(Tên gốc của chương 402: A Bloodless Exchange)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
“Con đang làm điều đúng đắn,”
cô Jasmine nói, giọng điềm đạm vang lên to hơn tiếng ồn từ đám đông xung quanh ở
bên dưới.
Hàng hàng lớp lớp binh lính
Alacrya bị tước khí giới xếp hàng đợi đến lượt với vẻ khó chịu trước những dãy
cổng dịch chuyển được điều khiển bởi những người trung thành với Dicathen. Tôi
và cô Jasmine đã tìm được một nóc nhà có mái bằng để đứng xem quân lính của
giáo sư Vanessy làm việc từ trên cao.
Tôi thở ra một hơi nặng nhọc.
“Con biết.”
Ở đây sự phản kháng chống lại
kế hoạch của tôi gay gắt hơn chỗ Blackbend. Cảm xúc thù địch giữa hai phe như
làn sương nhầy nhụa quyện lơ lửng trong bầu không khí. Nhiều tên lính Alacrya vẫn
không hiểu tại sao đám thủ lĩnh thượng huyết tộc của chúng lại nhượng bộ dễ
dàng như vậy, và chúng vẫn háo hức chiến đấu. Chúng siết kiểm soát ở đây rất chặt
chẽ, và người dân thành phố đành phải cam chịu mà chẳng còn nơi nào khác để bỏ
đi.
Cả thành phố như thùng thuốc
súng với các tia lửa đang văng vào thùng từ mọi hướng.
Ngay cả khi chúng tôi đang
theo dõi như này, tôi thấy một pháp sư hệ augmenter người Dicathen xô mạnh một
gã tù binh Alacrya không còn vũ trang từ phía sau vì tên này không bước lên liền
để thu hẹp khoảng cách xếp hàng. Gã đàn ông xoay người lại và giơ tay lên thành
hình nắm đấm đang tủa ra nhiều mũi gai bằng đá, nhưng gã augmenter đã cầm sẵn
thanh kiếm trong tay, còn mũi kiếm tỳ vào ngực tên Alacrya kia.
“Chỉ cần ra lệnh một câu
thôi,” Regis nói khi nhấc một chân khỏi mép nóc nhà đang đứng. “Tôi sẽ đái một
dòng lửa Destruction xuống đầu tụi nó để làm gương.”
Tôi cũng cảm thấy thôi thúc
muốn xuống can thiệp vào chuyện dưới kia như Regis. Tính của tôi không phải đứng
nhìn xung đột như vậy mà không làm gì, nhất là khi tôi dẹp nó chỉ bằng một cái
vẫy tay.
“Con đã giao quyền quản lý
thành phố này cho Chỉ huy Glory và gia đình Helstea là có lý do,” Cô Jasmine
lên tiếng, ánh mắt nhạy cảm của cô đã để ý khi tôi hơi thay đổi tư thế đứng làm
lộ suy nghĩ của mình. “Can thiệp ngay bây giờ chỉ chứng tỏ rằng con không tin
tưởng họ.”
“Đúng thế thật,” tôi nói, buộc
mình phải giãn người ra.
Cô Jasmine vừa nhắc là đã xuất
hiện, cô Vanessy hiện ra giữa đám đông và ép mấy tên đang gây gổ phải tách ra,
quát tháo át tiếng gã lính phe cô trong khi hứa thực thi công lý nhanh gọn lẹ với
bất kỳ thằng Alacrya nào vung vẩy vũ khí hoặc chú phép để chống lại người
Dicathen.
(Nguyên văn: “As if conjured
into being by Jasmine’s words”, câu này dịch cho hay ra tiếng Việt phải là: “cô
Jasmine mới nhắc là Tào Tháo đến” nhưng ta không chắc là Earth của Grey ngày
trước có Tam Quốc Chí hay không?)
Tôi đứng dậy, để Regis quay
lại cơ thể của mình. “Chúng ta nên đi thôi.”
Tôi và cô Jasmine cùng nhau
nhảy khỏi mái nhà và đi băng qua con phố rộng nối với mọi cổng dịch chuyển.
Hầu hết các cổng đều chật
ních do đang bận gửi một dòng người Alacrya không ngừng nghỉ tới một thị trấn
nhỏ trong vùng Beast Glades nằm ở bên kia pháo đài Bức Tường, cái thị trấn này
chỉ tình cờ là vị trí của cổng dịch chuyển duy nhất còn sót lại ở phía bên kia
dãy núi. Tuy hầu hết các cổng dịch chuyển đều đang được dùng nhưng vẫn còn lại
duy nhất một cổng ở tận cuối dãy hiện chưa được sử dụng, vì tôi đã yêu cầu như
thế.
Khi chúng tôi đi ngang qua,
nhiều cái đầu ngoái lại nhìn. Mọi cảm xúc của con người đều hiện hữu, viết lên
từng khuôn mặt và bùng cháy trong các cặp mắt của những người đang tụ tập ở đó,
nhiều cảm xúc hòa quyện với nhau thành những cảm giác lưỡng lự như thể chúng là
một thứ hóa chất giả kim thuật rất phi lý.
Tuy nhiên, tôi vẫn tập trung
nhìn thẳng phía trước, để cho nỗi sợ hãi, căm hờn, kính trọng và tôn thờ từ cả
người Alacrya lẫn Dicathen lướt qua mình mà không thẩm thấu chúng vào người.
Cổng dịch chuyển kêu vo ve
khi được kích hoạt lúc người phụ trách hiệu chỉnh nó đến Thành phố Etistin, và
thế giới quanh tôi như chao đảo khi tôi bước vào cánh cổng.
Đây là chuyến hành trình
quan trọng từ Xyrus đến Etistin, băng qua gần như toàn bộ bề ngang diện tích
vùng Sapin. Khi khung cảnh mờ ảo tan biến đi, tôi thấy cảm xúc mình ổn định lại,
bỏ lại đằng sau những vấn đề ở Xyrus.
Tầm nhìn của tôi bị chao đảo,
và những gì bên trong căn buồng phòng bằng đá chứa cánh cổng dịch chuyển chỗ
tôi vừa đến đã trở nên rõ nét. Chỗ này vắng tanh. Chẳng có tên lính nào điều
khiển cái cổng nhận người đến, cũng chẳng có tên nào đứng canh chỗ mấy cái cửa
bằng song sắt dẫn tới khu quảng trường rộng ở đằng kia. Nhìn xuyên qua một
trong mấy ô cửa sổ dạng khoét lỗ bọc vòng quanh tường căn phòng dịch chuyển
này, tôi có thể thấy cung điện hoàng gia ở phía xa, tỏa ánh trắng lấp lánh giữa
trời nắng chói chang.
