12/8/20

Chapter 147: Vai Trò

 [] [] [] 

Trong khi Virion và Aldir trở lại lâu đài, tôi nán lại để tiễn cha và mẹ, hai người vẫn khăng khăng muốn quay trở lại nhóm Twin Horns và tham gia cuộc chiến. Khi chuẩn bị rời đi, tôi đã cố ngăn họ đừng đến bờ biển phía tây, nơi cuộc chiến diễn ra ác liệt nhất, nhưng họ đã từ chối.

Tôi không thể trách cha và mẹ được; đối với họ, vùng đất này chính là quê hương và bảo vệ nó là điều phải làm. Còn với tôi, do ký ước từ kiếp trước nên có lẽ ngoài việc sinh ra và lớn lên tại đây, tôi không thật sự gắn bó với vùng đất này cho lắm. Tôi chỉ coi Dicathen như là nhà mình vì đây là nơi mà gia đình tôi sinh sống và đó là lý do tại sao tôi quyết định chống lại Vritra.

Cởi bỏ tấm giáp cuối cùng của mình ra, tôi ngồi xuống và thở dài.

“Chết tiệt!” Tôi chửi rủa, xoa xoa thái dương

“Cãi nhau với họ không phải là một cách tốt để tiễn họ đâu.” Sylvie nói trong khi nằm xuống và tựa đầu lên chân của mình trên của bàn trà.

“Cảm ơn vì lời khuyên bổ ích,” tôi đảo mắt, “Nhưng ta chỉ không hiểu tại sao họ lại không nghe lời khuyên của ta. Ta không nói gì sai cả.”

“Người đơn giản là bảo họ trốn đến một nơi hẻo lánh nào đó và ở yên đó.” Sylvie trả lời.

“Ta không hề nói như thế.” Tôi vặn lại trong khi đá đá đôi ủng.

“Nhưng đó thực sự là những gì người muốn.”

“Nhưng ta chỉ muốn họ được an toàn thôi.” Tôi lẩm bẩm và thừa nhận.

Sylvie nhảy khỏi bàn trà và trèo lên tay vịn trên chiếc ghế của tôi. “Cha mẹ của người sẽ không quan tâm đến cuộc chiến này nếu họ lo cho tính mạng của bản thân.”

“Đúng vậy, ta lo cho gia đình của mình hơn là cuộc chiến này. Thật may vì ít nhất họ cũng để Ellie lại, nhưng điều đó không có nghĩa là họ nên tham chiến và mạo hiểm mạng sống của mình.”

“Con biết.” Cô thú khế ước của tôi gật đầu.

“Ta chỉ mong họ hiểu rằng ta quan tâm đến họ như một đứa con trai của gia đình, chứ không phải...” Giọng nói của tôi nhỏ dần, rồi tôi cũng chỉ thở dài.

“Sẽ rất khó khăn để bọn họ hiểu được điều đó, vì giờ họ đã biết thân phận thật của người.” Sylvie nói nhẹ nhàng và đặt một bộ vuốt lên vai tôi.

Tôi ngồi lui vào ghế và nhìn chằm chằm vào Sylvie một lúc. “Mà chính xác thì con đã nhận ra ta là ai từ khi nào?”

“Con nghĩ con đã luôn biết, nhưng con không thể nào giải thích rõ ràng được. Sau cùng thì, chúng ta đều chia sẻ mọi suy nghĩ mà.”

“Mọi thứ á?” Tôi đứng hình.

“Mhmm.”

“Nhưng con chỉ trả lời khi hai ta nói chuyện. Và ta cũng không nghe được suy nghĩ của con trừ khi con nói chuyện trong đầu ta.”

“Nói chuyện trong tâm trí của người giống như nói to lên vậy. Con đã học được cách giấu những suy nghĩ của mình đi; nhưng con không thể nói điều tương tự với người.” Sylvie cười khúc khích.

Mắt tôi mở to trong hoảng loạn. “Nghĩa là...”

“Cảm xúc rối bời của người mỗi khi nói về Tessia ư? Yup.” Sylvie cười toe toét

Tôi rên rỉ.

“Đừng lo. Con đã nghe tất cả những suy nghĩ thoáng qua của người từ khi được sinh ra. Mặc dù phải một thời gian sau thì con mới hiểu, nhưng con đã quen với chúng rồi.” Sylvie an ủi, hàm răng sắc nhọn vẫn nhô ra trong khi cười.

