[] [] []
“Vậy đó hoàn toàn là sự thật." Tôi quay đầu lại và thấy Myre đang dựa vào cửa. “Cháu thực sự được thừa hưởng Realmheart...” Giọng nói của bà Asura vừa trang trọng vừa chan chứa tình cảm.
"Dạ? Gì cơ ạ? Realmheart?” Tôi lặp lại khi
bà từng bước tiến lại gần tôi.
“Từ các biểu hiện thể chất của cháu khi cháu khai thác
vào sức mạnh của Sylvia, mống mắt phát sáng màu tím và những cổ tự phát sáng in
hằn trên cơ thể cháu không thể nhầm lẫn vào đâu được. Ngay cả trong gia tộc,
nó cũng rất hiếm có. Realmheart - hay chính xác là Realmheart Physique,
nó là một kĩ năng mà chỉ có dòng dõi của Gia Tộc Indrath mới có thể sở hữu. Nói cho
ta biết, nhóc, cháu có thể nhìn thấy chúng đúng không?” Asura chạm vào những
dấu vết mờ nhạt đang mờ dần khỏi tay tôi.
Myre vươn ra và dịu dàng đưa ngón tay dọc theo những cổ
tự. “Cháu xin lỗi, cháu không hiểu bà đang nói gì. Nhìn thấy cái gì cơ ạ?”
Tôi trả lời, khiến bà ấy chú tâm trở lại.
“Cháu có thể thấy tất cả năm màu sắc tạo nên cõi tồn tại
phải không?” Tôi không hiểu biểu cảm của bà ấy là gì khi bà chờ đợi câu trả
lời của tôi.
Tôi nghĩ lại về mảng màu nổi xung quanh mình khi ở
giai đoạn thứ hai. "Cháu nghĩ vậy..."
“Realmheart Physique, kĩ năng này được tổ tiên của tộc
Indrath đặt tên như vậy bởi vì khi sử dụng sức mạnh này, người sử dụng nó trong
cõi tồn tại được cho là vô song. Mặc dù bản thân khả năng này không có nhiều
sức mạnh, nhưng thứ năng lượng kích hoạt Realmheart cho phép người dùng có được
kiến thức và hiểu biết sâu rộng mà những kẻ không có nó sẽ không bao giờ có thể biết được.” Myre giải
thích. “Mà kiến thức mới là thứ sức mạnh thực sự.”
Tôi ngẫm nghĩ lại lần đầu tiên tôi sử dụng Realmheart
chống lại Elderwood Guardian. Tôi đã cho rằng nó chỉ là một kĩ năng gia tăng sức mạnh, cho
phép tôi vận được nhiều mana hơn, nhưng từ những gì Myre vừa giải thích với
tôi, có vẻ như sử dụng Realmheart thực sự chỉ cho phép tôi sử dụng mana một cách hiệu quả hơn.
“Có một điều cháu không hiểu lắm. Lần cuối khi
cháu sử dụng giai đoạn thứ hai—Realmheart — cháu chỉ có thể nhìn thấy bốn màu. Tại sao bây
giờ cháu có thể nhìn thấy các hạt màu tím?”
Myre suy nghĩ một lúc.
“Bà không được phép nói cho cháu biết về điều này ư? Có
vẻ như các Asuras không muốn một chủng tộc hạ đẳng học các kỹ thuật và bí mật của
họ,” tôi thở dài, thất vọng.
“Mmm, chúng ta, Asura là những sinh vật đáng tự hào. Ngay cả giữa các thành viên của cùng chủng tộc, chúng ta vẫn giữ bí mật và tham lam, đặc biệt là tộc Indrath cũng vậy.” Myre cười thầm một lúc rồi nhìn tôi một cách tò mò. “Ta sẽ không nói rằng ta khác với tất cả bọn họ, nhưng ta đã sống đủ lâu và trải nghiệm quá nhiều để quan tâm đến những thứ phù phiếm đó. Nếu cháu không chê bà lão này thì ta có thể dạy cháu một vài điều.”
Tôi thực sự không nghĩ bà ấy sẽ chơi lớn vậy khi bà muốn
chỉ dạy tôi, nên tôi vội gật đầu đồng ý trước khi bà ấy thay đổi ý định, làm gì có chuyện tôi dám
chê bà chớ.
“Tốt thôi! Với tình trạng hiện tại của cháu, có vẻ các
bài học thực hành không phù hợp cho lắm, nên tiếp cận một vài lý thuyết sẽ phù hợp hơn...”
Myre vừa xoa cằm vừa trả lời tôi.
