4/1/23

Chương 395: Bên dưới pháo đài Taegrin Caelum

(Tên gốc của chương 393: Beneath Taegrin Caelum)

GÓC NHÌN CỦA NICO SEVER

Chân tôi bước mạnh dọc theo mặt sàn nhẵn của cái hành lang dài này. Nó dài, quá dài... bộ trước đây nó dài như thế này à? Ánh sáng trắng nhợt nhấp nháy bật và tắt, bật và tắt…

Tôi có thể nghe thấy tiếng bọn chúng, lũ ngốc trong đám đông, cổ vũ như thể cả thế giới của tôi sắp kết thúc, như thể hắn sẽ không giết cô ấy. Kể từ khi nào mà bạn tôi đã trở nên mù quáng vì ham muốn cai trị của hắn ta thế?

Ở đằng xa, tôi chỉ có thể thấy mái vòm nhỏ của từ ánh sáng trắng nhợt ở cuối đường hầm này, dường như cái vòm này kéo dài từ đầu đời đến cuối đời tôi vậy.

Có thứ gì đó di chuyển sang bên phải tôi, và tôi bối rối tránh khỏi nó, rồi chậm lại, những bước đi gấp rút của tôi trở thành những bước lộn xộn lúng túng lệch sang một bên khi tôi cố vừa đứng yên quan sát vừa tiếp tục đi về phía trước. Đi qua một kiểu cửa sổ nào đấy trên tường hành lang đang chiếu hình ảnh.

Một nhóm mạo hiểm giả đang tụ tập tại bãi đất trống nhỏ trong rừng. Tôi nhớ là đó là vùng Beast Glades. Ai đó đã giới thiệu với một cậu bé đeo mặt nạ trắng che kín mặt, cái mặt nạ mới là thứ che mặt chứ không phải là mái tóc nâu vàng lộ ra phủ quanh đầu. “Elijah Knight. Cấp bậc A, pháp sư hệ conjurer lõi cam đậm. Chuyên về phép thuật thổ hệ.”

Giọng nói rung lên khắp người tôi như bị điện giật. Đó là giọng nói của tôi, ngoại trừ… nó cũng không phải. Đây là ký ức của tôi, nhưng không phải. Elijah Knight là tên giả của tôi khi lớn lên ở Dicathen, khi con người thật của tôi bị đè nén xuống, bị giấu đi — không, bị tước đoạt khỏi tôi.

Tôi nghĩ rằng hầu hết những ký ức cũ này đã bị chôn vùi. Tôi đã thanh trừng chúng. Mục đích của Elijah là muốn trở nên thân thiết với Arthur, nhưng Elijah này yếu đuối, một công cụ đã phục vụ xong mục đích của nó và bị vứt sang một bên. Đó không phải là tôi. Hắn không phải tôi. Đây không phải là ký ức của tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng Grey và Cecilia đang đánh nhau ở đằng xa. Âm thanh từ những lưỡi kiếm của họ đập vào nhau, mỗi tiếng “keng” dội lại như tạo ra một cú gần chí mạng trong tâm trí đang căng như dây đàn của tôi.

Tôi bắt đầu chạy tiếp.

Nhiều ký ức hơn về cuộc đời ngắn ngủi của Eiljah Knight hiện ra ở hai bên tường hành lang: Lăng mộ Dire, Học viện Xyrus, mối quan hệ ngày càng tăng của hắn với Arthur, lòng tốt từ hai gia đình Leywin và Helstea, Tessia Eralith…

Mấy thứ như vậy đủ rồi, tôi ra lệnh. Tôi không quan tâm. Tôi không muốn có những ký ức này.

“Thật là hỗn độn,” một trong số mấy ngọn đèn nói, nhấp nháy tỏ vẻ căng thẳng.

Thêm lần nữa tôi đi chậm lại, nhìn chằm chằm vào nó. Đèn biết nói từ khi nào?

“Chỗ này hả? Tôi nghĩ nó đã đủ sạch rồi. Một vài giờ nữa trôi qua thôi và ngài ấy sẽ không biết mình đã bị mổ tung ra đâu,” người đàn ông nói, giọng nói của hắn ta phát ra từ màn hình ti vi ẩn trong góc chỗ giữa trần hầm nông và bức tường bình thường của cái hành lang dài vô tận này.

“Anh chưa nghe à? Vùng Vechor bị tấn công. Khu hậu phương hỗ trợ cho cuộc chiến ở Dicathen đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi bản đồ,” ánh đèn trả lời với một nhịp sáng nhấp nháy.

“Cô biết tôi đã xuống dưới đây nhiều ngày. Tôi chưa nghe thấy gì cả. Thậm chí bây giờ là mấy giờ tôi còn không biết?” Người đàn ông trên màn hình tivi nhìn quanh, vẻ mặt mệt mỏi trông hài hước. “Chúng ta là những người duy nhất ở đây suốt nhiều giờ. Tôi mệt như heo nái sau mùa đẻ vậy.”

“Hỡi các chúa tể. Đôi lúc anh thật thô thiển, có biết không vậy?”

Bên dưới màn hình, một cửa sổ dẫn tới một ký ức khác cho thấy tên Arthur trẻ tuổi đang bước vào phòng kí túc xá mà chúng tôi dùng chung tại Học viện Xyrus. “Arthur!” Elijah hét lên, giữ ôm chặt lấy Arthur.

“Nào, nào. Phải, tôi vẫn còn sống. Cậu không thể tống khứ tôi dễ dàng như vậy,” một phản ứng mỉa mai lên tiếng.

“Tôi biết,” Elijah nói với một cái khịt mũi ướt át. “Cậu giống như con gián vậy.”

