[] [] []
Trận chiến giữa những người lính giao tranh nảy lửa, tiếng kim loại va đập vào nhau vang rền khắp nơi. Mùi
hăn gắt của gỗ cháy làm lu mờ hết những mùi khác khi một màn khói dày bao quanh
chúng tôi.
Tuy
nhiên, giữa trận hỗn chiến này, trận chiến giữa tôi với tên augmenter đó dường
như bị không ai can thiệp—gần như là cả hai bị cô lập—cứ như thể những người lính
xung quanh bọn tôi cố tình lờ chúng tôi đi vậy. Hoặc bọn họ quá chú tâm vào trận
chiến, hoặc có thần chú ảo thuật đã được thi triển, tôi không biết là trường hợp
nào, nhưng điều này càng dấy lên nhiều câu hỏi hơn.
Qua
cuộc đối thoại ngắn giữa tên pháp sư augmenter và người giúp đỡ hắn, người mà
giờ chỉ cách tôi khoảng một dặm, tôi có thể thấy hình thức chiến đấu của bọn
chúng hoàn toàn khác biệt so với của chúng tôi. Tên pháp sư conjurer đó liền vận
mana bảo vệ cơ thể tên augmenter theo lệnh của hắn. Mặc dù đối thủ của tôi vẫn
còn chấn thương rõ rệt, hắn ta đã hết mệt mỏi và đứng dậy với thần thái hoàn
toàn khác với ban nãy.
Tặc
lưỡi, hắn ta rời mắt khỏi tôi và nhìn chằm chằm vào nơi khác. Rõ ràng là hắn ta
đang ra hiệu cho ai đó khác chứ không phải tên conjurer ban nãy bảo vệ hắn ta
vì hắn đang nhìn về hướng khác.
Gật
đầu nghiêm nghị, hắn ta tập trung trở lại vào tôi. Mana vận vào tay hắn và hình
thành một găng tay vuốt nhọn như ban nãy, và ngay khi hắn ta chuẩn bị tung đòn,
một tiếng kêu xì xì phát ra từ phía sau tôi đã khẳng định nghi ngờ của tôi.
Nhớ
về khóa huấn luyện hủy thi triển phép thuật với Myre hồi còn ở Epheotus, tôi rất
muốn kích hoạt Realmheart để kết thúc chuyện này nhanh chóng, nhưng rồi tôi quyết
định không làm thế để tránh thu hút chú ý không cần thiết.
Tôi
quay ngoắt đầu lại vừa kịp lúc để thấy một cầu lửa đang bắn thẳng về phía tôi. Vận
một luồng gió xoáy quanh tay mình như mũi khoan, tôi phá tan cầu lửa và vừa kịp
lúc nhảy sang bên để né đòn tấn công của tên augmenter kia. Những rễ cây đầy
rêu ở gần đó liền bén lửa do thần chú. Bãi đất trống rậm rạp cỏ xanh trong khu
rừng giờ đây đã trở thành bể máu và lửa khi ngày càng nhiều lính từ hai phía
đâm chém lẫn nhau, xác chết thì chất thành đống.
Chuyển
động của tên augmenter đó khá gọn gàng là nhanh nhẹn trên địa hình gồ ghề này,
nhưng qua nhiều năm đấu với Kordri, đòn đánh của hắn chỉ là trò con bò với tôi thôi.
Tên augmenter đó hạ cánh nhẹ nhàng, và giương vuốt lên.
“Ngài
ấy nói đúng. Ngươi không phải là một tên lính bộ binh thông thường.” Hắn ta lên
tiếng và nhảy lui về để chuẩn bị lao vào tôi một lần nữa.
Bộ hắn ta chỉ biết dùng móng vuốt mana thôi à?
“Ngài
ấy?” Tôi hỏi, bối rối không biết ai là kẻ đã cung cấp thông tin cho hắn ta.
Hắn
ta vẫn giữ im lặng và lao thẳng về phía tôi, dùng những gốc cây để làm đà và nhảy
vụt lên và giương vuốt ra để tấn công.
Tôi
vào tư thế để hứng trực diện đòn đó, nhưng ngay khi đòn tấn công của hắn chỉ
cách mặt tôi vài inch, tôi thu tay lại và di người sang trái. Tôi tung nắm đấm
nhắm vào xương sườn hắn ta, và lượng mana trong mạch hắn liền chảy về chỗ mà
tôi định sẽ đánh.
