19/9/20

Chapter 166: Ý Nghĩa

 [] [] [] 

Tất cả mọi người có mặt trong sảnh chỉ biết nỉn thở im lặng chờ Arthur lên tiếng sau khi cậu ấy xuất hiện.

Cậu ấy đứng trên bục, không nói câu nào mà chỉ đảo mắt khảo sát xung quanh. Hình ảnh Arthur đứng dưới ánh đèn dường như in hằn sâu vào não của tất cả mọi người ở đây.

Tôi vừa gặp người bạn thơ ấu của mình chỉ mới vài giờ trước, nên tôi còn choáng hơn khi thấy cậu ấy khác hoàn toàn so với lúc nãy. Mái tóc dài màu nâu đỏ của cậu ấy được buộc lại bằng một cái ghim rất bắt mắt. Thay vì ăn diện như bao con người khác, cậu ấy khoác trên mình một bộ áo choàng nhung lụa như elf chúng tôi. Tuy nhiên, khác với bộ áo choàng dài tay truyền thống, thì tay áo choàng rộng tuênh của cậu ấy chỉ dài tới cùi trỏ, để lộ một găng tay bó sát cả cánh tay cậu. Ngoài ra, một bộ lông thú quý giá trắng tinh khôi như tuyết đầu mùa trên vai càng làm diện mạo cậu nổi bật hơn.

Cậu ấy xuất hiện trước đám đông chỉ mới được ít lâu trong bộ đồ hào nhoáng mà đã làm tất cả người có mặt phải choáng voáng. Ấy thế mà, đứng đó dưới ánh đèn trong bộ đồ tao nhã ấy, cậu vẫn giữ vững thần thái điềm tĩnh và trang nghiêm. Một phong độ đỉnh cao khác người mà tôi chỉ có thể cảm thấy từ sư phụ Aldir.

Bị hớp hồn bởi sự thay đổi này, tôi chỉ hoàn hồn khi Arthur quay đầu qua và nhìn chăm chú và thi thể của nữ retainer Vritra bị đông cứng, những vết sẹo màu đỏ trên cổ cậu ấy đã biến mất.

Cậu ấy quay sang đối mặt với chúng tôi trước khi lên tiếng, giọng cậu ấy khá trầm và từ tốn. “Việc khoe mẽ một thi thể như chiến lợi phẩm để cho đám đông phải trầm trồ là điều tôi cật lực phản đối, nhưng những người đến dự sự kiện tối nay không phải là một phần của đám đông bình thường. Mỗi nhà quý tộc có mặt ở đây đều có các công nhân, dân thường và những người sinh sống tại vùng đất của họ đều đang sốt ruột trông ngóng tin tức về cuộc chiến tranh này. Và cho đến hiện giờ, mọi người chỉ có thể nói cho họ những phán đoán mơ hồ không có căn cứ.”

Arthur ngưng lại, nhưng đám đông vẫn giữ im lặng, chờ đợi cậu ấy tiếp tục nói. “Được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình dị, tôi có thể leo đến vị trí được như ngày hôm nay là nhờ gia đình cùng những người bạn mà tôi đã gặp. Giờ thì tôi đã trở thành một Lance, một Lance trẻ tuổi nhất, nhưng tôi không phải là Lance hùng mạnh nhất. Có những Lances khác ở ngoài kia, những người đang chiến đấu cật lực trong khi tôi đang nói, sức mạnh của họ thuộc một một đẳng cấp hoàn toàn khác xa so với tôi. Ấy thế mà ngay cả tôi cũng có thể đánh bại một retainer, những kẻ được cho là lực lượng nòng cốt của đội quân Alacryan.”

Arthur ngừng lại một lần nữa, và đám đông xì xào bán tán ngày một xôn xao hơn, rồi tôi mới nhận ra những lần nghỉ ngắt quãng trong bài phát biểu của cậu ấy là có ý đồ cả. Cậu ấy trẻ hơn tôi một tuổi và xuất thân từ một gia cánh bình thường, nên cậu ấy chưa được học hay chuẩn bị gì cho các bài phát biểu trước đám đông hoặc các sự kiện giao lưu giữa các tầng lớp quý tộc, ấy thế mà cậu ấy có tận dụng tài tình từng câu chữ, từng nhịp ngắt nghỉ để kiểm soát đám đông một cách hoàn hảo.

