(Tên gốc của chương 398: Descension)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Tựa lưng vào gốc cây táo vừa
lùn vừa um tùm và nhai nốt mấy miếng táo chín, tôi phóng tầm mắt về phía các
cánh đồng ở phía nam Thành phố Blackbend.
Chỗ này đã từng là những
vùng đồng bằng phẳng lì và các ngọn đồi thấp trập trùng mà lẽ ra sẽ lấp lánh
màu vàng óng từ những cánh đồng lúa mì vô tận, nhưng giờ đây những mảng đất
nông nghiệp rộng lớn đã bị sạt phẳng bởi cả rừng lều trại bao quanh mạn rìa
phía nam Blackbend với số lượng lính đóng ở đó cỡ mười nghìn quân hoặc hơn. Đám
binh lính người phủ kín hai màu đen-xám đi các bước ngắn và thiếu tự nhiên, và
tôi thấy nhiều tên đang cúi đầu trò chuyện và liếc quanh một cách lén lút. Hơn
một lần, lũ sĩ quan cấp cao dừng lại để hét vào một nhóm đang tán dóc trong khi
bọn lính chuyển tin chạy đi ào ào với thái độ như điên.
Sau một cuộc dạo nhanh tới
Khu Tàn Tích (Relictombs) để đảm bảo cả tôi lẫn Regis đều đã nạp đủ sức mạnh,
chúng tôi đi theo dải cát rộng trải lê tới trước đánh dấu đường quân đội
Alacrya băng từ sa mạc tới mấy chân đồi ngăn cách địa phận hai vùng Sapin và
Darv. Thiết bị tạo cổng dịch chuyển di động (tempus warp) mà tôi thu được từ tụi
Wraith khiến việc dịch chuyển đến chỗ này trở nên đơn giản, nhưng tôi cần đảm bảo
rằng lực lượng Alacrya không bị chia tách hay chuyển hướng hành quân đến địa điểm
khác.
Mặc dù đã đi trước nhiều
ngày, đám binh lính đã rút khỏi Thủ đô Vildorial chỉ mới đến đây. Nhờ vị trí
quan sát thuận lợi từ xa của tôi, cộng với giác quan được tăng cường hơn nhờ
aether nên tôi có thể theo dõi rõ ràng hơn sự nhộn nhịp của nhiều binh lính,
tôi đã theo dõi hoạt động cắm nhổ trại của bọn này được một thời gian rồi, hài
lòng với việc chỉ ngồi xem bọn Alacrya chìm trong suy nghĩ do dự lưỡng lự.
Đã vài giờ trôi qua kể từ
khi tôi và Regis ngồi đợi dưới gốc cây táo. Thật đáng tiếc, không có dấu hiệu của
retainer và quan quản trị (regent), là con nhỏ Lyra Dreide, hay của hai ả
Scythe. Bọn chúng sẽ thành những điểm nhấn vừa vặn cho cảnh tượng trước mặt
tôi.
Cảm giác thật tuyệt khi được
đứng trên chiến trường lần nữa, với kẻ thù trước mặt. Sự trở lại của tôi ở
Dicathen được đánh dấu bằng việc chạy ào ào lén lút qua các đường hầm dưới lòng
đất và sống trong sợ hãi vì gia đình với tất thảy người dân Dicathen đều chui
vào sự bảo vệ của tôi. Tôi đã quá mệt mỏi với việc ẩn núp và trốn tránh. Đây là
chiến tranh. Chính là lúc dành thời gian để chiến đấu với nó.
Nhưng chỉ bây giờ tôi mới có
thể làm như vậy vì chuyện các Lance. Các tổn thương đối với lõi của họ, những
thứ ép họ phải tuân theo một nghi lễ ràng buộc họ với các vị vua và hoàng hậu
tương ứng và ghim họ ở mức lõi trắng, giờ đã được chữa lành. Vào lúc này, hai
chị Varay, Mica và anh Bairon đã quay lại Thủ đô Vildorial, ngồi thiền với mớ
mana còn lại trong mấy cái sừng Vritra mà tôi có được để làm họ trở nên mạnh mẽ
hơn sau một thời gian rất dài.
Lần kế khi các Lance đối mặt
với đám Scythe, tôi tự tin rằng kết quả sẽ rất khác.
Một tiếng còi vang lên trong
trại lính, và binh lính bắt đầu tập hợp.
Sẵn sàng chưa?
Regis trôi lững lờ ra khỏi
cơ thể tôi và ngưng tụ lại thành hình dạng một con sói bóng tối phát triển đầy
đủ. “Ố, trò này sẽ vui đây.”
Cùng nhau, chúng tôi bắt đầu
di chuyển nhanh chóng từ chỗ đỉnh đồi nơi cái cây táo mọc đơn lẻ, đổ xuống
thung lũng nhỏ dẫn ra mấy cánh đồng bị đạp rạp cỏ kia, và hướng trực tiếp tới
khu đóng trại rộng lớn của bọn lính. Một khi đã bước vào tầm quan sát của đám
lính canh đang nhìn về phía nam, chúng tôi giảm tốc để bước tới đều đặn chậm
rãi. Không tốn nhiều thời gian để bọn này phát hiện ra chúng tôi.
Một tiếng còi khác thổi lên,
rồi lại một tiếng khác. Những cái còi này nhìn hoang dã hơn và, tôi nghĩ với một
chút thích thú, bằng cách nào đó làm ta thấy sợ hãi. Vài tên nhảy lên mấy con
quái mana bò nhanh, lưng rộng nhìn giống thằn lằn tên là skitter và lao vào để
cắn tôi ra làm đôi.
