6/7/20

Chapter 121: Người thầy cuối cùng

[] [] [] 

“Cháu quên không đề phòng đòn phép từ đằng sau rồi, cậu bé.” Myre khiển trách. “Muốn thuần thục dao động mana một cách đúng đắn thì phải bắt đầu từ việc cảm nhận phép thuật ngay khi chúng ảnh hưởng đến thế giới thực. Sau đó, hãy sử dụng Realmheart để xác định chính xác cách mà nó hình thành. Ngay cả khi đối phương nói ra tên gọi của thần chú, những gì họ đang tưởng tượng mới thực sự là thứ ảnh hưởng đến kích thước, hình dạng và thời lượng phép thuật của họ. Thậm chí, một số pháp sư có thể nói ra tên gọi của chúng như một mánh khóe để lừa đối thủ của họ.”

Tôi có thể hiểu được lời khuyên của bà ấy, nhưng không dễ để giữ sự tỉnh táo khi máu ngày càng chảy nhiều hơn từ vết thương hở ngay xương đòn của tôi. Vị asura tiếp tục chỉ ra những sai lầm mà tôi đã mắc phải khiến tôi có vết thương này, trong khi chữa lành chúng cho tôi bằng cách sử dụng aether. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, thậm chí đã lần thứ bảy kể từ khi bắt đầu tập luyện. Qua nhiều lần thất bại trong việc phân tích chính xác dòng chảy mana trước khi nó biến thành một câu thần chú, tôi nhận thấy thuật chữa lành của bà ấy sử dụng aether cơ bản là khác với phép thuật chữa lành của mẹ tôi.

Giới hạn của mẹ tôi – giống như bất kỳ pháp sư chữa bệnh nào khác – hoàn toàn không tồn tại đối với Myre. Bà ấy có thể chữa lành mọi bệnh tật, đóng lại các vết thương hở, thậm chí hồi phục lại các chi đã mất. Điều này đặt ra một câu hỏi: tại sao Myre không đơn giản là cắt luôn chân của tôi đi rồi tạo cho tôi một đôi chân mới?

Từ những gì Myre đã giải thích cho tôi, có vẻ như việc sử dụng aether vượt qua một ngưỡng nhất định sẽ đi kèm với cái giá phải trả. Điều đó không xảy ra với tất cả các phép thuật bà ấy đã sử dụng, hay ít nhất là hầu hết trong số chúng. Tuy nhiên, việc sử dụng aether để tạo ra cả một chi mới đồng nghĩa với việc bà ấy phải chiết xuất chúng từ sự sống của một thứ gì đó… hoặc một ai đó.

“Ta biết cháu nghĩ gì khi đối mặt với một câu thần chú, bé con.” Giọng nói của vị asura kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. “Đừng quá gắng sức vô hiệu hóa một đòn phép trước khi nó được thi triển. Ta mất vài thập kỉ để có thể thuần thục nó, và đó vẫn được coi là khá nhanh trong Long Tộc đấy. Bây giờ, có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi nhỉ?”

Ngước nhìn lên bầu trời, tôi nhận ra đã không còn sớm nữa, một lớp màu cam nhạt là tất cả những gì còn lại từ ánh sáng mặt trời, và màn đêm đang dần buông xuống.

“Nghe có vẻ ổn đó.” Tôi cười, đi theo sau về ngôi nhà nhỏ của bà ấy.

Thật bất ngờ khi nhận ra một tuần đã trôi qua nhanh đến thế nào, và đó hoàn toàn không phải là khoảng thời gian vô ích, nhờ và sự đồng hành và hướng dẫn tận tình không ngừng nghỉ từ vị trưởng lão.

Tuy nhiên, có một điều đã trở nên rõ ràng trong vài tuần ở cùng Myre: sự ôn hòa và hiền thục bà ấy thể hiện khi bà chăm sóc cho tôi hoàn toàn là một sự dối trá. Bà ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu, thoải mái trong bất kì hoàn cảnh nào khác, ngoại trừ trên sân tập, nơi mà tính cách thực sự của bà được phơi bày – một thực thể còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ, khiến cho những buổi tập của tôi với Kordri chỉ giống như chơi đuổi bắt với một chú cún con.

