6/7/20

Chapter 129: Gánh Nặng Vô Hình

[] [] [] 

Vậy cháu hiểu rõ các nguyên tắc của trận giao đấu này rồi chứ?” Tôi hỏi lại, nắm chặt thanh kiếm hai lưỡi của mình.

“Ông nội…” Đôi mắt cháu gái tôi trở nên yếu đuối và con bé có chút lưỡng lự. Tuy nhiên, qua biểu cảm cứng rắn của tôi, con bé ngay lập tức lấy lại tinh thần, nâng cao kiếm của mình lên và nói. “Cháu hiểu rồi.”

Tôi gật đầu đồng ý. “Integrate (Biến Đổi).”

Cả cơ thể tôi nóng rực lên một cách hào hứng khi tôi giải phóng giai đoạn hai của ý chí thú trong tôi. Cả da và quần áo tôi như thể được bao bọc bởi bóng đêm, rồi tôi tiến một bước về phía Tessia.

Với các giác quan được cường hóa, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đang từ từ đập nhanh của cháu gái tôi khi con bé đợi tôi tung đòn trước.

Trận đấu đã bắt đầu.

Thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên, tôi đâm đầu gươm thẳng vào bụng Tessia. Tôi có thể cảm nhận được lực va chạm bị giảm đáng kể khi con bé lùi về sau kịp thời để giảm lực tác động.

Tạo khoảng cách giữa hai bên, khuôn mặt con bé đã quét sạch đi mọi sự lưỡng lự khi con bé cuối cùng cũng quyết định xem tôi là đối thủ của nó.

“Tốt!” Tôi gầm lên và từ từ vòng quanh con bé. Nhịp tim của Tessia dần dần ổn định hơn khi con bé vào thế chiến đấu.

“Integrate (Biến Đổi).” Con bé lẩm bẩm và một lớp aura màu xanh lục bảo bao quanh cơ thể con bé như một lớp áo giáp. Rồi lớp aura bùng nổ dưới chân con bé, lan khắp dưới sàn.

Tôi nhảy lùi về sau kịp thời để tránh nhánh rễ cây to như cây đại thụ trồi lên từ mặt đất dưới chân tôi. Những nơi bị ảnh hưởng bởi aura của con bé liền sớm trở thành một đống dây leo chằng chịt quấn quanh con bé như những con rắn con bảo vệ mẹ mình.

Tessia liền lao nhanh về phía tôi, con bé chạy trên đống dây leo dẫn thẳng đến chỗ tôi với thanh kiếm lấp lánh màu xanh lam.

Từ góc nhìn của mình, tôi không thể kiềm nén nụ cười khi con bé tỏa ra khí chất như một đối thủ thực thụ.

Tôi nâng thanh kiếm lên và dễ dàng né một nhánh cây dày khác. Sử dụng chính những rễ cây dày đặc của cháu gái mình để di chuyển, tôi cường hóa thanh kiếm của mình và căn thời gian để nó chạm lưỡi kiếm của Tessia.

Hai vũ khí của chúng tôi đụng độ nhau, tạo ra những tia lửa và những tiếng leng keng vang khắp phòng. Sử dụng chính động lực của con bé, tôi ngả người về sau, nắm lấy cánh tay cầm kiếm của con bé và đồng thời dẫm vào chân tiến của con bé để ngăn không cho nó lấy lại thăng bằng.

Khi con bé ngã về trước, tôi chuẩn bị quăng con bé đi thì một cành dây leo quấn quanh eo con bé, ngăn không cho con bé ngã.

Dùng chính những cành dây leo để giữ vững thăng bằng, Tessia dùng hai chân để đá tôi bay ngược về phía sau.

Chặn cú đá của con bé bằng cán kiếm, tôi không thể kiềm chế được sự phấn kích và nói. “Haha! Khả năng kiểm soát ý chí thú của cháu đã trở nên rất tiến bộ rồi đấy!” Nếu là người khác, tôi sẽ rất ấn tượng nếu họ có thể phòng thủ trước đòn phản công bất ngờ của con bé.

Vận thêm mana vào tứ chi, tôi phóng thẳng về phía Tessia, né tránh các đợt tấn công như vũ bão từ những nhánh dây leo bảo vệ chủ nhân của chúng.

