[] [] []
GÓC NHÌN CỦA GREY:
"Đây." Quý cô Vera
ngồi xuống bên cạnh tôi, mở một chai nước rồi đưa cho tôi uống. "Uống cái
này và cố gắng bình tĩnh lại."
Tôi gật đầu trước khi nuốt một
ngụm chất lỏng trong suốt. Ngay lập tức, những lo lắng, bồn chồn và căng thẳng
tích tụ của tôi tan biến.
“Có gì không ổn với nước
à?" Cô hỏi, có chút lo lắng.
“K-Không. Chắc là do tôi lo
lắng đến nỗi nó xuống nhầm lỗ mất rồi,” tôi nói, uống một ngụm nữa.
"Ồ, hiểu rồi. Tốt, tiếp
tục uống đi. Nhóc sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi uống hết thứ đó và thực hiện một
số bài tập hít thở. Tại thời điểm này, tốt nhất là cậu nên giữ cho cơ thể của
mình ở trạng thái tốt nhất. ”Tôi ngây người nhìn quý cô Vera - người bảo trợ,
giáo viên, người cố vấn của tôi và một người giống như một người chị gái của
tôi. Cô ấy nhìn lại, mỉm cười với phong thái tự tin khiến bạn cảm thấy thật an
toàn khi ở bên cạnh cô ấy.
"Cậu sắp đến vạch đích
rồi, Grey. Chỉ cần thắng thêm một cuộc đấu tay đôi nữa thôi
và cậu sẽ là người thừa kế chính thức cho đến khi đủ tuổi để nhậm ngôi vương,
“cô
nói, nghiêng người lại gần. "Với kỹ năng và tài năng của cậu, giải đấu này
chỉ là bước
đệm cho những điều vĩ đại hơn nhiều.”
"Cô nói đúng." Tôi
nói, nghĩ lại về Bảo mẫu trưởng Wilbeck.
Cho đến ngày nay, tôi vẫn
luôn tức giận vì vụ án của bà ấy lại được đóng lại nhanh
chóng, bất chấp tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Điều khiến tôi nghi ngờ rằng
có thế lực bí ẩn khác đứng sau giật dây, nhưng để xác nhận điều đó và tìm hiểu
tận
cùng mọi thứ, tôi sẽ cần đến
quyền lực của một vị vua.
Giống như quý cô Vera đã
nói, giải đấu này chỉ là một bước đệm để tôi trở thành vua
và nhận được sự hậu thuẫn của Etharia để khởi động một cuộc điều tra quốc tế đầy
đủ. Tôi sẽ tìm ra kẻ chịu trách nhiệm và sử dụng toàn quyên của mình với tư
cách là
vua để đảm bảo rằng chúng sẽ phải trả giá cho cái chết của bà ấy.
"Cậu cũng biết rằng quê
hương của ta, Trayden và Etharia gân đây đã ký một hiệp
ước, nhưng càng nhiều liên minh mới xuất hiện thì nên hoà bình ngày càng lung
lay.
Ta có niềm tin rằng cậu sẽ trở thành một vị vua vĩ đại, và sẽ thực sự là cầu nối
hai
quốc gia của chúng ta lại với nhau, Grey. “
Tôi nhìn quý cô Vera với ánh
mắt đây hy vọng. "Cô thực sự nghĩ vậy à? Ngay cả với
lý lịch xuất thân của tôi? ”
"Câu sẽ mang họ
Warbridge, giống như của ta,” cô bíu trước khi nét mặt dịu lại
thành một nụ cười ấm áp. "Ta sẽ đảm bảo rằng không có bất kỳ ai dám nghi
ngờ
điều đó."
Ngực tôi như thắt lại khi nước
mắt chực trào ra. Nuốt nước bọt và ngồi thẳng dậy, tôi
trả lời với một quyết tâm mới.
"Cảm ơn cô. Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
"Tất nhiên là không rồi."
Cô ấy đặt một bàn tay vững chắc lên vai tôi. "Bây giờ, cậu
đã đoán được đối thủ cuối cùng của mình sẽ là ai, phải không?”
Tay tôi siết chặt. "Tất nhiên."
“Tôi biết cô ấy là bạn cũ và
hai người đã lớn lên cùng nhau, nhưng đừng quên rằng
cô ấy đã vứt bỏ mọi thứ vì điêu này. Quên đi những tin đồn xung quanh cô ấy đi;
không ai buộc cô ấy phải chiến đấu cả—và với sức mạnh của cô ấy, không ai có thể
làm được điều đó.”
Vừa dứt lời, điện thoại của
quý cô Vera đổ chuông.
"Alo? Cái gì cơ! Được
rôi, tôi sẽ đến ngay,” cô nói một cách nghiêm trọng.
"Xin lỗi, Grey, một đối
tác kinh doanh của ta đang ở đây và ta cần phải ra ngoài vì
anh ta không được phép vào đây. Hãy chắc chắn uống hết lượng nước đó và tập
trung vào việc bình tĩnh bản thân lại. “
Tôi giơ chai nước lên.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ ổn thôi."
