3/7/20

Chap 100: Dã tâm

[] [] []

“Hiệu trưởng Goodsky?” Tôi thốt lên một cách hoài nghi.

“Ừ-ừm. Nhưng có vẻ gọi hiệu trưởng không thích hợp cho lắm, vì ta đã bị tước bỏ danh hiệu ấy rồi. Ai có thể ngờ được rằng ta sẽ gặp cháu ở nơi thế này chớ, Arthur.” Bà ấy trả lời một cách yếu ớt. Từ sự nặng nề trong từng câu nói của bà, tôi có thể đoán được bà ấy đã phải chịu đựng không ít.

“Bà bị tước danh hiệu? Cháu không hiểu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bà lại ở đây, Hiệu trưởng?” Tôi ghé sát vào song sắt với hy vọng nghe thấy bà ấy rõ hơn. Từ giọng nói của bà, tôi đoán bà ở phòng đối diện tôi, nhưng do cách bố trí của các đèn đuốc, hầu hết các phòng đều chìm trong bóng tối.

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Arthur, sao cháu cũng bị giam ở đây? Với khả năng của cháu, ta cho rằng cháu sẽ có thể bảo vệ tốt bản thân mình, hoặc ít nhất là trốn thoát nếu cần thiết.” Có một chút đau lòng trong giọng nói của Cynthia khi bà ấy hỏi tôi.

“Tessia đã bị Lucas giam giữ và cháu phải sử dụng hầu hết mana của mình để chiến đấu với hắn. Nên khi hai Lance xuất hiện, cháu không đủ sức để trốn thoát,” tôi đã thở dài.  

“Thật xin lỗi... nhưng ta không theo kịp mọi chuyện cho lắm. Cái cậu nhóc bán elf, Lucas làm gì cơ?”

Rõ ràng Hiệu trưởng Goodsky không biết gì về tất cả những việc đã xảy ra gần đây tại học viện của bà. Tôi cũng không thấy quá ngạc nhiên vì nếu bà ấy biết, bà ấy chắc chắn sẽ ra tay chứ không để mọi chuyện xảy ra đến mức nghiêm trọng như vậy. Tôi kể lại cho bà nghe một cách chi tiết nhất có thể, trong ngục vô cùng yên tĩnh, tôi chỉ có thể đoán là bà ấy đang lắng nghe một cách chăm chú.

Tôi không biết phòng khác có tù nhân hay không, nhưng những gì tôi tiết lộ cũng không phải điều bí mật gì, tổi kể tất tần tật những gì đã xảy ra cho Hiệu trưởng biết, kể cả chuyện của Hội đồng.

“Cháu có thể tả lại chính xác cho ta về cậu nhóc Lucas trông như thế nào khi cháu chiến đấu với hắn?” Hiệu trưởng hỏi.

“Ngoài việc khả năng thao túng mana của hắn tăng khá nhiều, ngoại hình của hắn cũng khác nữa ạ. Da hắn tái xám lại, ốm yếu, với những đường sẫm màu mà cháu đoán là tĩnh mạch của hắn nổi lên trên mặt, cổ và cánh tay. Màu tóc hắn cũng đã thay đổi, nó không phải màu vàng như trong trí nhớ của cháu, mà chuyển sang màu đen và trắng bụi bặm. Gia đình Wykes luôn được biết đến là rất thích xài thần dược, nhưng nếu nói đó là tắc dụng phụ thì ...”

“Không có thứ thần dược nào trên lục địa này có khả năng tăng cường lõi mana của người dùng mạnh mẽ đến mức như thế cả, Arthur. Cháu có nhìn thấy rõ nhân dạng của kẻ đầu sỏ vụ này không?” Hiệu trưởng Goodsky ngắt lời tôi, giọng bà có chút bực bội.

“Thật không may, lúc cháu đến thì hắn đã rời đi rồi. Nhưng ý bà là gì ạ?"

“Ta chỉ muốn xác nhận một số thứ thôi, nhưng ta đã nắm được tình hình cơ bản rồi. Thực ra ta biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng ta không nghĩ sẽ sớm như vậy. Bọn họ đang tiến hành kế hoạch quá nhanh.” Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của hiệu trưởng vang vọng trong phòng giam. 

“Ý bà là gì khi bà nói bà biết chắc điều này sẽ xảy ra? 'Bọn họ’ là ai? Hiệu trưởng Goodsky, cháu đang có những nghi ngờ mơ hồ mà cháu mong là sai chỉ vì thiếu bằng chứng...”

Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi, chỉ còn những tiếng bập bùng của ngọn đuốc vẫn miệt mài khuấy động ngục tối.