Tôi đã rất háo hức khi gặp lại người bạn thân nhất của mình. Mật trào lên cổ họng. Người bạn thân nhất đã sát hại tình yêu thật sự của tôi…

“Không,” tôi nghiến răng nghiến lợi, nước trào ra từ khóe mắt. “Ta không quan tâm đến bất kỳ điều gì trong số này. Cecil đâu? Cho ta gặp Cecilia!”

Tôi cảm thấy ánh đèn sáng dần lên, gần như nó đang nghiêng về phía tôi. “Bộ ngài ấy vừa nói gì đó à?” ánh đèn hỏi.

“Chết tiệt, chúng ta hãy kết thúc việc thu dọn cho ngài ấy và đem ngài ấy trở về phòng mình,” gã đàn ông trong ti vi nói. “Ngài Agrona sẽ không vui đâu nếu ngài scyther đây thức dậy trên bàn mổ, và tôi chắc chắn không muốn trở thành người giải thích những gì đã xảy ra.”

Thức dậy? Tôi nghĩ, lặp lại những lời đó với chính mình. Tại sao ph…

Một giấc mơ, tôi chợt nhận ra. Chỉ là một giấc mơ ngu ngốc.

Thức dậy ngay!

Mắt tôi mở trừng trừng. Cả đống viên đá tối đen ẩm ướt trên trần nhà thấp lấp đầy tầm nhìn của tôi. Hai đồ tạo tác tỏa ánh sáng muốn lóa mắt trên các giá đỡ có thể di chuyển được đang chiếu sáng phần ngực trần đầy máu của tôi. Có một vết rạch bén lẻm hình chữ thập trên xương ức, những mép cắt còn nguyên khi da thịt tôi từ từ đan lại với nhau, toàn bộ vết thương được bôi thuốc mỡ có mùi hóa chất.

Một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ tiến đến, tập trung làm ướt một tấm vuông vải từ cái thau trên bàn cạnh tôi. Rồi, ả ta bắt gặp ánh mắt tôi, và sững người. Miệng ả ta mở ra, nhưng không có lời nào phát ra.

Tôi cố cử động và nhận ra cổ tay của mình bị cùm vào bàn. Thử đá chân, tôi xác nhận rằng hai chân cũng vậy. Tôi căng thẳng. Lớp da dày, sờn rách cột tứ chi kêu cót két khi tôi lôi nó. Một cảm giác hoảng sợ dâng lên trong tôi khi sức mạnh của mình bị yếu đi, và rồi những sợi dây cột cuối cùng cũng bung ra, và có một tiếng “ping” lớn vang lên khi một chiếc đinh tán nảy văng vào tường.

Ả đàn bà giật mình thốt ra một tiếng thở hổn hển, và giọng nói còn lại đang chửi thề khi có thứ gì đó bằng kim loại rơi lẻng kẻng xuống đất.

“S-Scythe N-Nico,” ả đàn bà lắp bắp, lùi lại một bước và cúi đầu.

Bằng bàn tay không còn bị cột, tôi cởi trói cổ tay còn lại và ngồi dậy.

Tôi đang nằm trên một chiếc bàn kim loại lạnh ở tâm một căn phòng lớn được vô trùng và trống rỗng. Không khí sát quanh tôi, nặng mùi ẩm ướt. Người phụ nữ từ từ thả cái giẻ xuống thau đặt trên băng ghế nhỏ cạnh khay dụng cụ, một số vẫn còn dính máu. Một chiếc bàn lớn hơn đặt áp vào tường, và một số dụng cụ mà tôi không nhận ra ngay được xếp trên đó, cùng với một cuốn sổ ghi chú đang mở.

Tiếng kim loại cà trên mặt đất, và tôi quay lại thì thấy một gã đàn ông mặc áo choàng trắng. Hắn đang từ từ đặt vài chiếc ghim kim loại trở lại một cái khay mà chắc hắn ta đã đánh rơi khi tôi tỉnh dậy.

“Tụi mày vừa nói gì cơ?” Tôi hỏi, nhưng khi gã đàn ông có vẻ bối rối, tôi nhận ra đã hơi lâu rồi không có ai mở mồm. “Tụi mày không muốn giải thích gì ư?”

Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra hoặc mình đang ở đâu. Điều cuối cùng tôi nhớ, là tôi đã ở vùng Vechor, và—

Grey!

Bàn tay của tôi sờ vào vết cắt chữ thập chỗ xương ức. Tôi thử kích hoạt mana, một cơn ác mộng nửa vời về việc lõi của tôi bị phá hủy đang lởn vởn trong tâm trí tôi.

Lõi tôi cảm thấy xa lạ. Xa cách, vừa của tôi vừa không phải của tôi. Cũng giống như những ký ức của Elijah. Tôi nghiến răng chống lại ý nghĩ đó.

Một cái gai sắt màu máu hiện ra từ bóng tối dưới bàn và cắm sâu vào ngực gã đàn ông. Mắt hắn trợn lên điên dại khi cào vào cái gai nhưng cử động của hắn nhanh chóng trở nên lờ đờ, và trong vài giây cơ thể mềm nhũn của hắn chùng xuống, máu hắn chảy dọc theo cây gai kim loại đen mịn thành nhiều dòng nhỏ trước khi nhỏ tí tách xuống nền nhà ẩm ướt.

Như thể có những móng vuốt bằng băng cào cào trong người tôi, lõi tôi như thể một quả bóng vừa đau vừa nặng ở xương ức, và tất cả những gì tôi có thể làm là cố duy trì phép thuật đang tạo.

“C-chuyện gì đã xảy ra với tao…” Tôi quay lại ả đàn bà, đang co mình ôm một khuỷu tay run lẩy bẩy. “Tụi mày đã làm gì tao?”