Nắm
đấm được cường hóa của tôi đấm một cái THỤP thật mạnh trước khi rào chắn mana bảo vệ
xương sườn hắn tan vỡ. Lực từ cú đấm của tôi khiến tên augmenter loạng choạng
ngã nhào ra đất, nhưng khi hắn ta đứng dậy, hắn chỉ có biểu cảm khó chịu, chứ
không phải đau đớn.
Tôi
quay đầu lại và nhìn chằm chằm tên conjurer thi triển lớp bảo vệ. Qua khuôn mặt
nhăn nhó tập trung và tay rung lẩy bẩy, tôi biết chắc chắn hắn chính là người
đã chặn đòn tấn công của tôi lại, chứ không phải tên augmenter. Nhưng điều còn
khiến tôi bối rối, và càng khẳng định nghi ngờ của tôi, là việc những người
lính xung quanh tên conjurer dường như lờ hắn ta đi—kể cả đồng minh hoặc kẻ thù.
Là ảo
thuật ư?
Và
rồi, thêm một cầu lửa khác bay về phía tôi, tôi càng ngày càng khó chịu rồi đấy.
Thần chú này đến từ một nơi khác, nhưng tôi biết chính xác vị trí tên conjurer
đang lẩn trốn: mười lăm mét trước mặt, ở đâu đó trong đống đá phủ đầy rêu kia.
“Cô
ta ở phía bên đó, đúng chứ?” Tôi nhếch mép nói, chỉ về phía cô ta đang núp.
Khuôn
mặt tên augmenter tái mét đi, nhưng hắn vẫn giữ im lặng. Hắn ta cố gắng đứng dậy,
bất chấp biểu cảm mệt mỏi và tuyệt vọng trên khuôn mặt nhám nhúa Vẫn nhìn chằm
chằm vào tôi, hắn ta vỗ tay một cái. Ngay khi hắn vỗ tay xong, hoàn loạt phân
thân của tên augmenter bao vây tôi, càng khẳng định nghi ngờ của tôi về việc có
người sử dụng ảo thuật.
Chỉ
trong vài giây, có khoảng hàng tá hình nhân phân thân trông y hệt như thật của
tên augmenter ở khắp nơi, tất cả vào thế chuẩn bị tấn công.
Tôi
nhìn vào đống phân thân bao vây tôi, nhận thấy rằng có lẽ cả lính Dicathen và
Alacryan sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra, nên tôi liền bật cười. (thôi toang tụi bây rồi :))) )
“Có
gì vui à?” Tên augmenter nhăn mày, giọng hắn phát ra từ tất cả các phân thân của
hắn.
“Xin
lỗi,” tôi thở dài, vẫn mỉm cười. Nhìn lên, tôi nghiên cứu đám phân thân trông
giống hệt nhau của tên augmenter sử dụng vuốt mana phát sáng. “Nhờ ảo thuật của
các ngươi, giờ ta có thể thư giãn gân cốt một chút rồi.”
Tập
trung hoàn toàn nhận thức, tôi kích hoạt Realmheart. Một lượng mana lớn bùng nổ
khỏi tôi khi tầm nhìn của tôi trở nên đơn sắc. Tôi có thể cảm thấy cảm giác ấm
áp dễ chịu quen thuộc khi những đường cổ tự chạy dài trên tay và lưng tôi,
trong khi tóc tôi biến sang một màu bạc óng ả chứ không phải màu trắng tinh
hoàn toàn.
Những
phân thân trông y hệt nhau của hắn giờ đây với tôi trông chẳng khác gì một đống
mana hội tụ vào một nơi và mang hình dạng người. Tất cả đều toàn là những hạt
mana trắng hội tụ vào nhau, tất cả trừ một tên. Điều khiến tôi ngạc nhiên là
thuật ảo giác không phải do tên conjurer đang ẩn mình kia thi triển, mà là do
tên được gọi là ‘thủ hộ vệ’ thực hiện.
Khóa
mắt vào tên augmenter, từ biểu cảm của hắn, tôi có thể thấy rõ rằng hắn ta biết
có gì đó sai sai về tôi. Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt hắn khi hắn
nhìn tôi một cách khiếp sợ. Lờ đi bản năng của mình, tên augmenter—cùng với tất
cả phân thân của mình—lao về phía tôi.
Cùng
lúc đó, nữ pháp sư conjurer bắn thêm một cầu lửa khác lơn hơn, đồng bộ với đòn
tấn công của tên augmenter kia. Nâng lượng mana lên, tôi lờ đi những phân thân ảo
giác của hắn, và nhắm thẳng vào tên thật, phá nát phép thuật của hắn. Nắm chặt
tay hắn, tôi dùng chính động lượng của hắn để quăng hắn vào quả cầu lửa.
Tôi
liếc thấy đối thủ của mình trợn mắt trong bàng hoàng trước khi chịu toàn lực
tác động từ phép thuật của đồng bọn.
Có
nhiều lớp khiên chắn bảo vệ xuất hiện nhằm bảo vệ tên augmenter, nhưng chúng đều
vỡ nát dưới lực của cú nổ. Thế nhưng nhờ đó mà tên Augmenter mới bảo toàn mạng
sống của mình.
Những
phân thân ảo giác chập chờn biến mất khi tôi chuyển sự chú ý sang tên conjurer
đang trốn trong cây.
Tôi
im lặng giơ tay trái lên và vận mana vào đầu ngón tay.
“Thủ
hộ—Cayfer! Bảo vệ Maylin ngay!” Tên augmenter gào lên, cố gắng đứng lên.
Gã
conjurer tên Cayfer mà tên augmenter gọi là ‘thủ hộ vệ’ gật đầu lia lịa khi tôi
chuẩn bị xong phép của mình. Những luồng điện uốn éo quanh tay tôi như mãng xà
tụ tập vào ngón trỏ và ngón giữa của tôi.
Dùng
tay phải để cố định tay mình, tôi tập trung vào tên conjurer đang nấp giờ đã trở
nên rõ ràng nhờ Realmheart.
“Bắn,”
tôi lẩm bẩm.
Một
đường đạn điện bắn ra từ đầu ngón tay tôi, xuyên thủng qua những cái cây giữa
tôi và nữ pháp sư đang nấp.
Lớp
bảo vệ mờ hình thành trên đường đạn liền vỡ tan, cho đến khi phép của tôi bắn
trúng nơi tôi ngắm vào.
Chẳng
có tiếng la hét hay gào thét vì đau đớn gì cả, chỉ có một tiếng thụp nhỏ khi cơ
thể vô hồn của nữ pháp sư ngã khỏi tảng đá.
“Không!
Maylin!” Tên pháp sư thi triển rào chắn hét lên và chạy về phía đồng đội đã ngã
xuống của hắn, từ bỏ luôn cả vị trí của mình.
Khi
nữ pháp sư gục ngã và sự tập trung của Cayfer biến mất, ảo thuật xung quanh
chúng tôi liền biến mất. Ngay khi ảo thuật biến mất, cả thế giới trở nên ồn ào
náo nhiệt bởi trận chiến nảy lửa xung quanh chúng tôi. Chỉ mất một lúc là tôi bị
cuốn ngay vào cuộc hỗn chiến này.
Tôi
hủy Realmheart rồi rút thanh Dawn’s Ballad ra từ nhẫn không gian. Thanh kiếm
màu xanh biếc nhạt lấp lánh nhảy múa xung quanh tôi, tô màu máu của những tên kẻ
thù lên mặt đất.
Trận
chiến giữa hai phe kéo dài chưa đầy một tiếng đồng hồ, ấy thế mà mặt đất thì đầy
xác chết rải rác, và các bộ phận cơ thể như chân, tay, đầu bị chặt túa máu khắp
nơi.
Bầu
không khí lạnh lẽo của mùa đông chẳng thể che giấu được mùi chua chát từ máu và
da thịt cháy, trong khi rừng cây rậm rạp còn khuếch đại những tiếng la hét to
hơn.
Mặc
dù số lượng quân thù đã giảm, nhưng bọn chúng vẫn có nhiều pháp sư hơn sư đoàn
của chúng tôi. Những tên pháp sư Augmenters với vũ khí cường hóa đâm xuyên hàng
lính bộ binh trong khi các conjurer thì thi triển ở phía sau.
Nhiều
kẻ thù lao lao vào tôi giữa trận chiến dữ dội, bọn chúng dùng các kĩ thuật hệt
như tên augmenter dùng vuốt mana đã biến mất để tạo ra roi lửa, giáp đá. Có một
tên augmenter đã giết một số binh lính phe ta bằng cách tạo ra nước tràn vào cuống
họng họ để dìm chết họ.
Thế
nhưng, tất cả bọn chúng chẳng có gì khó xử lý hết. Đôi lúc đầu óc tôi tê dại và
cơ thể tôi như tự động di chuyển. Tôi chỉ mới giết vài chục tên thôi mà người
tôi đã thấm đẫm máu me. Áo và quần tôi dính vào da, nhưng tôi không rõ là do
máu hay mồ hôi.
Chẳng
ai nói gì giữa tâm lửa trận chiến. Có nói gì thì cũng vô dụng. Thay vào đó,
binh lính của hai phe đều la hét điên dại khi họ đánh nhau với adrenaline dồn
lên não và họ quơ vũ khí loạn xạ.
Tôi
rút lưỡi kiếm vấy đầy máu ra khỏi ngực một người đàn ông, rồi tôi tặt lưỡi. Chẳng
có gì vẻ vang về điều này cả. Giết chết lũ quái vật là một chuyện, nhưng đây là
trận chiến giữa những người với người.
Tôi
đá cái cơ thể vô hồn ấy đi và dùng quần áo đó để lau đi vết máu trên kiếm. Tôi
cố bảo toàn lượng mana nhiều nhất có thể, nhưng chiến đấu không ngừng nghỉ suốt
gần một tiếng đồng hồ bắt đầu khiến tôi kiệt sức.
Tôi
khảo sát những người lính xung quanh và bắt gặp một ánh mắt từ một người rất đỗi
quen thuộc. Cô ấy vừa đỡ cú vung rìu của đối thủ khi cô ấy nhìn thẳng vào mắt
tôi. Cô ấy liền nở một nụ cười đầy tự tin rồi vào thế tấn công, dùng găng tay
mình đấm vào mặt tên đối thủ.
GÓC
NHÌN CỦA CEDRY:
Tôi
lao đến và trượt ra khỏi tầm tấn công của tên Alacryan cho đến khi hắn ta lộ sơ
hở. Rồi tôi tung nắm đấm vào bên hông hắn, một tiếng kêu rắc thỏa mãn vang lên
ám chỉ rằng xương sườn hắn đã vỡ.
“Cái
con đĩ này,” tên mắt hí đó khạt máu và loạng choạng, máu tràn ra từ miệng hắn. Hắn
ta tuyệt vọng với tay nắm vào người tôi để khỏi té, thế là đôi tay hắn đã đặt
lên lớp áo giáp da che ngực của tôi. Nở một cười biến thái với đôi mắt mở mắt
nhắm, hắn ta dùng chút sức lực cuối cùng để xé bộ áo tôi ra.
Nắm
tay hắn thật chặt, tôi bẻ gãy cổ tay hắn rồi tiễn đưa thằng khốn nạn xấu xí kinh
khủng này về với thế giới bên kia bằng một cú đấm toàn lực vào đầu hắn. Tôi
không thể kiềm được nụ cười phấn khích thỏa mãn với chiến thắng này và cảm thấy
thật hăng máu.
Thêm
một tên ngu ngốc khác lén lút tấn công tôi từ phía sau, nhưng tôi đã kịp né lưỡi
kiếm của hắn và quay người lại. Một tên Alacryan lùn đầy râu ria giơ khiên lên
và chuẩn bị tung đòn thêm lần nữa.
Tim
tôi đập dữ dội, và mọi thứ dường như mờ mờ ảo ảo, hệt như cái đêm tôi nốc mười
ly bia. Tôi vung nắm đấm, cường hóa cả cơ thể và găng tay của mình và đấm thẳng
vào cái khiên kim loại của tên lính đó.
Cú
va chạm đó tạo một tiếng vang đinh tai nhức óc, nhưng lực từ cú đấm đó đã khiến
tên lính râu ria đó buộc phải thả khiên mình ra. Không cho hắn cơ hội phục hồi,
tôi dùng chân thuận của mình tạo đà và tung một cú đấm móc.
Hắn
ta tròn mắt trong bàng hoàng và tuyệt vọng khi cố đưa tay lên để đỡ, nhưng cánh
tay dùng khiên của hắn không thể nhấc lên nổi vì vẫn còn bị tê liệt từ cú đấm vừa
rồi của tôi. Hắn cũng chẳng đưa kiếm lên đủ nhanh để chặn, và cú đấm của tôi
vùi thẳng vào yết hầu hắn.
Tên
lính ấy ngã ra, cuống cuồng dùng tay nắm chặt cổ mình và cố gắng thở trong vô vọng.
Sau khi vật vờ một hồi, cơ thể hắn thả lõng bỏ cuộc.
Tôi
thét lớn lên. “Không kẻ nào đủ trình so với ta. Sức mạnh của ta là vô đối trên chiến
trường này!” (ấy bạn ơi, đừng. Bạn chưa làm
chủ được sức mạnh của mình đâu)
Tiếng
thét của tôi đã thu hút sự chú ý của một tên dùng rìu chiến ở gần đấy. Mặc dù
cơ thể hắn to hơn tôi, nhưng chuyển động của hắn rất chậm chạp. Khi hắn ta vung
rìu xuống, rìu của hắn liền phát rực một màu vàng trắng và một lớp mana bao bọc
cơ thể hắn. Nhìn sơ qua nguyên tố mana bao bọc cơ thể hắn khác với lớp mana
trên rìu, có vẻ như có một kẻ khác đã thi triển thần chú bảo vệ cho hắn ta,
nhưng tôi không có thời gian để thắc mắc. Tôi không có thời gian để tỏ ra ngạc
nhiên. Ở đây, sức mạnh là vô đối.
Tôi
vận tất cả mana vào nắm đấm phải và quay người né đòn tấn công. Tôi thoáng thấy
phản chiếu của mình trên cây rìu đang vung xuống; một nụ cười hưng phấn—gần như
là điên dại—in hằn trên khuôn mặt tôi.
Tôi
lợi dụng động lực từ đòn tấn công của tên dùng rìu và đỡ đòn khiến cây rìu cắm
thẳng xuống đất, và rồi tôi thấy cậu ta. Là cái cậu nhóc nhà quê mà đã đánh bại
tất cả mọi người—kể cả Quý bà Astera. Một số binh lính đồn rằng cậu ta là một
Lance. Khi đó tôi chỉ phì cười vì những tin đồn vô lý đấy, nhưng khi đứng ở đây
và thấy đống xác chết của kẻ thù chồng chất thành đống phía sau lưng cậu ấy vài
chục mét, tôi bắt đầu tự hiểu mọi chuyện.
Mắt
tôi chạm ánh mắt cậu ta, nhưng thay cho ánh mắt tinh nghịch và điềm tĩnh như tối
qua, đôi mắt cậu mở to bàng hoàng và hét lên điều gì đó.
Tôi
chẳng nghe được cậu ta đang nói gì, nhưng kệ vậy, tôi sẽ hỏi cậu ta sau. Gã
dùng rìu vẫn đang chật vật rút vũ khí ra khỏi mặt đất, rồi tôi cảm thấy ngực
mình tự nhiên đau nhói lên.
Ngay
tức khắc, toàn bộ sức lực và sự hăng máu trong tôi liền biến mất. Tay tôi không
còn siết chặt lại được nữa. Mặt đất dường như gần hơn khi tôi nhận ra mình đã
quỳ sụp xuống đất. Tôi nhìn xuống nơi phát ra cơn đau đớn chỉ để thấy một lỗ hổng
ở trên ngực mình.
Tôi
vô thức đưa tay ấn chặt vào lỗ hổng chỉ để cảm thấy một cảm giác nóng rực trên
lòng bàn tay. Tôi rời mắt khỏi khỏi vết thương và nhìn vào mặt đất trước mặt
tôi và tìm thấy câu trả lời tôi đang tìm—một miệng hố đang bốc lửa chỉ cách tôi
vài mét.
Chân tôi dần mất đi cảm giác và tôi ngã lăn xuống đất. Cơ thể tôi dần dần lạnh lẽo đi, và tôi cảm thấy rất buồn ngủ, suy nghĩ cuối cùng của tôi là những ngọn cỏ vấy máu trông khá cao khi nhìn từ đây.
[]
[] []
#Darkie