Với một cái gật đâu chặt chẽ,
quý cô Vera bắt đầu nói chuyện với bất kỳ ai ở đâu bên
kia điện thoại. Khi cô ấy đi đến cửa ra khỏi phòng chờ của tôi, cánh cửa bật mở,
khiến cả hai chúng tôi ngạc nhiên.
"Nhìn đường đi chứ!"
Quý cô Vera gầm gừ với người gác cổng đang kéo xe dọn dẹp.
Người đàn ông có râu rậm cúi đầu trước khi tránh đường. "Tôi xin lỗi."
Tặc lưỡi, cô bước tới để
nhìn kỹ người đàn ông hơn thì có vẻ như người đầu dây bên
kia đã trả lời.
"Tôi sẽ tới đó ngay!
Tôi muốn toàn bộ cảnh quay từ mọi góc độ!” Cô ấy cáu kỉnh khi
sải bước đi.
Cánh cửa đóng lại sau lưng
người gác cổng bước vào, đầu ông ta vẫn cúi thấp dưới chiếc mũ đồng phục hải
quân.
"Ông thực sự nên cẩn thận
hơn đấy, thưa ông,” tôi cảnh báo. "Có rất nhiều người
quan trọng trong hội trường này mà ông không muốn vô tình chọc tức đâu."
Người lao công không nói gì.
Thay vào đó, trước sự sửng sốt của tôi, ông ấy nhìn
thẳng vào tôi khi cắt bỏ bộ râu rậm rạp của mình. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn
là
khuôn mặt của người lao công bắt đầu biến dạng, để lộ ra một khuôn mặt không thể
nhầm lẫn đi đâu được.
"N-Nic—”
Người lao công—không, Nico—đặt lòng bàn tay lên miệng tôi. "Đừng nói quá
to.”
Tay cậu ấy vẫn giữ cho đến
khi tôi xác nhận với cậu ấy rằng tôi đã bình tĩnh lại. Lau
miệng, tôi nói chuyện với người bạn đã phớt lờ tôi trong vài tháng qua.
"Ông đã ở
đầu vậy? Trồng ông thật kinh khủng—bộ râu giả đó... khoan, đó có phải là một vật
phẩm thay đổi diện mạo không? Không phải đó là đồ bất hợp pháp à?"
Nico phớt lờ tôi khi cậu đảo
mắt quanh phòng. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể
biết được rằng những tháng
qua không hề dễ chịu gì cho cậu ta. Hai má hóp và môi
nứt nẻ cho thấy cậu ta chẳng thèm quan tâm gì đến sức khỏe của mình.
"Chúng ta không còn nhiều
thời gian trước trận đấu của ông với Cecilia bắt đầu,” cậu
ta nói, mò trong xe đẩy vệ sinh trước khi lôi ra một thiết bị cỡ lòng bàn tay.
"Tôi cần
ông lằng nghe điều này ngay bây giờ."
Tôi đẩy thiết bị đó ra xa.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nico? Tôi biết ông đang lo lắng về
Cecilia, nhưng ông đã phớt lờ tôi trong suốt bốn tháng qua, và bây giờ thì ông
lại xuất hiện ngay trước trận đấu của tôi và làm tôi phân tâm như thế này? Ông
đang cố
làm gì thế?"
"Làm ơn đi,” cậu ấy
nói, giọng nói của cậu ta hiện rõ sự tuyệt vọng. "Cứ nghe đi."
Và tôi đã làm như vậy. Mặc
dù chỉ còn chưa đầy một giờ trước trận đấu với Cecilia,
tôi đeo tai nghe vào tai cùng với Nico và bắt đầu lắng nghe.
"Đây là... Quý cô
Vera?“ Tôi hỏi khi nghe giọng nói của cô ấy trong thiết bị này.
Cậu ấy thúc giục tôi tiếp tục
lắng nghe và tôi cũng vậy. Và khi các đoạn âm thanh
tiếp tục, nó ngày càng khó tin hơn.
"Vớ vấn,” tôi nói, kéo
tai nghe ra khỏi tai. "Lên kế hoạch bắt Cecilia trong giải đấu
này á? Đây là kiểu đùa bệnh hoạn gì vậy, Nico? "
*Tôi không đùa—làm sao tôi
có thể đùa về Cecilia được chứ hả?!” Cậu ta thúc giục,
nước mắt giàn giụa trên đôi mắt mệt mỏi. "Tôi biết quý cô Vera đã đối xử rất
tốt với ông, nhưng đây chính là lý do tại sao. Mọi thứ đều là vì ngày hôm nay."
"Vài tháng qua đã khiến
ông bị điên rồi hả?"
"Đây là nơi tôi đã ở
trong vài tháng qua." Nico kéo tay áo đồng phục và ống quần
lên, để lộ những vết sẹo màu đỏ thẫm chạy quanh cổ tay và mắt cá chân.
