[] [] []
GÓC
NHÌN CỦA ARTHUR:
‘Ugh, dành năm giờ để nghe đám người lùn này đổ lỗi nhau khiến tôi nhớ lại lúc chui ra khỏi đít
của quái
thú mana còn dễ chịu hơn,’ Regis càu nhàu.
‘Những cuộc họp này có thể không thú vị,
nhưng chúng rất quan trọng. Cứ… cố gắng tận hưởng khung cảnh hay thứ gì đó,’ tôi mệt mỏi nghĩ.
Đại Sảnh Lãnh Chúa trong Cung điện Hoàng gia của
Vildorial là một nơi cực kỳ hoành tráng lệ. Bản thân đại sảnh này nằm trong một cái hốc khổng lồ trải dài ít nhất chục mét rộng và có lẽ là một chục mét từ sàn đến trần. Rất khó để
biết chính xác là bao nhiêu vì sàn nhà bị che khuất bởi một lớp sương bạc xoáy.
Chiếc bàn dài được chạm khắc
thủ công tỷ mỉ là nơi các quý tộc người lùn họp mặt được đặt trên đỉnh một mảnh tinh thể mỏng lơ lửng trong không trung ở giữa hốc. Để đến được nó, chúng tôi phải đi qua một loạt đá lơ lửng tạo
thành một lối đi.
Bản thân hốc toả sáng đủ màu sắc: màu xanh
ngọc lam chảy thành màu cam gỉ cắt qua với các sọc màu tím, lấp lánh với màu
vàng và trắng. Khi ánh sáng chuyển dịch, các màu sắc dường như thay đổi rực rỡ cùng nhau. Thay vì dùng đồ tạo tác phát sáng, những ngọn nến vĩnh cửu trôi lơ lửng khắp không gian, đảm bảo
ánh sáng nhấp nháy liên tục khiến nó trông giống như những lớp sóng màu đang quét qua hàng
triệu bề mặt nhỏ.
Tôi nhìn nó khá lâu, chủ yếu là khi những
người lùn ở đây bắt đầu chỉ chỏ đổ lỗi hoặc tranh luận về việc ai đã thất bại trong nhiệm vụ gì, gia tộc nào xứng đáng có một
chỗ ngồi trên bàn, và ai là sự thất bại tồi tệ nhất đối với người lùn.
“Với tất cả sự tôn trọng đối
với Lance Mica,” Lãnh chúa Silvershale có lẽ đã nói lần thứ bảy, “Những Earthborns đã đối xử rất tốt bụng và vui vẻ với đám người Alacryan ở Vildorial trong
suốt thời gian thành phố bị chiếm đóng. Họ không bao giờ phải rời khỏi nhà của mình, không ai trong số họ hàng
của họ hy sinh bảo vệ— ”
“Một lời nói dối trắng trợn,”
Carnelian Earthborn đáp lại, đảo đôi mắt đen như bọ hung của mình. "Và thậm
chí còn chẳng phải là lời dối trá thông minh nữa, vì chính con gái của tôi đã dẫn đầu
cuộc chiến chết tiệt này đấy."
Tôi nhìn từ Silvershale đến
Earthborn. Người trước thì già hơn, với mái tóc dài ngang vai đã bạc gần hết và
bộ râu bện thành ba ngạnh. Carnelian, mặt khác, trông khá là trẻ tuổi. Mái tóc màu đỏ gụ của ông ấy hoàn toàn không giống Mica, nhưng đôi má tròn trịa
và sự trẻ trung rạng ngời trong ánh mắt khiến ông ấy có vẻ ngoài rất trẻ như con gái mình.
"Vậy thì, gia tộc Earthborn đã ở đâu
trong nhiều tháng qua?" Lãnh chúa Silvershale nhìn quanh bàn, không chỉ nhìn Carnelian mà cả phần còn lại của giới quý tộc
người lùn. “Chắc chắn không phải
trong đường hầm chiến đấu với người Alacryan và đổi phe liên tục rồi,” ông ta nói xong, khoanh tay và
nháy mắt với những người khác và nở một nụ cười chiến thắng.
‘Được rồi, ngươi nói đúng,’ tôi thừa nhận với Regis. ‘Phần quan trọng chắc kết thúc rồi quá.’
Trước khi cả hai có thể
tranh luận thêm — hoặc tệ hơn, lôi kéo bất kỳ lãnh chúa nào khác vào chuyện này — tôi đứng lên. Pha lê dưới chân tôi vang
lên trên tấm ghế gỗ hóa đá, thu hút mọi ánh nhìn về phía tôi. Tất cả mọi người tham dự — tất cả quý tộc người lùn mà chúng tôi có thể tập trung khi đưa ra thông báo, và các thành viên còn sống trong hội đồng Virion và các
Lances khác — cũng vội vã đứng dậy.
“Tôi e rằng mình cần thời
gian để chuẩn bị trước khi chuyển sang các cổng dịch chuyển tầm xa khác,” tôi
nói.
Mica thở dài nhẹ nhõm, sau
đó dường như đã lấy lại tinh thần, cô đứng thẳng và nghiêm mặt trở nên cao quý hơn một
chút. “Trên thực tế, tất cả các Lances, đều có những nhiệm vụ khác phải thực hiện, thưa cha,” cô ấy kết thúc với một chút
nghiêng đầu.