Một lúc sau cô Jasmine xuất
hiện sau lưng tôi. Con dao găm trên tay cô rút ra, nhưng tôi ra hiệu cho cô ấy
giữ bình tĩnh.
Ngoài những cánh cửa đang mở
tung, hơn năm mươi nhóm chiến đấu đứng dàn thành hàng khắp quảng trường. Bọn
lính, đứng nghiêm cứng đờ người, mặc đồng phục màu xám và đỏ, nhưng chúng không
được trang bị vũ khí hay mặc giáp.
Khi tôi băng qua mặt sàn lát
gạch trong căn buồng phòng chứa cổng dịch chuyển, tiếng bước chân của chúng tôi
là âm thanh duy nhất ở đây, không kể đến tiếng gáy từ xa xa của vài con chim biển
bay quanh vịnh.
Đứng nổi bật trước mặt lực
lượng được tập hợp tại đây là một retainer, cô ả Lyra Dreide, mái tóc đỏ rực của
ả tung bay như lá cờ trong làn gió thổi đến đều đều từ ngoài biển. Cô ả cứng cả
người khi thấy tôi nhìn.
“Xin chào mừng, Lance Arthur
Leywin,” ả nói với giọng ngọt như mía lùi dễ dàng truyền khắp quảng trường tĩnh
lặng. “Tôi là Lyra từ Thượng huyết tộc Dreide, retainer của vùng Central
Dominion (Trị Trung Tâm) và là quan quản trị của lục địa này thay mặt cho Chúa
tể Tối cao Agrona.”
Cô Jasmine thở hắt mạnh ra một
hơi rồi xuất hiện cạnh tôi khi bài phát biểu của ả Lyra chạy được nửa chừng. Cả
hai chúng tôi liếc nhau một cái thật nhanh rồi cùng bước ra khỏi khung cửa hai
cánh to rộng và nhìn quanh.
Một khoảng trống được cách
ra giữa hai hàng của nhiều nhóm chiến đấu, nơi có ba mươi cái xác được đặt ngay
ngắn trên nền đá cuội. Trong một thoáng giận dữ, suy nghĩ trước tiên trong đầu
tôi cho rằng đây là một âm mưu khác của bọn Alacrya, và tôi sợ phải thấy mặt những
người chết này. Mặc dù vậy, trang phục họ đang mặc là của vùng Alacrya.
Phía sau mấy cái xác là hàng
đống vũ khí và áo giáp.
Ả Lyra Dreide nhìn theo ánh
mắt của tôi. “Đây là những gì xảy ra với những người Alacrya không tuân lệnh.”
Không ai trong số mấy tên
lính còn lại chú ý đến mấy cái xác. Những tên đứng sát nhất - những kẻ có thể
nghe thấy tiếng vo ve từ lũ ruồi bắt đầu bủa vây mớ xác - đều giữ nguyên tầm mắt
nhìn thẳng về phía trước.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảnh giác
với loại bẫy nào đó, và vậy nên tôi đã kích hoạt Realmheart.
Một làn sóng gợn lan qua cả
đám đông, như gió lay động những chiếc lá của một cây đại thụ.
Chiêu Realmheart nâng mái
tóc vàng màu lúa mì của tôi lên khỏi đầu, và tôi có thể cảm nhận được ánh sáng ấm
áp từ lưng và sau hốc mắt. Nỗi sợ hãi mà tôi lan truyền cho bọn chúng đang tỏa
sáng từ trong chính đôi mắt của chúng, phản chiếu lại chỗ tôi với hình những ấn
chú Realmheart màu tím.
(Người dịch: hãy tưởng tượng
khi kích hoạt chiêu Realmheart thì có một luồng aura quanh người, ấn hiện lên
trong mắt và chạy khắp thân, tóc tai gần dựng đứng như siêu xayda gì đó)
Và tôi không thể không tự hỏi
mình, liệu những người đàn ông và phụ nữ đến từ lục địa xa xôi khác lạ kia nhìn
tôi là người như thế nào? Tôi đã tự biến mình thành biểu tượng cho sự nhân từ
hay họ chỉ coi tôi như là hiện thân của cái chết?
Và, có lẽ còn quan trọng
hơn, bất kể bọn chúng nghĩ là cái nào trong hai cái trên, liệu nó có đủ để áp đảo
nỗi sợ từ sự kiểm soát của lũ asura với chúng hay không?
“Tất cả những chuyện này là
sao?” Tôi hỏi, chuyển sự chú ý của mình vào ả Lyra Dreide.
Cô ta giơ một tay lên, và tất
cả những tên lính có mặt đều quỳ xuống và cúi đầu. Chậm rãi, cô ả cũng làm theo
chúng, mặc dù không cúi đầu mà vẫn giữ một ánh mắt nhìn tôi không nao núng.
“Chuyện này,” cô ả nói với giọng kiểu thông báo chậm rãi, to dần đều, “là sự đầu
hàng của tôi.”
Một chuyển động nhỏ nhẹ bên
mạn trái của tôi khiến tôi quay lại. Nắm tay cô Jasmine bóp quanh chuôi dao
găm, và cô ấy đang cắn vào mặt trong môi. Với hầu hết mọi người, chỉ là hơn một
tích tắc mờ nhạt tý xíu, nhưng tôi có thể đọc vị rõ ràng sự ngạc nhiên, thận trọng
và ngờ vực của cô ấy.
Tôi tiến lại gần ả retainer
một bước và nhìn xuống đôi mắt tò mò, nhanh hiểu chuyện của cô ta. “Thế điều kiện
cho sự đầu hàng này là gì?”
Lưỡi ả lướt qua ngang qua
môi khi cân nhắc cách nào tốt nhất để đáp lời. Sau một lúc lâu, ả ta nói, “Tôi
không đến để mặc cả hay năn nỉ ngài, Quan quản trị Leywin. Không có điều kiện
nào cả. Lực lượng của Alacrya ở Dicathen xin đầu hàng.”
(Người dịch: Regent = nhiếp
chính = quan quản trị. Có giải thích chi tiết cuối bài)
“Vậy thì điều gì sẽ ngăn tôi
không giết cô ngay bây giờ?” Tôi hỏi. “Hay giết những người này?”
Ả Lyra Dreide trao cho tôi một
nụ cười mỉm nhưng mím chặt môi. “Ngài đã từng ngỏ ý tha mạng cho những kẻ nỗ lực
giết ngài, vậy mà bây giờ ngài lại định giết những người đang đứng trước ngài,
hoàn toàn không có vũ khí và cầu xin lòng nhân từ của ngài sao?”
“Tôi đã nói với cậu rằng cậu
bắt đầu trở nên dễ bị nắm thóp mà,” Regis chỉ ra.
