(Tên gốc của chương 392: Sovereign’s Quarrel)
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR
Những bước chân nhẹ nhàng của
cô Scythe Seris hoàn toàn không gây tiếng động khi bước xuống cầu
thang làm bằng đá phía trước mặt tôi trong khi bước chân anh retainer Cylrit chỉ
là những tiếng nho nhỏ đằng sau, khiến tiếng bước chân vang vọng của chính tôi
nghe như rất nhiều tiếng trống chiến trận trên cái cầu thang dài ngoằn ngoèo nằm
bên dưới dinh thự Sehz-Clar của cô ấy.
Không gian quanh chúng tôi
được tạo điểm nhấn bằng đá màu xám đậm, khiến cho những bậc thang vốn đã chật hẹp
càng trở nên chật chội và ám ảnh hơn. Nó làm như thể tôi có thể cảm nhận được sức
nặng của tổ hợp các vách đá trông lờ mờ trên đầu, hàng tấn đất đá và sa thạch đều
chống đỡ cho những bậc thang dài và hẹp đến khó tin này từ tận trên đỉnh…
“Sự im lặng của con làm ta
ngạc nhiên đấy,” cô Scythe Seris quay mặt nói ngang qua vai. “Ta chắc rằng con
có nhiều câu hỏi lắm.” Sự hiện diện điềm đạm của cô ấy dường như trái ngược với
bản chất vội vã, lén lút trong chuyến thăm dinh thự Sehz-Clar này của tôi, và
điều này chỉ làm tăng thêm cảm giác mong đợi và lo lắng trong tôi.
“Quá nhiều,” tôi khẽ đáp.
Mặc dù chẳng có gì ngoài những
câu hỏi xoay mòng mòng như bầy chim trả (halcyon) bay loan lạc trong đầu tôi kể
từ sự kiện Victoriad, tất cả chúng đều có kết nối với nhau, và tôi cảm thấy rất
khó để gỡ rối chúng từ câu này đến câu kia để hỏi.
(Người dịch: Chim trả
(halcyons) là một loại chim có thật, có hình minh họa đi kèm cuối chương)
Tôi cần biết điều
gì? Tôi tự hỏi mình. Câu hỏi nào của tôi thì nhiều ý nghĩa hơn
là sự tò mò đơn thuần?
“Có đúng là anh Grey thực sự
đến từ lục địa khác không?” cuối cùng thì tôi cũng hỏi.
“Đúng thế,” cô
Scythe Seris trả lời một cách tỉnh bơ.
Tôi cắn môi khi suy nghĩ sự
thật này. Đó là câu trả lời mà tôi đã mong đợi sau mọi thứ mà gia tộc tôi đã
khám phá ra, nhưng nó chỉ làm rối thêm nhiều câu hỏi khác của tôi.
“Cô đã biết điều này ngay từ
đầu?”
“Biết chứ,” cô ấy nói đơn giản.
“Không phải điều đó làm cô —
làm tất cả chúng ta — đều gặp nguy hiểm sao?” Đây thực sự không phải là câu mà
tôi muốn hỏi, nhưng dù sao thì nó cũng lỡ vuột ra khỏi miệng, giọng điệu của
tôi là một chút hoài nghi pha với chút run sợ.
“Đúng vậy,” câu trả lời ngắn
cụt ngủn.
Tôi gần như không thể ngậm
miệng lại mà buông lời đùa cợt. “Cô có định trả lời bất kỳ câu nào con hỏi với
hơn hai chữ không đấy?”
“Để xem,” cô nói, một nét
hài hước len lỏi trong giọng nói của cô ấy.
Phía sau tôi, anh Cylrit cố
nén cười, và tôi nghiêng đầu qua vai ném cho anh ta một cái nhìn gián tiếp tỏ vẻ
hơi khó chịu. Mặc dù cuộc nói chuyện qua lại này hoàn toàn không giúp ngộ ra
thêm cái gì mới, nhưng rõ ràng là, mặc dù lời lẽ của cô ấy rất khơi gợi, nhưng
cô Seris vẫn chưa có ý định thực sự tiết lộ bất kỳ thông tin mới nào.
Tôi chỉ có thể giả định rằng
tôi có mặt ở Sehz-Clar đây là có lý do, và vì vậy tôi chọn cách im lặng và kiên
nhẫn cho đến khi cô ấy tiết lộ mục đích của mình.
Không có sự gián đoạn nào nữa
cho đến khi chúng tôi đi sâu xuống dưới. Cuối cùng, dưới chân cầu thang kết
thúc bằng một cái khung rìa lồi ra bằng sắt có hình vuông lớn khắc trên tường.
Nó trông giống như một cánh cửa, nhưng không có tay nắm hay bản lề, chỉ có một
viên pha lê mana phát sáng rực rỡ trên tường. Cô Scythe Seris không
lãng phí thời gian, giơ một tay lên viên pha lê màu xanh mòng két và truyền
mana vào nó trước khi cả Cylrit và tôi bước ra khỏi bậc cầu thang dưới cùng.
Bức tường rung lên, rồi có
tiếng lạch cạch nghe như tiếng tác động vật lý hơn là tiếng ồn,
và cuối cùng cánh cửa bắt đầu nâng lên khỏi mặt đất và rút vào một khoảng trống
phía trên với tiếng động cơ học từ bánh răng.
Tôi bước lên đi bên cạnh người
cố vấn (mentor) của mình và nhìn chằm chằm vào căn phòng đằng sau cánh cửa.
Một loạt các ống thủy tinh
chạy từ sàn lên trần lấp đầy khoảng không gian đầy chất công nghiệp hàng loạt.
Mỗi ống đều phát sáng màu xanh lam tĩnh điện, ánh sáng của chúng phản chiếu ra
các bức tường, sàn và trần của cả căn phòng đều màu trắng tạo ra cho toàn bộ
căn phòng một không khí kỳ quái siêu thực.
Cô Scythe Seris bước
vào phòng và tiến đến ống gần nhất. Khi tôi đi theo, tôi thấy rằng, trong cái
máng cong xung quanh chân đế đỡ ống được đốt nóng bởi những đống đá màu cam rực
rỡ tỏa ra mùi hôi như lưu huỳnh và nhiệt đủ nóng để khiến tôi lùi nhanh lại.
Các bong bóng mờ đục nổi lõm bõm trên loại chất lỏng nào đấy nào trong ống.
Có những ống thủy tinh mỏng
bằng ngón tay út của tôi nối với vật tạo tác (artifact) ở hàng chục nơi khác
nhau, một vài ống này nối với các vật tạo tác liền kề giống hệt nhau, vài ống
khác chạy lên trần nhà hoặc tường, một số khác lại chạy dọc theo một bức tường
về phía một bảng thiết bị ở giữa phòng: đồng hồ đo, bảng chiếu và cục tinh thể
mana, mục đích của mấy thứ này là bí ẩn đối với tôi.
Tuy nhiên, có một điều khá rõ
ràng.
“Nhiều mana quá…” Chất lỏng
màu xanh lam phát sáng tỏa ra mana mạnh hơn những hòn đá màu cam đang tỏa nhiệt.
“Nó có phải là một loại… thiết bị lưu trữ nào đó không? Kiểu như… tinh thể mana
lỏng?”
“Phải, rất chính xác,” cô ấy
nói với một chút tự hào. “Chỉ có điều, cái mớ pin này có khả năng mở rộng vô hạn
và có thể được sản xuất hàng loạt chỉ cần có nguồn tài nguyên thích hợp.”
Tôi nhắm mắt lại và để cho
các giác quan của mình lang thang, đắm chìm trong ánh sáng của nguồn mana nén
đang bơi trong các thiết bị ở đây. “Điều này thật đáng kinh ngạc.”
“Điều này rất … quan trọng,”
Scythe Seris bắt đầu, có chút ngập ngừng thấy rõ trong tông giọng.
Đôi mắt tôi mở to và nhìn chằm
chằm vào cô ấy với vẻ lo lắng. Cô ấy nhìn vào mắt tôi một lúc, rồi liếc Cylrit
một cái và tay làm một cử chỉ nhỏ. Anh ấy gật đầu, quay gót bước ra khỏi phòng.