Chạy tới cách tôi cỡ trăm
feet, một tên trong số chúng hét lên, và những con thằn lằn màu vàng cát đều
phanh chân dưới đất để dừng lại, hãm đà chạy rất tốt.
Tên chỉ huy của chúng, một
gã đàn ông ngoài hai mươi tuổi một chút với bộ râu mỏng màu vàng và ánh mắt
kiên định nhưng tăm tối, nhìn bề ngoài tôi và mặt tái đi. Những tên lính khác đều
quay về hướng hắn ta, và tôi có thể nói rằng chúng đều nhận ra tôi từ những tin
đồn ngay cả khi chúng chưa bao giờ thấy tôi trực tiếp. Bọn quái skitter, đã cảm
nhận được sự lo lắng của đám đang cưỡi chúng hoặc có lẽ trở nên căng thẳng bởi
sự hiện diện của Regis, nhảy lên và cố lùi lại.
“Kh-khai danh tính của ngươi
ra,” tên chỉ huy nói, giọng cứ như hơi vỡ ra. Gã hắng giọng và ngồi thẳng lên.
Không đợi tôi trả lời, hắn lập tức hỏi: “Ngươi có phải là kẻ phản bội ở Alacrya
hay còn được gọi là Grey? Nếu vậy, hãy biết rằng quan quản trị Lyra của Thượng
Huyết Tộc Dreide đã ra lệnh rằng phải giết ngươi ngay khi thấy.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn
và nói, “Vậy ngươi còn chờ gì nữa?”
Hắn nâng cằm lên, một tay cầm
dây cương giữ con skitter, tay kia nắm chuôi kiếm. “Ngươi muốn gì ở đây?”
“Dễ thôi,” tôi nói, chỉ tay
vượt qua hắn hướng vào cả rừng lều kia. “Cái mớ đó, cút. Bọn ngươi, cút luôn.
Ngay bây giờ.”
Hàm của tên nhóc cắn chặt lại
dưới bộ râu tóc vàng hoe. Với sự dũng cảm của mình, hắn đã không bỏ chạy ngay tức
khắc, mặc dù tôi dám nói rằng hắn ta đang suy nghĩ về điều đó. “Ngươi chỉ có một
mình. Có vài ngàn binh sĩ ở sau lưng ta. Chắc chắn là ngươi không—”
Tôi gọi ra bộ giáp cổ vật. Cảnh
tượng nó bung ra ngoài da tôi khiến tên lính giật mạnh dây cương, và con
skitter của hắn nhảy sang một bên và suýt hất bay hắn ta. “Nếu ngươi đã từng thấy
ta trước đây, thì ngươi biết ta luôn cho cơ hội để các người bỏ vũ khí xuống và
rời đi toàn mạng. Tộc Vritra mới là kẻ thù của ta, không phải người dân của lục
địa Alacrya. Giải tán cái trại lính này và sửa soạn rời khỏi vùng Sapin ngay lập
tức.”
Hắn tiếp tục đấu mắt một hồi
lâu trong khi con skitter của hắn cứ đảo qua đảo lại, còn giờ con đấy đã tự
giác mà cố lùi lại đằng sau. Cuối cùng, hắn thả cương, và con quái mana quay
vòng lại và phi như bay về phía trại lính. Mấy tên còn lại đã nhanh chóng theo
sau.
“Cậu đã chán phá kỉ lục
chưa?” Regis hỏi, thè lưỡi ra một bên miệng.
(Người dịch: ý Regis là “đã
chán phá kỉ lục nhân đạo của bản thân chưa” để nó còn nhảy vào xực)
“Thật khó để nhân từ hơn mỗi
khi bọn chúng từ chối đề nghị trước đó,” tôi thừa nhận, khoanh tay khi nhìn những
tên cưỡi skitter vội vã bỏ đi. “Nhưng đó là điều đúng đắn cần làm, Regis. Nếu
tôi chỉ cần búng tay và đem hết bọn Alacrya này trở lại lục địa của chúng mà
không cần chút bạo lực nào, tôi sẽ làm. Nhưng…” Giọng tôi trở nên dứt khoát hơn
khi tôi cảm thấy ý chí của mình rắn lại. “Bất cứ ai muốn biến mình thành con tốt
của tộc Vritra — dù chúng sinh ra ở Alacrya hay Dicathen — đều đã lựa chọn số
phận của mình.”
Đám trinh sát ban nãy đã về
đến trại, và một loạt hoạt động hỗn loạn kéo theo sau. Tiếng la hét và tranh luận
vang lên khắp các ngọn đồi. Tôi chứng kiến cảnh lũ sĩ quan cấp cao cãi nhau với
sự ác cảm ngày càng tăng và đội hình cả trại lính nhanh chóng giải thể do thiếu
vắng sự lãnh đạo. Tôi nghĩ lũ Alacrya có thể sụp đổ thành bạo lực, nhưng rồi một
giọng nói vang lên át đi tất cả những người khác.
Một ả phụ nữ to lớn trong bộ
giáp bán phần (plate armor) màu đen trông nặng nề quăng một người đàn ông xuống
đất và cầm một thanh trường kiếm bốc lửa chỉ vào tôi, và bọn lính người Alacrya
bắt đầu xếp thành hàng. Trong khi một vài nhóm binh sĩ bỏ hàng ngũ và chạy về
phía bắc, hầu hết đều vội vã tiến vào các nhóm chiến đấu xếp thành hàng ngang
có trật tự theo hướng dẫn của ả đàn bà kia. Các lớp khiên phép bùng lên, vũ khí
yểm phép và áo giáp bừng sáng được phủ bằng mana, và cả đống phép thuật các thể
loại xen nhau nhìn như màu cầu vồng được kích hoạt.