“Quả thật là vậy,” Carnelian nói, cười rạng
rỡ với con gái. “Chúng tôi đã giữ các vị khách lại quá lâu rồi. Cuộc họp này đến đây thôi,
chúng ta sẽ triệu tập một cuộc họp khác vào giữa trưa ngày mai.” Ông ta bẻ các khớp ngón tay của mình
trên mặt bàn như một quan tòa đang vung búa.
Từ phía bên kia bàn, Helen nhìn tôi, mắt cô ấy mở to một
chút, môi cô ấy mím chặt vào nhau. Tôi biết chính xác cảm giác của cô ấy.
Rất khó để thấu hiểu cho những người lùn, rất khó tránh khỏi việc so sánh
nỗi đau và sự mất mát của chúng tôi với những người lùn. Nhưng cũng không thể phủ nhận những nỗi tổn thương mà họ đã phải chịu đựng. Kể từ
khi chiến tranh bắt đầu, họ đã âm thầm tàn sát lẫn nhau trong các đường hầm bên dưới sa mạc.
Hai phe đều coi nhau là kẻ ngu ngốc và kẻ phản bội gia tộc mình, mỗi bên đều chiến đấu vì lý tưởng của
riêng mình.
Mối thù hận này sẽ không
phai nhạt trong nay mai, và tôi cảm thấy chắc chắn cuộc nội chiến của người lùn sẽ vẫn chưa đến hồi kết
đâu. Tuy
nhiên, chúng tôi đã làm những gì mình có thể trong một khoảng thời gian ngắn này.
Hầu hết những người lùn đã rất
vui mừng khi thấy người Alacryan bị đánh đuổi khỏi Vildorial. Tuy nhiên, cũng nhiều người đã rất tức giận
khi thấy người Alacryan lại được phép dịch chuyển trở lại Alacrya. Ngay cả giữa những chúa tể người lùn, nhiều người phàn nàn rằng tại sao chúng tôi không hành quyết
tất cả những người lính Alacryan vì tội ác của chúng. Tôi cũng không thể trách họ được.
Điều gây tranh cãi hơn nữa là quyết
định cho phép những người lùn, những người thân cận nhất với Alacryan được phép trở về Alacrya cùng bọn
chúng. Bất chấp những lo ngại của giới quý tộc người lùn rằng điều này sẽ chỉ càng tăng thêm binh lính cho
Agrona, nhưng tôi không nghĩ rằng những người đó sẽ được đối xử bình đẳng ở
Alacrya chút nào. Nhưng đến khi bọn họ nhận ra thì đã quá muộn.
Đối với những kẻ đó, tôi chẳng có chút thương xót gì.
Một người hầu mở cánh cửa dẫn trở lại
cung điện, so với Đại Sảnh Lãnh Chúa hoành tráng thì nơi này trông hơi đơn điệu. Gideon đang dựa vào bức tường
ngay bên ngoài, trong khi bốn người lùn trang bị vũ khí và mặc áo giáp rực rỡ
nhìn ông ấy một cách bất đắc dĩ.
Nhà phát minh đứng thẳng người khi nghe tiếng cửa mở và nở
một nụ cười toe toét. "Cuối cùng thì cũng xong! Những người lùn suy nghĩ
chậm chạp như tảng đá trong đây vậy… ”Gideon nói nhỏ, rồi hắng giọng khi gương mặt của
những người lính canh tối sầm lại. Tôi tiếp tục bước đi, và ông ấy bước bên cạnh tôi. “Dù sao
thì, ta vẫn đang đợi cậu đấy, nhóc. Ta có một vài điều muốn cho cậu xem, những phát minh mà ta đã thực hiện trong khi chăm
sóc đám Alacryans. Có một vài thứ mà ta thực sự nghĩ— ”
Tôi giơ tay ngăn cản đống thông tin sắp tràn ra từ
Gideon. "Tôi rất muốn xem nó, thật sự đấy, nhưng không phải ngay bây giờ, Gideon." Khuôn mặt của nhà phát
minh già chùn xuống. Xoắn chiếc nhẫn bằng đá đen bóng khỏi ngón giữa, tôi chìa nó ra cho ông ấy. Khoảnh khắc thất vọng ngay lập tức tan biến khi ông chộp nó ra khỏi tay tôi.
"Tôi cần ông tập trung vào cái này hơn."
Ông đưa nó lên mắt và lật đi lật
lại vài lần. “Nhưng đây chỉ là một nhẫn không gian thôi mà. Có gì mà… ”Ông ấy nói nhỏ dần, đôi mắt đỏ ngầu của ông ấy nhìn từ sàn về phía tôi khi một
nụ cười phấn khích lan rộng trên khuôn mặt mình. “Ồ chà chà, sao cậu không nói sớm là
mình có mang quà từ lục địa bên kia về.” Ông ta nhấp nhổm, suýt chút nữa thì trượt chân. "Một
loại công nghệ của họ hửm?"
“Chính xác,” tôi xác nhận. “Tìm hiểu
xem nó hoạt động như thế nào, xem chúng ta có thể tái tạo lại nó được không. Hãy ưu tiên thứ này hơn tất
cả những gì ông đang làm.”
