[] [] []
Một cảm giác rùng mình khó tả bùng phát bên trong lõi
mana của tôi khi tôi kích hoạt Realmheart. Cảm giác như thể một dòng chất lỏng
đông lạnh chảy qua mạch máu của tôi, cố gắng tìm đường ra khỏi cơ thể tôi. Tôi
thấy những cổ tự vàng trắng bắt đầu hiện lên trên tay mình, bừng sáng một cách
chói lòa như muốn đốt cháy da thịt tôi, không gian xung quanh bắt đầu biến sắc.
“Ta
chỉ mới thấy thoáng qua cổ tự của cháu trước đây, nhưng nó thật sự rất thú vị.”
Phu nhân Myre lẩm bẩm khi bà nghiên cứu tôi kĩ càng.
Ngồi
đó một cách bất động, Phu nhân Myre tiếp tục xem xét những đường cổ tự khắc
trên người tôi. Tôi không thể không cảm thấy ấn tượng với những gì tôi đang trải
nghiệm. Đây là lần tiên tôi có cơ hội để nghiên cứu sự thay đổi trong góc nhìn
của mình khi sử dụng Realmheart. Quan sát những hạt mana khác nhau di chuyển
như thể chúng có tâm trí riêng và mục đích riêng khiến tôi nhận ra tại sao người
ta miêu tả phép thuật là “thao túng mana” ở thế giới này.
Để
kiểm tra linh cảm của mình, tôi thử tạo một chút lửa ở đầu ngón tay. Và hệt như
tôi đoán, những hạt mana màu đỏ xung quanh tôi bắt đầu phản ứng khi tôi tạo ra
ngọn lửa. Ngay cả khi tôi chỉ dùng mana đã được tinh luyện từ lõi thì vẫn có phản
ứng từ những hạt mana xung quanh đầu ngón tay tôi. Tôi thử sử dụng những thần
chú từ các nguyên tố khác để xem phản ứng của các hạt khác, nhưng dù cho tôi có
làm gì đi chăng nữa, những hạt màu tím vẫn không có gì thay đổi cả.
“Rất
thú vị, phải không?” Vị
asura cũng trong hình dạng
Realmheart. Đôi mắt hiền dịu màu tím của bà nhìn thẳng vào tôi, miệng bà nhếch
mép trong thích thú.
“Làm
thế nào mà trước đây cháu lại không để ý đến điều này?” Tôi tự nhủ với bản thân
mình.
“Việc
đó cũng dễ hiểu thôi, vì cháu thường cho rằng đây giống như một kĩ năng gia
tăng sức mạnh chứ không phải là một phương tiện dùng để quan sát và nghiên cứu
những thứ không thể thấy bằng mắt thường.” Buông tay tôi ra, Myre lùi lại vài
bước và nói tiếp. “Ta không rõ cháu có thể ở trong dạng này bao lâu, và giờ
cháu đã đạt đến trạng thái có thể cảm nhận aether rồi, nhưng có một vài điều ta
muốn cho cháu thấy trước khi cháu hủy Realmheart.”
Myre
giơ một tay lên để cho tôi thấy, mắt bà nheo lại để tập trung. Bỗng nhiên, những
hạt aether màu tím xung quanh chúng tôi, thứ từ chối tuân theo tôi, bỗng chậm
rãi tiến về phía bà ấy. Mỗi hạt màu tím lấp lánh đó có cách chuyển động hoàn
toàn khác nhau. Việc này trông như bà ấy đang lùa một đàn đom đóm về phía tay
mình hơn là thao túng mana.
“Như
ta đã nói ban nãy, aether có bản chất rất khác với mana. Nếu cháu cố thao túng
aether như mana thì cháu sẽ nắm chắc thất bại trong tay. Ta sẽ dùng phép ẩn dụ chiếc
cốc nước để cho cháu dễ hiểu ý ta hơn. Cháu có thể uống, súc miệng, khạc nhổ nước
miễn là cháu biết cách, nhưng sẽ rất ngu ngốc nếu như cháu cố làm như vậy với
cái cốc. Aether tồn tại xung quanh chúng ta, nhưng nó cũng chính là ranh giới giới
hạn của chúng ta.” Bà ấy giải thích và những hạt aether bằng đầu bao trùm cánh
tay mà bà ấy giơ lên cho đến khi nó hoàn toàn bị bao trùm. “Vivum tác động lên
toàn bộ sinh vật sống. Và nó cũng chính là thứ sức mạnh mà ta dùng để chữa lành
cho đôi chân nát bấy của cháu.”
Đám
sương bạc mà Myre bắn vào tôi lúc trước trông như một đám mây màu tím đang bao
trùm cánh tay của bà ấy khi tôi dùng Realmheart. Tuy nhiên, khi bà hủy thi triển,
những hạt ấy trôi trở về vị trí ban đầu.
“Cháu
thấy aether tích tụ trong tay bà, nhưng làm thế nào mà chúng có thể biến thành
vivum? Làm thế nào mà nó có thể chữa lành cho chân cháu?” Hàng triệu câu hỏi vì
sao đang chạy qua đầu tôi. Việc có thể chứng kiến tận mắt kĩ năng thần kì này
là rất may mắn, nhưng đồng thời nó cũng khiến tôi khó chịu khi không thể hiểu được
nguyên lý hoạt động.
“Sau
khi biết rằng ta có khuynh hướng phát trưởng về nhánh thuật của sự sống, ta đã
nghiên cứu vivum cả hàng thế kỉ. Tuy nhiên, ngay cả vậy, ta không đủ tự tin rằng
mình có thể giải thích thứ mà cậu thật sự muốn biết,” bà ấy thờ dài. “Những điều
ta hiểu rõ
là rất ít.”
“Cháu
muốn học.” Tôi nhìn chằm chằm vào bà ấy, quyết tâm học hỏi những thứ tôi có thể
tiếp thu.
Mặc
dù ánh mắt bà vẫn nghiêm nghị, nhưng rồi bà nở một nụ cười mỉm. “Tốt lắm. Điều
đầu tiên cháu cần biết là, khác với mana, cháu không thể hấp thụ aether; cháu
chỉ có thể thay đổi bản chất có nó để tác động lên thực tế.”
“Có
nghĩa là không cần có lõi mà vẫn có thể thao túng aether?”
“Lõi
là thứ kết nối cơ thể tới cõi tồn tại, nên mặc dù không thể thao túng aether trực
tiếp như thao túng mana, có lõi mana vẫn rất quan trọng,” bà ấy trả lời. Nghe
thoáng qua thì rất đơn giản, nhưng từng câu chữ của Myre như chứa đựng kiến thức
khổng lồ không thể đo đếm được.
“Cháu
sẽ tự biết con đường của riêng mình khi thời điểm đến, nhưng dù gì thì cháu
cũng mới trong giai đoạn tu luyện ban đầu, nên tốt hơn hết là không cần phải biết
quá nhiều thứ không cần thiết.” Bà ấy mỉm cười một cách dịu dàng và tiếp tục. “Còn
bây giờ, cháu chỉ cần biết là sau một khoảng thời gian nhất định, quá trình tu
luyện của cháu sẽ ngừng lại hay không tùy thuộc vào khả năng tinh luyện mana của
cháu và sự hiểu biết sâu sắc về thứ kiến thức không thể truyền lại này.”
Tôi
nghiềm ngẫm những lời nói mơ hồ của bà ấy. Đầu tôi đầy ắp các câu hỏi, nhưng
tôi biết bây giờ không phải là lúc để hỏi.
Bà ấy
gật gù và nói tiếp. “Ta không rõ là do tình cờ hay là do duyên số, nhưng có lý
do lý giải tại sao cháu có thể sử dụng aether, mặc dù có hơi hạn chế. Cháu có
đoán được đó là gì không?”
“Cháu
cho là do ý chí của Sylvia?” Tôi trả lời.
“Đúng
là ý chí có đóng góp một phần, nhưng đó không phải là lý do chính tại sao cháu
có thể thao túng nó.”
Lần
này, chỉ có một câu trả lời duy nhất nảy ra trong đầu tôi. “Là do cháu có thể
thao túng cả bốn nguyên tố?”
“Chính
xác!” Myre tán dương. “Chính là do cháu có sử dụng cả bốn nguyên tố cơ bản nên
cháu có thể nhìn xa qua lớp nước và thấy cái cốc thủy tinh.”
“Vậy
nghĩa là rồng mạnh hơn các chủng loài khác?” Tôi hỏi lại.
Lắc
đầu, bà ấy giải thích. “Đúng là bọn ta có lợi thế hơn những chủng tộc khác.
Long tộc chúng ta có khả năng điều khiển aether, nhưng khả năng của chúng ta
cũng có hạn. Ngay cả những con rồng mạnh mẽ nhất cũng chỉ mới có thể tìm hiểu
được bề nổi của khả năng thật sự của aether. Và ngoài ra, những chủng tộc khác
có hiểu biết sâu sắc về các nguyên tố đến mức họ có thể sánh ngang cả Long Tộc.”
Tôi
không rõ chúng tôi đã trò chuyện bao lâu, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy tôi đang cạn
kiệt sức lực vì sử dụng Realmheart. Để ý thấy khuôn mặt mệt mỏi của tôi, Myre bảo
tôi hủy thi triển kĩ năng.
Màu
sắc dần trở về thế giới khi tôi hủy Realmheart, và như mọi khi, những đường cổ
tự cũng dần biến mất. “Vậy, bà Myre, bà đã tìm ra nhánh aether nào là phù hợp
nhất cho cháu chưa?” Tôi hỏi, thở phào một cách nhẹ nhõm.
“Rồi,
nhưng trước khi cháu quá hào hứng, ta muốn cảnh báo trước là ta không thể đoán
được liệu cháu có thể kiểm soát aether như chúng ta hay không. Ngay cả khi cháu
sở hữu khả năng có thể thao túng cả bốn nguyên tố và có ý chí rồng cùng với
Realmheart, thì sau cùng, cháu vẫn chỉ là con người.” Mặc dù lời bà ấy rất khắc
nghiệt, nhưng từng câu từ của bà ấy không hề có ganh ghét hay giả tạo.
“Cháu
hiểu rồi.” Tôi lẩm bẩm. Sẽ là nói dối nếu như tôi nói tôi không thất vọng.
Trong một thế giới không chỉ có riêng loài người mà những chủng tộc khác — những
chủng tộc mạnh mẽ — cùng chung sống với nhau, tôi bắt đầu cảm nhận bức tường vô
hình mà ở kiếp trước trước tôi không thấy.
“Như
ta đã nói ban nãy, aether và mana có bản chất khác nhau. Cháu có thể tưởng tượng
aether như là một sinh vật sống, gần như là có cảm xúc, cần phải dụ dỗ hoặc ép
buộc nó hành động. Do đó, thao túng aether tạo nên một gánh nặng rất lớn cho
người thi triển. Cháu cũng biết điều đó mỗi khi cháu dùng kĩ năng thao túng thời
gian.”
“Bà
nói đúng. Dù cho cháu có dùng nó nhiều đến mức nào đi nữa, nó chẳng hề dễ chịu
hơn chút nào.” Tôi thừa nhận, dựa vào vách giường.
“Và
ta nghi rằng nó sẽ không bao giờ dễ chịu hơn đâu. Cháu trai, mặc dù ta không rõ
tại sao khả năng thao túng thời gian, mặc dù chỉ kéo dài không lâu, lại tìm đến
cháu, nhưng nhánh aevum
(thao túng
thời gian) không hề dành cho cháu.” Lấy ra một cây bút chì và một tấm giấy
da từ hộc tủ, bà ấy bắt đầu vẽ một số biểu tượng. “Arthur, cháu có thể thao
túng aether là vì cháu có ý chí của Sylvia, và ta cho rằng cháu không hiểu hết
nguyên lý hoạt động của nó.”
“Về
lý thuyết thì đúng thật, cháu chẳng biết nó diễn ra như thế nào.” Tôi miễn cưỡng
thừa nhận. Sử dụng giai đoạn đầu của ý chí của Sylvia giúp tôi ngưng đọng thời
gian trong một khoảnh khắc ngắn, nhưng mỗi lần tôi dùng kĩ năng đó, tôi có cảm
giác như tôi đang nhìn vào một bản thảo bằng tiếng nước ngoài: tôi biết nó
trông như thế nào, nhưng tôi chẳng biết nó có ý nghĩa gì, hay tôi phải đọc nó
ra sao.
“Đây chính là lý do tại sao.”
Myre giơ cao mảnh giấy mà bà ấy viết nãy giờ lên, để lộ một dòng các kí tự rất
quen thuộc. “Giống với Sylvia, cháu có thể kiểm soát thứ ranh giới giúp cân bằng
cõi tồn tại; cháu thuộc nhánh spatium (điều khiển không gian).”
Bất
chấp biết được điều này, tôi vẫn không vui. Không hề một chút nào hết.
“Nhưng,
như bà đã nói, dù cháu có biết điều này đi chăng nữa, vẫn có cơ hội cao là cháu
không thể hoàn toàn điều khiển được khả năng này.”
Myre
không trả lời, chỉ lặng im nhìn tôi với ánh mắt buồn sầu.
“Từ
những gì bà đã nói với cháu nãy giờ, cháu chỉ có thể dùng được khả năng thao
túng thời gian là vì nó đi kèm với ý chí mà Sylvia đã truyền lại cho cháu trước
khi bị giết.” Tôi cố hết sức để kiềm lại cơn tức giận, nhưng giọng tôi ngày
càng to hơn. “Làm ơn đấy, thưa bà Myre. Hãy nói cho cháu biết mình cần phải làm
gì. Cho đến hiện tại, mọi thứ bà nói là cháu hoàn toàn có đủ phẩm chất để sử dụng
được thứ kĩ năng này, nhưng do thể chất yếu đuối của chủng loài bọn cháu, cháu
sẽ không chịu đựng được hậu quả khi sử dụng chúng!”
Bà ấy
im lặng một hồi lâu, chỉ nhẹ nhàng lướt ngón tay qua mái tóc rối bù của tôi. “Ta
thật sự tội nghiệp cháu, Arthur. Cháu có một tiềm năng khổng lồ để có thể trở
nên vĩ đại, ấy thế mà khả năng thật sự của cháu lại bị cản trở bởi điều mà cháu
không có quyền quyết định. Lý do ta kể cho cháu nghe mọi thứ không phải là để
trêu ngươi cháu, mà là để khuyến khích cháu thực hiện một điều gì đó phi thường.
Ngay cả khi cháu tiến vào giai đoạn Trắng và đi xa hơn, có thể cháu sẽ vẫn
không bao giờ có thể kiểm soát aether như long tộc chúng ta. Nhưng điều đó
không có nghĩa là mọi thứ trở nên bế tắc. Kiến thức là nguồn sức mạnh vô đối có
thể vượt qua bất kì trở ngại nào, thậm chí là cả những ranh giới mà các asura tự
đặt ra cho chính mình.”
“Bà
nói đúng, cháu xin lỗi vì đã xả giận lên bà. Cháu biết bà chỉ muốn tốt cho cháu
thôi.” Tôi lí nhí.
“Đúng
thế, cháu của ta. Chỉ những điều tốt cho cháu.” Giọng nói bà ấy vang vọng. Khi
tôi ngước lên nhìn bà ấy, vẻ mặt của bà rất đăm chiêu và buồn rầu.
“Có
chuyện gì không ổn ạ?”
“Arthur.
Ta đã phá vỡ rất nhiều luật lệ khi cho cháu biết tất cả thứ kiến thức này. Nếu
thứ kiến thức này mà rơi vào tay nhầm người thì họ sẽ lợi dụng nó để chống lại
long tộc, nên hãy tin ta khi ta nói rằng ta thật sự chỉ muốn tốt cho cháu.”
Tôi
vẫn chưa hiểu lý do vì sao Myre lại tận tâm chăm sóc tôi đến thế, nhưng tôi có
học được một điều trong kiếp trước, đó là đọc thấu tâm ý của những người xung
quanh tôi. Mặc dù cả hai chúng tôi chỉ mới quen biết nhau, nhưng Myre vẫn rất
thành tâm đối xử tốt với tôi.
“Ngay
cả khi nếu cháu không tận dụng được tối đa tiềm năng của Realmheart, thì với
giác quan của nó, nó vẫn là một kĩ năng tối quan trọng không thể thiếu trong trận
chiến sắp tới. Với Realmheart, khả năng thao túng bốn nguyên tố cùng với khả
năng chiến đấu thần sầu của
cháu, cháu có rất nhiều lợi thế để tận dụng…” Giọng bà ấy ngày càng nhỏ đi, khiến
tôi càng cảm thấy lo lắng về điều bà sắp nói.
“Nhưng?”
Tôi hỏi.
Thở
dài một hơi thật sâu, bà ấy nhìn tôi một hồi và nói. “Nhưng cái kĩ năng di chuyển
mà cháu tạo ra, cái kĩ năng đã khiến cháu được đưa đến nhà ta trong tình trạng
kinh khủng ấy… không thể là một trong số đó.”
Như
thể những lời nói đó chưa đủ rõ ràng, bà ấy khẳng định một cách chắt nịt thêm một
lần nữa.
“Đừng
bao giờ sử dụng kĩ năng đó lần nữa.”
[] [] []
#Darkie