9/9/20

Chapter 163: Từ Một Lance Trở Thành Anh Trai

[] [] [] 

Để Sylvie lại trong phòng nghỉ ngơi, tôi đắm chìm vào ánh sáng rực rỡ của lâu đài. Nhìn xuống những bước chân chậm rãi một cách cẩn thận của mình, đây là lần đầu tôi thấy họa tiết sặc sỡ của tấm thảm dài ở khu dân cư trên cao. Nghĩ cũng thật buồn cười, tôi luôn vội vàng và có nhiệm vụ, nên chẳng bao giờ nhìn xuống để tận hưởng những thú vị tinh tế xung quanh mình cả.

Không tốn quá nhiều nhiều thời gian để tìm Ellie. Con bé đang ngồi bên khung cửa sổ lớn và nhìn ra biển mây trong khi nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông dày của khế ước thú. Boo mở mắt khi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, nhưng lại tiếp tục chợp mắt khi thấy đó là tôi.

“Anh có thể tham gia với em không?” Tôi hỏi.

“Anh không cần phải hỏi đâu,” con bé mỉm cười yếu ớt, liếc nhìn tôi trước khi tiếp tục ngắm bầu trời xanh.

Tôi ngồi ngay cạnh con bé trên sàn nhà, chiêm ngưỡng những đám mây cuộn tròn lấp lánh và tỏa sáng từ những tia nắng phía trên. Tôi có thể thấy đỉnh núi phía xa xa, nhưng ngoài thế ra thì chỉ có một dải màu trắng và xanh kéo dài vô tận.

“Anh có nhớ họ không?” Ellie nói với giọng nhẹ nhàng. “Mẹ và bố ấy.”

“Không nhiều lắm,” tôi thừa nhận. “Anh lo cho họ hơn – anh biết họ đang an toàn ngoài đó, nhưng có quá nhiều thứ xảy ra dạo gần đây.”

Có một khoảnh khắc khắc im lặng khi em gái tôi tiếp tục vuốt ve khế ước thú của nó.

“Anh biết đấy, cả người lớn và trẻ em đều đến nói với em rằng em thật may mắn khi có người anh trai như anh. Những người không ghen tỵ với em thì ghen tỵ với anh–rằng anh là một lance, rằng anh xuất chúng trong cả phép thuật và chiến đấu, rằng anh được công nhận bởi tất cả lãnh đạo của lục địa này. Thậm chí một số người còn nói rằng anh sẽ trở thành một trong những nhà lãnh đạo kế nhiệm khi anh lớn hơn.” Em gái tôi cười chế nhạo. “Nhưng thật hài hước. Em chưa từng nói với anh điều này, nhưng em đã từng rất ghét anh. Em cảm giác như vì anh mà cuộc sống của em mới thế này. Tại anh mà bố mẹ mới cảm thấy họ cũng cần giúp đỡ trong chiến anh, tại anh mà em không thể có cuộc sống bình thường ở trường với các bạn.”

Em gái tôi nhìn ra xa khi xoay người theo phía Boo, nhưng tôi có thể thấy bàn tay đang vuốt ve khế ước thú run rẩy, vai cũng run lên.

“Nhưng buồn cười hơn nữa là, em không còn trách anh nữa. Làm sao em có thể trách anh khi cuộc sống của anh còn tệ hơn em? Hầu hết ký ức mà em có về anh là việc anh ra vào ngôi nhà này với đầy thương tích, với những câu chuyện khó tin về cách anh đối mặt với quái thú này quái thú kia. Thật sự rất vui và tuyệt vời khi được nghe chúng – em nghĩ rằng anh thật mạnh mẽ và đáng ngưỡng mộ - nhưng giờ em đã hiểu rõ hơn. Cái giá mà anh đã phải trả để đạt được vị trí như ngày hôm nay…”

Em tôi vội lấy tay áo lau mắt rồi quay lại nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe và nụ cười toe toét đầy gượng gạo.

Tôi đưa tay về phía con bé, nhưng nó nắm lấy tay tôi trước khi đứng dậy. “Whew! Cuối cùng em cũng thấy nhẹ nhõm rồi, thôi nào! Em muốn cho anh thấy vài thứ!”

“Mấy thứ này là gì đây?” Tôi hỏi khi chúng tôi đến sân thượng lộ thiên của lâu đài.

Tôi liếc nhìn hàng chục tấm ván gỗ treo trên những cành cây khác nhau. Một vài mũi tên nhô ra từ tấm ván, một số khác trên mặt đất và cả những thân cây xung quanh.

