6/7/20

Chap 127: Điềm Xấu

[] [] [] 

Chúng tôi chỉ dừng lại đúng một lần, đó là khi ở chuồng ngựa để chọn vài con ngựa cho chuyến hành trình của mình sau khi đi qua cổng dịch chuyển. Chúng tôi đã phải tốn kha khá thời gian để tìm được những con ngựa đã quen với việc đi qua cổng dịch chuyển, và điều này khiến cho giáo sư Gideon bắt đầu sốt ruột.                

Ông ấy đã luôn lo lắng và bốn chồn suốt dọc chuyến đi. Giáo sư nói rất ít sau khi đi qua cổng dịch chuyển, và chỉ chực chờ giật dây cương để con hắc mã di chuyển nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến con đường hẹp phía bên phải rừng Elshire. Tôi có thể thấy màn sương bắt đầu dày đặc lên, khiến con đường trở nên đáng sợ hơn. Bên phải chúng tôi là một con suối nhỏ, được coi như là một dải ngăn cách phân biệt giữa rừng Elshire và rìa của Beast Glades.

Emily ngồi sau Himes trên một con ngựa trắng trong khi tôi cùng Varay cưỡi một chú ngựa nâu hiền lành, và chúng tôi chẳng có việc gì để làm ngoài việc nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, chúng tôi lại giữ yên lặng trong hầu hết cả chuyện đi, thật là khó để nói chuyện với nhau khi tiếng vó ngựa cứ vang trên mặt đất.

Cuối cùng, không khí đã ngập tràn mùi hương quen thuộc của biển cả. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận vị mặn trên đầu lưỡi từ những cơn gió lướt qua khuôn mặt. Thời tiết đã trở lên mát mẻ hơn, rõ ràng là không khí đã ẩm hơn rất nhiều. Áo của tôi bắt đầu dính chặt vào cơ thể, tạo nên cảm giác khó chịu và cáu kỉnh.

“Chúng ta sắp đến rồi!” Giáo sư Gideon hét vang trong gió. Một lúc sau, những tán cây dày đặc của khu rừng ma thuật bắt đầu thưa thớt dần, và cuối cùng được thay thế bởi một đồng cỏ và bụi cây rộng lớn.

Biển đã ở trong tầm mắt và ngày càng mở rộng ra khắp đường chân trời khi chúng tôi gần hơn với bờ biển. Gió ngày càng mạnh hơn khi chúng tôi đến gần với đích đến, và dần nhấn chìm tiếng vó ngựa. Những tảng đá lớn bắt đầu mọc lên ngày càng nhiều trên nền cỏ ở hai bên hông chúng tôi và càng ngày càng hẹp đi, cho đến khi chúng tôi phải dừng ngựa trên một vách đá nhìn thẳng ra biển.

Tôi phải che chắn khuôn mặt của mình bằng mũ chùm của áo choàng để chống lại những cơn gió mạnh, đầy cát cắt qua cơ thể. Tôi băn khoăn răng liệu chúng tôi đã đến nơi chưa khi tôi phát hiện một vài thứ bất thường trên bờ biển.

Nó là một con tàu lớn, hoặc ít nhất là phần còn lại của nó. Khi sóng vỗ vào bề mặt kim loại của nó, tôi cảm thấy như đã nhìn thấy nó trước đây, tôi bỗng nghĩ đến một thứ.

“Chờ chút, không phải đó là con tàu Dicatheous sao?” Tôi thở hổn hển, liếc nhìn từ bên dưới áo choàng trong khi quay sang giáo sư Gideon.

“Không.” Ông ta nói, giọng ông như bị xóa nhòa bới tiếng gió. “Còn tệ hơn.”

“Nó không phải là Dicatheous sao?” Tôi hỏi trong khi nhìn qua con tàu quen thuộc.

Mặc dù tôi không thể nhìn thấy được lúc khởi hành của con tàu vì nó trùng ngày với buổi khai giảng năm hai của học viện Xyrus, nhưng tôi đã nhìn thấy nó một lần trong lúc nó đang được chế tạo. Tôi vẫn có thể nhớ khá rõ ràng vì đó lần đầu tiên tôi chứng kiến một tạo vật huyền bí thổi ra khói đen như một con rồng kim loại. Có thể chở hơn một trăm người nhưng vẫn có thể đi qua đại dương nguy hiểm và bí ẩn, việc đó thật sự rất khó tin vào lúc đó.