Một lúc sau, cánh cửa lại có
tiếng lạch cạch và từ từ trượt xuống vị trí cũ và đóng lại.
Cô Scythe Seris vắt
tay sau lưng và bắt đầu bước đi chậm rãi quanh mép rìa căn phòng. Tôi đi theo,
quan sát cô ấy một cách cẩn thận, cảm giác lo lắng đến rợn người mà tôi từng cảm
thấy kể từ khi đến cái Thành phố Aedelgard này đang quay lại đột ngột đến kinh
ngạc.
“Con có biết đội Wraith là
gì không, Caera?”
“Các chiến binh tộc Vritra
mang dòng máu lai bí mật bảo vệ lục địa Alacrya khỏi các tộc asura khác,” tôi
trả lời ngay lập tức. “Con luôn cho rằng bọn họ chỉ là một câu chuyện dọa con
nít.”
Cô Scythe Seris nở
một nụ cười hiếm hoi. “Bọn chúng khá thật đấy, ta e là vậy. Đạo quân bí mật của
Agrona, con cái của gia tộc Vritra chủng basilisk với những người Alacrya có
dòng máu Vritra. Tiếng tăm của chúng lan truyền kiểu như ông kẹ (boogeymen)
trong lời đồn là chủ ý trong kế hoạch của Agrona. Không phải để dọa người dân ở
Alacrya, không, hắn ta không cần phải làm thế để duy trì trật tự trên lục địa
này, mà là để thêu dệt nên sự do dự (build a wall of uncertainty) giữa hắn với
cách asura khác.”
(Nguyên văn: vì câu này quan
trọng đến diễn biến truyện cho nên mình sẽ giữ câu nguyên văn tiếng Anh ở đây:
“Agrona’s secret army, the children of Vritra Clan basilisks and Vritra-blooded
Alacrya.” Như vậy câu này là chính miệng Seris xác nhận Wraith là con
của Vritra thuần chủng lai với người Alacrya mang dòng máu Vritra. Chứ không phải
Vritra thuần chủng lai với người Alacrya thông thường. Như vậy, về mặt di truyền,
Wraith không phải là F1 như ta tưởng.)
Ban đầu, tôi không hiểu làm
thế nào mà những tên Wraith này có thể gây ra nỗi sợ hãi trong lòng của những
asura thuần huyết như các Chúa Tể hay cả chính Agrona. Ngay cả một Scythe như
Seris cũng không phải là đối thủ của một Chúa Tể — chính cô ấy đã nói với tôi
như vậy — vậy những tên Wraith này có thể mạnh đến mức nào?
(Người dịch: với câu văn
phía trên ta đọc, như vậy ta đã rõ một điều: đám Wraith này sinh ra không chỉ để
nhát ma asura ở Epheotus mà còn để đe dọa cả các Chúa tể dưới quyền Agrona, thậm
chí làm chính Agrona cũng sợ sức mạnh đám này luôn)
Và rồi tôi lập lại mấy từ cô
ấy nói. “Sự do dự ư? Vậy là cô đang gợi ý rằng chúng chỉ là bù
nhìn đúng nghĩa đen thôi à? Kiểu như ông kẹ vậy, như cô vừa ví von. Một lực lượng
dùng để nhát ma các asura khác, không nhất thiết phải chiến đấu với họ.”
“Bọn chúng thậm chí còn lấy
tên theo các huyền thoại người asura cổ đại,” cô Scythe Seris nói với
giọng trầm ngâm, mắt cô ấy lướt qua những bong bóng trôi cuộn nổi lên ở các ống
chứa mana màu xanh tĩnh điện. “Nếu con định hỏi thì cũng khá đúng là Agrona
dùng đám này để dọa dẫm thật, cơ mà hiệu quả đấy. Tuy nhiên, đừng nhầm lẫn điều
đó với việc bọn này thiếu sức mạnh. Đám Wraith là những sát thủ
được đào tạo để chuyên giết asura. Một tổ đội mạnh có khả năng hạ gục ngay cả một
chiến binh asura tài năng.”
Tôi cảm thấy sởn da gà sau
gáy.
Cô Scythe Seris dừng
lại trước bảng điều khiển các thiết bị và mớ ống thủy tinh. “Và Agrona đã cử một
đội như vậy đến Dicathen - để truy lùng và bắt giữ Grey nếu có thể, hoặc giết cậu
ta nếu không bắt giữ được.” Lòng tôi chùng xuống, và tôi sợ hãi nhìn người cố vấn
của mình, nhưng trước khi tôi kịp đáp lời, cô ấy nói thêm, “Nhưng bọn chúng đã
thất bại. Và rồi, bởi vì cậu ta chẳng là gì hơn ngoài một tên khoe mẽ, cậu ta
xuất hiện qua cổng dịch chuyển ở trung tâm của vùng Vechor và xóa xổ cả
một căn cứ quân sự, giết chết vài trăm tổ đội chiến đấu và một số tiểu đoàn
lính thường không phải pháp sư.”
(Nguyên văn: “killing a few
hundred battle groups and several battalions of unads”. Từ “unad” là tác giả tự
chế chứ không có trong tiếng Anh, unad nghĩa là “no rune = no mage = no core”)
Tôi đứng tựa đầu vào tường,
nhận ra sự thật rằng mình đã đánh giá quá cao sự hiểu biết của bản thân về thế
giới đang sống đến cỡ nào. Dường như là điều gần với mức bất khả thi khi anh
Grey đã hạ gục không những một mà đến hai Scythe trước khi chạy thoát tức thì
khỏi chính Chúa tể Tối cao. Nhưng đến mức giết tới năm tên con lai Vritra thành
viên đội Wraith thì…
“Nếu Agrona đang cố bắt anh
Grey, thì ông ta hẳn muốn có kiểu câu trả lời nào đó. Về aether.” Suy nghĩ này
ngay lập tức được xác nhận bởi cái nhìn trông hết sức nghiêm trọng trên khuôn mặt
cô Scythe Seris.
“Nhưng Agrona sẽ không để
lòng tham về kiến thức làm gián đoạn các kế hoạch khác của hắn,” cô nói, búng
nhẹ một trong số mấy cái ống nhỏ, làm cái ống rung lên và khiến mấy bong bóng
nhỏ rung rinh. “Hắn ta càng ngày càng chán với cuộc xung đột ở Dicathen và đã sẵn
sàng từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình là chinh phục và tận dụng dân cư từ lục địa
đó.”
“Vậy nên hắn sẽ quét sạch tất
cả bọn họ,” tôi nói, nhìn chằm chằm xuống chân mình. “Và anh Grey cũng ở trong
số bọn họ.”
Có một điều tôi không thể tự
giải đáp được. Đó là một câu mà tôi sợ phải hỏi, nhưng rất nhiều câu hỏi khác
xoay quanh việc biết mục đích của người cố vấn tôi. “Tại sao phải mạo hiểm cái
chết khủng khiếp và gần như chắc chắn sẽ xảy đến bằng cách che giấu danh tính của
anh Grey, và làm việc với anh ấy? Cô đang trực tiếp chống lại chính Chúa tể Tối
cao. Đây không phải là… làm phản hay sao? Phản bội lại lục địa Alacrya này?”
Cô Scythe Seris bật
ra một tiếng cười chua chát khiến tôi giật mình. “Chúng ta đang cứu lục địa
Alacrya, con à. Đó là lý do tại sao con lại ở đây.”
Tôi nhìn cô ấy bằng một ánh
nhìn dò hỏi, và cô ấy đưa tay ra và nắm lấy tay tôi.
“Đến lượt ta đặt câu hỏi cho
con, Caera. Bây giờ đã biết Grey là ai, con vẫn có thể ủng hộ cậu ấy chứ? Nếu cậu
ta đứng ngay đây và hỏi điều đó, con có sẵn lòng trung thành với cậu ấy không?”