Cô ta lùi lại phía sau một bước nhưng bị cái nhìn của tôi làm tê cứng người. “Chúa tể Tối cao, ngài ấy… ngài ấy…”

Cả hai tay cô ả giơ lên, và một tấm khiên yếu ớt bằng mana trong suốt màu xanh nhạt hiện ra chặn giữa chúng tôi. Ả ta quay người bỏ chạy và đâm sầm vào một mũi gai thứ hai. Từ góc nhìn của tôi, mũi nhọn xuyên ra dưới lưng của ả, và một mảng tròn màu đỏ thẫm bắt đầu lan ra làm vấy bẩn chiếc áo choàng trắng của cô ta.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán tôi trước nỗ lực niệm phép và nỗi đau mà nó gây ra cho tôi. Cánh tay của tôi run lên khi tôi phá vỡ dây cột ở hai mắt cá chân, và tôi phải dựa mình vào bàn bên khi di chuyển đến phía trước của người đàn bà kia.

Mũi gai đã đâm vào ngay trên hông cô ta và ghim ả một chỗ, nhưng nó mỏng, hình dáng của nó chỉ là một thứ yếu ớt, run rẩy, giống như tôi.

Bất chấp đau đớn và mệt mỏi, tôi chụp lấy cằm cô ả và buộc ả phải đối mặt nhìn tôi. "Tụi mày đã làm gì tao?"

“M-muốn hiểu… khám cho… lõi của ngài,” ả ta thở hổn hển. “Cô ấy… đã chữa lành nó. Nhưng nó… không hoàn hảo…”

Tôi lại ấn mấy ngón tay vào chỗ vết rạch. Hai tên này đã mổ tung tôi ra và chọc ngoáy bên trong cơ thể tôi. Bọn chúng đã không hỏi, thậm chí không có dự định nói với tôi. Tôi không cảm thấy tức giận với điều này, nội cái việc tôi không cảm thấy tức có vẻ đáng chú ý. Tôi đã luôn tức giận kể cả bây giờ. Cơn giận dữ của tôi bùng cháy như lửa lò rèn ngay dưới làn da mình, và bất kỳ cơn gió nào hiện thân cho khó khăn thổi vô cũng khiến nó trở nên sáng chói lên và nóng bỏng.

Ngoại trừ…

Tôi nhìn ả đàn bả này. Thực sự nhìn cô ả. Cô ta có đôi mắt nâu nhạt, không có gì nổi bật và mái tóc màu lông chuột gần như hợp với đôi mắt. Những nét lo lắng hằn lên trên khuôn mặt, và ả ta có những mảng da bị cắn dở trên môi, thứ khiến tôi có thể hình dung ra cảnh cô ta đang cắn môi với vẻ tò mò lo lắng khi nhìn vào bên trong người tôi như thể tôi là một con ếch thí nghiệm bị cột chặt vào bàn.

“Chuyện gì đã xảy ra ở Victoriad? Chúng ta đã bắt được Grey chưa? Giết nó rồi?”

Tôi đọc câu trả lời trên khuôn mặt của ả đàn bà. Đôi mắt ả giãn ra, rỉ ra những giọt nước mắt sợ hãi hòa lẫn với nước chảy ra từ mũi. Môi hé mở rồi mím chặt lại, các cơ ở quai hàm trồi lõm một cách im lặng.

Và tôi cảm thấy…

Chẳng cảm thấy gì cả.

Lửa soulfire hiện ra trên bề mặt kim loại của mũi gai, sau đó chạy dọc theo vết máu của cô ả và vào chui vào cơ thể ả ta. Đôi mắt nâu của cô ta trợn ngược lên đầu, và ả hét lên, nhưng chỉ trong giây lát. Lửa soulfire đã vào phổi ả ngay sau đó, và ả ta chết. Không phải vì tôi tức giận, mà đơn giản vì ả ta chả có giá trị gì.

Tôi hủy bỏ hai cái gai sắt màu máu mà tôi đã triệu hồi, làm các cơ thể đổ sập xuống sàn một cách ngẫu nhiên, sau đó dựa lưng vào tường và trượt xuống thành tư thế ngồi. Giờ đây, tôi chỉ có thể chờ đợi cho nỗi đau và sự yếu đuối giảm dần.

Sự chú ý của tôi quay trở lại căn phòng này.

Có hai lối ra. Qua cánh cửa mở, tôi có thể nhìn thấy một căn phòng nhỏ với bàn làm việc và nhiều hàng kệ đựng đầy những cuộn giấy và ghi chép nghiên cứu. Sau một vài phút nghỉ ngơi, tôi đẩy mình dựa lên tường và đi đến chỗ đó để điều tra về nội dung, nhưng không có gì đáng quan tâm. Tuy nhiên, cũng có thứ đáng để ý khi ngó lại cuốn sách đang mở trên bàn trong phòng khám ban nãy.

Các ghi chú được viết tốc ký bằng chữ cổ tự (rune). Tôi lật qua vài trang cho đến khi nắm được khái quát ý chính, rồi dành thêm vài phút để đọc nội dung.

(Nguyên văn: tác giả dùng từ “I got the jist of it”, có vẻ như từ “jist” là viết sai chính tả của từ “gist”)

Nó chỉ xác nhận những gì tôi đã đoán được.

Cecilia đã cứu tôi. Em ấy đã sử dụng sức mạnh của mình như một kẻ Di Sản - tức là quyền kiểm soát tuyệt đối của em ấy đối với mana - để chữa lành phần lõi của tôi sau khi thằng Grey phá hủy nó. Nhưng nó không còn mạnh như trước. Với thời gian, có lẽ tôi có thể lấy lại những gì đã có. Agrona sẽ cho tôi nhận thêm một hoặc hai ấn khác, tôi chắc chắn. Điều đó sẽ ép lõi tôi tinh lọc thêm nữa.

