[] [] []
Khi tôi đi về phía rìa khe núi, tuyệt vọng tìm kiếm bất cứ
nơi nào để ẩn nấp, một tiếng “uỵch” lớn vang lên làm rung chuyển mặt đất. Một
luồng gió lớn thổi về phía tôi, thổi bay đám bụi mù – thứ duy nhất che giấu vị
trí của tôi với “nó”.
Đã quá muộn để tìm chỗ trốn.
Xoay người đối diện với kẻ thù của mình, tôi chờ đám bụi
tan biến hoàn toàn. Những bước chân nặng nề hướng thẳng về phía tôi, áp lực ngột
ngạt từ chúng như được phóng đại lên cả chục lần so với những gì tôi cảm thấy từ
đỉnh vách đá.
Bước ra từ đám bụi mù của đống đổ nát, hình hài của “nó”
hoàn toàn lộ diện.
Tôi không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này như
thế nào, hoàn toàn bối rối trước những gì trước mặt.
Cất lên một tiếng gầm rùng rợn khác, nó bước thêm một bước
về phía tôi. “Hai bữa ăn dâng tận miệng ngay trước kì ngủ đông, đây thật là may
mắn hiếm có.”
Tôi chưa từng gặp một con gấu titan nào, nhưng chắc chắn
không đời nào tôi đoán trước được việc nó chỉ có kích thước bằng nửa cơ thể
tôi, và có khả năng giao tiếp với con người. Gấu titan con ***, trông nó chả có
vẻ gì là “titan” cả. (ý Arthur là khổng lồ)
Tôi đứng như trời trồng, không biết phải phản ứng như thế
nào. Tôi nghĩ mình nên tránh đối đầu trực tiếp với con quái thú mana này đến
khi tôi hiểu rõ hơn về nó. Áp lực mà con thú này phát ra hoàn toàn không phải
là đùa, mặc cho vẻ ngoài nhỏ bé của nó. Nếu con gấu titan này chỉ là con non,
chắc chắn không đời nào tôi muốn động vào một con trưởng thành. Hoặc có lẽ nó
là một con titan trưởng thành, và có khả năng thay đổi kích thước giống Sylvie?
Con gấu titan nhìn xuống xác con báo, trước khi hướng ánh
mắt về phía tôi. “Bữa ăn này sẽ không đi đâu cả. Có lẽ tao nên bắt đầu với
mày.” Con quái thú, cao chưa đầy một mét, liếm môi gầm gừ.
Không có cách nào tôi có thể thoát khỏi đây mà không phải
giao chiến với con thú này. Hạ thấp trọng tâm, tôi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tôi tưởng rằng nó sẽ lao vào tôi, nhưng nó chỉ đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, con thú mana vung nanh vuốt về phía tôi, và bằng
cách nào đó hất tung tôi về phía sau.
Cái chuông buộc vào thắt lưng rung lên một cách mỉa mai
trong khi tôi lăn lộn trên mặt đất.
“Guh!” Tôi thở hổn hển, nhẹ nhõm vì thứ tôi vừa khạc ra
không phải là máu.
“Cái quái gì thế? Như thể mình vừa bị bị một quả đại pháo
bắn vào bụng vậy.” Đứng dậy trên đôi chân của mình, tôi tập trung vào con gấu
titan đứng cách tôi mười mét.
“Ooh! Một con mồi cứng rắn,” con gấu khịt mũi. Hình ảnh một
con gấu không cao hơn khuỷu tay tôi, đứng bằng hai chân và nói chuyện một cách
dõng dạc là một cảnh tượng khá là kỳ lạ, nhưng tôi không có thời gian để ngạc
nhiên vì chuyện đó.
Đòn tấn công vừa nãy chắc chắn là một loại phép thuật tầm
xa nào đó, nhưng tôi không hiểu vì sao tôi không cảm thấy một chút mana nào.
Con gấu từ từ nhấc móng vuốt lên, như thể đang chế giễu
tôi. Ngay khi nó vung móng vuốt xuống, tôi kích hoạt Mirage Walk và sử dụng
Burst Step.
Quai hàm tôi nghiến lại khi tôi nghiến răng chịu đựng cơn
đau đã tăng lên một cách rõ rệt trong vài ngày qua.
Một cơn đau nhói đột ngột xuất phát từ chân trái của tôi.
Nhìn xuống, tôi có thể thấy máu tươi chảy ra từ vết thương ở bắp chân.
Tôi tưởng rằng đòn tấn công này sẽ giống như lần trước,
nhưng dường như câu thần chú được thi triển dưới dạng một thứ gì đó vô cùng sắc
bén.
Y hệt như đòn tấn công ban nãy, tôi không thể cảm nhận được
nó.