Chúng tôi cùng nhau ra khỏi
cung điện, Gideon hỏi tôi những câu hỏi mà tôi có thể trả lời trong khả năng của mình. Ông ta vội vã rời khỏi cổng trước,
chạy nhanh về phía Học Viện Earthborn để lấy đồ ra khỏi chiếc nhẫn chiều không gian
và bắt đầu nghiên cứu, đảm bảo với tôi rằng ông sẽ không ăn hay ngủ cho đến
khi có câu trả lời.
Từ cổng trước của Cung điện
Hoàng gia, ở tầng cao nhất trong Vildorial, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hang động
bên dưới mình.
Thành phố nhộn nhịp đầy các binh lính chuẩn bị phòng thủ
trước cuộc phản công không thể
tránh khỏi từ Agrona, các thực phẩm và vật liệu được vận chuyển từ hệ thống đường hầm rộng lớn bao
quanh thành phố, và những ngôi nhà tạm thời được dựng lên cho hàng trăm người tị nạn
mà chúng tôi mang theo, tất cả bọn họ đều hòa vào hoạt động thường ngày của cư dân thành phố.
Trung tâm thành phố, một quảng
trường khổng lồ đặt ngay ở tầng dưới cùng, đã trở thành điểm nóng tiếp nhận hàng trăm người tị
nạn, chủ yếu là tộc elf mà chúng tôi đưa theo. Ngay cả từ cung điện,
tôi có thể thấy quảng trường đầy những chiếc bàn lớn, thùng và lều để cung cấp
thực phẩm tươi sống và cung cấp cho những người tị nạn mệt mỏi và yếu ớt một nơi
để nghỉ ngơi trong khi họ chờ đợi chỗ ở thoải mái hơn.
Rất nhiều người lùn cũng
đang xếp hàng để nhận thức ăn, tôi không thể không chú ý đến ác cảm của bọn họ. Vận aether vào mắt, tôi nhìn kỹ hơn
vào từng người. Không ai thèm che giấu những ánh nhìn cay độc giữa hai chủng tộc, và bầu không khí căng thẳng có thể cảm nhận
được bao trùm khắp quảng trường.
Thật không may, nhưng cũng không bất ngờ gì. Tộc elves luôn coi những người lùn như những
kẻ phản
tặc, trong
khi những người lùn đang chật vật và đói khát này thì coi tộc elf như đối thủ cạnh tranh vì quá ít tài
nguyên trong đây.
‘Tốt nhất bọn họ nên hiểu
chuyện này,’ Regis nói. “Hoặc bị Agrona nhắm tới, không thì bị Kezess tiêu diệt. Tự đi mà chọn tên độc tài nào mà mình thích đi."
Tôi hít thở sâu, sau đó từ từ
thở ra. ‘Ta biết.’
“Tôi vẫn nghĩ rằng ở Thánh Tích vẫn sẽ tốt hơn,” Regis và nhún vai trong đầu. "Ít ra thì đỡ phức tạp hơn."
‘Đúng là Thánh Tích sẽ là một nơi trú ẩn bất khả
xâm phạm từ các Asura, vì họ thậm chí không thể vào đó.’
‘Nhưng vậy thì ta cũng chẳng tốt đẹp
gì hơn những tên asuras cả,’ tôi nghĩ với với chút cay đắng. ‘Thách Tích rồi sẽ giống như một cái lồng hơn là một trại tị nạn, và ta sẽ trở thành chủ nhân của họ mất.’
‘Thì một chủ nhân bảo hộ bọn họ thì vẫn
tốt hơn là
một tên độc tài sẵn sàng hy sinh người dân vì mục đích của chúng chứ,’ Regis trầm ngâm nghĩ.
“Ta cho rằng đó là những gì Kezess và
Agrona đều nghĩ trước khi trở thành những tên bạo chúa như ngày nay,” tôi bác bỏ.
"Vấn đề thực sự là cậu chẳng chịu đưa ra quyết định gì hết," cậu ta kích động đáp trả.
‘Tranh luận với chính bản thân mình — và nói trắng ra là với tôi — mọi lúc mọi ngày về cách “tốt nhất” để làm điều gì đó. Đây là chiến tranh. Sẽ luôn có hậu quả và cậu phải sẵn sàng chấp nhận điều
đó bất kể cậu làm gì đi nữa.'
‘Ta biết.’
“Biết thật không?” Regis nhấn mạnh. "Giống như toàn bộ chuyện liên quan đến cổng dịch chuyển đến Alacrya này. Cậu muốn phá hủy nó, nhưng lại không muốn từ bỏ công dụng của nó, nhưng chỉ tắt nó đi vẫn rất
nguy hiểm và cậu lại sợ lỡ may cậu nhầm thì sao. Ở trong đầu cậu mệt vãi l.” Hình dạng con sói bóng tối
khổng lồ nhảy ra con đường bên cạnh tôi. Cậu ta hất chiếc bờm của mình, khiến ngọn lửa bùng lên.
“Tôi đi lòng vòng chơi đây,” cậu ta càu nhàu, bỏ đi và lờ những tiếng hét kinh ngạc và sợ
hãi từ những người lùn mà cậu ta đi qua.