Tôi cảm thấy lưỡng lự. Sự thật
là, tôi vẫn chưa chắc. Cảm xúc của tôi đối với anh ấy vốn đã rất phức tạp, và
khi biết anh ấy đã nói dối về con người thật của anh ấy trong suốt khoảng thời
gian tôi biết anh ấy, thì điều đó cũng chả giúp ích được gì cho cảm xúc của
tôi. Nhưng…tôi cũng không chắc cảm xúc này thật sự thay đổi được gì.
“Lòng trung thành của con là
với cô, Scythe Seris à,” tôi nói sau một lúc lâu ngừng suy nghĩ.
Một cảm xúc khó phân định
nào đó thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy — biết ơn, tự hào, ngạc nhiên, tôi hoàn
toàn không chắc — và cô ấy siết chặt tay tôi. “Vậy thì hãy lắng nghe thật cẩn
thận. Nếu chúng ta còn hy vọng muốn giúp Grey và cả Dicathen, chúng ta phải giữ
sự chú ý của Agrona ở lại lục địa Alacrya. Rất sớm thôi, Chúa tể Orlaeth của
vùng Sehz-Clar sẽ đến thị sát cỗ máy mà ta đã chế tạo. Nhưng đó không phải là
cái mà ta đã hứa với hắn.”
Tôi cảm thấy mặt mình không
còn chút sắc nào trong khi tim nhảy loạn xạ va cả vào xương sườn.
“Hệ thống chuyển mana vào của
thiết bị này là một cái bẫy,” cô Scythe Seris nói, một tia sáng tăm tối
lóe lên trong mắt cô. “Nó sẽ rút sạch mana ra khỏi người hắn, làm hắn đủ yếu để
ta có thể đối phó với hắn. Tuy nhiên, hãy cảnh giác với những suy nghĩ của con.
Tên Orlaeth này có sức đồng cảm (empathic) mạnh mẽ, và hắn sẽ cảm nhận được điều
đó nếu con không kiểm soát được cảm xúc của mình.”
(Người dịch: tác giả không
dùng từ “đọc vị” hay “đọc suy nghĩ” hay “thần giao cách cảm” gì hết. Tác giả
dùng từ empathic vì thằng Orlaeth này chỉ đoán lờ mờ được cảm xúc nghĩ gì chứ
không biết chính xác từng câu chữ, đọc sâu xuống dưới sẽ hiểu)
Bụng tôi chùng xuống. “Cô
mong con che giấu cảm xúc khỏi sự nghi ngờ từ một Chúa tể ư?” Tôi hỏi, giọng
vút cao lên xua đi nỗi sợ hãi.
Cô Scythe Seris thả
tôi ra và lùi lại một bước. “Ta sẽ không đưa con đến đây mà không có lý do,
Caera à. Con và Cylrit, cảm xúc từ con sẽ tạo ra tiếng ồn rất cần thiết để ngăn
Orlaeth tập trung hoàn toàn vào ta.”
Tôi liếc nhìn lại cánh cửa.
“Anh retainer của cô không biết phần này của kế hoạch, phải không?”
“Thông minh đấy,” cô ấy nói
với một cái gật đầu tán thành. “Cậu ta bị cố tình làm cho mù mờ với ý định thực
sự của ta để cảm xúc của cậu ấy mâu thuẫn với cảm xúc của con.”
“Và…” Tôi ngập ngừng, không
muốn hoài nghi về sự đoán định của cô ấy, nhưng không thể vượt qua nỗi sợ hãi của
mình.
“Và nếu con thất bại?” cô
Scythe Seris hỏi, bắt được mạch suy nghĩ của tôi. “Trong kế hoạch còn
một lớp thứ hai. Gã Orlaeth là một thiên tài. Cái bẫy của ta được giấu kỹ, nhưng
nếu hắn cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi từ con, hoặc nhìn thấu được mưu kế
này, hắn có thể sẽ không đớp bả của ta đâu.” Tôi nghĩ rằng tôi đã cảm nhận được
một chút run rẩy trong cách nói có phần nhỏ dần lại của cô Scythe Seris,
và điều này chỉ làm tôi còn run rẩy dữ hơn. “Nhưng tất cả những gì ta cần hắn
làm là sử dụng mana của hắn, ngay cả khi không trực tiếp vào máy. Như vậy là đủ
rồi.”
“Cô Scythe Seris, con—”
“Làm ơn đi, Caera. Tên ta
là Seris. Sau ngày hôm nay, sẽ không còn ai gọi ta là Scythe nữa.”
Cô ấy khóa chặt ánh mắt mình
với ánh mắt tôi, sức nặng từ áp lực hiện diện tỏa ra ở cô ấy vừa là gánh nặng vừa
như tinh dầu xoa dịu tinh thần.
Tôi nhảy dựng lên khi tiếng
đập mạnh phát ra từ cánh cửa kim loại, và cô ấy nhướng một bên mày thắc mắc.
“Đến lúc rồi. Lại đây.”
Cứ như vậy, cô ấy lướt nhanh
qua tôi và dẫn cả hai ra khỏi phòng, chỉ dừng lại một lúc để mở cửa và niêm
phong cánh cửa lại. Anh Cylrit đang đợi ở chân cầu thang, và chúng tôi cùng
nhau bắt đầu chuyến leo dài trở lên dinh thự của cô ấy phía trên.
Ở tình huống khác, tôi sẽ rất
hồi hộp khi khám phá khu dinh thự của cô Seris. Tôi chỉ mới đến một lần
trước đây và nhớ nó như một biệt thự thênh thang thậm chí còn khiến tòa nhà của
Thượng huyết tộc Denoir như bị lùn đi. Bây giờ, tôi không còn tâm trí nào để biết
chi tiết, đi theo cô ấy một cách máy móc trong khi đầu tôi vật vã sắp xếp cả
suy nghĩ lẫn cảm xúc của mình, một nhiệm vụ càng trở nên khó hơn bởi một luồng
hào quang (aura) đang nhanh chóng đến gần dường như phủ bóng trùm lên toàn bộ
thành phố Aedelgard này.
Cuộc hành quân nhanh vội của
chúng tôi đưa chúng tôi từ cầu thang lúc nãy qua một loạt các hành lang và cổng
hình vòm, qua một khu giếng trời (atrium) trải dài trước cổng vòm, và đi vào một
không gian rộng lớn, gần như trống rỗng dẫn tới cái ban công đôi nhìn ra những
vách đá bao quanh Biển Maw của gia tộc Vritra.
Hàng tá hàng chục tấm thảm với
đủ mọi hình dạng, kích thước và màu sắc mà con người có thể tưởng tượng đã được
trải ra có tính toán kĩ lưỡng trên nền đá sa thạch, và một chiếc ghế nhung sang
trọng, gần như một cái ngai vàng, đặt chính giữa dựa vào bức tường phía sau, đối
diện trực tiếp với khoảng cách hẹp giữa hai chiếc ban công.
Kế ngai vàng là một loạt các
thiết bị và đồ tạo tác khác tương tự như những thứ trong cơ sở lưu trữ mana
phía bên dưới, mặc dù thay vì có đồng hồ đo là một loạt các tinh thể mana với
hình dạng và kích thước khác nhau, và một số cuộn dây quấn chặt bằng kim loại
màu xanh bạc nào đó mà tôi không nhận ra.
Tôi chuyển sự chú ý của mình
khỏi cái bảng điều khiển, cố gắng không nghĩ cũng như không cảm thấy bất cứ điều
gì liên quan đến sự tồn tại của nó. Nó không liên quan gì đến tôi, và tôi không
biết gì về nó.
Và tôi chắc chắn không biết
rằng người cố vấn cả đời của mình đang cố gắng sử dụng thiết bị này để chế ngự
Chúa tể, tôi nghĩ, không thể hoàn toàn ngăn chặn nhịp tim đang nhảy như trống
đánh của tôi.
Tuy nhiên, thật may mắn là
có rất ít thời gian để nỗi lo lắng của tôi tích tụ dần, vì áp lực ngày càng
tăng nhanh chóng muốn chạm nóc.
Chỉ một lần trước đây tôi cảm
nhận được áp lực hiện diện đầy chất áp đảo tuyệt đối như vậy, và đó là từ chính
gã Agrona trong phút chốc sau khi anh Grey biến mất khỏi sân vận động ở
Victoriad.
