[] [] []
Mọi thứ sẽ được liên kết nếu tộc người lùn thực sự
liên minh với lũ Alacrya, nhưng bất kể linh cảm của tôi như thế nào, tôi cần chắc
chắn nghi ngờ của mình không phải là do tôi quá đa nghi.
Tôi tốn thêm một giờ để xác định một trong những lối
vào của vương quốc Darv dưới lòng đất, nhưng thậm chí điều đó chỉ có thể thực
hiện được với sự giúp đỡ của Realmheart.
‘Người đang căng thẳng.’ Sylvie nói từ
dưới lớp áo choàng trong khi tôi đang cẩn thận trượt những ngón tay của mình
lên những kẽ hở mờ nhạt được nguỵ trang để trông giống như những vết nứt đọc
theo vách đá.
‘Ổn thôi. Ta chỉ đang sử dụng Realmheart quá lâu, chỉ
vậy thôi.’ Tôi đáp lại khi nhìn xuống cánh tay của mình.
Không có những dòng cổ tự vàng khắc vào người và tầm nhìn của tôi trở lại bình
thường, tôi nhận ra rằng cơ thể mình trở nên trắng như thế nào–không giống như
làn da trắng như Ngọc Trinh mà các cô gái mong muốn mà là làn da nhợt nhạt sẽ
khiến bạn lo lắng về sức khỏe của mình.
‘Con
cảm thấy không cần phải nhắc người, nhưng người có biết là có một khái niệm gọi
là sự điều tiết khi mà làm việc ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể chất không?’
Bỏ qua sự cằn nhằn của cô rồng
trong áo mình, tôi cố gắng đẩy lối vào ẩn một lần nữa. Bất chấp lượng mana được
sử dụng để cường hóa sức mạnh thể chất của tôi, cánh cửa đất vẫn không xê dịch.
Chắc chắn phải có một cách
nào đó để mở nó ra. Tôi đang thiếu gì đó. Tôi tiếp tục trượt cánh tay được bọc
bởi mana thổ hệ trên cánh cửa, dọc bền ngang của cánh cửa.
‘Có
thể người phải là một người lùn thì mới được phép vào.’ Sylvie trầm ngâm.
‘Không.
Ta nghi ngờ khả năng thực sự có một loại mana đặc trưng nào khác mà chỉ có tộc người
lùn sở hữu ngoại trừ deviant, và nếu như thế , hơn tám mươi phần trăm dân số của
họ sẽ không thể nào vào trong cánh cửa do chính mình làm ra. Không, phải có một
thứ gì đó khác-ta nghĩ ta hiểu rồi!’
Tôi lập tức quỳ xuống, khiến
Sylvie ngã nhào ra khỏi áo choàng của với chuyển động đột ngột của mình.
‘Ta
không cần phải là một người lùn, nhưng tộc người lùn chắc chắn đã xây thứ này
nên ta phải hành động giống như họ.’ Tôi di tay mình dọc bức tường đá một lần nữa,
gạt những bụi cây bao phủ phần lớn nửa dưới cánh cửa ẩn.
‘Ahhh,
chiều cao!’ Cô ấy xác nhận, giọng nói phấn
khích vang lên trong đầu tôi khi cô ấy leo lên vai tôi.
Sau vài phút cố gằng tìm
nút bấm, cần gạt, tay cầm- hay bất cứ thứ gì để mở cơ chế khóa này, tôi cuối
cùng cũng tìm ra nó. Cách mặt đất khoảng một mét hai, gần rìa cánh cửa, tay phải
của tôi lún vào vách đá. Ban đầu tôi có cảm giác như đã vô tình chạm vào một loại
nhựa cây hay một loại keo nào đó, nhưng khi tôi vận mana vào tay, độ dính trên
bức tường đã thay đổi. Trong khi tôi chơi với cơ chế độc đáo của cánh của này,
tôi nhận ra rằng không phải là ta phải đưa bao nhiêu nhiêu mana thổ hệ vào tay, mà là lượng mana chính xác ta phải
đưa vào khi ấn sâu hơn vào ổ khóa ẩn này.
Nếu mức mana xuất ra có thể
đo từ một đến mười, thì tôi cần phải tìm sự kết hợp chính xác giữa những con số
đó để mở khóa cánh cửa này.
Mỗi lần đoán sai lượng mana
và cố gắng đẩy tay vào, thì đất xung quanh tay tôi trở nên nhớt hơn và đẩy tay
tôi ra khỏi ổ khóa. (Mn cứ tưởng tượng như cục slime mà ta hay chơi ấy, nhưng
mà nó đàn hồi hơn thôi.)
“Chết tiệt.” Tôi chửi rủa
sau lần thứ hai mươi thất bại. Một nửa muốn thổi bay cánh cửa, tôi hít một hơi
sâu và kích hoạt Realmheart một lần nữa.
Ngay lập tức, một cơn đau
nhức nhối tràn ra khỏi lõi của tôi và lan ra khắp cơ thể. Tôi khuỵu xuống co
người lại sau những cơn họ dữ dội. Tôi không chỉ nôn ra thức ăn và dịch mật mà
lần này còn cả máu nữa.
Một làn sóng bất mãn và lo
lắng phát ra từ Sylvie.
‘Ta
thề nếu con còn nói gì đó về sự điều tiết một lần nữa…’
‘Hay
hoàn thành nhiệm vụ này. Sau đó người có thể nghỉ ngơi một chút.’ Cô ấy đáp lại.
Với một cái gật đầu yếu ớt,
tôi dồn trọng lượng cơ thể lên chân để năng bản thân lên chỉ để ngả ngửa ra
sau. Với một lượng mana ít ỏi mà tôi đã bỏ ra để duy trì Realmheart, nên tôi đã
bỏ lượng mana ở chân để tiết kiệm cho việc mở khóa.
Tôi có thể cảm nhận được cảm
xúc từ cô rồng của tôi một lần nữa khi cô ấy nhìn tôi. Giữ im lặng, cô ấy giúp
tôi ngồi dậy bằng cách dùng đẩy tôi lên bằng đầu của mình.
Hít thở giống như việc tôi
đang nuốt kim vậy, nhưng tôi mừng là vì có thể kích hoạt Realmheart thêm một lần
nữa. Không lãng phí thời gian, tôi tập trung vào chỗ của ổ khóa, tay tôi chỉ vừa
đủ để chạm tới đó với sự giúp đỡ của Sylvie. Sử dụng chút mana cuối cùng, tôi
đưa mana thổ hệ vào tay mình.
Ngay lập tức, tôi có thể thấy
sự dao động của các hạt mana tụ tập xung quanh ổ khóa. Khi tôi đưa đúng lượng
mana vào tay, các hạt phát sáng và tản ra, cho phép tay tôi đưa sâu hơn vào lỗ
mà không sợ rằng tôi phải bắt đầu lại.
‘Ta
cá rằng những con rồng không bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng Realmheart như thế
này.” Tôi cười khẩy khi tay tôi cắm
vào trong bức tường, nơi đã sâu đến cùi trỏ.
‘Những
thứ như mở khóa ư? Không, nó quá thấp kém so với họ.’ Bé cáo trong áo tôi càu nhàu.
‘Tình
huống đòi hỏi sự thích nghi, bé rồng của ta à.’ Tôi vặn lại, kéo mạnh tay cầm được chôn sâu
trong cánh cửa. Với một tiếng cách thỏa mãn, bức tường đất rung lên trước khi mở
ra.
Tôi quay lại và nháy mắt một
cách đầy kiêu hãnh với cô rồng vẫn đang giữ cơ thể tàn tạ của tôi.
‘Con
cảm thấy xấu hở khi nghĩ đến việc từng gọi người là “papa”.’ Cho dù trong dạng cáo nhỏ, vẫn có một cảm giác
giễu cợt trong mắt cô ấy.
‘Ta là
người đã ấp ra con đấy.’ Hủy Realmheart, tôi lau vệt máu chảy xuống cằm ở
khóe miệng và vận lượng mana ít ỏi còn lại vào chân một lần nữa.
Với một phần trăm mana của tôi
chỉ vừa đủ để tôi có thể cử động đôi chân nát bấy này, thậm chỉ việc đứng thôi
cũng đã là một nhiệm vụ gian nan rồi.
Sử dụng bức tường làm điểm tựa,
tôi đứng dậy và đi thẳng xuống hành lang hẹp. Lối vào rộng khoảng một mét rưỡi
và chiều cao thì vẫn đụng đầu tôi kể cả khi tôi đã cúi xuống, nó giống như một
đường hầm thô sơ hơn là một hành lang. May thay, có những ngọn nến phát sáng mập
mờ trong những cái lỗ ở dọc hai bên tường. Với việc không cần cường hóa chân với
mana, tôi có thể sử dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để sử dụng luân chuyển
mana để bỏ xung vào lõi trống của mình.
Tôi có thể cảm nhận được sức
nóng từ những ngọn nến, những sau khi vượt qua những cơn gió cát khắc nghiệt,
tôi đã hết lòng đón nhận nó. Tôi bám vào phía bên trái của hành lang, một phần
để một cách nào đó trốn được và cũng bởi vì tôi rất cần dựa vào bức tường lởm
chởm này để đi xuống con dốc. Trong khi đó, Sylvie cẩn thận chạy trước vài bước,
kiểm tra từ xa bất cứ thứ gì khả nghi có thể là một cái bẫy.
‘Đây
có phải là một ý tưởng hay? Người không hề trong trạng thái chiến đấu và nếu
xui xẻo, chúng ta có thể gặp phải kẻ thù. Con bị giới hạn những gì con có thể
làm khi ở dạng này, và ngay cả khi chúng ta biết rằng những người lùn đang liên
minh với Alacrya, chúng ta có thể làm gì chứ.’ Cô rồng của tôi thả một quả
bom trong khi chúng tôi đi xuống hành lang.
‘Đây
không phải một ý kiến hay, nhưng chúng ta cần làm điều này.’ Tôi nghiêm túc đáp lại.’ Con
nói đúng, ta không thể chiến đấu và không có nhiều chỗ đễ trốn trong trường hợp
chúng ta chạm mặt ai đó, nhưng ta không thể phí thời gian để hồi phục. Nếu ta
đúng, kể cả khi không thể thể chứng minh, thì ta biết ít nhất Virion và Aldir sẽ
nghe ta.’
‘Được
thôi, nhưng điều đó vẫn sẽ không thay đổi gì. Ngay khi khi chúng ta gặp rắc rối
con sẽ phá những bức tường này và mang chúng ta ra khỏi đây.’
‘Chắc
chắn rồi.’ Tôi chấp nhận và tiếp tục đi xuống
hành lang mập mờ cho đến khi một thứ gì đó phát sáng-và nó không phải là một ngọn
nến- xuất hiện ở đằng xa. Liếc mắt với nhau, cô rồng của tôi tiến về phía ánh
sáng.
Đường hầm hơi cong hơn khi
chúng tôi đến gần nơi phát ra ánh sáng và tai tôi có thể nghe được những âm
thanh vọng từ xa lại. Những âm thanh trở nên lớn hơn khi chúng tôi tiếp tục đi
xuống đường hầm, nhưng có quá nhiều thứ đang diễn ra cùng một lúc khiến tôi
không thể phân biệt được ra từng âm thanh cụ thể. Có tiếng nói chuyện, nhiều tiếng
bước chân sắc nhọn, cũng như như tiếng kim loại leng keng. Cuối cùng, sau vài
phút loạng choạng nữa, lối ra của đường hầm nằm ngay phía trước.
Dựa lưng vào tường, tôi lách về
phía lối ra, cần thận để không vô tình đá vào bất kì viên sỏi nào hay tạo ra tiếng
ồn khác có thể khiến lũ cảnh vệ có thể ở ngay góc phát hiện. Không phát hiện thấy
dấu vết hoạt động bên ngoài đường hầm, Sylvie và tôi nhanh chóng chạy đến rìa lối
ra, nơi có một bức màn đen che chúng tôi khỏi bất kìa cặp mắt nào.
Chúng tôi ngơ ngác nhìn vào thứ
rộng lớn mà chúng tôi đã vướng vào. Hành lang dẫn tới một hang động khổng lồ với
trần nhà hình vòm hoàn hảo đến mức, trong một giây, tôi nghi ngờ việc chúng tôi
vẫn còn đang ở trong lòng đất. Thay cho những ngọn nến là những ngọn đuốc khổng
lồ xếp dọc bức tường nhấn mạnh hang động này lớn đến mức nào và những ai ở
trong nó.
Tôi buông ra những lời nguyền
rủa trong đầu khi nhìn xuống. Ở trung tâm của hang động-dưới khoảng hai tầng–là
một cổng dịch chuyển khổng lồ được bao vây bởi những người lùn, và từ trong
cánh cổng những người lính Alacrya bước ra.
‘Con sẽ
đưa chúng ta ra khỏi đây.’ Cô rồng của
tôi nói, cơ thể cô ấy đấy đã bắt đầu phát sáng.
‘Chưa
được.’ Tập trung vào một trong những lối
vào đường hầm cách đó, tôi cố gắng đánh bật một tảng đá ra khỏi vị trí của nó.
Tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng di chuyển rầm rộ khi cả trung đội quay lại, vũ
khí và áo giáp kêu vang.
Tận dụng cơ hội, tôi nhanh
chóng nhấc cô rồng của mình lên và ôm chặt cô ấy vào ngực. Nép người vào góc của
lối vào và bức tường càng nhiều càng tốt, tôi vận mana mà tôi đã thu thập được
trên đường tới đây và cố gắng tạo một bức tường bằng đá xung quanh chúng tôi.
“Chỉ là một tảng đá thôi. Đi
nào.” Người lính chỉ huy trung đội càu
nhàu.
‘Nín
thở.’ Tôi yêu cầu Sylvie khi kích hoạt
Mirage Walk. Cố gắng kết hợp mana trong không khí xung quanh tôi để che dấu sự
hiện diện của chúng tôi là thứ tôi chưa bao giờ phải sử dụng kể từ khi trở lại
Dicathen, nhưng trong tình huống này khi các pháp sư đối phương sẽ hành quân
cách chúng tôi chỉ vài inch, tôi không muốn đánh cược tí nào cả.
Bên trong quan tài bằng đất,
tôi bị bao quanh bởi bóng tối hoàn toàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng hành quân đồng
bộ của những người lính khi họ đi qua chúng tôi, những bước chân của họ vang vọng
lên các bức tường. Họ gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm kín kẽ của
những người lính.
“Mày nghĩ bao giờ chúng ta sẽ
quay về nhà?” Một giọng nói thì thầm.
“Tại sao? Mày nhớ gia đình rồi
à?” Một giọng nói khan khan chế nhạo. “Chỉ cần tập trung vào việc lấy một số
thành tựu thông qua chiến tranh này thôi. Huyết tộc của mày sẽ rất biết ơn khi cuối
cùng mày cũng có đủ khả năng đưa họ ra khỏi túp lều nhỏ mà mày gọi là nhà. »
“Lạy Vitra vĩ đại, cả hai người
im lặng đi.” Một giộng nói cọc cằn vang lên. “Cả đội của chúng ta sẽ phải gác
đêm nếu hai người tiếp tục đấy.”
Tôi không thể không thấy hứng
thú với cuộc nói chuyện của họ. Cách nói chuyện của họ khá giống với chúng tôi
nhưng có một số thuật ngữ khác biệt, giống như ‘huyết tộc’ và ‘Vitra vĩ đại’,
tôi chỉ có thể đoán được những từ này thông qua ngữ cảnh của họ. Điều này khiến
tôi phải suy nghĩ. Làm thế nào mà hai lục địa không có liên hệ gì với nhau lại
có sự giống nhau về mặt ngôn ngữ?
‘Ông nội
nói với con rằng đó là do sự can thiệp của asura.’ Cô rồng của tôi nói, giọng của
cô ấy vang lên trong đầu tôi. ‘Những asura thường hay gửi một người đại diện bí mật
giúp đỡ Alacrya và Dicathen khi cần. Ông ấy giải thích cách mà họ sẽ biến thành
những sinh vật hạ đẳng, mặc dù đặc biệt thông minh, và giúp họ tiến bộ qua nhiều
thế kỷ.’
‘Kiểu
như cách mà các asura cung cấp cho chúng ta những cỗ vật hồi đó?’ Tôi hỏi.
‘Yup.
Ngoại trừ điều đó, rõ ràng là họ đã làm điều đó từ rất lâu. Các cổ vật được cho
là một sự thay đổi khá mạnh mẽ mà những người asusa đã chọn để bảo vệ những
loài hạ đẳng khỏi sự tuyệt chủng.’
‘Ta hiểu.’
Tôi suy nghĩ. Thật là một suy
nghĩ đáng sợ khi nghĩ rằng có lẽ những thiên tài trong thế giới cũ của tôi thực
sự là những vị thần được gửi đến từ trên cao để giúp chúng tôi tồn tại và phát
triển.
Từng phút chậm rãi trôi qua,
cuộc trò chuyện của những người lính hầu như không làm giảm bớt sự khó chịu
trong hoàn cảnh của chúng tôi. Thậm chí không có một vết nứt trong quan tài đất
này để cung cấp thoáng khí, nó ngột ngạt và nóng đến mức không thể chịu nổi.
Tôi cố gắng tập trung chỉ để duy trì Mirage Walk để che giấu chúng tôi khỏi bất
kì ai với giác quan nhạy bén cho đến khi một tiếng đập lớn làm rung chuyển kẽ hở
nơi chúng tôi đang trốn.
“Mày đang làm gì đấy?” Một người
lính khác thì thầm sốt ruột.
Quan tài đất lại rung lên một
lần nữa khi chính người lính đó đã đánh vào bức tường tôi dựng lên một lần.
‘Con
đã sẵn sàng rồi. Người chỉ cần núp sau con.’ Cô rồng của tôi xác nhận, giọng của cô ấy gầm gừ
trong tâm trí tôi.
‘Yên
nào!’ Tôi gắt lên, Cố gắng giữ cho
trái tim không bật ra khỏi lồng ngực.
“Chỗ này của lối vào khác với
bên kia.” Người lính ngập ngừng trả lời đồng đội của mình. “Và có vẻ nó hơi rỗng
khi tao đập vào nó.”
Có một khoảng chững mà tôi sợ
rằng chúng sẽ điều tra tiếp, nhưng tôi ngạc nhiên là đồng đội của anh ta chỉ
buông ra một lời chế giễu.
“Lạy Vitra nhân từ. Tao biết
mày là lính mới, nhưng đừng làm phiền những người khác chỉ vì mày thấy một điều
gì đó kì lạ. Chúng ta đang ở một lục địa khác mà.”
Tôi gần như thở ra một tiếng
nhẹ nhõm khi tiếng bước chân tiếp tục vang lên, từ từ lắng xuống khi họ đi lên
đường hầm mà chúng tôi vừa đi xuống.
Sau khi chắc chắn rằng những
người lính đã đi qua hết và không còn ai đang đi tới nữa, tôi một một lỗ nhỏ để
quan sát xung quanh. Chỉ sau vài phút tôi hủy phép của mình.
‘Chúng
ta đã hoàn thành những gì cần làm. Giờ hãy quay lại nói với Virion để người có
thể thực sự được nghỉ ngơi để chữa lành vết thương.’ Sylvie cầu xin.
Yeah, đi thôi. Tôi đồng ý.
Ngay cả với những kĩ thuật hồi phục độc nhất của Sylvie bằng cách sử dụng
aether, đôi chân tôi gần như sắp sụp đổ và thời gian nghỉ ngơi duy nhất mà tôi
có được là lúc tôi bất tĩnh trên lưng cô ấy trong khi đang tới đây.
Sau khi suy tính cách tốt
nhất để thông báo tin tức quan trọng này cho Virion và Aldir và những biện pháp
phòng ngừa mà tôi cần thực hiện trong trường hợp mọi thứ hướng xuống phía nam
và buộc phải chống lại hai lance của người, rồi tôi liếc nhìn lại vòm hang động
thì bỗng những người lính Alacrya có mặt đều bất ngờ quỳ xuống về phía cổng dịch
chuyển.
Sau khi đối đầu với hai
retainer và thậm chí hạ một trong số chúng, tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng đối mặt
với một Scythe. Ngay cả khi bị nghi ngờ rằng những người người lùn đang phản bội
Dicathen, tôi vẫn tự tin vào khả năng chiến thắng trong cuộc chiến này. Nhưng
khi một bóng người khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen tuyền bước ra khỏi
cánh cổng đó, tôi không thể không cảm thấy run. Ở đầy, gần như không thể đứng bằng
hai chân, một cảm giác chạy thoáng qua người tôi.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng.
[] [] []
#Seren