“Và nếu nó không…” Tôi nói to, nhưng dừng lại, ngạc nhiên rằng cảm giác tê dại mà tôi cảm thấy được lưu lại rõ ràng trong giọng mình. Tôi chắc rằng sự yếu đuối từ lõi và phép thuật của mình sẽ khiến tôi tức giận sau này, nhưng hiện tại, vào lúc này, ở nơi này, với tác dụng hậu phẫu từ bất cứ điều gì mà đám nhà nghiên cứu này đã làm với tôi, tôi chỉ cảm thấy bình tĩnh.

Không, thậm chí không bình tĩnh. Tôi chả cảm thấy gì. Ngoại trừ, có lẽ, một cảm giác tò mò nhẹ.

Cánh cửa thứ hai được đóng lại và có rào chắn. Tôi nhấc thanh chắn ngang ra khỏi giá chặn cửa và thả nó xuống sàn, rồi mở cửa ra.

Tôi thấy mình đang ở trong một hành lang rộng và có trần cao. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của mana thổ hệ đang tạo áp lực xung quanh mình; dù là tôi đang ở đâu, thì nó hẳn đang nằm sâu dưới lòng đất.

Ở bên phải tôi, hành lang mở ra một không gian rộng lớn trông giống như một giao lộ giữa phòng thí nghiệm khoa học và một ngục tối. Tôi đã đến quá nhiều cơ sở tương tự ở pháo đài Taegrin Caelum, để bị chọc ngoáy, bị thúc đẩy và bị thử nghiệm.

Mật đắng gây bỏng rát cổ họng, tôi khạc nhổ ra sàn.

Phòng thí nghiệm hiện không có ai, và tôi cảm thấy không có gì thú vị ở hướng đó, vậy nên thay vào đó tôi rẽ trái. Vài nguồn mana tỏa ra yếu ớt hơn chỗ hành lang đi xuống, và tôi không vội quay lại pháo đài phía trên. Các vết thương do phẫu thuật trên ngực trần ngứa ngáy, và lõi tôi đau nhức.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì lúc này, không phải sự thất vọng của Agrona hay sự lo lắng của Cecilia. Dưới đây trong ngục tối mát mẻ, tôi cảm thấy như ở nhà trong sự cô đơn. Thật khó để thừa nhận ngay cả với bản thân mình, nhưng tôi đang tận hưởng hội chứng thờ ơ đã thay cho cơn thịnh nộ luôn bùng cháy trong lồng ngực tôi.

Và vì vậy nên tôi đi theo hành lang này, tò mò về những bí mật có thể được chôn giấu bên dưới pháo đài Taegrin Caelum.

Đá trên sàn và tường thỉnh thoảng bị biến dạng với những vết khoét như dấu móng vuốt, và vết máu cũ làm biến màu nó thành những vệt hình tia và vết ố. Phòng thí nghiệm, văn phòng và phòng phẫu thuật nằm ở cả hai bên trái phải, một số đóng và khóa, một số khác mở cửa, nhưng tất cả đều trống rỗng và không có gì thú vị.

Rồi tôi đến phòng giam đầu tiên.

Một rào cản gây rung động tạo ra lực dội ngăn cách phòng giam với hành lang. Bên trong phòng giam hình vuông kích thước mười nhân mười, có ba xác chết người lùn trần truồng bị treo ngược bằng móc ở chân. Cơ thể họ bị mở tung ra một cách kỳ quái, phần thịt ở bụng được dán lại bằng những cái kẹp và đinh ghim ở hai bên hông, để lộ ở giữa thân họ một khoang rộng đã bị móc tới trống rỗng, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị lấy ra sạch.

Tôi nhìn kĩ nét mặt họ, tìm kiếm ký ức của Elijah  chìm trong tôi để tìm mối liên hệ nào đó với những xác chết này.

Hai người đàn ông này, tôi không thấy có gì trong ki ức, nhưng có gì đó quen thuộc trong những nét bầu bĩnh trên khuôn mặt của nhân vật thứ ba. Giờ đây, cô ấy bị treo lơ lửng như một phiến thịt bị xẻ ở quầy thịt ngoài chợ, hàm cô ấy mất khớp quai hàm và chiếc lưỡi phồng lên lấp đầy miệng, trông cô ta thật quái dị và có vẻ không giống người, nhưng ký ức của tôi thì khác. Trong ký ức đó, cô ấy nghiêm khắc nhưng tử tế. Một người phụ nữ chăm chỉ đã huấn luyện tôi khi tôi còn nhỏ, một người hầu của Rahdeas.

Mặc dù cô ta là một giáo viên khó tính, nhưng cô ấy chưa bao giờ đánh tôi hay đem tôi làm thí nghiệm, không giống như rất nhiều người ở pháo đài Taegrin Caelum. Lẽ ra tôi nên nhớ tên cô ấy.

Nhưng mà tôi đã không nhớ.

Tôi quay lưng lại với những cái xác và cả cảm giác khó chịu trằn trọc mà chúng gây ra trong ruột gan, chưa sẵn sàng từ bỏ sự thản nhiên đang quấn lấy tôi như một tấm chăn len nặng nề.

Mỗi phòng giam trong hành lang đều có một khung cảnh tương tự: xác chết của đàn ông, phụ nữ, con người, người chủng elf, người vùng Alacrya, quái mana, và thậm chí cả một người đàn ông có sừng và vảy mà tôi nghĩ chắc hẳn là người chủng basilisk bị biến đổi bán phần. Những bức tường của các phòng giam được xếp đầy những cái bàn chứa hàng đống ghi chú và khay đựng xương, các bộ phận nội tạng và những miếng thịt được đánh số và xếp chồng lên nhau, cùng với bất kỳ dụng cụ đánh số nào nhằm mục đích thu hoạch những mẫu vật này.