Tôi thở dài khi nhìn cậu ta bỏ đi, nhưng tâm trí tôi đang
chìm vào một khoảng trống bất thường, những suy nghĩ của tôi chập chờn như mạng
nhện rách nát trong bóng tối, bị gián đoạn bởi nỗi bực tức của Regis vẫn đang len lỏi
trong tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, sau đó mở
mắt ra và tập trung lại vào đám
đông, tìm kiếm mẹ và Ellie. Sau một phút, tôi tìm thấy họ ở một trong những chiếc bàn
dài. Mẹ đang múc súp vào bát trong khi Ellie đưa những túi da nước cho họ.
Tôi muốn đến gặp họ. Nhưng tôi cũng muốn ở một mình. Tôi không
thể chịu đựng được ý nghĩ về đôi mắt của tất cả những người đó đều nhìn về phía tôi đầy mong đợi,
cầu xin và van lạy tôi…
Tôi không trách họ. Không hề. Tôi hiểu chứ. Rốt cuộc thì tôi đã có một cuộc sống như vậy,
khi còn là là Vua Grey. Nhưng bây giờ không phải lúc.
Thay vì đi xuống con đường
vòng xuống tầng thấp nhất, tôi quay lại và đi quanh rìa Cung điện Hoàng
gia và đi qua một khu vườn đầy nấm phát sáng. Xung quanh rìa xa của cung điện, nơi
đá cắt hoà lại vào vách đá hang động tự nhiên, gồ ghề, có một đường hầm được khoét
sâu vào tường. Hơi nước và mùi sulfuric nồng từ suối nước nóng tự nhiên
thoang thoảng trong không khí.
Đường hầm ngắn dẫn ra một mỏm đá phía trên rất nhiều hồ nước tròn. Nước toả ra ánh sáng màu xanh lam huyền ảo, gần
giống như nó đang hấp thụ và phản chiếu ánh sáng của nhiều loại nấm phát sáng
và dây leo mọc trên tường và trần nhà. Không có ai khác ở đây; trong suốt thời gian ngắn của chúng tôi ở Cung điện Hoàng gia,
Carnelian Earthborn đã giải thích rằng người Alacryan đã cấm người lùn sử dụng
những hồ bơi này.
Tôi nghi rằng các quý tộc sẽ sớm chuyển về đây, nhưng hiện tại, đây là nơi hoàn hảo để nghỉ
ngơi và suy nghĩ.
Di chuyển chậm rãi, tôi đi dọc
theo mép của các hồ bơi cho đến khi tôi tìm thấy một vị trí mà tôi thích, bên cạnh
một hồ bơi nhỏ, riêng tư, nơi một mảng nấm thân dài mọc um tùm. Chúng rung lên trên thân cây giống như
ăng-ten của một con quái vật mana dưới lòng đất nào đó.
Bỏ giầy ra, tôi thả chân xuống nước và
ngồi xuống nền đất mềm đầy rêu.
Hòn đá chìa khoá đã trở thành công cụ chính
để tôi thiền định, nên tôi rút nó khỏi cổ tự không gian. Tôi lật khối lập
phương màu đen mờ nặng trên tay vài lần, xem xét nó.
Cho đến nay, tôi đã phát hiện
ra rằng bóng tối trong hòn đá tảng phản ứng mana, nhưng tôi không thể nhìn thấy hoặc thao tác với nó. Nó chẳng khác gì những gợn
sóng đen như mực trong bóng tối. Nhờ Caera, tôi đã biết được rằng những gợn
sóng màu đen kia chính là mana, và đưa ra giả thuyết rằng phải có lõi mana thì người ta mới nhìn thấy các hạt mana xung
quanh mình khi họ dùng hòn đá này. Việc tôi không có lõi mana đã thành trở ngại chính ngăn tôi tiến
về phía trước.
Như tôi đã làm hàng chục lần,
tôi vận aether vào hòn đá. Ý thức của tôi lao vào nó, xuyên qua những bức tường màu tím vào bóng tối.
Và rồi, xung quanh tôi là bóng đêm trống rỗng, mùi sulfuric nhẹ
của nước nóng chỉ thoảng qua đầu óc tỉnh táo của tôi.
Tôi không thèm bận tâm đến việc kích hoạt bất
kỳ khả năng aether nào của mình, không muốn săn tìm những dấu hiệu của phép thuật hoặc mana. Tôi thậm chí còn
không muốn suy nghĩ, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Giống như đang ngủ, nhưng được cái tôi không phải chật vật để ngủ một cách tự
nhiên.
Sau một khoảng thời gian
không xác định, một cái gì đó đã thay đổi. Lúc đầu tôi không chắc lắm. Đó là một
cảm giác khá nhỏ, giống như tôi bị kim châm ở sau gáy khi ai đó đang quan sát tôi.
Nhưng cảm giác này đến từ
trong hòn đá chìa khoá.
Gần rìa của thứ mà tôi coi
là “tầm nhìn” của mình, một thứ gì đó đã thay đổi trong bóng tối. Không giống như trước đây. Lần này giống như… những ngôi sao, hầu
như không thể nhìn thấy qua những đám mây ban đêm đang toả ra ánh sáng. Có vài đốm xám khó thấy
đang quay theo hướng này sang hướng khác, gần giống như chúng đang săn lùng một
thứ gì đó.
Tôi đã mở mắt của mình.
Bên kia phòng, Ellie rón rén
ra khỏi lối vào, tay chống lên tường, mũi nhăn lại trước làn không khí dày đặc.
Em gái
tôi nheo mắt nhìn vào thứ ánh sáng kỳ lạ do nấm toả ra, rồi con bé nhìn thấy tôi.