Điều tồi tệ nhất, đó chính là khả năng chữa lành mọi vết thương bằng aether của bà, chính điều đó khiến bà ấy không có lý do gì để nương tay với tôi. Câu nói của bà đã lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi đến giờ nó vẫn còn ám ảnh tôi trong mơ: “Thang thuốc tốt nhất cho một vết thương chính là ngăn nó xảy ra ngay từ ban đầu. Nên nếu cháu không muốn ta làm cháu bị thương, chỉ đơn giản là hãy ngăn điều đó xảy ra.”

Bà ấy luôn luôn nói câu ấy với một nụ cười ranh mãnh, trước khi tấn công tôi với hàng loạt các phép thuật đủ loại màu sắc mà tôi buộc phải đọc được và né tránh bằng cách sử dụng Realmheart.

Đấy không chỉ là một buổi tập thực chiến thông thường. Bà ấy dạy tôi những gì cần chú ý khi một câu thần chú sắp xuất hiện. Tùy thuộc vào loại phép sẽ hình thành, các hạt mana sẽ dao động theo những cách khác nhau, vì vậy điều quan trọng là phải biết chính xác những gì bạn thấy trong khoảng khắc đó. Nó giống như bạn đang học một ngôn ngữ mới vậy, chỉ có điều, lần này, tính mạng của bạn phụ thuộc vào nó.

Lúc đầu nó khá là phiền phức, thậm chí đã có lúc tôi muốn hỏi xin Windsom quả cầu Aether để tiết kiệm thời gian, nhưng bà ấy phản đối; có thứ gì đó trong quả cầu Aether ngăn tôi nắm bắt chính xác cách thức mana hoạt động ở ngoài đời thực.

Mặc dù vậy, trước sự ngạc nhiên của Myre, tôi đã có những tiến triển nhảy vọt. Theo Myre, những gì bà ấy mất nửa năm để nắm vững, tôi chỉ mất chưa đầy một tháng. Tôi vẫn chưa đủ sẵn sàng để sử dụng nó trong một trấn chiến thực sự, nhưng tôi đã nắm vững được các nguyên tắc cơ bản. Giống như đọc một cuốn sách vậy, kể cả khi đã nắm rõ từng từ từng chữ, nhưng để có thể đọc nhanh nó vẫn sẽ mất hàng tháng, thậm chí hàng năm.

Sáu tuần qua, mỗi buổi sáng sẽ bắt đầu với việc phân tích mana khi Myre bắn ra những phép thuật khác nhau của các nguyên tố khác nhau trong không khí, và đôi khi, bắn trực tiếp về phía tôi. Việc sử dụng Realmheart trong lúc tập luyện theo kiểu này đã giúp tôi phần nào tăng thời lượng sử dụng trong dạng này, nhưng không nhiều.

Vào buổi chiều, tôi sẽ suy nghĩ về những sai lầm mà mình đã phạm phải và những điều mà tôi nên đề phòng để có thể dự đoán tốt hơn loại phép thuật gì có thể hình thành. Myre đã tỉ mỉ giải thích về cách hoạt động của mana, điều đã giúp đỡ rất nhiều cho tôi tiến bộ hơn trong quá trình đào tạo.

Sau đó, tôi sẽ tự mình luyện tập, luyện lại mọi hình thái võ thuật mà Kordri đã thấm nhuần cho tôi như hình với bóng. Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi sẽ luôn đảm bảo bản thân có thời gian để rèn luyện lõi mana của mình, nhưng kể từ sau bước đột phá lần trước, không có nhiều sự thay đổi trong lõi mana của tôi.

Ngay khi chúng tôi ăn xong miếng thịt bò hầm cho bữa tối, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từ cánh cửa gỗ.

“Vào đi.” Myre cất tiếng gọi trong khi cẩn thận nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc của mình.

“Thứ lỗi vì đã làm phiền người.” Tiếng nói quen thuộc vang lên ngay khi ông mở cửa.

Đó là Windsom.

Tôi không thể nói rằng mình vui khi gặp ông, mặc dù tôi đã không liên lạc với ông ta trong vài tháng. Vị asura luôn đĩnh đạc với máu tóc vàng bạch kim được cắt ngắn, bất ngờ quỳ gối, thể hiện sự kính trọng rõ rang với Myre.