“Ta không thể nói ra được, Arthur. Ta bị ràng buộc bởi các thế lực mà dù là ta hay cháu cũng không thể chống lại. Ta thành thật xin lỗi."  

“Một phong ấn ràng buộc? Cháu hiểu rồi. Tuyệt chưa. Vậy có cách nào để gỡ bỏ sự phong ấn ràng buộc này không?” Tôi hỏi lại với giọng nghe thật mỉa mai.

“Ta đã tìm kiếm cách giải quyết vấn đề này hàng thập kỷ rồi, nhưng tất cả mọi cách đều vô ích,” Hiệu trưởng Goodsky thở dài, phớt lờ giọng điệu của tôi.

“Vậy thì lý do bà bị nhốt ở đây là bởi vì...”

“Từ những gì cháu kể với ta cùng với những gì mà ta đã biết, có vẻ ta đã bị coi là một vật tế thần mà Hội đồng muốn dùng như một cái cớ để lấp liếm những chuyện đã xảy ra gần đây.”

“Tại sao Hội đồng lại cần một vật tế thần?”

“Ta không thể cho cháu biết thêm gì nữa,” bà ấy trả lời. Có sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói của bà, nhưng không nhắm vào tôi, mà là vào chính bà ấy. “Arthur, thật đau khổ là ngay cả những suy nghĩ sẽ kể những gì ta biết với ai đó cũng kích hoạt lời nguyền. Cả hai chúng ta nên nghỉ ngơi một chút; có trời mới biết chúng ta sẽ cần nó.”

Thở dài, tôi quay lại chỗ ngồi dựa lưng vào bức tường đá cứng nhắc của phòng giam. Ngay cả khi không có vật phẩm ràng buộc lõi mana của tôi, tôi vẫn không thể sử dụng bất kỳ loại phép thuật nào ở đây.  

Không có gì khác để làm, tâm trí tôi bắt đầu chạy đua với những suy nghĩ khác nhau.

Chúng tôi ở trong một tòa lâu đài bay nằm ở một trong những nơi sâu nhất của Beast Glades. Giả sử rằng tôi cùng với Sylvie và Hiệu trưởng Goodsky có thể trốn thoát ra khỏi đây, liệu chúng tôi có thể sống sót mà thoát khỏi Beast Glades không? Đương nhiên chúng tôi không thể dựa dẫm vào Sylvie, vì sự biển đổi hình dạng gần đây nên nó hiện tại chẳng tốt hơn một con gấu ngủ đông là mấy. Hiệu trưởng thì là một pháp sư Phong hệ lõi bạc, có thể bà đủ khả năng giúp chúng tôi bay trở về.  

Tôi lại phải tính cách khác khi nhận ra ba chúng tôi vẫn có khả năng sẽ bị xóa sổ. Trên đường đến đây, hai Lances đã phải liên tục giải phóng sát khí mạnh mẽ để xua đuổi những con thú mana. Thậm chí sau đó, họ còn phải thận trọng để che giấu sự hiện diện của mình. Sẽ chẳng khác nào tự tử khi có ý định bay qua toàn bộ Beast Glades.

Sau nhiều giờ cân nhắc, tôi chỉ có thể tặc lưỡi trong thất vọng và lăn lộn trên sàn nhà lạnh để cố gắng ngủ một chút. Rốt cuộc chuyện này là bất khả thi. Tôi càng ngày càng khó đè nén cảm giác vô vọng khi tôi tiếp tục lên kế hoạch cho cuộc tẩu thoát của chúng tôi.

 

GÓC NHÌN CỦA BLAINE GLAYDER:

“Cái quái gì thế, Glayder? Tôi tưởng chúng ta đã thỏa thuận rồi mà?" Cựu quốc vương người lùn gào lên sau khi đóng sầm cửa phòng làm việc của tôi.

"Đúng. Tôi vẫn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta. Và hãy yên tâm, ông sẽ có phiếu bầu của tôi và vợ tôi, Dawsid. Tuy nhiên, ngay cả ông cũng không thể khiến tôi thốt ra những lời buộc tội phi lý như vậy đối với cậu bé vừa cứu toàn bộ thế hệ tương lai của lục địa này, bao gồm cả những đứa con của tôi.” Tôi trả lời một cách lạnh lùng, tự rót cho mình một ly rượu đã ủ lâu năm.  

“Và tôi nói thẳng luôn là sẽ không có thế hệ tương lai nếu ông không đứng về phía tôi! Arthur và Sylv phải được đưa đi. Đó là thỏa thuận. Chúng ta phải đưa bọn chúng cho Ngài ấy nếu chúng ta muốn có tương lai ở lục địa này.”

“Tôi biết mình phải làm gì, Dawsid. Ông không cần phải làm phiền tôi mỗi khi ông cảm thấy bất an. Những gì ông và tôi đang làm là phản bội lại toàn bộ người dân của mình, ông cũng biết điều đó mà, đúng không?” Tôi rít lên, nhìn chằm chằm vào tên lùn chỉ cao hơn tôi có một chút ngay cả khi tôi ngồi.

“Đây không thể coi là phản bội nếu lục địa này không thể thoát nổi số phận bị hủy diệt. Blaine, ông và tôi đều biết chuyện gì sẽ xảy ra với Dicathen, bất kể chúng ta có cố gắng cứu nó hay không. Chúng ta phải nhìn xa hơn và cố gắng cứu vãn những gì quan trọng đối với chúng ta,” ông ta cố gắng xoa dịu tôi.

“Nếu đó là những điều ông thường nói với bản thân vào mỗi đêm thì cứ việc. Những gì chúng ta đang làm là từ bỏ người dân của mình để tự cứu lấy cái mạng còm của chúng ta,” tôi đã chế giễu, lắc đầu.

“Đó là những gì tôi luôn nói với bản thân mình! Những gì Ngài ấy hứa cũng không đến nỗi tệ! Tất cả gia đình của ông sẽ sống và phục vụ Ngài ấy giống như gia đình tôi.”  

“Vậy còn người dân của chúng ta, Dawsid? Ngài ấy sẽ làm gì với các công dân của Dicathen? Nếu ngay cả Vương quốc Sapin và Người Lùn cũng không an toàn sau khi chúng ta thề trung thành với Ngài ấy, điều gì sẽ xảy ra với Vương quốc Elenoir?”

“Hừ! Lũ Elf bọn họ đã luôn quá cổ hủ và nguyên tắc, chỉ nghĩ cho lợi ích riêng của họ. Lão già Virion đó sẽ không bao giờ cho phép Alduin về phe của Ngài. Thật là xấu hổ, nhưng, không giống như chúng ta, các elf sẽ không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm một nhà lãnh đạo. Hãy nghĩ mà xem, Blaine, các công nghệ mới, sự giàu sang mà Ngài ấy và thần dân của mình sẽ mang lại cho Dicathen! Sự bất tử, sức mạnh vô song và sự giàu có vô hạn sẽ không còn chỉ là ảo mộng đối với chúng ta, tất cả chỉ còn là vấn đề về thời gian!”

"Cẩn trọng lời nói của mình đi. Tôi đi theo Ngài vì gia đình tôi. Đừng đánh đồng tôi với những người như ông, kẻ dám từ bỏ cả chủng tộc của mình vì lợi ích cá nhân. Tôi chắc chắn ông hiểu Ngài ấy sẽ làm gì khi đến đây. Rồi ba chủng tộc sẽ ra sao? Rất có thể là một cuộc diệt chủng hay đại loại thế, hoặc nếu ông ta thông minh, ông ta sẽ biến họ thành nô lệ của mình.”

Tên Vua người lùn đương nhiệm không nói được gì trước lời nói của tôi. Miệng ông ta di chuyển như muốn phản bác tôi nhưng lại chẳng nói được gì.

“Tuy nhiên, tình yêu của vợ tôi dành cho con cái mình còn lớn hơn cả cho vương quốc loài người, và tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ dòng máu Glayder cho đến cùng, vì vậy hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đứng về phía ông. Hy vọng tổ tiên sẽ tha thứ cho hành động của tôi vì đây là cách duy nhất để cứu lấy dòng họ Glayder,” tôi đã bất lực thở dài.

Dawsid nhấc tay lên, định vỗ vai tôi nhưng tôi trao ông ta cái nhìn sắc bén. Ông ta vờ ho khan coi như chưa có chuyện gì rồi rời đi, để lại cho tôi với những suy nghĩ dằn vặt trong phòng làm việc. Nhìn chằm chằm vào căn phòng được trang trí lộng lẫy, những món đồ gỗ quý hiếm được chạm khắc bởi những bậc thầy thợ mộc, tô điểm cho những viên đá quý và kim loại còn quý giá hơn cả một thị trấn nhỏ, cảm giác sợ hãi và tội lỗi bắt đầu dằn vặt tôi.

Những thứ xa xỉ này chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Cả đời tôi, điều tôi muốn là trở thành pháp sư mạnh nhất để khiến cha tôi và tổ tiên tự hào. Nhưng rõ ràng là khả năng pháp thuật của tôi còn chẳng là gì so với một người nông dân ở vùng nông thôn. Tôi phải chi một lượng lớn tài nguyên cho các thần dược tăng cường mana và các sự hỗ trợ khác để mới có thể bước vào giai đoạn đỏ. Thậm chí so với vợ con của tôi, tôi còn có chút ghen tị.

Tôi đã luôn xấu hổ vì điều này nhưng tôi chẳng thể làm gì khác. Ngay cả việc nắm quyền kiểm soát hai Lances cũng không giúp tôi bớt tự ti, mà thay vào đó, đây còn như một lời nhắc nhở hàng ngày đối với tôi rằng để có thể quản lý được người dân của mình, tôi cần phải được bảo vệ mọi lúc vì tôi còn chẳng đủ sức để tự bảo vệ mình.  

Tôi có thực sự đưa ra quyết định này vì sự an toàn của gia đình và bản thân tôi, hay, như Dawsid nói, tôi đang khao khát quyền năng lớn mạnh hơn các pháp sư khác? Đứng ở đỉnh cao mà người dân của tôi phải sợ hãi và tôn trọng tôi vì sức mạnh của chính tôi, chứ không phải vì tôi được bảo vệ bởi các Lance dưới trướng của mình; đó có phải là điều tôi thực sự muốn?

Sau một giờ suy ngẫm, mơ màng trong men say, tôi nhận ra rằng không có loại rượu nào có thể gột rửa cảm giác khốn khổ này. Tôi bước đi lảo đảo rồi vấp phải chân của mình và té ngã trên mặt đất. Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh ly vỡ bắn tung tóe khắp nơi, cắm sau vào cánh tay tôi dùng để chống khi té. Tôi chỉ có thể nguyền rủa trong sự thất vọng về sự bất lực của bản thân. Tôi thật thảm hại, vấp ngã và để những mảnh ly vỡ làm bị thương. Nếu tôi được sinh ra với tài năng và mạnh mẽ hơn thế này…

Tôi tự đứng dậy, lờ đi vết máu loang lổ trên mặt đất, mặc kệ những mảnh thủy tinh cắm sâu vào da thịt nhức nhối, loạng choạng bước vào phòng ngủ. Tôi hít vào một hơi thật sâu, thậm chí có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của mình.

Ký ức về lần đầu tiên gặp cậu bé Arthur lóe lên trong tâm trí tôi khi tôi lê bước về phía cánh cửa dường như ở rất xa kia. Rất lâu trước đây, trước cả khi các con tôi bắt đầu nói về Arthur từ trường, thằng bé đã để lại ấn tượng rất sâu sắc, đủ để tôi biết được cậu là một nhân vật có tầm quan trọng lớn trong tương lai. Có lẽ điều duy nhất kém may mắn cho cậu là cậu lại bị kéo vào âm mưu này.

“Ta xin lỗi, chàng trai...” Tôi lầm bầm trong hơi thở. “Ta tin rằng vì lợi ích của lục địa này, cậu cần trở thành vật hiến tế.” Nhưng ngay cả khi nói ra lời này, tôi chỉ thấy nó thật nực cười. Tôi đã hy vọng nói to điều đó sẽ khiến tôi vững lòng hơn, nhưng những gì tôi cảm thấy đối với Arthur lại không phải là đau buồn hay cảm thông.

Đó là một cảm giác còn mạnh mẽ hơn cả cảm giác một vị vua đang hy sinh vì những điều tốt đẹp hơn…

Thậm chí còn mạnh hơn cả gánh nặng của một Glayder đang cố gắng duy trì huyết thống của mình...

Cảm giác đó giống như lòng đố kị hèn mọn đang lẩn trốn trong nơi sâu thẳm đen tối nhất của tôi sẽ được thỏa mãn nếu cậu bé đó chết. Tôi ghê tởm bản thân vì điều này, nhưng rồi sao? Tôi là Blaine Glayder, vị vua thứ tư của họ Glayder, thế nhưng khả năng pháp thuật của tôi thậm chí còn chẳng bằng giọt nước giữa đại dương bao la khi so với Arthur Leywin. Tại sao cậu nhóc không có lai lịch gì đặc sắc lại mang một sức mạnh đáng ra phải phù hợp hơn với tôi?

Tôi mở cửa lảo đảo bước ra, từ chối thị nữ chạy đến đỡ.

“Ta xin lỗi, Arthur,” tôi lại lầm bầm. “Vì lợi ích to lớn hơn...”

Vì lợi ích to lớn của ta...”

[] [] []

#Bé_Thỉu