5/7/20

Chapter 113: Săn Mồi

[] [] [] 

Ngước xuống nhìn khung cảnh bên dưới từ mép vách đá, tôi không thể không cảm thấy bất an. Khu rừng trông như một bụi cây khổng lồ trải dài khắp đường chân trời vô tận, có những cái cây rậm rạp khiến tôi không thể nhìn thấy được thứ gì bên dưới đó. Những con chim to lớn cùng những loài thú có cánh khác bay lượn trên khu rừng xanh rợp rậm rạp, thỉnh thoảng chúng bay xà xuống để bắt mồi. Điều còn làm tôi sợ hơn bọn chúng là những tiếng gầm thỉnh thoảng vang vọng ở phía xa. Tôi chỉ biết tưởng tượng xem chúng lớn cỡ nào khi chúng có thể quật ngã những cái cây to lớn ngáng đường chúng khi chúng đi lại trong khu rừng rậm rạp đó.

“Đây là nơi cậu sẽ huấn luyện.” Windsom tuyên bố, ánh mắt ông vẫn dán chặt vào khu rừng.

“Tất nhiên rồi.” Tôi thở dài, đảm bảo cái bao trên vai tôi đã được thắt chặt.

“Chúng ta bắt đầu chứ?” Sau khi trả lời bằng một cái gật đầu, cả hai bọn tôi nhảy xuống vực, cường hóa cả cơ thể bằng mana để cố giữ thăng bằng trước cơn gió lớn xung quanh bọn tôi.

Ngay khi chúng tôi sắp xuống tới mặt đất, tôi tạo một luồng khí thổi lên trên để giảm tốc độ rơi.

Khi tôi và Windsom hạ cánh nhẹ nhàng cõi cây cối khổng lồ, bầu không khí xung quanh thay đổi rõ rệt. Mặt đất dưới chân tôi nhão nhoét, như thể tôi đang đi trên bọt vậy, và khi tôi đặt chân mình xuống, mặt đất đầm lầy này dường như trở nên hiền hòa hơn, ôm lấy ủng tôi và nhẹ nhàng buông ra, nhịp nhàng theo mỗi bước chân của tôi.

Mũi tôi tràn ngập mùi từ những tán lá cây trộn lẫn với mùi hôi từ đầm lầy, rêu cỏ, đất và những cái cây bị ngã đang mục rữa.

“Cậu đã đưa ta tất cả mọi thứ ngoại trừ những vật phẩm trong túi mình, đúng không?” Vị asura hỏi lại để khẳng định, đưa tay mình ra trong trường hợp nếu tôi bỏ sót thứ gì đó.

“Mọi thứ tôi sở hữu đều nằm trong cái nhẫn không gian đó, mà tôi cũng không có gì nhiều. Ngài còn muốn thứ gì khác ư? Quần áo? Hay một quả thận? Hay một lá phổi?”

“Vui tính đấy,” vị asura trả lời một cách thờ ơ, lấy ra một quyển sách từ áo choàng của mình. “Giờ thì, do cậu kiên quyết cho rằng mình đã thành thục khả năng điểu khiển mana nội tại—”

“Tôi chỉ nói là hoàn toàn không cần thiết phải tốn thời gian huấn luyện kĩ lưỡng như thế này.” Tôi bật lại.

“Dù gì thì, ta sẽ xem xét trình độ thành thạo của cậu khi cậu đem về cho ta ba thứ.” Ông chỉ vào cuốn sách đang mở.

“Da của một con sóc raptor, lõi của một con báo bạc, và vuốt của một con gấu titan,” Tôi đọc lớn danh sách đó, cố gắng ghi nhớ hình dáng của những con thú mana được vẽ bằng mực đen.

“... và những thứ này sẽ bằng cách nào đó chứng minh rằng tôi đã sẵn sàng học hỏi thêm về ý chí mà Sylvia đã truyền cho tôi?” Tôi đưa lại quyển sách ấy cho ông ta.

“Đúng thế. Và tất nhiên, điều kiện là cậu không được dùng bất kì mana thuật bên ngoài khác. À, và cậu cũng phải đeo thứ này mọi lúc.” Windsom nói thêm, và đưa tôi một cái chuông to xấp xỉ gần bằng nắm đấm của tôi.

“Tôi thật sự khá quan ngại về ý tưởng huấn luyện của ngài đấy.” Tôi thở dài thêm lần nữa khi tôi cầm chiếc chuông bạc lên, làm nó vang lên những tiếng động to hơn những chiếc chuông bình thường khác.