Đây là nơi sức mạnh thực sự của gia tộc Vritra xuất phát; bọn chúng chấp nhận không có rào cản nào đối với việc theo đuổi kiến ​​thức của chúng. Đối với bọn chúng, không có gì là quá tàn nhẫn, quá phi nhân tính, miễn là nó nâng cao hiểu biết của bọn chúng về thế giới này.

Hành lang này kết thúc bằng khúc giao vuông góc với một hành lang khác, thêm lần nữa đầy các phòng giam. Tôi cảm thấy không có gì đáng quan tâm ở bên phải, và bởi vậy nên tôi lần theo dấu hiệu mana mơ hồ ở bên trái.

Tôi để tâm đến ngay cái xà lim đầu tiên tôi thấy.

Ở bên trong, qua rào chắn mana trong suốt phong tỏa phòng giam, một phụ nữ trẻ bị xích vào tường. Từ màu da cam rực lửa trong mắt, cho đến cái cách mái tóc đỏ của cô ấy rũ xuống như mấy tấm giấy phẳng giống lông vũ, và làn da tối sậm màu xám tím, tôi biết cô ta chắc hẳn là một asura của chủng phượng hoàng (phoenix).

“Vậy thì cũng chẳng còn trẻ,” tôi tự nói cho mình nghe, giọng tôi vang lên trong hành lang im lặng của ngục tối.

Ả phượng hoàng này cựa mình, và đôi mắt rực lửa của cô ta như muốn nhấn chìm tôi. “Còn không thể so sánh với tuổi cậu được, đứa trẻ đến từ thế giới khác…” Giọng cô ấy ấm như than. Một khi giọng này như rực lửa, tôi cảm nhận được rõ ràng, nhưng nó đang nguội dần như chính ả asura mờ nhạt này.

“Ngươi biết ta?” Tôi hỏi, thực sự ngạc nhiên.

Cô ấy lắc đầu, thực sự đó là chuyển động duy nhất được phép bởi những sợi xích đen dày cộp đang buộc chặt cô ta. “Không, nhưng tôi ngửi thấy mùi tái sinh trong từng tế bào của cậu. Cậu là một kẻ đầu thai.”

Lông mày tôi nhướng lên và tôi tiến gần hơn một bước đến rào chắn mana. “Ngươi biết gì về việc chuyển kiếp?”

Cô ấy hơi nghiêng đầu khi nhìn tôi, đột nhiên khiến tôi nhớ đến hình ảnh con chim thường được dùng để tượng trưng cho loài chim phượng hoàng. “Chủng loài của tôi biết nhiều về tái sinh. Cậu có muốn hiểu đầy đủ hơn về việc cậu là gì không? Tôi sẽ trao đổi kiến ​​thức để được tự do, kẻ đầu thai à. Hãy thả tôi ra, giúp tôi thoát khỏi nơi này, và tôi sẽ đưa cậu đến gặp những thành viên khôn ngoan nhất trong gia tộc tôi, những người đã tự mình đi trên con đường của cái chết và quay về.”

Một thoáng cơn giận cũ bùng cháy dưới da, và tôi bước ra khỏi phòng giam một bước. Sự tò mò của tôi đã tàn lụi. “Ta không muốn mặc cả với ngươi, asura, và ta chắc chắn sẽ không chống lại Agrona để giúp ngươi. Nếu ngươi không muốn một cuộc nói chuyện với ta, ngươi có thể quay lại với sự im lặng đang dần nuốt chửng ngươi”.

Đầu cô ả gục xuống ngực khi ả ta thở dài thất bại, rồi từ từ ngẩng lên để có thể nhìn vào mắt tôi. “Vậy thì đi đi. Cứ dí theo cái đuôi của cậu trong lúc đeo đuổi sự hài lòng của thằng điên chủng basilisk đó đi, đồ thú con ngốc nghếch kêu ư ử à. Khi nào cậu kết thúc ở chỗ tôi đang bị cột, có lẽ khi đó cậu sẽ hiểu.”

(Nguyên văn: "Go then. Chase your tail in pursuit of the mad basilisk’s approval, foolish, yipping little animal." Chỉ có con chó con mới chơi trò tự dí vòng theo cái đuôi của nó, động vật sủa "yip" hay "yelp" cũng ám chỉ cún con. Nói chung câu này nhỏ phượng hoàng đá đểu Nico vừa bợ đít Agrona, vừa ngu, vừa giống chó)

Cơn thịnh nộ từ trước đến nay cuộn lấy bên trong tôi như một con rắn địa ngục cuốn mồi, nhưng tôi kiềm nén nó xuống và phủ tấm chăn nặng nề của sự thờ ơ lại gần mình. Thay vì tiếp tục kích động bản thân bằng cách tranh cãi với ả phượng hoàng này, tôi quay lưng lại với ả ta và bỏ đi.

Một vài phòng giam tiếp theo lướt qua khi tôi đi ngang mà tôi không tập trung vào chúng dù biết rằng chúng chứa nhiều tù nhân hơn. Không ai thú vị như ả asura chủng phượng hoàng, nhưng rồi, tôi hối hận vì đã dừng lại để nói chuyện với ả ta. Những nỗ lực của ả để đổi lấy sự tự do cho mình đã ngay lập tức làm đảo lộn sự cân bằng mong manh trong cảm xúc của tôi, và tôi có thể cảm thấy sự trống rỗng hạnh phúc từ nãy giờ đang bị ăn mòn bởi sự tức giận của mình. Việc thừa nhận điều này chỉ làm đẩy nhanh quá trình tức giận lẹ hơn.