Đó không hẳn là một điều xấu,
tôi cãi lại.
Cô Jasmine tiến lại gần tôi
thêm một bước. “Có lẽ việc xử tử một retainer sẽ khiến việc tống khứ đám lính
trở nên đơn giản hơn chăng?”
Ả Lyra hắng giọng. “Thưa
ngài Quan quản trị Leywin, tôi—”
“Tôi không phải là quan quản
trị,” tôi ngắt lời ả trong khi đang cân nhắc lời lẽ của cô Jasmine và Regis.
“Có thể gọi là Lance hoặc tướng quân, nhưng—”
“Xin thứ lỗi, thưa Quan quản
trị Leywin, nhưng tôi đã nhường lại quyền cai quản lục địa này cho ngài.” Tôi
trừng mắt nhìn người phụ nữ này khi cô ả ngắt lời tôi, nhưng cô ta vẫn không
nhượng bộ. “Cho đến lúc ngài có thể tái thiết lập hình thức chính phủ của riêng
mình, tôi tin rằng trên thực tế, ngài đã trở thành quan quản trị của cả lục địa
Dicathen.”
“Đây không phải là chỗ để
nói chuyện này,” tôi nói với một cái nhìn đầy ẩn ý khi ngó qua đám pháp sư phe
kẻ thù đông đúc đang xếp thành hàng ngăn nắp. “Lyra của Thượng huyết tộc
Dreide, hiện tại, cô là tù nhân của ta.” Cô ấy hơi cúi đầu. “Nếu ta cảm nhận được
cô có bất kỳ sự phản bội nào, cô sẽ chết.”
“Đã hiểu,” cô ả nói mà không
rớt nhịp nào, một lời nhắc nhở rõ ràng rằng, ở Alacrya, cái giá của sự thất bại
ở chức vụ của cô ta luôn là cái chết.
“Đây có phải là tất cả lượng
binh lính ở thành phố Etistin không?” Tôi hỏi khi quay về hướng cung điện hoàng
gia.
Cô Jasmine và ả Lyra bước
theo ngay phía sau tôi.
“Không, phần lớn lực lượng của
chúng tôi ở đây vẫn đang được hộ tống ra khỏi thành phố. Vì thành phố Etistin vẫn
luôn là điểm nóng của các hoạt động nổi loạn, nên có một lượng lớn quân đội đồn
trú ở đây. Hơn mười sáu nghìn người chỉ tính riêng trong thành phố, và gần như
nhiều người rải rác khắp các vùng nông thôn xung quanh. Phần lớn binh lính hiện
đang được di dời vào các khu trại đóng bên ngoài thành phố.”
“Đừng bận tâm đến chuyện tạo
các khu trại,” tôi nói khi nhìn ngang qua vai.
Một khuôn mặt ló ra nhìn xuống
chỗ chúng tôi từ cửa sổ tầng hai của một căn biệt thự được xây khá xịn: đó là một
bé gái, có thể cỡ bảy tuổi, mắt mở to như đĩa ăn và xanh trong như màu nước biển
ngoài vịnh. Tôi muốn nở nụ cười với cô bé, thậm chí có thể là một cái vẫy tay,
nhưng tôi chỉ đơn giản là nhìn bé núp vào khuất bóng.
“Tất cả người Alacrya sẽ phải
di dời ra bên ngoài pháo đài Bức Tường cho đến khi cuộc chiến này kết thúc,”
tôi nói tiếp. Giờ tôi đang quan sát và có thể thấy các dấu hiệu di chuyển từ cư
dân ở Etistin. Tôi nhận ra rằng ả Lyra Dreide đã không nói cho mọi người biết
chuyện gì đang xảy ra.
“Quan quản trị, có lẽ tôi có
thể—”
Tôi dừng bước và quay lại,
ghim ánh nhìn vào cô ta bằng một cái cau mày điềm tĩnh. “Có chỗ nào trong cụm từ
‘cô là tù nhân của ta’ mà cô chưa hiểu phải không?”
Cô ả ngưng lời, đợi tôi nói
xong rồi lại nói tiếp. “—cung cấp cho ngài một số hiểu biết sâu hơn về tình
hình ở Etistin để có thể đưa ra thêm vài lựa chọn ngoài kế hoạch hiện tại của
ngài.”
Đứng kế ả Lyra, cô Jasmine
hơi nhướng mày và trượt một con dao găm ra khỏi vỏ. Tôi lắc đầu khe khẽ.
Tôi tức thì thấy tò mò hơn
là khó chịu trước sự táo bạo này của ả retainer. Rên rỉ, cầu xin, nài nỉ… đó là
những gì tôi cho là sẽ diễn ra. Nhưng giờ tôi lại tự hỏi, sự gan dạ này từ đâu
mà đến.
Khi chúng tôi đến cổng cung
điện, lính gác Alacrya có vũ trang lập tức hạ vũ khí và hành quân đi chỗ khác
theo vài mệnh lệnh đã được giao cho từ trước. Một số người đã nhìn chúng tôi với
vẻ tò mò từ lúc cả bọn tiến tới chỗ lối vào, nhưng đều tản ra để tránh đường và
không ai có ý dính líu đến chúng tôi.
Tôi đã ở trong cung điện này
một khoảng thời gian ngắn trước Trận Bloodfrost, nhưng không đủ lâu để biết đường
đi lối lại quanh đây. Tôi và cô Jasmine để cho ả Lyra dẫn cả bọn đi vào cổng lớn
và ngang qua một chuỗi các phòng nhỏ (apartments) và buồng lửng (solars) cho đến
khi chúng tôi đến một phòng làm việc.
(Người dịch: “the Battle of
the Bloodfrost” là Trận Bloodfrost, trận chiến ba Lance Art-Bairon-Varay ngăn
chặn lính Alacrya đổ quân bằng đường biển ở Etistin, nhưng hóa ra toàn là nô lệ
Alacrya bị xua ra đứng. Gọi là ‘blood’ vì trận này đổ máu cực nhiều cho cả hai
phe và gọi ‘frost’ vì Varay đóng băng cả cái vịnh)
Tôi tò mò nhìn xung quanh.
Căn phòng gọn gàng, nhưng chứa
đầy những cuộn giấy, bản đồ, nhiều chồng giấy da và sách vở. Cầm một tấm giấy
da phủ sáp dày cộm lên, tôi nhận ra đó là bản thiết kế chi tiết của cung điện
này. Tờ giấy xếp bên dưới nó chất thành cả chồng cũng vậy, nhưng được vẽ dưới một
góc nhìn khác và vẽ cắt lớp để thấy mặt trong cung điện.