“Như mọi người đã thấy. Tôi chẳng gặp bất kì chấn thương nào khi phải đối đầu với kẻ được cho là cực kì mạnh này, và tôi thậm chí vẫn còn đủ khỏe mạnh để lên đây luyên thuyên với mọi người này.” Cậu ấy mỉm cười, khiến những người xung quanh cũng bật cười theo.

Đặt tay lên quan tài băng giá, cậu ấy hướng mắt về nơi Hội Đồng đang ngồi. “Biểu tượng này không chỉ là điều mà tôi sẽ dâng lên Hội Đồng nhằm bày tỏ lòng biết ơn khi đã ban cho tôi danh hiệu Lance cao quý này, mà nó còn là một món quà để mọi người có thể đem về và nói với người dân của mình—mà tất nhiên là theo nghĩa bóng nhé.”

Những lời reo hò và bật cười nổ ra khi Arthur cúi người chào, báo hiệu rằng bài phát biểu đến đây là kết thúc. Vật phẩm phát sáng liền được bật lên khi Arthur rời khỏi bục và ông nội tôi lên trở lại.

“Cứ thoải mái đến gần để quan sát nữ Vritra này, và tôi mong tất cả mọi người có thể tận hưởng tối nay.” Và như thế, một số lính gác lên bục thế chỗ ông nội của tôi khi cả Hội Đồng đứng dậy và tiến lại gần.

Mặc dù họ cố che giấu biểu cảm thán phục của mình, qua khuôn mặt của họ thì rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy một xác chết. Cha mẹ tôi và tôi chỉ im lặng quan sát, còn cha mẹ Curtis và Kathyln thì nghiên cứu quan tài băng. Chỉ có vị trưởng lão người lùn tên Rahdeas là vẫn giữ khoảng cách, khuôn mặt ông ấy khá căng thẳng.

“Công chúa Tessia, người có muốn thần đưa người đến gần thi thể không?” Tướng Quân Varay hỏi với chút mong đợi trong đôi mắt sắc sảo thường ngày của mình.

Không muốn làm nữ Lance thất vọng, Curtis, Kathyln, Claire và tôi theo sau chị ấy đến gần bục, ngày càng nhiều các quý tộc bao quanh thi thể đóng băng của nữ Vritra.

Đứng ở ngay hàng đầu, sát nơi những lính gác đang đứng, tôi nghiên cứu thi thể bên trong. Nhưng thật khó khi phải nhìn thi thể của nữ Vritra quá lâu. Về vẻ ngoài, trông nó—cô ta—trông giống hệt con người, nhưng hai hốc mắt rỗng tuếch không còn con ngươi khiến tôi không khỏi rùng mình.

Quan sát chị Varay nhìn chằm chằm vào nữ Vritra ở mọi góc độ, và vướt tay dọc theo cỗ quan tài băng, còn Claire thì nghiên cứu cái xác một các thẩn thờ, tôi bỗng nhớ ra một điều.

“Claire.” Tôi nhẹ nhàng nắm tay áo chị ấy. “Hãy chờ ở đây nhé! Để em đi gọi Arthur!”

“Cái gì? Tessia, khô—”

Lờ đi Claire, tôi nhanh chóng đi về phía sau cánh gà.

“Đây là khu vực không phận sự miễn—” một nữ lính gác đứng sau cánh gà lùi lại bước—“Công chúa Tessia?”

Tôi mỉm cười, nhanh chóng nghĩ ra cái cớ. “Ông nội đang mong được gặp ta ở dưới đấy.”

Nữ lính gác liếc nhìn nhanh qua cái cầu thanh hẹp kế bên mình. “Tướng Quân Arthur và Tổng Tư Lệnh Virion đã ra lệnh không cho phép bất kì ai xuống dưới, ngay cả thành viên Hội Đồng cũng không được phép.” Cô ấy trả lời một cách lưỡng lự.

“Ta biết. Bọn họ đã nói với ta đừng nói cho Hội Đồng biết việc ta đến đây.” Tôi nói dối. “Giờ thì, bọn họ đang đợi ta đấy.”

Cô ấy suy nghĩ một hồi, nhưng rồi cũng quyết định bước sang bên và gật đầu ra hệu cho tôi đi xuống.

