[] [] []
GÓC NHÌN CỦA CIRCE MILVIEW – Phe Alacryan:
"Còn
bao lâu nữa thế?"
Fane hỏi nhỏ, đầu
liên tục ngó nghiêng ngó dọc.
Giọng anh chẳng khác gì tiếng
thì thầm. Không ai trong chúng tôi dám lớn tiếng hơn thế.
Tôi
giơ hai ngón tay lên, tập trung lại
vào
cái cây trước mặt. Ấn crest
trên lưng tôi kích hoạt
khi tôi nghiến răng để kiểm soát sức mạnh của mình trong khi mana chảy qua cánh
tay tôi và vào chính cái cây.
“Kết giới của tôi sẽ không tồn tại
lâu hơn nữa trên một phạm vi rộng lớn như vậy đâu đó,” Cole nghiến răng lẩm bẩm.
Tôi
lau một hạt mồ hôi đang chảy trên má. "Xong rồi."
Maeve
nắm lấy cánh tay tôi và chúng tôi di chuyển ngay lập tức. Tôi quay đầu lại lần cuối để đảm bảo rằng mảng ba
điểm tôi vừa hoàn thành đã ở đúng vị trí.
Nó đã ở đúng vị trí rồi. Tôi cho phép mình thở phào nhẹ nhõm trước khi chúng tôi bắt đầu đi qua khu rừng đáng nguyền rủa này.
Chúng
tôi đi với tốc độ chậm đến
khó chịu, với
Maeve và tôi ở phía trước. Khi
sử dụng ấn crest của mình, các giác quan của tôi đã mở rộng
ra khoảng ba mươi thước—mức
phạm vi quá hạn chế so với thông thường. Đã thế, bởi vì màn sương bí ẩn dường như chỉ
tồn tại trong khu rừng này, tôi là người duy nhất có thể nhìn thấu xung quanh chúng tôi vài bước chân. “Cô có thấy ai xung quanh chúng ta không,
Circe?” Fane hỏi lần thứ năm.
Tôi
quay đầu lại và bắn anh ta một cái lườm. "Tôi sẽ nói nếu tôi thấy bất cứ điều gì khác
thường."
Anh
ta nheo mắt bất mãn nhưng không nói gì thêm.
Sau
khoảng một giờ đồng hồ lê
lết qua
khu rừng đầy sương mù, tôi ra hiệu cho mọi người dừng lại. "Chúng ta cần đặt
một mảng khác."
Mọi
người liền
vào vị trí. Maeve nhảy lên một cái cây gần đó với đôi tay vào thế sẵn sàng chiến đấu. Cole thì ở bên cạnh tôi và vận một kết giới bao bọc cả
khu vực nhỏ nhằm để
giúp che giấu sự dao động mana
trong khi tôi bắt tay
vào việc.
Fane đi vòng quanh vành đai với ánh mắt cảnh giác vì anh ta là tuyến phòng thủ đầu tiên của
chúng tôi.
Sau
khi mọi người đã ổn định, tôi tiếp tục nhiệm vụ quan trọng nhất, và cũng rất có thể là cuối cùng của chúng tôi.
Kích
hoạt ấn crest của
tôi một lần nữa, tôi bắt đầu thiết lập phần đầu tiên của mảng ba điểm. Vì tôi là một lính trinh sát
trung cấp nên tôi không vấp
phải
khó khăn gì để
thiết lập nó. Phần khó khăn nhất
là
đảm bảo rằng không ai có thể
phát hiện được cho đến khi tôi kích hoạt nó. Không thể có bất kỳ dấu vết hay có rò rỉ của
mana vì
các elf
ẩn
nấp quanh khu rừng sẽ cảm nhận được nó. Nếu bất kỳ mảng nào mà tôi đã thiết lập bị phát hiện thì toàn bộ kế hoạch sẽ bị phá sản.
Bỏ qua gánh nặng đè lên mình, tôi điều
khiển lượng mana kết tụ trong đầu ngón tay khi nó bắt đầu bám vào cái cây đầu tiên. Một tiếng sột soạt
vang lên bên trái tôi khiến
tôi giật bắn người.
Chúng
ta bị phát hiện rồi ư?
Ngay khi tôi quay đầu về hướng phát
ra âm thanh thì
Fane đã ở đó. Anh ta lắc
đầu, cầm lên một con vật gặm nhấm đã bị gãy cổ.
Không
hổ danh là một pháp sư ấn
emblem kỳ cựu. Mặc
dù tính cách của pháp sư Tiến Công đó như muốn gợi đòn,
nhưng anh ta
vẫn là
một đồng đội đáng tin cậy.