"Tôi đã bị
đại sứ quán Etharian của chính chúng ta nhốt vì tôi cố gắng đưa cô ấy trốn
thoát
khỏi cơ sở chính phủ mà cô ấy đang bị giam giữ. Tôi đã bị bỏ đói và tra tấn,
nhưng
tôi đã trốn thoát được. Kể từ đó, tôi đã thu thập bằng chứng về Vera Warbridge
để
nhờ ông giúp đỡ tôi. "
Tôi tròn to mắt trước khi lắc
đầu. "Không. Không, bớt xạo đi. Chuyện này chẳng có
nghĩa lý mẹ gì hết. Trước hết,
tại sao quý cô Vera lại cần bắt cóc Cecilia? Trayden và
Etharia đã ký kết hiếp ước liên minh rôi đấy!”
"Đó chính xác là lý do
tại sao họ muốn có cô ấy ngay bây giờ,” cậu ta sốt ruột giải
thích. "Bất cứ ai có quyền kiểm soát Cecilia, hoặc theo cách mà phe
Traydens gọi cô
ấy—di sản, thì người đó sẽ có quyền kiểm soát toàn bộ hai chính phủ.”
Tôi đã bị lung lay bởi thuật
ngữ quen thuộc. Di sản... đó là điêu mà tên đàn ông đó
đã gọi Cecilia khi hắn ta tra tấn tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với Nico điều
đó cả.
"Được rồi, vậy thì tôi
có vai trò quái gì trong toàn bộ chuyện này? Tại sao quý cô
Vera lại cần tôi hơn là bất kỳ ứng cử viên thiên tài nào khác?"
"Chính phủ của chúng ta
đã giam giữ Cecilia để bảo vệ cô ấy cho đến khi cô ấy chính
thức đằng quang trở thành vua. Lần duy nhất cô ấy phải xuất hiện trước công
chúng
là trong các giải đấu,” cậu ấy trả lời ngay lập tức. "Và quý cô Vera cần
ông vì ông là
trẻ mồ côi. Có rất nhiều quy định nghiêm ngặt về các ứng cử viên có thể được
phép
tham gia các giải đấu King's Crown, đặc biệt là vào vòng chung kết. Quý cô Vera
chỉ
được phép vào đây vì cô ta là người giám hộ hợp pháp của ông, điều không thể xảy
ra với một ứng cử viên khác từ một gia đình giàu có."
Tôi nghiên ngẫm những lời
nói của cậu ta một lúc, đang chìm trong suy nghĩ thì đột
nhiên, một tiếng gõ cửa khiến cả hai chúng tôi giật bắn mình.
"Ứng cử viên Grey? Tôi
là một trong những nhân viên hỗ trợ ở đây. Quý cô Vera
Warbridge đã yêu cầu tôi đến
kiểm tra anh,” một giọng nói cộc cằn vang lên.
Tôi nhìn Nico đang hoảng loạn.
Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, toàn thân run rẩy.
"Tôi ổn. Xin hãy cho cô
ấy biết rằng tôi không muốn bị quấy rầy cho đến khi đến giờ
quyết đấu,” tôi lớn tiếng trả lời.
Người hỗ trợ viên nghe xong
liền quay người bước đi, nhưng hai chúng tôi đợi thêm
vài phút nữa. Tôi lén nhìn ra cửa để chắc chắn rằng không có ai ở bên ngoài trước
khi quay lại với Nico. "Nghe này. Những gì ông nói rất điên rồ, nhưng rõ
ràng là ông
đã phải trải qua rất nhiều khổ sở. Tôi sẽ không báo cảnh sát bắt ông, vì vậy
hãy ra
khỏi đây nhanh đi.”
"Grey,” Nico cầu xin,
siết chặt tay tôi một lần nữa. *Tôi cầu xin ông. Tôi đã lên một
kế hoạch với một vài người bạn sau khi tôi được tự do vài tuần trước. Mọi thứ
đang
diễn biến suôn sẽ, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ông nếu chúng ta muốn cùng
Cecilia
trốn thoát! “
"Chạy trốn với
Cecilia?" Tôi lặp lại. "Ông có nghe thấy điều đó điên rồ đến mức nào
không vậy? Bọn tôi đang cạnh tranh với nhau để giành ngôi vương của nhà vua!
Ông
muốn nói với tôi rằng hãy vứt bỏ tất cả những điều đó đi vì ông nghĩ rằng có một
loại thuyết âm mưu điên rồ nào đó đang diễn ra ngay bây giờ á? Tôi đã xem các
trận
đấu lần trước của Cecilia; cô ấy hoàn toàn ổn và khỏe mạnh! “”
"Ô-Ông không biết gia tộc
Warbridge sẽ làm gì với Cecilia một khi họ tóm được cô ấy
đâu!” Cậu ta nói trong tuyệt vọng và đưa tay lần mò gì đó trong túi. "Đây
này! Tôi
không muốn cho ông thấy cái này đâu, nhưng chắc chắn điều này đủ để làm minh
chứng cho những gì tôi nói."
Tôi giật lấy bức tranh nhàu
nát trên tay Nico, hoài nghỉ lời cậu nói cho đến khi tôi
nhìn thấy người trong bức ảnh. Mặc dù ảnh khá mờ vì chụp vội vàng, nhưng không
thể nhầm đi đầu được, đó là quý cô Vera đang nói chuyện với một người đàn ông với
vết sẹo trên mặt.
