[] [] []
“Chuyện gì vậy?” Mica thầm thì, cúi sát đầu trong tư thế nghiêng người để có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt. “Cậu nhận ra ai à?”
Lắc đầu, tôi quay lại bàn của mình. “Không có ai quan
trọng đâu.”
Một cô hầu gái khác – người này ít lẳng lơ hơn – đến
cùng đồ ăn của chúng tôi. Cô đặt ba cốc bia trước mặt Olfred, một bát súp duy
nhất, thêm mẩu bánh mì chìm lỏm bỏm bên trong chất lỏng đặc sệt kia.
“Mang thêm cho tôi hai bát nữa,” Olfred nói khi đẩy cốc
bia đến trước mặt tôi và Mica.
“Có một quầy hàng bên dưới cho lũ nô lệ của ngài đó,”
cô ta nói với vẻ mặt khinh bỉ trắng trợn.
Phớt lờ thái độ của cô ta, Olfred vẫn ngồi khuấy món
thịt hầm cam với mẩu bánh mì. “Chúng tôi vừa trải qua cả một chuyến hành trình
dài. Tối nay họ sẽ ăn ở đây.”
Tôi chẳng bận tâm phản ứng của cô ta, nhưng cô ta rời
đi mà không nói thành lời. Tâm trí tôi chỉ tập trung vào cốc bia lạnh đang sủi
bọt trước mặt. Tôi áp miệng cốc mát lạnh vào đôi môi thô ráp của mình, cảm giác
thực quản bị bỏng nhẹ khi chất lỏng có cồn kia chạm đến dạ dày.
Chết tiệt, ngon vl.
Mica gần như tu một hơi là hết cốc bia. Cô ấy rùng
mình khi thở một hơi dài đầy mãn nguyện. “Ngay cả loại bia rẻ tiền này cũng có
hương vị tuyệt cú mèo với Mica lúc này nhỉ.”
Cười thầm, tôi nâng cốc uống một ngụm khác. Mặc dù
ngoài tầm mắt của tôi, nhưng tôi có thể thấy những cô hầu gái giống nhau đang
thầm thì về một trong những gã đàn ông ngồi cùng bàn với Sebastian, chỉ tay về
phía bàn của chúng tôi.
“Hình như chúng ta sắp có khách,” tôi lẩm bẩm với hai
vị Lances khi đặt cốc xuống. Sylvie vùi sâu hơn vào trong áo choàng của tôi,
còn tôi thì kéo mũ trùm lên một chút để đề phòng.
Vài tích tắc sau, gã đàn ông to lớn với bộ râu rậm rạp
cùng người phụ nữ thấp bé đẫy đà với nụ cười khinh bỉ, quần áo hở hang như, thậm
chí là hơn những cô hầu ở đây tiến đến bàn của chúng tôi.
Người đàn ông có râu nhìn tôi và Mica với cái nhướn
mày và ánh mắt mong đợi. Tôi đứng dậy không nói lời nào, kéo Mica ra khỏi ghế
và đứng ra sau lưng Olfred.
Người phụ nữ nhìn hai cốc bia vơi nửa, khịt mũi. “Ngài
thật sự không nên làm hư nô lệ của mình như này. Điều này sẽ khiến chúng nghĩ
mình có thể thể hiện đấy.”
“Ta đối xử với nô lệ ra sao không liên quan đến cô,”
Olfred đáp lại cụt lủn, nhai tiếp miếng bánh mì bên dưới mặt nạ. “Giờ thì ta có
thể giúp gì hai người? Hy vọng hai người nói ngắn gọn nhất có thể.”
“Ngắn gọn?” Gã đàn ông chế giễu. Chiếc ghế gỗ ông đang
ngồi vang lên cọt kẹt như muốn phản đối khi ông ta ngả người ra sau nhưng vẫn
tiếp tục cầm cự. “Nói hay đấy. Ngài nên cẩn thận khi đi qua những vùng này, đặc
biệt là nếu có đi về hướng Nam.
Tôi có thể thấy hai gã đang cố công kích Olfred. Mica
có thể trông như một đứa trẻ loài người, nhưng tôi sợ chúng sẽ nhận ra rằng Olfred
không phải con người.
“Cảm ơn vì lời khuyên,” Olfred đáp lại khi tiếp tục
nhìn chằm chằm hai gã kia.
“Chúng tôi chỉ muốn dành cho ngài một sự chào đón nồng
nhiệt thôi mà,” người phụ nữ nói, chống khuỷu tay về phía trước.
“Chúng tôi đến đây sau khi thấy cách ngài đối xử với
nô lệ của mình,” gã đồng hành với cô ta tiếp tục, chĩa mắt vào Mica và tôi. “Chúng
ta có hàng tá nô lệ mà tôi thấy ngài sẽ có hứng thú với chúng.”
Tôi nghiến chặt hàm trước lời nói của bà ta. Tôi tưởng
tượng một căn phòng đầy trẻ em lẫn người lớn, chỉ có quần áo và thức ăn, được
giam giữ làm hàng hóa.
“Ta sẽ phải từ chối một cách lịch sự rồi,” vị Lance
già trả lời ngay lập tức.
“Đừng nói thế chứ.” Người phụ nữ đẫy đà tiến sát mép
ghế để gần Olfred hơn. “Chúng ta có hàng dài cả phụ nữ lẫn đàn bà nếu ngài
không muốn tìm một nô lệ để chiến đấu thay mình.”
“Thậm chí còn có cả người lùn và elf nữa,” gã khổng lồ
chêm vào, đôi môi nứt nẻ cong lên thành nụ cười dâm đãng.
Một khoảng im lặng trước khi Olfred đáp lại. “Ta tưởng
sau khi Hội đồng được thành lập thì chế độ nô lệ đa chủng tộc đã bị cấm rồi chứ?”
“Đó là lý do tại sao ngài sẽ phải trả giá cao nếu muốn
mua.” Gã đàn ông bật cười khản đặc trước trò đùa của chính mình – nếu hắn ta thực
sự xem đó là một câu đùa.
Nếu vị Lance già đang tức giận thì ông đã làm rất tốt
việc che giấu nó. Mica, ở khía cạnh khác, đang sôi sục phẫn nộ bên cạnh tôi.
Tôi có thể cảm nhận được lượng mana nhỏ tỏa ra từ cô ấy, nhưng thậm chí lượng
nhỏ ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Không lâu sau sự hợp nhất ba chủng
tộc, các nhà lãnh đạo đã nỗ lực xóa bỏ chế độ nô lệ. Tuy nhiên, loại bỏ chế độ
nô lệ chỉ trong một nốt nhạc không chỉ gây ra sự bất mãn giữa các chủ nô mà còn
làm suy thoái kinh tế nghiệm trọng do về cơ bản đã loại bỏ một phần lớn lực lượng
lao động của vương quốc.
Để khắc phục điều này, một điều mà Hội đồng đang từng
bước thực hiện đó là trao thưởng cho các chủ nô giải phóng nô lệ và đánh thuế nặng
những chủ nô vẫn sở hữu nô lệ.
Trong khi chế độ nô lệ vẫn tồn tại ở cả ba vương quốc,
nhu cầu về nô lệ người lùn và đặc biệt là người lùn từ Sapin vẫn rất cao. Ít nhất
đó là những gì Vincent, chủ sở hữu của Nhà Đấu giá Helstea, đã nói với tôi.
Olfred nhẹ nhàng đẩy bát canh hầm đi. “Suy nghĩ lại
thì, có lẽ ta hơi tò mò về thứ các người cung cấp.”
Người phụ nữ nhích lại gần hơn chút, khuôn mặt nhăn
nhó theo kiểu cô ta nghĩ là quyến rũ. “Ta biết ngài sẽ quan tâm mà. Ta sẽ báo
cho ông chủ biết.”
“Có vấn đề gì không nếu ít nhất ta cũng phải tìm quán
trọ gần đó?” Olfred hỏi. “Hành trình của chúng ta có phần hơi khó khăn.”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cộng sự của mình trước
khi quay đầu ra hiệu cho hắn ta. Với một cái gật đầu, hắn ta vẫy cánh tay khổng
lồ về phía người đàn ông lớn tuổi đang dùng khăn lau kính. “Một căn phòng cho
quý tộc và hai nô lệ của ông ấy.”
Người phụ nữ không cho Olfred có cơ hội phản đối, dẫn
ngài ấy ra cửa sau, gã cộng sự râu ria cũng theo sát phía sau. Lần này, những
người đàn ông và phụ nữ với ánh mắt săm soi đều dẹp ghế nhường đường cho chúng
tôi.
Trước khi đi ra sảnh sau với người đàn ông gù, tôi
nhìn Sabastian một lần nữa, người đang cười theo hướng của chúng tôi, một cô hầu
gái thì thầm điều gì đó vào tai ông ấy.
Ngay khi chúng tôi tiến sâu hơn vào trong hành lang
thiếu ánh sáng, tiếng ồn ào từ quán rượu đã tắt lịm. Mica và tôi lặng lẽ theo
sau Olfred, trong khi lance đeo mặt nạ đáp lại lời đùa cợt nhạt nhẽo của người
phụ nữ đẫy đà.
“Đây là phòng của ngài, thưa ngài. Hai bạc.” Người đàn
ông lớn tuổi chìa bàn tay ra, tay kia giữ chiếc chìa khóa rỉ sét.
‘Hai
bạc? Đối với một căn phòng tồi tàn ở Ashber? Đíu thể tin được. Mua một lô đất ở
đây với hai bạc nghe còn hợp lý hơn nhiều.’
‘Con
chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc ở lục địa này, nhưng ngay cả với con, điều
đó nghe cũng thật vô lý,’ Sylvie đáp một cách ngờ vực.
Tuy nhiên, Olfred lại tiếp tục vào vai quý tộc ngây
thơ mệt mỏi khi lấy ra hai đồng xu lấp lánh từ trong chiếc áo choàng.
Thậm chí không cần một lời cảm ơn, lão già thả chiếc
chìa khóa vào tay Olfred và lảo đảo quay trở lại quán rượu. Người phụ nữ kia thậm
chí còn thả thính nhiều hơn sau khi Olfred lấy tiền ra, còn siết chặt cánh tay
của Olfred trước khi cô ta và cộng sự quay trở lại.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sau một tiếng nữa ở quán rượu
nhé.” Cô ta quay lại và nháy mắt với Olfred.
Đóng cánh cửa sau lưng lại, tôi ngay lập tức đập tay
vào tường. Vì nắm đấm không có mana nên một cơn đau chói tai vang bên tai,
nhưng dù thế thì cũng chả sao. Thực sự thì tôi không thể làm bất kỳ điều gì cho
những nô lệ kia và cả quê hương của tôi–tôi xứng đáng nhận những thứ tồi tệ nhất.
Thở dài, tôi nhìn lướt căn phòng một lượt, nó còn
không rộng hơn phòng tắm ở nhà tôi ở Ashber. Có mỗi chiếc giường và tủ quần áo,
ngay cả khi tính đến thân hình nhỏ bé của Mica, cô ấy và tôi sẽ phải ngủ ngồi.
Cởi mũ trùm đầu, Mica ngay lập tức nhảy lên giường,
vùi mặt dưới gối trước khi hét lên.
“Ngài đã kiềm chế rất tốt đấy,” tôi khen ngợi, đồng thời
cởi bỏ chiếc áo choàng. “Đặc biệt là ả phụ nữ đó.”
Tháo mặt nạ xuống, Olfred đáp, “Vẻ ngoài quyến rũ của
cô ta không thấm tháp gì so với việc cô ta bắt giữ người của ta.”
Tôi chớp mắt, vẫn chưa thể quen với “khẩu vị” của người
lùn.
“Nếu không phải vì nhiệm vụ ngớ ngẩn này thì Mica đã
san phẳng toàn bộ quán rượu này rồi.” Mica la lên, giọng cô ấy như bị bóp nghẹt
lại bởi chiếc gối.
“Ta cũng vậy.” Olfred đáp. “Tuy nhiên tình hình buộc
chúng ta phải hành động kín đáo.”
Tôi quay sang vị lance già. “Dù chúng ta có quyết định
hành động thì nhiệm vụ phải được ưu tiên hàng đầu. Sẽ không có vấn đề gì khi đi
cùng chúng xem những nô lệ này, và thậm chí điều này sẽ đem lại vỏ bọc tốt hơn
cho chúng ta khi thám thính xung quanh.”
Olfred gật đầu đáp lại khi treo áo choàng lên tủ gỗ.
Tôi ngồi xuống chân giường còn Sylvie thì chui ra và
ngồi bên cạnh.
‘Người
đang nghĩ gì thế?’
‘Ta
không thể hiểu tại sao nhu cầu về nô lệ ở các chủng tộc khác lại cao đến thế.
Có phải bởi vì con người cảm thấy thương hại khi bắt một trong số họ làm nô lệ
không?’ Tôi hỏi.
‘Không.
Mặc dù điều này bệnh hoạn đến đáng kinh ngạc, nhưng rất nhiều gia đình quý tộc
đã giao phối với nô lệ người lùn hoặc elf của họ để đứa trẻ có thể sở hữu tiềm
năng và phạm vi rộng hơn như một pháp sư. Lucas Wykes chính là một sản phẩm
trong số đó.’
Sylvie không trả lời nhiều, nhưng vì khế ước giữa
chúng tôi, tôi có thể cảm nhận sự tức giận đang trào ra từ cô ấy. Tuy nhiên, tôi
không trách cô ấy. Lần đầu tiên đọc về elf, tôi đã nghĩ họ là một chủng tộc thần
bí với khả năng phép thuật cực kỳ mạnh mẽ. Niềm tin đó càng được củng cố bởi thực
tế là tôi ở lại Elenoir chủ yếu với gia đình hoàng tộc. Nghĩ lại khoảng thời
gian giải cứu Tessia khỏi những kẻ buôn nô lệ, tôi đã nên đoán được chúng chỉ
muốn trẻ nhỏ hoặc những người yếu kém, những người lớn nhẹ dạ cả tin.
‘Hội
đồng đã cấm chế độ nô lệ đa chủng tộc vài năm trước, nhưng sau khi thấy hai người
này, có vẻ như sự việc vẫn tiếp diễn.’
‘Còn
khu rừng bao quanh Vương quốc Elf? Không phải để ngăn chặn các sinh vật khác
ngoài elf và động vật bản địa hay sao?’
‘Đó
là lý do tại sao nô lệ elf rất hiếm. Những kẻ buôn nô lệ sẽ không chỉ cần những
chiến binh lão luyện, mà chúng còn cần những có chó săn có khả năng dẫn đường
cho chúng qua khu rừng Elshire.’
Sự khinh bỉ tỏa ra từ khế ước thú của tôi. ‘Bọn chúng thậm chí đi xa đến thế chỉ để…’
Xuất thân từ một gia đình bình thường, cha mẹ tôi sẽ
không bao giờ có thể mua được một nô lệ, ngay cả khi họ muốn. Ngược lại, điều
này đã phần nào đã khiến tôi khá nhẹ nhõm và vui vẻ. Nhưng trên thực tế, khi chứng
kiến điều này đang xảy ra trên chính quê hương của tôi khiến tôi càng khó chịu
hơn.
“Nếu chúng ta không thể trực tiếp giải quyết vấn đề
này, Mica sẽ thông báo cho Hội đồng về những gì đang xảy ra ở đây,” vị lance nhỏ
con đột ngột đứng dậy trên giường nói.
Tôi gật đầu, không thèm quay mặt lại với vị Lance người
lùn. “Nghe giống một kế hoạch.”
Phòng trọ có một nhà tắm cuối hành lang, khi Olfred ra
khỏi phòng để dùng nó, một người đàn ông lạ mặt với một con dao găm nhỏ đeo ở
thắt lưng hộ tống ngài ấy đến đó. Mặc dù Olfred nói rằng người này khá tốt, nhưng
rõ ràng nơi này không hề cung cấp dịch vụ nào ra hồn. Chúng tôi chẳng khác gì
tù nhân ở đây.
Một tiếng trôi qua trong nháy mắt. Chúng tôi quyết định
tốt nhất là để Mica ở lại phòng trường hợp cô ấy không thể kiềm chế tính khí của
mình. Mặc kệ những lời phàn nàn của cô ấy, vị lance trẻ con bất tỉnh như khúc gỗ
ngay khi đập đầu vào chiếc ‘gối’ mà cô ấy đã làm bằng cách dùng áo choàng cuộn
lại.
Hai chúng tôi chỉnh lại quần áo trước khi mở cửa. Dù
biết trước đã có người ở bên ngoài từ trước đó nhưng chúng tôi vẫn tỏ ra ngạc
nhiên.
“Nghỉ ngơi thoải mái chứ?” Người phụ nữ lẳng lơ hỏi,
giọng có chút trùng xuống so với lần đầu tiên đến gặp chúng tôi.
Nhìn gương mặt ửng hồng của cộng sự của cô ta, có vẻ họ
đã uống rượu trong lúc đó.
“Đi thôi! Theo đường này. Lãnh đạo của chúng tôi muốn
gặp ngài,” Olfred nói với Olfred.
Tôi im lặng khi đi theo chủ nhân của mình cho đến khi
gã đàn ông có râu nói. “Nô lệ nhỏ kia không đi cùng à?”
“Cơ thể cô ấy không quen với việc di chuyển quãng đường
dài như thế,” Olfred đáp, không thèm quay đầu lại. “Tôi không nghĩ sẽ có chuyện
gì nếu để mình cô ấy ngủ trong phòng.”
Gã đàn ông râu ria cười nhếch mép.
“Ah! Thế là cơ thể cô ta quen với những thứ khác,” hắn
ta cười khúc khích, thúc cùi chỏ vào Olfred.
Tôi trố tròn mắt. ‘Con
vượn người kém tiến hóa này không có chút gì gọi là đàng hoàng luôn à?’
Tiếng ồn ào bị bóp nghẹt của quán rượu lớn dần khi
chúng tôi gần đến lối vào. Trong khi mọi thứ đều bận rộn thì chỉ có chiếc bàn gần
chúng tôi nhất vẫn còn chỗ trống và một người ngồi đó. Sebastian..
“Lãnh đạo, tôi đã mang họ đến,” người phụ nữ nói nhỏ
nhẹ.
‘Lãnh
đạo.’ Tôi gần như nói to lên, mắt nhìn lên phía trên
để thấy rõ hơn kẻ hói đầu. Tôi không hề thương xót gì Sebastian. Ngay cả khi
tôi vẫn còn là một cậu nhóc trong thế giới này, tôi luôn xem hắn là một kẻ tham
lam và vô liêm sỉ và tầm thường. Khao khát ích kỷ của hắn ta với khế ước thú của
tôi và việc hắn ta lợi dụng nhà vua để thử và ‘ép’ tôi từ bỏ cô ấy có khiến tôi
khá điên tiết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn ta sẽ ở đây.
Dù đã phải chịu phạt cho hành động tại nhà đấu giá,
tôi đã tưởng nó không hơn gì việc viết kiểm điểm. Hắn ta là một quý tộc, đáng
ra hắn ta không nên có ‘hứng thú’ với thị trấn xa xôi như Ashber.
“Lui được rồi.” Hắn ta xua tay đuổi họ. Đôi mắt của
Sebastian dò xét tôi và tôi có thể cảm thấy hắn ta đang thăm dò đến tận nguồn
mana trong lõi của tôi rồi. Tất nhiên là hắn ta sẽ không thể cảm nhận bất kỳ thứ
gì. Ngay cả lúc tôi chưa ở giai đoạn lõi trắng, khả năng che giấu mana của tôi
đã đủ cao đến mức các giác quan của hắn ta sẽ không thể phát hiện ra dấu vết
mana của tôi. Ánh mắt của hắn ta lướt lên trên, từ xương ức đến gương mặt,
nhưng khi thấy mái tóc rối bù và gương mặt lấm lem bùn đất thì đã chuyển qua
Olfred.
“Thật là một vinh dự,” Sebastian nói với nụ cười mở to
hết cỡ. “Chào mừng ngài đến thị trấn của ta.”
[]
[] []
#Huỳn