(Người dịch: “waxed
parchment” cụm từ này hơi khó hiểu ý tác giả. Cụ thể ta có ‘parchment paper’ và
‘wax paper’ dùng trong nhà bếp chứ không có cụm từ ‘waxed parchment’, vì thế
mình chỉ có thể đoán nó là một loại giấy da người ta đã viết sẵn và được phủ một
lớp sáp lên để bảo quản tránh mối mọt, giảm bén lửa)
Tôi bỏ tấm giấy da xuống. Ả
Lyra và cô Jasmine đều đang nhìn tôi với vẻ chờ đợi. “Chúng ta cần lấp khoảng
trống để lại từ sự vắng mặt của cô,” tôi nói sau một hồi im lặng.
Ả Lyra tựa một bên hông vào
cạnh bàn vốn to đùng chiếm cả phòng làm việc và tay nghịch ngợm cạnh rìa một cuộn
giấy. “Nhiều người hầu và cận thần của nhà vua và hoàng hậu Dicathen tiền nhiệm
vẫn cư ngụ trong thành phố. Một số bị giam cầm trong cung điện này, số khác chọn
cuộc sống mới, nghề nghiệp mới. Tôi chắc chắn rằng họ sẽ tự lộ diện khi ngài
công khai việc đầu hàng của tôi.”
Điều cô ta vừa nói là đúng,
nhưng tôi biết mình không thể chỉ đơn giản kéo vài cận thần ra khỏi nhà tù và
nói họ rằng phụ trách thủ đô của cả vùng Sapin. Không được, tôi cần những người
am hiểu về thành phố này, hiểu rõ chính trị và các chủ thể chính trị, những người
ngay tức khắc nhận được sự ủng hộ của công chúng.
“Chờ ở đây,” tôi nói, kích
hoạt ấn kho lưu trữ đa chiều của mình.
Thiết bị di động tạo cổng dịch
chuyển nặng nề bằng kim loại xuất hiện trên tay tôi, và tôi cẩn thận đặt nó xuống
cạnh cái kệ chất đầy sách. Hơi ấm tràn khắp cơ thể khi tôi kích hoạt Realmheart
lần nữa, thông qua chiêu này dùng aether để thao túng lượng mana cần để hiệu chỉnh
thiết bị dịch chuyển đến thủ đô Vildorial.
Sau một chốc, một cánh cổng
lung linh xuất hiện bên cạnh thiết bị tạo cổng dịch chuyển tạm thời.
"Phiền cô đi gọi anh em
nhà Glayder đến đây giùm con được không?" Tôi hỏi cô Jasmine.
Cô gật đầu trước khi biến mất
qua cánh cổng không chút do dự.
Ả Lyra nẩy thân mình ra khỏi
bàn làm việc và tiến lại gần thiết bị tạo cổng di động, cúi xuống để xem xét kỹ
hơn. “Rất ấn tượng. Phải là chính Chúa tể Tối cao mới được dùng các đồ tạo tác
có khả năng dịch chuyển tầm xa cỡ vậy.”
(Người dịch: “kneeling down
to examine more closely.” Cụm ‘kneel down’ là cúi xuống thấp kiểu quỳ một đầu gối
xuống để coi gì đó dưới đất, không dịch là ‘quỳ xuống’ được vì sẽ làm hiểu sai
nghĩa)
Tôi tiếp tục nghiền ngẫm chồng
giấy da và các cuộn giấy. “Bọn Wraith ta đã giết mang theo nó,” tôi thản nhiên
nói. “Ta đoán nó là lối thoát hiểm khẩn cấp trong trường hợp mọi việc trở nên tệ
đi.”
Cô ả tỏ vẻ mỉa mai, đứng thẳng
người lên và đôi mắt màu hoa oải hương tím (lavender) nhìn chằm chằm tôi. “Nó
chắc chắn đã phản tác dụng với bọn họ, phải không?”
Tôi dựa vào một cái kệ sách,
khoanh tay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta. “Dường như cô biết rất nhiều
chuyện đã xảy ra trên cả hai lục địa nhỉ.”
“Công việc của tôi mà,” ả ta
trả lời đơn giản. “Là phải biết mọi thứ. Ví dụ như, có lẽ ngài đã nhận ra rằng
sự phòng thủ của lục địa Dicathen khá là xiêu vẹo và kém hiệu quả? Chà, ngài sẽ
hứng thú khi biết rằng Agrona bị buộc phải chuyển sự chú ý về nhà. Sự phản bội
trong hàng ngũ đến từ những cấp bậc cao nhất. Thậm chí có thể xảy ra nội chiến.”
Regis hiện ra từ những bóng
đen sâu thẳm quanh tôi, đôi mắt mở to đầy thích thú. “Ồ, khai cho thật vào
nhé.”
Chẳng có tý biểu hiệu nào
cho thấy cô ta ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Regis ngoài hành động lùi lại
một bước khỏi chú sói bóng tối của tôi, rồi ả retainer này rút một cuộn giấy đặt
trên cái bàn và ném nó cho tôi với một nụ cười gượng gạo. “Scythe Seris Vritra
bằng cách nào đó đã đánh bại hoặc loại bỏ một trong các Chúa tể và giành lấy một
nửa vùng Sehz-Clar cho mình.”
Tôi mở cuộn giấy ra. Đây là
một bức thư thuật lại chi tiết các sự kiện của cuộc nổi dậy ở Alacrya. Vậy là
Seris cuối cùng cũng hành động, tôi trầm ngâm nghĩ. “Nhưng ngay cả khi cô ấy có
sự ủng hộ của tất cả mọi người ở Alacrya, cô ta cũng không thể giành chiến thắng
trong cuộc nội chiến chống lại Gia tộc Vritra được,” tôi nói lớn.
“Trông giống hệt như kiểu đi
đường vòng không cần thiết để khiến bản thân và những người phe cô ta bị giết,”
ả Lyra trả lời. Cô ta chuyển trọng tâm thế đứng và gõ mũi giày xuống lớp gỗ
bóng loáng dưới sàn nhà. “Trừ phi…”
Tôi đang lần theo những tia
gợi ý mà ả retainer này đã kéo sẵn ra cho tôi. “Trừ khi cô ấy không cố thắng.
Chính xác thì cuộc nổi loạn này bắt đầu từ khi nào?”
“Gần như ngay lập tức sau
khi ngài phá hủy một cơ sở quân sự bí mật ở trị vùng Vechor,” cô ả trả lời.
Tôi cau mày. Đã một tuần
trôi qua kể từ khi bọn Wraith phục kích tôi ở thành phố Vildorial. Quá dư thời
gian để Agrona đáp trả cho sự thất bại của chúng. Tôi đã khiến hắn khó khăn hơn
trong việc gửi thêm binh lính đến Dicathen, nhưng không phải là không thể làm
thế. Và thậm chí tôi không thể chiến đấu với tất thảy lực lượng của hắn, đặc biệt
là nếu hắn gửi thêm bọn Wraith hay thậm chí là các Chúa tể.
