[] [] []
Một cơn ho khan bao đánh thức tôi, và tôi giật mình tỉnh giấc
vì đau. Một đám bụi dày đặc che khuất tất cả mọi thứ, trừ sàn đá dính máu mà
tôi từng tưởng sẽ là giường tang lễ của tôi.
Suy nghĩ cuối cùng của tôi
trước khi bất tỉnh lại hiện lên trong đầu tôi. Lúc đó tôi tưởng rằng chết sẽ
nhẹ nhàng. Thế mà bây giờ mọi bộ phận trong tôi đều hét lên trong đau đơn, cơn đau của từng vết thương đè
lên lẫn nhau, cơn đau lấn át tâm trí tôi cho đến khi tôi có cảm giác như thể toàn bộ cơ thể tôi bị cắt ra từng
mảnh—
Tên Asura!
Mặc dù tôi không muốn di chuyển nữa, tôi vẫn cố quay đầu lại, khiến những chiếc xương bị gãy của mình tạo
ra một bản hợp ca đau đớn mới mẻ.
Tôi không thể nhìn thấy gì
qua lớp bụi dày đặc. Và tôi cũng không thể cảm nhận được áp lực khủng bố khó chịu của tên asura.
Hít một hơi thật sâu và đều
đặn, tôi lăn người nằm nghiêng và thở gấp, đứng dậy. Những tảng đá vụn va vào người tôi, và vết
thương ở ngực tôi nhói lên một cách đau đớn, một phần vết thương bị bịt kín do bụi đóng cục lại.
Hai chân tôi loạng choạng,
những mảnh áo giáp rách nát dính vào nhau như những lon thiếc rỗng. Tôi cố gắng
vận mana vào cơ thể để tạo sức mạnh cho
bản thân, nhưng chỉ nhận được một cơn đau âm ỉ dồn nén từ trong cơ thể, tất cả
đều trống rỗng.
Phản phệ dữ dội khiến bụng tôi quặn
lại và mật trào ngược lên cổ họng.
Ký ức về trận chiến nảy lửa bắt đầu trở lại trong đầu tôi qua từng đợt buồn nôn và đau đớn, và hơi
thở của tôi như bị nghẹt lại trong phổi.
Varay, Mica, Aya…
Tất cả bọn họ đều—
Tôi quay xung quanh khi tiếng đá va vào tường hoặc trần ở
đâu đó ở phía xa. Các giác quan của tôi tê liệt, suy nghĩ của tôi chậm chạp như sên, và có một tiếng âm ỉ nhẹ bên tai như thể tôi
đang ở dưới nước. Chỉ có khứu giác của tôi là còn hoạt động bình thường; hang
có mùi diêm và đất cháy xém.
Ánh sáng lờ mờ âm u chiếu xuyên qua đám mây bụi mù, một vài tia sáng chớp chớp nhanh, và tôi cảm
nhận được mana đang chuyển động.
Miệng tôi tự mở ra, nhưng
tôi không thể hét lên. Tôi không biết ai hoặc cái gì ở ngoài đó. Đó có thể là tên asura, hoặc những người sống
sót trở về từ đường hầm — hoặc có thể là đám Alacryans xuất hiện sau khi cảm nhận
được bởi trận chiến dữ dội của chúng tôi. Và tôi không có đủ sức để
tự vệ nếu bọn chúng tìm được tôi.
Hình ảnh máu phun ra từ những
tinh thể đen vỡ vụn và những ký ức cuối cùng về “cái chết” của chính tôi xuất hiện trong tâm trí, và tôi cảm thấy một tia hy
vọng ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng dập tắt nó.
Tôi đáng lẽ ra đã không thể sống sót sau trận
chiến đó, và tôi cũng không dám hy vọng chút gì rằng những người khác cũng vậy. Tôi đã thấy những gì Taci
đã làm với Aya và Varay, và bất chấp giọng nói vang lên trong đầu tôi trong những
giây phút tỉnh táo cuối cùng đó, tôi biết rằng ngay cả một Lance cũng không thể
sống sót sau những vết thương đó.