“Còn ta thì chưa.” Tôi càu nhàu.

Nụ cười của Sylvie tắt dần và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt màu vàng rực. “Chúng ta sẽ tham gia vào cuộc chiến này sớm thôi. Ông nội nói rằng con vẫn chưa thể đạt đến mức độ của một Asura thực thụ, dù dòng máu của ông vẫn chảy trong con. Nghĩa là, khi con cùng người chiến đấu trong cuộc chiến này, con không phải là bất khả chiến bại. Sát cánh bên nhau là cách tốt nhất để sống sót.”

“Tất nhiên.” Tôi nói, bối rối vì những gì Sylvie vừa nói.       

“Con nói điều này vì có những thứ con đang giấu người, những thứ mà con mới chỉ phát hiện ra gần đây, và con cảm thấy rằng người là người duy nhất con có thể tin tưởng với cả mạng sống của mình.” Sylvie đáp lại trong tâm trí tôi.

“Sylv, con biết là con có thể tin ta dù có bất cứ điều gì xảy ra mà. Sau cùng, ta đã nuôi nấng con kể từ khi con được sinh ra.”

“Cảm ơn người.” Con thú khế ước của tôi nhảy khỏi tay vịn, nằm lên ghế và tựa đầu lên đùi tôi.

Tôi im lặng và suy nghĩ về những gì Sylvie nói. Tôi biết cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình, nhưng đó không phải là vấn đề. Và dù tôi có tò mò như thế nào, tôi quyết định không hỏi về những “thứ” mà Sylv đã phát hiện ra; cô ấy sẽ tự nói khi cô ấy muốn. Điều mà tôi lo lắng là đây là lần đầu tiên Sylvie thể hiện nỗi sợ cho mạng sống của mình. Mặc dù chúng tôi đã đối mặt với rất nhiều tình huống nguy hiểm, nhưng Sylv vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ và không hề sợ hãi, nhưng lúc này, tôi có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của cô ấy về cuộc chiến.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Sylvie. “Từ khi nào mà con thông minh đến mức này thế? Có vẻ như kể từ khi trở về từ Epheotus, con đã trưởng thành lên rất nhiều. Và đừng để ta nhắc đến cái tôi đang dần to tướng lên của con đấy.”

“Người chỉ cay cú khi được một con cáo nhỏ hơn khuyên bảo thôi. Con luôn là người tiếp thu nhanh mà, chứ người nghĩ tại sao con luôn ở trên đầu người?”

“Vậy con đã học bằng cách quan sát môi trường xung quanh chúng ta?” Tôi hỏi.

“Yup. Và nhờ đó con đã biết thêm rất nhiều điều, và ngoài ra, con còn có thể thoải mái đọc suy nghĩ của người.” Sylvie xác nhận và nép sát vào chân tôi.

Tôi có thể nói rằng Sylvie đang mệt mỏi, dù có hàng tá câu hỏi về sự thay đổi đột ngột của cô ấy, nhưng tôi biết mình cần phải kiên nhẫn đợi.

 

Tôi chăm chú nhìn hơi thở đều đặn của cô khế ước thú của mình đang ngủ ngon lành. Sylvie không thật sự thay đổi gì nhiều. Vẫn còn sự non nớt trong giọng nói của nó mặc cho sự thay đổi về cách nói, khiến tôi cảm thấy như thể cô ấy đang cố ép mình trưởng thành hơn.

Tôi không chắc Chúa tể Indrath đã nhồi nhét những thứ gì vào đầu Sylvie trong suốt đợt huấn luyện, nhưng tôi dám chắc một điều - Sylvie đã nhận ra mình là một Asura.

Nhịp thở của Sylvie bắt đầu trở lên chậm rãi và nhịp nhàng hơn, tôi tựa đầu vào ghế, nhìn lên trần nhà bằng phẳng và suy nghĩ.

Trong khi Viron và mọi người vẫn chưa biết gì, Windsom đã nói với tôi về Agrona và gia tộc của hắn. Hắn và phần còn lại của gia tộc Vritra đã thực hiện rất nhiều thử nghiệm trên các ‘chủng tộc hạ đẳng’ bọn tôi trước khi trốn đến Alacrya. Những tên pháp sư xuất hiện ở Tường Thành không có gì là đặc biệt, nhưng tôi biết chúng chỉ đơn thuần là bia đỡ đạn nhằm tạo ra sự hỗn độn cùng với những con thú mana dưới quyền kiểm soát của chúng để chia rẽ sức mạnh của chúng tôi.

 

Nếu điều Windsom nói là đúng thì những con tàu đang tiếp cận bờ biển sẽ chở những tên pháp sư mang trong mình dòng máu của Asura. Và đó là ở vài thế kỉ trước. Tôi không dám hình dung ra chúng đã phát triển đến nhường nào và những điều mà chúng sẽ làm với người dân của Dicathen nếu Vritra chiến thắng. Nơi này sẽ trở thành nơi sản sinh ra những người lính mà Agrona sử dụng để chinh phục Epheotus.

“Athur.”

Một giọng khàn khàn vang lên kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ. “Trước khi vào phòng ai đó chẳng phải là cần gõ cửa, hoặc ít nhất cùng dùng cái cửa chứ?”

“Giọng điệu của cậu nói cho ta biết rằng việc tiễn đưa cha mẹ mình không diễn ra suôn sẽ nhỉ?” Aldir nói trong khi ngồi lên chiếc ghế dài đối diện tôi.

“Sao ngài lại ở đây? Tôi tưởng ngài đang ở cùng Hội Đồng.” Tôi nói, mặc kệ những gì ông ấy vừa nói.

“Có một vài thứ ta cần từ cậu.” Aldir trả lời, hướng ánh mắt vào tôi.

Tôi nhìn lại, với ánh mắt không lay động. “Và đó là?”

Có một sự im lặng đầy căng thẳng cho đến khi Aldir thở dài.

“Sự giúp đỡ.” Aldir thừa nhận. “Chúa tể Indrath nói với ta rằng cần phải tin vào phán đoán của cậu trong suốt cuộc chiến này, và sau bài phát biểu trước đó, ta đã hiểu vì sao.”

“Ý của Chúa tể Indrath là sao khi nói ngài phải tin vào phán đoán của tôi?” Tôi hỏi. Khi tôi đứng lên, Sylvie choàng tỉnh giấc nhưng lại tiếp tục ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.

“Chúa tể Indrath tin rằng vai trò của cậu trong cuộc chiến không đơn thuần chỉ là một thanh gươm. Mặc dù sẽ có lúc cần, nhưng việc đưa cậu ra tất cả cuộc chiến chỉ khiến cậu sớm kiệt sức. Vào những lúc không cần thiết, cậu sẽ ở cạnh ta trong Hội Đồng, vạch ra chiến lược và đưa ra nhận xét.”

“Nói thẳng ra là ông muốn một đứa trẻ mười sáu tuổi đưa ra quyết định trọng đại với Hội Đồng?” Tôi chế giễu.

“Bỏ qua việc cậu là một chủng tộc hạ đẳng, nhưng cậu không phải là một đứa trẻ bình thường. Đừng nghĩ con mắt này của ta chỉ để làm cảnh. Ta đã biết có gì đó khác thường ở cậu từ lần đầu gặp mặt, nhưng qua những lời của chúa tể Indrath thì ta mới nhận ra.”

“Tôi có nhận được gì khi giúp đỡ ngài không?” Tôi chống cằm và hỏi.

Aldir nheo mắt lại. “Ta có thiện chí đến nhờ cậu giúp đỡ, nhưng vì lợi ích cho cả đôi bên thì tốt nhất cậu nên chấp nhận đi. Thất bại trong cuộc chiến này đồng nghĩa với việc chết, trở thành nô lệ hoặc tệ hơn. Không chỉ cậu mà còn là những người thân yêu nhất của cậu.”

“Ít nhất cũng phải có qua có lại chứ.” Tôi thở dài. ”Được rồi, tôi sẽ giúp, nhưng tôi không chắc những lời khuyên của tôi có được Hội Đồng lắng nghe hay không. Virion có thể sẽ lắng nghe, nhưng còn những người khác thì…”

“Hãy để ta lo việc đó.” Aldir trả lời. “Bên cạnh đó, cậu sẽ không cần phải lo lắng nhiều về cuộc họp. Ta có một kế hoạch khác dành cho cậu.”

“Cái cách ông đề cập về ‘kế hoạch khác’ nghe thật nham hiểm.” Tôi cười thầm.

“Như ta đã nói; cậu là con át chủ bài trong cuộc chiến này - có thể là hơn cả những Lances khác. Ta không thể lãng phí tài năng của cậu bằng cách cho cậu cãi nhau với những tên chủng tộc hạ đẳng - ý ta là Hội Đồng.”

Tôi lắc đầu và cười trong bất lực: “Điều đó ắt hẳn khiến ông rất bực bội khi phải ở đây, bị hạn chế giúp đỡ mặc cho năng lực thật sự của mình.”

“Thời khắc của ta sẽ đến thôi. Nếu phòng thủ được bờ biển này, thì quân đội của Asura sẽ có thể giải quyết được Agrona và lực lượng suy yếu của hắn với sự giúp đỡ quân đội của Dicathen.”

“Có vẻ như cuộc chiến này sẽ còn rất rất lâu mới kết thúc.” Tôi thở dài.

“Đúng vậy, nhưng cuộc chiến này sẽ là khởi đầu cho một kỉ nguyên mới. Nếu Dicathen chiến thắng và chiến đấu bên cạnh các Asura bọn ta, Agrona và gia tộc phản bội cùng những tên lai tạp dơ bẩn sẽ sụp đổ, và tất cả mọi người sẽ có thể đến lục địa mới.”

Aldir có vẻ tràn đầy hi vọng và phấn khích, mặc cho phong thái điềm tĩnh hàng ngày.

“Ông đã mất ai đó dưới tay Agrona, phải không?” Tôi hỏi, nhìn thấy sự bất ngờ trên khuôn mặt của vị Asura.

“Rất nhiều người trong chúng ta mất đi người thân thiết của mình trong cuộc chiến-không, cuộc thảm sát đó.” Aldir trả lời, trán dưới đôi mắt thứ ba của mình có chút co giật.

“Ừ thì ông đã nghe những gì tôi nói với Virion, tôi không có ý định thua cuộc chiến này, và nếu ông muốn sự giúp đỡ của tôi, thì ông sẽ cần phải tin những gì tôi nói.”

Phát ra tiếng cười vang, ông ấy đáp, “Trong suốt đời mình, ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ bị một tên chủng tộc hạ đẳng nói với mình như vậy.”

“Ừ thì những ‘chủng tộc hạ đẳng’ chúng tôi đang chiến đấu cho cuộc chiến của ông, cho nên ít nhất hãy gọi bọn tôi bằng cái tên thật sự của bọn tôi.” Tôi đáp lại với một nụ cười nhếch mép.

“Cậu đòi hỏi nhiều quá đấy, Athur Leywin, nhưng tốt thôi.” Vị Asura tóc trắng đứng dậy, vuốt lại những vết nhăn trên chiếc áo choàng màu trắng ngà của mình. “Đã đến lúc ta phải trở về phòng họp rồi. Để những tên hạ đẳn-người đó lại một mình thật khiến ta có chút lo lắng. Chúng ta sẽ chờ cậu.”

Tôi cười thầm. “Chắc chắn rồi, tôi sẽ đến đó sớm thôi, nhưng tôi đang tò mò về vài điều.”

“Điều gì?” Asura quay đầu lại.

“Về Hai Lance còn lại không thể tham gia với chúng ta hôm nay. Tôi biết hai năm trước ông đã nói rằng họ đang làm việc dưới trướng của ông, nhưng ông không giết họ hay làm gì khác phải không?”

Aldir lắc đầu. “Kể cả ta cũng sẽ không nông cạn đến mức giết một Lance. Trong khi các phái viên chính trị có thể dễ dàng thay thế, thì sức mạnh của một Lance cần nhiều năm để phát triển, kể cả khi chúng có tương thích rất cao với cổ vật. Ta định mang chủ đề này vào buổi họp, nhưng vì cậu đã hỏi, hãy cho ta ý kiến về vấn đề này.”

Tôi gật đầu liên tục khi Asura tiết lộ những gì ông ta lên kế hoạch sử dụng hai Lance, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Khóe môi tôi nhếch lên khi phát ra một tiếng cười ranh mãnh “Không tồi, nhưng tôi có một ý tưởng tốt hơn.”

[] [] []

#Hius