Nụ cười trên khuôn mặt của con gấu hoàn toàn biến mất. Có
vẻ nó không nghĩ rằng tôi có thể né một đòn tấn công khác của nó.
“Ngưng chạy trốn đi!” Nó gầm gừ, vung móng vuốt một lần nữa.
Ngay lập tức tôi lăn xuống sàn, né đòn chém xuống một
cách suýt soát, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị cắt lìa vài lọn tóc.
Đây là một canh bạc đầy mạo hiểm, nhưng qua đòn tấn công
cuối cùng đó, tôi đã có thể hiểu được mọi chuyện. Khi nó dùng vuốt để chém, đòn
đánh sẽ có dạng như một nhát chém ngọt. Còn khi nó đấm bằng vuốt, giống như lần
đầu tiên, một lực đẩy cực mạnh được bắn ra.
Con titan đấm tôi từ xa, bắn ra một viên đạn pháo vô hình
khác về hướng của tôi. Ngay cả khi tôi tập trung mana vào mắt mình, tôi vẫn
không thể thấy được đòn tấn công, điều này khiến tôi không còn lựa chọn nào
ngoài việc mù quáng ném thân mình sang hướng khác.
Hứng trọn đòn tấn công của con thú vào mạn sườn khiến tôi
cảm thấy xương sườn như đang nứt ra. Không cho tôi thời gian để chuẩn bị, con gấu
tiếp tục vung tay, thi triển một câu thần chú khác ngay sau đòn đầu tiên.
Tôi đã né đòn tấn công trước một cách quá sơ suất, khiến
tôi không hề có cơ hội nào để thu mình tránh được đòn này.
Nghiến răng, tôi cường hóa bản thân bằng nhiều mana nhất
có thể, đợi chờ đòn tấn công đang bay về phía mình.
Lực tấn công của con gấu đánh bật tôi xuống đất. Máu trào
ra từ ngực khi bốn vết rách nằm ngang xuất hiện ngay dưới xương quai xanh của
tôi.
“Chết tiệt”. Tôi ho sặc sụa, cố kìm nén cơn đau xé da thịt.
Tôi không thể chịu thêm một đòn tấn công trực tiếp nào nữa.
Tôi cần phải đến gần nó, nhưng để làm được điều này, tôi
cần phải né được các đòn tấn công của con gấu.
Con gấu titan, nhận thức được tình hình của tôi, bắt đầu
tự tin mỉm cười trở lại. Tôi không chắc làm thế nào mà con gấu này có thể thực
hiện các phép thuật gần như hoàn hảo cỡ đó, nhưng tôi có cách để chống lại nó.
Ngay khi con gấu giơ vuốt lên, tôi đá mạnh xuống mặt đất,
tạo ra một đám mây bụi che khuất tầm nhìn.
Bốn nhát chém ngay lập tức cắt qua đám bụi mà tôi tạo ra,
ngăn cách giữa con thú và tôi, cho phép tôi nhìn thấy đòn tấn công rộng đến mức
nào để tôi có thể lập tức sử dụng Burst Step để né tránh.
“Chết tiệt.” Tôi rít lên đau đớn trước những cơn đau bùng
lên từ đôi bàn chân.
Lăn trên mặt đất và trở lại trên đôi chân của mình, tôi
vào tư thế phòng thủ một lần nữa. Tôi đã biết tầm tấn công của nó và bây giờ,
tôi có thể tận dụng lợi thế đó. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải hoàn toàn tránh các
đòn tấn công của nó trong ít chuyển động nhất có thể và cố gắng thu hẹp khoảng
cách giữa chúng tôi.
Kí ức về khóa huấn luyện với Kordri hiện lên và tôi không
thể không nở một nụ cười bất lực. Hoặc đây chỉ là sự trùng hợp, hoặc Windsom thực
sự là một con quỷ có khả năng tính toán siêu phàm.
Tôi thoáng thấy con gấu titan nôn nóng tung ra một đợt tấn
công khác, lần này là một cú đấm. Tôi lập tức đá lên một đám mây bụi khác để
câu thêm ít thời gian, nhưng tiếng chuông treo trên hông liên tục làm lộ vị trí
của tôi. Ngay khi thấy lỗ thủng xé qua đám mây bụi, tôi buộc phải sử dụng Burst
Step một lần nữa.
“Mày càng chạy nhiều thì mày càng chịu nhiều đau đớn, và
bữa ăn của tao cũng càng ít đi đấy.” Con quái thú mana cười một cách man rợ,
hoàn toàn không hợp một chút nào với vẻ ngoài đáng yêu của nó.
“Okay! Tao sẽ không chạy nữa!” Tôi đứng yên, giơ hai
tay lên.
Tôi có thể nhận ra biểu cảm nhạo báng trên mặt con
thú, y hệt một kẻ nắm chắc phần thắng, trước khi nó tung ra một đòn chém khác bằng
móng vuốt của nó.