"Ồ."
Tiếng thì thầm của em vang vọng khắp suối nước
nóng tĩnh lặng.
El. Phải chăng em gái tôi là nguồn gốc tạo ra các hạt màu xám bên trong hòn đá không nhỉ? Nhưng nếu vậy, làm thế nào mà con bé làm được? Mà tại sao? Con bé đã làm gì? Tuy nhiên, thay
vì bắn ra những câu hỏi này như những mũi tên, tôi nở một nụ cười ấm áp, có chút mệt mỏi. "Sao em tìm thấy anh hay thế?"
Cô lại nhăn mũi. "Được
rồi, nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng em đã ngửi thấy mùi của anh."
"Ngửi thấy anh á?" Tôi cười khúc khích,
nhướng mày. “Anh khá chắc rằng mình không hôi đến mức đó đâu nhỉ?” Tôi ngửi chiếc áo dài của
mình.
“Là ý chí thú của em,” El nói, vén một lọn tóc ra sau
tai. Con bé ngập ngừng trước cầu thang dẫn từ mỏm đá xuống phiến đá phủ đầy rêu reo
thành hồ. “Có ổn không nếu…”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi nói ngay lập tức. Đúng là tôi muốn ở một mình để khám
phá hòn đá — để khám phá thêm về các hạt màu xám mà tôi đã nhìn thấy — nhưng sau tất cả thì tôi cũng muốn dành thời
gian với em gái mình nữa. “Lại ngồi với anh. Nước ở đây đã lắm”.
Ellie cười rạng rỡ với tôi và con bé chạy lon ton đến để tham gia cùng tôi sau cởi giầy ra và ngâm
chân xuống nước.
"Boo đâu rồi?"
Em ấy cười, đá chân xuống nước và
làm văng tung tóe nước. “Boo đã khiến những đứa trẻ tộc người lùn trong hàng nhận thực phẩm khiếp sợ, nên em đã cử cu cậu đi săn trong đường hầm.” El chợt cau mày. “Mong là Boo sẽ không sao. Lỡ ai đó nghĩ rằng cậu ta là một con quái vật
hoang dã hoặc thứ gì đó thì sao nhỉ? Lẽ ra em nên nghĩ đến điều đó sớm
hơn ”.
“Anh có thể cử Regis đến để bầu
bạn với Boo,” tôi nói với em, và cũng gửi thông điệp đến
Regis luôn. Tôi cảm thấy cậu ta nãy giờ khá chán nên vì vậy tôi biết cậu ấy sẽ hào hứng đồng ý. Về mặt
kỹ thuật mà nói thì cả hai đều được sinh ra từ Epheotus, và tôi đã cảm nhận được sự tò mò của
Regis về Boo vài lần kể từ khi trở lại.
Ellie mỉm cười cảm ơn, nhưng
nụ cười đó liền vụt tắt. “Này… tại sao anh không xuống gặp tụi em? Có ... có phải là do mẹ không? "
“Không, không phải đâu…” Tôi dừng lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Phần lớn
là do đám đông, nhưng, có lẽ một chút là do mẹ. Đừng hiểu lầm anh. Đương nhiên là anh vẫn yêu mẹ
mình. Chỉ là có chút…"
"Phức tạp?"
Tôi đá chân và nhìn những gợn
sóng di chuyển ra ngoài, từ từ mờ đi. “Anh không biết phải đối xử ra sao cả, El. Thời gian với anh, thời gian xa nhau để tiếp thu tất cả mọi thứ đã xảy ra, bắt đầu
cuộc trò chuyện, chờ mẹ mở đầu… ”
Ellie nhún vai. “Sẽ mất thêm chút thời gian. Nhưng anh cần biết rằng mẹ thực sự rất
muốn sửa chữa mọi thứ giữa hai hai người đấy”. Em ấy cười toe toét. “Và không phải là vì bây giờ anh là một anh hùng siêu năng lực, siêu mạnh đến điên rồ gì đó đâu.”
Tôi bật cười, đẩy El sang một bên. Con bé trượt xuống con dốc đầy rêu
và ướt sũng đến đầu gối, rồi tạt nước vào người tôi.
Khi tiếng cười lắng xuống, lần
đầu tiên con bé nhận thấy chiếc chìa khóa trên tay tôi. "Cái gì thế?"
“Một hòn đá của djinn - pháp sư cổ đại. Nó
giống như… một cuốn sách hướng dẫn về thuật aether ấy. Nhưng anh đã nghiên cứu cái này được một thời gian mà vẫn không hiểu nó được. Mỗi khi anh nghĩ rằng mình đang có tiến triển thì lại đi vào một ngõ cụt khác.
Ngoại trừ…” Tôi ngập ngừng, nghĩ về mối liên hệ giữa những đóm xám với em mình.
El lướt ngón tay dọc theo một
cạnh nó, nhìn kỹ bề mặt của nó. "Nó hoạt động thế nào?"
"Em muốn giúp không?" El hào hứng gật đầu, rồi tôi nhanh chóng giải thích
quá trình giống hệt với Enola và Caera. “Nó sẽ giống như khi lần chúng ta từng luyện tập nhào nặn hình dáng của mana
thuần khiết của em hồi ở lâu đài bay á.”
