[] [] []
Ngẫm nghĩ về những gì bà ấy nói, tôi ngồi đó, đôi mắt
mơ màng nhìn xa xăm. Bà ấy đã nói bà chẳng có lợi gì khi tôi làm Giáo sư cả, điều
này khiến tôi thật sự nghi ngờ. Nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, khiến tôi cảnh
giác với tất cả mọi người, bất kể họ làm gì. Tôi đoán phải là một nhân vật quyền
lực nào đó mới có thể khiến bạn nghi ngờ những người xung quanh mình, đó là lí
do tại sao tôi không thể hiểu việc bà ấy yêu cầu tôi làm.
Lớp học Thực Hành Điều Khiển Mana là một lớp không cần
nhiều bài tập để đánh giá chất lượng học viên, điều này làm giảm nhẹ độ khó
khăn cho công việc giảng dạy của tôi. Mà dù cho nó không dễ dàng hơn thì nó
cũng giúp tôi xây dựng một vị trí tốt hơn và việc này chắc chắn sẽ rất thú vị.
Dù gì cũng không thể tránh được sự chú ý từ những học viên khác nên tôi sẽ làm
mọi thứ khác biệt một tí. Dĩ nhiên là tôi vẫn chưa có ý định tiết lộ toàn bộ kĩ
năng của mình cho ai hết, nhưng rõ ràng đó không phải là vấn đề.
“…Arthur?” Thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, tôi thấy Hiệu
trưởng Goodsky nhìn tôi với nét mặt lo lắng.
“À vâng. Mặc dù cháu không chắc về năng lực của mình lắm
nhưng cháu muốn thử một lần đứng trên cương vị làm Giáo sư.” Tôi nhìn lướt qua
xấp tài liệu biểu thị nhiệm vụ và trách nhiệm của một giảng viên.
“Ta chắc chắn cháu sẽ làm tốt thôi.” Bà ấy mỉm cười.
Nhìn vào bà ấy, tôi hỏi, “Liệu còn lớp học nào mà Giáo
sư Geist đang giảng dạy ngoài lớp của cháu không?”
“Thật may là không. Ta thuê ông ta từ năm nay say khi
ông ấy nghỉ làm Nhà thám hiểm. trong học kì này, các Giáo sư khác và ta quyết định
cho ông ta dạy một lớp duy nhất, như là một bài kiểm tra đầu vào ấy.” Bà ấy lắc
đầu trước những “thành tựu” ông ấy đã gây ra.
“Trước khi cháu ký thì còn một câu hỏi cuối cùng nữa.”
Tôi nói khi đọc đến đoạn cuối cùng của hợp đồng.
“Cứ tự nhiên.” Bà ấy giục.
“Không phải việc cháu không được phép phạt học viên dù
là thành viên của Ủy ban kỷ luật khá trái ngược với quy tắc?” Tôi thắc mắc.
“À, hỏi hay lắm. Quy tắc ‘không phạt học viên’ chỉ áp
dụng bên trong lớp học. Mặc dù vấn đề luôn được điều tra ở mọi góc độ, nhưng miễn
là vì sự an toàn của các học viên khác, có thể sử dụng một mức độ hình phạt nhất
định để dập tắt ẩu đả hay học viên nổi loạn. Khi ở ngoài lớp học và thực hiện
nhiệm vụ ở Ủy ban kỷ luật, ta tin cháu sẽ đánh giá đúng tình hình.”
Xong, tôi gật đầu tán thành và kí vào hợp đồng. “Ta hy vọng những điều tuyệt vời từ cháu Arthur, ta cũng tin ta không phải người duy nhất.” Bà ấy vỗ nhẹ vai tôi trước khi mời tôi đi ăn trưa.
GÓC NHÌN CỦA Cynthia Goodsky:
“Eo, suy nghĩ về cậu ta luôn lảng vảng trong đầu ta.
Đàm phán với cậu ta còn căng thẳng hơn việc đối phó với những gia đình Hoàng tộc.
Ngươi nghĩ gì về cậu nhóc đó, Avier?” Đậu lên tay tôi, đôi mắt lanh lợi ấy đang
suy nghĩ câu trả lời.