Tôi đã mường tượng việc Myre có một mức độ ảnh hưởng nhất định trong tộc Indrath dựa trên sức mạnh của bà, và việc bà ấy thậm chí có thể giữ tôi ở lại đây mặc dù tôi đang huấn luyện với Windsom. Tuy nhiên, việc ông ta thể hiện sự kính trọng đến nhường này cho một trưởng lão vẫn không bình thường chút nào.

“Xin thứ lỗi cho thần vì đã đến mà không bẩm báo trước, nhưng Chúa tể Indrath đã sắp xếp người hướng dẫn tiếp theo cho Arthur, và ông ấy đang khá nôn nóng được gặp học trò của mình.” Windsom cúi mặt trong khi nói.

“Rất tốt. Mặc dù vậy ta vẫn muốn để mắt đến đứa trẻ này, nên chắc sẽ không có vấn đề gì nếu ta bất ngờ xuất hiện để kiểm tra chứ?” Câu hỏi của Myre giống như một lời tuyên bố không thể chối từ hơn, dựa trên giọng điệu của bà ấy.

“Dĩ nhiên là không rồi ạ. Còn bây giờ, chúng thần phải rời đi luôn rồi ạ.” Windsom quay về phía tôi, ra hiệu cho tôi sẵn sàng. “Vậy nên, cho phép chúng thần.”

“Cháu nên đi đi, Arthur. Nhớ tiếp tục tập luyện với Realmheart.” Myre lướt ngón tay của bà trên mái tóc đã mọc đủ dài để có thể gọi là bờm của tôi.

“Dĩ nhiên rồi ạ. Cháu sẽ thuần thục nó trong lần tiếp theo chúng ta gặp nhau.” Tôi trêu chọc, nở một nụ cười trẻ con.

Đi theo Windsom, ra khỏi ngôi nhà nhỏ, chúng tôi đi qua một cụm cây rậm rạp bao quanh túp lều nhỏ của Myre.

Trong khi đi bộ, tôi không thể không chú ý đến ánh mắt tò mò của Windsom khi ông chăm chú nhìn tôi.

“Có gì không ổn à?” Tôi hỏi, nhảy qua một cái rễ cây.

“Có thể khiến Phu nhân Myre không chỉ dành thời gian chữa lành vết thương mà còn huấn luyện cậu…” Ông ấy lên giọng trong khi lắc đầu. “Sự may mắn của cậu luôn làm ta ngạc nhiên.”

Tôi cúi xuống né một nhánh cây thấp. “À mà Myre chính xác là ai vậy?”

“PHU NHÂN MYRE.” Windsom nhấn mạnh. “Và ta không có quyền nói cho cậu biết thông tin đó nếu bà ấy chưa tự nói cho cậu.”

“Ông biết đấy, khi tôi mới gặp ông, tôi còn tưởng ông đảm nhận chức vụ khá là cao trên này. Còn giờ thì, có vẻ không cao cho lắm.” Tôi toét miệng.  ( =)))) )

“Để ý miệng lưỡi của cậu đấy, con người. Kể cả khi ta thuộc tầng lớp thấp nhất trong các asura, ta vẫn mạnh hơn bất cứ cá thể nào từ chủng tộc hạ đẳng của các cậu dưới Dicathen.” Windsom vặn lại.

“Lỗi của tôi. Tôi đoán câu nói của mình có vẻ hơi động chạm nhỉ?” Tôi giơ tay lên nhượng bộ.

Bất lực, Windsom chỉ ngán ngẩm lắc đầu trong yên lặng. Chúng tôi nhanh chóng đến cổng dịch chuyển tức thời mà Windsom đã thiết lập, tỏa ra ánh sáng kì dị phản chiếu đích đến mà nó được đặt.

“Có thể nhắc lại một lần nữa lý do gì ông đặt cổng dịch chuyển xa ngôi nhà thế không?” Tôi hỏi, tiến về phía cái cổng.

“Vùng bảo vệ của Phu nhân Myre dừng ở đây.” Ông ta nói một cách đơn giản trong khi nhấc chân qua vòng tròn phát sáng từ cánh cổng. “Giờ thì đi thôi. Người hướng dẫn tiếp theo của cậu không phải người có tính kiên nhẫn đâu.”