Tôi không khỏi thất vọng khi
nhìn hàng ngàn tên pháp sư Alacrya đang dàn hàng trên khắp cánh đồng.
“Chuyện này thực sự sẽ dễ
dàng hơn rất nhiều nếu bọn chúng đủ nhạy bén để chạy thục mạng,” tôi lẩm bẩm.
“Nhưng nếu như vậy thì ít
vui hơn nhiều,” Regis nói giỡn, cười khúc khích đầy tăm tối. “Có lẽ bọn này sẽ
khôn hơn nếu chúng thấy được sự chói lóa của tôi chăng?”
Tôi gật đầu đồng ý.
"Làm đi."
Cùng với một nụ cười kiểu
chó cún rộng tận mang tai, Regis kích hoạt Godrune Destruction (Sự Hủy Diệt).
Cơ thể cậu ta bùng cháy lên ngọn lửa màu tím, hình dạng hữu thể (physical form)
mở rộng và biến đổi, nở ra khổng lồ và nhìn giống thú dữ, mọi góc cạnh trên người
trở nên cứng cáp và sắc bén, ngọn lửa lởm chởm và những chiếc gai dài màu đen nổi
lên. Đầu cậu ta rộng ra và bẹt lại trong khi những chiếc răng nanh đen như đá hắc
diệu thạch (obsidian) mọc nhô ra khỏi miệng. Đôi cánh mọc ra từ sau bả vai
cong, và rồi tôi nhảy lên lưng cậu ấy.
Regis nhấc bổng thân khỏi mặt
đất và gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả thành phố Blackbend. Cậu ta thở ra
ngọn lửa thuần năng lượng Destruction khi lướt qua không trung phía trên kẻ
thù.
Một sự kinh hoàng lan tỏa
làm rung cả người lũ Alacryas đang khiếp đảm. Một tên pháp sự hệ Shield ngừng
niệm phép và quay đầu bỏ chạy, nhưng ả đàn bà cầm đầu đạo quân xuất hiện trước
mặt hắn chỉ trong nháy mắt với cả người phủ trong một ngọn lửa nóng màu trắng,
thanh kiếm của ả đã vung lên. Hắn ta thậm chí không có cơ hội để tạo ra một lớp
khiên chắn bảo vệ khác trước khi hắn bị tách làm hai nửa đang bốc cháy.
“Bất kỳ kẻ nào khác làm xấu
mặt huyết tộc của chúng bằng cách cúp đuôi bỏ chạy cũng sẽ bị tuyên bố có tội
cho cả huyết tộc của chúng! Lạy thần Vritra, ta sẽ đảm bảo rằng các bà mẹ và
con gái các người sẽ phải đổ máu vì sự hèn nhát của các người!”
Trước lời đe dọa của ả đàn
bà kia, các đòn phép bắt đầu bay, lấp đầy trời đủ các màu đỏ, đen, lam, lục.
Các đòn dạng tia cắt và đạn nổ bung ra xung quanh chúng tôi như pháo hoa. Hơi
thở phủ lửa Destruction của Regis đã thiêu rụi một số đòn phép mạnh nhất. Những
đòn khác, tôi gạt chúng sang một bên bằng aether. Nhiều đòn khác bắn hụt hoặc dội
vào lớp giáp cổ vật hay lớp aether dày bao phủ cơ thể to đùng của Regis rồi
văng ra vô hại. Những thiệt hại nhỏ mà chúng tôi dính phải được chữa lành gần
như ngay lập tức.
(Người dịch: “gạt sang một
bên bằng aether” các bạn tự hiểu là dùng vi hạt aether bám vào vi hạt mana và đẩy
các hạt mana nhằm khiến đòn phép bằng mana bay chệch hướng đi)
“Lũ gián này,” Regis thì thầm
với giọng trầm hơn nhiều. “Khi tôi khè lửa xong thì chúng đến cả tro cũng chả
còn.”
“Khoan đã,” tôi nói, tính đến
nước cờ cuối để phá vỡ hàng ngũ đám này mà không cần phải tàn sát toàn diện.
Tôi không cần phải tìm kiếm
đường chạy aether (aetheric pathway) giữa tôi và con chỉ huy Alacrya kia. Khi
tôi truyền aether vào cái godrune đó, nó dẫn đường cho tôi, và tôi biến mất khỏi
lưng Regis rồi xuất hiện trước mặt con ả chỉ huy, đứng ngay trong tầm vung thanh
kiếm bản rộng của ả.
Ả ta kêu lên kinh ngạc và
giơ lưỡi kiếm lên phòng thủ, cả ngọn lửa và tia sét tím bọc quanh tay chân tôi
ánh lên trong đôi mắt đen nhánh của ả.
Nhanh hơn khả năng phản ứng
của ả, tay tôi vút ra và chụp lấy lưỡi kiếm. Chiêu Realmheart được kích hoạt
bùng lên, khiến mana bám trên vũ khí của ả trở nên rõ ràng. Tôi cắt ngang mạch
mana đang chảy, rút chỗ mana đó ra, rồi đẩy aether vào trong lớp thép ở lưỡi kiếm.