Đó là một sự thật mà Seris
biết rất rõ.
Tôi nhớ lại lần gặp gỡ đầu
tiên, khi nhìn lên từ đáy hố, người tôi đẫm máu, be bét, cạn sạch mana, bé
Sylvie nằm cạnh tôi, bị những chiếc gai sắt bằng máu (blood iron spikes) của
Uto ghim chặt xuống mặt đất. Lúc bấy giờ cũng như trước đó, trước cả khi chúng
tôi gặp nhau, Seris đã che chắn cho tôi khỏi bị bọn đầy tớ của Agrona phát hiện.
(Người dịch: nhắc lại phòng
khi các bạn quên, thì trước khi xảy ra vụ Uto, Art đã lẻn vào một hang động của
người lùn ở vùng Darv và phát hiện ra người lùn phản bội lại Hội Đồng, khi đấy
Art đã đụng mặt Seris (lúc đầu tác giả mới sáng tác để tên là Minerva trên
webnovel, sau sửa lại tên Seris) và bị cô ta phát hiện, nhưng Seris cố tình lờ
đi để bảo vệ cho Art)
Đó có phải là những gì cô ấy
đang làm bây giờ? Tôi tự hỏi. Dường như không có bất kỳ lời giải thích khả dĩ
nào khác.
“Ngài có phiền không nếu tôi
hỏi câu này,” ả Lyra bắt đầu nói, “ngài sẽ làm gì tiếp theo? Với các thành phố
Vildorial, Blackbend, Xyrus và Etistin về lại dưới sự kiểm soát của ngài, chỉ
còn là vấn đề thời gian cho đến khi phần còn lại của Dicathen cũng quay về với
ngài.”
“Ta đang đợi khách tới sau vụ
này,” tôi nói một cách chung chung mơ hồ, nhưng ngay lúc đó, cánh cổng dịch
chuyển mờ đục rung lên, và một gợn sóng lướt trên bề mặt không màu của cổng khi
thân hình cô Jasmine đang hiện rõ dần.
Ngay sau cô, hai anh em nhà
Glader là Curtis và Kathyln cũng bước qua cổng.
Tôi mỉm cười khi thấy sự ngạc
nhiên trên gương mặt cả hai người. Kathyln do dự bước về phía cái bàn giấy, bàn
tay từ từ thò ra, lướt những ngón tay trên mặt bàn nhẵn bóng làm bằng gỗ gụ.
Curtis chú tâm nhìn tôi, một
nụ cười toe toét hiện ra làm khuôn mặt vuông vuông của cậu ấy như bừng sáng
lên, nhưng rồi cậu ta quay đầu lại, và nụ cười đó biến thành một tiếng gầm gừ
phẫn nộ. “Con mụ này đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Ả Lyra đã lùi vào góc phòng
làm việc, cúi đầu trước các Glayder. “Chào mừng, Lãnh chúa và Quý cô Glayder.
Tôi hiểu đây là—”
Curtis thình lình di chuyển.
Ngọn lửa vàng bùng lên từ nắm tay cậu ấy rồi chạy dọc theo chiều dài cánh tay vốn
đang cong lùi về phía sau để chuẩn bị tung một đòn đấm được cường hóa bằng
mana. Nhưng, Kathyln nhanh như Curtis, thậm chí còn có phần nhanh hơn.
Chỉ cần bước một bước, cô ta
xen vào giữa anh trai mình và ả retainer, mái tóc đen sau lưng tung bay phất phới
như một lá cờ. Cô ta giơ tay lên và ấn vào ngực Curtis, buộc cậu ấy phải dừng lại.
“Kat, đây là ả đàn bà đã…”
“Anh à, em biết cô ả này là
ai,” Kathyln nói, mặt lạnh tanh không lộ cảm xúc.
Cô Jasmine liên tục nhìn về
phía tôi, có lẽ đang hy vọng tôi sẽ cho vài gợi ý có nên can thiệp hay không,
nhưng tôi chỉ đứng nhìn. Nó sẽ sinh ra sự phẫn nộ trong lòng các anh em nhà
Glayder nếu tôi ép họ phải dịu lại hay thể hiện là mình đang đứng về phía ả
Lyra Dreide. Họ cần phải tự mình xử lý chuyện này. Ngoài ra, ả Lyra này còn là
một retainer. Với những gì tôi nghe được thì ả ta đã chiến đấu khá tốt để chống
lại cả ba Lance Varay, Mica và Aya cùng lúc. Cho dù anh em Glayder cùng tấn
công, tôi không nghĩ rằng họ có thể giết nổi cô ta.
Kathyln quay lại, nhìn Lyra
bằng một cái lườm lạnh như băng.
Ả retainer hắng giọng. “Tôi
hiểu sự căm thù của các cô cậu đối với tôi, nhưng xin hãy biết rằng những gì
tôi làm cho đến này chỉ vì được ra lệnh bởi Scythe Cadell hoặc đích thân Chúa tể
Tối cao. Rốt cuộc, mỗi người chúng ta đều là một con lính trên bàn cờ, chính
các Chúa tể mới là người—”
Bàn tay Kathyln tát vào má
Lyra nghe rất rõ một tiếng “bốp”, làm đầu ả retainer nghiêng sang một bên. “Những
lời bào chữa của ngươi thật nhu nhược và vô nghĩa,” cô nói, hoàn toàn kiểm soát
được cảm xúc bản thân. “Bất kể là ngươi xẻ thịt cha mẹ bọn ta chỉ để cho vui,
hay để diễu hành xác họ quanh vùng nông thôn nhằm dọa dân chúng phải sợ cái chết
dưới tay chúa tể của ngươi, thì ngươi vẫn là một con quái vật, và nếu ta có quyền
quyết định, thì ngươi đã chết rồi.”
“Ôiii,” Regis thì thầm trước
khi tôi trừng mắt nhìn cậu ta.
(Người dịch: Regis khi than
lên là ám chỉ ý “thương hoa tiếc ngọc” khi thấy gái xinh bị đánh)
Curtis, cánh tay vẫn đang
bùng cháy, chỉ một ngón tay rực lửa về phía tôi. “Arthur, chuyện này nghĩa là
sao? Tại sao cậu lại gọi chúng tôi đến đây? Tại sao đầu của con súc vật này vẫn
chưa bị cắm lên cọc?”
Tôi nẩy người ra khỏi giá
sách đang đứng dựa và tiến lại gần Curtis. Đưa tay ra, tôi đặt một bàn tay lên
vai cậu ấy— bên bờ vai của cánh tay đang bốc cháy. Ngọn lửa vàng rực đang nhảy
múa giữa những kẽ ngón tay của tôi. Cậu ta duy trì ngọn lửa phép này khoảng chừng
một, hai nhịp thở rồi nó thình lình biến mất, làm cảm giác thấy căn phòng trở
nên tối hơn và bớt nóng lại.
“Bởi vì, ít nhất là vào lúc
này, chúng ta vẫn còn cần ả ta.” Curtis định mở miệng cãi lại, nhưng tôi vẫn
nói tiếp. “Thành phố này đang trong tình trạng hỗn loạn. Tôi cần những cánh tay
mạnh mẽ để hỗ trợ người dân ở Etistin, có khả năng lãnh đạo và đảm bảo an ninh
cho nơi này sau khi bọn Alacrya đi mất.”
“Cậu muốn chúng tôi dẫn dắt
thành phố này,” Kathyln nói, một mắt nhìn tôi, mắt kia liếc ả Lyra.
“Các bạn rành người dân và
thành phố này. Các cậu có tên tuổi ở đây, nên tự nhiên mang lại uy quyền.” Tôi
thả cánh tay Curtis ra. “Còn rất nhiều việc về tái thiết lại phải hoàn thành.
Tôi tin rằng các cậu sẽ làm được.”
Curtis nhìn xung phòng làm
việc với vẻ ủ rũ, mắt nhìn vào bất cứ đâu trừ chỗ tôi hay ả Lyra Dreide. “Còn bọn
Alacrya thì sao? Có tin đồn là cậu đang gửi tất cả bọn chúng ra sang phía bên
kia pháo đài Bức Tường.”
“Phải, tôi—”
Ả Lyra Dreide lại hắng giọng
lần nữa và nhìn tôi nở một nụ cười đồng thời tỏ vẻ hối lỗi, nhưng rất là không
hẳn như vậy. “Như tôi đã cố đề xuất trước đây, tôi không tin rằng việc chuyển
nhiều binh lính Alacrya đến vậy băng ngang qua cả một lục địa chỉ để kiếm miếng
ăn ở vùng Beast Glades là một chuỗi hành động duy nhất hoặc khôn ngoan nhất,
thưa ngài Quan quản trị.”
Từ cổ đến má Curtis đỏ bừng
lên. “Ai mướn mày nói, con quỷ kia?”
Tôi nghĩ sao mà trơ trẽn như
vậy, nhưng lại thấy buồn cười. “Vậy thì cô có đề xuất gì?”
(Người dịch: Art thấy buồn
cười vì không chỉ Lyra mà cả Curtis cũng đang xen vào ngắt lời)
Curtis nghiến chặt hai hàm
răng lại với nhau trong khi trừng mắt nhìn tôi, với vẻ bị sốc.
Ả Lyra lưỡng lự một hồi, rõ
là đang chờ xem liệu anh em nhà Glayder có định ngắt lời cô ta nữa hay không, rồi
nói, “Ta có nhiều tàu ngoài vịnh. Cho phép bất kỳ người Alacrya hoặc người
Dicathen nào muốn dùng nó khởi hành về lục địa Alacrya ngay tức khắc. Chúng tôi
đã đầu hàng. Chuyện đó là dấu hiệu cho sự chân thành và là một quyết định có
tính chiến lược, và vì chuyến hành trình là một chặng đường dài. Bất kỳ binh
lính nào lênh đênh cả tháng tới trên biển đều không thể bị lợi dụng để chống lại
các ngài, nhưng họ cũng được an toàn trước cơn thịnh nộ của Chúa tể Tối cao.”
“Một dấu hiệu cho sự chân
thành á?” Curtis nói lắp bắp, nhưng Kathyln nắm lấy tay cậu ấy và siết chặt,
khiến cậu ta im lặng.
“Và…” ả Lyra định bắt đầu tiếp
nhưng dừng ngay lại.
“Nói tiếp đi.”
“Tôi đề xuất rằng bất cứ ai
từ bỏ không phục vụ cho Chúa tể Tối cao nữa được cho phép ở lại Dicathen.” Cô
ta ngẩng cằm lên nhìn khi Curtis tỏ vẻ nhạo báng, đôi mắt màu oải hương của cô ả
liếc xuống sống mũi mình rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sậm đang phồng
lên của cậu ấy. “Rất nhiều người trong số những người đàn ông và phụ nữ này đã ở
đây hơn một năm, thưa Lãnh chúa Glayder. Họ có nhà, có gia đình—”
(Nguyên văn: “She raised her
chin as Curtis scoffed, her lavender eyes looking down her nose into the deep
brown wells of his.” Tác giả dùng từ chỗ này rất khó hiểu và rối rắm; ‘raise
her chin’ không rõ là ‘ngước cằm/ngẩng đầu lên để nhìn’ hay là ‘hết cằm lên ra
vẻ’; rồi cụm ‘the deep brown wells’ có vẻ như tác giả đánh máy sai chữ ‘swell’
thành ‘wells’, vì ‘wells’ chỗ này vô nghĩa. Nếu không nhờ chi tiết mắt Curtis
là màu ‘brown’ thì mình cũng không biết tác giả đang nói chỗ nào trên người
Curtis)
“Vớ vẩn,” Curtis cáu kỉnh.
“Làm như bất kỳ người Dicathen nào cũng sẵn sàng lập gia đình với một tên
Alacrya. Ý của mày là người dân bọn tao đã bị ép trở thành nô lệ, bị đem bán,
nhà cửa và mạng sống của họ bị tước đoạt—”
“Không,” ả Lyra nói dứt
khoát. “Trên thực tế, Chúa tể Tối cao nghiêm cấm những điều như vậy. Nền văn
hóa của chúng tôi coi trọng sự thuần khiết về mặt huyết thống, và các Chúa tể
khăng khăng một cách dứt khoát rằng sẽ không có sự pha trộn giữa dòng máu của
Dicathen với Alacrya.” Cô ả mỉm cười, và có tia sáng quỷ quyệt lóe lên trong mắt
ả. “Nhưng các Chúa tể thì ở cách đây rất xa, và tình yêu là một điều kỳ lạ và mạnh
mẽ.”
“Tình yêu ư?” Curtis nói với
vẻ tức giận. “Làm như kẻ bị đô hộ có thể yêu kẻ đi xâm lược vậy, ngoại trừ cách
dùng vũ lực và nỗi sợ.”
“Ngài có thể đã sống cả năm
qua trong cái hố dưới đất, thưa Lãnh chúa Glayder, nhưng tôi thì không,” Lyra
nói với giọng điệu rất sắc bén. “Ngài sẽ sớm thấy tự mình thấy điều đó.”
“Có lẽ vậy,” Kathyln nói với
ả Lyra, nhưng cô ấy lại đang nhìn tôi. “Tôi thừa nhận mình thấy khó chịu với đề
nghị của ả retainer này. Những con tàu chở đầy lính có thể đi vòng qua lục địa
dễ dàng và tấn công từ hướng khác. Hoặc hóng ở ngoài khơi xa cho đến khi xảy ra
đợt tấn công lớn tiếp theo, rồi thì ta sẽ đối phó với một cuộc xung đột trên
nhiều mặt trận. Nếu có thêm đám Wraith đến thì… ”
Cô ấy nói có lý. Tôi hiểu được
mục đích từ kế hoạch của ả Lyra, và việc đưa bọn lính lên thuyền sẽ dễ dàng hơn
nhiều so với việc chuyển chúng đến tận pháo đài Bức Tường bằng đường bộ, nhưng
điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi đang trả lại cho Agrona vài nghìn chiến
binh.
Tôi liếc nhìn cô Jasmine,
người đã im lặng suốt cuộc gặp từ nãy giờ. Cô chỉ nhún vai một cái.
Tự thân tôi thấy mình đồng ý
với nhận định của ả Lyra, nhưng tôi vẫn thận trọng với việc chỉ đơn giản truyền
lệnh xuống và mong rằng cả lũ sẽ nhảy vào xếp hàng rồi tuân theo mệnh lệnh. “Cả
ba người các cậu sẽ làm việc cùng nhau về chuyện này. Lyra đã đầu hàng, nhưng
những lời đề nghị của cô ta không phải là không có giá trị. Tuy nhiên, dù sắp tới
chúng ta sẽ hành động ra sao, thì mọi người cũng nên đồng thuận với nhau.”
Có một khoảng lặng căng thẳng
diễn ra. Rồi Curtis quay sang Kathyln, còn cô ấy và tôi thì đang nhìn nhau
không rời mắt.
“Tôi đề nghị ta nên làm như
những gì ả retainer này đã đề xuất,” cô ấy sau một hồi lâu.
Tôi đang nghĩ rằng Curtis sẽ
tranh cãi với cô ấy, nhưng dường như cậu ta đang ép chính mình phải giãn người
ra, thả lỏng bàn tay đang co thành hình nắm đấm và hít vào một hơi thật sâu. “Nếu
chúng ta cho phép tụi Alacrya ở lại, ít nhất ta nên tống giam chúng một thời
gian… cỡ ba mươi ngày, không thể ít hơn được.”
Ả Lyra cau mày.
Lông mày Kathyln nhướng lên
khi cô ấy cân nhắc lời anh mình nói. “Việc đó sẽ cho phép ‘các gia đình’ kia bị
chia cắt một chút nhằm đảm bảo những ràng buộc tình cảm (agreements) như đã nói
thực sự là do có tình cảm qua lại lẫn nhau (mutual), và nó sẽ bảo vệ cả người
dân Dicathen và binh lính Alacrya. Đó là một cách hòa giải tốt.”
Một luồng lực gợn lên làm
xáo trộn không khí trong phòng làm việc này, phủ lên chúng tôi một lớp áp lực đến
mức như thể có sờ thấy được khiến cả năm người chúng tôi quay về hướng nó phát
ra.
“Chuyện quái gì—” Curtis lẩm
bẩm, tay nắm lấy kiếm.
“Nhiều mana quá…” ả Lyra
nói, mắt mở to.
Tôi nhanh chóng kích hoạt
Realmheart, và một nụ cười từ từ hé nở trên khuôn mặt mình khi tôi nhận ra dấu
hiệu mana đó.
Tôi bắt đầu bước tới chỗ cửa
với Regis đi theo sau, rồi dừng lại đột ngột và quay mặt về phía anh em nhà
Glayder. “Điều này có lẽ không cần phải nói nữa, nhưng Lyra Dreide là tù nhân của
tôi. Hiện tại, cô ta sẽ ở lại đây và giúp các cậu thu xếp mọi thứ (arrangements).
Tôi mong là cô ta không sứt mẻ gì.” Sự chú tâm của tôi chuyển sang ả retainer.
“Khi tôi quay lại, tôi sẽ quyết định số phận cô ta. Dĩ nhiên, nó phụ thuộc vào
mức độ hữu ích của cô ta từ giờ tới lúc đó.”
(Người dịch: tác giả dùng từ
“arrangements” trong đoạn này (và có số nhiều) với nhiều nghĩa, ý là Lyra vừa
“sắp xếp công việc”, vừa “thu xếp mọi thứ lộn xộn”, vừa “lo chuyện hòa giải”
(nghĩa cổ), vừa “lo bố trí và chỉnh đốn lực lượng Alacrya”, nói chung là một từ
nhưng nhiều nghĩa, và các nghĩa trên đều đúng trong tình huống của truyện)
Ba cặp mắt cùng nhấp nháy
nhìn tôi một cách không chắc chắn, nhưng tôi biết mình không thể dành nhiều thời
gian hơn để nán lại Etistin. Giai đoạn tiếp theo của cuộc chiến đang bắt đầu rồi.
Tôi đẩy cửa mở và tiến về
phía cổng chính, cô Jasmine theo ngay sau tôi lặng lẽ như cái bóng.
Một khi chúng tôi đi đủ xa để
cả chúng tôi lẫn chỗ phòng làm việc đều không thể nghe thấy nhau, tôi dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cô
Jasmine hỏi khi tôi quay về phía cô.
Tôi nở một nụ cười hối lỗi với
cô ấy. “Con xin lỗi, con cần phải xử lý chuyện sắp tới một mình.”
Cô ấy nhún vai. “Cô đã đoán
sẽ như vậy.”
Rồi suy nghĩ chuyển qua
Regis, tôi nói thêm, tôi cũng cần cậu ở lại đây. Để mắt đến ả Lyra. Tránh khỏi
tầm mắt cô ta và theo dõi ả. Linh tính mách bảo tôi rằng ta có thể tin tưởng
vào bản năng tự bảo toàn mạng sống của cô ả, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng
của anh em nhà Glayder chỉ vì cảm thấy như thế.
Tôi cảm thấy sự thất vọng và
bực bội của Regis len lỏi qua liên kết giữa hai chúng tôi trong suy nghĩ. “Tôi
không chắc về chuyện này đâu, Art à.”
Chuyện này quan trọng,
Regis. Tôi không biết về ả Lyra, nhưng tôi biết tên Kezess. Tôi sẽ không gặp
nguy hiểm đâu.
Cậu ta thở dài trước khi
quay sang cô Jasmine. “Tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cô có bằng
lòng cho tôi trốn trong cái con rối thịt mà cô gọi là thân thể không?”