Đồ thú con ngốc nghếch kêu ư ử, tôi nghe thấy cụm từ này lập đi lập lại trong đầu tôi. Ý nghĩ chỉ đơn giản rằng quay lại và giết quách ả ta ở nơi ả đang ở, bị xích vào tường và không thể tự vệ, vừa lướt qua tâm trí tôi. Tôi tự hỏi liệu bọn chúng có gọi tôi là “Sát thủ Asura” không, ý nghĩ này chỉ khiến tôi thêm nóng nảy.

Bởi vì không, dĩ nhiên là bọn chúng sẽ không tung hô tôi rồi. Thằng Cadell đã giết một con rồng già, sống dở chết dở, và điều đó khiến thằng đó trở thành “Sát long nhân (killer of dragons)” suốt mười lăm năm tới, nhưng nếu tôi cũng làm vậy? Không, gã Agrona chỉ trừng phạt tôi vì hành động đó. Ngay cả khi tôi chạy đến với hắn bây giờ và nói với hắn ta rằng ả tù nhân asura của hắn đang cố gắng trốn thoát, hắn sẽ chỉ mắng tôi vì đã xuống đây hoặc nói với tôi rằng điều đó chẳng quan trọng gì vì chuyện đó không liên quan đến Di Sản quý giá của hắn.

Tôi giật mình giữa chừng suy nghĩ và tỉnh người lại ngay tức khắc.

“Ta cũng sẽ không để ngươi khiến ta ghét lây sang em ấy đâu,” tôi nói trong im lặng, nhìn lên trần nhà như thể tôi có thể nhìn xuyên qua hàng tấn đá đang ngăn cách hai chúng tôi lúc này.

Tất cả những gì tôi đã làm cho Agrona trong kiếp này là để bảo đảm sự tái sinh của Cecilia. Mọi thứ. Không có gì quan trọng hơn việc chúng tôi có cơ hội sống tiếp cùng nhau ở thế giới này. Agrona sẽ hiểu rằng—

Cứ dí theo đuôi của cậu, ả ta đã nói thế. Khi đó cậu sẽ hiểu.

Chân tôi bắt đầu tự di chuyển theo ý muốn của chúng, dọc theo hành lang khi suy nghĩ của tôi lướt qua trong đầu.

Có gì đó khác trong tôi. Bàn tay tôi lướt lên xương ức và những ngón tay tôi ấn vào phần thịt đang dần hồi phục, nhưng đó không phải là phần lõi mà tôi cảm nhận được. Nó giống như… một cánh cửa đã mở ra, để một làn gió nóng thổi vào những góc tối trong tâm hồn tôi. Cũng giống như những ký ức của Elijah - thứ ký ức bị chôn vùi và đè nén từ lâu nay - tôi đã cảm thấy và nhớ lại những điều khác với những gì tôi đã có trước đại hội Victoriad.

Mặc cho Cecilia đã làm gì, thì nó cũng thay đổi nhiều thứ hơn chỉ mỗi lõi của tôi.

Nó đã phá vỡ những bùa phép của Agrona trong tâm trí tôi.

Một cơn bệnh sai chỗ, chán ngắt đã siết chặt lấy ruột gan tôi. Bao nhiêu thứ trong đầu là tôi, và bao nhiêu là Agrona?

Tôi hiểu sức mạnh của hắn, biết hắn đã dùng nó lên tôi nhiều lần, nhưng đó luôn là điều phải làm. Tôi chưa bao giờ uống rượu, nhưng tôi đã từng thấy những người để bản thân chìm đắm trong chai rượu nhằm xoa dịu nỗi đau từ quá khứ và tìm cách quên đi. Sức mạnh của Agrona là một thứ như thế.

Nhưng bây giờ, nhìn lại với một cái đầu tỉnh táo…

Cecilia…

Tôi đã làm điều đó với Cecilia. Tôi đã để Agrona xáo trộn tâm trí em ấy — đã giúp hắn, đưa ra gợi ý, đưa ra đề nghị…

Cơn bệnh chán ngán đang dâng lên thành cơn buồn nôn, và tôi ngồi dựa vào bức tường giữa hai phòng giam.

Tôi đã muốn em ấy tin tưởng tôi đến nỗi tôi đã cầu xin Agrona cấy niềm tin đó vào tâm trí em, thậm chí thay đổi cả những ký ức về kiếp trước của chúng tôi ở cùng nhau. Tất cả những gì tôi từng muốn là ở bên em, để giữ cho em an toàn và cho em một cuộc sống được giải thoát khỏi đau đớn và dày vò mà em ấy đã phải chịu đựng bởi vì cái bể chứa ki to đùng của mình — vì một số bọn ngốc nghĩ rằng em ấy là thứ gì đó được gọi là “Di Sản.” Nhưng tôi đã không tin tưởng vào em. Tôi chưa bao giờ tin rằng em có thể tự chăm sóc bản thân, biết điều gì là tốt nhất cho chính mình.

Em ấy cần phải biết điều này. Tôi phải nói với em ấy.

Khiên chắn mana gần nhất kêu vo vo một cách khủng khiếp khi tên đang ở trong cái xà lim này đè lên lớp mana đó, và tôi giật mình lùi lại, tim đập loạn nhịp.

Tôi phải nheo mắt và chớp chớp hai lần để đảm bảo rằng mình đang nhìn mọi thứ một cách chính xác.

“Làm ơn, nói với ngài Agrona rằng ta xin lỗi. Scythe Nico, nói với ngài ấy, nói với ngài ấy rằng ta sẽ làm điều đó cho ngài ấy, ta hứa!”