Mặc dù được chế tạo tốt, thanh kim loại này không thể chịu được áp lực và phát
nổ, khiến cả hai chúng tôi đều dính mảnh nổ. Mặc dù vô hại đối với tôi, nhưng một
mảnh cứa ngang má ả ta, và ả gầm gừ khi loạng choạng lùi lại sau né khỏi chỗ xảy
ra vụ nổ.
Chiêu God Step đưa tôi ra
ngay sau lưng ả. Nắm đấm phủ lớp găng tay bằng aether của tôi đâm vào xương sống
ả, chỗ áo giáp để hở lộ ra vài ấn trên lưng. Xương nát tan tành, và cơ thể
không sinh khí của ả bay vào lưng của một nhóm chiến đấu gần đó, đẩy chúng té
nhào xuống đất.
Trận va chạm ngắn này diễn
ra quá nhanh đến nỗi hầu hết binh lính Alacrya không nhận ra và vẫn đang tiếp tục
bắn đòn phép về phía Regis. Chỉ những tên đứng sát cạnh mới chứng kiến cái chết
của ả chỉ huy, và hầu hết chúng chỉ có thể nhìn chằm chằm trong kinh hãi. Tuy
nhiên, những kẻ thông minh đã bỏ hàng ngũ và chạy trốn. Và ngay khi một vài tên
làm như vậy, hàng chục tên khác theo sau.
“Chà, thật là kịch tính,”
Suy nghĩ của Regis từ phía trên truyền vào tâm trí tôi. ‘Trung tâm đội hình của
chúng đang tự rối loạn. Hầu hết chúng đều chạy như điên.’
Thổi một dãy lửa vào trước mặt
tiền tuyến của địch, Tôi nghĩ đáp trả Regis trong đầu. Cố tránh mọi tên lính
đang bỏ chạy ở bất cứ chỗ nào có thể, nhưng đừng ngần ngại thiêu rụi bất cứ đứa
nào tiếp tục chiến đấu.
Ngọn lửa lởm chởm nhảy nhót
và uốn éo thể hiện sự phấn khích vui sướng. “Như ý cậu, sếp à.”
Chúi đầu bổ xuống từ trên
không, Regis cúi xuống và len lỏi giữa hàng loạt đòn phép đang bắn phá trước
khi giữ thăng bằng ngay trước dàn khiên phép làm từ một loạt thứ như làn lửa
rung động, nước xoáy, tia chớp kêu lách tách và những tấm thuần mana trong suốt,
tất cả chúng đang tạo thành cả một hàng tường khiên phép đầu chiến tuyến. Lửa
Destruction bùng lên từ cái bọng ở hàm cậu ta nhìn như lửa của rồng, tràn ra khắp
chiến trường và văng tung tóe vào những tấm khiên phép, nuốt chửng mớ mana tạo
khiên.
Tôi đứng ở trung tâm của sự
hỗn loạn này, như một hòn đá không động đậy giữa làn nước thủy triều đang rút.
Không kẻ nào tấn công tôi - hầu hết thậm chí còn không nhìn tôi, như thể tránh
né không nhìn vào tôi thì bằng cách nào đó sẽ khiến tôi không tồn tại ở đây. Bọn
chúng va vào nhau, xô đẩy lẫn nhau khi chạy quanh tôi, tránh xa ngọn lửa tím và
hướng về phía thành phố.
Bản thân cái trại đóng lính
này đã trở thành một kiểu chướng ngại vật, nhưng tự nhiên có một lượng người
gia tăng đột biến vác các đôi ủng nặng nề dẫm đạp khắp trại làm sập lều, lật
bàn, và hất tro bụi từ lửa trại bay khắp nơi khi cắm đầu lao qua mớ lỉnh kỉnh
này.
Tôi bắt đầu di chuyển về
phía cổng vào của thành phố, chậm rãi bước đi giữa sự hỗn độn và điên loạn. Những
hàng đầu ở tiền tuyến đã bị phá nát lùi tới tận hàng cuối, và nơi những kẻ cố gắng
chạy trốn bị chặn lại bởi những kẻ muốn chiến đấu, các cuộc ẩu đả nổ ra. Nhưng
không ai đến gần tôi trong vòng mười lăm feet, thậm chí để tránh tôi đồng nghĩa
với sẵn sàng việc bơi qua ngọn lửa bốc lên cao như cháy nhà hoặc đánh luôn đồng
đội của bọn chúng.
Tiếng rung dội lại nặng nề từ
những chiếc chuông lớn đột nhiên vang lên khắp thành phố Blackbend, thứ đang
làm nền cho trận chiến của chúng tôi. Nhiều tên trong số đám lính đang chạy trốn
lao về các cổng thành phố đang mở, mặc dù, khi quân đội đổ ra nhiều binh lính
hơn, nhiều tên buộc phải chạy trốn về hai phía đông và tây dọc theo lớp tường
thành hoặc chấp nhận nguy cơ bị tắc lại ở cổng và mắc kẹt bên ngoài.
‘Có gì đó đang xảy ra trong
thành phố. Đòn phép khắp mọi nơi. Mọi người đang chống trả.’
Nhìn qua khe hở hẹp ở tầng
hai của phòng tháp sát cổng vào thành phố, tôi có thể thấy những người đàn ông
đang ẩu đả và đánh nhau. Rồi thì ngay sau đó, một người tộc elf có tóc màu rêu
xanh hất tên lính canh Alacrya từ phòng tháp ở cổng bay xuống nền đá bên dưới.
Trong khoảnh khắc kế, tiếng dây xích dày cộp kêu lẻng kẻng vốn đang bị kéo căng
vang lên ầm ầm khắp chiến trường, và các cánh cổng bắt đầu bị kéo đóng lại,
ngay khi đối diện với cả đạo quân đang rút lui.