Tuy nhiên, tôi không thể cứ thế mà bỏ qua sự hiện diện của một
người khác ở đây, và bắt đầu khập khiễng theo hướng ánh sáng, di chuyển nhẹ
nhàng nhất mà cơ thể bị vùi dập và bộ giáp hư hỏng của tôi cho phép.
Nền hang đã đổ nát. Đống đổ
nát và đá vỡ tan tành khiến cho mỗi bước đi càng trở nên nguy hiểm, và tôi
phải đi xung xung quanh một số hố đục sâu trong lòng đất do các đòn tấn công của Taci. Có một bức tường còn nguyên vẹn
một phần từ một trong nhiều tòa nhà bị phá huỷ, và hiện đang nằm nghiêng so
với một tảng đá lớn bật khỏi trần nhà.
Một cách cẩn thận, tôi rón
rén đi lên phía bức tường này, sau đó đến một thềm đá cao hơn và uốn cong về phía nơi tôi
nhìn thấy ánh sáng. Lớp bụi mỏng dần khi tôi di chuyển về phía rìa xa của hang
động và tôi liếc qua nó để tìm bất kỳ dấu hiệu mana nào ở đây.
Thật không thể tin được.
"M-Mica?" Những lời
nói ra khỏi cổ họng tôi một cách miễn cưỡng, chỉ việc nói chuyện thôi
cũng càng khiến tôi càng thêm đau đớn.
Lance người lùn ngước lên nhìn tôi từ chỗ cô ấy đang quỳ bên cạnh một người thứ hai. Khuôn mặt bên phải
của cô ấy lấm tấm những vệt nước mắt do bụi bẩn đóng thành cục. Hàng chục vết
chém dài và thẳng đan chéo nhau trên mặt trái của cô, và một lỗ đen đẫm máu
trên mắt trái của cô. Toàn bộ phần bên trái của cô ấy ướt đẫm màu nâu đỏ do máu khô và bùn ướt mà cô ấy
đã nén chặt trên xương sườn của mình.
Có máu chảy ra từ lòng bàn
tay, chỗ móng tay cô ấy, và ánh mắt vui tươi thường thấy đã biến mất và thay
vào đó là đôi mắt trống rỗng khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy có thực sự còn sống không hay chỉ là một cái vỏ vô hồn.
Khi cô ấy hướng ánh mắt lo lắng của mình về
người
còn lại, mắt tôi miễn cưỡng nhìn theo.
Khuôn mặt của Aya tái nhợt,
đôi mắt đen của cô ấy trắng đục vô hồn nhìn lên trần hang động ở trên cao. Bụng cô là một đầy máu, nơi Taci đã giáng một đòn
chí mạng.
“Tôi…” Tôi phải dừng lại và
hắng giọng, sau đó tiếp tục. “Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy giọng của cô ấy, ngay trước khi mọi thứ kết thúc. Cô ấy… cô ấy nói… ”
Nhưng tôi phải dừng lại một
lần nữa, lời nói nghẹn trong cổ họng.
Vai của Mica chùng xuống,
nhưng cô ấy không trả lời.
Trượt một cách vụng về và đau đớn xuống mỏm đá, tôi
chuyển sang phía bên kia của Aya và từ từ ngồi xuống.
Trước đây, thật khó có thể
nghĩ rằng tôi sẽ lại rơi lệ trước cái chết của một người lính khác — đặc biệt
là một Lances. Tôi có chút cảm giác tội lỗi khi nhớ lại tôi đã từng rất nhẫn tâm như thế nào đối với cái chết bất ngờ của Lance
Alea. Cô ấy xứng đáng tốt hơn, và Aya cũng vậy. Không có gì phải xấu hổ khi rơi
nước mắt cho một người bạn đã ra đi quá sớm.
Six Lances chỉ trở thành hai người, và - tôi liếc nhìn Mica – bọn tôi cũng chẳng còn mạnh
như xưa nữa. Thật đáng tiếc. Chúng tôi lẽ ra phải là những người bảo hộ hùng mạnh nhất của Dicathen, nhưng giờ thì nhìn chúng tôi xem.