“Tệ hơn là sao?” Varay cắt ngang trong khi trở nên cảnh giác, tay cô nắm chặt vào chuôi của thanh kiểm mỏng giắt trên thắt lưng.

“Bỏ ngựa lại đây. Chúng ta sẽ phải đi bộ nếu muốn tới đó.” Phớt lờ hai chúng tôi, giáo sư Gideon nhảy xuống ngựa một cách vụng về. “Emily, Himes! Lấy cái túi!”

Tôi tính mở miệng hỏi lại lần nữa, tức giận vì giáo sư liên tục làm theo ý của mình và coi thường những người khác. Tuy nhiên, với một cái vỗ vai an ủi từ Emily, tôi thở dài và chúng tôi tiếp tục theo sau giáo sư Gideon. Vị giáo sư già này tìm đường xuống khá nhanh, mặc kệ những hòn đá ướt và khá trơn trượt. Varay và Himes theo ngay sau, cả hai bọn họ đều cảnh giác, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào khi dễ dàng nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác.

“Ta sẽ cần đưa cả con tàu này ra khỏi nước. Có ai trong các quý cô ở đây muốn nhận vinh dự này không?” Giáo sư Gideon quay đầu lại, liếc nhìn Varay và tôi.

Tôi giơ tay.

“Để e….” Tôi nhiệt tình xung phong trước khi nhớ lại những gì mà Sư Phụ Aldir đã cảnh báo. “ Ý em là, Varay sẽ làm điều đó.“

Nữ Lance liếc nhìn tôi với một ánh mắt thông cảm trước khi bắt tay vào làm. Việc này không khó đối với chị ấy; chỉ với một cái vẫy tay, chị đã đẩy lùi thủy triều đủ để làm lộ toàn bộ con tàu, và chỉ mất một lúc để tạo nên một bức tường băng xung quanh để nước không tràn vào.

Varay tạo một lối vào trong cái “pháo đài” vừa dựng để chúng tôi có thể đi vào và ngay lập tức khi đi qua nó, tôi đứng hình mất 5s.

Có lẽ là do tôi chỉ mới nhìn thấy con tàu Dicatheous khi nó đang được chế tạo, nhưng rất nhiều đặc điểm mà tôi nhớ về nó, từ khung kim loại lớn và nhiều trụ ống, chắc chắn là rất giống với cỗ máy khổng lồ này. Dù sao thì, cả hai con quái vật kim loại này nhìn không giống gì so với những chiếc thuyền gỗ mà tôi từng thấy.

Tiếp tục kiểm tra thêm về tạo vật khổng lồ này, tôi nhận ra lí do tại sao nó lại bị đắm ở đây, với một phần bị chìm dưới nước. Ngoài những vết lõm rõ ràng đã làm biến dạng thân của con tàu, có những vết thủng khác chạy dọc thân tàu.

“Những vết này... là vết cắn ư?” Tôi ngạc nhiên, trong khi đi bộ về phía mạn tàu.

“Trời ạ, con quái vật đó phải to như thế nào để có thể để lại vết cắn này?” Emily thở dài.

Tôi không thể trả lời được, nhưng càng nghiên cứu chiếc thuyền này, tôi ngày càng trở nên tò mò hơn. Nếu nó thật sự không phải là Dicatheous, vậy nó là thứ gì? Ai đã tạo ra nó? Nó đến lục địa này để làm gì?

Tôi rút ra một số kết luận trong khi quan sát con tàu, đó là mặc khung kim loại chịu thiệt hại nặng nề, thì trông nó… không hề cũ kĩ. Không có bất kì dấu hiệu rỉ sét nào xảy ra với kim loại khi nó tồn tại ở những nơi này quá lâu.

“Đi thôi.” Giáo sư Gideon càu nhàu, bước vào một cái lỗ lớn xuyên thẳng tới đáy của con tàu.

“Chờ đã.” Varay đưa tay của chị ấy để chặn giáo sư lại. Trước khi ông ta có thể mở miệng, nữ Lance đã tạo một xung mana quét qua con tàu bị bỏ hoang.

“Không có bất kì dấu hiệu của sự sống.” Chị ấy xác nhận.

“Đó là một hành động không cần thiết, nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Giáo sư Gideon càu nhàu, leo vào cái lỗ.

“Đừng đi quá xa, thưa thầy!” Emily chạy sau ông, đôi mắt cô lấp lánh trong sự phấn khích.

Còn Varay, những sự lo lắng vẫn xuất hiện trên khuôn mặt bình thường luôn vô cảm của chị. Ngay cả khi đã kiểm tra, và không có bất kì mối nguy hiểm tiềm tàng nào, vẫn có thứ gì đó khiến chị lo lắng.

Sau khi bước vào bên trong con tàu ngay sau Himes, xộc vào mũi tôi là mùi gắt của gỗ mục. Không khí nặng nề và ẩm nóng, đắng đến tận lưỡi khiến tôi buộc phải thở bằng mũi mặc dù mùi gỗ ẩm mục không dễ chịu chút nào.

Các tầng bên dưới rất rộng rãi, không có nhiều thứ bên trong ngoại trừ những cột sắc, một số đã gãy, một số khác thì bị uốn cong do phải chống đỡ trần. Những mảnh vỡ còn sót lại của các thùng gỗ vẫn còn vương vãi trên sàn nhà, nhưng những thứ gì có ở bên trong đã bị phá hủy, hoặc bị nước biển cuốn trôi.

Tôi có thể thấy vị giáo sư già đang xem xét bất cứ phần còn lại của thứ gì mà ông tìm thấy và cùng Himes bước lên những bậc thang bằng kim loại dẫn lên tầng tiếp theo. Điều này khiến tôi, Emily và Varay phải tự mình khám phá con tàu bị bỏ hoang này; chỉ có chúng tôi, những người không biết mình đang tìm kiếm thứ gì và tại sao lại phải ở đây ngay từ đầu.

Sau khi tìm thấy một vài thứ hay ho, chúng tôi len lỏi qua những ụ rong biển và cát đã xâm nhập vào con tàu và tiếp tục theo sau giáo sư Gideon và quản gia của ông ta lên tầng trên.

Thật dễ dàng để hình dung ra rằng phần dưới cùng của con tàu đã được dùng để cất trữ hàng hóa, nhưng lạ lùng thay là tất cả mọi thứ đều đã bị phá hủy. Varay là người đã chỉ ra điều này, nhưng kể cả khi chị ấy không nói ra, tôi vẫn có thể suy luận ra điều đó. Trên mặt sàn kim loại, nơi những vật phẩm còn sót lại nằm rải rác là vết bồ hóng đen sì; ai đó hoặc một nhóm người nào đó đã cố tình xóa sạch mọi dấu vết của những thứ có thể chứa đựng thông tin có giá trị.

“Có vẻ như ai đó trên con tàu này không muốn bất kì ai biết về danh tính của bọn họ.” Tôi nói, đá một số mảnh vỡ với hi vọng có thể tìm thấy một thứ gì đó có giá trị,

Varay quan sát xung quanh, nhưng vẫn đứng gần Emily và tôi, trong trường hợp có thứ gì đó xuất hiện.

“Thật kì lạ, vì lí do nào đó mà ngay cả những tầng bên trên cũng bị ướt. Sao nước có thể tràn vào đến tận đó trong khi con tàu chỉ bị chìm một nửa?” Emily chỉ ra, đưa tay của cô ấy dọc sàn gỗ.

“Đó là bởi vì, cho tới một vài tuần trước, con thuyền này vẫn đang hoàn toàn chìm trong nước biển.” Chúng tôi đều quay lại nhìn giáo sư Gideon và Himes đi xuống cầu thang từ tầng trên.

“Đó là lí do tại sao không ai thấy con tàu này, bất kể kích thước khổng lồ của nó, cho tới gần đây.” Varay kết luận.

Giáo sư chỉ gật đầu trong khi ông và Himes đi đến chỗ chúng tôi. “Những sấp giấy tờ mà ta đã đọc trước đó được viết bởi một nhóm các mạo hiểm giả trở về từ một nhiệm vụ do thám. Lúc khởi hành thì họ không thấy nó, nhưng chỉ khi trở về thì thủy triều mới rút và để lộ ra thứ này.”

“Em hiểu rồi. Vậy thưa thầy, điều gì đã xảy ra với toàn bộ thủy thủ đoàn?” Emily hỏi. ”Liệu bọn họ đều chết đuối cả ư?”

“Không.” Giáo sư Gideon lắc đầu. “Nếu như vậy, chắc chắn sẽ phải còn một vài thi thể trên tàu.”

Emily và tôi nhìn nhau, không hiểu lắm về những gì vị phát minh già đang ám chỉ.

Thở một hơi dài, giáo sư Gideon ngồi xổm xuống trước vệt bồ hóng đen trên sàn và dùng ngón tay chỉ vào nó. ”Có lẽ là cô đã đúng, công chúa. Những kẻ đã ở đây chắc chắn không muốn ai nhìn thấy con tàu này, huống chi là bọn chúng hay những thứ có trong con tàu này.”

“Điều đó có nghĩa là-”

“Đúng. Hoặc là tất cả bọn họ đã thoát được và đang lẩn trốn ở đâu đó... hoặc có lẽ tên thuyền trưởng “tử tế” của họ đã đẩy họ ra khỏi tàu.”

“Tôi đã có một linh cảm không lành khi lần đầu nhìn thấy con thuyền này, nhưng điều đó có nghĩa là…” Giọng của Varay dừng lại khi chị nhìn vào giáo sư Gideon.

“Sau khi đọc báo cáo, ta đã cầu ước với bất kì thần linh nào tồn tại ở thế giới này rằng dự đoán của mình là sai, nhưng thật tiếc là ta đã đúng.” Ông thở dài.

“L-Là sao? Chuyện gì đang xảy ra vây?” Tôi chen vào, giọng điệu nghiêm trọng của họ làm tôi bồn chồn.

“Ta đã cho rằng thủy thủ đoàn của con tàu Diceditous đã gặp phải một số rắc rối khi chúng ta mất liên lạc với họ vài năm trước, vì thế nên khi đọc báo cáo, ta nghĩ có lẽ… biết đâu thủy thủ đoàn đã sửa chữa được con tàu và mang nó trở về. Nhưng từ những vật liệu còn sót lại ở đây, cho đến cả chính khung của con tàu này, hoàn toàn khác biệt rất nhiều so với thiết kế ban đầu.”

“Sau khi đến đây, ta tự tin khẳng định rằng con thuyền này chắc chắn không phải là Dicatheous. Công nghệ thiết kế của con tàu thuộc bảo mật cấp cao, chỉ có ta và một vài nhà thiết kế chính biết về nó.” Giáo sư Gideon giải thích

Emily hít vào một hơi, đôi mắt mở to đầy sợ hãi khi nhận thức được thực tế kinh hoàng bắt đầu lộ diện. “Thưa thầy, ý của thầy không phải là-”

“Đó chính xác là điều ta muốn nói.” Giáo sư Gideon ngắt lời. “Hãy nghĩ xem - không một xác chết, không một đồ đạc nào bị bỏ lại. Hầu như không có bất cứ dấu vết nào sót lại. Tại sao ư? Tại vì chủ nhân của con tàu này không muốn kẻ thù biết rằng họ có khả năng tạo ra thứ này. Vì tất nhiên là, điều này sẽ thay đổi toàn bộ cục diện cuộc chiến tranh này.”

“Cuộc chiến này, ý của ông là…” Giọng nói của tôi dần dần nhỏ lại. Tôi nhìn Varay, và chị cũng gặt đầu. Tay tôi run rẩy khi đưa lên để che miệng.

Giáo sư Gideon chui lên từ tầng dưới, đưa túi của ông cho Himes. “Đúng vậy, thưa công chúa. Điều này có nghĩa là Alacrya, trong kho tàng vũ khí của họ, đã có khả năng chế tạo những con tàu có thể mang cả đội quân băng qua đại dương và đến Dicathen.”

[] [] []

#Huỳn