(Người dịch: phòng tháp ở cổng
(Gatehouse) là mấy cái tháp canh sát cổng vào tường thành, dùng để điều khiển
kéo dây xích lên xuống đóng mở cổng thành)
Tôi xuất hiện nhanh trước những
cánh cổng với người bao phủ trong các tia sét aether và tạo ra một lưỡi kiếm
màu tím sáng lấp lánh.
Tôi đã bị bao vây bởi những
tên lính Alacrya đang lao lên. Một số ít bọn chúng đã len được vào thành phố
trước khi các chiến binh người Dicathen cố kéo các cánh cổng đóng lại, nhưng
nhiều tên khác vẫn cố tiếp cận cánh cửa.
Một người phụ nữ lao về phía
tôi hét lên thất thần và vung cây chùy bằng băng của mình một cách điên cuồng,
nhưng lưỡi kiếm aether của tôi đã cắt đôi vũ khí của cô ta một cách dễ dàng.
Tôi hứng lấy đà phóng tới của ả ta bằng bả vai mình và khiến cô ả lật nhào người
qua người tôi, và trong một khắc, những tia sét màu tím sáng đã lan từ tôi sang
người ả.
Thình lình những tên lính
Alacrya gần tôi nhất loạng choạng và gục xuống đất. Tôi tiến lên một bước tới
phía lực lượng đang rút lui, thêm nhiều tên quỳ gối xuống, toàn thân thể run rẩy.
Tôi tiến thêm bước nữa, và sát khí (intent) tôi bốc ra đạt đến đỉnh điểm, đè bẹp
mọi người cách tôi trong vòng bán kính một trăm feet xuống đất.
Những tiếng khóc khiếp sợ và
tiếng rên khổ sở trong họng của những tên lính vang vọng trong một khoảng dài
vô tận, và rồi chiến trường hoàn toàn im lặng, chỉ còn lại những tiếng cào vào
cổ họng hoặc ngực trước sức nặng của luồng (aura) sát khí đang cướp đi không
khí khỏi phổi của bọn chúng.
Những tên nằm ngoài vùng sát
khí nghiêm trọng nhất của tôi dừng lại gấp, rồi nhanh chóng chuyển thành huých
nhau và xô đẩy. Sau lưng bọn chúng, Regis gầm lên một tiếng như quái thú làm mặt
đất rung chuyển, và một bức tường lửa màu thạch anh tím nhấn chìm hàng chục
nhóm chiến đấu vẫn đang cố chống trả.
“Lắng nghe ta,” tôi tuyên bố,
giảm bớt áp lực từ sát khí mà tôi đang tạo ra để tập trung sự chú ý của bọn
chúng. “Thành phố này không còn nằm dưới quyền thống trị của người Alacrya, và
chẳng bao lâu nữa, những gì còn lại của lục địa Dicathen sẽ được giải phóng.
Các người có thể về nhà miễn là các người không làm hại bất kỳ người Dicathen
nào. Tất cả những người Alacrya không chịu rời đi hoặc làm hại bất kỳ người
Dicathen nào sẽ bị xử tử ngay lập tức.”
Ở đằng xa, không còn lửa
Destruction hay đòn đáp trả bắn từ mặt đất nữa. Toàn bộ lực lượng Alacrya tại
thành phố Blackbend đều bị đánh bại.
“V-vậy chúng tôi sẽ đi đâu?”
một pháp sư hệ Caster nhìn gầy nhom hét lên.
Một giọng quen thuộc ngắt
ngang hét lên câu trả lời từ phía trên bức tường sau lưng tôi. “Tôi có thể
khuyên ngài cho một đao để kết thúc chúng không?”
Tôi quay lại thì thấy một
người đàn ông gầy guộc với khuôn mặt góc cạnh. Mái tóc đen của chú ấy giờ đã lốm
đốm xám, và ngắn hơn lần cuối tôi nhìn thấy chú, nhưng cặp kính không gọng trên
mũi vẫn giống như cũ, cũng như đôi mắt thông minh, tinh tường kia. Chú ấy đã
già đi, xuất hiện những nét lo lắng dọc theo khuôn mặt và trên lông mày.
Khi người đàn ông này thấy
tôi đang nhìn, chú ấy gật đầu chắc chắn. “Tướng quân Arthur. Những tên thượng
huyết tộc Alacrya quản lý thành phố đã khá khó chịu trong vài ngày gần đây,
chúng sợ hãi rằng ngài sẽ xuất hiện và rất hy vọng rằng ngài sẽ không đến.”
“Chú Kaspian,” tôi nói, bất
ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của chú ấy. Kaspian Bladeheart đã từng quản lý
Hội quán mạo hiểm giả ở thành phố bay Xyrus, và là chú một người bạn cũ của
tôi, Claire Bladeheart. “Chú trông già đi đấy.”
(Người dịch: ảnh hai nhân vật
từ thời xa lơ xa lắc sẽ được để minh họa cuối chương)
Chú ấy tỏ vẻ móc mỉa và lắc
đầu. “Và ngài hầu như không giống cậu bé mà tôi đã từng kiểm tra để chứng nhận
trở thành một mạo hiểm giả. Nhưng tôi cho rằng giờ không phải là lúc để ôn chuyện
cũ, phải không?” Chú ấy ra hiệu phía sau. “Hiệp hội Mạo hiểm Giả đã xoay xở để
chiếm lại thành phố, thưa Tướng Arthur.” Ánh mắt của chú lại hướng về phía đội
quân Alacrya, quét qua hàng trăm binh lính đang nằm sấp xung quanh tôi đến hàng
nghìn tên khác đang đứng lưỡng lự giữa thành phố và dãy lửa Destruction ở đằng
xa. “Còn giờ, tôi thực sự khuyên ngài nên để con thú của mình xử lý nốt lũ còn
lại trước khi bất cứ hiệu ứng gì ngài đang tác động lên bọn chúng mất tác dụng.”