Anh Cylrit nắm chặt lấy tôi
bằng một cánh tay, và tôi nhận ra mình đang đứng ngớ người ra giữa phòng. Anh
ta kéo tôi đến chỗ bên cạnh ngai vàng, ra xa khỏi mấy món đồ tạo tác kỳ lạ, và
tôi không thể nghĩ gì khác hơn là cứ để anh ta lôi đi.
Cô Seris di chuyển
với vẻ tao nhã không lo lắng gì ra ngoài ban công và chờ đợi nguồn cái sát khí
đó đang đến.
Tuy nhiên, khi người đàn ông
đáp xuống ban công đối diện với cô ấy, hắn ta không lao xuống như sao băng, mà
chỉ gần chạm vào thành ban công trước khi sải bước vào phòng, sự bực bội thấy
rõ của hắn khiến tôi cảm thấy như một vết roi vụt qua lưng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy
Chúa tể Orlaeth bằng xương bằng thịt. Tôi chỉ từng nhìn thấy những bức chân
dung vẽ hắn trong quá trình học về các Chúa tể mà mọi đứa trẻ ở Alacrya được
giao nhiệm vụ phải học.
Tôi chưa sửa soạn để nhìn thấy
hắn ta trực diện.
Người đàn ông này — nếu một
khái niệm đơn giản như vậy đủ thích hợp để nói về một trong các asura — thì ông
ta cao, nhưng không đến mức dị nhân, và gầy nhìn cực giống cây sậy. Nhưng thật
khó có gì ấn tượng để nhớ ngoài trừ cái đầu của hắn, vì hắn có tới hai cái đầu
lận.
Bất chấp nỗi sợ hãi của tôi,
dường như đang sôi sục từ đâu đó sâu thẳm trong lòng tôi thành một mớ bòng bong
không chắc chắn và thiếu tự tin, tôi không thể không bị cuốn hút bởi bề ngoài của
hắn.
Hai đầu đều được bao phủ bởi
mái tóc nhăn đen mượt, và rìa bên ngoài mỗi cái đầu đều có hai sừng trồi ra. Cặp
sừng thấp hơn hướng thẳng ra hai bên đầu, trong khi cặp sừng phía trên hướng thẳng
lên trời rồi hơi cong một tý. Ở mặt trong cái đầu bên trái của hắn, phần lớn bị
che khuất dưới mái tóc bù xù, là hai cái sừng non mới nhú nữa, và tôi không thể
không tự hỏi liệu hắn có sử dụng chúng để tạo ra cái đầu còn lại của mình bằng
cách nào đó không.
(Người dịch: giải thích về sừng
của thằng Orlaeth này nội việc đọc thôi cũng mệt đầu nữa, đại khái như sau: Thằng
này cao, gầy như cây sậy, có 2 cái đầu, ở mỗi một bên đầu, tính cái phần hướng
ra bên ngoài ngay phía trên rìa tai thằng này sẽ mọc ra tận 2 cái sừng, cái
phía dưới chìa thẳng ra khỏi đầu, cứ tưởng tượng ai đó cắm cái que nhọn vào một
đầu gần cái tai ấy cho dễ hiểu, còn cái phía trên hướng thẳng lên trời và hơi
cong nhẹ ở đỉnh sừng. Đó là phần rìa ngoài hai cái đầu, còn phần bên trong, nơi
kẹp giữa hai cái đầu ấy, đầu bên phải tác giả không tả, nhưng đầu bên trái lòi
ra hai cái sừng non, kiểu sừng mới nhú của con nghé ấy. Tả như thằng quái
thai!)
Hai khuôn mặt trông gần giống
hệt nhau, mặc dù hai đầu nhìn như bị lệch trục, trông như gợi ý rằng thực tế là
phần đầu ngoài cùng bên phải trông như được gắn ké vào. Tuy nhiên, biểu cảm của
chúng không quá khác nhau. Cái đầu bên phải nhìn cả ba người chúng tôi với khả
năng điềm tĩnh và tính toán. Cặp mắt đỏ của nó - hơi sẫm màu hơn đôi mắt ở cái
đầu kia - cứ đeo bám trên người tôi, và hết thảy mọi cảm giác đang cuộn trào
trong lòng tôi kể từ sự kiện Victoriad như dâng ra hết ngoài mặt với một lực
kéo gần như làm tôi nôn ra trong miệng.
Và đột nhiên, một điều gì đó
trở nên có lý. Sức mạnh và cảm giác hoài nghi căng thẳng của tôi… nó không hoàn
toàn là do tôi. Cảm giác mà tôi cảm thấy kể từ khi đi xuống cầu thang vào phòng
thí nghiệm của cô Seris là do ảnh hưởng từ tên Chúa tể. Hắn ta, theo
đúng nghĩa đen mà nói, đã rút cảm xúc của tôi ra khỏi người tôi.
Bởi vậy nên hắn có thể dễ
dàng đọc chúng hơn. Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nề và cố gắng
đứng thẳng đầu và tim đập bình tĩnh. Cô Seris đã trông cậy vào tôi.
Tôi sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Cái đầu bên trái không quá
liếc nhìn bất kỳ ai trong số chúng tôi, vẻ mặt cau có giận dữ của nó quay sang
cái bảng chứa đồ tạo tác ở mặt bên kia của ngai vàng.
“Chúa tể Orlaeth,” cô
Scythe Seris kính cẩn nói, “cảm ơn vì—”
“Ngươi nói rằng hệ thống đã
sẵn sàng cho ta kiểm tra, Seris,” cái đầu bên trái gắt lên. Rồi, như thể đang
nói với cái đầu bên phải, nó nói thêm, “Tình hình ở vùng Vechor là rất suy nhược.
Đầu tiên là vụ Victoriad, bây giờ là cuộc tấn công này. Thằng Kiros trông yếu ớt.
Hắn sẽ tấn công bất ngờ, có thể lại đánh vùng Sehz-Clar lần nữa nếu Chúa tể Tối
cao từ bỏ cái lục địa kia. Và cùng với việc hiệp ước với Epheotus bị phá
vỡ, việc bọn chúng tấn công chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu cái thằng tái sinh
hạ đẳng đó có thể tấn công ngay giữa các vùng Thống Trị (Dominion) của chúng ta
như vậy, thì lũ Indrath chắc chắn cũng làm được. Tụi nó thậm chí có thể quyết định
nhắm mục tiêu vào chúng ta trước thay vì Chúa tể Tối cao, để làm suy yếu ông ta
trước khi xảy ra chiến tranh.”
(Người dịch: đoạn này nghe cứ
khó hiểu làm sao ấy, việc Agrona từ bỏ lục địa Dicathen thì liên quan gì tới việc
Kiros ở Vechor sẽ tấn công vùng Sehz-Clar? Chưa kể vùng Vechor đang thiệt hại rất
nặng từ vụ trại lính với Victoriad thì tại sao lại còn lực lượng đi gây sự với
vùng Sehz-Clar? Nghe rất phi lôgic)
“Chúa tể Tối cao luôn tính
toán vượt bước lũ Indrath ở mọi ngã rẽ,” cái đầu bên phải trả lời. “Với món quà
của mình, chúng ta sẽ chứng minh lòng trung thành và sự hữu ích của ta. Ông ta
sẽ sát cánh cùng chúng ta chống lại phe Vechor, nếu cần, và đảm bảo rằng chúng
ta được bảo vệ khỏi các gia tộc khác.”
“Cứ làm như đám asura tạp
chủng (lessuran) kia đã thành công trong nhiệm vụ của bọn nó ấy,” cái đầu
bên trái lại gắt lên. Cả hai đầu đều hướng về phía cô Seris, một cái thì
trừng mắt tỏ vẻ khó chịu, cái còn lại thì nhướng mày tò mò.