“Những thứ mà em đang làm!” em gái tôi cất giọng đầy tự hào khi khế ước thú của con bé đang cuộn tròn trên mặt đất với một cái ngáp dài đằng đẵng. Ellie vui vẻ một cách kỳ lạ sau cuộc trò chuyện bên cửa sổ của chúng tôi, như thế em đang cố gắng quên đi vậy.

Cố gắng không để tâm quá nhiều đến biểu hiện bất thường của con bé, tôi quan sát em nó nhặt một cây cung ngắn trông rất kì dị đang dựa vào cái cột, một mũi tên lạc lõng cắm đầu vào đám cỏ gần đó.

Giương chiếc cung linh hoạt lên ngang tầm mắt, con bé nín thở một cách run rẩy và ngắm trước khi thả dây.

Mũi tên mảnh rít lên khi xuyên qua không khí, uốn lượn quanh một tấm ván rồi trúng một tấm bia gỗ khác phía sau.

Thật sự ấn tượng, tôi vỗ tay khen ngợi em gái mình nhưng con bé chỉ giơ tay lên và lắc đầu. “Giờ thì xem đây.”

Giương cung lên lần nữa, con bé lẩm bẩm một câu chú ngắn. Đầu ngón tay đang giữ cung của nó bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, và khi con bé từ từ kéo dây cung, một mũi tên hình thành từ mana bắt đầu phát sáng mỏng.

Tôi im lặng, một nửa vì tập trung, một nửa vì ngạc nhiên, trong khi Ellie bắn mũi tên mana vào tấm bia gần đó. Mũi tên phát ra tiếng vo ve nhẹ hơn tiếng huýt sáo nhẹ khi nó tiếp cận mục tiêu, nhưng trước khi nó có thể chạm tới tấm bia, mũi tên đã biến mất.

Buông một tiếng thở dài, vai trùng xuống. “Em thề là em đã làm được điều này vài ngày trước.”

“Thật kinh ngạc!” Tôi tán dương.

“Em đã thất bại,” con bé thất vọng trả lời.

“Em mới mười hai tuổi, Ellie! Hầu hết những đứa trẻ bằng tuổi em đều không thể tạo ra quả bóng mana, chứ đừng nói đến việc bắn xa như vậy,” tôi nói, giọng đầy nhiệt thành.

Em tôi im lặng đôi lúc khi con bé lơ đãng nhìn vào cây cung của mình.

“Em không vui khi người anh trai yêu dấu của mình đã rất ấn tượng sau tất cả những lần tập luyện đó sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi liếc nhìn qua vai thấy một cặp đôi kì lạ bước ra sân thượng, Emlily Watsken và Helen Shard.

“Ngạc nhiên chưa, Tướng quân !” Helen nhếch mép, nhận thấy sự bối rối của tôi.

Mặc dù Emily ra vào lâu đài là điều bình thường vì cô ấy học việc dưới sự dẫn dắt của Gideon, nhưng việc nhìn thấy cô ấy xuất hiện của thủ lĩnh của Twin Horns, đồng thời là người đại đội trưởng của cả một đội lớn khiến tôi có chút ngỡ ngàng.

Tuy nhiên, với cây cung đặc biệt trong tay Ellie và khả năng bắn cung thành thạo của con bé, tôi chỉ có thể ghép hai thứ lại với nhau.

“Cháu sẽ không phủ nhận điều đó,” tôi đáp lại với một nụ cười.

“Có vẻ như cậu đã trải qua rất nhiều thứ.” Emily nhận thấy vết thương của tôi.

“Cũng như những binh lính ngoài kia thôi,” tôi nhún vai.

Sau khi Ellie và tôi chào hỏi hai người bạn kia, chúng tôi nói chuyện xung quanh chiếc bàn tròn. Chúng tôi thảo luận về việc em gái tôi đã phải vật lộn như thế nào trong việc điều khiển mana mặc dù đã thức tỉnh kể từ khi còn nhỏ.

“Em đang gặp khó khăn à?” Tôi hỏi em gái mình. “Sao không nói với anh? Anh có thể giúp mà.”

“Giờ anh là Tướng Quân rồi, mà dù là trước đây thì anh lúc nào cũng bận. Em không muốn làm phiền anh. Với cả, Bố với Mẹ cũng giúp đỡ em trước khi họ phải đi.”

Em tôi cố tỏ ra vui vẻ nhưng giọng điệu ủ rũ yếu ớt cùng với cuộc trò chuyện của chúng tôi ban nãy khiến ngực tôi đau nhói.

“Cô có ghé qua thăm một lần để kiểm tra cô bé sau khi kết thúc chuyến tham quan hầm ngục và con bé đã nhờ cô giúp,” Helen nói, cố nâng bầu không khí ảm đạm lên. “Cô không phải một conjurer nên cô không thể giúp cô bé hoàn toàn được, nên cô nhờ kĩ sư Gideon thực hiện một số bài kiểm tra. Ông ấy đã đùn đẩy việc mà ông ấy gọi “việc vặt” cho Emily ở đây, và đó là khi chúng ta phát hiện tài năng nhỏ của cô bé.”

Eleanor cười ngượng ngùng khi xoa đầu. “Cháu sẽ không gọi đó một tài năng đâu.”

“Tài năng gì?” Tôi hỏi, sự tò mò đang dâng lên.

“Cô nghĩ sẽ dễ hơn nếu để cháu đưa ra cho người anh thiếu kiên nhẫn của mình đấy Ellie.” Helen cười khúc khích.

“Được ạ,” con bé tán thành. Giơ tay lên, con bé tập trung vào giữa lòng bàn tay khi một quả cầu mana mờ nhạt xuất hiện. Vốn dĩ không có thuộc tính nào, quả cầu mana bắt đầu thay đổi hình dạng từ từ cho đến khi hình cầu biến thành một ngôi sao bảy cánh.

“Cậu thấy đấy, sau khi tớ đánh giá Eleanor,” Emily nhấn mạnh sự tham gia của mình khi cúi người về phía trước. “Tớ nhận thấy cô bé có thực sự có năng khiếu trong việc nhào nặn mana thành những hình dạng chi tiết. Thường thì việc cậu có thể biến mana một quả cầu lửa thành một khối lửa hay không thật sự không quan trọng, nhưng nếu cậu có thể tạo ra hình dạng chính xác của mũi tên cùng với đầu mũi tên cụ thể thì cậu sẽ có thể có một kho mũi tên vô hạn, kè thù sẽ không thể đoán trước được.”

“À, việc nghĩ ra giải pháp mũi tên là ý tưởng của ta,” thủ lĩnh của Twin Horns thêm vào.

“Được rồi, đừng khoe khang nữa,” tôi trêu chọc.

Em tôi cười khúc khích. “Cả hai đều giúp em rất nhiều. Helen đã rất nghiêm khắc nhưng điều đó có ích trong việc dạy em bắn cung, Emily đã làm cho em cây cung này để tập luyện.”

“Đó là ta dễ dãi quá thôi,” Helen nở nụ cười tự mãn. Cô ấy quay sang tôi. “Ta ra vào lâu đài để con bé tự học, nhưng tốc độ trưởng thành của nó thật sự đáng sợ. Như thể đây là những món quà của cả gia đình Leywin.”

Hắng giọng để thu hút sự chú ý của chúng tôi, cô nàng kĩ sư với gương mặt đầy tàn nhang chỉnh lại chiếc kính, sau đó giải thích cơ chế của chiếc cung mà cô ấy đã đặc biệt tùy chỉnh cho em gái tôi. “Cây cung này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, và nó đòi hỏi sự khéo léo nhất định nhưng như Helen đã nói, em gái cậu bắt nhịp nhanh một cách đáng sợ.”

“Em vẫn còn một chặng đường dài phía trước.” Ellie phản bác.

Giờ nhìn kỹ tôi mới thấy những vết chai và phồng rộp mới trên ngón tay và lòng bàn tay của con bé – bằng chứng cho những nỗ lực của nó.

“Cảm ơn – cả hai người – đã giúp đỡ em gái cháu nhiều thế này.” Tôi quay sang em gái vuốt tóc nó. “Và xin lỗi vì anh đã không ở đó để giúp em được.”

“Em đã nói rồi mà, em không trách anh. Anh chỉ đang làm điều mình cần làm.” Con bé nhún vai. “Hơn nữa, Helen nói với em bố mẹ đang ở khá xa mặt trận chính nên em không cần quá lo lắng về họ, em thấy mừng khi anh đã trở về sống sót và nguyên vẹn.”

Tim tôi lại thắt nghẹn một lần nữa, và tôi hiểu tại sao con bé lại nói tại tôi mà bố mẹ phải tham gia và trận chiến. Đó là lý do tại sao họ rời đi – họ không muốn ngồi an toàn một chỗ và chờ đợi trong khi cầu nguyện rằng họ sẽ không phải nghe tin tức về cái chết của tôi.

“Xin lỗi vì lúc nào cũng làm em phải lo lắng,” tôi đáp một cách nhẹ nhàng, không thể làm gì khác ngoài nói câu xin lỗi.

Ánh mắt Eliie dán chặt vào vết sẹo quanh cổ họng tôi nhưng chằng nói gì, và điều đó càng khiến tôi đau đớn hơn.

Em gái tôi thật sự đã trưởng thành hơn nhiều so với tôi mong đợi. Sự ngây thơ và ích kỷ như trẻ con của nó đã không còn nữa.

“Sao cô lại quay về lâu đài sớm thế ạ, Helen?” Em gái tôi đổi chủ đề.

“À, các đại đội trưởng đều được gọi vào lâu đài để tổ chức lễ kỷ niệm lớn vào tối nay,” cô ấy đáp. “Lý do thực sự của sự kiện này hình như là bí mật, nhưng nó đã bị lộ - rõ ràng là một retainer đã bị đánh bại.”

“Thật sao?” Emily trố tròn mắt. “Cô có nghĩ đó là do một lance không?”

“Chưa xác nhận điều gì cả, nhưng có khả năng là vậy! Tất cả những gì ta biết là đích thân Chỉ huy Virion đã dẫn cả một tiểu đội nhỏ đến để thu hồi cái xác,” Helen trả lời.

“Mọi thứ đang đang dần trở nên tươi sáng hơn rồi!” Em gái tôi vênh lên. “Cháu rất mừng.”

Liếc từ Helen qua Emily, đến em gái tôi và ngược lại, tôi nghĩ họ đang trêu chọc tôi, nhưng sau vài phút lắng nghe, tôi nhận ra rằng họ thực sự chỉ đang nói chuyện phiếm. Họ thực sự không biết ai đã giết retainer ư?

Nhưng mà nghĩ lại thì, tôi đã đến lâu đài vài ngày sau khi xác của người đó được tìm thấy. Có một đội y sỹ đang đợi tôi đến, nhưng giờ tôi nghi ngờ liệu họ có được cho biết lý do chấn thương của tôi hay không.

“Đợi đã, vậy là sẽ có một lễ kỷ niệm vào tối nay?” Tôi hỏi, đưa cuộc trò chuyện về lúc ban đầu.

“Phải, đó không phải là lý do cháu cũng trở lại lâu đài hay sao?” Helen nhướn mày đáp lại.

Em gái tôi trả lời thay tôi. “Anh cháu quay lại vì anh ấy bị thương.”

“Gì chứ? Làm sao? Ở đâu? Cậu có sao không?” Emily hỏi liên hồi.

“Tớ có chút bất cẩn. Không có gì to tát đâu.” Tôi muốn nói với họ sự thật, đặc biệt là đứa em của tôi, nhưng chắc Virion có lý do để giữ bí mật tất cả chuyện này.

“Đó là một vấn đề lớn đó!” Em gái tôi nhéo tôi. “Anh đã ra ngoài hơn một ngày và thậm chí sau đó anh vẫn có những vết sẹo kia.”

Nhăn nhó khi em tôi nhéo ngày càng mạnh, tôi xin lỗi con bé một lần nữa, đảm bảo với nó rằng sẽ không phạm phải ‘sai lầm’ tương tự nữa. Chủ đề của cuộc trò chuyện đã thay đổi, nhưng suốt cuộc tụ họp sau đó của chúng tôi vào buổi chiều, Helen nhìn tôi với anh mắt nghi hoặc.

Trở về phòng, tôi được chào đón bởi khế ước thú của mình. ‘Thời gian dành cho em gái thế nào rồi?’

‘Giờ Ellie đã lớn rồi,’  tôi thở dài.

‘Người nói nghe có vẻ không tốt lắm.’  Sylvie đáp.

‘Sự khôn khéo và trưởng thành bắt nguồn từ việc chịu đựng hoàn cảnh khó khăn là một điều đau đớn đối với những người làm anh. Nhưng ta ít nhất cũng có thể bắt kịp con bé và tìm hiểu thêm một chút những gì đang xảy ra trong cuộc sống của nó. Con có biết là Ellie đang học bắn cung từ Helen không? Cô ấy và Emily thậm chí còn nghĩ ra phương pháp mới kết hợp bắn cung với Ellie!’

Sylvie thở ra những luồng khí nhỏ từ lỗ mũi, và chỉ sau một giây, tôi nhận ra nó đang cười. ‘Lâu rồi con không thấy Người hào hứng như vậy.’

‘Không đúng,’  tôi phản bác.

‘Oh?’  Sylvie ngước đầu lên, nhìn tôi từ trên giường. ‘Hãy nói điều đó với đôi môi đang cười toe toét của Người.’

‘Xì,’  tôi gạt đi. Bất chấp những lười nặng nề của em gái tôi, thật thú vị khi ở cạnh con bé. ‘Con thấy sao?’

‘Uể oải, nặng nề, buồn ngủ, mệt mỏi,’  Sylvie nói, cuộn mình lại thành quả bóng. ‘Cảm giác như trở về là một đứa trẻ lần nữa.’

‘À, sẽ có sự kiện lớn vào tối nay. Con có biết không?’  Tôi hỏi.

‘Thôi con sẽ cho qua,’  cô ấy đáp, giọng có chút bơ phờ. ‘Để dành thức ăn cho con nha.’

Ngồi trên ghế dài, tôi cười khúc khích. ‘Ta sẽ nhờ người giúp việc mang lên.’

‘Hãy chắc chắn đó là thịt.’

“Ngủ đi.”

Tiếng thở nhè nhẹ của Sylvie khiến căn phòng lặng lẽ và yên ắng trở nên náo nhiệt hơn một chút, tôi mất một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Chạm vào nhẫn không gian, tôi lấy ra thanh Dawn’s Ballad, đặt nó nhẹ nhàng trên chiếc bàn uống trà trước mặt.

Tôi không thể không buông tiếng thở dài khi nhìn thấy trạng thái thảm hại của vũ khí của mình. Thanh kiếm này đã bên cạnh tôi gần 5 năm. Không cần đánh bóng, mài dũa hay thậm chí làm sạch lưỡi dao, nó có thể chịu được mọi thứ, Dawn’s Ballad thật sự là một tài sản vô giá.

Nhìn thanh kiếm, tôi nhận ra, ngay cả khi bị hư hỏng, nó vẫn tốt hơn bất kỳ thành kiếm nào khác mà tôi có thể sẽ tìm được.

Tôi không biết liệu vũ khí mà vị asura kỳ quặc, Wren, cấy vào trong người tôi có xuất hiện hay không, vì vậy sẽ thật liều lĩnh nếu dựa vào nó trong trận chiến sắp tới này.

Suy nghĩ của tôi chuyển qua chuyến hành trình gần đây tới Darv. Tôi cần phải đảm bảo liệu Rahdeas có phải là kẻ cầm đầu cuộc phản loạn này hay không, và nếu có, tôi nên làm gì. Ngay cả khi cha nuôi của Elijah không kiểm soát được hai lance người lùn, theo như Alduin và Merial, ông ấy vẫn nhận được sự ủng hộ lớn từ người lùn nói chung. Với cả thực tế là sự bất mãn của người lùn với gia đình Glayer và con người ngày càng sâu sắc, việc giết ông ta đồng nghĩa với cuộc nổi dậy hàng loạt từ người lùn.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, nhưng việc căn phòng tối om chứng tỏ không còn bao lâu nữa sẽ đến sự kiện.

“Arthur? Cháu có trong đó phải không? Ta vào nhé!” Với một tiếng nói vang vọng, cánh cửa phòng tôi bật mở, một đám người hầu và lính canh lao vào cùng Virion phía sau.

Tôi không có thời gian chuẩn bị hay thậm chí là phản ứng lại, lính gác đẩy đồ đạc bên trong sang một bên nhường chỗ ở trung tâm cho đám người hầu bắt đầu cởi quần áo cho tôi.

Tuy nhiên điều khiến tôi băn khoăn hơn cả là tôi đã quá quen với việc rơi vào những tình huống như này. Tôi có nên gọi đây là Hiệu ứng Virion không nhỉ?

Virion bước lên, mặc một chiếc áo choàng đen sang trọng với những đường trang trí bằng bạc, làm nổi bật mái tóc bạch kim được buộc gọn gàng phía sau. “Giờ cháu có thể ngạc nhiên bởi…”

“Không,” tôi cắt ngang. “Lần này ông định làm gì vậy, ông già?”

Một vài người hầu há hốc mồm trước câu hỏi thô thiển của tôi, nhưng Virion chỉ xua tay cho họ tiếp tục. “Ta thấy việc xông vào phòng của cháu và đột ngột để người hầu thay quần áo cho cháu không khiến cháu thấy dễ chịu nhất. Không có sự xúc phạm nào cả. Ta đã tự do sắp xếp sự kiện này như một cái bẫy – vô hại – cho Rahdeas thân yêu của chúng ta, và cả cháu, cháu rể tương lai của ta, đảm nhận vai trò chính.”

[] [] []

#Huỳn