Khuôn mặt Ellie nhăn lại trong tập trung khi con bé giơ tay lên. Một hình khối
giống hệt nhau hình thành trên lòng bàn tay của El, nhưng được làm bằng mana thuần khiết, sáng rực của chính em. "Như thế này?"
Tôi gật đầu. “Bây giờ, tâm
trí anh sẽ đi vào trong hòn đá. Rất khó để tập trung vào các giác quan khác của anh, vì vậy anh có thể sẽ không nghe thấy em, nhưng cứ tiếp tục cho đến
khi anh trở lại, được không? ”
“Hiểu rồi,” em ấy nói một cách nghiêm túc, để
khối lập phương tan biến khi chuẩn bị tạo ra một hình dạng khác.
Tôi sốt sắn quay trở lại trong hòn đá, dập tắt mọi hy vọng hay kỳ
vọng nảy sinh. Trong một khoảnh khắc, tất cả đều tĩnh lặng, vắng lặng và trống rỗng.
Sau đó, mana bắt đầu di chuyển, và tim tôi ngừng đập.
Bừng sáng giữa một màu đen vô hình
khác là một tinh cầu màu xám mờ không đồng đều. Sau một vài giây, quả cầu bắt đầu thay đổi,
thêm nhiều hạt mana hơn khi nó trở nên phức tạp hơn. Giống như đang xem một quả cầu đất sét được
nặn thành hình dạng gì đó, các hạt mana trong bóng tối dần trở thành một con gấu thô ráp nhưng dễ nhận biết.
Tôi có thể thấy Ellie tiếp tục nhào nặn nó, làm mỏng cơ thể, mở rộng chân, chỉnh sửa lông mày
nặng nề của con gấu. Khi con gấu bắt đầu bước đi, tôi mất tập trung.
Mắt tôi mở trừng trừng và
tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước trước Ellie, nơi các con gấu nhỏ giống hệt nhau
bằng mana thuần khiết đang từ từ di chuyển trên mặt nước. El chăm chú tập trung vào sáng
tạo của mình đến nỗi không nhận thấy tôi đã quay lại.
Hầu hết các pháp sư đều bắt đầu thiên về mana nguyên tố cụ thể từ khá sớm,
nhưng mana của Ellie chưa bao giờ biểu hiện theo cách đó cả. Giống như một pháp sư cường hoá, Ellie sử dụng mana thuần khiết từ lõi của mình để thi triển,
nhưng lại sử dụng một cây cung để tập trung lượng mana và phóng nó ra khỏi bản
thân, giúp con bé có phạm vi tấn công xa hơn hầu hết những pháp sư cường hoá khác.
Nhắm mắt lại lần nữa, tôi trở
lại bên trong hòn đá. Có một con gấu, bị mất nét nhưng có thể nhìn thấy
rõ ràng, đang đi lại xung quanh trong bóng tối. Sau đó, con gấu tan biến đi, và
một hình dáng đơn giản thay thế nó. Lúc đầu, hình bóng không có gì đặc biệt, nhưng
Ellie từ từ thêm vào chi tiết hơn, tạo cho nó mái tóc dài, một khuôn mặt nhỏ và
cặp sừng khác biệt.
Một cô gái… là Sylvie.
Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi khuôn mặt cô ấy trở
nên rõ ràng. Được đúc từ mana mờ ảo, Sylv trông giống hệt như những khoảnh khắc cuối cùng một cách khó chịu,
giống như tôi đang nhìn cô ấy tan biến lần nữa…
Cảm thấy sự tập trung của
mình lại trượt đi, tôi đẩy những ký ức đau buồn, cũ kỹ đó về phía sau tâm trí,
tập trung hoàn toàn vào hình dạng đó.
Tôi phải nhìn thấy và cảm nhận cái gì ở đây?
Mục đích của hòn đá này là hướng dẫn tôi thấu hiểu rõ hơn về nguyên tắc hoạt động của aether. Hòn đá đầu tiên đã hướng dẫn tôi học kỹ năng Aroa’s Requiem, nhưng con đường
dẫn đến kiến thức tinh thông đó rất kỳ lạ, gần như vô nghĩa.
‘Nhưng đó chính là mục đích của nó,’ tôi nghĩ. Đây là cuộc hành trình cung cấp
kiến thức
khôn ngoan, chứ không phải là từ hòn đá. Ít lý thuyết hơn, mà nó giống kiểu một bản đồ
hơn.
Hình dáng của Sylvie lại bắt
đầu thay đổi. Cơ thể phình to ra, các hạt mana lao tới nó khi hình dạng nó nở ra, tạo thành cánh, đuôi
và cổ dài. Là hình dạng rộng của Sylvie.
Tôi không nghĩ rằng các pháp sư cổ đại có thể nhìn thấy các hạt mana riêng lẻ như kỹ năng Realmheart hồi đó của tôi. Hòn đá này đã cho họ khả năng đó, và ắt hẳn đã cho họ thêm kiến thức tinh thông
mới.
Nhưng đó là gì? Và tại sao
tôi có thể cảm nhận được mana thuần túy của Ellie, nhưng lại không thể cảm nhận mana nguyên tố?
Trọng tâm của các djinn là tìm hiểu về aether, chứ không phải mana, vì vậy bất
kể mục đích của hòn đá này là gì, kiến thức trong nó phải liên quan đến aether. Caera đã có thể nhìn thấy
mana với nó, nhưng chỉ thấy không thôi không giúp cô ấy hiểu rõ hơn về chúng, và nếu thậm chí có thể đi nữa thì cô ấy cũng không dùng được aether.