Tiếng ồn của chiếc ủng va
vào đá cứng khiến tôi bật dậy. Chân tôi ngay lập tức quỵ xuống, và tôi đau đớn đập một đầu gối xuống đất, nghiến răng trong đau đớn. Mica loạng choạng đứng dậy, nhưng cô ấy lại không thể đứng vững, và thậm chí còn cố tạo ra
một chiếc búa đá nhỏ khi con mắt còn lại của cô ấy nhìn vào bóng tối.
"Ai đấy! Lên tiếng ngay!" Cô ấy cáu kỉnh, giọng thô thiển.
Một hình dáng khập khiễng tiến về phía
chúng tôi, bị che khuất sau lớp bụi, một tay áp vào cổ. Trông giống như một bóng ma.
Bóng ma của…
Varay xuất hiện trước mắt chúng tôi, như thể
cô ấy vừa trở về từ địa ngục.
Cánh tay trái của cô ấy bị cụt,
đứt lìa ở bả vai, vết thương đã hết chảy máu. Một mảng băng đỏ thẫm bám chặt vào cổ cô dưới bàn tay,
nhưng máu vẫn chảy tự do trong vài vết nứt.
Đôi mắt cô ấy đờ đẫn, liếc nhìn giữa Mica và tôi một cách mờ
mịt, thiếu tập trung. Cô ấy bước nhanh về phía chúng tôi, chân phải lê nhẹ theo
từng bước, nhưng khi đến mép thềm đá, cô ấy bị hụt chân và nằm dài xuống mặt đất với chút rên rỉ.
Mica lao đến, lăn cô lại và kéo cô ấy vào lòng.
Băng quanh cổ cô ấy đã vỡ
tan ra, để lộ ra một vết cắt ghê rợn khiến cổ cô gần tới cổ họng. Máu tuôn ra như nước, làm ướt đẫm cả Mica.
"Chết tiệt!"
Mica chật vật xúc một nắm đất lên. Cô ấy tập trung vào nó, nhắm
mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó vì cố gắng, và tôi nhìn nó mềm ra và sôi lên thành
một chất đặc quánh, rồi cô ấy vội vã thoa khắp vết thương. Khi xong xuôi, cô ấy lại vận mana và đất sét cứng lại, giúp cầm máu.
Tôi nhìn chằm chằm vào
Varay.
Tôi đã thấy cô ấy chết, thấy
Taci chém cô ấy từ đầu xuống vai cơ mà. “Một ảo ảnh,” tôi lẩm bẩm,
quay sang thi thể của Aya. Tuy nhiên, vết thương của cô chắc chắn không phải là ảo ảnh.
“Cô ấy… cô ấy nói rằng ảo ảnh sẽ không thể đánh lừa tên asura tới lần thứ hai… và đã sử dụng những giây phút cuối
đời mình để cứu chúng ta. Cô ấy đã tạo ảo ảnh về về cái chết của chúng ta và đè lên cơ thể thực của chúng
ta."
Tôi choáng váng khi nhận ra, và đột nhiên hiểu được ý nghĩa
của lời nói cuối cùng của cô ấy.
“Anh đã làm đủ rồi, Bairon. Đây không phải lúc anh ngã
xuống."
Cô ấy đã sử dụng sức lực cuối cùng của
mình, hy sinh bản thân để cứu những đồng đội còn lại, thậm chí ngăn tôi đốt cháy bản thân với kỹ năng Thunderlord’s Wrath.
“Đừng di chuyển. Dù cho anh có thấy gì đi
chăng nữa, cũng đừng di chuyển. "
Tôi đã nằm trên mặt đất dưới
chân Taci, rồi ngọn giáo của hắn chĩa lên trên tôi.
Tôi kiểm tra vết thương sâu ở vai phải,
sau đó các ngón tay của tôi trượt đến xương ức. Mặc dù đau và bầm tím, nhưng
không có vết thương nào ở đó cả. Cốt lõi của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi khịt mũi không thể tin
được, khiến Mica nhìn tôi đầy mơ hồ đầy, mệt mỏi và cáu kỉnh. "Gì?"