Tôi không cảm ơn cô ấy, vì làm thế sẽ rất khả nghi. Tôi chỉ gật đầu lại và đi xuống cầu thang chỉ đủ rộng cho một người đi.

Bậc thang xoay vòng dường như dài đến bất tận, nếu không có cái sắc thái màu khác nhau từ các vật phẩm phát sáng thì tôi sẽ tương nơi đây là ảo ảnh.

Tôi dùng phép thuật phong hệ để ẩn tiếng bước chân mình đi khi gần tới nơi. Tôi biết điều mình đang làm sai—ngay cả khi chỉ có Arthur và ông nội tôi dưới đó—nhưng tôi quá tò mò không biết bọn họ đang bàn chuyện gì, và tại sao bọn họ lại thậm chí giữ bí mật với cả Hội Đồng.

Khi tôi đến đủ gần để nghe loáng thoáng những tiếng lầm bầm phía sau cửa, tôi hủy phép của mình trước khi bước xuống thêm vài bước nữa. Cả ông nội và Arthur cực kì siêu nhạy cảm với dao động mana, nên nếu tôi muốn nghe lén thì tôi chỉ có thể dựa vào khả năng nghe của mình thôi. May mắn là các giác quan của tôi đã được cải thiện rõ rệt sau khi đồng bộ hóa với ý chí thú, nên tôi có thể nghe được bọn họ đang nói gì, và qua những giọng nói trong đó, có vẻ như kĩ sư Gideon cũng có mặt ở đó.

“Cố quá thành quá cố đấy, nhóc.” Ông nội tôi càu nhàu.

“Cháu vẫn ổn. Cháu không dùng phép thuật nên hơi mệt hơn bình thường tý thôi.” Arthur trả lời, giọng cậu ấy yếu hơn khi ở trên sân khấu. “Và lớp da giả trên cổ cháu khiến cháu ngứa ngáy quá.”

“Tốt nhất đừng nên đụng nhiều, không thì nó sẽ hết dính đấy,” Gideon lẩm bẩm. “Nhóc không muốn để lộ sẹo trong suốt bữa tiệc đâu.”

Tôi nghe thoáng qua tiếng Arthur thở dài. “Ông nói đúng, cháu vẫn còn cần phải ra đó nữa.”

Tất nhiên là cần rồi. Cháu là ngôi sao của cả sự kiện này mà,ông nội trả lời. “Bài phát biểu của cháu khá thuyết phục đấy, nên không cần thiết phải ở đó cho đến cuối buổi.”

“Tốt. Mà Gideon, ông chụp lại mọi thứ rồi chứ?” Arthur hỏi.

“Thật phiền phức khi phải chụp lại đúng khoảnh khắc mà cậu yêu cầu nên có chút lệch thời gian ngay khi ta bấm nút bắt đầu chụp—chờ tý, để ta ghi chú lại để sau này sửa.”

“Tập trung lại nào, Gideon,” Arthur la lên với giọng thiếu bình tĩnh.

“Ta biết chân nhóc bị biến thành đống thịt bầy nhầy phải được chữa trị tạm thời, nhưng nhóc không thể lấy đó làm cớ để nổi quạo với ta được,” Gideon càu nhàu. “Dù gì thì, ta đã chụp lại được nét mặt của Rahdeas khi Virion công bố xác của Vritra, và vào lúc Arthur xuất hiện, và khi Arthur nói cậu ta không bị thương gì hết,” Gideon nói.

Đâu, để ta xem thử.” Ông nội tôi nói. “Rahdeas đang nhìn gì trong bức ảnh này thế?”

Không phải cái gì, mà là ai.” Arthur trả lời. “Ông ta đang nhìn Tướng Quân Varay, người có mặt trong đám đông. Cháu đã nhờ cha của Tessia cho một Lance đi theo chăm sóc các đứa trẻ hoàng tộc.”

“Để cho ông Rahdeas tưởng rằng Tướng Quân Varay là người giết Vritra ư?” Gideon hỏi.

“Khoan. Đó là lý do tại sao cháu đóng băng thi thể của nữ retainer đó ư? Để khiến ông ta nghĩ rằng là do Varay đã làm?” Ông nội tôi ngắt lời, nói một cách ngạc nhiên.