Càng ngày càng thất vọng,
tôi rời khỏi hòn đá.
Ellie đang cố gắng làm cho
đôi cánh của con rồng chuyển động, nhưng lại gặp khó khăn với chuyển động phức
tạp. Khuôn mặt của con bé cau mày tập trung dữ dội.
Tôi chỉ im lặng, tận hưởng cảm giác yên bình tĩnh lặng xung
quanh.
Là một pháp sư tứ nguyên với
khả năng sử dụng Realmheart, có lúc tôi đã hiểu rõ về mana hơn bất kỳ
pháp sư nào khác ở Dicathen. Tôi không cần phải thấy được nó để hiểu nó. Mặc dù nó
không ở ngay trước mặt tôi, tôi vẫn có thể hình dung ra mana của hoả hệ, mana uốn éo của thuỷ hệ, mana phong hệ màu xanh lá cây mạnh mẽ có thể cắt đứt nhiều thứ, và mana thổ hệ vàng đậm nặng nề.
Các djinn có thể cần hòn đá chìa khoá để thấy và hiểu cách các mana di chuyển và phản ứng với
các phép thuật được sử dụng, nhưng tôi thì không.
Đất, không khí, nước, lửa…
Ánh mắt của tôi lướt từ những
bức tường của hang động tới bầu không khí ướt át đến những hồ nước ấm áp. Mana
bị thu hút bởi các nguyên tố vật lý mà nó đại diện. Căn phòng này có đầy đủ cả
bốn nguyên tố. Tuy nhiên, nếu không thi triển phép thuật, thì mana trong khí
quyển sẽ không hoạt động. Tôi cần phải kích hoạt nó.
“Ellie,” tôi nói, to hơn và
mạnh mẽ hơn tôi dự định.
Em gái tôi giật mình, và con
rồng biến mất. "Ôi chết thật."
“Đừng bận tâm, anh cần em thử
một cái gì đó khác,” tôi vội vàng nói. “Tạo ra các hình dạng nào đó có thể
tương tác với các nguyên tố trong phòng. Làm gián đoạn nước, đá, không khí... bắn
nó, làm gì cũng được. Sáng tạo vào."
Không đợi phản hồi, tôi lao
vào trong hòn đá.
Sau một khắc, có một tiếng
vút vang lên, giống như mũi tên bay trong bóng tối. Xa xa, tôi nghe thấy tiếng
đá nứt. Trong hòn đá chìa khóa, tôi nhìn thấy một gợn sóng lan ra từ nơi mũi
tên biến mất, màu đen như mực nhưng không vô hình.
Thổ hệ, tôi nghĩ, nhìn cái
cách mà mana va vào chính nó như những viên đá lăn xuống đồi.
“Một lần nữa,” tôi nói.
Lần này, tôi quan sát chỗ đó
kỹ hơn. Mũi tên xuất hiện, lóe lên, rồi biến mất.
Ellie bắn hết mũi tên này đến
mũi tên khác, và mỗi cú va chạm sẽ khiến mana trong khí quyển chuyển động nhỏ.
Sau đó, em ấy tạo ra những lưỡi dao quay tròn để chém không khí, và cuối cùng
những quả cầu giống như những viên đạn thần công để bắn xuống mặt nước yên
bình.
Nhưng, mặc dù chấn động và gợn
sóng có ý nghĩa logic, cách tôi thấy nó vẫn không thay đổi gì cả. Tôi thử hình
dung những rung động màu đen như mực trong đây giống như những hạt mana có màu
sắc rực rỡ, bắt đầu dự đoán cách chúng sẽ phản ứng với phép thuật của Ellie.
Tôi hiểu mana, có thể cảm nhận
thấy nó ngay cả khi không nhìn thấy nó. Nhưng… có lẽ đó là một phần của vấn đề.
Tôi sẽ không học bất cứ điều gì mới. Không có cái kiến thức tinh thông mới ở
đây.
Tôi đang thiếu cái gì?
Tôi nghĩ lại thời thơ ấu của
mình và cách tôi đã dạy mình trở thành pháp sư tứ nguyên tố như thế nào. Và Học
viện Xyrus, học cách tập trung vào những thuộc tính yếu nhất của tôi. Sau đó là
Epheotus, và cách tôi cần thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về việc vận dụng
mana, phát minh ra các kỹ thuật mới để thích ứng với những thách thức mà tôi phải
đối mặt. Và sau đó tôi đã học về aether.
Phu Nhân Myre đã nói với tôi
rằng aether là sự sáng tạo. Nó được ví như một chiếc cốc, còn mana thì ví như
nước. Aether định hình mana. Nó kiểm soát các hình dạng của chính nó. Nhưng tôi
đã biết rằng sự hiểu biết của tộc rồng về aether cũng rất hạn chế. Phép so sánh
đơn giản này rất thiếu sót… nhưng điều đó không có nghĩa là nó sai hoàn toàn.
Tôi cố gắng truyền aether
qua cơ thể mình. Nó không có tác dụng, tâm trí và cơ thể tôi quá tách biệt, quá
xa nhau về mặt siêu hình. Tôi thử một lần nữa, cố gắng trở lại cơ thể vật lý của
mình mà không làm mất đi kết nối với thực tại trong đây. Nó giống như cố gắng
làm cho cánh tay của tôi dài ra hoặc buộc xương mình phải uốn cong.