Cô
Scythe Seris cúi đầu thật sâu. “Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ, thưa
Chúa tể. Hóa ra thành phần chúng ta cần được giấu bên dưới sa mạc ở Dicathen -
một loại khoáng chất đặc biệt thu thập và cô đặc mana hỏa hệ. Với nó—"
“Bắt đầu việc sử dụng nó
luôn đi,” đầu bên trái của tên Orlaeth sủa um lên, và tôi không thể kìm được tiếng
rên rỉ trầm thấp thoát ra khỏi môi mình trước khí áp lởm chởm đến từ hắn.
Cô Seris cắn chặt
hàm chỉ trong một nhịp tim. Cô ấy hồi phục gần như ngay lập tức và tiến vài bước
về phía tôi. “Caera, có lẽ con sẽ thấy thoải mái hơn khi ra đứng chỗ giếng trời…”
Cô ấy nghi ngờ khả năng của
tôi, tôi nhận ra điều đó, và cảm giác đó như thể một cú đấm dụi vào lòng
tôi. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, kế hoạch của cô ấy thậm chí còn chưa
thực hiện, và tôi đã làm cô ấy thất vọng.
“Không,” đầu bên phải của
Orlaeth khẳng định chắc nịch. “Con bé nên ở lại.”
Mặc dù hắn nói chuyện với
cô Seris, nhưng ánh nhìn của hắn ta lại tập trung vào tôi, và tôi có thể cảm
nhận được sức mạnh của hắn đang ép buộc cảm xúc của tôi lộ ra ngoài mặt. Tôi chủ
đích cố xoay chuyển suy nghĩ của mình rời khỏi Chúa tể, khỏi Seris, khỏi cỗ
máy, cái bẫy, kế hoạch, tất cả mọi thứ đó.
Giả vờ bị ảnh hưởng từ ánh
nhìn thờ ơ của hắn, tôi nhìn vào trong nội tâm mình để tìm kiếm thứ gì khác mà
tập trung vào. Vì vậy, tôi đã để tâm trí của mình vững vàng ở nơi mà nó thường
dao động kể từ sự kiện Victoriad.
Tôi nghĩ đến anh Grey. Tôi gần
như bị bất ngờ trước sức mạnh vượt trội từ những cảm xúc đáp lại từ ý nghĩ này,
quan trọng nhất trong số chúng là những nhát cứa bén lẻm từ sự phản bội. Anh ấy
đã nói dối, hết lần này đến lần khác. Về mọi thứ.
Ở phông nền sự việc diễn ra
xung quanh, tôi vẫn lờ mờ nhận thức được cô Seris và sự di chuyển của
tên Chúa tể.
“Dĩ nhiên, thưa Chúa tể,”
cô Seris đã nói trước khi bước đi có chủ đích đến cả chuỗi những thiết
bị và đồ tạo tác mà tôi đã để ý lúc mới bước vào phòng lần đầu tiên. “Điều này
sẽ đánh dấu lần thử nghiệm quy mô đầy đủ đầu tiên của hệ thống, mặc dù tất cả
các thử nghiệm quy mô nhỏ trước đó đều thành công—”
“Seris,” đầu bên trái của
Orlaeth gắt lên, “Ta hiểu quy trình mà ta đã phát triển và chuỗi khiên chắn vẫn
chưa tốt (the shielding array in question), thứ mà ta đã ra lệnh cho ngươi tạo
ra.”
“Giải thích dài dòng không cần
thiết của cô ta là vì lợi ích cho mấy tên hạ đẳng kia,” cái đầu bên phải lưu ý.
“Tên retainer của cô ta đang bối rối và lo lắng với việc thiếu thông tin mà cô ấy
đã cung cấp cho hắn ta, và cái con mang huyết thống Vritra đã bộc lộ đằng kia
đang vật vã để kiềm chế cảm xúc của ả ta bằng cách tập trung vào” - mũi này
nhăn lại tỏ vẻ ác cảm - “một tên đàn ông.”
Tôi quay đi né ánh nhìn
xuyên thấu như quái vật của hắn. Đứng kế tôi, anh Cylrit nghiêm nghị và bất động
như một bức tượng. Cứ như thể ngày nào anh ta cũng bị một tên Chúa tể
trừng mắt vậy. Mặc kệ tim tôi đập như búa tọng trong lồng ngực, tôi vẫn
cố bắt chước anh retainer.
Anh Grey, tôi nghĩ, tái tập trung
vào nỗ lực hết sức để đánh lạc hướng. Về mặt hợp lý mà nói, thật không công bằng
khi tức giận với anh ấy vì những lời nói dối của anh. Dĩ nhiên anh ấy phải nói
dối, anh ấy không thể nói cho tôi biết sự thật về danh tính của anh ấy. Anh ấy
thậm chí còn không phải là người tìm kiếm mối quan hệ đối tác với tôi; chính
tôi đã đeo bám theo anh ấy, thậm chí đã theo dõi anh ta bằng phép thuật sau cuộc
gặp gỡ tình cờ của chúng tôi ở Khu Tàn Tích (Relictomb). Và chẳng phải tôi cũng
đã nói dối về danh tính của mình sao? Nếu ai đó hiểu nói dối để nhằm mục là sự
bảo vệ, thì đó là tôi. Liệu tôi có thể duy trì tính cách tên Haedrig của mình
được bao lâu nếu không bị chính Khu Tàn Tích can thiệp?
Tôi đã không hoàn toàn hiểu
bản thân mình sẽ gặp phải điều gì khi bắt cặp đi chung với anh ấy, nhưng tôi biết
anh ấy đã cố gắng giữ khoảng cách với tôi, cố gắng giữ tôi không đến quá gần với
anh. Tôi đã chấp nhận anh ấy mặc dù không biết chi tiết về cuộc sống của anh ấy.
Sự thật rằng anh ấy có sinh ra ở lục địa khác cũng chẳng thay đổi được gì.
Ma thuật của
cô Seris bùng lên khi cô ấy gửi các xung mana vào một số tinh thể
khác nhau. Ánh sáng phát ra qua các viên pha lê và ống thủy tinh giống như ánh
sáng lấp lánh của những ngôi sao đa màu, phản chiếu trên những bức tường trắng
và khiến căn phòng ngập tràn màu sắc. Một tiếng vo ve rất trầm bắt đầu vang lên
khi cơ chế điều khiển máy phát khiên chắn hoạt động ngay bên dưới chúng ta, và
mép của một gợn sóng trong suốt bắt đầu nhô lên từ mép rìa vách đá đằng xa.
Tôi nín thở, nhất thời quên
hết những chuyện khác.
“Sự dao động mana dường như
hợp với mong đợi,” đầu bên trái của Orlaeth lẩm bẩm. “Mặc dù vậy thì đầu xuất
ra đang giảm bớt. Mật độ khiêng chắn thấp hơn một nửa so với những gì ta đã
tính toán.”
Cỗ máy trông đẹp với sức
mạnh thuần của nó. Giống như bong bóng xà phòng, cạnh mở rộng của tấm
khiêng chắn khúc xạ ánh sáng mặt trời và nhập lại mọi màu trong dải quang phổ
khả kiến, tạo cảm giác rằng cỗ máy đang khai thác năng lượng từ chính mặt trời.
Và rồi… tiếng vo ve trầm trở
thành tiếng nghiến răng rắc, và bề mặt của tấm khiên chảy ra mất nhiều mảng lớn
từ giữa khiên, mảng chảy này biến mất tạo thành lỗ rung rung rỉ ra chất lỏng
trước khi toàn bộ cấu trúc cuối cùng đổ sụp kèm một tiếng nổ như
nghe dấu hiệu của thất bại.
Tôi đang nín thở cũng phải
thốt ra.
Đầu bên trái của Chúa tể
Orlaeth bùng lên sự tức giận đầy phán xét, và hắn khoanh tay. “Có vấn đề với đầu
ra. Chuỗi pin đang xuất ra lượng mana ít hơn đáng kể so với mức lẽ ra phải đạt
được. Ma trận kích hoạt bị lỗi trong việc căn chỉnh đúng tất cả các pin mana.”