“Cháu muốn ông ta nghĩ rằng vị Lance hùng mạnh nhất đã giết chết một trong các thế lực mạnh nhất của đội quân Alacryan trước khi tiết lộ rằng cháu mới là người giết ả,” Arthur giải thích.

“Cháu đúng là lúc nào cũng lắm chiêu trò thật.” Ông nội tôi khúc khích.

“Nhìn vẻ mặt của Rahdeas khi ông ta lần đầu trông thấy ả Vritra bị đóng băng này. Ông ta rất ngạc nhiên và ngay lập tức quay sang Varay,” vị kĩ sư chỉ ra. “Rồi nhìn tấm ảnh của ông ta sau khi Arthur xuất hiện và tuyên bố rằng cậu ta, Lance yếu nhất trong các Lances, đã đá tung đít retainer mà chẳng bị thương gì.”

“Sốc và giận dữ.” Ông nội tôi chỉ ra. “Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên và dần hạnh phúc khi biết rằng một Lance yếu nhất lại mạnh hơn những tên chủ lực của Alacryan.”

“Mặc dù nhiêu đây vẫn chưa chứng tỏ được rằng Rahdeas đang tích cực giúp đỡ Alacryan, nhưng nhiêu đây đủ để cho chúng ta biết về việc ông ta đứng ở phe nào.” Arthur thêm vào. “Chúng ta sẽ biết rõ vào trận chiến tiếp theo khi…”

Giọng của Arthur nhỏ dần đi. Tôi không thể nghe gì được nữa.

Ngài Rahdeas đang giúp đỡ phe Alacryans?

Tôi cần phải nghe thêm. Arthur đang tính làm gì vào trận chiến tiếp theo?

Tôi bước xuống vài bước nữa để tiến tới gần hơn, nhưng tôi vẫn không thể nghe được gì.

Chết tiệt. Tôi biết điều này rất nguy hiểm, nhưng tôi quyết định thử và mong rằng Arthur vẫn còn yếu và sẽ không nhận ra khi tôi sử dụng một chút phép thật thì bỗng một lượng mana bùng nổ ngay bên dưới mặt đất. Tôi phải dùng tay che mặt lại theo bản năng.

Chúng ta có con chuột nghe lén này.” Lòng tôi trĩu nặng khi tôi nhận ra giọng nói của Arthur chỉ cách tôi vài inch.

“Ngạc nhiên chưa,” tôi nói một cách yếu ớt.

 

 

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi nhếch môi cười lại với cô bạn gái thời thơ ấu khi cô ấy mỉm cười yếu ớt. Virion đằng sau tôi liền buông một tiếng thở dài khi ông nhận ra chính cháu gái mình là người nghe lén.

“Công chúa biết đấy, con trai không thích các cô gái tọc mạch đâu.” Gideon cười khúc khích.

Ánh mắt của Tess liếc nhìn tôi rồi nhìn sang chỗ khác. “C-Cháu kkhông có tọc mạch. Cháu chỉ đến đây để tìm Arthur và lính gác để cháu vào khá dễ dàng.”

“Ừ, ta dám chắc là lính gác đã làm thế.” Virion trả lời rồi thi triển kết giới xung quanh bốn chúng tôi. “Giờ thì, cháu đã nghe được bao nhiêu rồi?”

“Cháu đã nghe đủ,” cô ấy trả lời, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. “Có thật là ngài Rahdeas…”

“Chúng ta vẫn chưa biết rõ điều đó.” Tôi ngắt lời. “Vẫn còn quá sớm để kết luận hay hành động chỉ dựa trên những thông tin mà chúng ta mới thu thập được.”

Cô ấy cúi gằm đầu xuống. “Tớ hiểu rồi.”

“Chúng ta cần bàn bạc thêm gì nữa không, Virion?” Tôi quay đầu lại nhìn ông elf già.

“Ta nghĩ chúng ta đã khiến Rahdeas dao động đủ rồi. Bữa nay làm tốt lắm, nhóc,” Virion gật đầu trả lời.

Tôi quay sang bạn tôi. “Thế, cậu có muốn cùng tớ tham dự buổi tiệc không?”

Ban đầu cô ấy có hơi bất ngờ, nhưng rồi khóe môi cô ấy cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. “Tất nhiên rồi!”

