[] [] []
“Động tác của cậu quá cứng,” tôi khiển trách khi đâm thanh kiếm của mình vào cổ tay đối thủ. “Cậu cần phải thả lỏng vai và cổ tay khi thực hiện cú chém. Còn nếu vẫn không kiểm soát được thì thanh kiếm cậu đang sử dụng quá lớn đối với cậu”.
Khi thanh trường kiếm sắc nhọn rơi xuống mặt đất, người
lính trẻ bắt tay bộ giáp với vẻ mặt nhăn nhó. "Cám ơn ngài đã cho lời
khuyên."
"Tiếp theo!" Tôi gọi vài chục người
lính đang đứng xếp hàng trước mặt tôi vào.
Một người phụ nữ vạm vỡ mặc áo giáp, một tay cầm chiếc
nịt, tay kia cầm một thanh kiếm ngắn, bước đến cúi đầu chào trước khi vào tư thế.
Một lớp mana dày đặc bao bọc cơ thể cô với những luồng
gió xoáy quanh lưỡi kiếm.
“Vẫn quy tắc cũ,” tôi nói, giơ thanh kiếm mỏng như một
thanh sabre về phía người phụ nữ. "Dùng toàn lực tấn công để giết
tôi."
Chút do dự cuối cùng trên khuôn mặt của cô gái tóc nâu
mặc áo giáp biến mất sạch sau khi chứng kiến những người trước đó còn không
chạm vào được đến sợi lông trên lớp áo lót lông thú của tôi.
Với một cái gật đầu đầy quyết tâm, cô ấy lao đi với một
tốc độ kinh hoàng dù đang khoác trên mình một bộ giáp nặng nề. Cô tấn công
bằng một cú xoay ngang đơn giản, tầm chém của lưỡi kiếm được mở rộng bởi ma thuật
gió xoáy quanh lưỡi kiếm.
Thay vì né tránh, tôi hất thanh kiếm ra, làm chệch hướng
thanh kiếm lên phía trên, tạo một sơ hở trong kỹ năng phòng thủ của cô ấy đủ để
đánh một quyền vào ngực cô.
Người phụ nữ nhanh chóng kịp thời nâng cao chiếc khiên
nhỏ để chặn đòn tấn công của tôi, nhưng vẫn bị đánh lùi lại vài bước.
Tôi thở dài một hơi. "Nếu cô vẫn do dự, trận
đấu này nên kết thúc tại đây."
“Tôi không rõ ý của ngài, thưa Tướng Quân. Tôi đã
có thể chặn đòn tấn công của ngài thành công mà!” người phụ nữ đáp lại,
lông mày chau lại.
“Vấn đề không phải ở đó. Ngay khi cô hạ nhát chém
ban đầu đó vào tôi thì đòn đó hầu như không có chút lực sát thương nào đối với
một pháp sư augmenter hoặc một con quái vật mana cả.”
Đoán trước cô ấy sẽ hỏi gì nên tôi nói tiếp. "Tại
sao ư? Bởi vì trọng lượng của cô đã dồn lên chân sau trước khi cô xoay người”.
"Một lần nữa."
Cô ấy lại gần tôi, lần này với những bước đi cẩn thận
hơn. Bằng một cú dậm chân đột ngột, cô ấy lao tới, một lần nữa mở rộng tầm
chém của lưỡi kiếm.
Tôi lắc nhẹ đầu nhẹ nhàng để né tránh cú đánh, nhưng cô
lính mặc áo giáp đã quay thanh kiếm của mình lại. Tôi đã mong đợi một cú chém
mạnh mẽ nhằm hạ gục tôi bằng thanh kiếm,nhưng hoá ra đó chỉ là đòn giả, thay
vào đó, cô ấy dùng khiên đập thẳng vào tôi.
Tôi hứng chịu toàn lực của đòn ấy, tôi cố gắng xem cô ấy
sẽ làm gì tiếp theo, nhưng thay vì tiếp tục tấn công, cô ấy bỗng lùi lại và nâng
cao cảnh giác.
"Tại sao lại dừng lại?" Tôi hỏi, phủi bụi
trên áo choàng. “Cô đã đẩy tôi vào tình huống mà tôi dễ bị tấn công nhất. Cô
thậm chí còn có áo giáp và thanh kiếm để bù đắp cho những sai lầm nhỏ.”
Người lính đứng lặng một lúc trước khi tự tin
nói. "Tôi đã cảnh giác hơn và suy đoán ngài sẽ tung đòn phản
công."