Tập trung trở lại vào cái cây cổ thụ, tôi điều
khiển lượng mana đã thấm nhuần của mình cho đến khi nó vùi sâu vào lõi cây. Sau
khi nó ở đúng vị trí, tôi phải che dấu vết và sự dao động mana tại vị trí đó.
Vào
lúc này, tôi phải thật sự tập
trung hết sức. Tôi không đủ khả năng để gia tăng phạm vi cảm nhận xung quanh chúng tôi trong trường hợp một tên elf bất ngờ đánh lén chúng tôi.
Hàng
phút căng thẳng tựa cả tiếng
đồng hồ trôi qua khi tôi chớp mắt gạt đi những giọt nước mồ hôi đang chảy vào mắt. Dấu vết mana do phép thuật của tôi để lại phải
được làm loại bỏ bằng
tay với độ chính xác như
phẫu
thuật để không ai có thể cảm nhận được rằng có người nào đó đã dùng phép thuật trong khu vực này.
“Xong,” tôi nói với đồng đội của mình trước
khi chuyển sang điểm tiếp theo.
Quỳ
xuống đất cách cái cây vài bước chân, tôi lặp lại quá trình này cho đến khi cuối
cùng tôi cũng
đến phần
cuối cùng trên một cái cây ở phía bên kia của mảng ba điểm tôi đã thiết lập.
Sau
khi thiết lập xong mảng
ba điểm này, chúng tôi lại một lần nữa di chuyển. May mắn thay, kết giới của Cole không để lộ bất kỳ dao động mana nào cả. Và phép thuật của Fane hay Maeve cũng vậy.
Quả đúng là một đội hoàn hảo cho nhiệm vụ này. Sau cùng, tôi chỉ là một trinh sát. Tôi không được đào tạo
cho nhiệm vụ như thế
này.
Nguồn
an ủi duy nhất của tôi là chúng tôi không phải là đội duy nhất thực hiện nhiệm vụ này.
‘Biết
đâu một trong những đội
khác sẽ
thành công trong nhiệm vụ này thì sao,’
tôi hy vọng, dù biết điều đó rất khó xảy ra. Trong số tất cả các đội
khác, tôi biết rằng đội chúng
tôi có khả năng thành công cao nhất… vì ấn emblem mới
có được của tôi.
Đột
nhiên, một cánh tay bắn ra và
ngăn tôi lại. Là
Maeve.
Cô ấy
nhìn chằm chằm vào tôi rồi nhìn xuống. Ẩn bên dưới lớp sương mù là một con
mương nhỏ với đầy gai gỗ.
Tim
tôi đập thình thịch vì suýt nữa tôi
toang cmnr.
“Những
chiếc gai nhọn này không hề tự
nhiên, mà nó bị xoắn lại thành hình dạng này,”
Maeve thì thầm thông báo.
“Phép
thuật hệ thực
vật,” tôi thở nhẹ. Lòng tôi trùng xuống khi hiểu
khi điều này có nghĩa là gì.
“Chúng
ta sẽ phải tìm một con đường khác,” Fane nói từ phía sau, vẫn đề phòng.
“Vậy
thì chúng ta sẽ phải dừng lại một chút để tôi dò đường khác,” tôi chán nản trả
lời.
Với
cái gật đầu nghiêm nghị từ
Maeve, chúng tôi tiếp tục di
chuyển qua khu rừng địa ngục trần gian này.
Chân
và lưng tôi
đau nhức
khiến tôi cảm thấy già hơn bà của mình, nhưng tôi vẫn tiếp tục di chuyển mà không một lời phàn nàn cho đến khi mặt trời
lặn khoảng một giờ.
“Lạy Vritra nhân từ,” tôi lầm bầm khi cuối
cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ để
yên vị qua
đêm trên những cành cây rậm rạp.
Cole
đưa cho mỗi người những
dải thịt khô ướp muối và một củ rễ kẹo.
Xé
những miếng thịt khô ra,
tôi bỏ nó
vào trong miệng và để
nước bọt làm mềm miếng thịt trước khi tôi nhai nó. Bốn người chúng tôi im lặng
ăn uống, tận hưởng bữa ăn nhỏ đầu
tiên sau hai ngày.
Sau
khi hút hết đường khỏi củ rễ
kẹo và nhấp một ngụm từ bình nước của
mình, tôi quay lại làm việc.
Kích hoạt ấn emblem khó lắm mới kiếm được của mình, tôi
kích hoạt True Sense. Cảm giác bất an khi ý thức rời khỏi cơ thể tôi có cảm giác như thể tôi đang cởi quần áo
giữa một cơn bão tuyết, nhưng tôi đã cố gắng vượt qua nó bằng cách thưởng thức
cảnh tượng ngoạn mục của khu rừng bên dưới.
Giống
như một bóng ma lơ lửng trên bầu trời, tôi thu hẹp True Sense của mình để khóa
vào một yếu tố duy nhất. Đầu tôi, nói đúng ra thì cơ thể thực sự của tôi đang ngồi hôn mê bên
dưới một cành cây, nhói lên kinh khủng.
Tôi
đã đọc rằng một
khi thực sự thuần thục khả
năng này thì tâm
trí tôi có thể nhìn thấy tất cả bốn hạt mana nguyên tố trong bầu khí quyển. Nếu
đúng như vậy, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước. (Darkie: vậy
thì nó phiên bản nhái Realmheart, về cơ bản là vậy)
Bất
chấp cơn đau tê tái, khổ
nhọc của tôi đã được đền đáp khi các hạt mana xung quanh sáng lên một màu xanh lục. Tôi vội vàng quét khắp đường chân trời,
tuyệt vọng tìm kiếm lượng lớn mana
phong hệ
xung quanh để dẫn
chúng tôi đến vương quốc bí ẩn của
người elf.
Khi
tôi mở rộng True Sense của mình, cơn đau nhói trở nên không thể chịu đựng nổi.
Chỉ
chút nữa
thôi—đây rồi!
Ngay
lập tức hình dạng phi vật lý của tôi bị hút trở lại trong cơ thể có ấn emblem đầy quyền lực.
Ánh sáng màu xanh lá lấp lánh vụt khỏi tầm nhìn của tôi khi tôi quay trở lại cơ thể của mình với một tiếng thở hổn hển.
"Cô có thành công không, Circe?" Fane hỏi ngay lập tức, đúng là anh ta lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn.
Cơ
thể tôi vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo,
giống như tôi vừa chui vào một bộ ga trải giường mới, nhưng rồi tôi nở một nụ cười. “Vương quốc của tộc elf vẫn còn rất xa, nhưng tôi đã tìm thấy một nơi có dao động mana lớn hơn, và chỉ cách đây khoảng một ngày di chuyển.”
"Lớn
hơn ư?" Maeve nói với ánh mắt lấp lánh. "Điều đó có
nghĩa là đó là một khu dân
cư
lớn hơn, hoặc thậm chí có thể là một thị trấn."
Cole
thở dài. “Ít nhất thì chúng ta đang đi đúng đường. Rất vui khi biết tất cả những
gì chúng ta làm
cho đến nay không phải là tốn
công vô
ích. "
“Không
hổ danh là một thành viên của huyết
tộc
Milview. Kỹ năng trinh sát của
cô quả
đúng là như lời đồn đại,” Fane khen ngợi trong khi xé một miếng thịt khô của
mình.
Chấp
nhận lời khen ngợi hiếm hoi của anh ấy, tôi tiếp tục. “Tôi sẽ không thể sử dụng
ấn emblem của
mình trong một ngày nữa,
nhưng sau khi tôi đã hồi phục hoàn toàn, tôi sẽ thực hiện một lần quét khác để
quét mana Thuỷ hệ”.
“Thông
minh đấy,”
Maeve đồng ý. “Theo báo cáo của chúng ta thì các tên elf này hầu hết đều thông thạo Thuỷ hệ hoặc Phong hệ”.
Sau
khi hoàn thành bữa ăn đơn giản của mình, chúng tôi cố nằm thoải mái nhất có thể trong những cành
cây cổ thụ nằm sâu trong lãnh thổ của kẻ thù. Tôi hoặc Cole đều phải đề phòng
trong trường hợp có thứ gì đó đến gần,
nhưng vì tôi vừa tiêu tốn rất nhiều mana để kích hoạt ấn emblem của mình nên Cole và Maeve đã thay phiên canh chừng trước.
Người pháp sư Thủ Hộ Vệ trạc tuổi cha tôi mỉm
cười trước khi dựng lên một kết
giới
nhỏ xung quanh chúng tôi trong
khi
tôi và Fane ngủ.
Mặc
cho cái cành cứng và cơn
lạnh
thấu xương
và nỗi sợ ngã xuống—ngay
cả khi tôi đã
trói chặt bản thân
mình vào gốc cây—tôi vẫn
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi
chỉ vừa mới nhắm
mắt được chốc lác thì đã
bị Maeve đánh thức.
“Đã
hai tiếng rồi,”
cô ấy thì thầm, ra hiệu cho tôi tiếp quản trước khi đánh thức Fane.
Thế đếch nào mà đã hai tiếng được,
tôi rên rỉ trong nội tâm.
Nhận
thấy rằng tôi đã thức dậy, Cole dừng thần chú của mình trước khi cuộn áo
choàng lên và sử dụng nó như một chiếc gối để ngủ.
Bất chấp rủi ro bị phát hiện và bị giết
luôn rình rập, tôi phải tự véo má mình để tỉnh táo hoàn toàn. Vận mana vào ấn crest thứ hai, thứ mà tôi đã nhận được
sau khi thấu hiểu
hoàn toàn thần chú này khi nó
chỉ còn là ấn mark, nhận thức của tôi có thể mở rộng ra bán kính bốn mươi
thước xung quanh chúng tôi. Thông thường, tôi có thể mở rộng phạm vi nhận thức
của mình lên hơn một trăm thước bất kể địa hình như thế nào, nhưng thứ ma thuật bí ẩn bao trùm khu rừng vô tận
này đã hạn chế giác quan của mọi người.
Chuyến đi của chúng tôi vào ban ngày đã rất chậm chạp rồi, còn ban đêm không khác gì dậm chân tại chỗ vậy.
Tôi tự giải trí bằng cách tập trung vào một con chim ăn đêm đang bón cho con sơ sinh của nó cách đây hàng chục thước thì tôi bỗng cảm thấy ai đó lọt vào phạm vi nhận thức của tôi.
Là đám elf!
Tôi
quay ngoắc đầu sang và
khóa mắt với Fane. Trước khi tôi kịp mở lời, anh ấy dường như đã biết có gì đó
không ổn qua biểu
hiện của tôi.
“Bao
nhiêu?” Fane mở miệng.
Tôi
giơ ba ngón tay lên và chỉ về hướng của bọn chúng.
Gật đầu, hai chúng tôi nhanh chóng lay
Maeve và Cole tỉnh dậy, che miệng họ đề
phòng họ
phát ra âm thanh gì.
Sau
khi bắt kịp mọi chuyện,
Cole nhanh chóng dựng lên một kết
giới
hai lớp để ngăn chặn âm thanh và che giấu sự hiện diện của chúng tôi. Sau khi dựng
kết giới cả
ngày và hầu như không chợp mắt được, anh chàng thủ hộ vệ của chúng tôi khá chật vật trong việc duy
trì phép thuật của mình, nhưng anh ta vẫn chịu đựng. Anh ấy buộc phải làm thế.
“Cách
đây
khoảng chục thước nữa thôi,”
tôi thì thầm một cách nghiêm trọng.
“Nếu
chúng ta may mắn, chúng sẽ
đi qua hoặc
đi theo một con đường khác. Nếu chúng
nghi ngờ gì đó ở gần chúng ta,
tôi sẽ đưa Circe đi, trong
khi Maeve và Cole sẽ kiềm chân
chúng lại,” Fane tuyên bố.
Tôi
tròn mắt trong hốt hoảng.
“Tất cả chúng ta có thể ở lại và chiến đấu. Chúng ta đông hơn chúng mà!”
Cole
xoa xoa cằm. “Ngay cả khi chúng ta
ở
lại và chiến đấu thì chúng ta sẽ
để lại rất nhiều dấu vết mana. Rủi ro quá lớn. ”
“Cole
nói đúng,”
Maeve nói thêm. “Chúng tôi có thể
thay thế được.
Còn cô thì không."
Lời
nói của cô ấy khiến tôi nhức
nhói lòng, nhưng
sâu trong thâm tâm, tôi biết đó là sự thật. Trong số tất cả các
đội đang cố gắng tạo một con
đường an toàn cho phe tôi đến vương quốc của elf, tôi là trinh sát duy nhất có ấn emblem đủ mạnh để có thể di chuyển hiệu quả trong Rừng Elshire này. Tuy nhiên, ý nghĩ bỏ rơi
đồng đội khiến tôi phát bệnh.
“S-Sao chúng ta không thử phục kích chúng và bắt giữ một người làm con tin? Chúng ta có thể
sử dụng tên elf đó để—
”
“Cô cũng biết điều gì đã xảy ra với
đội khác đã thử điều đó
còn gì,”
Fane ngắt lời một
cách gay gắt.
Tôi
gật đầu. Tên elf bị
bắt đã tự sát và cả đội bị truy lùng gắt gao bởi những người đồng hương của hắn ta.
“May
mắn thay, chúng đã
ở gần biên giới phía nam của khu rừng,
và cuộc đột
kích đầu tiên của thú dữ vừa
mới diễn ra không lâu nên bọn chúng sẽ không quá nghi ngờ,” Maeve lẩm bẩm.
Bốn
người chúng tôi ngừng thì thầm, sợ đám elf có thể nghe thấy chúng tôi ngay cả khi có lớp kết giới hai lớp xung quanh.
Vào
thời điểm tiếng bước chân bên dưới chúng tôi có thể nghe thấy bằng tai trần của
chúng tôi, chúng tôi đã nín thở. Tôi dùng tay bịt chặt miệng và cầu nguyện rằng
bọn chúng sẽ
tiếp tục bước đi.
[]
[] []