“Báo ta biết khi cậu đã thu thập tất cả những thứ trong danh sách đó bằng cách phá cái chuông.” Ông ấy quay người và chuẩn bị rời đi, nhưng rồi ông dừng lại. “Ồ, và ta khuyên là cậu nên kiếm những vật phẩm đấy theo đúng trình tự đó.”

Chỉ như thế, ông ấy biến mất, để lại tôi một mình bơ vơ ở khu rừng này với không gì khác ngoại trừ mỗi chiếc chuông, vài cái chăn, và một cái túi da đựng đầy nước ngọt.

Tôi không hiểu chính xác thì Windsom đang cố gắng đạt được gì khi bắt tôi phải tìm kiếm những thứ này, nhưng nếu chúng có thể tăng tốc độ luyện tập của tôi, thì tôi cũng không thắc mắc gì thêm.

“Để xem nào. Thứ đầu tiên trên danh sách này là da của một con sóc raptor nhỉ.” Tôi thì thầm với chính mình. Nghe sơ qua thì có vẻ dễ đấy, ngoại trừ một điều là tôi phải bắt được một con trong tình trạng còn tốt.

Tôi ngó qua ba thứ mà Windsom yêu cầu. Nếu đây là một bài kiểm tra để kiểm chứng khả năng thao túng mana nội tại trong tôi, điều đó có nghĩa là những con thú mana này có những kĩ năng đặc biệt, do đó tôi sẽ cần phải thuần thục khả năng của mình trước thì mới có thể bắt được chúng. Thực tế là loài sóc này có khả năng cao là nằm dưới đáy chuỗi thức ăn. Nếu là như vậy, thì để có thể tự bảo vệ bản thân mình, nó chắc chắc có cơ chế tự vệ gì đó, như đa số các con mồi, để tránh bị ăn thịt.

Theo bức ảnh này, con sóc raptor trông như những con sóc bình thường khác, ngoại trừ chi sau của chúng trông nổi bật hơn, chúng có ba cái đuôi gầy, và mắt nhỏ. Quan sát xung quanh, đến giờ tôi vẫn chưa thấy bất kì con thú hoang dã nào cả.

Tập trung mana vào mắt mình, tôi cường hóa và gia tăng tầm nhìn của mình. Vẫn không gì cả.

Trong khi đi về phía bên kia của khu rừng, tôi luôn tập trung cao độ để tìm bất kì dấu hiệu của bất kì con vật nào. Vài giờ đã trôi qua, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cả.

“Cái chuông chết tiệt này!” Tôi hét lớn hơn cần thiết. Như thể nó đang chế giễu tôi liên tục, cái chuông này kêu lên ngay khi tôi chuyển động dù chỉ một li, dọa hết bất kì con thú nào ở gần tôi.

Khi trời trở tối, tâm trạng tôi cũng tối sầm đi. Toàn bộ quãng thời gian qua hoàn toàn bị lãng phí vì tôi chẳng có chút tiến triển nào cả. Quyết định kết thúc ngày nay, tôi làm một cái trại tạm bợ từ cái thân cây bị ngã.

Và càng khó chịu thay, tiếng của những con thú nhỏ ẩn náu trong màn đêm bắt đầu vang lên ngay khi tôi vừa đặt lưng xuống.

Ngay khi tôi cố gắng ngồi dậy, tiếng chuông to vang vọng khắp màn đêm tĩnh lặng, khiến những con vật ấy phắn đi ngay tức khắc.

‘Mình sẽ bắt đầu lại từ đầu vào ngày mai.” Tôi thở dài đưa ra quyết định của mình, đắp chăn lên người khi cơn gió lạnh thổi vào trong cái thân cây mà tôi đang nằm khiến tôi lạnh buốt xương.

Một tia nắng bằng cách nào đó đã xuyên qua lớp lá và các nhánh cây chiếu thẳng vào mặt tôi, đánh thức tôi dậy từ giấc mộng. Tôi ngồi im trong thân cây để không làm cái chuông vang lên. Tuy nhiên, sau vài giờ, rõ ràng cái chuông này không phải là lý do khiến lũ sóc raptor tránh xa tôi.

Lũ thú mana dưới đáy chuỗi thức ăn chắc hẳn đã phát triển giác quan siêu nhạy cảm để bù cho tầm nhìn hạn chế của chúng để tránh thú săn mồi, điều đó lý giải vì sao ngay cả khi tôi ngủ và hoàn toàn đứng yên, chúng vẫn tránh xa tôi.

Hiện giờ, che giấu đi sự hiện diện của tôi là canh bạc tốt nhất nhằm dụ lũ sóc raptor ấy xuất hiện. Còn việc bắt chúng thì để tính sau.

Sau khi tìm kiếm một hồi, tôi tìm được một cái bụi cây dày nằm ở gần một khu đất trống. Khiến bản thân mình thoải mái hết sức có thể bên trong những cái cây cứng đâm chọc và những cái lá nhọn kia, tôi ngồi đó đợi.

Thu lại toàn bộ mana mà tôi tuần hoàn khắp cơ thể mình, tôi ngồi đó bất động và bắt đầu quan sát. Vì sự đồng hóa với ý chí của Sylvia, cơ thể tôi cứng cáp hơn hầu hết cơ thể con người, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm khi để cơ thể không được mana bảo vệ ở vùng đất lạ lẫm này.

Vài phút nhanh chóng trở thành vài giây, còn tôi vẫn đợi. Chỉ thu hết mana thôi vẫn chưa đủ; tôi nhận ra rằng cần phải làm trống rỗng tâm trí và ý định của mình khi muốn săn mồi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở mình nhẹ đi, gần như là biến mắt khi tôi thở ra đồng nhịp với cơn gió thoảng qua.

Cuối cùng, thành quả của sự gian khổ của tôi đã chín muồi khi một con sóc thò mũi ra, đánh hơi xung quanh để tìm dấu hiệu của thú săn mồi. Không lâu sau đó, một vài con sóc raptor khác xuất hiện với ba cái đuôi mình xoay xung quanh như ăn-ten, cố gắng tìm thức ăn trước khi những con thú săn mồi nhận ra sự hiện diện của chúng.

Tôi biết bắt chúng bây giờ là bất khả thi, nên tôi tận dụng cơ hội này để kiểm tra vài thứ. Tôi bắt đầu phát ra chỉ một chút mana; lũ sóc raptor ngay lập tức phản ứng bằng cách giơ chân sau lên để nâng cao đuôi của mình. Chúng rõ ràng đã cảm nhận mana dao động một chút, và một số thì còn bỏ chạy.

Khi tôi tiếp tục kiểm tra giới hạn của chúng, tôi đã học được ba điều: Điều đầu tiên, việc rò rỉ một chút mana đã được tinh lọc không làm chúng bỏ chạy ngay, nhưng sẽ làm chúng cảnh giác tới mức bắt chúng sẽ là việc bất khả thi. Tuông ra quá nhiều mana đã thanh lọc thì đương nhiên sẽ khiến chúng ngay lập tức bỏ chạy. Điều thú vị thứ hai mà tôi học được là mana nội tại trong cơ thể tôi sẽ không làm chúng cảnh giác, nhưng tập trung quá mức sẽ khiến ý định của tôi bị rò rỉ, điều đó cũng khiến chúng bỏ chạy nốt. Điều cuối cùng mà tôi học được, và có lẽ cũng là điều hữu ích nhất, đó chính là dòng mana bên ngoài thậm chí còn không làm chúng hoảng sợ hay chú ý.

Tôi học được điều này khi tôi đang ngồi yên và thiền. Khi tôi hấp thụ nguồn mana bên ngoài, lũ sóc raptor không hề có dấu hiệu cảnh giác gì. Chỉ khi tôi bắt đầu thanh lọc và cô đặc mana thì chúng mới bắt đầu để ý là có gì đó không ổn.

Tôi đã dành cả một ngày để kiểm tra được những điều này bởi vì tôi phải chuyển địa điểm mỗi khi tôi làm chúng bỏ chạy, nhưng với ba điều đó, cuối cùng thì tôi cũng có thể bắt tay vào lập kế hoạch bắt chúng.

‘Không biết liệu Sylvie vẫn ổn trong buổi huấn luyện của mình không nhỉ,’ Tôi nghĩ về Sylv khi tôi quấn chăn quanh người bên trong khúc cây mà tôi chọn làm lều tạm bợ. Ngay khi tôi có thời gian để ngẫm nghĩ, những mối lo bắt đầu tràn về trong tâm trí tôi. Gia đình tôi dạo này thế nào rồi? Tessia có ổn không? Elijah hiện ra sao? Liệu cậu ấy có còn sống không? Nếu còn, liệu tôi có cơ hội nào để cứu cậu ta không?

Có vẻ như tôi đã quá đắm chìm trong dòng suy nghĩ suốt cả đêm, nhưng rồi, tôi choàng tỉnh giấc khi ánh nắng nhẹ chiếu vào trong lều.

Sau khi thu xếp những vật phẩm của mình, tôi đổ nước hình thành từ sương sớm đọng trên những chiếc lá cây gần đó vào túi da của tôi và đi đến khu đất trống.

Mục tiêu của tôi trong ngày hôm nay không phải là quan sát hay thậm chí bắt một con sóc raptor. Tôi muốn kiểm tra một giả thuyết nhỏ mà tôi nghĩ ra được dựa trên ba quan sát trong ngày hôm qua.

Tôi đứng giữa bãi đất trống nhỏ bao quanh bởi cái loại thực vật khác nhau, với đống nấm tôi nhặt được dọc đường mà lũ sóc hay ăn; tôi bắt đầu kiểm nghiệm giả thuyết của mình.

Bởi vì thể chất của tôi là một pháp sư Augmenter, các dòng mana trong tôi, thứ chịu trách nhiệm cho việc lan toả mana đã tinh lọc từ lõi ra đều khắp cơ thể, thì tốt hơn các mạch mana, thứ được dùng để hấp thụ mana chưa được thanh lọc từ môi trường bên ngoài vào cơ thể tôi.

Tuy nhiên, để sử dụng kĩ thuật này, tôi phải cân bằng lượng mana đã tinh lọc từ lõi qua dòng mana và lượng mana chưa tinh lọc từ môi trường bên ngoài qua mạch mana.

Sự một sự cân bằng hoàn hảo, tôi sẽ có thể sử dụng mana mà không bị bất kì ai, hay bất kì thứ gì có thể cảm nhận được. Và tất nhiên, theo lý thuyết là vậy.

Mạch mana của tôi kém phát triển hơn so với dòng mana nên tôi bắt đầu cân bằng lượng mana thoát ra với lượng mana đi vào. Cái cảm giác này giống với lần đầu tôi học Mana Rotation (Luân Chuyển Mana) từ Sylvia, nhưng khó hơn rất nhiều.

Tôi tập càng lâu thì càng rõ ràng là thực hành khó hơn lý thuyết rất nhiều. Cần phải rất khéo léo lắm mới có thể cân bằng chính xác được hai lượng mana đối lập nhau, và đó chỉ mới đang đứng im thôi đấy; thử làm điều này trong lúc di chuyển thì còn khó gấp bộn lần.

Nhận thức về thời gian của tôi đã biến mất giữa quá trình luyện tập, nhưng ngạc nhiên thay, khi tôi mở mắt ra cuối cùng cũng thấy một bầy sóc raptor đang ăn đống thức ăn mà tôi đã để đó.

Tuy nhiên, niềm vui chỉ kéo dài trong tíc tắc, bởi vì ngay khi tôi thiếu tập trung một tý thôi thì lũ sóc đã ngay lập tức cảm nhận sự dao động mana mà tôi đang cố gắng ẩn thân.

“Được!” Tôi giơ cao nắm đấm. Đây là một tiến triển tốt. Chỉ có một bất lợi là, nguồn mana của tôi hết… khá nhanh. Tôi chỉ có thể tập chiêu này trong vài phút một lần, trước khi tôi phải dừng lại và bổ sung lại mana cho lõi mana của mình.

Ngay cả nếu tôi đạt đến lõi Bạc cũng sẽ không giúp ích được nhiều, vì để thực hiện quy trình này một cách chính xác, lượng mana dư thừa cũng sẽ bị thải ra.

Ngày hôm sau, tôi tiếp tục làm như hôm trước và tập luyện giữ khu đất trống đấy. Phải cho đến ngày thứ tư thì tôi cảm thấy rằng tôi đã có thể di chuyển trong khi thực hiện chiêu thức này.

Đến cuối tuần, tôi đã có thể di chuyển xung quanh một cách chậm rãi, nhưng do cái chuông buộc trên hông tôi, ngay cả khi lũ sóc không thể cảm nhận được mana, chúng vẫn bỏ chạy vì tiếng của chiếc chuông. Nhưng tôi đã nghĩ về vấn đề này. Nếu chỉ cần che giấu hiện diện không thôi thì tôi chẳng cần phải tốn thời gian luyện tập sử dụng kĩ thuật này.

Tôi cần phải thuần thục kĩ thuật này để có thể bộc phát mana, lao đến chỗ lũ sóc raptor một cách nhanh chóng trước khi chúng có thể phản ứng với tiếng chuông của tôi.

Vẽ một đường thẳng trên mặt đất, tôi đứng trước một cái cây tôi xem là mục tiêu để luyện tập.

Tôi dừng lại ngay khi chiếc chuông của mình vang lên. Mục đích của tôi là đến được chỗ cái cây ngay khi tiếng chuông vang lên, nên để làm được điều này, tôi cần phải sử dụng đủ mana để có thể đồng thời di chuyển với tốc độ đủ nhanh mà không làm cái chuông kêu, và trong khi đó tôi cũng phải cân bằng lượng mana thô từ môi trường vào và lượng mana thuần khiết đi ra để cố thể che dấu sự hiện diện của tôi trước những cái đuôi của lũ sóc raptor.

“Lần nữa.” Tôi quay lại và đi về nơi xuất phát sau khi nghe tiếng chuông.

“Lần nữa.” Tôi tự nhủ với bản thân mình.

Khi tôi tiếp tục luyện tập đi luyện tập lại, tôi nhận ra rằng tôi đang cố tái tạo lại kĩ thuật mà Kordri đã từng sử dụng khi đấu tập với tôi. Kiểm soát dòng chảy mana và sức mạnh của mình trong khi thao túng sự hiện diện của mình bằng cách che dấu nó hoặc phát ra, làm rối các giác quan của đối thủ.

Xóa bỏ đi sự hiện diện của bản thân bằng cách sử dụng nguồn mana khó nhận biết trong môi trường xung quanh để che dấu nguồn mana của chính mình, và tốc biến đến vị trí của đối phương ngay lập tức. Liệu đây là kĩ năng mà Windsom đã luôn muốn kiểm tra tôi ư?

Lần nữa, tôi tiếp tục thử đi thử lại khi tôi thất bại. Nhưng với mỗi nỗ lực khác nhau, khoảng cách giữa tôi và cái cây ngày càng ngắn lại trước khi cái chuông rung lên.

Chiêu thức này về cơ chỉ là một bước đi thôi, nhưng để thực hiện nó đòi hỏi quá nhiều sự tập trung và độ chính xác cao.

Tuy nhiên, chiêu thức này, với những hình thức giao đấu khác mà tôi đã được Kordri dạy cộng với kiếm thuật mà tôi đã tự phát triển, chúng chắc chắc sẽ là con ác chủ bài trong cuộc chiến sắp tới.

Tôi nhớ mình đã thực sự bất lực như thế nào khi Kordri sử dụng kĩ năng này, xóa bỏ đi sự hiện diện của ông ấy khi ông tung đòn, và dường như ngay tức khác, ông liền bộc lộ sự hiện diện của bản thân chỉ để thay đổi vị trí để đánh lừa tôi. Mặc dù vị asura đó không sử dụng mana như cách tôi đang làm, sức mạnh bẩm sinh của ông có thể dễ dàng so sáng với một pháp sư lõi Bạc.

“Sắp được rồi,” tôi khích lệ bản thân mình, về lại vị trí ban đầu để thử lại.

Tôi không rõ đã bao nhiêu giờ trôi qua trong khu rừng rậm rạp đầy nhóc cây này, nhưng rồi tôi ngã lưng xuống một cái cây để nghỉ ngơi.

Ngày trôi qua ngày, tôi miệt mày tập luyện, cho đến khi...

“Hehe…”

Tôi vểnh môi cười trong chiến thắng khi tôi nhìn lại vệt đất dài mà tôi đã tạo ra qua những ngày khổ cực để thuần thục kĩ năng này. Mặt dù mặt đất đầy những cành cây và lá rụng, nhưng vệt đường mỏng mà tôi đã lướt qua lướt lại đã tạo ra một lối mòn.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân tôi run rẩy nhiệt liệt phản đối, nó đã quá mỏi sau quá nhiều lần thử. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất vui kể từ khi đặt chân tới khu rừng chết cmn tiệt này. “Đã đến lúc săn lũ sóc raptor ngu ngốc kia cho đến khi chúng mày tuyệt cmn chủng thì thôi.” Tôi tuyên bố trong thắng lợi.

GÓC NHÌN CỦA WINDSOM:

‘Thằng nhóc này đang tính làm gì đây?’ Tôi tự nhủ với bản thân, giữ một khoảng cách nhất định với cậu nhóc. Tôi đã để cậu ta tự túc trong khoảng hai tuần qua, nghĩ rằng nhiêu đó thời gian là đủ nhiều để cậu ta có thể bắt một con sóc raptor.

Thật sự là tôi sẽ không thể tìm ra cậu nhóc trong khu rừng này nếu không có cái chuông mà tôi đã cho cậu ta, có vẻ như là cậu ta đã thuần thục kĩ thuật xóa bỏ sự hiện diện của bản thân. Bất chấp vậy, Arthur vẫn chưa thể bắt một con sóc raptor nào.

Lũ sóc raptor rất nhanh lẹ và có giác quan rất nhạy. Do thị giác của chúng kém, nên chúng phụ thuộc nhiều vào cái mũi nhỏ để đánh hơi kiếm thức ăn, và cái đuôi của chúng để cảm nhận sự chuyển động hoặc dao động mana trong khu vực đó. Nếu cái đuôi của chúng phát hiện một lượng mana tập trung nhiều hoặc có sự biến động mana dù cho rất nhỏ đi chăng nữa thì chúng sẽ chạy biến ngay, khiến cho ngay cả asura cũng gặp khó khăn trong việc bắt chúng.

Tuy nhiên, dù cho có vậy đi chăng nữa, lũ sóc raptor cũng không hề thông minh cho lắm. Sau khi xóa bỏ sự hiện diện của bản thân mình, nếu cậu nhóc mà ngồi yên với mồi trên tay mình thì cậu ta sẽ dễ dàng bắt được một con. Vậy mà, thay vì làm thế, cậu ta lại để thức ăn trước mặt mình.

‘Chà, dù gì thì cậu ta cũng đã học được kĩ năng cần thiết mà mình muốn cậu ta học rồi.’ Tôi nhún vai, nhưng vì lý do gì đó, tôi vẫn dán chặt ánh mắt của mình về phía cậu ta, như thể có một điều đáng ngạc nhiên sắp xảy ra.

Arthur vẫn bất động khi cậu kiên nhẫn đợi một con sóc raptor tiến lại gần.

Trong chớp mắt, cậu ta đột nhiên biến mất và xuất hiện lại ngay trước mặt con sóc raptor với tay vươn ra.

“Cậu ta…” Giọng tôi thốt lên trong ngạc nhiên.

Tuy nhiên, ngay khi cậu ta vừa chuẩn bị tóm được con sóc raptor, cái chuông tôi đưa cho cậu ta vang lên và con sóc raptor đó chạy biến đi khỏi tầm bắt của Arthur.

“Má!” Cậu ta la lên, hiển nhiên là bực bội và cậu ta đá văng đống thức ăn mình chuẩn bị để dụ lũ sóc raptor.

Cậu nhóc chắc chắn dùng mana để có thể di chuyển với tốc độ cao như thế, nhưng...

Tôi không thể cảm nhận được nó.

Điều đó có nghĩa là, cậu ta không chỉ đơn thuần là xóa bỏ sự hiện diện của bản thân mình bằng cách rút mana về và che dấu ý định. Mà cậu ta đã dùng mana của chính mình một cách hiệu quả, trong khi che dấu nó với mana bao quanh mình.

Đó là tuyệt kĩ [Mirage Walk]. Mặc dù đây chỉ là phiên bản nhái theo, nhưng Arthur đã hoàn toàn thành công trong bước đầu của [Mirage Walk]. Đây về cơ bản là một kĩ thuật di chuyển, nhưng nó có ý nghĩa còn sâu xa hơn nhiều. Mirage Walk chính là tuyệt kĩ gia truyền đã giúp cho Gia Tộc Thyestes trị vì toàn bộ các gia tộc khác trong chủng tộc Pantheon.

Một đứa trẻ loài người có thể nắm được nền tảng của kĩ thuật mana đã khiến tôi mất cả năm trời mới có thể hiểu được… và đấy là nhờ Kordri bí mật dạy cho tôi bất chấp quy định nghiêm ngặt của gia tộc của ông ấy về bí thuật mana của họ.

Thằng bé có thể tiến xa đến mức này chỉ bằng cách quan sát Kordri...

[] [] []

#Darkie