Myre đã giải thích cho tôi những nguyên tắc cơ bản của
mana và cách nó tác động đến thế giới, thứ mà bà ấy thường hay gọi là “Cõi Tồn
Tại”. Phần lớn những gì bà ấy nhắc đến thì tôi đều đã biết ở một mức độ nhất định. Tuy
nhiên, cách bà ấy xâu chuỗi các mớ kiến thức lại với nhau và giải thích mọi thứ theo cách dễ tiêu
hóa như vậy, rõ ràng là bà ấy có hiểu biết sâu rộng hơn nhiều so với bất kỳ giáo sư nào tại Học viện
Xyrus.
Bà ấy tiếp tục giải thích rằng,
theo lẽ tự nhiên, các
chủng tộc hạ đẳng hay kể cả các asura, không ai có thể thao túng mana thô. Các pháp sư hệ nguyên
tố sẽ hấp thụ mana từ môi trường xung quanh dễ dàng hơn nhiều nếu nó trùng với
nguyên tố chủ đạo của họ. Tuy nhiên, cuối cùng, nó vẫn phải được hấp thụ
và tinh chế để được sử dụng. Nếu sử dụng Realmheart Physique, ta sẽ thấy một pháp sư Hỏa hệ sẽ hấp thụ các hạt mana đỏ, nhưng
sau khi hoàn thành quá trình tinh chế mana thô, mana đã qua tinh chế sẽ là màu
trắng trong lần sử dụng đầu tiên. Đây là lý do tại sao các phép thuật tăng
cường cơ thể có thể được sử dụng dù cho pháp sư đó thuộc hệ gì đi chăng nữa.
“Vậy nếu cuối cùng, mana được hấp thụ và tinh luyện biến thành màu trắng, vậy thì tại sao chúng ta lại không thể sử các nguyên tố khác?” Tôi
dò hỏi.
"Câu hỏi hay." Myre có vẻ hài lòng bởi
sự gián đoạn của tôi. “Các pháp sư không thể kiểm soát loại nguyên tố cụ
thể sẽ hấp thụ, do đó, trong quá trình hấp thụ thì người đó chắc chắn sẽ hấp thụ
được loại mana nguyên tố chủ đạo mà anh ta nhạy cảm nhất.”
“Lấy ví dụ, một pháp sư thuộc Thủy hệ; trong quá
trình tinh chế mana thô, lượng nguyên tố Thủy mà cơ thể anh ta hấp thụ sẽ không
cân xứng so với các yếu tố khác. Vì vậy, mặc dù kết quả cuối cùng là một
mana trắng tinh khiết, nhưng trong giai đoạn pháp sư tinh luyện mana nguyên tố Thủy
hệ mà cơ thể anh ta hấp thụ, lượng mana thô ấy đã thay đổi cơ thể anh ta làm
cho nó trở nên dễ đoán hơn, và tâm trí anh ta trở nên nhạy cảm hơn về yếu tố đặc
biệt đó.”
Rõ ràng mọi thứ với tôi trở nên rối tinh rối mù sau lời
giải thích của bà ấy.
“Nhớ lại khi cháu đọc câu thần chú lần đầu tiên, nó là
một luồng lửa hay một quả cầu khí? Cháu phải tập trung nhiều hơn để câu thần
chú xuất hiện ở dạng thích hợp, phải không? Ngay cả các asura sơ sinh cũng
được dạy đọc to các câu thần chú bằng lời nói để giúp chúng tập trung và hình
dung rõ hình dạng mà chúng muốn. Rồi sau nhiều thời gian hấp thụ và tinh
chỉnh một yếu tố cụ thể, quá trình hình dung và niệm thần chú sẽ trở nên dễ
dàng và tự nhiên hơn. Quay trở lại với kịch bản pháp sư Thủy hệ, nếu anh ta thực
hiện một quả cầu lửa thì không nghi ngờ gì anh ta sẽ phải tập trung vào hình dạng, tỷ lệ, mật độ và thậm
chí cả tốc độ phóng của nó. Tuy nhiên, người pháp sư đó sẽ không gặp khó
khăn gì khi nâng một dòng nước, tách nó thành nhiều quả cầu và bắn nó để chặn đứng
kẻ thù chỉ bằng một cú búng tay. Tại sao?"
“Bởi vì trong quá trình tinh luyện, cơ thể người đó hấp
thụ phần lớn nguyên tố Thủy.” Tôi trả lời.
"Chính xác! Tiếp xúc với một nguyên tố nhất
định quá lâu, pháp sư chắc chắn sẽ có đạt được một sự thấu hiểu sâu sắc về
nguyên tố đó trong lúc thiền định.” Myre tiếp tục về chủ đề này, nhấn mạnh
một lần nữa rằng chủng tộc hạ đẳng hay cả các Asura cũng không thể điều khiển
mana tự nhiên. Sau nhiều giờ trôi qua nói về mana, Myre cuối cùng đã nói đến
thứ mà tôi muốn biết nhất: Aether.