“Nếu tôi muốn phản công thì tôi đã làm như vậy trước
khi cô dùng khiên đánh tôi chứ không phải sau đó,” tôi đáp lại. “Trang bị
và phong cách chiến đấu của cô hoàn toàn đối lập nhau. Động tác chân, đòn
tấn công, chuyển động và đòn đánh của bạn đều ám chỉ rằng cô là một pháp sư
augmenter thiên về tốc độ, nhưng áo giáp, khiên và thậm chí cả thanh kiếm của cô
lại nói khác. Tôi không hiểu cô làm vậy có phải để đánh lạc hướng kẻ thù
hay khiến chính bản thân bối rối đây, nhưng hãy chọn hẳn một bên thôi, bởi vì cô
sẽ mệt mỏi nhanh chóng trong trận chiến nếu bạn cố gắng chiến đấu như hiện tại.
Tiếp theo!"
Khá nhiều binh sĩ rời khỏi chỗ để nghỉ ngơi giờ đã
quay lại hàng để chuẩn bị đấu với tôi. Một đám đông nhỏ các thương gia và
những người hiện không có ca trực cũng đã tụ tập, phấn khích tự hỏi liệu có ai
trong số họ sẽ có thể đánh trúng tôi bất chấp tôi đã tự áp đặt nhiều hạn chế
lên chính bản thân mình.
Đến giờ, tôi mới chỉ đánh hai hoặc ba chiêu rồi dừng đòn
tấn công chí mạng lại và đưa ra một vài lời khuyên không khoa trương cho những
người lính sắp phải đối mặt với đám quái thú đột biến ngoài kia.
Ngay khi một người lính mới bước lên vòng đá mà tôi tạo
ra, giọng Sylvie vang lên trong đầu tôi. 'Con nhớ người nói người sẽ cố gắng và nghỉ ngơi một chút trước khi lên
đường mà?'
Tôi nhìn lại thì thấy cô ấy đang đi xuống cầu thang với
Gavik và Callum. ‘Ta không thể ngủ
được nên muốn khởi động cơ thể và huấn luyện một vài binh sĩ. Chuyến đi của
con lên đến đỉnh Tường Thành như thế nào? Ellie có ổn không?’
Khế ước thú của tôi nở một nụ cười toe toét bước đến gần
tôi trước khi nói to. “Ellie đang điều chỉnh khá tốt. Khi con đến xem
chị ấy thế nào thì chị ấy đang bận tập bắn từ ngoài rìa với một vài người lính
khác cũng tầm tuổi mình.”
Tôi nhìn lên bức tường cao chót vót, quan sát mọi người
trong đó đang nhộn nhịp chuẩn bị cho kế hoạch mà tôi đã đề xuất. "Thế
thì tốt."
Gavik lên tiếng, tiến vào vòng đá. “Chỉ Huy Albanth và
quân của ông ấy đang phá bỏ hầu hết các cột hỗ trợ nâng đỡ các địa đạo. Chỉ
Huy Jesmiya đang phân bổ lại quân đội của cô ấy xung quanh hai đầu của Tường
Thành nhưng…”
Ánh mắt của vị thám hiểm giả khoác trên mình bộ áo
giáp sắt vạm vỡ có chút xao động. "Có thực sự bắt buộc phải là phải
đích thân ngài và Tiểu Thư Sylvie đi không?"
Tôi nhướng mày. "Tôi không có ý xúc phạm đến
ông hoặc Callum, nhưng hai người có tự tin chiến đấu cùng chúng tôi mà không khiến
tôi phải lo lắng về việc cả hai bị thương không?"
Gavik nhìn lại người phụ nữ tóc xoăn phía sau rồi lại
nhìn về phía tôi. Cả ông và Callum đều nhìn tôi một cách nghiêm nghị và gật
đầu. "Có, thưa ngài."
“Tổng Tư Lệnh Virion đã cử hai người ra đây để hỗ trợ
tôi bảo vệ Tường Thành, nhưng tôi nghĩ điều này cũng nằm trong ý định của ông ấy. Cứ
ở lại đây đi,” tôi vẫy tay chào hai người họ rồi rời đi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Gavik,
nhưng hai người họ vẫn quay đầu, chen qua những pháp sư và những người công
nhân cầm xẻng đang đi về phía những địa đạo.
“Chúng ta có thể dùng sự giúp đỡ của họ mà,” Sylvie
nói sau khi hai nhà thám hiểm đã đi. "Và họ dường như khá quyết tâm muốn
đi cùng chúng ta."
Tôi ra hiệu cho người lính ở rìa bên kia của vòng tròn
đến và giơ thanh kiếm cùn của tôi lên.
‘Nếu
bức ảnh trên mặt dây chuyền đó là mới chụp thì Gavik có thể có một cô con gái
trạc tuổi ta hoặc trẻ hơn, ta đã nhìn thấy ông ấy lén hôn nó sau cuộc họp,’ tôi nói với
Sylvie trong khi chuyển hướng lực đánh của đối thủ.
Tôi có thể nghe thấy khế ước thú của mình bật ra một
tiếng cười cố nén rồi quay lại nói lại với tôi bằng thần giao cách cảm. ‘Thế mà con cứ tưởng rằng người ngày càng
quá lạnh lùng với những người lính tội nghiệp kia. Có vẻ như người đang kiểm
soát suy nghĩ của mình tốt hơn rồi, vì con không thể đọc được nữa.'
Tôi nói đùa. ‘Là
một người đàn ông thì cần phải giữ một vài bí mật’, thanh kiếm tiếp tục áp
vào gáy đối thủ, “Nếu tôi không nhầm thì trước đây anh từng gặp một chấn thương
lớn ở bên phải, điều này khiến anh phải tập trung toàn bộ phòng thủ sang bên đó
và bỏ trống phần bên trái. Tiếp theo.”
“Không phiền nếu mình là người tiếp theo chứ?” Một giọng
nói quen thuộc văng lên bên tai tôi.
Sylvie và tôi cùng quay về hướng phát ra âm thanh. Cả
người tôi bỗng nhẹ nhõm hơn khi khế ước thú của tôi lao đến, hướng về phía bóng
người có mái tóc màu xám tối, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ vài giọt nước, đôi mắt
màu ngọc lam sáng long lanh đang vẫy tay với chúng tôi. Đó chính là người bạn
thời thơ ấu của tôi.
“Tessia!” Sylv vừa chạy về phía công chúa elf vừa la
lên.
Tôi mỉm cười ngắm nhìn hai người họ. Mặc dù thể chất của
Tess không thay đổi nhiều kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi nhận thấy
cô ấy ngày càng trưởng thành hơn sau khi có thể kiểm soát tốt các nguyên tố
hơn.
Tess bối rối nhìn tôi rồi lại nhìn đứa trẻ đang quấn
quýt quanh eo cô ấy. Mãi đến khi nhìn thấy cặp sừng nhỏ trên đầu cô bé cô mới
hiểu ra, “S-Sylvie?”
“Hôm nay đến đây thôi.” Tôi nói với đám đông binh lính
và nhà thám hiểm đang chờ đợi ngoài vòng tròn rồi tiến về phía người bạn thời
thơ ấu của mình.
Tôi đừng im lắng nghe Tess và Sylv nói chuyện. Khế ước
thú của tôi luôn dành một tình cảm rất sâu sắc cho Tess, thậm chí có lần cô ấy
còn gọi Tess là Mama. Tôi chắc rằng Tess đang cố nghĩ rằng cô rồng mà mình từng
ôm ấp như một vật cưng trước đây lại là cô bé đang đứng trước mặt này.
Sau cuộc trò chuyện, tôi tình cờ biết được Tess và
nhóm của cô ấy đã quay lại đây được một giờ sau khi nhận được lệnh quay về nghỉ
ngơi từ người đưa tin của chỉ huy Jesmiya. Cũng giống như tôi, cô ấy không ngủ
được nên quyết định đi dạo quanh khu vực chợ gần Tường Thành và rồi tình cờ gặp
tôi.
Tôi đi chậm lại để cùng đi với hai người họ. Tess nhìn
tôi nhướng mày hỏi, “Có gì buồn cười vậy?”
“Huh? Ồ, tớ không nhận ra là mình đang cười đấy,” tôi
đáp, đưa tay chạm lên miệng mình, “Có vẻ cảm xúc của Sylv đang ảnh hưởng đến tớ.”
“Hmm, như thế dễ làm tớ hiểu sai là tớ tưởng rằng cậu không
vui khi gặp tớ đấy,” Tess trêu chọc.
“Không giống Arthur, em hoàn thừa nhận thật lòng là em
rất vui khi gặp chị,” khế ước thú của tôi đáp lại với vẻ mặt hớn hở. “Em chỉ ước
là mình gặp nhau trong hoàn cảnh tốt lành hơn.”
“Đồng ý, thật sự chị rất vui khi có thể gặp hai người
trước khi đi. Trông cậu cuốn hút hơn nhiều trong bộ trang phục này đó, tướng
quân Art. Nhưng Sylvie à! Chị thật sự vẫn chưa thể quen với hình dáng dễ thương
và xinh đẹp này của em được!” Tess an ủi.
Trái tim của khế ước thú đập rộn ràng khi nghe Tess
khen, Sylv nói, “Khi còn ở Epheotus, bà của em đã nói rằng khi lớn lên em sẽ trở
thành một cô rồng rất xinh đẹp.”
“Ta không chắc một con rồng cao hơn chục mét, đen như
mực với đôi mắt lấp lánh màu vàng ròng là ‘dễ thương’ đâu.” Tôi đáp lại với một
nụ cười nhếch mép.
“Đây có phải là cách mà hai người luôn nói chuyện
trong đầu hử?” Tess cười khúc khích hỏi.
“Thật ra bọn em đã khá trưởng thành với nhau cho đến
khi chị đến,” Sylv chen vào, “Sự xuất hiện của chị chắc chắn đã ảnh hưởng đến
Arthur.”
Tôi đảo mắt, “Đó, lại bắt đầu láu cá nữa rồi.”
Sylvie chỉ nhún vai, cả ba chúng tôi đi vòng quanh các
tầng thấp hơn của Tường Thành. Công nhân, thợ rèn, thợ chế tác và các binh lính
đều ra đường chào đón Tess khi chúng tôi đi ngang qua họ.
“Trông người xinh hơn bao giờ hết, Công Chúa! Thật là
một cảnh tượng đẹp đẽ ở chốn này,” một người thợ rèn hói đầu hét lên, phấn
khích vẫy tay về phía chúng tôi, trên tay ông ta vẫn cầm một chiếc kìm.
“Cháu sẽ nói lại điều đó với vợ ông.” Tess đáp lại với
nụ cười tinh quái.
Sylv và tôi cười khúc khích khi thấy người thợ rèn già
tái mặt, nhanh chóng quay lại với mũi tên vẫn nằm chờ trên đe của mình.
“Đại đội trưởng Tessia!” một cô gái trẻ trên người phủ
đầy bồ hóng chạy về phía chúng tôi gọi lớn. Cô ấy vừa thở vừa nói, “Chủ nhân của
tôi đã hoàn thành một bộ áo giáp mới cho người trong khu làm việc bí mật ạ.”
Khuôn mặt Tess chợt trở nên rạng rỡ khi nghe tin này.
“Oh! Nói với Senyir rằng sau tối nay tôi sẽ đến gặp cô ấy! Cảm ơn nhé, Nat.”
“Luôn sẵn lòng!” cô bé cười rạng rỡ, hàm răng sáng lấp
lánh trên khuôn mặt sạm đen. Nhìn thấy tôi và Sylv, cô ấy nghiêng đầu, khẽ gật
đầu với chúng tôi rồi bỏ đi
“Đúng là Tessia,” Sylve nói.
“Vì chị là thành viên của sư đoàn Trailblazer
nên không thể dành nhiều thời
gian ở đây theo ý mình, nhưng chị vẫn quen biết một vài người,” chúng tôi vừa
đi vừa nghe Tes giải thích.
Sylv chạy theo cạnh Tess nói, “Thế nhưng họ đối xử rất
tốt với chị. Hầu hết những người em và Arthur gặp đều rất sợ hoặc rất kính trọng.”
“Sao mà giống nhau được. Chị chỉ là một đội trưởng,
còn Arthur là một vị Lance rất trẻ tuổi nên chắc sẽ gợi ra một cảm giác khác,”
Tess cười khúc khích.
Sylvie thở dài, “Có lẽ Arthur cũng nên cải thiện cả một
số kỹ năng giao tiếp với người khác nữa.”
“Ta đang đi ngay đằng sau con đấy nha.” Tôi nói chen
vào.
Tess bật cười, sự ấm áp đang lan tỏa trong tâm trí tôi
cho tôi biết rằng Sylv cũng đang vui vẻ như Tess vậy.
Khi đi đến đỉnh của Tường Thành, Tess dừng lại, liếc
qua tôi rồi quay sang Sylvie nói, “Này Sylvie. Em có phiền nếu chị mượn Arthur
một chút không?”
[]
[] []