Cả thế giới dường như nín thở.
Rồi thì, “Không, chú Kaspian à. Đó không phải là ý định của tôi.”
Một thớ cơ ở quai hàm của
chú ấy co giật và giọng căng ra khi chú nói, “Tôi không biết ngài đã ở đâu, hay
chuyện gì đã xảy ra với ngài, Arthur, nhưng có lẽ ngài chưa thấy sự tàn bạo và
cách trả thù độc ác của những tên Alacrya này. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi
nói rằng mỗi tên trong số chúng nên bị đưa ra chém đầu.”
Tôi phớt lờ chú ấy, thay vào
đó nhìn Regis đang quay lại, cơ thể khổng lồ của cậu ấy phủ một bóng đen bao
trùm xuống người binh lính Alacrya. Cậu ta dành một lúc để bay lượn trước phòng
tháp ở cổng, nhìn chằm chằm xuống Kaspian và các mạo hiểm giả Dicathen khác trước
khi đáp xuống một cách nặng nề bên cạnh tôi. Những ngọn lửa lởm chởm trên bờm
run lên, và rồi cậu ấy thu nhỏ người dần lại, làm biến mất các những đặc điểm
hóa quái thú, cho đến khi cậu ta trở lại hình dạng một con sói bóng tối. Cặp
răng nanh trông chết người của cậu co lại và cậu ấy gầm gừ đầy đe dọa trước khi
hóa thành dạng vô thể (incorpereal) và trôi vào người tôi.
Có bao nhiêu người chọn cái
chết vì tên Agrona kia?
‘Ít nhất là hai nghìn. Vẫn
còn một lực lượng nhỏ đang trụ lại, chỉ có các vị trí phòng thủ, không còn mớ
đòn phép nữa, nhưng nếu tôi tiếp tục duy trì hình dạng đó lâu hơn nữa, thì tôi
sẽ lại kẹt trong hình hài cún con lần nữa, và tôi không nghĩ cả hai ta muốn điều
đó ngay lúc này.’
Chà, nếu kế hoạch của tôi
thành công, bọn chúng sẽ tự xử lý nhau.
Với việc Regis không còn bay
sà xuống chiến trường như một con dơi đột biến khổng lồ, một số binh lính đang
dần tách khỏi đám đông và theo sau những tên khác đã bỏ chạy quanh rìa thành phố.
Tôi để chúng đi. Tôi biết chúng sẽ là nguy cơ — vì có hàng chục cộng đồng nông
dân nhỏ ở phía bắc, nơi đám binh lính và pháp sư được huấn luyện kĩ lưỡng có thể
phá phách nghiêm trọng — nhưng trước tiên tôi phải đối phó với mối đe dọa lớn
hơn.
Thu sát khí của mình lại,
tôi đảo mắt nhìn qua lũ Alacrya. Thật không may khi đám Alacrya có thứ hạng cao
trong thành phố đã bỏ trốn. Với sự hỗ trợ của anh Bairon và ông Virion, tôi đã
khái quát ra một kế hoạch chung về cách xử lý những tên lính địch đủ khôn ngoan
để hạ vũ khí. Tuy nhiên, cách đó không phải là không có vấn đề của nó.
“Ngươi,” tôi nói sau một lúc
yên lặng, chỉ vào một gã đàn ông đang rón rén nâng người lên khỏi mặt đất và phủi
bụi bẩn trên bộ đồng phục của hắn.
Hắn ta sững người và nhìn
tôi chằm chằm. Tóc và râu của hắn được cắt tỉa cẩn thận, và hắn ta đeo thứ gì
đó trông như một lưỡi dao rất đắt tiền ở bên hông, mặc dù nó chẳng làm hắn ta
giống một chiến binh.
“Ngươi là một pháp sư hệ
Sentry,” tôi quan sát được thế. “Và ít nhất là thuộc về một huyết tộc hữu danh,
chỉ cần đoán dựa trên vẻ ngoài thôi.”
Hắn nhăn trán làm lông mày
chụm vào nhau và mở miệng, do dự, cắn vào lớp trong môi, rồi cuối cùng nói,
“Tôi là Balder của Thượng huyết tộc Vassere, thưa ngài.”
“Nhà Vassere? Ồ, hoàn hảo,”
tôi nói, nở một nụ cười ôn hòa khiến gã đàn ông kia chỉ thêm cau mày sâu hơn.
“Balder, từ giờ ngươi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tất cả những người
Alacrya đồn trú tại thành phố Blackbend — ngay cả những người hiện đang chạy về
phía bắc như thể cuộc sống của họ phụ thuộc vào việc chạy trốn đó.”
Màu sắc trên mặt hắn biến mất,
và hắn hoảng sợ nhìn xung quanh. “Nhưng tôi… ừm…” Hắn ta hắng giọng. “Tôi không
phải chỉ huy của lực lượng này—”
“Những người đàn ông và phụ
nữ xung quanh chúng ta đây không còn là lực lượng quân đội nữa,” tôi nói chắc nịch,
để ánh mắt của mình như chôn sâu vào người hắn ta. “Họ là những công dân bị mắc
kẹt ở một lục địa xa xôi, và nếu họ có hy vọng được về nhà, họ sẽ cần một người
nào đó để giữ cho họ có tổ chức và không gặp rắc rối. Đó sẽ là ngươi, Balder.
Giả sử ngươi muốn về nhà lần nữa. Ngươi muốn vậy, phải không? Về vùng Trị Trung
Tâm (Central Dominion)” — Balder giật mình khi tôi nhắc đến vùng thống trị nhà
nơi nhà hắn ta ở đó, rồi mặt hắn lại trắng bệch như bóng ma khi tôi nói tiếp —
“với tên Drekker và tất cả những người khác.”
(Người dịch: Đề phòng các bạn
quên thì Drekker Vassere là người huấn luyện võ thuật cho Valen, từng được hiệu
trưởng Học viện Trung tâm mời vào lấy vị trí GS dạy môn Cận Chiến của Grey, hãy
xem lại chap 353)
“Nhưng… làm thế nào để…”
“Cứ nghe đi,” tôi nói, phần
nào đó cố làm mềm mỏng giọng điệu của mình.
Tôi có thể cảm nhận được ánh
mắt lo lắng của chú Kaspian đang soi vào lưng tôi khi tôi lớn tiếng giải thích
với tên Balder từ Thượng huyết tộc Vassere rằng tôi muốn gì ở đám Alacrya này nếu
chúng còn hy vọng muốn quay về nhà lần nữa. Với việc các cổng dịch chuyển tầm
xa ở Darv đã ngừng hoạt động — và việc kích hoạt lại chúng, dù chỉ trong một thời
gian ngắn thôi, cũng sẽ là mối đe dọa đáng kể — không có cách nào dễ dàng để di
dời nhiều người như vậy. Cho đến khi tôi chắc chắn lục địa này đã quay về tay
người Dicathen một cách bền vững, bọn chúng phải được chuyển đến một nơi nào đó
mà chúng sẽ không trở thành mối nguy hiểm.
Thực ra ý tưởng của ông
Virion là chuyển chúng đến vùng đổ nát ở Elenoir. Ngay cả khi có hàng chục
nghìn tên Alacrya tập trung ở đó, thì chúng cũng không có đủ tài nguyên để thực
hiện bất kỳ cuộc phản công nào xuyên qua các ngọn núi hay pháo đài Bức Tường.
Chỉ sống sót bằng cách săn bắn ở phần rìa ngoại vi của vùng Beast Glades sẽ
tiêu tốn toàn bộ thời gian và tài nguyên của chúng cho một lượng lớn người như
vậy.
Việc đưa chúng đến đó từ các
thành phố ở phía đông Sapin cũng tương đối dễ dàng và pháo đài Bức tường dường
như vẫn nằm dưới sự kiểm soát của người Dicathen, vì vậy tôi thậm chí sẽ không
cần phải chiếm lại nó để thúc đẩy kế hoạch tiến triển.
“Hãy bắt đầu tổ chức lại người
của ngươi,” tôi nói sau khi Balder đảm bảo với tôi rằng hắn ta đã hiểu. “Ta muốn
biết chính xác có bao nhiêu tên gia nhập nhóm của ngươi. Và, nếu ngươi đã xoay
được cách giữ lại bất kỳ con skitter nào, hãy gửi bọn cưỡi chúng đi về phía bắc.
Tìm càng nhiều người bỏ trốn càng tốt.” Tôi buông lời hơi đe dọa len lỏi trong
giọng mình khi tôi nói thêm, “Ta sẽ buộc ngươi phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ
tội ác nào bọn chúng gây ra.”
Tên Balder nuốt nước bọt một
cách nặng nhọc. “Tôi h-hiểu rồi.”
Bỏ lại lũ lính Alacrya đằng
sau, tôi dùng chiêu God Step chạy lên nóc tường, xuất hiện ngay cạnh chú
Kaspian. Chú ấy nao núng và tay vội chạm vào chuôi thanh kiếm lá lúa (rapier),
cũng chính là thanh mà chú đã dùng kiểm tra năng lực tôi khi tôi mới chỉ là một
cậu bé ở thế giới này. Một loạt các mạo hiểm giả vây quanh chú ấy, và phân nửa
trong số họ vung vũ khí lên trong khi nửa còn lại giật mình quay lại.
Tôi phớt lờ tất cả những người
khác. “Trong thành phố đã xảy ra chuyện gì vậy, chú Kaspian? Cháu đã nghĩ sẽ phải
tiêu diệt tận gốc ban lãnh đạo của đám Alacrya cố thủ trong này sau khi giải
tán đạo quân đó cơ.”
Chú ấy kéo phẳng lại lớp áo
tunic màu xám nhạt đang mặc, có dính vết máu ở tay áo và ngực, rồi vẫy tay ra
hiệu cho người của mình hạ vũ khí xuống. “Sự thật là, chúng tôi đang chờ cơ hội
để phản công kể từ khi các Lance tấn công Hội Mạo Hiểm Giả ở Blackbend. Khi trại
đóng quân được dựng lên để đối mặt với cậu, cái đám được gọi là ban lãnh đạo
thành phố ấy đã rơi vào tình trạng hoảng loạn. Ngay khi chúng tôi rút vũ khí
ra, chúng đã bỏ chạy, bỏ lại thành phố.”
