12/4/21

Chapter 233: Phản Quốc

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

“Chúng ta được chỉ thị là ở lại đây, Lance Arthur,” Varay nói với ánh mắt lạnh như băng. "Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu chống lại quân đội Alacryan."

Tôi bực bội nghiến răng nghiến lợi. “Tướng quân Varay, chính mắt cô đã thấy những tên kẻ thù mà chúng ta đang chiến đấu chống lại kia không phải là lực lượng chính của phe Alacryan. Họ chiến đấu một cách vô tổ chức, tuyệt vọng, và rất nhiều người trong số họ thậm chí còn bị suy dinh dưỡng và ốm nặng!”

Varay nghiêm người, che giấu cảm xúc của mình. “Cậu đã quên rằng chúng ta là những người lính sao? Chúng ta không có quyền quyết định thay đổi hành động trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã gửi báo cáo cập nhật tình hình cho Tướng Bairon và Hội đồng. Chúng ta sẽ hành động theo mệnh lệnh của họ sau đó, nhưng hiện tại thì chúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch”.

“Vậy hãy để tôi và khế ước thú của tôi quay trở lại Etistin… à không, tôi sẽ quay lại lâu đài. Tôi sẽ nói chuyện với Tổng Tư Lệnh Virion và đưa ra một—”

"Cậu đến đây không phải là vì muốn rũ bỏ những trách nhiệm đó sao?" Tướng quân cắt ngang lời tôi nói. "Cậu muốn trở thành một người lính vì không muốn mang gánh nặng đưa ra quyết định."

Miệng tôi mở ra, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cô ấy nói đúng. Tôi là người đã chọn ở đây, chiến đấu một cách vô tâm và không phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của người khác.

Tôi nghiến chặt răng, cả người cứng đờ, cúi đầu chào Tướng Varay trước khi quay lưng bước đi.

Tôi đắm chìm trong suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi trở lại khu biệt lập nơi tôi đã dựng trại. Tôi phát hiện Sylvie đang bổ sung lại lượng mana của mình. Cô ấy mở to mắt, cảm nhận được tôi đang ở gần. "Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Không có gì thay đổi cả,” tôi càu nhàu, ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh cô ấy. "Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu với phe chúng."

“Chà, dù là tù nhân hay không, chúng ta vẫn không thể để chúng tiến lên được,” Sylvie nói với làn sóng đồng cảm.

“Nhưng điều này là quá mức cần thiết.” —Tôi chỉ vào hàng ngàn hàng ngàn binh sĩ bên dưới đang nghỉ ngơi, và hàng ngàn người khác đang ở ngoài chiến trường chiến đấu— “Chúng ta có nhiều quân hơn mức cần thiết nếu tất cả những gì chúng ta chống lại là một đám tù nhân bất hợp tác và tuyệt vọng tìm cách sống sót."

“Đúng thật,” Sylvie đồng ý. Cô ấy đứng dậy, duỗi tay chân trước khi liếc nhìn tôi. "Thế nên chúng ta còn chờ gì nữa chứ?”

Tôi nhướng mày. "Gì?"

“Làm ơn đi, Arthur. Con có thể đọc suy nghĩ của người ngay cả khi không có liên kết giữa chúng ta." Cô đảo mắt. "Con biết lòng người đã quyết muốn đi rồi."

Một lần nữa, tôi lại chỉ biết cứng họng không biết phải phản bác thế nào. Lắc đầu, tôi mỉm cười với Sylvie, hất mái tóc màu lúa mì của con bé. “Vậy thì đừng nói là ta không cảnh báo con trước đấy. Về lý mà xét thì chúng ta đang phạm tội phản quốc vì không tuân theo mệnh lệnh và tự ý rời khỏi chiến trường đấy."

Cơ thể của Sylvie bắt đầu phát sáng cho đến khi hình dạng của cô ấy chuyển thành một cô rồng đen tuyền cao chót vót. “Graooo. Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta phạm tội phản quốc, và có lẽ cũng sẽ không phải là lần cuối cùng”.

“Ta đã nuôi dạy con rất tốt nhỉ,” tôi cười lớn, nhảy lên người Sylvie, tinh thần tôi phấn chấn hơn. Tôi đã mất rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn những điều mà tôi vô cùng trân trọng.

Chúng tôi phóng lên trời, nhìn rõ từng ngọn đồi trải dài từ Vịnh Etistin.

‘Người có muốn ghé qua Thành phố Etistin trước khi lên đường đến lâu đài không?'  Sylvie hỏi.