"Ông cũng nhận ra hắn
ta là ai mà phải không? Hắn ta chính là kẻ đã cố bắt cóc
Cecilia! “ anh nói, chỉ tay một cách điên cuồng vào người đàn ông đang mờ mắt.
“K-Không thể... không, không
thể nào được. Nico, cái ảnh này quá mờ. Tôi sẽ
không—tôi không thể vứt bỏ mọi sự tin tưởng vào quý cô Vera chỉ vì một bức ảnh
mờ cảm như thế này được,” tôi trả lời và đưa bức ảnh lại cho cậu ấy.
Tay tôi run lên và tim đập mạnh
vào lồng ngực. Tôi cân nước.
Tôi sờ soạng với nắp chai
trong suốt và uống một ngụm lớn. Ngay lập tức, tôi có thể
cảm thấy mình bình tĩnh lại, cảm thấy tốt hơn—mạnh mẽ, ổn định và minh mẫn hơn.
Quý cô Vera đã đúng. Tôi cần
phải chăm sóc tốt cơ thể của mình bằng cách giữ đủ
nước. Hít một hơi thật sâu, tôi quay sang Nico. "Nếu những gì ông nói với
tôi hôm
nay là dối trá, ông có thể bị kết án tù chung thân đấy. Với tư cách là bạn của
ông, tôi
sẽ giả vờ như điều này chưa bao giờ xảy ra, nhưng nếu ông cho rằng tôi sẽ tham
gia
cái kế hoạch này thì ông mất trí rồi."
Nico khuyu xuống, nhìn tôi
trong tuyệt vọng. "Grey! Tôi cầu xi— “
“Tôi sẽ giúp ông, bảo mẫu
trưởng Wilbeck, và Cecilia theo cách tôi đã cố gắng trong
suốt thời gian qua: bằng cách trở thành vua,” tôi cắt lời cậu ta khi đi về phía
cửa.
"Bây giờ thì xin lỗi.
Trận đấu của tôi sắp sửa bắt đầu rồi.”
Trọng tài, một người đàn ông
trung niên dáng người gầy với bộ râu xám được cắt tỉa
cẩn thận và mặc một bộ vest đen trang trọng. Ông ấy chắp tay sau lưng và nói một
cách nghiêm nghị. "Mời hai thí sinh chung cuộc bước lên khán đài. "
Tiếng bước chân của tôi vang
vọng khi tôi bước lên những bậc thang bằng đá cẩm
thạch dẫn lên sàn đấu hình vuông, và tôi cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân
của
cô ấy từ phía bên kia. Số lượng khán giả hạn chế được phép `theo dõi' sự kiện
này đã dần im lặng đi và hồi hộp chờ đợi đại diện tiếp theo của Etharia.
Sử dụng chính kỹ thuật thở
mà quý cô Vera đã dạy tôi, tôi bình tĩnh lại khi bước lên
bục được gia cố (Hơi Thở Của Hành, Thức Thứ Hai: Bình Văn Tĩnh). Tuy
nhiên, khi nhìn thấy đối thủ, người cũng là người bạn cũ của tôi xuất hiện, tôi
không khỏi rùng
mình.
Không khí xung quanh cô ấy
dường như tràn ngập điện trường vì nó khiến da tôi
ngứa ngáy khó chịu. Một lớp aura ki thuần khiết có thể nhìn thấy bằng mắt thường
và dày đặc đến mức tôi sợ rằng ngay cả lưỡi kiếm sắc bén nhất cũng không thể
chém xuyên qua nó.
Chỉ cần một cái liếc mắt là
có thể nhận ra rằng tôi kém xa cô ấy đến nhường nào.
Nhìn lướt qua thôi tôi cũng biết rằng không ai trong toàn bộ giải đấu này ngoài
cô ấy
có đủ khả năng để trở thành vị vua tiếp theo. Cecilia dường như biết điều đó,
vì ánh
mắt của cô ấy toát lên vẻ tự tin. Cô ấy xanh xao hơn bình thường—ốm yếu hơn—và
quầng thâm dưới mắt cho thấy cô ấy đang rất mệt mỏi, nhưng phong thái của cô ấy
vẫn ánh lên sự kiêu ngạo ngút trời.
"Để tôn trọng thể lệ trận
đấu, hai thí sinh lọt vào vòng chung kết sẽ bày tỏ lòng kính
trọng đối với vị vua hiện đang trị vì Etharia, Đức Vua Ivan Craft,” người trọng
tài
thông báo, chỉ tay vê phía bục cao nhất.
Tôi cúi đầu thật thấp như
truyên thống mà quý cô Vera đã dạy tôi rôi quay lại với đối
thủ. Cecilia, mặt khác, chỉ cúi đầu xuống cụt lủn trước khi nhìn chằm chằm vào
tôi.
Trong một khoảnh khắc, thời
gian như trôi chậm lại khi chúng tôi nhìn nhau. Những
lời của Nico vang vọng trong tâm trí tôi, làm lung lay sự tự tin vốn đang tuột
dốc
không phanh của tôi. Nico đã nói ngay từ đầu rằng Cecilia đã bị chính phủ của
chúng
tôi bắt giữ, nhưng tôi không tài tin được điều đó. Qua thái độ của cô ấy, Cecilia
trông
như thể cô ấy đã chọn rời bỏ cậu ta để theo đuổi ngôi vua... giống như tôi đã
làm.
Người trọng tài bước vào đứng
giữa hai chúng tôi. "Hai thí sinh đã bước vào trận
chung kết, hãy thể hiện sự tôn trọng với nhau. "
Ông ấy bước lại và tôi cúi chào—cô ấy chẳng đáp lại sự tôn trọng của tôi mà cô ấy
chỉ ngẩng cao đầu và liếc xuống tôi. Trọng tài bỏ qua và ra hiệu cho chúng tôi
chuẩn
bị.
Tôi rút kiếm khỏi vỏ, khéo
léo lia thanh kiếm trong không khí trước khi chĩa mũi kiếm
sáng lấp lánh của nó thẳng về phía Cecilia. Tôi không thể để mất tập trung được—cô
ấy chỉ là một đối thủ khác mà tôi phải đánh bại.
Biểu cảm của Cecilia vẫn
không thay đổi khi cô ấy bình thãn giơ tay không lên. Rồi
bỗng một vũ khí ki hình thành trên tay cô trông giống một thanh kiếm. Tuy
nhiên,
không giống như những vũ khí
ki khác mà tôi từng thấy, nó xuất hiện gần như tức
thì và chi tiết thì cực kỳ cầu kỳ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng
há hốc và tiếng xì xào của khán giả chỉ từ màn trình diễn
nhỏ này. Người trọng tài duy trì sự chuyên nghiệp của mình bằng giữ biểu cảm lạnh
lùng trước khi ra hiệu cho
các kỹ thuật viên nâng rào chắn bảo vệ lên.
Khi lớp rào chắn mờ sớm bao
phủ hoàn toàn sàn thi đấu, trọng tài vung tay xuống.
"Bắt đầu!"
Quẳng sự do dự đang làm lu mờ
tâm trí tôi sang một bên, tôi lao về phía trước, vung
thanh kiếm bọc ki của mình. Nhiều năm tập luyện với quý cô Vera đã đẩy giới hạn
của tôi tới một mức độ mà tôi không hề nghĩ rằng mình có thể làm như thế. Trong
khi tôi vẫn còn chút kém hơn các thí sinh khác, nhưng với bản năng nhạy bén và
phản xạ nhanh lẹ, tôi đã có
thể tận dụng từng chút ki ít ỏi trong người.
Nhưng cũng chính cái phản xạ
đó đã khiến tôi phải dừng lại giữa chừng. Mọi thớ thịt
trong cơ thể tôi đều gào thét bảo tôi đừng lại gần Cecilia nữa khi cô ấy vẫn đứng
yên
tại chỗ.
Tôi cảm thấy một hạt mồ hôi
lăn dài trên mặt. Tôi quyết định đổi chiến thuật, chọn
cách cẩn thận vòng quanh cô ấy thay vì lao đến đối đầu trực diện.
Có hai điêu xảy ra gần như tức
thì. Đầu tiên, mặt tái nhợt của Cecilia nhãn lại. Thứ
hai, cô tung ra một loạt các đòn tấn công ki liên hồi chỉ trong một cú đánh.
Đôi mắt tôi mở to kinh ngạc
trước sự lố bịch này. Đây không phải là một câu truyện
cổ tích hay gì đó, mà đây chính là cuộc sống thực. Tuy nhiên, cố gắng bình tĩnh
trở
lại, tôi suýt soát né được hàng loạt các đòn tấn công tâm xa bằng ki. Đôi chân
của tôi cố giúp tôi vượt qua đòn tấn công như vũ bão điên loạn của Cecilia khi nhiều
đòn
tấn công chết chóc được bắn ra từ vũ khí ki của cô.
Tôi giả vờ tung một đòn tấn
công hướng xuống rồi đột ngột xoay người và bay ra
sau lưng cô ấy, khiến Cecilia có chút ngạc nhiên.
Tuy nhiên, đòn tấn công được
cho là sẽ quật ngã cô ấy xuống đất lại bỗng khiến cơ
thể tôi đau đớn hơn.
"Quá yếu,” Cecilia lầm
bầm.
Tôi từ chối chấp nhận điều
đó. Ổn định lại bản thân, tôi tấn công Cecilia bằng một
loạt các đòn càn quét nhanh hơn mắt thường có thể theo kịp.
Nhưng không đòn nào có thể
đâm xuyên qua được lớp vỏ bọc ki dày bao bọc cơ thể
nhỏ bé của cô.
Cecilia trả đòn bằng cách
đâm thanh kiếm trong suốt của cô ấy xuống dưới chân tôi.
Đòn tấn công đủ dễ để tránh,
nhưng rồi mặt đất được cường hoá kiên cố đã vỡ tan
nát vì lực tác động của đòn tấn công của Cecilia.
'Thiệt luôn hả trời? Sao cuộc
đời này chả công bằng gi hết vậy hả! Tôi nguyền rủa,
cố gắng thoát khỏi đám bám bụi mù mịt bay lên xung quanh chúng tôi. Trước khi
tôi
kịp phản ứng, một bàn tay đã tóm lấy cổ tay tôi và ghim tôi tại chỗ bằng một sức
mạnh dường như bất khả thi đối với một thân hình nhỏ bé như vậy.
"Đây là tất cả những gì
cậu đã đạt được sau toàn bộ khóa huấn luyện đấy à?” Cecilia
chế nhạo, thở dài thất vọng.
"Câm mồm!" Tôi phỉ
báng, giật tay mình ra khỏi tay cô ấy. Những tuyên bố của Nico
về việc Cecilia bị ép buộc phải đấu tranh càng ngày càng giống nhảm nhí khi cuộc
đấu diễn ra.
Thái độ của cô ấy chẳng khác
quái gì những tên thí sinh từ các gia đình giàu có cả,
kiêu căng và ngạo mạn.
Tôi ra khỏi đám bụi mù đang
tan biến bằng những bước di chuyển nhanh chóng, vừa
kịp lúc cúi đầu né một cú bắn ki thuần khiết.
Kết giới bao bọc sàn đấu
rung lắc dữ dội vì va chạm, khiến cả ông trọng tài ban nãy
cũng phải tròn mắt nhìn.
Vài phút sau, Cecilia phóng
tới, hai tay siết chặt vũ khí của mình và giơ lên sẵn sàng
tấn công. Tôi né cú đâm đầu tiên, nhưng lượng ki khổng lồ bao bọc vũ khí của cô
đủ
sắc bén để cứa một đường nhỏ trên cổ tôi.
Cecilia vội vã di chuyển, cô
ấy tấn công tôi một cách liều lĩnh và nhanh đến mức lưỡi
kiếm phát sáng của cô ấy biến thành nhiều vệt sáng mờ ảo không thể phân biệt
được.
Sau lần đầu cố gắng đỡ thứ
vũ khí ki của cô ấy, vũ khí của tôi đã bắt đầu hư hại dần
đi—đó là lý do tại sao tôi buộc phải cường hoá vũ khí của mình bằng ki.
Tôi cúi xuống, xoay tròn, né
tránh với tốc độ mà chỉ có mỗi mình tôi mới có thể thực
hiện được với độ chính xác
cao và căn thời gian chuẩn.
Mặc dù các đòn tấn công của cô
ấy mạnh và nhanh khủng khiếp, nhưng trình độ
kiếm thuật của cô ấy không cùng đẳng cấp với tôi.
Đột nhiên, vũ khí của
Cecilia vụt mất khỏi tâm nhìn của tôi, rôi cô giơ lòng bàn tay
trống không của mình thẳng vào mặt tôi.
Một lần nữa, từng thớ cơ bắp
trong cơ thể tôi hét lên với tôi rằng tôi đang gặp nguy
hiểm, và tôi phản ứng bằng cách nắm lẫy cánh tay đang dang rộng của cô ấy và
kéo
nó ra trong khi tận dụng động lực đó để né sang một bên.
Ngay lập tức, một tia năng
lượng sáng rực bắn ra từ lòng bàn tay đang mở của
Cecilia, ngay nơi tôi đã từng đứng.
*Tất cả những gì cậu có thể
làm là né đòn và cong đuôi bỏ chạy thôi à?" Cô ấy nói
một cách thờ ở.
Khuỷu tay bọc ki của Cecilia
đập thẳng vào xương ức của tôi, hất tung tôi lên khỏi
mặt đất khiến tôi muốn ná thở.
Trước khi tôi có thể hy vọng
đứng dậy trở lại, tôi phát hiện ra Cecilia đang lao về
phía tôi với vũ khí ki mới hình thành trên tay.
Tôi cố gắng với lấy thanh kiếm của mình trong vô vọng, nhưng nó đã vượt quá tầm
tay tôi vài inch. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng lê lết trên mặt đất để kéo cơ thể đau
nhức
của mình đến cơ hội duy nhất thoát khỏi cuộc sống cơ cực này.
Tôi nhận ra là đã quá muộn
khi bóng của Cecilia lơ lửng trên tôi và tôi thấy được một
tia sáng lấp lánh phát ra từ vũ khí của cô ấy.
Tôi không thể làm gì hơn
ngoài việc nhắm mắt lại và chờ đợi khi tôi bị đánh bại —
hoặc trong trường hợp xấu nhất là bị giết.
Tuy nhiên, nỗi đau đó không
bao giờ đến. Thanh kiếm bọc ki của Cecilia đâm thẳng
xuống đất, cách mặt tôi vài inch, và cú va chạm một lần nữa phá nát lớp đất được
gia cố bên dưới tôi.
Cô ấy mỉm cười, khuôn mặt của
cô gần với tôi. "Ăn trúng đòn đó thì chết chắc rồi
nhé."
"Quá đủ rồi!" Tôi
đã hét lên. Nắm lấy thanh kiếm đã lọt vào tầm với của mình, tôi
vung kiếm vào eo cô ấy bằng từng lượng ki nhỏ nhặt mà tôi có thể vận được vào
lúc
này. Lưỡi kiếm của tôi không thể chém qua được lớp giáp ki dày đặc quấn quanh
người cô ấy, nhưng lực va chạm cũng đủ đã đẩy cô ấy ra xa khỏi tôi.
Cecilia xoay người, đáp xuống
đất một cách nhẹ nhàng và nhếch mép. Cô ấy không
còn là người bạn mà tôi đã từng lớn lên cùng. Nico thực sự đã quá loạn trí khi
nghĩ
răng mọi thứ đều là do chính phủ ép vào cô.
Tôi nắm chặt thanh kiếm
trong tay phải, rút đi lớp ki bảo vệ cơ thể mình. Nếu tôi
muốn đánh bại cô ấy, tôi sẽ không thể làm như vậy bằng cách lăng phí lượng ki
quý
giá của mình cho việc phòng thủ.
Nhận thấy điều này, Cecilia
huỷ vũ khí của mình, để cho thanh kiếm mỏng rực rỡ dần
tan biến.
Cô ấy thủ thế tấn công, và
ra hiệu cho tôi tiến đến. Cô không nói bất cứ điêu gì, vì chẳng cần thiết.
Cecilia thậm chí còn không coi tôi là một mối đe dọa, khiến tôi sôi máu với quyết
tâm để đánh bại cô ấy bằng mọi giá.
Rầm lên, tôi vận toàn bộ ki
vào chân mình một cách liên hồi. Tôi lao đến chỗ cô ấy chỉ trong ba bước với tốc
độ khiến cô ấy ngạc nhiên. Tôi vung kiếm hướng lên trên,hy vọng ít nhất có thể
khiến cô ấy mất thăng bằng, nhưng Cecilia vẫn đứng yên và để lớp ki bảo vệ của
cô ấy hứng chịu đòn tấn công của tôi.
Cánh tay bọc ki dày đặc của
cô ấy đã có thể nắm được lưỡi kiếm sắc bén của tôi.
Cô ấy giật thanh kiếm cùng với
tôi lại và tung một cú tát giáng trời thẳng vào mặt tôi bằng mu bàn tay.
Tôi đã kịp thời bảo vệ mặt
mình trong giây phút cuối cùng, nhưng tôi vẫn ngã lăn ra đất với tâm nhìn
choáng váng. Cố dứng dậy, tôi ngay lập tức được chào đón bởi hàng loạt đòn tấn
công như vũ bảo từ kiếm của cô ấy.
"Cố vấn của tôi nói phải.
Cả hai người chẳng khác gì cục tạ kéo tôi lún sâu xuống vậy, đặc biệt là Nico.”
Cô ấy thì thầm. "Thật mừng khi cuối cùng cũng thoát khỏi hai người. “
Việc nhắc đến tên Nico khiến
tôi đã điên lại càng căm phẫn hơn. Dù cho cậu ta có ảo tưởng hay điên loạn đến
đâu, nhưng tất cả những gì cậu ta làm đều là vì cậu ta quan tâm—yêu cô ấy. Bất
chấp những lời buộc tội quái đản với quý cô Vera, nhưng việc cô ấy phỉ báng những
cảm xúc của cậu ta khiến máu tôi lại sôi lên.*Câm họng!” Tôi gầm lên, vận ki
vào tay và bước sang bên để né của chém xuống của cô ấy—đòn cuối cùng—và đỡ
thanh kiếm đó trước khi nó cắm xuống mặt đất.
Thậm chí với thanh kiếm mẻ của
tôi chặn đòn, lượng ki mà cô ấy vận vào kiếm của mình nhiều đến mức nó vẫn đủ mạnh
để làm nút toát mặt đất kiên cố và bị mắc kẹt.
Tôi ngay lập tức phản đòn,
tung ra một cú đấm toàn lực vào cằm cô ấy và thêm một cú khác vào sườn cô ấy.
Có cảm giác như tôi đấm thẳng
vào một bức tường cốt thép vậy, nhưng ít nhất tôi cũng đã khiến Cecilia khựng lại
một chút. Nhiêu đó là đủ thời gian để tôi rút kiếm của mình ra khỏi mặt đất.
Gần như ngay lập tức, một tiếng
nổ vang trời rúng động sân đấu, khiến bụi bay mịt mù che mờ mọi thứ. Tôi có thế
thoáng thấy lớp kết giới bao quanh cả sân đấu bỗng rung lên trước khi tan biến
trước những tiếng la hét bất ngờ của khán giả.
Tôi đứng yên một lúc, bối rối
trước mọi chuyện thì có thứ gì đó chuyển động qua khoé mắt của tôi."Trận đấu
này kết thúc tại đây!” Cô ấy hét lên và lao đến tôi.