Thay vì bắt đầu lại từ đầu, Myre đã hỏi tôi, “Cháu biết
gì về Aether?”
Tôi bắt đầu giải thích những hiểu biết ít ỏi của tôi về
Aether và những lần tôi trải qua hiện tượng do Aether tạo ra: lúc mà tôi có thể
đóng băng thời gian bằng cách sử dụng giai đoạn đầu tiên của ý chí của Sylvia
và cách tôi đã luyện tập để sử dụng quả Cầu Aether.
“Aether về cơ bản là hoàn toàn khác với mana; điều
này quá rõ ràng rồi. Dù cho cả hai thực thể này tạo nên thế giới mà chúng
ta đang sống, nhưng Aether hoạt động rất khác so với mana. Không ai có câu
trả lời chắc chắn. Một số người đã suy đoán rằng Aether như những viên gạch
nhỏ xây nên thế giới này, còn mana là thứ lấp đầy nó với sự sống và vật chất để
nuôi dưỡng sự sống đó. Nói một cách đơn giản hơn, Aether sẽ là chiếc cốc,
trong khi mana là nước làm đầy nó.” Myre giơ một chiếc cốc thủy tinh, đổ đầy
nửa chừng, cho tôi xem.
“Khá dễ dàng để điều khiển nước bên trong mà không cần
mana, nhưng sẽ khó hơn nhiều nếu muốn thay đổi hình dạng của chiếc cốc mà không
làm vỡ nó. Ta biết, cách ta ẩn dụ có hơi chút khó hiểu.” Vị Asura mỉm cười,
bà ấy bắt đầu từ từ lắc chiếc cốc và khuấy nước bên trong.
Lắc đầu, tôi trả lời, “Không, nó rất có ích đó chứ.”
“Tốt. Chà, mặc dù có rất nhiều suy đoán và giả
thuyết, nhưng ngay cả tộc Indrath, tộc được ca ngợi là người giỏi nhất trong việc
sử dụng Aether, cũng không có lý thuyết vững chắc nào có thể giải thích cho khả
năng của họ. Những gì họ đã làm mà không ai khác làm được chính
là khả năng phát hiện Aether
thông qua việc sử dụng Realmheart Physique.” Đưa cốc nước lại gần mặt,
Myre nhúng một ngón tay vào nước. “Những người trong cõi tồn tại không thể
cảm nhận được Aether. Tất cả mọi người đều biết rằng có những quy luật tồn
tại để giữ thế giới của chúng ta liên kết chặt chẽ với nhau, giống như chiếc cốc
giữ nước này. Nhưng họ không thể tìm ra được cái ranh giới đó.”’
“Vậy, các hạt màu tím mà cháu nhìn thấy khi cháu sử dụng
Realmheart là...” giọng tôi nhỏ dần, không thể nói hết câu.
“Đúng, nhóc ạ. Đó là Aether.” Myre mỉm cười. “Thông
qua việc sử dụng Realmheart, cháu có thể thấy chiếc cốc thủy tinh từ bên trong,
đó chính là ranh giới của thế giới này.”
“Bây giờ, ta có thể tiếp tục giải thích về quá trình
Aether dần dần được tìm ra như thế nào, nhưng ta không nghĩ rằng nó sẽ có ích
cho cháu. Cháu phải biết là cháu đang sở hữu một kỹ năng mà ngay cả các
asura cũng thèm muốn sở hữu nó. Tuy nhiên, ta sợ rằng sẽ có những giới hạn nhất
định vì cơ thể cháu không như Long Tộc chúng ta. Sức mạnh thực sự của
Realmheart nằm ở khả năng đạt được sự thấu hiểu khi cháu sử dụng nó.”
“Cháu nhận ra rằng trong khi cháu sử dụng Realmheart,
cháu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Lúc đầu, cháu nghĩ nó chỉ là một loại
kĩ năng gia tăng sức mạnh, nhưng thực ra nó giúp cải thiện trong khả năng kiểm soát của cháu gấp
nhiều lần,” tôi xác nhận với
Myre, bà trả lời bằng một cái gật đầu.
“Đúng, đặc biệt là với cháu, một con người kì lạ thao
túng được cả bốn nguyên tố,
có một sự khác biệt lớn trong trình độ thao túng mana khi cháu sử dụng
Realmheart. Nhưng bây giờ tạm gác lại vấn đề về mana. Không phải ta
nói quá, nhưng kiểm soát mana còn dễ dàng hơn rất nhiều so với Aether. Đối với mana, lõi của cháu
càng cao, cháu càng có thể điều khiển được nhiều nước hơn,” bà ấy tiếp tục, vẫn
sử dụng phép so sánh với cốc nước kia. “Khả năng thấu hiểu và năng lực trí
tuệ vốn có của cháu giúp cháu có nhiều cách hơn để điều khiển nước bên
trong. Tuy nhiên, thông qua thao tác với Aether, chúng ta có thể điều khiển
bản thân chiếc cốc. Cháu hiểu không?"
“Làm thế nào để thao túng chính bản thân thế giới?” Tôi
nhấn mạnh.
“Chúng ta cứ quen nói là 'thao túng', nhưng thực tế, tốt
hơn hết là nên nói là tác động đến Aether. Và cháu đã từng thử điều này
khá nhiều lần rồi, nhóc ạ. Windsom đã nhắc đến với cháu việc cháu có thể dừng
thời gian trong một khoảnh khắc ngắn rồi.” Myre đặt cốc xuống và cách xa
khỏi nơi tôi đang đứng.
"Đúng! Đó thực sự là khả năng đầu tiên cháu
có thể sử dụng với ý chí của Sylvia!” Tôi kêu lên.
“Điều khiển thời gian là aevum; điều khiển không
gian là spatium; và điều khiển các thành phần cấu của sự sống là vivum...”
Myre lẩm bẩm. “Đây là ba thành phần tạo nên Aether.”
Đây là kiến thức mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại,
vì vậy tôi hăng say tiếp thu từng lời mà bà Asura đang nói.
“Bất kể dù có mạnh mẽ, hiểu biết sâu sắc và may mắn
như thế nào, một học viên chỉ có thể làm chủ một con nhánh aether. Tổ tiên
của tộc Indrath đã sống cả đời để cố gắng hiểu rõ hơn về một trong ba con đường,
để rồi
cuối cùng nhận ra rằng họ còn
không thể thực sự làm chủ nó. Tuy nhiên, theo thời gian, chúng ta đã nhận
ra một cách để một số Asura biết được khả năng của họ nằm ở đâu,” bà ấy thừa nhận.
"Làm thế nào?" Chúng tôi đã đạt đến cao
trào của câu chuyện và tôi tham lam muốn biết nhiều hơn.
“Những cổ tự chạy dọc cơ thể từ việc sử dụng
Realmheart.” Myre nhắm mắt và im lặng.
Tôi chợt cảm thấy một áp lực đột nhiên đè xuống vai
tôi, buộc tôi phải dùng hai tay để giữ mình ngồi dậy trên giường. Không
khí trở nên đặc quánh và nặng nề khi tôi ngồi đó trong sợ hãi. Áp lực mà
Myre đang phát ra không dữ dội hay hung hãn như của Kordri, tuy nhiên, về mức độ,
nó còn áp đảo hơn nhiều. Tôi không có niềm tin rằng tôi sẽ có thể tăng cường
ý chí để đấu lại được bà ấy, điều đó rất rõ ràng. Dường như tôi thấy bà ấy
đang biến thành hình dạng rồng.
Những cổ tự vàng bắt đầu chạm xuống cánh tay trần của
bà ấy nhưng chúng trông rất khác so với của tôi. Các cổ tự của tôi trông
có vẻ phức tạp và chi tiết, nhưng các cổ tự của bà ấy chạy dài như những nhánh
cây, đan xen với nhau như những dòng nước đang hòa quyện lại với nhau.
Myre cuối cùng cũng mở mắt và nhìn chằm chằm vào tôi với
một ánh mắt băng giá của hoa oải hương rạng rỡ.
“Mỗi người dùng Realmheart sẽ có những cổ tự khác
nhau, từ các dấu hiệu trên người ta cho thấy rằng ta thuộc về nhánh vivum. Và
đó cũng là lý do tại sao ta có thể chữa lành vết thương cho cháu.”
Tôi nhận ra bản thân không thể tập trung tăng cường sức
mạnh để chống lại chiêu vừa rồi vì bị ảm ảnh bởi nỗi sợ hãi. Khi kích hoạt
Realmheart, bề ngoài của bà ấy thay đổi hoàn toàn khác tôi; những cổ tự chạy
xuống cánh tay của bà ấy sống động và tươi sáng hơn nhiều so với ánh sáng mờ ảo
của tôi khi tôi sử dụng sức mạnh này, và đôi mắt của bà ấy gần như có những
rung động, như thể chúng có ý nghĩ của riêng mình.
“Ngay bây giờ, nhóc, hãy kích hoạt Realmheart của
cháu,” vị Asura dịu dàng ra hiệu cho tôi, bất chấp áp lực có chút khủng bố của bà ấy.
[] [] []
#Bé_Thỉu