Đi ngược trở lên, chúng tôi được chào đón bởi những hòa ca êm tai và những tiếng cười đùa cùng tiếng cụng ly.

“Bầu không khí ở đây đã trở nên nhộn nhịp hẳn nhỉ,” tôi nói trong khi Tessia luồn tay mình qua tay tôi.

“Nếu tớ không làm thế này, thì tất cả quý tộc ở xung quanh đây sẽ cố mời tớ khiêu vũ hoặc uống cùng mất.” Cô ấy giải thích trong khi quay đầu nhìn chỗ khác.

Tất cả quý tộc luôn hử?” Tôi nhấn mạnh. “Cô bạn nhu mì của tớ đúng là đã trở nên tự tin hơn hẳn trước đây nhỉ.

Cô ấy càng ôm tay tôi chặt hơn, nhéo tay tôi trong khi vẫy tay chào những quý tộc khác.

Không thể để lộ biểu cảm đau đớn khi có nhiều cặp mắt đang nhìn bọn tôi, tôi nghiêng người về phía cô ấy, cố gắng cạy ngón tay của cô ấy ra khỏi tay tôi và thì thầm. “Vẫn là Tessia của ngày xưa, luôn thích dùng bạo lực nhỉ.”

“Là do phải mạnh tay thì mới có tác dụng với một tên đầu đất như cậu đó, thưa Tướng Quân, ” cô ấy trả lời với một nụ cười giả tạo.

Trong khi chúng tôi đi qua sảnh tiệc rộng lớn, rất nhiều quý tộc đến từ các thành phố gần xa đến chào hỏi và bắt chuyện với chúng tôi. Mặc dù đôi lúc hành xư như con nít, Tess đã giúp tôi rất nhiều suốt đêm nay. Cô ấy chỉ ra những khách mời mà tôi nên chào hỏi và uống vài ly với họ và những người mà chỉ cần chào hỏi thân thiện là đủ.

Mặc dù tôi có kinh nghiệm trong các sự kiện như thế này ở kiếp trước, nhưng hiện tại tôi không biết gì nhiều về tình hình chính trị giữa ba vương quốc. Mặt khác, Tess thì biết rất rõ những nhân vật quan trọng và tính cách của họ. Bằng cách dẫn chuyện một cách tinh tế và ngắn gọn đủ để không làm họ phật lòng, Tess đã khiến đêm nay trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Có lẽ điều duy nhất bất tiện khi đi cùng cô ấy là những cái liếc nhìn và nhéo da khi cô ấy thấy tôi mỉm cười với những cô nàng vẫy chào tôi.

Tôi đoán cô ấy chỉ tha cho tôi khi làm thế với những người ngoài tầm hẹn họ của tôi.

Anh hai!” Ellie la lên từ trong đám đông.

Quay lại nhìn, tôi thấy em gái tôi hào hứng vẫy tay ở giữa đám bạn của mình. Ngay cả đứng từ đây, tôi vẫn có thể thấy mặt dây chuyền màu hồng lấp lánh chứa lõi thú của con Long Phụng mà tôi đã tặng cho mẹ và con bé. Vẫy tay chào lại, tôi đi lại chỗ bọn chúng thì bỗng em gái tôi ôm chầm lấy tôi.

“Ellie?” Tôi giật mình nói, còn Tess đang chỉ cườsi khúc khích.

A-A-Anh ấy thật sự là anh trai của cậu!” Một cô gái để tóc đuôi ngựa và một bộ đầm rộng lắp bắp và níu tay áo Ellie.

“Mấy cậu, tớ muốn mọi người gặp anh trai tớ, và Công Chúa Tessia.” Cô ấy ưỡn ngực tuyên bố và khoác lấy tay tôi.

“Thật là vinh dự khi gặp người, thưa Tướng Quân Arthur! Công Chúa Tessia!” Một cô gái tóc xoăn ăn diện một bộ đầm trắng lộng lẫy lên tiếng.

“Khi nãy ngài thật sự rất ngầu đấy, thưa Tướng Quân Arthur!” Một cô gái khác thốt lên, nghiêng người lại gần chúng tôi. “Có thật là ngài không hề bị chấn thương gì sau khi đánh bại nữ retainer đó không ạ?”