Quay lại, tôi gác tay lên gờ
ban công của nóc tường thành và nhìn xuống đám đông binh lính Alacrya đang bối
rối và đi loanh quanh. Tên Balder đang hét lên khi hắn cố lọc ra mấy tên lính cấp
cao nhất và những tên thượng huyết tộc khác, nhưng cả đạo quân đang bị sốc và
phần lớn không phản ứng gì.
(Người dịch: “crenelation” tạm
dịch là “gờ ban công của nóc tường thành”, từ này tiếng Việt có lẽ cũng không
có, thôi thì xem hình minh họa ở dưới)
Còn rất nhiều thứ phụ thuộc
vào khả năng trấn tĩnh sự hỗn loạn của gã Sentry này. Tôi không có thời gian để
nán lại thành phố Blackbend này, nhưng tôi cũng không thể để một đội quân vô tổ
chức và sợ hãi án ngữ trước cổng thành phố.
Nhưng nói thêm để thấy vấn đề
phức tạp hơn, thì tôi không hoàn toàn tin tưởng vào Hội Mạo Hiểm Giả. Chính xác
thì họ không phải là một đội quân, nhưng nhiều chiến binh lão luyện nhất và
pháp sư mạnh nhất của Dicathen đều là những mạo hiểm giả. Nhiều chi nhánh của hội
đã chọn không tham gia vào cuộc chiến, rồi nhanh chóng tham gia đàm phán để sát
cánh cùng bọn Alacrya khi bọn chúng giành chiến thắng.
Kaspian Bladeheart dường như
là một người đàn ông đáng kính trọng và chân thật. Tuy nhiên, Claire chắc chắn
cũng như vậy, mặc dù lấy trường hợp của cô Jasmine Flamesworth làm minh chứng,
đôi khi quả rụng xa ngọn. Nhưng khi không có một hội đồng để xác định hướng đi
tổng thể của Dicathen hay Sapin nói chung, điều này tạo nên một cơ hội độc nhất
vô nhị cho Hội Mạo Hiểm giả để ra oai và nắm giữ quyền lực.
Điều tôi thực sự cần là một
người nào đó trong thành phố Blackbend này mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng,
nhưng cũng phải là một thành viên được kính trọng của Hội Mạo Hiểm Giả.
Câu trả lời đã hiển nhiên
ngay khi tôi suy nghĩ.
“Chú Kaspian, chú có phải là
thành viên thứ hạng cao của hội ở Blackbend không?”
Chú quan sát tôi cẩn thận
qua cặp kính đang trễ dần xuống mũi, và chú ấy đẩy nó trở về sống mũi trước khi
trả lời. “Không. Người quản lý hiệp hội ở đây là một người bạn thân của tôi,
nhưng nhiều thành viên trong ủy ban có thứ hạng cao hiện đang ở ngoài Hiệp Hội ở
Blackbend. Việc điều hành hội ở thành phố Xyrus trở nên… rắc rối, đặc biệt là
sau cuộc tấn công của các Lance vào học viện.”
“Thành phố Xyrus đứng kế
trong danh sách đi tiếp của cháu,” tôi nói, quay lại và bắt gặp ánh mắt sắc bén
của chú ấy. Tôi nhìn lại vào mắt chú ấy, quan sát hồi lâu, thực tế điều gây ấn
tượng từ quan điểm của tôi về chú ấy không gì hơn ngoài một cái nhìn. “Nhưng
trước khi cháu có thể xử lý các lực lượng ở đó, cháu cần biết vài điều. Cháu có
thể tin chú không nhỉ, chú Kaspian?”
Đôi lông mày mỏng của chú ấy
nhướng lên đầy ngạc nhiên. “Đây có phải là một số động thái để thâu tóm quyền lực
trên lục địa này?”
Tôi lắc đầu dứt khoát, hành
động được thúc đẩy bởi luồng suy nghĩ cùng đến song song trong đầu tôi và chú ấy.
“Chỉ để giành lại quyền lực đấy khỏi tay bọn Alacrya. Về những gì sẽ xảy ra khi
bọn chúng biến đi, cháu hứa rằng cháu không muốn làm vua một lần nữa đâu.”
(Người dịch: Ý câu trên có
nghĩa là khi Kaspian hỏi câu đó, thì cả ông ta và Art đều cũng nghĩ rằng Art
đang tìm cách thâu tóm quyền lực để làm vua)
“Lần nữa à?” chú ấy hỏi, rõ
là đang bối rối.
“Không có gì,” tôi cười nói.
“Ý cháu là, cháu muốn cứu cả lục địa của chúng ta. Chứ không cai trị nó. Hai
người Virion và Tessia Eralith đều còn sống, Curtis và Kathyln Glayder cũng vậy.
Và” —Tôi không thể kìm được nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt — “có khoảng một
trăm lãnh chúa người lùn đều nghĩ rằng họ nên cai trị vùng Darv.”
Chú Kaspian liếc nhìn mấy
người phe mình đầy suy tư, cắn răng, rồi nói, “Trước giờ tôi chỉ nghe được những
lời tốt đẹp về cậu, Arthur à, và cháu gái tôi đã đánh giá rất cao về cậu. Tôi
tin rằng mình có thể tin tưởng cậu, vậy nên, phải, cậu có thể tin tưởng tôi.”
“Tốt,” tôi nói, đưa tay ra.
Chú nắm lấy bàn tay tôi một cách dứt khoát. “Bởi vì cháu đang định giao thành
phố này cho nhóm Twin Horns, và cháu cần chú tạo điều kiện cho việc chuyển giao
quyền lực suôn sẻ.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight