[] [] []
Nico, Cecilia và tôi im lặng trong khi ngồi quanh chiếc bàn tồi tàn trong sân và nhìn chằm chằm từng chữ được in trên tờ giấy có chất lượng như vải trong tay.
“C-Chúng
ta đỗ rồi.” Tôi lắp bắp, không rời mắt khỏi lá thư của mình. “Không thể tin được,
chúng ta đã đỗ rồi.”
“Chỉ
ông thôi. Người duy nhất mà tôi và Cecilia lo lắng là ông đó, Grey.” Nico nói,
nhưng vẫn không thể giấu được sự vui mừng với một nụ cười toe toét.
“Mình
cũng không thể tin được.” Cecilia thì thầm với giọng run run.
“Woah! Cậu đang khóc à, Cecilia?”
“K-không.
Chỉ là có hạt bụi bay vào mắt mình thôi, chỉ thế thôi.”
Tôi
cuối cùng cũng rời mắt khỏi lá thư và thấy Cecilia đang vội vàng dụi mắt của
mình bằng tay áo, đôi má màu kem thường ngày của cô đã trở lên đỏ hơn.
“Chúc
mừng cả ba đứa.” Giọng bảo mẫu trưởng Willbeck vang lên từ lối vào sân sau.
“Bảo
mẫu trưởng!” Nico hét lên, tự hào giơ lá thư của mình lên nhìn như là một chiến
tích.
“Ta
sẽ phải tìm một vài cái khung để treo những bức thư này lên mới được.” Bảo mẫu
trưởng nở nụ cười trong khi đi về phía chúng tôi và trao mỗi người một cái ôm.
Nhìn
nụ cười nhân từ của bà, một cảm giác tội lỗi dâng trào trong lồng ngực tôi. Bảo
mẫu trưởng là người phụ nữ đã nuôi nấng tôi như con ruột của bà, vậy mà tôi lại
ích kỉ rời đi để đến một thành phố xa xôi. “Bảo mẫu trưởng...Bọn con đi được chứ?
Con có thể ở lại để giúp trại mồ côi! Không sao đâu, dù sao thì con cũng không
học giỏi như Nico và Cecilia; nó lại còn đắt đỏ và bà đang già đi nên-ouch!”
Tôi kêu lên, xoa xoa cái trán đau nhói.
“Ta
sẽ đưa con đến học viện dù cho có phải xách đít con lên và kéo đi.” Bà mắng mỏ,
ngón tay cong lên chuẩn bị búng tôi lần nữa. “Bao năm tháng nuôi dạy một đứa
nhóc gây rối như con đã được đền đáp và con lại muốn ở lại? Không có chuyện đó
đâu.”
“Nico mới là đứa chuyên
gây rối. Con chỉ là đứa bị cậu ta kéo theo thôi!” Tôi phản đối và đưa tay lên bảo
vệ trán.
“Chà,
ta đoán ngài Sever đây cũng xứng đáng được một cái nhỉ.” Bảo mẫu trưởng tuyên bố,
búng vào trán bạn thân của tôi với tốc độ và sự chính xác của một chiến binh
lão luyện.
“Ow!
Grey! Tại sao!” Nico mếu máo, xoa xoa trán trong đau đớn.
Tôi
nở nụ cười chiến thắng, một tiếng cười khúc khích vang lên bên cạnh. Nico và
tôi bất ngờ khi nhìn thấy Cecilia cười lần đầu tiên.
Cả
hai chúng tôi trợn tròn mắt và há hốc mồm, và kể cả bảo mẫu trưởng cũng bị bất
ngờ.
“Cô
ấy cuối cùng cũng thay đổi rồi nhỉ?” Nico thì thầm vào tai tôi.
Tôi
thúc cùi chỏ vào Nico, mắt tôi dán chặt vào cảnh Cecilia đang cười. Ngực tôi thắt
lại và tôi thấy cơ thể đang nóng lên, nhưng chỉ khi Cecilia nhận ra chúng tôi
đang nhìn nhau chằm chằm tôi mới nhận ra mặt mình cũng đỏ như cô ấy vậy.
Tôi
nhanh chóng đứng dậy và quay đi để tránh ánh nhìn của cô ấy, rồi vươn vai các
kiểu để đánh lạc hướng mọi người khỏi khuôn mặt của tôi.
Bảo
mẫu trưởng Wilbeck chắc chắn đã nhìn thấu tôi vì bà đã nở một nụ cười ranh mãnh
khiến bà trẻ hơn gần mười tuổi.
“Có
lẽ ta nên quay vào trong thôi. Khoảng một vài tuần sau thì trường học mới bắt đầu,
nhưng ta cần phải lập một danh sách những thứ các con cần để không quên thứ gì
khi một tình nguyện viên dẫn các con vào thị trấn.” Bảo mẫu trưởng quay vào bằng
cánh cửa mà bà đã bước ra, rồi bà quay lại một lần nữa trước khi vào trong. “Một
lần nữa, cả ba đứa, chúc mừng các con.”
GÓC
NHÌN CỦA ARTHUR
LEYWIN:
‘Chúng ta đang đến gần với biên giới rồi.’
Giọng của Sylvie vang lên
trong đầu tôi, kéo tôi ra khỏi cơn mê mang. Những đám mây trắng tinh vẫn còn che mờ đôi mắt, tôi
chớp mắt dần tập trung trở lại. Tôi nhìn xuống bên dưới và nhận ra chúng tôi vừa
đi qua Kênh Sehz chảy qua thành phố Carn và thành phố Maybur và đổ vào bờ phía
tây.
‘Con có ổn không?’ Tôi hỏi, thư giẫn gân cốt và lưng nhức mỏi của
mình, trong khi đung đưa chân ra khỏi cổ của cô thú triệu hồi của tôi.
‘Con phải hỏi người mới phải. Con thừa
nhận rằng việc sử dụng sức mạnh của mình tiêu hao rất nhiều năng lượng hơn cả
tính toán của con, nhưng con chắc chắn người đang cố gắng quá sức đấy.’ Sylvie lạnh lùng mở rộng
đôi cánh của mình để làm chậm quá trình hạ cánh của chúng tôi.
Buông
ra một tiếng thở dài bay theo chiều gió. ‘Ta
biết. Có vẻ như ta còn cả một đoạn đường dài nếu muốn đối đầu với một Scythe.’
‘Chúng ta đều còn trẻ; thời gian là thứ
xa xỉ mà chúng ta may mắn có được. Chỉ cần cẩn thận và không làm điều gì ngu xuẩn
như là...cố gắng đối đầu với một retainer một mình chẳng hạn.’
‘Ta hứa điều đó sẽ không xảy ra một lần
nữa, và hơn nữa, con cũng đã cứu ta vào ngay phút chót mà.’ Tôi an ủi, vỗ nhẹ vào cổ cô ấy.
Sylvie
không đáp lại, thay vào đó là một làn sóng cảm xúc thất vọng xen lẫn bất lực
khiến tôi chỉ có thể cười khúc khích.
Chúng
tôi đáp xuống một vùng đất vô danh ngay rìa biên giới vương quốc Darv. Vùng đất
từng ấm ướt của khu rừng đã trở lên khô cứng với những vết nứt chằng chịt. Con
đường mà người lùn và con người dùng để giao thương nằm gần góc phía đông của Vương
QuốcDarv, kế bên dãy núi Grand Mountains, vì vậy nên không có con đường mòn nào
ở gần bờ biển.
“Trời
vẫn lạnh nhỉ.” Tôi càu nhàu trong khi chiếc áo choàng của tôi tung bay trong
gió.
‘Người nên phát triển vảy như con nè.’ Sylvie đùa cợt trong khi hạ thấp cơ thể để cho
tôi xuống.
“Ta
chỉ vui vì vẫn có thể vận đủ mana để cơ thể không bị đóng băng thôi.” Tôi chậm
rãi nhấc chân lên và đưa nó qua cổ cô thú triệu hồi của mình, nhưng ngay khi
chân tôi chạm đất, một cơn đau dữ dội truyền đến phần dưới cơ thể khiến tôi ngã
khụy xuống đất.
‘Vết thương ở chân của người vẫn chưa
lành hẳn.’ Giọng Sylvie pha
lẫn sự lo lắng và hối lỗi như thể cô ấy phải chịu trách nhiệm cho cơn đau. ‘Có lẽ sẽ tốt hơn nếu người tiếp tục cưỡi
con.’
“Không
được.” Tôi thở hổn hển, vận thêm nhiều mana hơn vào đôi chân như một giải pháp tạm
thời. “Nếu những nghi ngờ của ta là đúng, chúng ta không nên bay nữa, và chúng
ta có nguy cơ là đã bị lộ khi bay vào tận đến đây.”
‘Vâng’ Cơ thể to lớn của Sylvie bắt đầu phát sáng và
cô ấy trở về hình dạng giống cáo của mình. Thay vì trèo lên đầu như thường
lệ, cô ấy chạy lon ton bên cạnh tôi.
“Có
vẻ như dự đoán của phu nhân Myre đã đúng.” Tôi nói và bước đi cẩn thận. “Kể cả
sau khi được hồi phục bằng vivum của aether thuật, phần dưới của ta vẫn giống hệt
như lúc ta còn là một đứa trẻ mới sinh.”
‘Sự kiểm soát và kiến thức về vivum
aether của bà ấy tốt hơn con rất nhiều. Có lẽ nếu bà ở đây…’ Một làn sóng cảm xúc tội lỗi
tràn vào tôi khi đôi tai của Sylvie rủ xuống.
‘Đừng buồn nữa.’ Tôi ngắt lời, tăng tốc độ khi chúng tôi tiến
vào lãnh thổ của người lùn.‘Lời cảnh báo
của bà ấy rất mơ hồ, nhưng ta nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi và với sự đồng hóa của cơ
thể, ta sẽ ổn thôi.’
Tôi
cố gắng giấu sự lo lắng của mình bằng lời nói, nhưng cô ấy đã nhận phần lớn cảm
xúc của tôi. Bởi vì lượng mana khổng lồ trên từng thớ cơ của mình, tôi nên biết
ơn vì mình vẫn còn có thể đi lại được, nhưng tôi không thể giấu được nỗi thất vọng
khi thấy cơ thể mình yếu đuối đến nhường nào. Sử dụng Burst Step (Bùng Tốc) tận
hai lần đáng ra đã khiến từng khúc xương và các thớ cơ trong người tôi nát bấy
nhày nếu không có Sylvie. Tôi nhăn mặt khi nghĩ đến biểu hiện của mẹ nếu thấy
tình trạng này của tôi...liệu bà hay bất kì pháp sư emitter nào có thể chữa
lành cho tôi?
Nén
đi những suy nghĩ chán nản, tôi khảo sát khu vực xung quanh. Trước mắt chúng
tôi là một vùng đất rộng lớn với nhiều sắc thái màu khác nhau từ vàng đến nâu. Có
một số ít thực vật sống rải rác xung quanh bao gồm cả những cành cây gãy và cây
bụi do gió thổi từ rừng hoặc cỏ dại mọc lên từ những vết nứt trên mặt đất. Tôi
lưu ý từng tảng đá lớn đề phòng trường hợp chúng tôi phải ẩn nấp hoặc để che chắn
khỏi những cơn gió khắc nghiệt, nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn không thấy dấu hiệu
của sự sống.
Những
vùng đồng bằng lởm chởm trời lên tạo thành những khe núi. Từ những cuốn sách
tôi đã đọc và những gì Elijah đã nói, có rất nhiều mương và khe núi rải rác
khác vương quốc Darv là những con đường bí mật dẫn vào thành phố dưới lòng đất
nơi mà người lùn sinh sống.
Tôi
thở một hơi dài. “Bắt đầu nào.”
Chạm
tới phần sâu nhất của lõi mana nơi mà ý chí của Sylvia trú ngụ, tôi kích hoạt
Realmheart một lần nữa.
Một
cảm giác quen thuộc lại trào lên, cơ thể tôi bắt đầu phản đối dữ dội. Tôi lảo đảo
ngã xuống, ói hết tất cả những thứ gì còn lại trong dạ dày và khi chẳng còn thứ
gì nữa, tôi đã phun ra một cục mật đen.
Ngực
tôi đau nhức khôn tả, cả thế giới trước mắt trở nên chao đảo, nhưng may mắn
thay, tôi vẫn có thể duy trì được thứ rất quan trọng cho nhiệm vụ này,
Realmheart.
‘Hay chúng ta quay lại vào lần sau được
không? Với dòng dõi của mình, con chắc chắn rằng sẽ được thừa kế Realmheart khi
trưởng thành. Lúc đó chúng ta có thể quay lại và tìm kiếm-’
Tôi
lắc đầu.‘Không thể được. Đến lúc đó, sự
dao động mana trong không khí do binh lính và các retainer sẽ được cân bằng. Việc
tìm kiếm phải được thực hiện ngay bây giờ.’
‘Cân bằng?’
‘Do lượng mana trong khí quyển sẽ trở về
nguyên trạng.’ Tôi
giải thích, chuyển sang tìm kiếm những dấu hiệu dị thường trong những hạt mana
xung quanh.
Khi
tôi lần đầu trải nghiệm thế giới quan của Realmheart, các hạt mana rất hỗn loạn,
chúng giống như các hạt bụi bị bị tác động bởi cả những cơn gió nhẹ, nhưng
không phải như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi với Phu Nhân Myre, bà đã
giải thích cho tôi về cách mà mana và aether hoạt động ở trạng thái tự nhiên.
Mỗi
loại hạt mana nguyên tố ở trong không khí chuyển động theo cách riêng của
chúng. Nguyên tố Thổ luôn ở gần mặt đất, chuyển động mở nhạt như những hạt cát
lăn xuống dưới đồi. Mana thuộc tính Phong và Thủy di chuyển tương tự nhau,
nhưng các hạt mana hệ Thủy thì khan hiếm hơn rất nhiều. Còn hạt mana Hỏa hệ thì
phân tán khắp mọi nơi, rộn ràng như thể chúng mang lại sự sống cho cả hành
tinh.
Tuy
nhiên, mỗi hạt Aether lại hoạt động như thể chúng có ý thức riêng. Một số chuyển
động dọc theo các hạt đất trong khi một số khác lại tụ tập quanh hạt Phong và
Thủy hệ, dẫn dắt chúng như những con cừu. Như cốc thủy tinh giữ chất lỏng, Phu
Nhân Myre đã nói về Aether như vậy, những hạt này tương tác với mana theo một
cách riêng biệt.
Do
số lượng lính Alacryan bằng cách nào đó đã đột nhập vào vương quốc Sapin, tôi đã
mong rằng sẽ có một số dấu vết dao động mana đâu đó quanh đây, nhưng thực tế
cho thấy việc tìm những sai lệch nhỏ trong cả tấn những hạt mana này còn khó
hơn tôi tưởng.
Để
tạo độ khó cho game (vì game dễ quá mà), tôi phải giới hạn lượng mana xuống chỉ
đủ để cường hóa cho cơ thể. Kể cả những hành động hấp thụ mana nhỏ thôi cũng có
thể tạo nên những dao động mana làm ảnh hưởng quá trình tìm kiếm; và tôi thì chẳng
thể nào phân biệt nổi sự khác biệt giữa dao động của tôi gây ra và của binh
lính Alacryan.
Sải
những bước dài, Sylvie và tôi băng qua một tảng đá dọc theo biên giới giữa
Sapin và Darv. Cuối cùng thì những người lính cũng không thể ẩn hết dấu vết của
chúng trong rừng. Sylvie thậm chí còn tìm thấy nơi mà chúng đã đi qua, nhưng
trong sa mạc đầy cát sỏi nơi mà gió liên tục thổi sạch những dấu vết, tôi chỉ
còn có thể tìm kiếm sự dao động trong các hạt mana mà thôi.
Sau
khoảng hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng thì Sylvie cũng trở nên mất bình tĩnh.
‘Không phải chúng ta nên đi về phía bờ
biển và tìm dấu hiệu của tàu Alacryan sao? Con chẳng thể hiểu sao chúng ta cứ
lãng phí thời gian ở đây. Nếu là việc cần làm bây giờ thì đó chính là việc người
phải nghỉ ngơi, chứng không phải là quan tâm đến cái sa mạc chết tiệt này.’
‘Ta tưởng con có thể đọc được tâm trí của
ta mà.’ Tôi
giật mình, quay đầu né khỏi một cơn gió cát sắc lẹm.
‘Nó không hề hoạt động như thế. Chỉ có
những cảm xúc và những suy nghĩ cơ bản được truyền đến thôi. Giờ con chỉ cảm thấy
cảm giác ngờ vực mạnh mẽ từ người còn hơn—'
‘Ta tìm thấy gì đó rồi.’ Tôi dừng lại đột ngột và gần như hét to lên. Nãy
giờ tôi toàn nhìn lên trời để tìm kiếm, và khi tôi nhìn xuống đất thì thấy một
chỗ đất sẩm màu. Có một vũng đất ẩm rất nhỏ đã bị một lớp cát khô che mất.
Khụy
gối xuống, tôi dùng ngón tay để xoa lớp đất ẩm ướt để chắc chắn. Tôi nhìn lên bầu
trời một lần nữa và cuối cùng cũng thấy điểm còn thiếu. Có một sự thiếu hụt
mana thuộc tính Thủy trong vùng có nhiều sỏi đá này.
‘Sao rồi??’ Sylvie xen vào và nhìn chằm chằm vào chỗ đất
trong tay tôi.
‘Có vẻ như có kẻ nào đó đã khát nước.’ Tôi trả lời.
Khảo
sát cả khu vực, tôi tìm thấy nhiều hơn những chỗ không tồn tại mana thuộc tính Thủy
nữa. Lần theo các dấu vết mờ nhạt, chúng tôi đi về hướng đông nam, cách xa bờ
biển, cho tới khi đến mép một khe núi hẹp.
‘Nào, đi xuống thôi.’
Chúng
tôi từ từ leo xuống con dốc dựng đứng, tiếng gió rít lấn át mọi thứ. Khi đến phần
dưới cùng của khe núi, dấu vết mờ nhạt của việc thiếu hụt mana thuộc tính Thủy
đã biến mất. Nhưng điều đó không còn quan trọng.
“Chết
tiệt.” Tôi khẽ lẩm bẩm và nhìn xuống dưới vách đá. “Ta thật sự hi vọng rằng mình
đã sai.”
‘Sự ngờ vực của người… đừng nói là…’ Khế
ước thú của tôi chợt nhận ra mọi thứ khi cô ấy nghe thấy tiếng ầm ầm của nền đất
trống phía dưới.
‘Đúng thế. Dù chỉ là 80% thôi, nhưng ta
nghi ngờ rằng quân đội Alacryan mà chúng ta đã đối mặt có thể tiến được vào tận
Dicathen là nhờ sự giúp đỡ của người lùn.’
[]
[] []
#Hius