Tôi hầu như không có thời gian để kiềm nén lại đau đớn
khi thực hiện kĩ năng biến thể của Burst Step mà tôi đang tập luyện gần đây.
Ngay khi tôi vận mana vào các vùng cơ thích hợp đúng
thời điểm để củng cố xương chân của mình chống lại kích thích đột ngột này, tôi
nghe thấy một tiếng ‘crack’ lớn từ chân mình trước khi tôi vào trạng thái tốc độ
cao quen thuộc ngay thời điểm câu thần chú của con quái thú áp thẳng vào ngực
tôi.
Cơ thể tôi dịch chuyển chưa đầy một mét sang bên phải,
và đòn tấn công đáng lẽ đã làm nổ tung ngực tôi giờ chỉ vừa đủ sượt qua vai
trái.
Nhưng chân trái của tôi ngày một tuôn ra nhiều máu hơn
do áp lực đột ngột tôi tạo ra khi dụng Burst Step; một lỗ thủng nhỏ đã hình
thành dưới chân tôi do động lực cực mạnh của chuyển động. Bất chấp sự thành
công của kĩ năng di chuyển mới, nỗi đau ngày một dâng trào đến mức không thể chịu
nổi khiến tôi có chút nghi ngờ.
Với ý chí và sự bướng bỉnh, tôi cố chiến đấu bằng cái
cơ thể tàn tạ này. Kiềm nén lại cơn đau, tôi tập trung nhiều mana vào thân dưới
của mình.
Con gấu titan nhìn chằm chằm vào tôi, có chút bối rối
ban đầu, nhưng nhanh chóng tràn ngập sát khi khi nó nheo mắt lại.
Trước khi nó có cơ hội giải tung ra một đòn tấn công
khác, tôi đá xuống đất, tạo ra một đám mây bụi mù để chia cắt chúng tôi.
Tôi có ít hơn một giây để né đòn tấn công của con gấu
trước khi nó bay qua đám mây mù, và tôi sẵn sàng đánh cược rằng đòn tiếp theo sẽ
không chỉ là một đòn tấn công đơn thuần.
Giữa trò chơi né tránh trước các cuộc tấn công chết
người này, tôi đã hiểu ra được cơ sở để hoàn thiện kĩ năng Burst Step mới của
mình. Ngay khi tôi hợp nhất mana trong cơ bắp để thúc đẩy cơ thể, tôi phải phản
chiếu lại sự phát triển của dòng chảy trong cơ thể để đồng thời dừng lại sư
chuyển động.
Mặt đất dưới chân tôi trũng xuống một lần nữa do áp lực
tôi đè xuống để phanh lại, nhưng nó đã hoạt động.
Đám mây bụi tôi tạo ra bị xé thành từng mảnh bởi hàng
loạt các cuộc tấn công từ con gấu hướng thẳng về phía tôi.
[Burst Step] (Bùng tốc).
Tầm nhìn của tôi mờ đi khi tôi đẩy mình sang phải. Mặt
đất cứng nhắc như nứt ra trước áp lực từ pha hạ cách của tôi cách đó khoảng hai
mét. Bước thứ nhất đã khiến tôi đau đớn cùng cực, nhưng sử dụng Burst Step một
lần nữa đã bùng phát cơn đau ra toàn cơ bắp và xương sống, khiến tôi gần như ngất
đi vì đau đớn.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, để lộ vị trí của tôi,
tôi ngậm chặt miệng trong một tiếng gầm gừ kiên quyết và nuốt trọn tất cả tiếng
thét đau đớn đang tích tụ trong cổ họng, thực hiện Burst Step một lần nữa để tiếp
cận đối thủ của mình. Đầu của con gấu titan quay về phía tiếng chuông của tôi,
nhưng ngay lúc đó, tôi đã kịp rút ngắn khoảng cách.
Đôi mắt đen của con gấu mở to, trong khi quai hàm thì
há hốc trong ngạc nhiên. Nén lại sự đau đớn, tôi nhếch mép cười khẩy. Mana tập
trung vào nắm tay của tôi nhiều đến độ nó dường như đang phát sáng.
Con gấu titan lùi lại. “Chờ đ…”
Nắm đấm cường hóa của tôi chôn vùi vào bụng con gấu nhỏ,
tạo ra một tiếng thụp lớn trước khi cơ thể con gấu bắn thẳng về phía rìa khe
núi, đâm vào vách đá nơi tôi ngã xuống.
Đôi chân của tôi, tê dại vì đau đớn, cuối cùng cũng thở phào, và mặt đất lạnh lẽo đã sớm áp lên má tôi. Sử dụng chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong tôi, tôi giật chiếc chuông từ thắt lưng ra và nghiền nát nó trong tay, trước khi tầm nhìn của tôi dần tối lại, và một cảm giác êm dịu đưa tôi vào giấc ngủ.
GÓC
NHÌN CỦA WINDSOM:
Đến hẻm núi, tôi kiểm tra hiện trường ngay lập tức. Có một
con báo bạc nằm dài trên mặt đất, đã chết, mặt đất bên dưới nó nhuộm đỏ màu
máu. Những tảng đá xung quanh có những vết cào sâu, trong khi mặt đất và vách
núi rải rác đầy những miệng hố lớn.
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Tôi phát hiện
ra cậu bé nằm trên mặt đất, và một vết lõm lớn trên vách đá bao quanh khe núi
này.
“Thằng nhóc đã lần xuống tận đây?” Arthur ở trong tình trạng
khá là nguy kịch. Xé bỏ bộ quần áo tả tơi trên người nó, thằng bé có ít nhất ba
xương sườn bị gãy, và vết thương trên ngực nó quá sâu để có thể xem thường. Tuy
nhiên, thứ đáng lo ngại nhất ngạc nhiên thay lại là đôi chân của cậu ta, chúng
đã đã nát bét trong màu tím và đỏ do chảy máu trong nặng. Tôi không thể xác định
rõ độ nghiêm trọng từ vết thương của cậu nhóc, nhưng nó chắc chắn cần được điều
trị sớm.
“Có phải mình đã sai khi để Arthur một mình như thế này?
Chúa tể Indrath đã lệnh cho mình để cho thằng bé chút không gian để tự phát triển,
nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại của nó, thằng bé hoàn toàn đã có thể mất mạng.”
Sau khi sơ cứu cho thằng bé, tôi tập trung sự chú ý của
mình vào sinh vật ở trung tâm vụ nổ trên bức tường đá ở khe núi.
“Hmm?” Nó giống như một con gấu titan con, nhưng có gì đó
không đúng cho lắm. Một con gấu con cỡ này còn không đủ sức để tự bảo vệ mình,
nói gì đến việc đả thương thằng bé đến mức độ này.
Một con gấu titan trưởng thành sẽ cao ít nhất ba mét, sở
hữu khả năng phòng thủ vượt trội với bộ lông dày, nhưng ngay cả một con trưởng
thành cũng sẽ không thể tàn phá đến mức độ này.
Trừ khi…
Ngay khi tôi nhìn kỹ hơn vào con gấu, cơ thể nó bắt đầu
co giật một cách bất thường. Đột nhiên, dạ dày của nó phình to, trước khi một
xúc tu đen trồi ra từ bên trong con thú đã chết, quằn quại điên cuồng trước khi
nó gục xuống.
“Tất nhiên rồi.” Mặc cho hoàn cảnh trước mặt, tôi không
thể không tự mỉm cười.
“Điều đó giải thích mọi thứ ở đây, nhưng việc Arthur có
thể đánh bại nó..." tôi thở dài.
Con đỉa quỷ. Nó là một giống loài rất hiếm gặp, sở hữu
trí thông minh và chỉ có thể tìm thấy ở Epheotus. Bản thân nó rất yếu, nhưng
khi nó bám lấy một con thú mana, nó có thể chiếm lấy cơ thể đó và củng cố sức mạnh
của vật chủ đến một mức độ lố bịch.
Nhìn thấy con đỉa đã phát triển lớn đến cỡ nào trong con
gấu con, chắc chắn rằng con quái vật này có cấp độ mạnh hơn hẳn một con gấu
titan đơn thuần.
Thằng bé may mắn vì cơ thể của con non vãn còn mỏng manh.
Nếu con đỉa sở hữu cơ thể của một con titan trưởng thành…
Không có tác dụng gì trong việc nghĩ đến những trường hợp
ấy. Tôi nghĩ chắc chỉ là tình cơ, nhưng Arthur đã đúng khi nhắm vào bụng của
con gấu con, vì đó là nơi con đỉa trú ngụ. Nếu con đỉa có đủ sức để đến được chỗ
cơ thể của Arthur khi thằng bé bất tỉnh, ngay cả Chúa tể Indrath cũng không thể
cứu thằng bé mà không khiến nó bị bại liệt mãi mãi.
Kéo con đỉa ra từ xác chết, tôi nghiền nát con kí sinh
trùng trong tay.
“Của cậu đây.” Những gì còn lại trong tay tôi là một quả
cầu trắng sáng mà con đỉa quỷ đã tinh luyện được bên trong con gấu titan.
Tôi bế Arthur lên, đặt quả cầu vào miệng cậu bé. “Những
khó khăn của cậu đã được đền đáp một cách xứng đáng, Arthur.”
[] [] []
#Akares