(Nguyên văn: "tell him I’ll make it up to him, I promise!" Theo từ điển Merriam-Webster thì phrasal verb "make it up to sb" có nghĩa là "làm gì đó hữu dụng cho ai đó". Như vậy ta thấy Kiros đã không làm gì đó cho Agrona nên bị Agrona tống giam luôn. Chứ chỗ này không phải vì Kiros để Cadell chết mà Agrona tống giam)

“Chúa tể ... Kiros?” Tôi hỏi, chết lặng người.

Gã asura to lớn mặc quần áo rách rưới tả tơi, và mái tóc lòa xòa bẩn thỉu, những lọn tóc xù xì quanh cặp sừng, những mũi sừng nhọn đang nổ lốp đốp vì chạm phải năng lượng khi chúng đụng vào rào chắn mana giam hắn ta.

“Cậu sẽ nói với ngài ấy, có chứ?” Đôi mắt đỏ của hắn ta lóe lên, con ngươi thu hẹp lại thành khe hở dọc, và những vảy vàng trên da nhăn lại. “Nói với ngài ấy!”

Như này là quá sức chịu đựng rồi. Sức nặng từ những ký ức — về sự hỗn loạn đầy mâu thuẫn của Nico hồi ở Trái đất, của Elijah, và của cuộc sống tôi ở Alacrya — từ cảm giác tội lỗi, cũng như từ sự giận dữ và nỗi kinh hoàng của asura, đang đe dọa xé nát tôi ra từng mảnh, và vì vậy tôi quay đầu bỏ chạy. Tôi phóng ngược trở lại dọc theo hành lang mà không nhìn, chạy nhanh như thể tôi lại trở thành đứa trẻ bụi đời thêm lần nữa, đang bị chủ cửa hàng hoặc lính canh trong thành phố truy đuổi trong giận dữ vì tôi mới thó mất cuốn sách hay nhúm quả mọng…

Các phòng giam lóe sáng lên ở hai bên đường tôi chạy. Có cảm giác như hành lang này đang mở rộng ra xung quanh tôi, bong tróc từng mảng và đẩy tôi lộ ra ngoài, chỗ trốn tránh trong bóng tối lạnh lẽo của dãy hành lang đột nhiên trở thành một cái bẫy mà tôi không thể thoát ra.

Tôi lướt chân hãm đà chạy lại, đứng thở dốc.

Tôi đã đến cuối hành lang.

Mọi vị trí của thế giới quanh tôi dường như ổn định lại. Nỗi sợ hãi, lo lắng, thất vọng và sự ghê tởm bản thân vẫn còn đó, đeo bám tôi như hàng triệu con nhện nhỏ, nhưng mỗi hơi thở lại đẩy thêm nỗi hoảng sợ ra khỏi cơ thể tôi, và sự thúc giục chạy trốn trong lòng biến thành một sự mệt mỏi thấu xương. Nếu không phải vì chính những gì tôi đã thấy, tôi có thể đã nằm phịch xuống và nhắm mắt ngủ ngay trên sàn.

Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi những thứ có trong phòng giam trước mặt.

Chắc hẳn tôi đã chạy qua ngã tư của các hành lang trước đó và đi vào con đường bên phải mà không nhận ra. Ở cuối đường là một phòng giam khổng lồ, ít nhất diện tích là bảy mươi feet vuông.

Hình dạng cuộn tròn của một con rồng đã trưởng thành lấp đầy không gian trống trong phòng. Những chiếc vảy trắng của cô ta lấp lánh trong ánh sáng dịu nhẹ tràn ngập phòng giam, và nhìn cách mà cái đầu khổng lồ gối lên trên cánh tay trước khiến cảnh này trông giống như cô ấy đang ngủ.

Nhưng… tôi không thể cảm nhận được mana hay khí tức (intent) từ cô ta. Và cơ thể không có sự trồi lên sụt xuống đều đặn, không có sự giãn ra co lại từ hơi thở ra vào, thậm chí một hơi thở nông cũng không có. Cô ấy toàn bộ, hoàn toàn cứng đơ người.

Trong ký ức Elijah của tôi hiện vẫn còn đang tái hiện, tôi tìm thấy một mô tả quen thuộc về người asura này. Thằng Arthur đã kể cho tôi nghe tất cả về một con rồng bị thương, người đã cứu mạng hắn và cho hắn quả trứng nở thành con Sylvie. Bước sang một bên và cúi thấp xuống, tôi chỉ có thể nhìn thấy một vết thương rất cũ khắc lên lồng ngực con rồng. Xung quanh chỗ vết thương, vảy đã bị cạo sạch, nhưng tôi không nhìn đủ giỏi để đoán xem bọn nhà nghiên cứu của Agrona đã làm những gì với cơ thể này.

“Bà Sylvia.” Cái tên đó vụt khỏi môi tôi không có chủ ý, nhưng khi tôi đã nghe thấy nó, tôi chắc chắn nó là chính xác.

Bị lôi kéo bởi một sự tò mò bệnh hoạn, tôi bước tới rào chắn mana và đặt tay lên nó. Nó dội ra để chống lại. Tôi đẩy mạnh hơn, phủ lửa soulfire vào tay mình bất chấp cơn đau từ lõi, và rào chắn gợn sóng và tách ra hai bên né ngọn lửa. Tôi bước qua, và từ cái lỗ mà tôi đã tạo, rào chắn tự nó liền lại.

Một cơn choáng váng làm run rẩy toàn bộ cơ thể tôi, và tôi lảo đảo bước về phía trước rồi va người vào cái mũi lạnh của xác rồng.

Có một loại ma thuật mạnh mẽ nào đó trong phòng. Cơn chóng mặt làm hai con mắt tôi đảo láo liên, chờ cơn này qua đi, và khi nó thực sự trôi qua, tôi đi một vòng chậm quanh hình dạng khổng lồ này.