‘Đến đó cũng chẳng có ích gì đâu. Bairon không phải là loại người biết lắng nghe—đặc biệt là với ta—và Lâu đài hiện tại đã cắt đứt mọi liên kết với các cổng dịch chuyển khác. Cách duy nhất để vào bên trong là bay trực tiếp đến đó, vì vậy chúng ta không có thời giờ để lãng phí.’

Tôi sợ rằng Tướng Varay sẽ đuổi theo chúng tôi, nhưng sau ba mươi phút đầu tiên trôi qua không thấy điều gì khác thường, tôi biết rằng chúng tôi đã tự do. Tôi lắc đầu, cố gắng tỉnh táo để tiếp tục cuộc hành trình yên bình và lặng lẽ.

Những hình ảnh về kiếp trước của tôi bắt đầu tái hiện như một giấc mơ sống động. Những cảm xúc mà tôi đã cảm thấy khi đó lại hiện lên cùng với những kỷ niệm cũ.

Tôi nhớ lại cảm giác bối rối khi đối diện với Quý cô Vera và nghe cô ấy kể về những trận đấu bán độ với người đàn ông mặc đồng phục đó. Tôi đã có chút giận cô ấy vì đã gian lận và không tin tưởng rằng tôi có thể thắng các trận đấu bằng chính sức lực của mình.

Tôi tiếp tục thi đấu trong những trận đấu mà đối thủ của mình rút lui ngay lập tức, nhưng tôi chưa bao giờ phản kháng hay thắc mắc gì với quyết định của quý cô Vera. Tôi là ai mà dám thắc mắc quyết định của người cố vấn của mình chứ? Cô ấy đã thực sự đã cho tôi một cuộc sống mới, đào tạo tôi, giúp tôi không chỉ có năng lực để bù đắp cho lõi ki ít ỏi của mình mà còn có cơ hội trở thành vua.

Mặc dù niềm tự hào của tôi đã bị tổn thương vì quý cô Vera đã không tin tưởng vào khả năng của tôi, không tin tưởng tôi có thể chiến đấu một cách sòng phẳng, tôi vẫn chấp nhận những chiến thắng vô vị đó cho đến vòng đấu cuối cùng. Tôi cùng với tất cả các thí sinh đã giành chiến thắng trong giải đấu trong nước của họ, đi đến thủ đô của đất nước chúng tôi, Etharia, để có cơ hội trở thành vị vua tiếp theo.

Nhưng rồi không có lịch trình nhất quán nào về thời điểm tổ chức cuộc thi tranh ngôi vương King’s Crown. Quyết định sẽ được đưa ra bởi Hội đồng, những người sẽ bỏ phiếu khi họ cho rằng vị vua hiện tại không còn khả năng trị vì hiệu quả. Nhưng lý do thông thường sẽ là vì vị vua đang trị vì thua Trận Đấu Thượng Đỉnh chống lại một quốc gia khác, hoặc bị chấn thương suy nhược, hoặc đơn giản là ông ấy hoặc bà ấy đã lớn tuổi và không thể tiếp tục trị vì.

Vị vua hiện tại của chúng tôi đã mất một cánh tay từ Trận Đấu Thượng Đỉnh cuối cùng, vì vậy cuộc chiến giành ngôi vương King’s Crown đã được tổ chức để tìm ra vị vua mới. Người chiến thắng sẽ có cơ hội chiến đấu với vị vua hiện tại, và nếu người thách đấu chiến thắng, người đó sẽ trở thành vị vua tiếp theo. Còn nếu nhà vua chiến thắng, ông ta sẽ tiếp tục trị vì của mình cho đến khi người chiến thắng giải đấu King’s Crown tiếp theo thách đấu ông ta. Đó là một vòng luẩn quẩn mà Hội đồng đặt ra cho một vị vua nếu họ cho rằng ông ấy không còn phù hợp.

Những ký ức về quý cô Vera và nhóm huấn luyện viên và bác sĩ chịu trách nhiệm giữ cho tôi ở trạng thái tốt nhất trong suốt thời gian diễn ra giải đấu tràn về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ tất cả chúng tôi đã xô đẩy qua đám đông khán giả để cố gắng vào sân vận động. Khi chúng tôi đến khu vực chờ được chỉ định, tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt trong bầu không khí.

Tôi nhớ rất rõ cảm giác căng thẳng trong khu vực chờ đợi của chúng tôi, một số thí sinh đang dãn cơ và làm nóng cơ thể trong khi những người khác thì ngồi thiền ở chỗ của họ. Áp lực kéo dài trong phòng xuất phát từ luật cho phép các thí sinh ở trận cuối của King’s Crown có thể ra đòn chí mạng vào đối thủ.

Tất cả các thí sinh, bao gồm cả tôi, biết rằng họ có thể chết ngày hôm nay. Quý cô Vera và các huấn luyện viên khác đã cố gắng hết sức để tôi không nghĩ về điều đó, giúp tôi tập trung vào các bài tập khác nhau.

Tôi vẫn nhớ tất cả những thí sinh mà tôi đã từng đấu, cả già lẫn trẻ, lớn hay nhỏ, tất cả võ sĩ đều đứng đầu khu vực của họ. Quan trọng nhất đối với tôi là không ai trong số họ bị quý cô Vera mua chuộc để bỏ trận đấu.

Tôi nhớ mình đã cố thuyết phục bản thân là Vera chỉ muốn tốt cho tôi. Tôi tự nhủ rằng cô ấy cố tình dọn đường cho tôi không phải vì cô ấy không tin tưởng vào khả năng của tôi, mà vì cô ấy muốn tôi đạt phong độ cao nhất cho những vòng thi cuối cùng.

Giá như lúc đó tôi biết, ngày đó sẽ kéo theo những gì. Đến giờ tôi vẫn nghĩ, nếu tôi quay về ngày hôm đó, nếu tôi biết sự thật về quý bà Vera thì tôi sẽ làm khác đi.

"Arthur!" Giọng nói của Sylvie vang lên trong đầu tôi, khiến tôi tỉnh giấc, cô ấy đột nhiên giật bắn mình để né một vòng cung tia sét khổng lồ. Một vòng cung tia sét khác ngay sau đó bắn vào chúng tôi từ bên dưới, xuyên qua các đám mây.

Đến lúc này, cả tôi và Sylvie đều biết ai đang làm chuyện này.

"Bairon!" Tôi gầm lên, khuếch đại giọng nói của mình bằng mana khi nhảy khỏi Sylvie. "Anh muốn gì?"

Một bóng người nhô lên từ lớp mây phía dưới chúng tôi, cùng với một số binh lính cưỡi trên những con chim bọc thép khổng lồ.

"Cậu không tuân theo mệnh lệnh và bỏ chạy khỏi trận chiến, lại còn muốn hỏi tại sao?" Bairon quát, giọng nói của anh ta cũng phát ra mana. “Khi ta vẫn nói nhẹ nhàng, khôn hồn thì cậu nên quay trở lại vị trí của mình đi, Arthur.”

"Mới chỉ nói thôi ư? Anh vừa bắn ra những phép thuật có khả năng phá hủy một tòa nhà vào một Lance và một Asura đấy." Sylvie là người đáp lại, giọng nói khàn khàn pha lẫn sự tức giận trong bộ dạng lạnh lùng của cô. 

Do dự một lúc, Bairon trả lời. “Chúng ta đang có chiến tranh, và trách nhiệm của hai người là phải tuân theo mệnh lệnh chứ không phải là ra lệnh cho ta. Ta chỉ đang làm nghĩa vụ của mình đối với cấp dưới mà thôi”.

"Đủ rồi!" Tôi cáu kỉnh. “Anh cũng đã nhận được thông tin cập nhật từ Tướng Varay. Lực lượng đối phương mà chúng ta đang giao tranh tại vịnh đều là tù nhân của Alacrya. Chúng ta cần tổ chức lại quân đội và trinh sát lực lượng chính của kẻ thù trước khi—”

“Những quyết định đó sẽ do ta và Hội đồng quyết định,” Bairon ngắt lời, tiến lại gần hơn với những người lính đang vây quanh mình. "Cậu là kẻ đã từ bỏ trách nhiệm của mình."

Tôi nghiến răng, những chuyện này xảy ra khiến tôi thất vọng về bản thân hơn là về Bairon. Đúng là tôi là người bỏ chạy. Nếu như giờ được quyết định lại, tôi vẫn sẽ do dự có nên đảm nhận vị trí lãnh đạo không, nhưng tôi không thể chỉ đứng chơi trong khi chúng tôi đang bị Agrona chơi đùa trong lòng bàn tay như này được.

“Làm ơn hãy để tôi đi. Đừng lãng phí mana của mình vào việc này, hãy để chúng tôi đến Lâu đài. Tôi sẽ xin sự chấp thuận của Tổng Tư Lệnh Virion ngay khi tôi đến nếu đó là điều anh muốn,” tôi nói, trấn tĩnh bản thân. "Đi thôi, Sylv."

Những người lính sẵn sàng thần chú, chỉ đợi lệnh của Bairon là sẽ nhắm bàn tay tia chớp vào chúng tôi.