“Cậu ta… rất khác biệt. Đừng xem Arthur như một đứa trẻ.
Liệu đó là sự nhạy bén về thể chất hay thật sự đã trưởng thành về tinh thần, thậm
chí còn nhiều thứ mà mắt thường không thấy được nữa.” Những từ ngữ rõ ràng như
thế dường như “hơi sai sai” với cái mỏ đang ngọ nguậy kia.
“Sao ngươi lại chắc chắn thế?” Tôi ngả người ra sau.
“Khế ước thú của cậu ta. Hình dạng thật của con cáo trắng
ấy là một con rồng.”
Tôi bật dậy. “Gì chứ?! Sao có thể? Sao ngươi biết?”
“Vì chúng tôi chung giống loài với nhau. Tôi là loài rồng
nhỏ hơn nhưng Wyverns vẫn là một thành viên của gia đình với tư cách là loài rồng.”
Avier quay lại tự chải chuốt.
“Ngươi nói là khế ước thú của cậu ta mạnh hơn ngươi?” Tôi
thấy hơi quan ngại.
“Không, đứa trẻ đó chưa trưởng thành. Nó không lớn hơn
vài năm trước là bao. Tuy nhiên, tôi nghĩ khi nó phát triển, tôi sẽ không có đủ
tư cách để so sánh với nó cả.” Avier thành thật.
Tôi không thể tưởng tượng ai có thể mạnh hơn Avier. Trên
thực tế thì nó là khế ước thú của tôi nhưng chỉ vì nó có cảm tình với tôi vào
cái lần tình cờ gặp trong sâu thẳm Beast Glades. Nó thường tự làm theo ý mình
và tôi không dám đối xử với nó như thú cưng, nhưng chắc là khế ước thú của
Arthur là rồng và nó rất thoải mái với cậu nhóc ấy khiến tôi không khỏi thắc mắc
thực sự cậu bé ấy là ai.
“Đừng biến cậu ta thành kẻ thù, Cynthia. Nếu được đối xử
bằng niềm tin và sự tôn trọng, cậu ta sẽ trở thành đồng minh to lớn, nhưng nếu
bị phản bội, cậu ta có thể là nguyên nhân gây ra sự sụp đổ ở lục địa này.” Xong
lời cảnh báo ấy, Avier bay đi.
Tôi ngả người về trước, xoa xoa hai bên thái dương đang
nhói lên khi nhớ lại những thứ vừa xảy ra vài giờ trước.
*BÙM*
“Hiệu trưởng Goodsky, tôi đề nghị bà đuổi cậu nhóc tên
Arthur Leywin khỏi lớp tôi!”
“Giáo sư Geist, trông ông có vẻ tức giận. Có chuyện gì vậy?”
Tôi hơi bất ngờ trước sự đường đột ấy.
“Cậu ta không tôn trọng một Giáo sư như tôi! Làm ơn đừng
nghe bất kì tin đồn nào cả. Tôi đang bị chèn ép.” Gương mặt chứa đầy sự tuyệt vọng
và căm phẫn.
*Cốc* *Cốc*
“Mời vào.” Tôi nói. Ít nhất người này cũng biết gõ cửa.
“Xin lỗi vì đã đến đường đột như vậy, Giáo sư.” Kathyln
nhỏ bé cúi chào trước khi tiến đến bên cạnh Giáo sư mặt tái nhợt.
“Có chuyện gì không, Kathyln?” Tôi ngả người ra sau, nhìn
hai người họ.
“Thứ lỗi cho sự đường đột này, nhưng gã Giáo sư tệ hại kia
cần phải bị trục xuất.” Cô bé nói đầy lãnh đạm.
Giáo sư Geist kéo cô bé lại gần bằng tay. “SAO CÔ DÁM!?
Tệ hại? TA Ư?”
“Ngươi dám chạm vào ta bằng bàn tay bẩn thỉu ấy?” Sắc mặt
không hề thay đổi, vì dường như cô bé rất khinh thường Giáo sư Geist.
“Giáo sư, ta đề nghị ông bỏ cái tay ra ngay lập tức, nếu
không, dù có vấn đề gì, nó cũng không có lợi cho ông đâu.” Tôi đứng dậy. Sử dụng
uy lực để giải quyết.
“E hèm… như tôi đã nói. Làm ơn đừng nghe bất kì tin đồn
nào cả. Tôi xin thề đây là sự hiểu lầm, tôi đang bị gài.” Ông ta buông tay ngay
lập tức trước khi nói.
“Ta chưa từng nghe về bất kỳ tin đồn nào. Cháu có phiền nếu
hạ hỏa đi không, Kathyln?”
“Thứ cặn bã này dám dùng học viên để trục lợi cho bản
thân. Thậm chí còn phớt lờ việc nhục mạ Feyrith, nếu Arthur không can thiệp, cháu
sẽ…” Chưa kịp nói hết cô bé đã trừng mắt nhìn Giáo sư.
Tôi quay sang Giáo sư Geist, người đang tuyệt vọng phủ nhận
cáo buộc ấy. “Tôi đã nói đó hoàn toàn là hiểu nhầm. Tôi chỉ đơn giản muốn chứng
minh cho cả lớp vị thế của Ủy ban Kỷ luật; bà biết đấy, để những học viên khác
biết đến.”
“Nếu chỉ đơn giản là thế thì không có lý do gì để ông vào
phòng tôi va khăng khăng đòi đuổi Arthur khỏi lớp.” Tôi không thể không thở dài
khi nghĩ đến việc xử lý vấn đề nan giải này.
“Tricia, thu thập thông tin chuyện này ở lớp Giáo sư
Geist cho ta.” Thư ký của tôi cúi đầu trước khi rời đi.
“Giờ thì hãy bình tĩnh vì vấn đề sẽ được tìm ra. Ta sẽ cố
gắng giải quyết êm xuôi.” Trước khi tôi có thể mời hai người họ ra ngoài, công
chúa Kathyln bước tới chỗ tôi.
“Cháu tin bà sẽ giải quyết vấn đề một cách công bằng,
nhưng cho bà biết, nếu không phải là vì Arthur, bà sẽ không đích thân xử lí trường
hợp đạo đức của vị Giáo sư này mà là trường hợp học viên bị thương, trường hợp
CỦA CHÁU. Chúc bà một ngày tốt lành, Hiệu trưởng.” Cô bé quay lại, phớt lờ Giáo
sư Geist, người đang ngỡ ngàng trước câu nói cuối cùng kia.
Nhớ lại những sự việc vừa rồi, có vẻ như Arthur hoàn toàn
áp đảo Giáo sư Geist. Mặc dù tính cách của ông ta không thể ăn nhập với tôi,
nhưng kĩ năng của ổng thì quá đủ để dạy lớp Thực Hành Điều Khiển Mana cơ bản.
Thậm chí ngay cả khi là một Augmenter lõi vàng nhạt, ông ta cũng bị đánh bại bởi
tên nhóc 12 tuổi.
Tôi thở dài tiếc nuối khi không đo được khả năng của Arthur
khi nó ở đây.
Một tên nhóc 12 tuổi đánh bại một Nhà thám hiểm kỳ cựu sử
dụng mana thuộc tính Phong và Thổ, mà tôi nhớ cậu nhóc từng nói về điểm yếu của
mình, và việc có một khế ước thú là con rồng. Còn gì nữa không nhỉ? Nếu tôi hỏi,
cậu nhóc có nói không?
GÓC NHÌN CỦA Arthur Leywin:
“Art! Lại đây!” Tôi thấy Elijah vẫy tôi từ phòng ăn.
Khi lướt qua, tôi nhận thấy cậu ta đang ngồi cạnh một
cô gái.
“Đây là Charlotte! Charlotte, đây là bạn thân nhất
cũng như là bạn cùng phòng của tớ, Arthur Leywin.” Cậu ta đứng dạy, ra hiệu cho
chúng tôi bắt tay nhau.
“Hi Arthur, tớ đã nghe rất nhiều về cậu.” Cô ấy nở nụ
cười e thẹn khi vặn vặn đuôi tóc.
“Umm… Thật vinh hạnh.” Tôi đáp đầy thô lỗ trước khi tập
trung sang Elijah.
“Lớp của ông thế nào?” Tôi hỏi bạn mình khi cho Sylvie
ăn bông cải xanh.
“Kyu!” ‘không!”
“Aww, con thú mana nhỏ nhắn dễ thương quá đi à! Cậu có
phiền nếu tớ sờ nó không?” Charlotte tiến gần tôi, gần như dựa vào khi cô ấy
vươn lên tới đỉnh đầu tôi.
Trước khi có cơ hội làm thế với Sylve đang gầm gừ, tôi
nắm lấy tay cô ta.
“Xin lỗi, nó không thích người lạ chạm vào nó.” Tôi
nhìn bằng cặp mắt sắc lẹm, khiến cô ta đỏ mặt.
Dường như không biết về những gì đang xảy ra, Elijah
đáp lại, miệng đầy thức ăn. “Lớp học tuyệt lắm! Tôi đặc biệt thích lớp thi triển
chuỗi phép cơ bản và lớp tận dụng mana. Mặc dù với tận dụng mana, tôi thấy Giáo
sư toàn dạy những thứ mà ông đã bảo tôi. Nhân tiện, tôi đã gặp Charlotte ở lớp
thi triển chuỗi phép ấy. Cô ấy tốt thật sự!”
“Haha, làm ơn, cậu làm tớ ngượng đấy.” Charlotte rụt đầu
lại khi ngồi xổm trên ghế.
“Hừm, lớp của ông thì sao! Tôi nghe nói ông đã đánh bại
giáo sư! Chuyện lạ lùng gì đã xảy ra vậy?” Cậu ta cười nhạo khi chĩa cái nĩa về
phía tôi như buộc tội.
“À, cái đó, thì cuối cùng tôi cũng thành một Giáo sư rồi.”
Tôi lạnh lùng đáp, nhét miếng thịt vào miệng khi tránh những nỗ lực cướp nó của
Sylvie.
“Phụt!!!!!”
“Kya!”
Elijah phun thức ăn đang nhai về phía chúng tôi khi
tôi lùi lại theo bản năng, cố tránh nó.
“Elijah, tởm quá.” Tôi lau thứ đồ ăn đang lạc long
trên mặt mình đi.
“Xin lỗi, xin lỗi… gì cơ? Ông sẽ trở thành Giáo sư?” Cậu
ta lau miệng trước khi cố lau mặt Charlotte nhưng bị khước từ.
“Hừm… Cuối cùng thì tôi cũng có thể thay thế Giáo sư
giảng dạy trong lớp. Vậy nên giờ ông có thể gọi tôi là Giáo sư Leywin.” Tôi cượi
nhạo người bạn của mình.
“Giáo sư, clgt. Nhưng có lẽ thỉnh thoảng tôi nên trốn
học sang lớp của ông. Thật thú vị khi xem ông dạy.” Cậu ta vặn vẹo lại.
Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi cảm thấy khó chịu
trước những lời tán tỉnh của Charlotte, và còn khó chịu hơn khi Elijah chẳng biết
cái quái gì.
“À đúng rồi! Charlotte và tôi sẽ đến trung tâm Học viện
mua sắm. Ông có muốn đi cùng không?” Cậu ta hỏi một cách hững hờ.
“Đúng thế. Arthur, cậu đi với bọn tớ đi.” Cô ta lại dựa vào tôi. Ở một góc của Học viện có rất nhiều
nhà hàng và quán cà phê lạ mắt, còn có những cửa hàng cho giới quý tộc giàu có
vào khoe mẽ. Những thứ đấy cũng đủ để bạn tưởng tượng Học viên rộng như thế
nào.
“Tôi có 3 lớp học, nhớ không? Sau buổi trưa tôi sẽ học lớp
phân chia nâng cao.”
Elijah chỉ nhún vai. “À, tôi quên mất. Không sao đâu! Tôi
cũng đoán chỉ có tôi với Charlotte thôi.”
Charlotte gượng cười trước gương mặt hớn hở của Elijah, “À
xin lỗi. Tớ cũng quên mất mình còn kế hoạch khác. Thật sự xin lỗi! Chúng ta nên
đi vào lần sau! Cả ba chúng ta! Tạm biệt nhé.”
Nói xong, cô ta bước đi, để lại người anh em với tôi lạc
lõng ở cái bàn ăn.
“Tôi đoán cô ấy chắc bận lắm.” Trông Elijah có vẻ hụt hẫng.
Ôi Elijah….
Tiến lại gần, cậu ta hỏi tôi bằng cái giọng nghiêm trọng.
“Vậy, cậu thấy Charlotte thế
nào? Cô ấy rất xinh, huh! Ông có nghĩ tôi nên chủ động không?”
Ôi Elijah….
“Tôi nghĩ ông có thể làm tốt hơn, anh bạn.” Tôi vỗ nhẹ
lưng người bạn không biết gì kia khi chúng tôi cùng ra khỏi nhà ăn.
Elijah quyết định sẽ đến thư viện sau khi kế hoạch phá
sản, vậy nên sau khi đi cùng một đoạn thì tối tạm biệt và đến lớp của mình, Kĩ
Năng Đấu Đội 1.”
Lớp học, hay nói đúng hơn là một khuôn viên rộng, nằm ở
phía bên kia của Học viện, nơi tất cả các lớp phân chia cao cấp được diễn ra.
“Căn phòng” bao gồm một cánh đồng cỏ rộng lớn với những
chướng ngại vật đặt ngẫu nhiên, được bao bọc bởi những bức tường khắc ký tự cổ.
Phía trên bức tường lại có những căn phòng nhỏ riêng biệt bị cỏ che phủ. Tôi
đoán các căn phòng đó được dùng để quan sát nền tảng cho những học viên khác.
Tôi thấy vài học viên đã đến trước khi tôi nói chuyện
với người khác, và ngay lập tức tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
“Ah! Tớ không biết cậu ở lớp này đấy, Arthur.” Curtis
Glayder vẫy tay khi nhận ra tôi. Grawder, khế ước thú của Curtis nằm nhắm tịt mắt
ngay bên cạnh cậu ta.
“Hee, tôi không nghĩ sẽ học cùng cậu đó. Giúp đỡ nhau
nhé.” Tôi bắt tay cậu ta.
“Thật tốt khi gặp lại cậu, Arthur!” Claire Bladeheart
vòng tay qua cổ tôi mỉm cười rạng rỡ. “Chúng ta phải cố gắng hết sức để không
làm mất mặt Ủy ban Kỷ luật, phải không?”
“Haha, tôi sẽ cố hết sức. Mọi người cũng chuẩn bị tới
lớp hử?” Tôi đáp, quay lại với Curtis. Tôi nghe nói lớp học này có rất ít học
viên và đó cũng là một trong những lớp phổ biến nhất.
“Hừm… có lẽ là có vài…ah, họ đến kìa!” Nhìn phía sau
tôi mới thấy vài học viên và không thể ngăn việc cười chán nản.
“Công chúa Tessia vẫn đẹp như mọi khi, nhỉ?” Tiếng thì
thầm từ vài học viên khác.
Đi giữa nhóm học viên kia chính là Tessia Eralith, người
bạn thời thơ ấu của tôi và Clive Graves, Phó Chủ tịch Hội học sinh.
Cô ấy nhận ra tôi, đang định chào thì nhìn thấy cánh
tay của một bà chị đang vòng qua cổ tôi, thế nên thay vì vậy, Tessia lườm tôi rồi
quay đi, bĩu môi.
Clive, không hiểu sao cô ấy lại tức giận, đứng thẳng
lên lườm nguýt tôi khiến đôi mắt ti hí kia càng trở nên sắc lẹm.
“Chào buổi chiều, công chúa Tessia!” Không cả gỡ tay
khỏi cổ tôi, Claire mỉm cười vẫy Tess.
“Hân hạnh.” Cô ấy đáp, vẻ mặt tức giận.
Sau khi đã đi qua, Claire lén lút về phía tôi làm tôi
giật bắn mình.
“Hừm, tự hỏi liệu có phải cô ấy đang “đến kì” không.” Claire nghi hoặc.
Tất cả là tại cô đấy.
Gỡ cái tay khỏi cổ, tôi quay lại nhìn mọi người phía sau.
Ngay khi tôi nhận ra tên đó, cơ mặt căng lên đầy căm phẫn, nắm tay siết chặt. Đó
là Lucas Wykes.
[] [] []