Chúng tôi trao đổi đòn tấn công trên nhánh rễ cây vừa dài vừa dày và luôn thay đổi theo ý của cháu gái tôi. Tessia di chuyển nhịp nhàng trên đống dây leo, dùng nó làm bệ đỡ để di chuyển mọi phương hướng. Chuyển động và lối đánh của con bé cùng ý chí thú và nguyên tố Phong, tất cả phối hợp với nhau hài hòa như một vũ điệu trên không, và từng bước bay nhảy và đâm chém của con bé rất ăn khớp với nhau. Tôi không thể không tự hào hơn về cháu gái của mình, con bé đã trưởng thành rất nhiều trong khi chỉ mới ở độ tuổi này. Con bé đã đi được một chặng đường rất xa, chắc chắn là vậy. Tuy nhiên, nếu để con bé thắng dễ dàng như thế sẽ khiến con bé tự mãn về sau.

Khả năng đặc biệt của con bé biến khu vực xung quanh thành lợi thế sân nhà cho con bé. Tuy nhiên, nếu như đối thủ của cháu gái tôi mà nhanh nhẹn và khéo léo như tôi, người đó có thể tận dụng chính đống dây leo này để tạo đường đến chỗ Tessia. Phong cách chiến đấu của tôi rất đặc biệt, bao gồm những chuyển động không thể đoán trước được để có thể tận dụng tối đa tiềm năng ẩn thân của báo bóng đêm, thứ khả năng cực kì phát huy tác dụng trong môi trường này.

Không lâu sau đó, cả đống dây leo và Tessia đều gặp khó khăn trong việc bắt kịp chuyển động của tôi khi tôi liên tục di chuyển mượt mà trên những làn sóng dây leo mà con bé tạo ra.

Con bé sắp rơi vào tầm của lưỡi kiếm của tôi và nó đã mất dấu tôi, nhưng ngay khi tôi vừa giương tay ra để chém thì con bé chìm xuống đống dây leo bên dưới. Khi Tessia biến mất, vô số đống dây leo bên dưới tôi bao trùm lại một chỗ.

Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi đó và đống dây leo bắt đầu tạo thành hình cầu bao bọc người mà tôi cho là Tessia bên trong đó.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi đã lo sợ rằng con bé lại mất kiểm soát như lần trước. Nhưng ngay khi cái kén dây leo ấy mở tung ra, tôi chỉ biết huýt sáo trong ngưỡng mộ với cháu gái của mình.

“Cháu làm được rồi!” Tôi nói, giọng tôi nghe trầm hơn bình thường vì giai đoạn hai của ý chí thú trong tôi.

“Hehe!” Cháu gái chỉa thanh gươm của mình về phía tôi với nụ cười lớn trên mặt. “Cẩn thận đấy nhé, ông nội!”

Cả cơ thể con bé giờ được bao bọc bởi một aura xanh lục bảo. Làn da của Tessia trở nên trắng nhợt hơn và có chút ngà ngà, trong khi tóc và lông mày con bé biến thành màu xanh lá cây. Đôi mắt màu ngọc lam của con bé lấp lánh hơn, với những kí hiệu phức tạp lan khắp mắt con bé khiến nó trông thật sự rất… khác thường—như tiên nữ giáng trần vậy.

Khi con bé phóng người về phía tôi, những nhánh dây leo bao quanh người con bé đã bắt đầu công kích tôi. Mặc dù áp lực từ Tessia không mang sát khí như Arthur hay những pháp sư dày dặn kinh nghiệm khác, nhưng đây thực sự quả là một bước tiến đáng ngạc nhiên kể từ lần trước con bé thử giải phóng giai đoạn hai.

Tôi đã biết rằng ý chí thú của Tessia mạnh hơn ý chí thú của tôi gấp nhiều lần, và ngoài ra, khi giao đấu trực diện thì ý chí thú của tôi sẽ gặp bất lợi. Tuy nhiên, tôi không thể chống lại ham muốn muốn đương đầu trực tiếp với cháu gái tôi khi con bé đang ở phong độ đỉnh nhất—con bé đã luyện tập không ngừng nghỉ suốt hai năm qua để không phải trở thành gánh nặng cho bất kì ai khác.

Tessia chẳng cần phải sử dụng kiếm tập vì aura xanh lục bảo của con bé biến chính bản thân nó thành hai lưỡi kiếm màu lục bích trong tay con bé. Khi con bé quay cuồng với thanh song kiếm của mình, tôi không thể không cảm thấy bị choáng ngợp bởi những đòn tấn công như vũ bão không ngừng này. Con bé chém và đâm liên tục, đôi lúc tìm kiếm sơ hở và đôi lúc tạo ra sơ hở. Tessia không phải là bậc thầy sử dụng song kiếm thuật, nhưng bất kì lúc nào con bé có sơ hở, aura của con bé sẽ bảo vệ cho nó. Và không chỉ có hai lưỡi kiếm làm vũ khí, con bé có thể biến đổi aura của mình thành bất kì hình dạng nào mà con bé muốn.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đã tìm ra sơ hở, aura bao quanh con bé sẽ liền biến thành một thứ vũ khí để chặn đòn tấn công của tôi trong khi con bé tiếp tục tấn công liên hồi.

Những vết cắt và xước bắt đầu xuất hiện đầy trên người tôi, máu trên người tôi bắt đầu thấm đẫm quần áo trong khi tôi cố gắng hết sức để tránh né những đòn tấn công từ con bé, tự hỏi tại sao tôi lại ngu ngốc khi cho rằng đối đầu trực diện với con bé sẽ là ý hay. Điều khiến tôi bất an là có vẻ như cháu gái của tôi cũng đang chịu chấn thương tương tự; những vệt máu đỏ loan khắp bộ đồ con bé mặc để giao chiến.

Và rồi, tôi sớm nhận ra lớp aura màu lục bảo bao quanh con bé đang ngày càng trở nên mỏng hơn và mờ hơn. Những cổ tự trên mặt con bé cũng rút dần đi khi con bé nhăn nhó vì đau đớn.

Khi những chuyển của con bé dần chậm đi và đầy sơ hở, tôi nắm lấy cánh tay con bé và vòng ra sau, nhẹ nhàng đẩy con bé nằm xuống sàn và phần còn lại của ý chí thú con bé tan biến.

“C-Cháu...thua mất rồi. Cháu còn không thể tung trúng dù chỉ một đòn trực diện sau tất cả những đòn đó.” Tessia thở hởn hển. Khi cháu gái tôi nằm trên sàn cỏ, cơ thể chi chít những vết cắt và bầm tím, không phải từ tôi, mà là từ chính sức mạnh của ý chí thú trong con bé. Tôi không thể không nghĩ về viễn cảnh khi con bé ra chiến trường, nơi mà các đối thủ của con bé sẽ không bao giờ để tâm đến trình trạng sức khỏe của con bé.

Dẹp bỏ những suy nghĩ độc hại ấy, tôi ngồi xuống kế con bé.

Tôi nghiên cứu thật kĩ khuôn mặt cháu gái tôi một lúc, rồi tôi chỉ biết thở dài và lắc đầu. “Trên chiến trường, con phải gọi ta là Tổng Tư Lệnh, chứ không phải là ông nội.”

Đôi mắt của Tessia sáng rực lên khi con bé hủy giai đoạn hai của ý chí thú. “V-Vậy có nghĩa là…? Cả-Cảm—”

“Nhưng!” Tôi ngắt lời. “Ta có vài điều kiện.”

“Vâng ạ,” con bé trả lời với ánh mắt quyết tâm.

“Cháu cần phải có sự cho phép từ cả mẹ và cha của cháu. Và cháu cũng phải chú ý đến thân thế của chính mình. Cho dù ai là người chỉ huy tiểu đội của cháu, cháu không được phép trở thành gánh nặng. Nếu đồng đội của cháu cảm thấy cháu không thể tự giải quyết vấn đề, ta sẽ rút cháu ra khỏi trận chiến ngay lập tức, vì bọn họ sẽ lo lắng cho sự an nguy của cháu và điều đó không hề giúp ích cho trận chiến. Đã rõ chưa?”

“Vâng ạ!” Tessia gật đầu lia lịa.

“À còn nữa. Cố tránh tình huống mà cháu phải dùng đến giai đoạn thứ hai. Ta không rõ liệu cháu đã có thể hoàn toàn kiểm soát nó chưa, nhưng khi trong dạng đó thì cháu quá liều lĩnh.” Tôi nói thêm, nghĩ về lúc con bé điên cuồng tấn công tôi, chỉ dựa vào độc mỗi ý chí thú để lớp phòng thủ.

“Ngài Aldir cũng nói y như vậy. Ngài ấy bảo rằng ý chí thú mà con đã được đồng bộ hóa có gì đó rất kì lạ, nhưng ngài ấy cũng không rõ tại sao nó lại thế.” Cháu gái tôi thú nhận.

Khi cả hai bọn tôi đứng lên và đi ra khỏi phòng tập luyện, tôi dừng lại và nói một điều cuối cùng. “Cháu gái. Bắt đầu từ nay, ta sẽ không còn là ông nội của cháu nữa. Những quyết định ta đã thực hiện trước đây đều là vì sự an nguy và hạnh phúc của cháu. Tuy nhiên, bây giờ thì cháu đã trở thành một người lính, ta buộc phải đối xử với cháu y như vậy. Khi ta hoặc người chỉ huy tiểu đội của cháu đưa ra mệnh lệnh, cháu phải hiểu rằng mệnh lệnh đó sẽ không đặt sự an nguy của cháu lên hàng đầu. Đây là lời cảnh báo cuối cùng từ ta.”

Cháu tôi ngước lên nhìn tôi, nghiên cứu biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt của tôi, rồi con bé ôm chầm lấy tôi. “Không sao đâu ạ, ông n—ý cháu là, Tổng Tư Lệnh. Dicathen là quê nhà của cháu, và cháu sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó và những người cháu yêu thương.

Ta biết,” Tôi lẩm bẩm. “Chính vì thế nên ta mới lo lắng.”

Sau khi để con bé đi, tôi ở lại phòng tập một lúc rồi đi đến căn phòng nằm dưới một tầng lầu.

Tiến đến căn phòng biệt lập nằm bên dưới tầng hầm của lâu đài, mùi hăng từ các loại thảo dược xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôi mở cánh cửa ở phía cuối dãy hành lang hẹp.

“T-Tổng Tư Lệnh Virion! Thành thật thứ lỗi, tôi không nghĩ sẽ có người đến thăm,” người y tá tầm tuổi trung niên nói khi cô ấy đứng dậy khỏi ghế.

“Không cần phải xin lỗi, Anna; ta chỉ muốn ghé qua thăm bà ấy thôi. Bà ấy thế nào rồi?” Tôi hỏi, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm bất tỉnh trên giường.

“Tôi vừa kê xong đơn thuốc để giữ cơ thể bà ấy khỏe mạnh. Về thể chất thì cơ thể bà ấy hoàn toàn trong tình trạng tốt, nhưng dù cho chúng tôi có cố gắng cách mấy, chúng tôi vẫn không thể đánh thức bà ấy được.” Anna thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Cynthia.

“Vẫn như mọi khi hả?” Tôi mỉm cười nhẹ. “Anna, cô có phiền cho tôi một ít thời gian riêng tư với bà ấy được không?”

“Tất nhiên! Ý tôi là—tất nhiên là không rồi! Tôi sẽ rời ngay đây. Cứ thoải mái!” Cô ấy trả lời rồi nhanh chóng ra tiến về phía cửa trong khi nhặt một số rác trên đường ra.

Ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh chiếc giường, tôi nhắm mắt lại. Đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai tôi đến đây. Có vẻ như trong những ngày gần đây, tôi thường đến căn phòng này mỗi khi tôi cần chút thời gian ở một mình, hoặc là để trốn khỏi áp lực ngạt thở từ cuộc chiến tranh đang đè nặng trên vai tôi.

“Người bạn già của tôi. Bà ngủ ngon chứ? Ta không rõ liệu bà có biết chưa, nhưng tôi nghĩ rằng đội quân Alacryan có thể xây những con tàu hơi nước, và có khả năng cao bọn chúng sẽ dùng thuyền để vận chuyển hàng vạn quân bên chúng sang đây. Tôi dám chắc là bà không biết điều đó. Sau cùng thì, bà vẫn còn ở đây khi mà con tàu Dicatheous bắt đầu được xây dựng.” Tôi thở dài, nhìn khuôn mặt bình thản đang ngủ của Cynthia.

“Bà biết đấy, tôi vừa cho phép Tessia tham chiến đấy. Bà có tin được không?” Tôi cười lớn. “Tôi dám chắc bà sẽ rất ngạc nhiên với quyết định của tôi nếu bà tỉnh dậy. Nhưng… tôi rất sợ. Tôi biết con bé rất muốn tạo khác biệt và trở thành một phần của trận chiến này, và tôi cũng biết rằng con bé rất cứng đầu. Tôi sợ rằng dù nếu tôi không cho phép thì con bé cũng sẽ trốn đi và tham gia vào chiến tranh. Nên tôi nghĩ rằng, nếu con bé muốn tham chiến, ít nhất thì con bé phải chiến đấu dưới sự quản lý của tôi.”

Tôi nghiêng người về trước, đặt tay lên đầu gối. “Thật ra thì đó chỉ là lời nói dối thôi. Tôi cho rằng, chỉ là tôi không muốn con bé ghét tôi thôi. Haha! Và tôi còn nói với con bé là tôi sẽ đối xử với nó như một người lính, chứ không phải cháu gái mình. Đúng là xạo sự, ha?” Tôi lắc đầu và cười.

“Nhưng dù vậy, mọi chuyện thật sự rất khó khăn, Cynthia—ý tôi là tất cả chuyện này. Tôi đã thoái vị ngôi vương bởi vì tôi muốn tránh những công việc mà tôi đang làm hiện giờ. Vậy mà những việc tôi đang làm hiện giờ lại trên quy mô còn lớn hơn trước đây rất nhiều lần nữa chứ. Tôi có một ông asura luôn giám sát tôi, đảm bảo rằng tôi phù hợp về tâm lý, tinh thần, cảm xúc và thể chất để chỉ huy cuộc chiến tranh này, và tất cả các Lances cùng với trưởng công hội lớn bé gì đều tuân theo mệnh lệnh của tôi. Liệu có thảm hại quá không khi tôi chỉ muốn ngồi trong khu vườn của mình và quan sát cháu gái tôi lớn lên trong yên bình? Số phận sao thật quá mỉa mai đến tàn khốc khi tôi phải đưa chính cháu gái mình ra tham chiến.”

“Alduin và vợ mình, Blaine và Priscilla...tất cả bọn họ đều cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng phải quay sang chờ đợi lệnh của tôi, nên ngài Aldir xem tôi là người duy nhất phù hợp để lãnh đạo cuộc chiến.” Tôi thở dài thật sâu, từng hơi thở như đang run lên khi tôi đưa tay lên mặt mình. “Cynthia, tôi đã sống lâu hơn vợ mình vài chục năm rồi. Tôi không muốn sống lâu hơn con và cháu gái của mình. Tôi không nghĩ tôi sẽ chịu được.”

Tôi đưa tay về phía tay của Cynthia, sợ rằng bà ấy sẽ tan biến nếu tôi chạm vào người bà ấy. Cuối cùng, tôi cũng gom đủ can đảm để đặt tay mình lên tay bà ấy. “Tôi chưa hề có cơ hội xin lỗi bà. Ngay cả sau khi ngài Aldir xóa bỏ lời nguyền trên người bà, tôi có cảm giác rằng có gì đó vẫn không đúng. Bà cũng biết, đúng không? Bà biết rằng lời nguyền vẫn chưa được hoàn toàn xóa bỏ, và bà biết rằng mình có thể chết nếu bà tiết lộ thông tin về Alacrya, về Vritra, đúng chứ? Tôi cũng nghĩ đến điều đó. Thế nhưng tôi đã không ngăn bà lại. Để chiếm ưu thế trong cuộc chiến này, tôi đã đẩy bà lâm vào tình trạng này…” Tôi ngừng nói, cố gắng giữ vững giọng mình. “Và tôi thật sự xin lỗi vì điều đó. Đáng ra tôi phải ngăn bà lại. Có nhiều người khác khinh bỉ bà vì làm gián điệp, nhưng tôi thì không. Bà đã chọn giúp chúng tôi, đưa ra những quyết định khiến cho bà là người mạnh mẽ nhất trong số tất cả những người khác ở đây.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế, dùng tay áo lau mắt mình trước khi rời khỏi phòng. Quay lưng lại, tôi nhìn lại người bạn cũ của tôi lần cuối. “Trận chiến thật sự sắp bắt đầu rồi. Trong lúc đó, tôi sẽ không thể xuống đây thường xuyên, bạn của tôi, nhưng tôi hứa với bà rằng một khi cuộc chiến này kết thúc, tôi sẽ làm mọi cách để đánh thức bà dậy.”

[] [] []

#Darkie