(Nguyên văn: “do I have your
consent to hide within the meat puppet you call a body?”
Cụm từ ‘meat puppet’ theo
nghĩ thông thường là ‘cơ thể người mà không có nhận thức’, dịch ra là ‘rối thịt’,
và từ nghĩa gốc này dẫn ra vô số từ lóng liên quan đến nó. Nghĩa phổ biến nhất
của cụm này là từ lóng của chữ ‘penis’ (con cu) và từ này suy rộng ra là ‘bộ phận
sinh dụng nói chung’, tiếng Việt gọi lóng là ‘thằng nhỏ’,
Còn từ ‘body’ ngoài nghĩa là
‘cơ thể’ theo nghĩa đen, ta còn hiểu là ‘thân thể’ theo nghĩa bóng và dung tục.
Nghĩa lóng trong tiếng Anh cũng kiểu dùng từ body để soi thân phụ nữ. Ví dụ như
tiếng Việt có câu: “Nhỏ này body ngon đấy!” Thì các bạn nghĩ body ở đây là chỉ
những bộ phận gì của cơ thể nữ? Thì chữ ‘body’ đấy cũng là lấy từ tiếng lóng tiếng
Anh.
Về tổng thể nghĩa thì: Nghĩa
một của câu này thì như mình đã dịch ở trên, nhưng bản thân cụm ‘meat puppet’
cũng mang hàm ý chê bai Jasmine, và mình đoán Regis chê ngầm Jasmine vì thân cô
ấy gầy nhom và không hấp dẫn như Angela hay mấy cô gái khác. Còn nghĩa hai của
câu này thì ngụ ý như sau: “cô có bằng lòng cho tôi trốn trong chỗ ‘cô bé’ mà
cô cũng gọi là cơ thể mình không?” hay dịch sỗ sàng hơn: “cô có đồng ý cho tôi
chui vô lồn cô trốn không?”
Chính vì cả Jasmine và Art đều
hiểu được cả nghĩa thứ hai nên Jasmine mới lạnh cả sống lưng và Art nổi điên ở
phía dưới. Tóm lại không thiếu cách để nói, nhưng Regis chọn cách nói mất dạy
nhất. Regis không mở miệng thì thôi, chứ đã lên tiếng thì không câu nào không
thâm, và cũng không câu nào không dâm khi nói chuyện với gái!)
Một cơn rùng mình chạy dọc sống
lưng cô trong khi đôi mắt đỏ của cô ấy mở to đến mức không thể tin được. “C-cái
gì…?”
Tôi đảo mắt chán nản và lẽ
ra nếu Regis chưa hóa thành dạng vô thể (incorporeal) thì tôi đã đá cho gã này
một phát. “Cậu ấy sẽ ở lại đây để giữ an toàn cho mọi người, nhưng con muốn cậu
ta giấu mặt. Ả Lyra không nên biết có cậu ấy ở đây.”
Cô Jasmine phải mất một lúc
để ổn định bản thân, chỉnh lại bộ giáp đang mặc cho phẳng phiu và làm biểu cảm
kinh ngạc lặn khỏi nét mặt. “Cần cái gì thì phải làm cái đó thôi.”
Không một tiếng động, Regis
biến mất vào người cô Jasmine. Hàm cô cắn chặt lại vì cô ấy nghiến răng khi
Regis dưới hình dạng quả cầu aether trôi lững lờ quanh lõi mana của cô.
“Thật kỳ lạ,” cô nói với giọng
bực bội.
‘Ê này, tôi cũng chả thấy ổn
hơn, ô-kê?’ Regis suy nghĩ, nhưng vì thiếu sự phản ứng của cô ấy, tôi cho rằng
cô Jasmine không thể nghe thấy cậu ta.
“Hãy bảo trọng. Con sẽ đi
không lâu đâu,” tôi nói. Và để ý cách cư xử của cậu đấy, tôi suy nghĩ hướng vào
Regis.
Sau đó tôi lại đi ra khỏi cung
điện, giờ chỉ có một mình.
Bên ngoài, tôi thấy một cái
cổng dịch chuyển hình ô-van (bầu dục) có cạnh rìa gồ ghề tạo thành từ năng lượng
có màu mờ đục đang treo lơ lửng trước mặt chúng tôi. Những tiếng la hét vang
lên trong cung điện đến từ vài người lẻn ra để xem chuyện gì đang xảy ra thì
đang vội vã chuồn lẹ khỏi khu vực này.
Một hình bóng trắng chói mắt
xuất hiện, bước qua mặt cổng mờ đục và đứng lơ lửng giữa không trung trước mặt
cổng.
Sau đó, cánh cổng dịch chuyển
mờ dần, để lộ một người đàn ông với mái tóc màu vàng ngả bạch kim trong bộ đồng
phục tối màu kiểu quân đội, và ánh nhìn từ đôi mắt như hư không của hắn ta—với
mỗi con mắt như một cánh cửa sổ nhìn vào thiên hà xa xăm—đọng lại trên người
tôi.
“Arthur Leywin. Lâu rồi
không gặp.”
“Đến con mẹ nó lúc rồi,” tôi
trả lời đầy chất thô thiển. “Tôi không nghĩ hắn ta sẽ gửi ông đến đây nếu ta
cân nhắc mọi thứ đã xảy ra.”
(Nguyên văn: “It’s about
damn time,” vốn là gốc từ cụm “It’s about time,” tức là “đến lúc rồi” (và cụm
này mình dịch rất sát nghĩa). Câu này đã xuất hiện ở cuối chap 101, khi Windsom
đến giải cứu Art khỏi nhà giam trong Lâu đài bay. Nguyên văn câu đó là “About
d.a.m.n time, Windsom.” Tác giả có ghi chú về điều này cuối chương)
Vẻ mặt của Windsom vẫn giữ vẻ
điềm tĩnh. “Tôi là sứ thần của Chúa tể Indrath ở thế giới này. Và bởi vậy, tôi ở
đây để đem cậu đến chỗ ngài.” Mana đông cứng lại thành một dãy cầu thang lung
linh dẫn lên chỗ cánh cổng. “Đến đây, Arthur. Chúa tể Indrath muốn nói chuyện với
cậu.”
Tôi cười thầm trong họng. “Ừ,
tôi chắc chắn là hắn ta muốn.”
Ghi chú của tác giả: Tôi không chắc liệu có
ai hiểu ngụ ý không, nhưng dòng này xuất hiện tuốt từ đầu Tập 5 là sự kính trọng
của Arthur khi nói dòng này với Windsom lúc hắn ta đến phá ngục giam cứu Arthur
ra. ;)
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight