12/4/21

Chapter 230: Vang dội tiếng còi

[] [] [] 

Sylvie và tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi cánh đồng tuyết trắng trải dài bạt ngàn từ bờ biển ra đại dương. Thật đáng kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến ​​một kiệt tác quy mô khủng bố như này mà lại được tạo ra từ chỉ một người duy nhất. Chắc chắn rằng tướng Varay đã kiệt sức cho đến khi cô ấy có thể hồi phục mana của mình, nhưng cô ấy đã hoàn thành tốt công việc của mình rồi.

Ngoài vẻ ngoài ngầu kia, tôi khá tò mò về loại chiến lược mà Virion và những người còn lại trong Hội đồng đã nghĩ ra về cánh đồng băng này. Tôi chỉ được cung cấp thông tin tối thiểu về đội hình cụ thể, việc triển khai và điều động binh lính cũng như đội hình thực tế mà chúng tôi sẽ sử dụng để đối mặt với đội quân Alacryan đang tiến tới.

"Sẵn sàng đi lên rồi chứ, Tướng quân?" Giọng của Curtis vang lên từ phía sau.

Tôi phóng tầm mắt ra xa, quay sang dãy cầu thang duy nhất dẫn lên tầng trên. Sylvie ở ngay sau tôi và mặc dù xuất hiện thậm chí còn trẻ hơn em gái tôi trong hình dạng con người, tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích của trận chiến đang bùng lên từ cô ấy.

Leo lên cầu thang và đi vào nơi mà tôi cho là trung tâm chiến lược cho trận chiến ở đây, tôi ngạc nhiên về mức độ… hiệu quả của mọi thứ.

'Hiệu quả' có thể không phải là từ tốt nhất, nhưng các hoạt động diễn ra bên trong căn phòng khiến tôi nhớ đến các phòng chiến lược khi tôi còn là Grey ở kiếp trước.

Có những dãy bàn với những người ngồi trước hàng đống lớn cuộn truyền thay vì máy tính. Tất cả họ đều quay mặt về phía trung tâm của căn phòng hình tròn và chỉ nhìn vào Tướng Barion, người đang đứng trên một bục cao có thể nhìn tới một chiếc bàn lớn bằng đất với bề mặt có hơi gồ ghề, và một quả cầu thủy tinh lớn đặt trên đỉnh của một vật phẩm cầu kì nào đó. Xung quanh vật phẩm này là hơn mười hai pháp sư đứng xung quanh.

Trong khi tôi đang tò mò về mục đích của quả cầu trong suốt kia thì tôi chỉ mất một giây để nhận ra rằng chiếc bàn đất, cùng với một pháp sư người lùn đang lướt tay trên nó, là một bản đồ mô tả thô sơ về chiến trường sắp diễn ra.

Tướng Bairon Wykes, anh trai của Lucas Wykes, hiện đang thảo luận điều gì đó về cuộc hành quân trước khi cuối cùng quay lại nhìn tôi.

Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm nghị, nhưng đôi lông mày khẽ co giật cho tôi biết rằng anh vẫn chưa quên những gì tôi đã làm với đứa em trai của mình. Tuy nhiên, so với cách anh ấy hành động khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, thì bây giờ khả năng kiểm soát sự bốc đồng của anh ta đã tốt hơn rất nhiều.

“Tướng quân Bairon,” tôi chào ngắn gọn, đi tới bàn bằng đất.

“Tướng Leywin,” anh ta đáp, không buồn bước xuống bục mà anh ta đang đứng.

Tôi nghiên cứu cách bố trí của chiến bàn, để ý thấy những hình nhỏ bằng đất rất có thể tượng trưng cho các đội quân phe chúng tôi.

"Các thông tin này trên đây là theo thời gian thực, phải không?" Tôi hỏi.

“Không, không hẳn vậy, thưa ngài Tướng quân Arthur,” người lùn trả lời một cách tôn trọng. “Tôi chỉ có thể đánh giá sơ bộ và theo dõi tiến trình từ các báo cáo thông qua các cuộn truyền do các đội trưởng gửi đến.”

"Và quả cầu khổng lồ này là gì?" Tôi hỏi, lần này nhìn Bairon.

“Đó là một vật phẩm dùng để làm vật trung gian cho các pháp sư Diviners có mặt hiện tại,” anh ta trả lời.

"Làm thế nào mà các pháp sư diviners biết được thông tin từ chiến trường?"

“Những pháp sư khác mà cậu nhìn thấy bên cạnh vật phẩm chiếu hình kia là những pháp sư diviners ưu tú có khả năng quan sát tình hình chiến trường bằng cách chia sẻ các giác quan của họ với các linh thú ngoại quan của họ. Những pháp sư diviners đó sẽ nhìn được những hình ảnh từ tâm trí của linh thú và chiếu chúng vào quả cầu để tướng quân chiến lược của trận chiến này có thể nhìn thấy,” Bairon đáp, đôi mắt nheo lại nghi ngờ.

“Đừng lo lắng, tôi đến đây sau khi từ chối vị trí của anh. Tôi sẽ tham gia cùng những Lance khác trên chiến trường,” tôi châm chọc, khó chịu trước thái độ của Lance.

“Ít nhất não cậu vẫn còn đủ minh mẫn để từ chối vị thế đó. Hàng chục nghìn mạng sống của binh lính nằm trên những lựa chọn được thực hiện trong căn phòng này,” Bairon nói. "Nếu cậu thậm chí không thể giữ cho gia đình của mình sống sót thì làm thế quái nào mà cậu có thể giữ cho những người lính ngoài đó tránh xa cái chết vô nghĩa?"

Tôi quay đầu lại, giận dữ. "Anh đang nói cái quái gì đấy?"

Bairon cười tự mãn. "Tự nghe rồi đấy."

“Cả hai người, dừng lại,” Sylv nói, kéo tay áo của tôi. "Và rút lại mana của người đi."

Nhìn xung quanh, tôi có thể thấy sát khí được truyền từ ma lực đã thoát ra ngoài đang khiến những người có mặt trong phòng đang cực kỳ căng thẳng. Trấn tĩnh bản thân, tôi trừng mắt nhìn Bairon và giơ tay lên. “Đưa cho tôi các bài báo cáo mà anh nhận được từ Hội đồng và chúng ta đường ai nấy đi.”

Bairon miễn cưỡng đưa cho tôi tập tài liệu. Trong đó có hàng chục trang làm nổi bật thông tin liên quan cùng với một số cuộn truyền.

Không muốn nấn ná lại căn phòng này lâu hơn mức cần thiết, tôi đi ra lối ra, dừng ngay trước ngưỡng cửa dẫn đến cầu thang với Curtis và Sylvie bên cạnh. “Mà này tướng Bairon? Nếu một trong những yêu cầu để có được vai trò này là 'giữ cho gia đình của mình sống sót', thì tôi có thể nói rằng rằng anh cũng không có tư cách để đứng trên bục đó."    (Darkie: ooooohhhh fucking burn!!)

Tôi băng qua những bức tường thành cao ở rìa của Thành Phố Etistin trên lưng Sylvie khi tôi đọc qua các ghi chú phác thảo các giai đoạn khác nhau của trận chiến này. Những tiếng bước chân đồng đều vang lên bên dưới từ những người lính đang hành quân qua những ngọn đồi dẫn xuống Vịnh Etistin.

Và như ông trời muốn trêu ngươi những người lính đang chật vật với cuộc hành quân của họ, những đám mây xám treo thấp và không khí ẩm ướt bắt đầu xuất hiện. Có vẻ như trận chiến này sẽ diễn ra dưới mưa.

Có điều gì đó sai sai,  tôi nói với chính mình, mắt tôi dò xét con số ước tính của lực lượng Alacryan đang tiến đến.

'Chuyện gì vậy?'  Sylvie trả lời, nhận thấy sự lo lắng của tôi.

Chỉ là… nếu ta mà là tướng quân Alacryan, không đời nào ta bắt đầu một trận chiến quy mô lớn như thế này.

Tôi có thể cảm nhận được sự bối rối từ Sylvie, vì vậy tôi đã giải thích những gì tôi nghĩ ra.

Từ những gì chúng ta thu thập được, Alacrya đã chuẩn bị cho cuộc chiến này trong nhiều năm nay, thông qua việc tuồn gián điệp như Hiệu trưởng Goodsky đến đầu độc và làm đột biến các quái thú mana. Bọn chúng đã thực hiện các biện pháp cực đoan và đầy thận trọng bằng cách thông đồng với những người lùn trong bí mật và thu hẹp khoảng cách bằng cách lắp đặt các cổng dịch chuyển sâu trong các ngục tối của Beast Glades.

Tất cả điều này đã xảy ra dưới mũi chúng ta trong khi Dicathen hầu như không biết rằng một lục địa khác thậm chí còn tồn tại!

Vì vậy, đối với ta, thật phản logic khi bọn chúng lại quyết định từ bỏ tất cả sức mạnh chiến lược mà chúng đã thể hiện và đối đầu trực tiếp với chúng ta như thế này.

Dựa trên số lượng, lực lượng phe chúng rất lớn và bất kỳ cuộc tấn công nào mà chúng ta đã thử tung ra đều dễ dàng bị chặn bởi các pháp sư phòng thủ chuyên biệt phe đó. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn quyết định đến bằng tàu - nguồn lực có hạn của mình. Cuộc hành trình đến đây chắc hẳn đã làm cạn kiệt thức ăn và nguồn cung cấp nước một lượng đáng kể. Nếu chúng ta mà kéo dài trận chiến thì lực lượng của chúng sẽ sớm chết khát hoặc chết đói.

Tất nhiên, đúng thực là sức mạnh của Alacrya thực sự tỏa sáng trong trận chiến quy mô lớn, vì các pháp sư chuyên biệt của họ là một lực lượng quân sự đoàn kết và sung chiến hơn hẳn so với binh lính của chúng ta. Tuy nhiên, phe chúng ta đông hơn rất nhiều ngay cả khi sẽ phải mất thời gian để huy động toàn bộ lực lượng của chúng tôi.

Có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều chăng? Có lẽ người Alacryan chỉ muốn kết thúc tất cả điều này nhanh chóng. Tôi biết rằng Agrona muốn tránh tỷ lệ tử vong cao không cần thiết cho cả hai bên vì mục tiêu của y là chống lại phe asura ở Epheotus, vì vậy có lẽ y nghĩ rằng giành được chiến thắng trong một trận chiến chính thức như thế này sẽ kết thúc cuộc chiến một cách công minh ư?

"Đáng ra người nên nên đảm nhận vị trí tướng quân vạch chiến lược," Sylvie nói sau khi tiếp thu hết tất cả những suy nghĩ mà tôi đã nghĩ.

Không. Bairon quả thực là một tên đểu, nhưng anh ta nói đúng. Ta không có một tư duy đủ ổn định để đưa ra quyết liên quan đến cuộc sống của những người lính khi ta biết rằng mỗi cái chết của họ sẽ do quyết định của ta gây ra.

Tôi không muốn chơi cờ vua sử dụng mạng sống của những người lính của chúng tôi như một con tốt, và tôi vẫn còn cảm thấy cái chết của cha mình vẫn là do lỗi của tôi.

“Tập trung đi, Arthur. Chúng ta có một cuộc chiến để kết thúc,” tôi nói lớn và tát vào má mình.

Với sự lãnh đạo của Tướng Bairon, giờ đây tôi chỉ là một người lính đã được nhận nhiệm vụ. Theo một cách nào đó, điều này dễ dàng hơn. Tay tôi sẽ vấy bấn thay cho linh hồn của tôi.

Bay thấp hơn một chút, Sylv, tôi nói với khế ước thú của mình, đóng tập liệu Bairon đã đưa cho tôi.

Sylvie gập cánh lại và lao xuống để đội quân vô tận không còn giống như những con kiến ​​bình thường.

Với một cái vẫy tay của mình, tôi phóng ra một luồng lửa, đan xen những luồng sét và những cánh gió trong một màn trình diễn ngoạn mục của các nguyên tố lên bầu trời.

Nắm bắt được những gì tôi đang làm, Sylvie ngẩng đầu lên và mở rộng hàm của mình để phát ra một tiếng gầm chói tai.

Nghe thấy tiếng hò reo ngay lập tức của quân bên dưới, tôi không khỏi mỉm cười.

'Điều này hơi trẻ con nhỉ?'  Khế ước thú của tôi hỏi, cười khúc khích một chút.

Không hề đâu. Nhuệ khí là một trong những khía cạnh hay bị bỏ qua, nhưng nó là phần quan trọng nhất của các trận chiến quy mô lớn, tôi trả lời khi hai chúng tôi từ từ tiến đến đại dương gần.

Rồi chúng tôi đến được Vịnh Etistin.

Điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận được là nhiệt độ. Khi chúng tôi đến gần cánh đồng băng tuyết liên tưởng, tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt thấu da thịt.

Varay thực sự ở một đẳng cấp khác so với phần còn lại của những Lance khác. Mặc dù tôi rất muốn tự tin nói rằng tôi có thể đánh bại Varay trong trận chiến một chọi một, nhưng như thế chỉ là nói dối. Trong khi tôi có lợi thế là có thể điều khiển nhiều nguyên tố và có ý chí rồng của Sylvia, chúng có vẻ giống như những trò lừa bịp rẻ tiền khi đối mặt với sức mạnh và sự kiểm soát tuyệt đối mà Varay có.

Ngay cả khi tôi đánh bại được cô ấy, tôi vẫn may mắn nếu tôi chỉ bị mất một cánh tay hoặc một chân. Nhưng có cô ấy làm đồng minh thì tôi vô cùng yên tâm.

Hai chúng tôi đáp xuống ngay ngưỡng cửa nơi các bãi biển ven biển trở thành băng - một cảnh tượng kỳ lạ. Ở đây, không chỉ nhiệt độ đã thay đổi; không khí từ bộ binh cực kỳ căng thẳng và đen tối.

Ngay cả khi các đội trưởng hét lên và cố gắng nâng cao tinh thần, tôi gần như có thể thấy sức nặng của cái chết mà họ gánh trên vai. Với hàng loạt đôi mắt hướng về phía mình, tôi vẫn thản nhiên, nhưng thật sự rất chán nản khi thấy những người lính đang xếp hàng phía trước. Vì sức nặng của bộ giáp khiến họ cúi người về phía trước và ánh mắt của họ không thể hiện được sự cứng rắn của những người lính đã qua huấn luyện, thật dễ dàng để biết rằng hầu hế bọn chỉ là dân thường đáp lại lời kêu gọi vũ trang.

Có bao nhiêu người trong số những người nhìn chằm chằm vào tôi sẽ chết, bao nhiêu trong số họ sẽ là người đầu tiên đối mặt với chiến tuyến của kẻ thù? Tôi đã cố gắng không chú tâm vào nó. Tôi cố gắng khôi phục lại tâm trí tách biệt, vô cảm mà tôi đã rất tin tưởng trong suốt cuộc đời làm Vua Grey.

Tôi phớt lờ những thanh thiếu niên, một số thậm chí còn trẻ hơn tôi, nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đứng bên cạnh con rồng đen lớn sừng sững phía trên họ.

Sylvie và sự hiện diện của tôi đã mang lại hy vọng cho nhiều người lính. Tôi có thể nghe thấy tiếng xì xào của nhau về tin tốt rằng bây giờ có hai Lance để chiến đấu bên cạnh họ.

"Tướng Arthur." Giọng nói mượt mà lạnh lẽo xuyên qua làn hơi nước, và có thể nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ mặc áo giáp với mái tóc bồng bềnh chỉ dài qua vai.

“Tướng quân Varay,” tôi chào với một nụ cười chân thành. Chính sự hiện diện của nữ tướng Lance này dường như đã làm thay đổi bầu không khí. Cô ấy mang mình nhẹ nhàng và thanh lịch nhưng ánh mắt và sự đĩnh đạc của cô ấy đã làm toát lên sự tự tin to lớn.

Cô ấy đưa tay ra, thể hiện sự điềm tĩnh và thoải mái của chúng tôi trước các binh lính bộ binh. Tôi chấp nhận cử chỉ của cô ấy và Sylvie, người vẫn còn trong bộ dạng hình rồng, cúi đầu xuống để Varay nhẹ nhàng chạm vào mõm của cô ấy.

Chúng tôi cùng nhau đi cùng nhau trong khi vị tướng tóc trắng giải thích về đội hình cơ bản và cách điều động mà họ đã lên kế hoạch. Hầu hết tôi đã đọc về nó, nhưng đó là một điều khác khi nhìn thấy quy mô tuyệt đối của lực lượng sẽ chiến đấu bên phía chúng tôi.

Tuyến đầu tiên bao gồm các chiến binh vũ trang sẽ là tốp lính đầu tiên giao chiến với kẻ thù. Họ sẽ tấn công và gây sát thương nhiều nhất cho đến khi có tín hiệu rút lui về phía sau tuyến thứ hai, bao gồm những người lính đã được huấn luyện—hỗn hợp của cả chiến binh thông thường và pháp sư augmenter.

Tốp lính cuối cùng trong đợt tấn công đầu tiên này về cơ bản là các lính phòng vệ. Đây là những người lính tinh nhuệ, tất cả đều là pháp sư augmenter, nhiều người trong số họ còn là pháp sư có thuộc tính nguyên tố.

Các pháp sư conjurer sẽ đứng cách lính phòng vệ khoảng ba mươi thước đổ lại để hỗ trợ, cho họ kịp thời gian rút lui,” Varay giải thích, ra hiệu cho các pháp sư mặc giáp thép đeo gậy.

Rồi chúng tôi đi ngang qua hàng của những pháp sư conjurer, tôi nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc. Một trong số đó là những người tôi chẳng ưa gì lắm.

Chỉ Huy Auddyr, đứng đằng sau quân đội của mình bao gồm những lính augmenter tinh nhuệ. Ông ta chính là người chỉ huy mà tôi đã gặp ở gần thị trấn Slore khi tôi được triển khai nhiệm vụ đầu tiên của mình đang mặc một bộ áo giáp cực kỳ ngầu lòi. Hai chúng tôi liếc nhìn nhau và lời chào duy nhất mà tôi thể hiện là một cái cúi đầu nhẹ trước khi ông ta quay trở lại quân của mình.    (Darkie: cho ai quên thì cha nội này là cái ông gáy to lúc Arthur lần đầu đánh với nữ retainer phù thủy. Bị Sylvie hù cho muốn xỉu =)) )

Gương mặt quen thuộc thứ hai là quý bà Astera, người đầu bếp duy nhất mà tôi đã đấu với nhau trong cùng một nhiệm vụ đó. Tuy nhiên, ấy mặc áo giáp và đeo hai thanh trường kiếm ngang lưng một cách thoải mái.

Quan sát kỹ hơn những người lính của bà ấy, tôi cũng có thể phát hiện ra một vài người trong số họ bên dưới tất cả áo giáp của họ. Cô gái mà tôi nhớ là Nyphia và kẻ bắt nạt ma mới tên là Herrick, cả hai đều cố gắng hạ gục tôi trong một trận đấu tay đôi nhưng không thành .

Có một cảm giác vui sướng nho nhỏ mà tôi có được khi nhìn thấy khuôn mặt đầy lo sợ của họ khi mắt chúng tôi chạm nhau. Mặt khác, quý bà Astera bắn cho tôi một nụ cười toe toét như muốn nói 'trông ngầu quá ha' với tôi tôi.

Tôi bắn Nyphia và Herrick một cái nháy mắt vui tươi, khiến người này đỏ mặt và người kia co lại vai trước khi tiếp tục.

Chúng tôi leo lên những bậc thang bằng đá men theo độ nghiêng dốc của địa hình ngay phía đông Vịnh Etistin.

Đây là một lợi thế chiến lược khác mà phía chúng tôi nắm giữ. Độ cao tăng dần đã mang lại lợi thế khá lớn cho các cung thủ và pháp sư conjurer của chúng tôi để có thể sử dụng ở phạm vi xa hơn, một lợi thế trên thực địa mà không cần phải lãng phí thời gian và tài nguyên xây dựng nơi để để họ bắn xuống. Các bức tường để phòng thủ đã được tạo ra bởi các pháp sư Thổ hệ, và nhiều cung thủ đang chuẩn bị cung của họ.

Chúng tôi lên đến đỉnh đồi đúng lúc tôi cảm nhận được hạt mưa đầu tiên trên má. Chỉ mất vài giây trước khi một trận mưa lớn xảy ra sau đó. Sylvie định nâng cánh lên để che mưa cho chúng tôi, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.

‘Tất cả chúng ta là những người lính ở đây. Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu dưới mưa,  tôi nói, mắt tôi tập trung vào sân băng. Mưa và sương mù cản trở tầm nhìn của chúng tôi, và có thể nghe thấy âm thanh của những người lính của chúng tôi vẫn đang hành quân về phía bờ biển giữa những cơn mưa nặng hạt.

“Chúng ta sẽ ở lại phía sau trong đợt đầu tiên. Các pháp sư trinh sát sẽ để mắt đến chiến trường và Tướng Bairon sẽ chuyển tiếp thông tin về lực lượng đối phương cho chúng ta ngay sau đó,” Tướng Varay nói bên cạnh tôi. "Lực lượng tiếp viện đang trên đường đến, một số trong số họ là những pháp sư lõi bạc."

cứ như thế, chúng tôi đã chờ đợi. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang gia tăng và hơn một lần tôi có thể nghe thấy tiếng một chỉ huy đang cố nâng cao sĩ khí quân của họ.

‘Chờ đợi còn căng thẳng hơn con nghĩ nữa,’  khế ước thú của tôi nói, đôi mắt màu hạt dẻ sáng của cô ấy cố gắng nhìn thoáng qua bất cứ thứ gì trong màn sương phía trên sân băng.

Tôi gật đầu, hầu như không kiềm chế được cám dỗ bay qua và tự mình tung hoành thế trận. Trong thời gian này, ngày càng có nhiều quân đội đến. Một số được gửi đến hai bên vịnh để chạy sang một bên, trong khi những người khác vẫn quay trở lại làm lực lượng dự bị.

Có cảm giác như đã nhiều giờ trôi qua, tất cả chúng tôi đứng dưới mưa với những đốt ngón tay trắng muốt nắm chặt vũ khí của mình.

Cuối cùng thì tiếng còi vang lên.

Tôi có thể thấy người của chúng tôi cứng lại khi tiếng còi vang dội ầm ỉ báo cho họ biết kẻ thù đã đổ bộ.

Tiếng còi thứ hai vang lên, và sau đó không khí căng thẳng tan biến theo sau tiếng gầm bằng mana của Tướng Varay.

"TẤN CÔNG!"

[] [] []