Tôi cần phải cảm nhận hai điều
này cùng một lúc, giữ hai tâm trí riêng biệt trong đầu cùng một lúc. Và từ từ,
chậm rãi, tôi bắt đầu cảm thấy các cạnh cứng của viên đá chìa khóa trên tay
mình, nghe thấy tiếng nước suối chảy từ hồ này sang hồ khác, và cảm thấy hơi thở
của mình đang di chuyển vào và ra khỏi phổi.
"El?" Tôi hỏi để thử nghiệm.
“Sao, em có nên — ồ! Anh đã…?"
“Vẫn còn trong đây,” tôi nói, miệng tôi uể
oải thốt lên những từ đó. “Đang thử thứ gì đó…”
Rồi tôi đẩy thử. Tôi không cố gắng tạo ra
aether, chỉ xuất nó khỏi lõi và cơ thể của mình, gửi một xung các hạt aetheric
vô hình, vô hại ra ngoài bầu khí quyển. Tôi cố gắng đấu tranh để giữ cho các
giác quan của mình tập trung ở cả hai hướng, cảm nhận aether di chuyển trong phòng và đồng thời cũng quan sát các hạt mana
vô hình di chuyển bên trong cõi aether.
Tôi đã mất tập trung ở hai chỗ. Chống lại ý muốn rời khỏi hòn đá trong sự thất vọng thuần
túy, tôi thử lại lần nữa. Tôi không chắc mình đã thử trong bao lâu, với việc
Ellie tiếp tục làm xáo trộn mana khí quyển theo bất cứ cách nào mà con bé có thể nghĩ ra.
Từ từ, hai bức tranh đối lập
hình thành trong tâm trí tôi.
Một là hình dạng của aether.
Cách nó di chuyển dựa trên ý chí của nó và của riêng tôi, nhưng không phụ thuộc
vào không gian vật lý xung quanh tôi. Sau đó, lượng mana gắn liền với các
nguyên tố riêng lẻ, không hoạt động cho đến khi bị kích động bởi ma thuật của
Ellie.
Tôi hiểu cách di chuyển của
aether, và tôi hiểu cách di chuyển của mana. Không có cái kiến thức tinh thông nào mới
để học cả. Nhưng nơi chúng tương tác với nhau…
Aether đồng thời chứa và tạo
hình dạng cho mana, nhưng mana vẫn tiếp tục chuyển động hệt như bản chất của nó.
‘Giống như một ảo giác về nhận thức,’ tôi nhận ra. Một hình ảnh
là hai đồ vật cùng một lúc, với không gian âm của hình này tạo ra hình kia. (Darkie: ok I give up)
Quan điểm của tôi đã thay đổi.
Đột nhiên, tôi không chỉ cảm nhận được aether mà còn hình dạng của mana ở
giữa nó nữa. Không gian trong hòn đá đã tự thiết kế lại với góc nhìn mới của tôi, và rồi dần dần, mọi thứ đã thay đổi.
Thay vì một cánh đồng đen vô
tận, tôi nhìn thấy hình dạng thô ráp của hang động, được sơn bằng màu của mana. Bên cạnh tôi, em gái tôi đang toả sáng, tất cả các nguyên tố được hút qua các mạch mana của con bé để được thanh lọc trong cốt
lõi.
Các màu sắc hòa quyện vào
nhau, khung cảnh biến thành một vòng xoáy mana xoay tròn, với tôi ở trung tâm của nó. Không giống
như hòn đá chìa khoá trước, tôi không cảm thấy cảm giác lùng sục trong
tâm trí. Thay vào đó, tôi cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, đồng thời cửa sổ
mới mở ra trong đầu tôi, để ánh
sáng vàng dội vào những suy nghĩ sâu kín nhất của tôi.
Mắt tôi mở trừng trừng.
Ellie đang nhìn chằm chằm
vào tôi, không còn sử dụng phép thuật của mình nữa. Tôi cảm nhận được thần tự mới của mình. Chúng đang ở đó, chờ aether chạm vào, để kích hoạt chúng và cho
chúng mục đích. Một thần tự mới ấm áp trên da tôi.
Tôi đẩy aether vào đó.
“Wow,” Ellie thở phào. “Anh có thêm hình xăm màu tím phát sáng
dưới mắt của mình kìa. Thú vị thật."
Như trước đây, tâm trí tôi
tràn ngập kiến thức mới. Thần Tự mới này có một cái tên, một mục đích, một lịch sử,
nhưng vẫn chưa đầy đủ. Không giống như trước đây, không phải kiến thức tinh thông của tôi không đầy đủ, mà là sự
hiểu biết của các djinn. Theo bản năng, tôi hiểu rằng họ đã không thể phát huy hết tiềm năng của
thuật aether này. Tôi có thể vượt xa hơn họ.
Và vì vậy tôi từ bỏ cái tên đi kèm với nó. Khi tầm nhìn của tôi thay
đổi và lượng mana trong khí quyển tràn ngập hang động xuất hiện xung quanh tôi,
tôi quyết định cái tên mới cho thần tự này.
[Realmheart]
[] []
[]
#Darkie