Đầu bên phải yên lặng, vẻ mặt
trầm tư. Đôi mắt đỏ sẫm không tập trung, và nó không đáp lại mấy lời lèm bèm của
cái đầu kia.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa Chúa
tể,” cô Seris đang nói, giọng cô ấy mang theo vẻ cầu xin mà tôi chưa
từng nghe thấy từ cô ấy trước đây. “Tất nhiên là ngài phải đúng. Có lẽ một số
tính toán sai lầm trong việc căn chỉnh cái —”
“Yên lặng”, cái đầu bên phải
ra lệnh, không phải những lời chua chát nóng nảy từ cái đầu bên trái, mà là một
mệnh lệnh dội mạnh buộc hàm cô Seris phải đóng lại nghe một tiếng “cạch”
rõ ràng.
Mắt tôi nổ đom đóm khi sát
khí từ tên Chúa tể đè vào thái dương tôi.
Ngập tràn trong cảm xúc của
chính mình, tôi đã quyết định tha thứ cho Grey trong giây phút đó. Lý do của
tôi để chiến đấu cạnh anh ấy không bao giờ là yêu nước, và tôi chưa bao giờ thấy
có ý nghĩa trong cuộc chiến với người Dicathen. Tôi không phải là công cụ nịnh
nọt cho Gia tộc Vritra. Anh Grey là nguồn sức mạnh mà tôi đang tìm kiếm. Anh ấy
đã chinh phục được aether theo một cách mà ngay cả chủng rồng kia cũng không thể
làm được. Dù óc đè nặng hay không, tôi không thể cho phép cảm xúc của mình — những
cảm giác đơn giản kiểu như “cảm thấy bị tổn thương” — làm tôi phân tâm khỏi những
gì thực sự quan trọng.
Nếu cần một người xuất thân
từ Dicathen để bảo vệ lục địa Alacrya này khỏi đám Vritra, thì cứ như vậy đi.
Thậm chí nghĩ vậy còn cảm thấy có lý, thực sự đấy. Người dân Alacrya đã được
lai tạo như thú cưng cho Gia tộc Vritra, đồng thời là những con cóc wogart cũng
như vũ khí cho chúng. Ai trong chúng ta sẽ thực sự có khả năng chống trả?
Phá vỡ sự kiềm kẹp của Agrona trên lục địa này?
Cô Seris, con nhận ra điều đó. Cô đã
mạo hiểm mọi thứ để làm chính xác điều đó. Và cô ấy đã hỗ trợ cho anh Grey.
Tôi thở hổn hển trước dòng
suy nghĩ của mình và tôi đánh liều liếc qua hai nguồn sức mạnh to lớn của vùng
Thống Trị này. Gã Orlaeth đang lướt ngón trỏ của hắn dọc theo các bộ phận khác
nhau của thiết bị, khuôn mặt bên trái của hắn nhăn lại thành một cái cau mày
suy tư. Đôi môi hắn ta đang mấp máy rất nhanh khi hắn tự lẩm bẩm một mình. Một
tay lơ đễnh giật giật mạnh cái gạc sừng lệch tông ở giữa hai cái đầu hắn.
Nhưng cái đầu bên phải hắn
đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đột nhiên, tất cả những gì
tôi nghĩ về anh Grey biến mất, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là những đầu
ngón tay của tên Chúa tể đang lần theo ma trận kích hoạt. Khi nào
cô Seris mới bung cái bẫy ra? Nó có thực sự có khả năng vô hiệu hóa cả
một asura không? Nếu nó không thành công thì sao? Tôi cảm thấy một sự khăng
khăng mãnh liệt rằng, trong khoảnh khắc đó, tôi chưa sẵn sàng chết…
“Dừng lại,” cái đầu bên phải
nói, và trong một khắc, tôi nghĩ tên Orlaeth đang nói chuyện với tôi.
Cái đầu bên trái dừng lại,
các ngón tay của hắn rút ra khỏi ma trận kích hoạt.
Đầu bên phải nói: “Đây là một
cái bẫy.”
Không, tôi tuyệt vọng nghĩ, sự hoảng
loạn đang rút hơi khỏi phổi. Tôi đã bất cẩn, tôi đã thất bại, tôi đã
...
Đôi mắt tôi mở to kinh hãi
khi nước mắt làm mờ tầm nhìn của mình trước khi chảy dài trên má. Đứng đơ người
như bị đóng băng, tôi không thể làm gì khác ngoài việc lẩm bẩm một cách thất thần,
“Con… r-rất xin lỗi, cô S-Seris. Con rất xin-xin lỗi…”
Sự thất vọng xen lẫn nỗi
kinh hoàng không thể kiềm chế nổi bao trùm lấy tôi, sự hiểu biết mà gã Chúa tể
đang buộc cảm xúc này tuôn trào trong tôi rõ ràng trong phần duy lý của tâm trí
tôi, ấy vậy mà tôi hoàn toàn không thể tự bảo vệ mình trước nó.
Lòng cay đắng trào dâng khi
tôi nghĩ đến việc ít nhất Seris đã chuẩn bị cho sự thất bại của tôi
như thế nào bằng cách có sẵn một kế hoạch dự phòng.
Orlaeth đứng lên và lùi lại
một bước khỏi ma trận kích hoạt. "Phải, dĩ nhiên rồi. Trong lúc vội vàng,
ta đã suýt bỏ lỡ nó. Thấy cái này không? Các cuộn dây thu hồi mana đã được giả
mạo, và những tinh thể này ở đây. Một khi chúng bắt đầu rút hết mana của ta, nó
sẽ tạo ra một vòng lặp áp suất cao kết hợp với các viên pin năng lượng rỗng để
hút hết mana của ta một cách cưỡng bức và thu giữ chúng trong những viên pin
này.”
“Làm chúng ta bất lực trong
việc tự vệ,” cái đầu bên phải khẳng định, giọng điệu ngày càng u ám.
Quay lại một cách từ tốn, gã
Orlaeth giơ một tay lên, và tôi cảm thấy bản thân thoải mái khi biết rằng ít nhất
phần hai của kế hoạch vẫn sẽ diễn ra, bất kể đó là gì.
“Sự khuây khỏa à? Khoan đã…”
cái đầu bên phải nói, và bàn tay cứng lại. Từ từ, đầu bên trái quay qua nhìn
cái đầu bên phải. “Vẫn còn một cái gì khác.”
Cả hai cặp mắt đều quét
quanh không gian, lần theo mọi bề mặt, mọi đường cong và đường nét trong phòng.
Sau đó, tên Orlaeth đá tấm thảm sang một bên, để lộ ra một mạng lưới kim loại
màu xanh bạc chạy giữa các ô gạch bên dưới. “Như ta nghĩ. Nhìn kìa. Hệ thống
thu hồi mana đã trải rộng khắp toàn bộ căn phòng. Nếu chúng ta sử dụng mana ở
đây, nó sẽ bắt đầu quá trình rút mana.”
Vẻ mặt của đầu bên trái trở
nên dịu đi, càng ngày càng tò mò, nhưng đầu bên phải đang phát sáng rất hung dữ,
khuôn mặt của hắn trở nên nguy hiểm và uy hiếp đến mức tôi không thể chịu được
khi nhìn vào nó. “Mày luôn nhắm mục tiêu quá cao so với địa vị của mình, Seris
à. Thật tiếc là sự thông minh của mày đã không thể theo kịp tham vọng của mày.”
Đột nhiên tên Chúa tể quay lại,
xé toạc chiếc ghế nặng nề khỏi chỗ của nó là đang dựa vào tường, và ném nó vào
ma trận kích hoạt phép. Kính vỡ vụn, kim loại bị bẻ cong và cắt xén, còn các
tinh thể mana vỡ tung và tạo ra những tia lửa xẹt qua căn phòng.
Tôi lùi bước lại khá muộn,
theo bản năng giải phóng mana để phủ ngoài da khi tôi chuẩn bị tự vệ, nhưng gã
Orlaeth không hề để ý, và tôi biết tại sao.
Tôi chỉ là một con côn trùng
đối với hắn, không nguy hiểm hơn một con ruồi biết xài mana…
“Đây chỉ là bề ngoài thôi,”
cái đầu bên trái nói với cái bên phải khi những ngón tay của Orlaeth uốn éo trong
không khí, giống như hắn ta đang lần theo dấu mana di chuyển trong phòng. “Tất
cả các cơ chế cần thiết để cái bẫy hoạt động vẫn còn ở bên dưới chúng ta.”