Cô ấy xoay người và tung ra
hoàng loạt đòn tấn công trong vũ khúc tử thần bằng vũ khí ki mới hình thành của
mình, giải phóng những tia năng lượng sắc bén. Các đòn tấn công phá nát mặt đất
xung quanh tôi, làm tầng thêm nhiêu bụi mù mịt trong tỉnh huống vốn đã hỗn loạn
đang diễn ra. Tuy nhiên, tôi vẫn tập trung, muốn kết thúc trận đấu này giống
như cô ấy.
Nắm chặt thanh kiếm của mình
bằng cả hai tay, tôi truyền số ki còn lại mà tôi chừa lại vào lưỡi kiếm, và câu
nguyện cho nó chịu đựng thêm một đòn nữa. Trong màn khói bụi che khuất tâm
nhìn, tôi lờ mờ nhìn ra cái bóng mờ nhạt của Cecilia giữa không trung.
Kế hoạch của cô ấy là sử dụng
những đòn tấn công chớp nhoáng để cản trở tâm nhìn của tôi có thể đã phát huy
tác dụng, nhưng các giác quan và bản năng nhạy bén của tôi đã cho phép tôi đoán
trước được động thái tiếp theo của cô ấy.
Tôi gầm lên, nâng thanh kiếm
của mình lên và dùng hết sức lao vào bóng hình của Cecilia, siết chặt quai hàm
để đón nhận tác động.Tuy nhiên, chẳng hề có bất kỳ sự cản trở khi va chạm với lớp
ki dày đặc bảo vệ cơ thể cô ấy như tôi mong đợi.
Thay vào đó, thanh kiếm tôi
cắm xuyên qua ngực Cecilia và lưng cô ấy, trên lưỡi kiếm ấy là một màu đỏ tươi.
Tôi có thể cảm thấy sức của
cô ấy đè lên người tôi, một chất lỏng đặc sệt chảy xuống tay tồi.
"Bọn họ... không để
mình... tự sát. Xin lỗi nhé... đây là... cách duy nhất,” Cecilia lầm bầm, hơi
thở ngày càng đứt quãng.
Tôi buông kiếm, tay run rấy
lập cập. `C-Cá—Tại sao? Làm thế nào mà—”
"Miễn là mình... còn sống,
Nico sẽ luôn bị... giam cầm... và bị lợi dụng để... chống lại
Tôi loạng choạng ngã về sau
và Cecilia ngã lên người tôi. Trong kinh hoàng, thanh kiếm của tôi cắm sâu hơn
vào trong khiến cô ấy rên rỉ trong đau đớn.*K-K-Không... không thể nào...” Tôi
lắp bắp, không thốt nên lời trong khi cố kiềm cơn nất trong cuống họng.
Bụi mù từ đòn tấn công trước
của Cecilia đã dần tan biến trong khi tôi chỉ biết ôm chặt lấy Cecilia. Tất cả
những bộ phim hành động mà tôi đã coi trước đây về việc nhân vật chính chết một
cách hào hùng và kịch tính đều chẳng giống với cái chết của Cecilia chút nào cả.
Cô ấy chỉ đơn thuần là ngừng
thở, và cơ thể cô ấy buông xống xuống. Chỉ vậy thôi.
"Không! Làm sao? Cậu đã
làm cái quái gì!?” Giọng của Quý cô Vera hét lên từ bên cạnh.
Tôi quay đầu vê phía âm
thanh của giọng nói, theo bản nẵng hơn là phản ứng thực tế. Bên trái tôi là hai
nhân vật, một nam và một nữ. Cả hai đêu mặc áo giáp quân đội, mặt che khuất sau
mặt nạ vải. Tuy nhiên, gã đàn ông tháo kính che mắt, để lộ đôi mắt khác màu
nhau.
Có lẽ nếu trong bất kỳ tình
huống nào khác, tôi sẽ phản ứng khác. Tôi đã tìm thấy một trong những kẻ chịu
trách nhiệm về cái chết của Bảo mẫu trưởng Wilbeck. Tôicũng vừa nghe thấy giọng
nói không thể nhầm lẫn của quý cô Vera đằng sau chiếc mặt nạ của kẻ tấn công nữ
bên cạnh anh ta.
Nico đã đúng, nhưng điều đó
không quan trọng với tôi lúc này. Tôi đã giết một người bạn - không, tôi đã giết
người con gái mà bạn thân nhất của tôi đem lòng yêu thương.
Thế giới trở nên im lặng đến
đáng sợ khi tôi thẫn thờ nhìn tên sát thủ đầy sẹo với đôi mắt hai màu kéo quý
cô Vera đi và trốn thoát.
Tôi nhìn trọng tài và các
giám khảo điên cuồng tiến vê phía chúng tôi trong khi lính canh chạy xung
quanh, cố gắng kiểm soát tình trạng lộn xôn.
Và từ khóe mắt của tôi, gần
lối vào tôi đã đến, tôi thấy khi vẻ mặt của Nico biến thành nỗi kinh hoàng và
tuyệt vọng.
[] [] []
#Darkie