Tôi theo sau ngay khi cơ thể Windsom tan biến vào cánh cổng. Qua nhiều năm, tôi đã quen với cái cảm giác chóng mặt của phương pháp di chuyển này.

Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển tức thời trên mặt đất đầy cát, tôi không thể không choáng ngợp trước khung cảnh rộng lớn mà chúng tôi đã đến. Tôi đang ở đáy của thứ dường như là một miệng núi lửa khổng lồ, với những bước tường hùng vĩ, cao chót vót, được chạm khắc bởi thiên nhiên. Có vẻ nơi này đã từng được lấp đầy bởi nước, nhưng dấu vết duy nhất còn lại bây giờ là những vết nứt giống như dải duy băng màu bạc xếp dọc theo các bức tường ở những độ cao khác nhau. Cây cối – hay sự sống nói chung – dường như không tồn tại trong cái không khí khắc nghiệt này, từng đợt gió khô cằn như cắt vào mặt tôi.

“Vậy, đây sẽ nơi tập luyện tiếp theo của tôi?” Tôi xác nhận lại, giọng tôi run rẩy khi nghĩ đến việc dành hàng tuần, thậm chí hàng tháng ở đây. Do việc dịch chuyển liên tục giữa các điểm luyện tập khác nhau, tôi không thể nắm bắt rõ ràng địa hình của lục địa Epheotus; nếu tôi đến đây trong hoàn cảnh tốt hơn, tôi sẽ muốn dành nhiều thời gian hơn khám phá vùng đất của các asura.

“Cậu đã trải qua khóa huấn luyện nửa năm, hầu hất là các kỹ năng chiến đấu cận chiến tăng cường. Nói một cách đơn giản, cậu đã mài giũa các kĩ năng quan trọng khác nhau để có thể chiến đấu một cách toàn vẹn trong một trận chiến thật sự. Bây giờ, cậu sẽ học cách kết hợp mọi thứ lại với nhau để tạo phong cách của riêng mình, tạo nên sự gắn kết giữa ma thuật nguyên tố và kỹ năng cận chiến của cậu.” Khi vị asura giải thích, ông ta dường như cũng đang đồng thời tìm kiếm một thứ gì đó khi mắt ông ta đảo quanh khắp khu vực.

“Và người hướng dẫn này sẽ giúp tôi làm việc đó?” Tôi cũng ngó nghiêng xung quanh.

“A, ông ta đây rồi.” Windsom phớt lờ câu hỏi của tôi.

“Vậy ra đây là cậu ta. Cậu ta là con cún con được cho là sẽ trở thành một anh hùng, dẫn dắt Dicathen đến chiến thắng trước quân đội được gầy dựng bởi Vritra và những kẻ hạ đẳng thấp kém đáng khinh của chúng?” Giọng nói trầm mặc vang lên rõ ràng từ đỉnh của hẻm núi.

Một người đàn ông với kích thước không to hơn một con côn trùng đứng trên đỉnh của miệng núi lửa, bị che khuất bởi cái bóng từ ánh mặt trời chiếu vào lưng ông ta, nhảy lên, lớn dần và lớn dần trong khi ông ta rơi xuống như một thiên thạch về phía chúng tôi.

Ngay khi ông hạ cánh, một vụ nổ hỗn hợp giữa cát và các mảnh vụn khiến cả Windsom và tôi phải tự che chắn bản thân. Đợi cho đám mây bụi mờ đi, một bàn tay khổng lồ trồi ra từ bên trong đám mây bụi nhấc tôi lên khỏi mặt đất. Ngay cả khi tôi vật lộn và sử dụng mana để chống trả, bàn tay khổng lồ ấy vẫn nắm chặt quanh eo tôi không chịu buông.

Ngay khi tôi bị kéo vào đám mây bụi, một giọng nói chắc nịch, trầm sâu vang lên, khiến mọi tế bào trên cơ thể của tôi không khỏi rùng mình. “Xin chào, Cún con.”

Khi đám mây tan đi, tôi mới có thể lần ra nguồn gốc của giọng nói, và cũng là người mà tôi đang cố gắng giải thoát bản thân khỏi một cách vô vọng.

[] [] []

#Akares