22/8/20

Chapter 156: Trận chiến của các Lance

 [] [] []

"Mặt nạ của tao đâu?"

Ả phù thủy dùng tay lần mò trên khuôn mặt mình, vẫn cách xa tầm mắt của tôi.

“Mặt nạ của tao. Tao cần mặt nạ của mình,” ả ta tiếp tục lặp lại khi nhận ra khuôn mặt của mình bây giờ để trần. Mụ phù thủy xé bỏ chiếc bờm đen ngỗ ngược của mình ra, vò đầu bứt hai tóc đuôi ngựa và dùng mái tóc bù xù chưa chải để che mặt. Ả quỳ trên mặt đất, gom nhặt những mảnh nhỏ của chiếc mặt nạ vỡ vụn lại và tiếp tục lầm bầm.

Tôi bắt đầu thở gấp gáp và dần dần nhích ra xa vì sợ hãi những gì ả ta có thể làm. Tôi đã tung mọi sức lực khi sử dụng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) và Realmheart được kích hoạt, và đổi lại mũi kiếm của tôi giờ đã biến mất.

Những sợi tóc đen lòa xòa xõa khắp trên mặt ả ta khi ả cố gắn các mảnh vỡ lại với nhau trong tuyệt vọng. Đột nhiên, ả nắm chặt lấy đống mảnh vỡ mà ả đã cố gắng thu thập một cách tuyệt vọng, và ả cào thô bạo xuống đất.

"Mặt nạ của tao!" Ả ta thét lên, nắm chặt các mảnh vỡ đến mức tay ả chảy máu.

Nhìn những hạt mana kết tụ lại tạo thành một vầng hào quang xanh âm u xung quanh ả, tôi không còn thời gian để chần chừ.

Các hạt aether màu tím mờ bắt đầu rung động khi tôi kích hoạt Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) một lần nữa. Lờ đi sự phản kháng dữ dội của cơ thể, tôi lao tới tấn công mụ phù thủy trước khi luồng khí ăn mòn hoàn toàn bao trùm lấy mụ một lần nữa.

Khi thời gian ngừng trôi, tôi có thể thu hẹp khoảng cách mà không sợ ả ta có thể phản ứng được, nhưng không giống như nỗ lực trước đây của tôi, tôi sẽ không thể sử dụng mana trong bầu khí quyển nữa, giờ tôi chỉ có thể nguồn dự trữ mana ít ỏi còn sót lại trong lõi.

Những sợi dây leo lởm chởm màu trắng kêu răn rắc xung quanh lưỡi kiếm của tôi khi tôi lao về phía mụ phù thủy. Với đòn phép thuật yếu hơn nhiều so với đòn tấn công trước của tôi, một cảm giác nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong tôi.

Tôi giải phóng thuật mana đóng băng thời gian ngay khi mũi kiếm phẳng của tôi vùi vào lỗ khí màu xanh lá cây ngay trên đầu gối trái của ả ta. Cảm giác quen thuộc của kim loại xuyên qua da thịt đi kèm với tiếng nổ lách tách của điện lan truyền khắp cơ thể của mụ phù thủy. Tuy nhiên, máu rỉ ra từ vết thương của ả ta không giống với màu đỏ từ tay ả, mà là màu xanh đục ngầu.

Vị trí vết thương phù lên và lượng máu xanh âm u bắt đầu đông lại xung quanh thanh Dawn's Ballad.

Khi mụ phù thủy ngước mặt lên khỏi mặt đất, mái tóc xù dày của ả hé mở, tiết lộ điều mà ả đang cố gắng che giấu một cách tuyệt vọng.

Tôi ngay lập tức kéo thanh Dawn's Ballad ra, không muốn gì hơn là rút lui ngay và luôn. Không chỉ là do làn da xương xẩu của ả ta trông còn già nua hơn cả vỏ của những cái cây đại thụ hàng thế kỷ xung quanh chúng tôi, hay hai khe hẹp giữa hai cái má hóp tong teo của ả ta. Thậm chí cũng không phải là đôi môi mỏng như da của ả ta sẫm hơn màu tóc hay hàm răng lởm chởm ố vàng.

Mà đó là cái nhìn phẫn nộ đến sôi máu của ả ta tỏa ra từ đôi mắt lồi như ma quái dị dạng ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Không giống như bất kỳ quái vật hay quái thú nào mà tôi phải đối mặt kể từ khi đến thế giới này, đôi mắt đen rỗng tuếch của ả ta dường như đã bị khoét sâu và lùi sâu vào tận bên trong hộp sọ khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải là loại quỷ sinh ra từ tầng sâu thẳm nhất của Địa ngục.

“Bây giờ mày đã thấy tao trong tình trạng này, tao sợ rằng tao không thể giữ mày làm thú cưng của tao được nữa,” ả lẩm bẩm, gần như thì thầm khi ả ta nắm chặt thanh kiếm của tôi bằng một trong những bàn tay đẫm máu của mình.

Tôi bất giác nhăn mặt khi ả ta lên tiếng. Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắng kéo thanh Dawn’s Ballad ra khỏi tầm tay của ả ta một cách yếu ớt, cố gắng tìm ra cách để giải quyết tình huống này.

Khi tôi cố rằng rời mắt khỏi cái nhìn kinh hoàng của ả ta, tôi tuyệt vọng nhìn aura xanh đậm của ả ta gần như bao trùm toàn bộ cơ thể mình.

Không thể tập trung sức lực để kích hoạt Static Void(Ngưng Đọng Thời Gian) nữa, tôi nhìn xuống chân mình. Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng của Phu Nhân Myre vang lên trong đầu, cảnh báo tôi không được phép sử dụng Burst Step (Bùng Tốc) thêm một lần nào nữa. Ngước mắt lên, đám mây màu xanh âm u từ từ trải rộng cho đến khi chỉ còn lại những khoảng trống mờ nhạt có chiều rộng bằng một sợi lông vũ.

Tôi đã quyết định rồi.

Buông thanh gươm quý giá của mình ra, tôi hít một hơi thật sâu để gồng mình cho cơn đau sắp ập đến. Giống như các pít-tông của động cơ trong thế giới cũ của tôi, mana bùng phát liên tục vào các cơ cụ thể với thời gian chính xác trong khoảng một phần nghìn giây, cho phép cơ thể tôi gần như chớp nhoáng ngay lập tức khỏi vị trí ban đầu.

Tôi cố nén cơn đau đến tê dại, cảm giác như xương ở hạ thể đang bị đốt âm ỉ bên trong một ngọn lửa, và đâm tay qua aura mờ ảo trong luồng điện của ả ta. Ngay cả khi tay tôi kết hợp với Absolute Zero (Độ Không Tuyệt Đối), hiệu ứng ăn mòn của khả năng phòng thủ của ả ta vẫn thấm vào tay tôi khi tiếp xúc với da của ả ta.

Mụ phù thủy gầm gừ đau đớn khi cố gắng lách mình ra xa nhưng tay phải của tôi vẫn giữ chặt.

Lớp da thịt trên bàn tay trần của tôi nhanh chóng đỏ tấy lên một cách đau đớn khi ngày càng nhiều lớp da thịt bắt đầu bị ăn mòn. Tuy nhiên, hiệu ứng đóng băng của câu thần chú của tôi cho thấy nó đang hoạt động. Cánh tay phải của ả đang nắm chặt thanh kiếm của tôi cắm vào đùi trái của ả ta liền chuyển sang một màu đen tối đậm. Không giống với sự tê cóng xảy ra trong tự nhiên, cánh tay của ả ta bắt đầu đông cứng từ nơi tôi đang nắm chặt ả ta chứ không phải từ các ngón tay của ả ta. Ả ta không thể cử động cánh tay của mình được nữa vì các lớp da và mô đã bị đóng băng.

Trước khi tác động của Absolute Zero (Độ không tuyệt đối) có thể lan đến cơ thể ả ta, ả đã dùng cánh tay còn lại để chặt cánh tay bị đóng băng của ả, xé nát hoàn toàn phần chi khỏi vai.

Một cơn đau nhói, bỏng rát lan ra từ tay tôi, khiến tôi nhớ đến vết thương mà tôi đã phải chịu để đổi lấy cánh tay bị đứt lìa của ả ta, rồi cánh tay ả vỡ tan như thủy tinh khi tôi thả nó xuống đất.

Tôi không chắc đây có phải là điều tốt hay không nhưng khi nhìn xuống, vết thương trông tệ hơn cảm giác của nó. Gần như thể da trên tay trái của tôi đã bị nhúng vào một thau axit, mủ vàng hình thành trên phần thịt thô của bàn tay tôi, khiến cơn đau đớn điến người dâng trào dù chỉ là co giật nhỏ nhất.

Xé một mảnh vải ở cuối lớp áo choàng, tôi nhẹ nhàng quấn nó quanh bàn tay bị thương của mình, và tôi phải nghiến chặt răng trong suốt quá trình.

"Sao mày dám!" Mụ phù thủy gầm gừ. Với ngọn lửa loạn trí trong đôi mắt xanh rỗng, ả ta xé phăng mái tóc đen dày của mình để lộ ra một khối u nhỏ ngay trên trán.

“Tao là một Vritra! Tao sẽ đảm bảo rằng mày sẽ cảm nhận được hậu quả của việc khiến một phụ nữ phải trải qua… sự ô nhục như vậy! ” Ả ta hét lên khi xé thêm mái tóc xơ xác của mình. “Tao sẽ làm tan chảy chân tay của mày và giữ mày như một chiến lợi phẩm! Tao sẽ cắt lưỡi của mày và nuôi mày qua một cái ống mà mày chỉ có thể mơ về cái chết! "

"Ồ? Ít nhất ngươi sẽ phải là một Scythe thì hãy nghĩ đến việc làm điều đó,” tôi chế giễu, hy vọng ả ta sẽ cắn câu.

“Một Scythe? Một Scythe!?” Ả ta rú lên, tập tễnh đi về phía một cái cây gần đó với Dawn Ballad vẫn bị đâm vào đầu gối trái. “Tao sẽ loại bỏ ả trịch thượng đó khỏi Alacrya và thế chỗ ả! Chỉ vì ả ta hơi hấp dẫn và đám thuộc hạ đều mê miệt ả mà ả ta dám nghĩ rằng mình tốt đẹp hơn tao? Tao sẽ cho ả ta thấy việc trở thành thuộc hạ của ả là hèn hạ như thế nào! ”

Nhớ lại cách mà mụ phù thủy đã chữa lành bàn tay của ả ta trước đó bằng cách nhấn chìm nó vào trong một cái cây, tôi phớt lờ những sự phản đối từ đôi chân của mình và lao đến ả ta.

Ả ta vung cánh tay duy nhất của mình, nhả ra một luồng khói gần như làm tan chảy phổi của tôi.

Tôi kích hoạt Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa, né làn khói độc và thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt. Những tia sét đen cuộn quanh cánh tay phải của tôi. Thay vì cố gắng phá vỡ luồng khí ăn mòn của ả ta và có nguy cơ mất một cánh tay khác, tôi nắm chặt cán thanh kiếm của mình vẫn đang cắm trên đùi ả ta. Hoạt động như một vật dẫn điện, các nhánh điện cuộn xuống thanh kiếm của tôi vào cơ thể của mụ phù thủy.

Cơ thể ả ta ngay lập tức cứng lại và rung lên trong cơn co giật do luồng sét truyền qua cơ thể. Tôi có thể thấy ả ta đang cố gắng chống trả nhưng tôi bắt đầu có hy vọng khi đôi mắt rỗng của ả ta như muốn trợn tròn.

Đầu ả co giật khủng khiếp, nhưng ả vẫn còn sức lực khi đôi mắt của ả dần tập trung trở lại. Khuôn mặt xương xẩu của mụ phù thủy nứt ra như đất khô khi những vệt da cháy lan khắp cơ thể.

‘Làm ơn, hãy chết đi.’ Tôi cầu xin trong đầu vì lượng mana dự trữ ngày càng giảm khiến tôi lo sợ về khả năng lõi sẽ bị cạn kiệt dẫn đến ảnh hưởng xấu.

Đột nhiên, tôi bị phép của mụ phù thủy vật trở lại. Như thể tôi đã bị một thanh dấu sắt được nung nóng đánh dấu thúc vào, một cơn đau nhức nhối tỏa ra từ vai khiến tôi ngã nhào trở lại trên mặt đất. Không ngoảnh lại, tôi phủ lên tay mình một lớp hào quang băng giá và vươn tay qua vai để cạy những ngón tay ma lực mà ả ta đã tạo ra.

Mụ phù thủy một lần nữa cố gắng tuyệt vọng đến một cái cây gần đó, chỉ cách đó vài bước chân, rồi tôi dựng lên một bức tường đất.

Bất chấp bức tường dày bao quanh, vẫn tiếp tục với dáng đi loạng choạng, không chút biến sắc. Luồng khí xanh bao quanh ả ta, mặc dù đã bị suy yếu vì đòn tấn công của tôi trước đó, nhưng vẫn có thể dễ dàng phá tan bức tường.

Tôi không còn cách nào khác là dựa vào Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa để ngăn ả ta chữa lành vết thương khi một giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên trong đầu tôi.

‘Arthur!’  Sylvie thét lên khi cơ thể to lớn của cô ấy phủ bóng lên đầu tôi.

‘Căn thời gian chuẩn đấy,’  tôi trả lời, giọng tôi nghe có vẻ căng thẳng trong đầu. Thu thập lượng mana nhiều nhất mà cơ thể cho phép mà không chịu phản ứng khắc nghiệt của hậu quả do thiếu hụt mana, tôi liền tạo ra một luồng gió bên dưới chân ả phù thủy.

"Bắt lấy ả!" Tôi gầm lên khi đẩy đối thủ của mình bay lên theo hình xoắn ốc trong không khí về phía khế ước thú của mình.

Sylvie ngay lập tức lao xuống và nắm lấy mụ phù thủy bằng móng vuốt dài của mình. Với tình trạng suy yếu của phù thủy, hào quang ăn mòn của ả ta không ảnh hưởng nhiều đến khế ước thú của tôi. Lớp vảy bọc thép của Sylv đã giúp cô ấy được bảo vệ đủ lâu để bay lên trời.

Hai người họ bị lạc trên mây khi Sylvie tiếp tục mang ả Vritra lên.

‘Ả ta mất ý thức rồi,’  Sylvie nói qua thần giao cách cảm, giọng cô ấy khó nghe vì khoảng cách xa.

‘Thả ả ta xuống đây,’  Tôi nói lại, vẫn còn trên mặt đất.

‘Con sẽ làm nhiều hơn cả thả,’  Cô ấy gầm gừ.

Sau khi thiền định một chút nữa cho phép thuật cuối cùng, tôi cố gắng đứng dậy, đôi chân run rẩy gần như không giữ cho tôi đứng vững nỗi.

Với cánh tay còn tốt của mình giơ lên, tôi hội tụ mana để tạo thành đầu của một ngọn giáo. Những cổ tự trên cánh tay của tôi nhấp nháy và mờ đi nhưng vẫn còn đó, giúp tôi vận được nguồn mana trong bầu khí quyển nhiều nhất có thể. Tôi có thể cảm thấy nhiệt độ giảm xuống khi ngọn giáo băng to ra bằng kích thước của một cái cây.

Khi tôi ngưng tụ băng đều đặn, ngọn giáo thô sơ đã biến hình thành một cây thương đủ lớn để cho một người khổng lồ sử dụng. Cây thương liên tục thay đổi, tự tinh chỉnh thêm khi tôi cô đặc mana lại và nhào nặn nó bằng năng lượng xung quanh.

Cảm thấy đôi chân của mình như muốn quỵ xuống, tôi nhanh chóng nâng nền đất xung quanh chân mình, dùng một thanh nẹp đất để cắm chặt tôi xuống đất.

Được nén đặc và mài sắc đến mức cây giáo từng có kích thước bằng một cái cây giờ chỉ dài hơn tôi vài mét. Ngọn giáo băng, vẫn lơ lửng trong không khí, lấp lánh như bầu trời mùa Aurora Constellate vào mỗi thập kỷ.

Mùi vị chát của kim loại tràn vào miệng khi máu chảy dọc cằm, cơ thể tôi cảnh báo về tình trạng khốn khổ của tôi hiện giờ.

Một lúc sau, tôi thấy mụ phù thủy. Nữ Vritra hùng mạnh một thời, kẻ dường như bất khả chiến bại đang lao xuống như một mảnh thiên thạch. Qua tốc độ kinh khủng kia, hẳn là Sylvie đã ném ả ta xuống thẳng về phía tôi; chỉ cần khoảng vài nốt nhạc là tôi có thể tính toán nơi ả ta hạ cánh.

Cơ thể uốn éo của Vritra đâm thẳng vào mũi thương của tôi, và ngay lập tức, cơ thể tôi giật lùi mạnh vì phản lực.

Tôi có thể cảm thấy cái nẹp đất mà tôi đã tạo ra nát hết ra khi ngọn giáo cắm sâu vào cơ thể của mụ phù thủy.

Với sức lực còn lại của đôi chân, tôi cố gắng nhảy ra khỏi đó trước khi hứng chịu toàn bộ lực tác động của ả Vritra với ngọn giáo của mình.

Cả đống đá và mảnh cây văng vào lưng tôi khi một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên vang vọng khắp khu rừng và làm rung chuyển cả rừng cây xung quanh.

Tôi như muốn bất tỉnh khi cơ thể tôi văng xuyên qua những khúc gỗ và cành cây cũ và bất cứ thứ gì khác trên mặt đất trước khi một thân cây lớn cuối cùng ngăn cơ thể tôi lại.

'Cố lên, papa!'  Sylvie hét lên.

‘Ta tưởng... con nói là.. muốn giữ gìn nhân phẩm... nên không gọi ta là... Papa mà,’ tôi nói, ý thức của tôi dần tiêu tan.

Sylv vẫn im lặng; tôi có thể cảm thấy những cảm xúc lẫn lộn tràn thoát ra từ cô ấy—tuyệt vọng, tội lỗi, tức giận, buồn bã.

Với nhận thức của tôi về thời gian gần như không còn nữa, tôi không thể biết Sylvie đã mất bao lâu để đến đây, nhưng cái miệng đen lớn của cô ấy đã lượn lờ trên người tôi vào lúc tôi nhận ra cô ấy đang ở bên cạnh tôi.

Đôi mắt vàng trong suốt của cô ứ đầy nước mắt khi cô từ từ mở hàm ra. Sylvie khẽ thở ra, nhưng thay vì không khí, một làn sương mờ màu tím bao trùm lấy tôi.

Những cơn đau nhức nhối trên khắp cơ thể tôi đã sớm mờ đi khi làn sương nhẹ nhàng thấm vào người.

‘Con là nhánh vivum.’  Tôi lẩm bẩm yếu ớt. (Dành cho ai quên, nhánh vivum của aether thuật là nhánh của sự sống)

‘Đừng nói chuyện nữa,’  cô ấy mắng khi tiếp tục chữa bệnh cho tôi.

‘Hệt như bà của con vậy.’  Tôi nở một nụ cười yếu ớt. ‘Đối với một con rồng trông đáng sợ như vậy, sức mạnh của con hóa ra khá… dịu dàng nhỉ.’

Một cảm giác thích thú mờ nhạt dấy lên trong cô khế ước thú của tôi khi nghe nhận xét của tôi. 'Nếu như người vẫn còn năng lượng để đùa nhạt như vậy, con chắc chắn người sẽ ổn thôi.'

‘Tất nhiên rồi, con nghĩ ta là ai cơ chứ?’

'Một đứa trẻ ngỗ ngược và ngốc nghếch không có ý thức tự bảo vệ mình,'  cô ấy càu nhàu và nhắm chặt hàm. 'Con đã cảnh báo người rằng sẽ có kẻ thù sẽ đến chỗ người, nhưng người vẫn quyết định tự mình chiến đấu với ả ta!'

Phát ra những cơn ho sù sụ, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mũi Sylvie.

‘Ta xin lỗi. Ít nhất thì chuyện cũng kết thúc rồi - nó kết thúc rồi, phải không?’

“Hãy tự mình chứng kiến đi,” Sylvie nói to, âm sắc nhẹ nhàng và êm dịu trong giọng nói của cô ấy thật êm dịu sau khi nghe rất nhiều tiếng thét của mụ phù thủy kia.

Tôi sử dụng khuỷu tay của mình để dựa mình vào gốc cây mà tôi đã va chạm, còn cô khế ước thú của tôi thì đứng bên kia để đỡ tôi dậy.

Cách đó chưa đầy 15 mét là một miệng hố có kích thước bằng cả một ngôi nhà với một lớp bụi mỏng vẫn còn hiện rõ. Ở trung tâm của chỗ lõm là ngọn giáo băng được chôn nửa dưới đất khi cơ thể vô hồn của mụ phù thủy nằm lơ lửng trên không, ngọn giáo đâm thẳng vào ngực ả ta.

Làn hơi độc vẫn bốc ra từ cơ thể phù thủy khi làn da bị ăn mòn của ả ta cố gắng ăn mòn hết lớp băng, nhưng vô ích.

Ả ta đã chết.

[] [] []

#Councilor