Đầu bên phải chế nhạo. “Mày
đã luyện tập khả năng che giấu cảm xúc của mình suốt đó giờ, Seris à. Rõ ràng,
mày đã đặt rất nhiều nỗ lực vào cái bẫy này. Nhiều như sở thích bẻ xương mày bằng
tay không của tao vậy, có vẻ như mày cũng đã tính đến điều đó.” Nụ cười khinh bỉ
chuyển sang thành nụ cười tàn nhẫn. “Sẽ thích hợp hơn nếu mấy tên hầu của mày
làm điều đó giùm tao, đáng cân nhắc đấy.”
Trong khi mọi thứ đang diễn
ra, cô Seris đã từ từ lùi lại và giờ đang đứng gần giữa sàn trải thảm.
Mặc cho cơn thịnh nộ lạnh lẽo của gã Orlaeth nghiền nát lượng oxy trong phòng,
bề ngoài cô ấy vẫn bình tĩnh. “Có vẻ như mày đã nhìn thấu từng âm mưu của tao,
Chúa tể à. Tao lẽ ra nên biết rằng tao không thể vượt qua trí tuệ của mày. Tuy
nhiên, tao sẽ không xin lỗi vì đã cố giết mày. Lũ asura chúng mày là thứ dịch bệnh
đậu mùa trên cái thế giới này, và mày xứng đáng với mọi thứ đang sắp đến với
mày.”
“Nhìn xem một con hạ đẳng thật
phách lối đang nói kìa.” Đầu bên phải của tên Orlaeth nhìn ngang qua vai hắn
ngó anh Cylrit và tôi. Khi hắn nói, giọng điệu ra lệnh lần này lại giống như một
áp lực về thể chất. “Bọn hạ đẳng. Đem cho tao cặp sừng con ả đấy.”
Tôi đứng thẳng và với lấy lưỡi
kiếm của mình. Tôi không thể không làm vậy. Đột nhiên, tất cả những cảm xúc mâu
thuẫn mà tên Orlaeth ép buộc tôi bộc lộ ra bề ngoài như bị nhấn chìm bên dưới một
lớp vỏ thủy tinh bóng mượt của sự chịu phục tùng vô điều kiện.
Anh Cylrit nhanh hơn. Anh vụt
qua, lưỡi kiếm khắc cổ tự (rune) của anh rít lên khi cắt ngang không khí.
Tên Orlaeth gầm gừ khi với
tay lên và bắt lấy lưỡi kiếm. Sự bối rối khiến các chuyển động của tôi ngừng lại,
và tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm.
Anh ta đã tấn công Chúa tể.
Nhưng điều đó là sai. Chúa tể đã ra lệnh cho… lấy sừng của cô Seris…
làm bất cứ điều gì khác là sai.
Cổ tay của tên Orlaeth xoắn
lại, giằng quách lưỡi kiếm khỏi tay anh Cylrit. Trong cùng một chuyển động
tương tự, hắn vung lưỡi kiếm như vung chày, đâm thẳng vào ngực anh Cylrit và
khiến anh ấy văng đi, bay nhào từ đầu này đến đầu kia căn phòng, sau đó đâm
xuyên qua bức tường và khuất tầm nhìn.
Đầu bên phải nhìn chằm chằm
vào mắt tôi. “Đem. Cho ta. Cặp sừng. Của con ả đấy.”
Toàn bộ cơ thể tôi run lên
khi tôi cố gắng phân biệt tôi là ai và tôi muốn gì khỏi con rối mà tên Orlaeth
đang tìm cách biến tôi thành. Một chân bước về phía trước theo cách riêng của
mình, trong khi một tay thả ra không nắm vào lưỡi kiếm nữa.
“Mày sẽ không bẻ gục được ý
chí của con bé đâu.” Giọng cô Seris nghe có vẻ nói từ khoảng cách xa.
“Con bé là một trong những người mạnh mẽ nhất mà tao từng gặp. Ngay cả lũ
Vritra các người cũng không thể biến con bé thành thứ mà con bé không muốn.”
Những lời này vang vọng
trong tâm trí tôi khi cơ thể tôi đang tự lôi nửa người mình về phía cô ấy.
Vào bất kỳ thời điểm nào
khác trong đời mình, tôi sẽ phải ồ lên với vẻ ủy mị khi nghe những lời tuyệt vời
như vậy từ người cố vấn của mình, nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy một thực tế
cay đắng rằng hoặc cô ấy sẽ buộc phải giết tôi để bảo vệ mạng sống của chính
mình, hoặc cô ấy sẽ để tôi tấn công cô ấy, bởi vì, bất chấp lời nói của cô ấy,
tôi cảm thấy không đủ mạnh mẽ để chống lại lệnh của tên Chúa tể.
Ngay cả lũ Vritra các người
cũng không thể biến con bé thành thứ mà con bé không muốn.
Quá trình tiến về phía trước
của tôi chậm lại hơn nữa. Những từ đó có nghĩa là gì? Có phải cô ấy đang cố nói
với tôi điều gì đó không? Một số gợi ý về cách phá bỏ bùa chú, cách chống lại?
Cô Seris đã cho
tôi một lựa chọn để sống cuộc đời của chính mình. Khi toàn bộ hệ thống Alacrya
được thiết kế để tạo ra, bồi dưỡng và tận dụng những người giống hệt như tôi,
cô Seris đã mở ra cánh cửa để tôi lựa chọn con đường của riêng mình.
Nếu không có cô ấy, toàn bộ sự tồn tại của tôi sẽ được dành để làm chính xác những
gì Agrona hoặc mấy tên Vritra khác ra lệnh.
Tôi từ chối trở thành công cụ
cho bất kỳ ai.
Cơ thể tôi dừng lại, bị mắc
kẹt giữa những tín hiệu mâu thuẫn mà nó đang nhận được, giữa không thể tiến về
phía trước, và giữa không thể phản kháng mệnh lệnh.
“Có vẻ như vậy, Seris à. Thú
vị thật.”
Đầu bên phải của tên Orleath
quan sát tôi, nét mặt đáng sợ của hắn dịu đi khi sự tò mò của hắn ta đã chiến
thắng. Đầu bên trái dường như tiếp quản. Cái vỏ bọc của một nhà khoa học thiên
tài cáu kỉnh, giả tạo của cái đầu này biến mất dần khi hắn cầm vũ khí của anh
Cylrit, và tôi thấy sự thật về cái gọi là quyền lực của một asura, vì chúng
không phải là một thứ, không thể được xác định chỉ bằng một đặc điểm, mà là một
mớ đặc điểm như sự sang trọng, sức mạnh, quyền uy và thần tính hòa trộn vào
nhau, không bao giờ hy sinh khía cạnh này cho khía cạnh khác, cùng lúc thể hiện
đồng thời mọi khía cạnh.
Nếu tôi không bị tê liệt bởi
sự phản kháng của chính mình trước sức mạnh của Chúa tể, tôi có thể đã cười. Rõ
ràng là đối diện cái chết khiến lũ hạ đẳng chúng ta điềm tĩnh hơn.
“Vậy tao cho rằng tao sẽ phải
tự mình xử lý mày,” đầu trái của gã Orlaeth nói một cách mệt mỏi khi hắn tiến
sát vào cô Seris và đâm cô ấy bằng thanh kiếm của Cylrit.
Nhiều thứ xảy ra cùng một
lúc, và mất quá nhiều thời gian để nhận thức chậm chạp của tôi bắt kịp bối cảnh
hiện tại.
Lưỡi kiếm lướt qua xương
quai xanh trên người cô Seris một cách dễ dàng, lòi ra khỏi lưng cô
và nhuộm một dòng máu nóng văng tung tóe xuống tấm thảm dưới chân cô.
