhưng tôi không thể thấy được vì khuôn mặt bọn họ đã bị che lại.
Đức Vua cùng với 2 đứa trẻ cũng đưa ánh mắt hướng về phía
tôi.
Những gã hộ vệ cũng tiếng lên phía trước, đảm bảo bọn họ
đủ gần để phản ứng kịp thời trong trường hợp có một thứ gì đó xảy ra với Hoàng
Hậu.
“Nó chỉ vừa nở cách đây vài tháng. Tên cô ấy là Sylvie,
ra ngoài và Say Hello đi nào” Tôi trả lời.
“Kyuu~!” Sylv thì thầm trong khi nhảy ra khỏi áo choàng của
tôi và ưởn người một cách lười biếng như một con mèo.
“Tôi cho rằng con thú mana bé nhỏ này là thú khế ước của
cậu, chàng trai trẻ?” Đức Vua tới gần hơn, khụy người như để bắt được tầm nhìn
gần hơn với Sylvie.
Tôi chỉ gật đầu. Điều đó sẽ ổn với cái diện mạo bây giờ của
Sylvie. ”Phải may mắn làm sao khi cậu có một con khế ước thú mana. Ngay cả khi chỉ còn
là sơ sinh cũng không dễ để thuần hóa, nhưng con thú trông có vẻ rất ngoan
ngoãn nhỉ.”
“Chính xác thì chúng cháu có khả năng giao tiếp bằng tinh
thần, vì vậy nó trông như là một giao ước bình đẳng hơn là vâng lời.” –Tôi chỉ
đơn giản nhún vai.
“Cái gì? Ý của cậu vừa nói là cậu ở dưới dạng một giao ước bình đẳng?”
Tất cả chúng tôi đều quay đầu lại cái nơi bắt nguồn từ giọng
nói. Đó là một trong những gã trùm đầu trong đội hộ vệ đứng phái sau đám trẻ.
Chết tiệt, tôi đã nói cái gì đó không đúng sao?
“Ummm, cháu không chắc về cái đó, nhưng có vẻ nó là người
khởi xướng giao ước này, cháu nghĩ vậy.” Tôi nhún vai, hi vọng có thể thay
đổi chủ đề.
Có gì to tát về việc ai là người thành lập giao ước
chăng?
“Hãy để ta quan sát kĩ hơn về con thú của cậu!”- Tên trùm
đầu đấy lại kêu lên, tiến gần hơn tới chúng tôi.
Trước khi tôi kịp từ chối, Đức Vua đã bước tới.
“Đây không phải lúc để chúng ta nghiên cứu về thú cưng của
một ai đó. Ngươi đang thô lỗ đấy, Sebastian.” Ánh mắt đầy gay gắt của ông ta
như muốn trách cứ tên hộ vệ.
“Là lỗi của ta,…” Tên hộ vệ nói, hi vọng tôi sẽ kết
thúc câu nói đó.
“…Arthur, Arthur Leywin” Tôi trả lời, gửi kèm một cái cúi
chào lịch sự. Như cái cách Đức Vua và vợ ông ta mỉm cười, chúng tôi bắt đầu ngồi
xuống để nghe âm thanh vang lên nhằm tuyên bố buổi đấu giá sẽ sớm bắt đầu.
Một cái cảm giác lạnh rùng cả mình làm tôi quay lại chỉ để
nhìn thấy tên Sebastian, cái người đã cởi mũ trùm đầu ra, chằm chằm vào Sylvie
đang nép sau vạc áo của tôi.
[] []
[]
#Darkie