Hai mí mắt khép hờ của Varay từ từ mở ra khi
nghe giọng nói của Mica. Chúng chậm rãi lướt qua tôi rồi sang Aya. Môi cô ấy hé mở, cổ họng
cô ấy nhấp nhô khi cô ấy cố gắng nói gì đó, nhưng không có tiếng gì phát ra cả. Cô ấy thở dài và nằm yên vị vào lòng Mica.
Mica vuốt tóc Varay, nhưng
ánh mắt của cô ấy lại hướng về cơ thể của Aya. “Tôi đã cảm thấy mana rời khỏi lõi của cô ấy. Tôi nghĩ… tôi đã nghĩ cô ấy sẽ chết ngay lập
tức, nhưng—” Một tiếng nấc nghẹn ngào ngắt lới Mica, và cô ấy nghiến răng vì bực bội.
Varay cựa mình và cố nói.
“Cô ấy… cố ý làm trống… lõi… của mình.” Giọng cô ấy ngắt quãng và yếu ớt. “Để… làm cho… ảo ảnh… trông thật hơn.”
“Cô ấy cần tên asura tin những gì mà hắn ta nhìn thấy và cảm thấy,” tôi
nói thêm, dù vết thương của chúng tôi có ra sao thì chúng tôi cũng đã tới giới hạn. Dấu hiệu mana của chúng tôi
chắc hẳn cũng đã cạn kiệt vào những giây phút cuối cùng đó. "Đó là cách duy nhất để hắn ta không nhìn thấu nó."
"Nhưng liệu như vậy đã đủ chưa?" Mica hỏi, giọng run rẩy khàn khàn. "Đã đủ với những người ở dưới đường
hầm chưa?"
“Giờ đây, những mạng sống đó
đã nằm ngoài tầm tay của chúng ta…” Tôi trả lời. Chúng tôi thậm chí còn không có sức để đi bộ, huống chi đuổi theo tên asura. “Nhưng bây giờ, chúng ta có thể tưởng nhớ và khóc thương cho bạn của chúng ta, trong khi chúng ta chờ đợi tất cả chuyện này sẽ kết thúc.”
Mica vỡ òa nức nở nửa đầy nghẹn ngào. Varay buộc đôi
mi run rẩy của mình mở ra, để những giọt nước mắt chảy trên má, không bao giờ rời mắt khỏi
người đồng đội đã ngã xuống.
Quay lại, tôi đưa những ngón
tay run rẩy về phía Aya và nhẹ nhàng vuốt mắt cô ấy nhắm lại. “Tôi xin lỗi,” tôi nói, giọng khàn khàn. Thông
thường, Varay sẽ là đứng lên phát biểu, nhưng tôi biết mình muốn nói gì. “Và cảm ơn, Lance
Aya Grephin của Elenoir. Trận chiến của cô đã kết thúc, nhưng những người đồng minh của cô sẽ không ngừng chiến đấu cho đến khi
chúng tôi tử chiến cùng cô. Hãy an nghỉ đi nhé”.
Đôi lời của tác giả TurtleMe:
Oki, vậy là kết thúc volume 9 của bộ The Beginning After the End rồi. Quả là một chuyến hành
trình điên rồ khi tôi viết tất cả câu chuyện này, nhưng thật háo hức khi Volume
10 ra mắt. Tôi đã công bố nó một khoảng thời gian trước đây rồi, và tiểu thuyết
TBATE sẽ tạm ngưng trong hai tuần trong khi tôi chuẩn bị cho Vol 10. Cảm ơn tất
cả những người vẫn tiếp tục ở Patreon dù cho bộ truyện đang trong thời gian tạm
nghỉ. Cảm ơn lòng trung thành của các bạn <3
Mọi người có háo hức về
volume 10 không nè! Có rất nhiều thứ mới đấy ^^
[] []
[]
#Darkie