Sử dụng một chân, Seris đá
vào một góc của tấm thảm màu chín mận, để lộ một lớp khắc kim loại màu xanh xỉn
bạc trên sàn bên dưới tấm thảm. Một cái cọc ngắn vọt lên từ miếng kim loại này,
và cô Seris dậm mạnh xuống chiếc cọc để nó xuyên qua chân cô, đầu cọc
chấm máu nhô thẳng lên trời.
Với sự can đảm do chuẩn bị
tinh thần từ trước, cô Seris nắm lấy cổ tay của gã Orlaeth bằng cả
hai tay và đẩy thanh kiếm vào sâu hơn. Máu trào ra giữa môi cô, nhuộm môi thành
màu đỏ thẫm khi đôi môi cong lên thành một nụ cười lộ liễu.
Một quả cầu mana màu xám đen
như mực quấn quanh bàn tay của họ. Tôi có thể cảm nhận từ trong lõi mình rằng
ma thuật vô hiệu hóa của cô ấy phải vật lộn khổ sở như thế nào để chống lại lượng
mana trào dâng đầy áp đang sôi sục từ tên Chúa tể này.
“Dừng lại!” cái đầu bên phải
hét sang bên trái, nhưng quá muộn.
Hiệu quả là ngay lập tức.
Áp lực ra lệnh ép tôi bước về
phía trước được giải phóng, và tôi ngã sõng soài trên sàn, đầu tôi đột ngột
quay cuồng. Mana bắt đầu đổ ra từ người tên Chúa tể như sông như lũ, tràn qua
người cô Seris ngấm xuống đất vào mạng lưới các kênh dẫn chảy xuống
sàn dưới chân chúng tôi.
Có một sự dao động dâng trào
khi gã Orlaeth cố gắng rút lại lượng mana của hắn, nhưng lực kéo khỏi người hắn
chỉ mạnh lên.
“Bỏ cái tay của thứ asura tạp
chủng như mày ra khỏi người tao,” Tên Chúa tể rít lên từ cả hai cái đầu, vùng vẫy
lùi lại lại phía sau, nhưng lưỡi kiếm chống lại hắn ta, lực kéo nào đó của
chính nó ghìm nó nằm chắc trong cơ thể cô Seris, và quả cầu đen dường như
đang trói tay hắn lại cái lưỡi kiếm này.
Seris đang cười toe toét với
máu đầy trong răng. “Nhìn xem một thằng asura thật phách lối đang nói kìa.”
Mu bàn tay của Orlaeth tát
vào má cô Seris, và trong giây lát tôi nghĩ rằng sức mạnh của cô ấy sẽ thất
bại khi ma thuật của cô lập lòe và cơ thể cô ấy run lên. Bàn tay giơ lên chuẩn
bị cú đánh thứ hai, nhưng trước khi nó có thể giáng xuống, anh Cylrit đã ở đó.
Anh retainer đã rắn sức ghìm chặt cánh tay của tên Orlaeth bằng toàn bộ sức nặng
của cơ thể anh ấy, ánh mắt anh ta đảo qua giữa Seris và tôi, một sự
quyết tâm không gì hơn là tìm kiếm câu trả lời.
(Người dịch: “câu trả lời” ở
đây không phải Cylrit không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, mà là “sao Caera
còn chưa hành động?” Câu nói phía dưới của Cylrit sẽ chứng tỏ Cylrit hiểu chuyện)
Tôi cố đẩy mình đứng dậy,
nhưng đầu tôi chúi tới trước đầy nguy hiểm. Tất cả những gì tôi có thể làm là
xem ngày càng nhiều mana của tên Chúa tể bị rút ra. Và như hiện tại, hắn dường
như yếu đi, không thể đẩy anh Cylrit ra hay phá vỡ mối kết nối chặt giữa hắn với
cô Seris. Cuộc vật lộn giằng qua kéo lại, và tôi nghĩ chắc chắn hoặc bên
này hoặc bên kia sẽ thua, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi.
Cô Seris không cần
phải đánh bại thằng asura này, chỉ cần sống lâu hơn hắn cho đến
khi…
Mớ máy móc bên dưới tổ hợp
này ồn ào chứng tỏ hoạt động trở lại, và bên ngoài ban công, những tấm khiên chắn
bắt đầu nhô ra trên vách đá thêm lần nữa.
“Nhìn kìa, Chúa tể, mấy tấm
khiên chắn của mày đang hoạt động rồi kìa,” cô Seris nói, khiến máu rỉ
ra từ khóe miệng.
“Chúa tể Tối cao… sẽ moi…
lõi… mày ra vì việc này,” cái đầu bên trái rên rỉ yếu ớt. Và chỉ trong một hơi
thở kế của hắn, lượng mana cuối cùng rời khỏi cơ thể hắn ta.
Cô Seris lôi người
ra khỏi lưỡi kiếm của Cylrit và loạng choạng lùi lại, chân cô rút khỏi cái cọc
tạo lên một tiếng “póp” nghe ướt át, đặt một bàn tay áp vào ngực khi máu đổ ra
giữa các kẽ ngón tay.
Anh Cylrit bẻ cánh tay của
tên Chúa tể, buộc hắn phải thả thanh kiếm xuống và dí mặt hắn đập xuống đất.
Cô Seris sụp người
xuống khi không có tên Orlaeth và thanh kiếm ghìm cô ấy lên, và tôi nhận ra dấu
hiệu mana của cô ấy thực chất không ổn định đến mức nào, leo lét như ngọn nến
trước cơn gió mạnh. Nhưng cô ấy không gục ngã.
Đôi mắt cô ấy tìm kiếm ánh mắt
của tôi. “Lòng trung thành của con nằm ở đâu, Caera? Và… con có sẵn sàng làm gì
để chứng minh nó không?”
“Phải là lúc này!” Anh
Cylrit gầm gừ, run rẩy khi khi nỗ lực đè thằng asura đang vùng vẫy trong đòn
khóa tay của anh.
Tôi đờ đẫn nhìn lưỡi kiếm đỏ
tươi, trong mắt tôi nó đang mờ đi trên tấm thảm xanh chói bên dưới nó.
Đẩy mana vào tứ chi để tăng
sức mạnh cho bản thân, tôi hoàn toàn không nghĩ tay tôi cảm thấy thế nào khi nắm
chặt cán kiếm của mình, hay phải mất bao nhiêu bước để thu hẹp khoảng cách với
thằng asura kia, hay trọng lượng của lưỡi kiếm như thế nào. Tôi nâng nó lên
trên đầu.
“Chém… cái đầu bên trái,”
cô Seris nói khi thở ra run rẩy.
Bản năng đã đẩy lửa soulfire
vào lưỡi kiếm của tôi để tăng cường sức mạnh cho đòn kết liễu, và rồi chém
thành một đường hình vệt đỏ có viền đen. Tôi không nghĩ gì về cách mà lưỡi kiếm
đâm vào da thịt của thằng asura này, hay âm thanh chết chóc của cái đầu rơi xuống
tấm thảm hoàng gia màu tím kia.
Cái đầu thứ hai phát ra tiếng
rít khò khè, và tròng mắt của nó trợn ngược lên trên. Cơ thể co thắt, máu phun
ra xối xả từ vết chém hở ra, và anh Cylrit thả cái cơ thể ra.
Tên Orlaeth gục xuống, bất động
nhưng vẫn còn sống, mana xung quanh bị hút cơ thể hắn như ai đó hít thở vậy.
Tôi cắm mũi kiếm xuống sàn
và tựa lưng vào nó, thở hồng hộc. Có một tiếng vo ve nhẹ trong tai tôi khi lượng
hoóc môn an-rê-na-lin (adrenaline) đột ngột biến mất và cảm xúc của tôi từ từ lắng
đọng. Các hiệu ứng của áp lực hiện diện tỏa ra từ gã Chúa tể đang mờ dần, khiến
tôi bình tĩnh một cách kỳ lạ, ngồi suy xét.
Anh Cylrit, đã quỳ xuống,
lăn qua để nằm ngửa bên cạnh thằng asura và mí mắt anh sụp xuống.
“Giờ sao?” Tôi hỏi một cách
rỗng tuếch.
Cô Seris lau máu
trên môi. “Giờ thì... chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight