15/8/20

Chapter 150: Tin Đồn

 [] [] [] 

Chỉ là một đầu bếp bình thường thôi á?” Tôi lặp lại. “Vì lý do nào đó, cháu cảm thấy hơi khó tin điều đó đấy.”

Bà bếp trưởng chỉ nhún vai, cởi bỏ tạp dề ra và quăng nó sang Nyphia. “Danh hiệu hào nhoáng ở trước tên của ta chỉ để làm màu thôi, nên đúng vậy, ta là Bếp Trưởng Astera. Rất vui được gặp cậu.”

Bất ngờ vì khí chất thông thái trong ngôn từ của bà ấy, tôi cúi đầu trả lời. “Và cháu là Arthur. Rất vinh hạnh được gặp bà.”

“Giờ thì, Arthur, hãy cho những lính mới ở đây chứng kiến một màn trình diễn phi thường trước khi bọn chúng bắt đầu la ó nhé.” Bà ấy mỉm cười một cách tự tin và giơ cái giá trên tay mình lên.

“Đương nhiên rồi. Và đó sẽ là vũ khí của bà ư?”

“Đừng ngốc thế. Thật thô lỗ khi chiến đấu bằng một dụng cụ làm bếp.” Bật cười một cách sảng khoái, Quý Bà Astera ra hiệu cho một trong những người lính ở đầu hàng đưa vũ khí cho bà—một thanh kiếm ngắn, hệt như cái tôi đang cầm. “Giờ thì chiến thôi, mà nhớ nương tay với một bà lão như ta nhé.”

Và như thế, bà ấy bỗng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi và xuất hiện với tốc độ mà không một “đầu bếp bình thường” nào có thể thực hiện động tác đó được. Quý Bà Astera liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu tôi, và đang chuẩn bị bổ thẳng kiếm xuống, khuôn mặt đẹp lão của bà đang mỉm cười một cách hoang dại.

Tôi nhanh chóng bước sang bên để né đòn và đồng thời liền giơ thanh kiếm của mình lên. Những tia lửa như đang nhảy múa xung quanh chúng tôi khi lưỡi kiếm của tôi chạm lưỡi kiếm của bà. Trước khi thanh kiếm của Quý Bà Astera chạm mặt đất, bà ấy đá mạnh vào cán kiếm của tôi để tạo khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Do tôi chỉ vận một lượng mana nhỏ vào cơ thể và thanh kiếm, nên cả hai tay tôi cảm thấy khá tê liệt sau khi đỡ đòn tấn công của bà. “Chỉ là một đầu bếp bình thường thôi á?” Tôi hỏi lại.

“Chỉ là một đầu bếp bình thường thôi,” bà ấy nháy mắt trả lời rồi lao thẳng đến tôi một lần nữa.

Kiếm của chúng tôi mờ đi vì tốc độ tung đòn nhanh như vũ bão của Quý Bà Astera lẫn tôi.

Cơ thể nhỏ nhắn của bà di chuyển một cách uyển chuyển đến mức có thể làm Kordri, vị asura đã huấn luyện tôi, cảm thấy ấn tượng. Cả hai chúng tôi đều né những đòn tấn công của đối thủ và tung đòn với những chuyển động gọn nhất có thể. Nếu không phải là do mồ hôi chảy đầy trên mặt và cổ tôi, thì trông như thể bọn tôi cố tình đánh hụt lẫn nhau vậy.

Tôi nâng mức sử dụng mana lên 20%, nhưng cũng giống như tôi, có vẻ như bà ấy cũng đang kiềm lại khả năng thật sự của mình nên trận đấu này như kiểu kẻ tám lạng, người nửa cân.

Chúng tôi không có thời gian xa xỉ để lên tiếng vì bọn tôi phải tập trung cao độ để theo kịp đòn đánh của đối phương, nhưng cảm xúc của chúng tôi đều lộ rõ trên khuôn mặt mình. Đây không phải là một trận đấu phép thuật; đây chỉ đơn thuần là một màn trình diễn kiếm thuật.

Quý Bà Astera nở một cười vui sướng trên khuôn mặt đẫm mồ hôi trong khi liên tiếp tấn công tôi, và trong suốt trận đấu này, tôi nhận ra mình cũng đang mỉm cười.

Với mỗi đòn đánh được tung ra, tôi liền phản đòn nhưng bà ấy tránh né một cách hoàn hảo cho đến khi sau lưng bà là cái lồng bằng đá. Tôi quyết định không nâng lượng mana lên mà thay vào đó là tận dụng lợi thế này. Tôi liền chúi người thấp xuống và sẵn sàng chém bổ ngược lên trên.

Bà ấy không còn chỗ nào để thoát thân ngoại trừ di chuyển về phía bên phải—nhưng đó chỉ là do tôi nghĩ thế.

Ngay cả khi bà ấy chỉ cách tôi khoảng một cánh tay, bà ấy đã đá mạnh vào phía sau tường và phóng thẳng về phía tôi. Tôi nhanh chóng dùng chân phải để xoay cả cơ thể, suýt soát tránh lưỡi kiếm sượt qua má tôi. Thế trận đã đổi chiều rồi; giờ thì tôi mới là người đã bị dồn vào đường cùng.

“Ta tin là có một thành ngữ nói rằng, kể cả một con chuột cũng sẽ quay lại cắn nếu bị dồn vào đường cùng.” Quý Bà Astera nói và giơ thanh kiếm lên vào thế phòng thủ.

Tôi mỉm cười. “Chà, có vẻ như bây giờ cháu chính là con chuột bị dồn vào đường cùng rồi.”

“Đó chính là lý do ta phải rất thận trọng đấy.” Bà ấy mỉm cười, nằm chặt cán kiếm. “Giờ thì, sao cậu không bộc lộ hết sức mạnh thật sự của mình đi, Arthur?”

“Trong một trận chiến kiếm thuật nảy lửa và hào hứng như thế này, cháu nghĩ nếu dùng bất kì phép thuật nào ngoài những phép cường hóa cơ thể cơ bản thì sẽ rất thô lỗ.” Tôi trả lời.

“Mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng cậu rất khôn ngoan đấy.” Bà ấy gật đầu đồng tình. “Thế thì chúng ta cùng chiến đấu hết mình luôn nhé?” Một luồng mana khổng lồ tuôn trào từ cơ thể đối thủ của tôi khi bà ấy lùi lại một bước.

Những người lính đứng đầu hàng nhăn mặt vì luồn năng lượng dày đặc trong khi số khác phải nghiêng người về trước để tránh bị thổi bay về sau.

Nở một nụ cười, tôi nâng mức sử dụng mana lên 40%. Một làn sóng mana khổng lồ tuôn ra từ người tôi, nhưng nó hoàn toàn khác xa so với luồng mana của Quý Bà Astera. Mana của bà ấy như những luồng gió gay gắt và dữ dội, còn mana của tôi thì tỏa ra êm ả như những đợt sóng vỗ rì rào.

Nụ cười trên khuôn mặt của quý bà Astera liền biến mất khi bà tròn mắt nhìn tôi một cách đầy thán phục. Lắc đầu để tập trung lại, bà ấy liền vận mana thành lớp giáp dày bao bọc cơ thể mình trước khi bắn người về phía tôi. Mỗi bước đi của bà làm rung chuyển cả sàn đấu, tạo những hố nhỏ dưới sàn.

Chỉ trong một nốt nhạc, lưỡi kiếm của bà chỉ cách cuống họng tôi vài cm, nhưng lực tung đòn của bà thì đã tạo ra những luồng gió cực mạnh lướt cổ tôi, và tạo một cái lỗ ở ngay bức tường đằng sau lưng tôi.

Tôi có thể hiểu tại sao một người như Nyphia lại sợ hãi người đầu bếp ‘bình thường’ này đến vậy. Sau khi đòn mở đầu thất bại, bà nhảy lại về sau và chỉnh lại thế tấn công, trông bà hệt như một con mãng xà sẵn sàng phóng tới con mồi của mình.

Nhưng lần này thì tôi sẽ là người tung đòn. Tôi lao về phía trước một cách êm ru không một tiếng động và tốc biến sang kế bên bà ấy với thanh kiếm chuẩn bị chém ngang qua, nhưng bà ấy đã ngay lập tức cúi người xuống né được. Do không kịp có thời gian để chuẩn bị để đỡ đòn tấn công của tôi nên chuyển động của bà có chút vụng về, nhưng việc bà ấy có thể phản ứng kịp với đòn tốc độ ra đòn của tôi đã chứng tỏ kĩ năng giao chiến của bà rất khủng khiếp.

Bà ấy đáp trả bằng một cú vung toàn lực trước khi nhảy ngược về sau lần nữa. Lần này, bà ấy không đợi tôi tung đòn nữa, mà bà quyết định lao đến chỗ tôi một lần nữa. Tôi chuẩn bị đưa kiếm lên, nhưng rồi chợt nhận ra cú đâm của bà chỉ là đòn đánh lạc hướng khi bà hạ thấp trọng tâm cơ thể và vung nhằm vào chân tôi; bà ấy muốn tôi nhảy lên để tránh đòn để bà ấy có thể tấn công tôi trên không trung.

Thay vì làm như thế, tôi liền hạ kiếm xuống để đỡ đòn.

Một tiếng reo cao vút phát ra khi hai thanh kiếm của chúng tôi va chạm nhau. Cánh tay tôi rung rẩy dữ dội do lực tác động, và thanh kiếm trên tay tôi vỡ nát ra.

Hai chúng tôi đứng đó một hồi, đều bất ngờ trước sự việc này, rồi tôi lên tiếng nói. “Cháu thua rồi, Bếp Trưởng Astera.”

“Không, ta không chấp nhận điều này. Chỉ là do chất lượng thanh kiếm của cậu quá—”

Tôi chỉ lắc đầu. “Cháu nghĩ cũng đã đến giờ ăn tối rồi mà nhỉ?” Tôi bước về phía người lính đã cho tôi mượn thanh kiếm. “Xin lỗi vì thanh kiếm của anh nhé. Tôi sẽ đền cho anh cây mới.”

“Cá—ồ, à, ừ. Không sao đâu…” giọng của anh ta càng nhỏ đi khi anh ta thất thần nhìn tôi chằm chằm. Chỉ cho đến khi tôi để ý biểu cảm thán phục của anh ta thì tôi mới nhận ra cả trại đã trở nên im ắng đến nhường nào. Tôi nhìn xung quanh và thấy ai cũng có biểu cảm y hệt anh lính trước mặt tôi, tiếng động duy nhất có thể nghe được là tiếng kêu gỗ kêu rắc rắc phát ra từ lửa trại.

“Mấy đứa nghe cậu ta nói rồi đấy, nhấc cái đít lên hoặc nhịn đói hết tối nay à!” Quý bà Astera hét lên. “Tối nay chúng ta chơi tới bến!”

Và như thế, đám đông im lặng liền hò reo ầm ĩ, còn các đầu bếp vạm vỡ kia thì bắt đầu sắp đồ ăn nóng hổi lên dĩa.

Mọi người nhanh chóng đắm chìm trong bầu không khí lễ hội khi Quý bà Astera đem những thùng rượu ra. Tôi thấy Vanesy đang cố từ chối lời mời uống rượu, nhưng rồi cô ấy cũng chịu thua và cầm ly lên uống.

Tôi không rõ uống rượu bây giờ có phải là ý hay không khi chúng tôi đáng ra phải trông chừng những con tàu phe Alacryan đi vào đây, nhưng tỉ lệ chuyện đó xảy ra là rất thấp nên tôi cũng đành để mọi người tận hưởng vào đêm nay.

Sau vài ly, các người lính bắt đầu ồn ào hơn. Một số thì hát hò trong khi số khác hùa theo, dùng những khúc gỗ rỗng để làm nhạc cụ tạm thời. Những bài hát của họ nghe như những bài hát kể về chuyến phiêu lưu thám hiểm vô tận của mình, và mặc dù giai điệu nghe có hơi kì lạ nhưng nghe vẫn rất hay—đặc biệt là sau khi tôi cũng uống vài ly.

‘Không phải Lance không nên để bị cám dỗ bởi những thứ này và uống nhiều đến thế ư?’  Sylvie trách nhiết, chui vào nằm trong áo tôi để giữ ấm cho bản thân.

‘Ai bảo là bị cám dỗ?’  Tôi trả lời, uống thêm một ngụm, tận hưởng hơi ấm trong rượu và từ đống lửa trại.

“Có phiền nếu ta ngồi cùng không?” Quý bà Astera ngồi kế bên tôi, bên cạnh đống lửa trại cháy bập bùng với một chai rượu trên tay. “Vậy chính xác thì cậu là ai hả, Arthur?”

“Không hề,” tôi trả lời, cảm thấy biết bà ấy vì những người lính tò mò xung quanh tôi liền giải toán khi bếp trưởng đến. “Và cháu tưởng là bà đã biết rồi chứ.”

“Ta chỉ biết cậu không phải là một đứa trẻ bình thường,” bà ấy nhún vai rồi tu hết số rượu còn lại trong chai rượu.

Tôi cũng làm theo và tu một ngụm. “Vậy cháu có thể hỏi bà là ai được không?”

Ta đã bảo rồi, ta chỉ là một—”

“Ừ thì câu trả lời ‘đầu bếp bình thường’ sẽ không đủ để thuyết phục cháu đâu,” tôi ngắt lời.

Bà ấy bật cười to, một nụ cười không hợp với dáng người nhỏ của bà. “Rồi, ta sẽ trả lời vậy. Nhưng chắc là cậu đã biết từ những người lính ở đây rồi. Bởi sau cùng, rất nhiều người trong số họ đây đều là học trò của ta cả.”

“Vậy bà là một giảng viên? Tại Xyrus?”

“Ôi thôi cho ta xin, ta thà nuốt cát nóng còn hơn đi dạy ở cái trường đó.” Bà ấy khịt mũi.

“Cháu cũng là một học viên ở đó đấy.” Tôi trả lời, vờ như bị xúc phạm.

“Vậy thì cậu biết rất rõ lũ trẻ ở đó bố la bố lếu như thế nào rồi đó,” bà ấy nhếch mép trả lời.

“Chuẩn luôn,” tôi thở dài, cảm thấy trĩu lòng khi nhớ lại những ký ức mà tôi không muốn nhớ lại.

“Sau cuộc chiến tranh với tộc elf, ta quyết định nghỉ hưu bằng cách đi dạy ở Học viện Lanceler,” bà ấy nói, nhìn vô định vào đống lửa qua cái ly rỗng. “Cậu cũng biết đến bọn ta mà nhỉ?”

“Tất nhiên,” tôi trả lời, nghĩ về lúc tôi dành thời gian nghiên cứu những ngôi trường danh tiếng ở Thành Phố Kalberk, gần Sapin. “Ngôi trường huyền thoại chuyên đào tạo lính tinh nhuệ.”

“Nhưng sau chiến tranh thì nhu cầu sở hữu lính sụt giảm đi.” Bà ấy thở dài, làm mờ cái ly. “Càng nhiều quý tộc muốn con em họ theo học tại Xyrus vì căng thẳng giữa ba chủng tộc đã lắng xuống.”

“Cháu hiểu rồi,” tôi lẩm bẩm. “Thế nhưng, với cuộc chiến chống lại Alacryans thì trường Lanceler chắc hẳn cũng có rất nhiều học viên mới đến mà. Không có ý xúc phạm đâu, nhưng bà đến đây làm đầu bếp để làm gì?”

“Đó là câu chuyện dành cho khi khác,” bà ấy cười khúc khích. “Mai mốt có nhiều rượu hơn thì ta sẽ kể cho.”

Tôi nâng ly lên. “Cháu mong đến khi đó đấy.”

“Giờ thì đến lượt cậu. Một nhân tài như cậu làm gì ở đây, và vì lý do quái gì mà cậu lại theo học ở Xyrus với trình độ kiếm kĩ điêu luyện như thế?”

“Là vì cháu chỉ có mỗi kiếm thuật là tốt thôi. Cháu cần phải cải thiện kĩ năng phép thuật của mình nữa.” Tôi trả lời.

Bà ấy nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to. “Nói thật đấy à?”

Tôi chỉ cười, rồi tiếng bước chân lách cách vang lên thu hút chú ý của tôi. “Thưa Tướng Quân—Ý tôi là, thưa Ngài.” Người lính đứng gác ngoài lều của Giáo sư Glory lập tức che miệng vì lỡ lời, mắt anh ta mở to một cách sợ hãi và đảo mắt qua lại giữa tôi và Quý Bà Astera.     

Bất chấp tiếng nói ồn ào xung quanh chúng tôi, có vẻ như một số người khác ở gần đây cũng nghe được, liền quay ngoắt đầu về phía chúng tôi.

Người lính gác liền tiếp tục nói, cố gắng nó nhỏ hơn để sửa lỗi trong tuyệt vọng “Chỉ Huy Auddyr đã đến, còn Chủ Huy Glory thì không biết đã đi đâu mất rồi.”

Thở dài, tôi quay đầu sang vị bếp trưởng, mắt bà ấy nhăn lại trong bối rối. “Chà, đó là câu chuyện của cháu đấy.”

“Cậu ta vừa nói, ‘Tướng Quân”—Quý bà Astera quay sang người lính gác—“Cậu vừa nói ‘Tướng Quân,’ phải không?”

Không biết phải trả lời làm sao, anh ta chỉ nhìn sang tôi một cách bối rối, nhưng rồi tôi chỉ đứng lên, cố gắng không làm cô khế ước thú của tôi tỉnh giấc.

“Đi thôi. Cùng đi tìm vị chỉ huy của mấy người nào.” Rồi tôi quay sang vị bếp trưởng, giơ cao ly rượu rỗng lên. “Mai mốt có nhiều rượu hơn thì nhớ kể nhé.”

Khuôn mặt bà trở nên thư giãn và bà ấy mỉm cười nói. “Được thôi.”

Khi chúng tôi trên đường về lại lều chính, tôi khảo sát qua khu vực trên những tảng đá lớn, mong sẽ tìm được cựu giáo sư của tôi. Biết tính cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy có thể nghỉ ngơi thư giãn vào thời điểm này.

“À, cô ấy đây rồi,” tôi nheo mắt lại và nói.

Mất khoảng một lúc thì người lính gác mới phát hiện bóng dàng lờ mờ của cô ấy đang ngồi trên tảng đá tạo nên bức tường phía trước của cả trại.

“Cảm ơn ngài.” Người lính gác chuẩn bị rời đi thì tôi liền ngăn anh ta lại.

“Để tôi đi cho. Nói với Chỉ Huy Auddyr rằng tôi sẽ gặp ông ấy vào sáng sớm mai.”

“Nhưng chỉ huy—”

“Không sao cả,” tôi ngắt lời, đưa cho anh ta một cái ly rỗng. “Tối nay chẳng có nhiều chuyện xảy ra, và tôi cũng lỡ uống quá chén rồi nên để mai tỉnh táo rồi nói chuyện rõ ràng.”

“Vâng, thưa Tướng Quân.” Người lính giơ tay chào rồi đi về phía căn lều.

Thở một hơi thật dài đến mức xuất hiện khói trước mặt tôi, tôi vận mana Phong hệ vào cơ thể rồi sẵn sàng nhảy lên. Lớp tuyết mỏng dưới chân tôi vụn vỡ khi tôi bay lên khỏi mặt đất.

‘’Chúng ta đi đâu thế ạ?’  Sylvie hỏi với giọng ngái ngủ qua thần giao cách cảm.

‘Đi đảm bảo rằng cấp dưới yêu dấu của ta vẫn ổn.’  Tôi trả lời rồi bước lại chỗ Vanesy từ phía sau.

Vị cựu giáo sư liếc nhanh về sau rồi quay mặt lại ngắm bờ biển được thắp sáng bởi ánh trăng huyền ảo. “Muốn uống một ly không?”

“Không phải làm trinh sát thì không nên uống à?” Tôi bật cười, ngồi xuống kế bên cô ấy và Sylvie chui ra khỏi áo choàng của tôi.

“Câu đó phải để tôi nói mới đúng, Tướng Quân, mặt mày cậu đỏ như cà chua rồi kìa.” Cô ấy chế giễu, nhẹ nhàng vuốt ve khế ước thú đang duỗi người giữa chúng tôi.

“Đưa đây.” Lấy bình rượu từ tay cô ấy, tôi tu một ngụm rượu nóng khiến cổ họng tôi hơi cay.

Chống tay ra sau lưng, vị cựu giáo sư nhìn lên vầng trăng khuyết trên bầu trời. “Này, cậu có nghĩ là chúng ta sẽ thắng cuộc chiến này không?”

“Tôi không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng chúng ta sẽ chiến thắng.” Tôi hứa.

“Vì lý do nào đó, bất chấp việc cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi gấp hai lần, ấy vậy mà lời nói của cậu lại khiến tôi rất an tâm—như thể là cậu chắc chắn sẽ giữ lời.”

Tôi nghĩ lại sự kiện ba năm trước, sự kiện luôn ám ảnh tâm trí tôi. “Tôi đã làm rất nhiều người thất vọng trước đây. Giờ tôi đảm bảo sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa.”

“Cậu đang nói về vụ việc ở Xyrus hả?” Cô ấy hỏi, nhăn mày lo lắng.

Tôi chỉ khẽ lắc đầu và nhìn về nơi xa xăm trên mặt biển lấp lánh rồi quay sang vị cựu giáo sư. “Chuyện gì đã xảy ra ở Học viện Xyrus?”

Vanesy nhìn tôi một cách đau đớn, nhưng cô ấy vẫn quyết định giữ yên lặng.

Tôi tiếp tục nói. “Tessia không nhớ gì nhiều, còn Curtis và Kathyln thì hành động như thể chẳng có gì xảy ra—như thể họ không muốn chấp nhận chuyện đã xảy ra. Thật sự thì chính xác đã xảy ra chuyện gì trước khi tôi đến vậy?”

“Arthur. Chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi. Nói với cậu điều này chỉ khiến cậu—”

“Tôi cần phải biết, Vanesy. Đáng ra tôi phải hỏi từ sớm hơn, nhưng tôi luôn viện cớ né tránh việc này.”

Thở một hơi thật dài, vị giáo sư cũ của tôi gật đầu. “Trong Ủy Ban Kỷ Luật, Doradrea là người được phát hiện tử vong đầu tiên. Theodore thì dính chấn thương nặng nề và cũng không qua khỏi, ngay cả khi các pháp sư emitter đã cố gắng hết sức. Claire Bladeheart thì biến mất kể từ đó, và ngay cả chú cô ấy cũng không biết cô ấy hiện đang ở đâu, và…”

Đầu tôi quay cuồng khi cô ấy liệt kê những cái tên mà tôi từng biết giờ đã rời khỏi thế gian này. Giọng cô ấy nghe rất mờ, nhưng những cái tên cô ấy nói đều vang lên rất rõ trong đầu tôi. “Và?”

“Kai Crestless là một trong những kẻ phản bội cùng phe với gã Vritra tên Draneeve. Kai và đồng bọn biến mất cùng với Draneeve, và tất nhiên là cùng với Elijah,” cô ấy tiếp tục. “Có thể hắn ta chính là lý do tại sao Curtis không muốn nhắc lại thảm họa đó.”

“Tôi hiểu rồi,” tôi lẩm bẩm, chuyển ánh mắt sang biển.

Cả hai chúng tôi ngồi đó lặng im một lúc lâu. Bầu không khí ồn ào và tiếng sóng biển vỗ rì rào hòa lẫn vào nhau khi tôi nghĩ về khoảng thời gian ngắn ngũi của tôi ở Xyrus. Biết được những gì đã xảy ra khiến tôi ngộ nhận một sự thật cay đắng. Đôi lúc, tôi thường cảm thấy mình đang dần lãng quên đi ký ức về kiếp trước của tôi. Càng ngày, bản ngã cũ của tôi ngày càng biến mất, và tôi đã có thể trở thành người mà tôi muốn trở thành trong thế giới này. Nhưng chính vào lúc này, tôi lại ước gì mình có thể trở về con người khi xưa—con người lạnh lùng và khôn ngoan đã đè nén cảm xúc lại để không để ai lợi dụng chúng để chống lại tôi.

Không phải là tôi không đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tận tai nghe được khiến nó có cảm giác rất chân thật. Ngực tôi quặn đau, như thể dòng máu chảy qua tim tôi đã đông đặc lại khiến nó khó đập bình thường.

Một dòng nước mắt ấm lăn dài trên khuôn mặt lạnh lẽo của tôi, tôi có thể cảm nhận được cằm mình run rẩy như một đứa trẻ. Cắn chặt răng để kiềm nén những thứ cảm xúc không mong muốn lại, tôi quay mặt khỏi cấp dưới của tôi. Tôi không thể tưởng tượng được sẽ có biết bao nhiêu người tôi biết sẽ chết trong khi tôi lại bất lực không thể làm gì để ngăn điều đó lại—ngay cả những người tôi vừa gặp hôm nay. Bao nhiêu trong số họ có thể sống sót qua cuộc chiến này?

Tôi quay mặt sang Vanesy và thấy vai cô ấy run lên cầm cập và tay cô nắm chặt bình rượu. Nhanh chóng gạt đi dòng nước mắt, tôi đứng dậy.

‘Sylvie. Giúp ta một việc và trông chừng đêm nay nhé.’

‘Được thôi,’ cô rồng của tôi trả lời với giọng nói nhẹ nhàng và an ủi mà tôi hiếm khi nghe. Khế ước thú của tôi liền biến trở lại hình dạng gốc, làm vị cựu giáo sư giật mình. Chỉ với một cú vỗ cánh mạnh mẽ, Sylvie bắn thẳng lên trời, rất khó để nhận ra cô ấy khi cô ấy hòa mình với bầu trời đêm.

“Đi thôi.” Tôi chìa tay ra với Vanesy. “Đêm vẫn còn dài, và có vẻ như những người lính dưới kia không có ý định dừng lại đâu. Là chỉ huy của họ, tôi nghĩ nhiệm vụ của cô là tham gia cùng bọn họ chứ không phải ngồi đây ủ rũ thế đâu.”

[] [] []

#Darkie