Nhìn đôi mắt long lanh lấp lánh của những cô gái nhỏ này, tôi bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

“Trông anh ấy mảnh mai và xinh trai thế thôi, chứ thật ra anh ấy là một trong những pháp sư hùng mạnh nhất cả Dicathen đấy.” Tess trả lời hộ tôi.

“Cậu thật may mắn khi có anh ấy làm anh trai đấy.” Một cô gái nhỏ tóc ngắn mặc đầm frilly dễ thương thở dài. “Anh hai của tớ còn chẳng thể vào được Xyrus nên anh ấy đã theo học tại một học viện vô danh tiểu tốt ở Thành Phố Carn trong khi cha tớ thì cho anh ba gia nhập quân đội để tham gia chiến tranh sau khi ảnh gây rối với con gái của một quý tộc.”

Tôi chỉ im lặng quan sát em gái tôi tiếp tục trò chuyện với bạn mình. Thật nhẹ nhõm khi thấy nụ cười rạng rỡ của con bé thay chứ không phải khóc vì vết thương của tôi và việc cha mẹ chúng tôi đã tham gia chiến tranh.

Ôm con bé lần cuối, Tess và tôi rời khỏi đó.

“Thật hài hước khi em tớ cứ luôn muốn giới thiệu tớ với bạn bè của mình.” Tôi mỉm cười. “Ngay cả lúc sinh nhật lần thứ bảy của con bé ở biệt thự Helstea, con bé đã kể về tớ cho tất cả bạn bè của mình.”

“Con bé chỉ muốn khoe mẽ anh trai của mình thôi.” Tess khúc khích, ôm nhẹ lấy tay tôi. “Con gái tuổi này rất thích tám chuyện và khoe mẽ những thứ họ có, và với Ellie thì anh trai mình là niềm tự hào rất đáng khoe.”

“Chà, thật mừng là có vẻ con bé chỉ chơi với đám con gái thôi.”

“Tớ chắc là em gái cậu cũng khá nổi tiếng với đám con trai đấy.” Tessia chọc.

Tôi cứng người, liếc nhìn về em gái tôi và đám bạn của nó chỉ để thấy một đám con trai quý tộc đang tiến về chỗ bọn chúng.

Tess kéo tay tôi. “Đi nào, đừng làm oai nữa.”

Mắt tôi đảo qua gian đồ ăn và thấy có một con gấu nâu to lớn đang gặm xương ngấu nghiến. Nhìn thấy ánh mắt tôi, khế ước thú của Ellie nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như chứa đựng sự thông minh. Tôi hất đầu tôi về phía Ellie và đám bạn mình.

Boo quay đầu lại, và sau khi thấy đám con trai thì nó gật đầu ngay.

Tôi cũng gật đầu lại.

Boo biết mình cần phải làm gì rồi.

“Cậu đang làm gì thế?” Tess hỏi.

Tôi quay lại và tiếp tục bước đi, vừa kịp lúc để nghe một tiếng gầm lớn và tiếng la hét sợ hãi của đám nhóc phía sau tôi. “Không có gì.”

Sau khi chào hỏi thêm một số quý tộc khác, tôi ngồi quỵ xuống ghế. Chân tôi rung rẩy liên hồi, nhưng tôi vẫn rất mừng vì chúng đã hồi phục rất nhiều rồi.

Tôi nhìn lên thì thấy Tess đang ngó nghiêng ngó dọc để tìm ai đó trong đám đông

“Đợi ở đây nhé,” cô ấy nói và ngay lập túc chạy biến vào trong đám đông. Sau một hồi, tôi thấy cô ấy trở lại cùng Tướng Quân Varay với vẻ mặt thất vọng.

“Tướng Quân,” tôi đứng dậy chào.

“Tướng Quân,” cô ấy cũng lặp lại, mắt cô ấy nghiên cứu tôi chằm chằm.

“Xin lỗi nhé, Arthur,” Tess đột ngột xin lỗi. “Tướng Quân Varay nói rằng chị ấy rời đi rồi. Chị ấy không muốn gặp cậu.”

“Cậu đang nói gì thế?” Tôi trả lời. “Ai không muốn gặp tớ?”

Tess thở dài. “Claire Bladeheart. Chị ấy cũng đến đây hôm nay.”

[] [] []

#Darkie