“Đừng cố chống đối lại ta, Tướng Arthur. Đây là cảnh báo cuối cùng của ta yêu cầu cậu quay lại vị trí của mình.”

"Anh với thằng em mình bị cái quái gì vậy? Tại sao hai người luôn thích sử dụng bạo lực vậy?" Tôi bực bội phun ra.

Gầm một tiếng đầy giận dữ, Bairon lao tới, toàn bộ cơ thể anh ta chìm trong tia sét.

Nhắc đến Lucas lên chắc chắn không phải là lựa chọn thông minh nhất, nhưng rõ ràng rằng sự phô trương quyền lực này không liên quan đến việc tôi rời bỏ chức vụ của mình mà nó giống như anh ta đang muốn chứng minh mình vượt trội hơn tôi.

Bao bọc cơ thể bằng mana, tôi sử dụng hơi ẩm từ những đám mây bên dưới và tạo ra vô vàn cây thương băng.

Sylvie phóng ra một tia mana tinh khiết vào Bairon trong khi tôi phóng những cây thương băng vào những người lính đang nhắm mình.

Đội hình dễ dàng tan vỡ khi binh lính của Bairon xoay người để tránh bùa chú của tôi. Bản thân Bairon đã phải dừng lại để chống lại sức mạnh mana thuần khiết, giúp câu giờ đủ cho chúng tôi một đường máu để thoát khỏi vòng vây.

‘Sylvie. Đi nào!’  Tôi nắm lấy chân cô ấy khi cô ấy bay qua tôi và chỉ trong một giây, chúng tôi đã bay qua Bairon và những người lính của anh ta.

Ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi đã thoát rồi, Bairon tung áo choàng về phía chúng tôi. Đó là một tạo tác ma thuật, không nghi ngờ gì nữa, bởi vì ngay lúc này chiếc áo choàng phân tán thành một cái lưới lớn bao gồm các dây kim loại được Bairon điều khiển bằng các tia sét.

‘Quay lại hình dáng con người, ngay bây giờ!’  Tôi ra lệnh.

Cơ thể của Sylv thu nhỏ lại thành một cô bé ngay khi cái lưới bao trùm lấy chúng tôi.

Sylvie ngay lập tức hình thành một kết giới mana xung quanh chúng tôi, nhưng điều đó đã cho những người lính khác có đủ thời gian để tập hợp lại.

Càng ngày tôi càng thấy bực bội khi cố gắng đối phó với họ mà không thể thực sự làm tổn thương họ.

'Chúng ta đã được phép làm tổn thương họ chưa?'  Sylvie sốt ruột hỏi trong khi giữ cho lưới sét không ập vào chúng tôi.

Những người lính conjurer cũng bắt đầu giải phóng phép thuật, sức mạnh tổng hợp của họ đủ để tạo ra những vết nứt trong kết giới mana của Sylv.

Tôi gật đầu. ‘Nhưng đừng giết họ.’

Sylvie đáp lại bằng cách sử dụng hàng chục mũi tên mana bên ngoài kết giới bảo vệ và phóng chúng vào những người lính trong khi tôi điều khiển những đám mây bên dưới chúng tôi.

Vẫy tay, tôi rút thanh Dawn's Ballad và chém xuyên qua tấm lưới kim loại tích điện. Lúc này Bairon đang bị phân tâm bởi những mũi tên mana, vật phẩm ma thuật của anh ấy giảm tác dụng, và hai chúng tôi đã thoát được.

Khi Sylvie đánh lạc hướng với những người lính bằng cách không ngừng tung ra một loạt những mũi tên mana vào họ, tôi đã tung một món quà nho nhỏ cho Bairon.

Tạo nên một quả cầu gió nén trong tay, tôi kết hợp nó với lửa và sét, tạo ra một quả cầu lửa xoáy màu xanh đầy ra các vệt điện, có kích thước bằng Sylvie trong hình dạng rồng.   (Darkie: chắc rasen-chidori cmnr…)

Bairon vừa thu lưới lại và phòng thủ trước đòn tấn công thì một tia sáng lấp lánh khác thường ở phía xa thu hút sự chú ý của tôi.

Mọi người đều khựng lại như chúng tôi, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra ngọn lửa màu đỏ đen cách đó mấy dặm. Chúng tôi nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một làn sóng cảm xúc kinh ngạc từ Sylv thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi quay sang Sylvie và thấy cô ấy tròn mắt kinh hãi. Cô ấy quay sang tôi và nói to cho mọi người nghe. “Đó là… Lâu đài.”

[] [] []