Xung quanh rào chắn bên trong phòng giam, và ở các khớp lằn nối giữa tường, sàn và trần nhà, những chữ cổ tự rất xịn (fine runes) được khắc vào đá. Một cấu trúc phép thuật phức tạp được viết đan xen nhau để duy trì kết giới, trong số những thứ khác, nhưng những cổ tự này phức tạp đến mức tôi không thể hiểu mọi thứ chúng ghi. Tuy nhiên, một phần của chú phép này đã duy trì một kiểu trạng thái ngưng trệ trong căn phòng, ngăn không cho thứ bên trong của nó bị phân hủy theo thời gian.

Một vài chiếc bàn được kê dựa vào bức tường phía sau, mặc dù chúng hầu như để trống. Một cuốn sách lớn bằng giấy da có khóa cột sách được mở ra trang đầu tiên, có nội dung: “Những quan sát về Di hài của Rồng Sylvia Indrath.”

Một miếng vải đánh dấu trang kẹp ở một phần ba độ dày cuốn sách. Khi tôi kéo ngang mảnh vải đánh dấu, mớ giấy da nặng mở ra trang tiêu đề thứ hai. Cái này có nội dung: “Những quan sát về Sinh lý học của Rồng, Cốt lõi và Sự điều khiển Aether.”

Kế bên cuốn sách, được đặt trên một cái khung kim loại, là một vật thể tròn có kích thước bằng hai nắm tay tôi.

Quả cầu màu trắng ở bề mặt có kết cấu hữu cơ hơi thô ráp và hơi trong suốt, để lộ ra bên trong có một chút màu tím nhạt.

Nó là một cái lõi. Lõi một con rồng. Lõi của Sylvia Indrath.

Nhưng cảm thấy như nó trống rỗng và không còn sinh khí, như thể còn chút mana nào từng chứa trong lõi đã bị rút sạch. Ý chí của rồng, tôi biết, đã được trao cho Arthur ngay trước khi bà ta qua đời. Vậy đây là gì? Liệu nó có thực sự chỉ là một bộ phận chết, rỗng tuếch, giống như một quả tim bị vắt sạch máu?

Đưa tay ra, tôi để các ngón tay lướt trên bề mặt lõi, và một cú sốc điện rực rỡ chạy dọc cánh tay tôi.

Tầm nhìn của tôi thay đổi, lộ ra những chùm hạt năng lượng đang di chuyển ở trong và quanh cái lõi, giống như những con đom đóm màu tím sáng.

Tôi giật tay lại, và các hạt biến mất.

Một cách thận trọng, tôi đưa tay trở lại và ấn một đầu ngón tay vào lõi.

Nhưng … chẳng có gì xảy ra. Tầm nhìn đã không xuất hiện trở lại. Không có hạt màu tím, không có tầm nhìn gợn sóng. Một cách cẩn thận, tôi nhặt lõi lên và lật nó trên tay. Nó rất nhẹ, gần như không trọng lượng, nhưng bề mặt cứng và không dẻo. Tuy nhiên, tôi không bóp nó để tạo áp lực, vì sợ nó có thể giòn. Tôi thực sự không thể giải thích cho chính mình tại sao, nhưng tôi không muốn phá vỡ nó.

Tôi nghĩ, tôi cũng không muốn để nó ở nơi lạnh lẽo này, bị lãng quên và bị bỏ rơi.

Mặc dù tôi không biết mình sẽ làm gì với cái lõi này, nhưng tôi đã thực hiện một quyết định liều lĩnh là chiếm nó cho riêng mình. Với một luồng mana, tôi kích hoạt nhẫn không gian đa chiều của mình và giấu lõi vào bên trong nó.

Hành động nổi loạn nho nhỏ này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng một cách bất ngờ, làm đệm giúp giảm bớt cảm xúc dâng trào mà tôi chỉ mới cảm thấy vài phút trước.

Cùng một nụ cười đầy mưu mô với những gì còn sót lại của con rồng này, tôi đốt cháy lớp rào chắn tạo đường thoát khỏi phòng giam, lần này cảm thấy bớt căng thẳng hơn, rồi bắt đầu tìm đường ra khỏi ngục tối và quay trở lên pháo đài Taegrin Caelum.

Tôi cần tìm Cecilia.

Chúng tôi cần nói chuyện.

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight

Ghi chú của người dịch:

_ Như vậy, ở chap này chúng ta đã xác nhận được vài điều:

  • Tộc phương hoàng có liên quan đến vấn đề chuyển sinh của Grey/Nico/Cecil, có thể Agrona học hỏi từ đây.
  • Nico chủ động nói Agrona chỉnh sửa kí ức tiền kiếp của Cecil, cụ thể là làm giả chi tiết hai người bên nhau kiếp trước (còn quy mô giả, giả cái gì, giả ra sao thì ta không biết)
  • Kiros nói hứa là sẽ làm gì đó cho Agrona, cho đến giờ ta vẫn chưa biết chính xác tại sao Kiros bị tống giam, mọi thứ là phỏng đoán.
  • Cadell vì giết Sylvia nên được mệnh danh là Sát Long Nhân (Killer of dragons)
  • Agrona cho moi lõi rồng của Sylvia (cũng là vợ mình) ra để nghiên cứu về aether và mana.
  • Đoạn trên ghi rất rõ là Nico lấy lõi, không hề đả động gì tới việc lấy cuốn sách (tome) nghiên cứu được ghi chép lại. Hoàn toàn tác giả không hề nói lấy cuốn sách.
  • Nico cũng xưng hô dửng dưng với Sylvia bằng từ “the dragon” lập lại rất nhiều lần, còn cụm “Grandma Sylvia” nói một lần duy nhất là lập lại lời Art trong kí ức, điều đó cho thấy Nico không có yêu thương gì Sylvia đâu nhé.